Phù Dao Hoàng Hậu
Quyển 1 - Chương 32: Trước lúc cung biến
Typer : Yumme Nguyen
Mạnh Phù Dao cúi đầu, nhìn trường kiếm lấp lánh hàn quang trên cổ, lại nhìn sắc mặt tái nhợt của thiếu niên trước mặt một hồi lâu rồi bật cười.
“Đồng chí, bạo lực không giải quyết được vấn đề, nhất là khi huynh chẳng còn chút sức lực nào để thi triển bạo lực.”
Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy mũi kiếm ra. Thanh kiếm kia vốn vững chắc như bàn thạch vậy mà thật sự bị nàng đẩy ra nhẹ nhàng. Kiếm quang lay động trong thoáng chốc, thiếu niên bỗng nhiên té xuống.
Mạnh Phù Dao chẳng hề bất ngờ, đưa tay lên đỡ lấy người y.
“Ôi!” Nàng than thở “Rõ ràng là bị thương nặng, còn bày vẽ làm gì chứ?”
Mượn chút ánh sáng mỏng manh trên thân kiếm, nàng quan sát thiếu niên này. Hai mắt y nhắm nghiền, đầu mày cau chặt lại, sắc mặt nhợt nhạt đến trong suốt, trán lấm tấm mồ hôi dính ướt tóc mai, làm tôn thêm khuôn mặt trắng như tuyết của y.
Mạnh Phù Dao lắc đầu, không chút e dè đưa tay vạch áo y ra, quả nhiên thấy trên ngực y có một vết thương được băng bó qua loa. Nàng cau mày tháo tấm vải ấy ra, lập tức một mùi máu tanh nồng nặc xông vào mũi, đập vào mắt nàng là một vết thương rất dữ tợn, máu thịt lẫn lộn, dường như là do một thanh đao to đùng sắc bén tạo nên. Vết thương lại có màu xanh lam, cho biết là nhiễm độc, gần vết thương còn có một vết xước như bị khói xông lửa đốt, tuy không nặng, nhưng vừa nhìn thấy thì ánh mắt Mạnh Phù Dao liền tối lại.
Súng lửa.
Nàng nhớ Nguyên Chiêu Hủ đã từng nói, cả Thái Uyên chỉ có một đội súng lửa, đây là vũ khí tiên tiến nhất Năm châu Đại lục hiện hay, đội súng lửa này do Hoàng thái tử Tề Viên Kinh nắm giữ trong tay, chỉ huy đội súng lửa là thân tín của Thái tử. Hôm nay thiếu niên này rõ ràng có địch ý với hai nhà Yến – Bùi dưới trướng Tề Tằm Ý, thì hắn là người của Thái tử rồi. Tại sao lại bị đội súng lửa của Thái tử đả thương?
Nhưng mà bây giờ không phải là thời điểm để nàng thắc mắc, Mạnh Phù Dao mím môi, lấy ra một cái bình nhỏ từ trong ống tay áo, luyến tiếc nhìn nó, cẩn thẩn đổ ra một viên thuốc màu tím, đút vào miệng thiếu niên.
Nàng đút xong thuốc, càng nghĩ càng không cam lòng, vỗ bộp vào mặt thiếu niên làm cho viên thuốc kia tuột xuống cổ họng hắn. Sức mạnh của cú vỗ đó thật vượt quá mức cần thiết.
Không còn cách nào khác, thật đau lòng mà, viên thuốc trong bình là cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan do lão đạo sĩ thối cho nàng. Lão đạo sĩ thối khoác lác nói rằng, viên thuốc này có thể làm xương cốt da thịt đã chết tái sinh. Hôm nay thật sự rất đau lòng khi phải tặng cho cái tên mà ngay cả bạn cũng chẳng phải này.
Uống thuốc xong, không lâu sau hô hấp của thiếu niên trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Mạnh Phù Dao bắt mạch cho y, tuy không thể giải hết độc, nhưng có thể giữ lại được tính mạng của y. Nàng lập tức đứng dậy, tìm lối ra khắp nơi, chuẩn bị rời đi.
