Phù Dao Hoàng Hậu
Quyển 5 - Chương 8-2: Lòng như lửa đốt (2)
Chung Dị không hề động đậy, hắn quay lưng về phía cửa sổ, ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng xanh lại càng thêm tải nhợt.
Thiết Thành không hề động đậy, hắn ôm đầu, cánh tay hắn ép trên gáy, ép đến xương cốt cũng kêu lên.
Mạnh Phù Dao... vẫn bất động.
Nàng ngồi phía sau lưng Trưởng Tôn Vô Cực, vẫn ổn định như lúc ban đầu, đến ngón tay cũng không hề xuất hiện một chút run rẩy, truyền khí, dẫn lưu, khai thông... một bước cũng không sai sót.
Chỉ có khóe môi của nàng, chầm chậm nhỏ máu, đó là máu tươi chảy ra do nàng cắn chặt lưỡi và môi, là máu tươi do từng con đau trong lòng không khống chế được mà phun trào ra ngoài.
Nàng chỉ nhìn Trưởng Tôn Vô Cực.
Nhìn tấm lưng hơi gầy của hắn, nhìn mái tóc đen mượt như tơ, nhìn sườn mặt trắng nhợt trong suốt của hắn, nhìn hàng mi thật dài của hắn đang an yên rũ xuống.
Hình dáng của hắn bây giờ, cùng dung mạo không bao giờ phai mờ trong kí ức của nàng, nàng có thể không ích kỉ muốn chiếm đoạt, nhưng không muốn nó vĩnh viễn biến mất đi...
Nàng muốn hắn sống thật tốt, giống như trước khi gặp nàng, tôn quý, tiêu sái và cường đại như thế, đứng trên đỉnh nhân gian nhìn xuống gió mây vạn vật, trong nháy mắt hoán chuyển bể dâu.
Giống như Khoa Phụ đuổi mặt trời(*) chạy đua với vận mệnh, nàng muốn đoạt lại hắn nguyên vẹn, không chút tổn thương.
(*) Chuyện kể ràng có một người tên là Khoa Phụ, vì đuổi theo mật trời nên rất khát nước, ông uống cạn nước sông Hoàng Hà, sông Vị Hà mà vẫn không hết khát bèn đến nơi khác để mà tìm nước, giữa đường bị chết khát. Cây gậy mà ông để lại sau này biến thành một khu rừng gọi là Trịnh Lâm, về sau dùng cụm từ "Khoa Phụ đuổi mặt trời để hàm chỉ những người không biết lượng sức mình.
Dù bằng bất cứ giá nào, dù có phải dùng tôn nghiêm cả đời nàng để đánh đổi.
Cứ để nàng... ích kỉ một lần này đi, dù cho từ nay về sau phải gánh trên lưng tội lỗi cả một đời.
Có kẻ đang cười vang, có người đang khóc không thành tiếng.
Trên nền đất, đám người Tử Phi Phong thân thể cường tráng, đang thay phiên nhau cưỡng bức nữ nhân dưới thân, hưởng thụ cảm giác "trơn như cá, bóng như trạch" trước nay chưa từng trải qua.
Cô gái da thịt trắng như tuyết ướt đẫm nước, như một con cá đang giãy giụa trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết đã yếu dần đi, mặt đất hỗn loạn, chất lỏng màu đỏ nhạt lẫn vào nước mưa, không ngừng lan rộng.
Đám nam nhân thỏa sức cười vui, thay nhau vỗ tay bôm bốp, tiếng cười nhạo vang vọng khắp sân sau, truyền tới bên trong căn phòng tĩnh lặng.
"... Ông đã nói rồi mà, kể cả có chơi trước mặt chúng! Bảo đảm rắm cũng không dám đánh một tiếng!"
"Đùa cái gì chứ, dám đối nghịch chúng ta sao?"
"Nhìn đi... ông đang rất sảng khoái... Ra đây dập đầu vài cái, ông mà cao hứng cũng sẽ cho ngươi chơi một chút!"
"Chỉ cần liếm sạch cho ông là được!"
Một tràng cười đáng khinh vang lên, xen lẫn trong đó là tiếng cô gái tựa hồ dùng hết sức lực kêu lên thảm thiết:
"Trời xanh không có mắt!"
“Ầm!”
Một tiếng sét vang lên ngay sân sau, đến phòng ốc cũng rung chuyển chấn động, sấm sét từ trên trời cao giáng cuống sáng lòa, xuyên qua những tầng mây, như thể vảy cá vàng bị bong tróc.
Trời cao đã tức giận rồi!