Nàng gõ gõ đập đập khắp bốn vách tường, “Kính quan” (*) này được thiết kế giống như một trận pháp dựa theo nguyên lý khúc xạ ánh sáng (**). Nàng gõ một hồi, âm thanh đột nhiên biến đổi, không còn nặng nề nữa mà trở nên trong trẻo nhẹ nhàng hơn. Lòng nàng liền dậy lên vui mừng, đang tính đẩy ra thì chợt nghe phía sau có người nói “Nếu như cô muốn bị biến thành con nhím, thì cô đẩy đi.”
(*) Kính quan: Phòng kín có vách bằng kiếng (Kính = gương, kiếng)
(**) Khúc xạ ánh sáng: Hiện tượng khúc xạ ánh sáng là khi ánh sáng truyền qua mặt phân cách giữa hai môi trường trong suốt thì tia sáng bị gãy khúc (đổi hướng đột ngột) ở mặt phân cách của hai môi trường. (Định nghĩa khúc xạ ánh sáng)
Mạnh Phù Dao xoay người, nhìn thiếu niên khẽ nhỏm dậy dưới đất, nhướng mày nói: “Huynh đối đãi với ân nhân cứu mạng nhìn như vậy sao?”
Thiếu niên đang rũ mắt điều tức, nghe Mạnh Phù Dao nói thế y liền ngẩng đầu, trong tròng mắt chợt lóe ánh sáng nhạt. Mắt y thật sâu và đẹp, giống như nhìn thấy trăng sáng và vô số ánh đèn của những thuyền chài, từ từ hiện ra trong màn sương mù dày đặc trên biển xanh mênh mông.
Vẻ mặt thiếu niên này nói thật lòng đến cùng thì chỉ xem là thanh tú dễ coi, nhưng đôi mắt y lại quá đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc. Nhìn đôi mắt trong veo mà lạnh lùng này cảm giác như đang lọt giữ khóm hoa xinh lúc hoàng hôn, ngắm những ngọn đèn vàng đang bồng bềnh trôi theo dòng sông dài lạnh lẽo, như có gan dạ ắt sẽ gặt được bình an.
Nàng nhìn đến thất thần, thiếu niên này liền thản nhiên đáp “Nếu có thể, ta hy vọng đao của ta lại gác lên cổ cô lần nữa.”
Mạnh Phù Dao không nhịn được cười to, vừa cười vừa lắc đầu, một hồi lâu mới nói, “Được rồi, huynh nói đi, muốn ta làm gì?”
“Hôm nay Tề Tầm Ý đưa đoàn hát tạp kỹ tiến cung biểu diễn, giờ Dậu sẽ trình diễn tại yến tiệc chúc thọ Hoàng đế Thái Uyên ở Càn An Cung. Đến lúc đó sẽ ám sát Thái Tử tại yến tiệc, ép lão Hoàng đến thoái vị. Cùng lúc đó, nanh vuốt Yến gia và Bùi gia của hắn cũng sẽ ra tay. Yến gia mượn cơ hội mở tiệc chiêu đãi sứ thần ngoại quốc, điều động thị vệ trong cung canh phòng. Bùi gia sẽ chỉ huy năm vạn Kinh quân tấn công Hoàng cung. Ta muốn tranh thủ báo tin cho Hoàng thái tử từ trước lúc Tề Tầm Ý phát động tấn công.”
“Từ đâu huynh biết những tin tức tuyệt mật này?” Mạnh Phù Dap tò mò nhìn hắn.
“Có người nói cho ta biết.” Y nói xong liền mím chặt môi, dáng vẻ chẳng có ý định nói thêm gì nữa.
Mạnh Phù Dao ngửa đầu suy nghĩ, vô cùng dứt khoát nói: "Được."
Nhìn thẳng vào đôi mắt có chút ngạc nhiên của thiếu niên, nàng chẳng hề sợ hãi mà mỉm cười, mang theo chút đắc ý của tiểu nhân: "Ôi, Bùi gia phải không, ta cũng muốn làm thử những chuyện khiến Bùi Viện khó chịu. Huống chi nếu cung sắp biến thì chắc chắn lúc này sẽ không trốn thoát được, không bằng thừa nước đục thả câu để thoát thân."
Thiếu niên khẽ cau mày, trĩu nặng tâm sự, "Lúc ta chạy đến Tín Cung báo tin cho gia chủ, muốn gia chủ báo lại cho Thái tử, không ngờ lại gặp phải đội súng lửa của Thái tử ngoài Nghi môn (*). Lúc đó ta vẫn chưa biết bọn họ phản bội Thái tử, nếu không…"
(*) Nghi môn là cửa chính thứ hai.
"Nếu không huynh sẽ không bị thương, buộc phải ẩn núp ở chỗ này, lại còn bắt ta trợ giúp?" Mạnh Phù Dao liếc hắn, "Huynh là người Vân gia?"
"Vân Ngẩn, nghĩa là Vân gia." Y trả lời ngắn gọn.
Mạnh Phù Dao khẽ đảo mắt một vòng, nghĩ đến chuyện Vân gia và Bùi gia trở mặt với nhau, một phần rất lớn là do chuyện tốt mà nàng với Nguyên Chiêu Hủ đã làm ra. Nàng không khỏi có chút chột dạ, vội vàng xoay chuyển đề tài.
"Tề Tầm Ý thật bản lĩnh." Mạnh Phù Dao phủi bụi trên tấm bản đồ trong tay, xác định phương hướng và vị trí cung cấm mà Vân Ngẩn đưa cho nàng, "Không phải hắn là Hoàng tử không nắm binh quyền sao? Lực lượng dùng để xoay chuyển thế cục ở đâu ra?"
"Ta cũng không biết." Trong ánh mắt Vân Ngẩn có vẻ suy tư, "Ta hoài nghi sau lưng Tề Tầm Ý có người tương trợ."
"Ai?"
Vân Ngẩn lại suy tư thêm một hồi, thật lâu sau mới từ từ đáp rất nghiêm túc:
"Trưởng Tôn Vô Cực."
Mạnh Phù Dao cúi đầu, nhìn trường kiếm lấp lánh hàn quang trên cổ, lại nhìn sắc mặt tái nhợt của thiếu niên trước mặt một hồi lâu rồi bật cười.
“Đồng chí, bạo lực không giải quyết được vấn đề, nhất là khi huynh chẳng còn chút sức lực nào để thi triển bạo lực.”
Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy mũi kiếm ra. Thanh kiếm kia vốn vững chắc như bàn thạch vậy mà thật sự bị nàng đẩy ra nhẹ nhàng. Kiếm quang lay động trong thoáng chốc, thiếu niên bỗng nhiên té xuống.
Mạnh Phù Dao chẳng hề bất ngờ, đưa tay lên đỡ lấy người y.
“Ôi!” Nàng than thở “Rõ ràng là bị thương nặng, còn bày vẽ làm gì chứ?”
Mượn chút ánh sáng mỏng manh trên thân kiếm, nàng quan sát thiếu niên này. Hai mắt y nhắm nghiền, đầu mày cau chặt lại, sắc mặt nhợt nhạt đến trong suốt, trán lấm tấm mồ hôi dính ướt tóc mai, làm tôn thêm khuôn mặt trắng như tuyết của y.
Mạnh Phù Dao lắc đầu, không chút e dè đưa tay vạch áo y ra, quả nhiên thấy trên ngực y có một vết thương được băng bó qua loa. Nàng cau mày tháo tấm vải ấy ra, lập tức một mùi máu tanh nồng nặc xông vào mũi, đập vào mắt nàng là một vết thương rất dữ tợn, máu thịt lẫn lộn, dường như là do một thanh đao to đùng sắc bén tạo nên. Vết thương lại có màu xanh lam, cho biết là nhiễm độc, gần vết thương còn có một vết xước như bị khói xông lửa đốt, tuy không nặng, nhưng vừa nhìn thấy thì ánh mắt Mạnh Phù Dao liền tối lại.
Súng lửa.
Nàng nhớ Nguyên Chiêu Hủ đã từng nói, cả Thái Uyên chỉ có một đội súng lửa, đây là vũ khí tiên tiến nhất Năm châu Đại lục hiện hay, đội súng lửa này do Hoàng thái tử Tề Viên Kinh nắm giữ trong tay, chỉ huy đội súng lửa là thân tín của Thái tử. Hôm nay thiếu niên này rõ ràng có địch ý với hai nhà Yến – Bùi dưới trướng Tề Tằm Ý, thì hắn là người của Thái tử rồi. Tại sao lại bị đội súng lửa của Thái tử đả thương?
Nhưng mà bây giờ không phải là thời điểm để nàng thắc mắc, Mạnh Phù Dao mím môi, lấy ra một cái bình nhỏ từ trong ống tay áo, luyến tiếc nhìn nó, cẩn thẩn đổ ra một viên thuốc màu tím, đút vào miệng thiếu niên.
Nàng đút xong thuốc, càng nghĩ càng không cam lòng, vỗ bộp vào mặt thiếu niên làm cho viên thuốc kia tuột xuống cổ họng hắn. Sức mạnh của cú vỗ đó thật vượt quá mức cần thiết.
Không còn cách nào khác, thật đau lòng mà, viên thuốc trong bình là cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan do lão đạo sĩ thối cho nàng. Lão đạo sĩ thối khoác lác nói rằng, viên thuốc này có thể làm xương cốt da thịt đã chết tái sinh. Hôm nay thật sự rất đau lòng khi phải tặng cho cái tên mà ngay cả bạn cũng chẳng phải này.
Uống thuốc xong, không lâu sau hô hấp của thiếu niên trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Mạnh Phù Dao bắt mạch cho y, tuy không thể giải hết độc, nhưng có thể giữ lại được tính mạng của y. Nàng lập tức đứng dậy, tìm lối ra khắp nơi, chuẩn bị rời đi.
Nàng gõ gõ đập đập khắp bốn vách tường, “Kính quan” (*) này được thiết kế giống như một trận pháp dựa theo nguyên lý khúc xạ ánh sáng (**). Nàng gõ một hồi, âm thanh đột nhiên biến đổi, không còn nặng nề nữa mà trở nên trong trẻo nhẹ nhàng hơn. Lòng nàng liền dậy lên vui mừng, đang tính đẩy ra thì chợt nghe phía sau có người nói “Nếu như cô muốn bị biến thành con nhím, thì cô đẩy đi.”
(*) Kính quan: Phòng kín có vách bằng kiếng (Kính = gương, kiếng)
(**) Khúc xạ ánh sáng: Hiện tượng khúc xạ ánh sáng là khi ánh sáng truyền qua mặt phân cách giữa hai môi trường trong suốt thì tia sáng bị gãy khúc (đổi hướng đột ngột) ở mặt phân cách của hai môi trường. (Định nghĩa khúc xạ ánh sáng)
Mạnh Phù Dao xoay người, nhìn thiếu niên khẽ nhỏm dậy dưới đất, nhướng mày nói: “Huynh đối đãi với ân nhân cứu mạng nhìn như vậy sao?”
Thiếu niên đang rũ mắt điều tức, nghe Mạnh Phù Dao nói thế y liền ngẩng đầu, trong tròng mắt chợt lóe ánh sáng nhạt. Mắt y thật sâu và đẹp, giống như nhìn thấy trăng sáng và vô số ánh đèn của những thuyền chài, từ từ hiện ra trong màn sương mù dày đặc trên biển xanh mênh mông.
Vẻ mặt thiếu niên này nói thật lòng đến cùng thì chỉ xem là thanh tú dễ coi, nhưng đôi mắt y lại quá đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc. Nhìn đôi mắt trong veo mà lạnh lùng này cảm giác như đang lọt giữ khóm hoa xinh lúc hoàng hôn, ngắm những ngọn đèn vàng đang bồng bềnh trôi theo dòng sông dài lạnh lẽo, như có gan dạ ắt sẽ gặt được bình an.
Nàng nhìn đến thất thần, thiếu niên này liền thản nhiên đáp “Nếu có thể, ta hy vọng đao của ta lại gác lên cổ cô lần nữa.”
Mạnh Phù Dao không nhịn được cười to, vừa cười vừa lắc đầu, một hồi lâu mới nói, “Được rồi, huynh nói đi, muốn ta làm gì?”
“Hôm nay Tề Tầm Ý đưa đoàn hát tạp kỹ tiến cung biểu diễn, giờ Dậu sẽ trình diễn tại yến tiệc chúc thọ Hoàng đế Thái Uyên ở Càn An Cung. Đến lúc đó sẽ ám sát Thái Tử tại yến tiệc, ép lão Hoàng đến thoái vị. Cùng lúc đó, nanh vuốt Yến gia và Bùi gia của hắn cũng sẽ ra tay. Yến gia mượn cơ hội mở tiệc chiêu đãi sứ thần ngoại quốc, điều động thị vệ trong cung canh phòng. Bùi gia sẽ chỉ huy năm vạn Kinh quân tấn công Hoàng cung. Ta muốn tranh thủ báo tin cho Hoàng thái tử từ trước lúc Tề Tầm Ý phát động tấn công.”
“Từ đâu huynh biết những tin tức tuyệt mật này?” Mạnh Phù Dap tò mò nhìn hắn.
“Có người nói cho ta biết.” Y nói xong liền mím chặt môi, dáng vẻ chẳng có ý định nói thêm gì nữa.
Mạnh Phù Dao ngửa đầu suy nghĩ, vô cùng dứt khoát nói: "Được."
Nhìn thẳng vào đôi mắt có chút ngạc nhiên của thiếu niên, nàng chẳng hề sợ hãi mà mỉm cười, mang theo chút đắc ý của tiểu nhân: "Ôi, Bùi gia phải không, ta cũng muốn làm thử những chuyện khiến Bùi Viện khó chịu. Huống chi nếu cung sắp biến thì chắc chắn lúc này sẽ không trốn thoát được, không bằng thừa nước đục thả câu để thoát thân."
Thiếu niên khẽ cau mày, trĩu nặng tâm sự, "Lúc ta chạy đến Tín Cung báo tin cho gia chủ, muốn gia chủ báo lại cho Thái tử, không ngờ lại gặp phải đội súng lửa của Thái tử ngoài Nghi môn (*). Lúc đó ta vẫn chưa biết bọn họ phản bội Thái tử, nếu không…"
(*) Nghi môn là cửa chính thứ hai.
"Nếu không huynh sẽ không bị thương, buộc phải ẩn núp ở chỗ này, lại còn bắt ta trợ giúp?" Mạnh Phù Dao liếc hắn, "Huynh là người Vân gia?"
"Vân Ngẩn, nghĩa là Vân gia." Y trả lời ngắn gọn.
Mạnh Phù Dao khẽ đảo mắt một vòng, nghĩ đến chuyện Vân gia và Bùi gia trở mặt với nhau, một phần rất lớn là do chuyện tốt mà nàng với Nguyên Chiêu Hủ đã làm ra. Nàng không khỏi có chút chột dạ, vội vàng xoay chuyển đề tài.
"Tề Tầm Ý thật bản lĩnh." Mạnh Phù Dao phủi bụi trên tấm bản đồ trong tay, xác định phương hướng và vị trí cung cấm mà Vân Ngẩn đưa cho nàng, "Không phải hắn là Hoàng tử không nắm binh quyền sao? Lực lượng dùng để xoay chuyển thế cục ở đâu ra?"
"Ta cũng không biết." Trong ánh mắt Vân Ngẩn có vẻ suy tư, "Ta hoài nghi sau lưng Tề Tầm Ý có người tương trợ."
"Ai?"
Vân Ngẩn lại suy tư thêm một hồi, thật lâu sau mới từ từ đáp rất nghiêm túc:
"Trưởng Tôn Vô Cực."
Bình luận truyện