Tiếng sét vang ầm khiến đám nam nhân kia im bặt, cũng khiến thân người Thiết Thành đang quỳ trên mặt đất nghiêng đi, đụng vào bên giường, Trưởng Tôn Vô Cực cùng Mạnh Phù Dao đều run lên, ngay sau đó, từ trong vạt áo của Trưởng Tôn Vô Cực bỗng rơi ra một chiếc hộp nhỏ.
Nàng mở hộp ra, bên trong chính là viên thuốc mà trước đó Mạnh Phù Dao đã đưa cho hắn.
Mùi hương của viên thuốc mát lạnh, xộc vào khoang mũi, hai mắt Mạnh Phù Dao mở to, ánh nhìn của nàng như tia chớp thoáng qua viên thuốc kia.
Gia tăng công lực... gia tăng công lực... có thể gia tăng là có thể hoàn thành sớm hơn một chut, cũng là có thể cứu mạng cô gái kia!
Nàng không buồn nhớ đến những lời mà Tông Việt đã nhiều lần cảnh cáo nàng về viên thuốc làm gia tăng công lực quá mức mãnh liệt này, sau khi uống xong bắt buộc phải tĩnh dưỡng một tháng, chậm rãi tu luyện chân khí, không thể sử dụng võ công.
Ánh mắt Mạnh Phù Dao sáng lên, hướng về phía Chung Dị, ra hiệu cho hắn giúp nàng uống viên thuốc kia.
Chung Dị do dự, thấy trong mắt Mạnh Phù Dao tràn đầy sự nghiêm nghị, ánh mắt Chung Dị lướt qua vệt máu tươi
còn chưa kịp khô ở khóe môi nàng, hắn cắn răng, bước nhanh về phía trước, nhét viên thuốc kia vào miệng nàng.
Hắn có chút lo lắng vịn tay vào thành giường, cẩn thận quan sát vẻ mặt của nàng, gần như ngay lập tức khi viên thuốc kia tiến vào miệng nàng, thân thể Mạnh Phù Dao đỏ lên, ngay cả cổ tay cũng biến thành màu đỏ, dường như máu trong cơ thể nàng đang dâng trào, Chung Dị bị dọa cho phát sợ, nhưng ngay sau đó, màu đỏ nhanh chóng biến mất, Mạnh Phù Dao lại khôi phục về trạng thái bình thường.
Sau khi uống viên thuốc kia, Mạnh Phù Dao liền choáng váng, giống như có một quả pháo cực lớn đang nổ bên trong đầu nàng, sau đó huyết khí toàn thân đều dâng trào, đó cũng chính là thời khắc công lực của nàng tăng vọt, chỉ cần nàng giữ lại phần công lực này, thì có thể tiến thêm một bậc của tầng thứ bảy, tuy nhiên Mạnh Phù Dao ngay lập tức đảo ngược hướng đi của công lực, truyền vào kinh mạch của Trưởng Tôn Vô Cực, cảm giác được người nọ chấn động, chân khí lúc trước bị tắc nghẽn của Trường Tôn Vô Cực cuối cùng đã thức tỉnh, bắt đầu chậm rãi tự phục hồi.
Mạnh Phù Dao thở ra, cẩn thận rút tay về, lúc tay nàng rời khỏi lưng Trưởng Tôn Vô Cực vẫn rất cẩn thận, rất ổn định, song khi hoàn toàn tách khỏi cơ thể của hắn, nàng lập tức như biến thành một tia chớp.
Tia chớp màu đen, mang theo ngọn lửa đỏ đang bùng cháy!
Tia chớp ấy lóe lên trong căn phòng, nhanh đến mức bốn phía đều xuất hiện ánh sáng nhàn nhạt, ngay sau đó liền biến mất, chỉ đế lại một tiếng quát khẽ: "Thiết Thành, ngươi ở lại bảo vệ!"
Mưa lớn vẫn chưa thôi rơi.
"Ầm ầm" một tiếng, giống như tia sét thứ hai vừa đánh xuóng, đám nam nhân kia ngẩng đầu lên, thấy cửa sổ trước mặt đã hoàn toàn bị phá nát, bóng đen giống như một tia chớp phóng ra ngoài.
So với sấm còn mãnh liệt hơn, so với sét còn gấp gáp hơn, so với mưa lớn càng thêm mạnh mẽ, so với huyết sắc càng đỏ hơn thêm!
Giữa không trung, người kia đạp chân, chân vừa đạp, một nửa bức tường đã đổ sụp! Trong tiếng đổ sập ầm vang, nàng xoay mình tung cước, những viên gạch đang rơi xuống bị đá bay đầy trời, vừa mãnh liệt vừa hỗn loạn, hướng về đám người Tử Phi Phong.
"Dàn trận!" Một tiếng quát vang lên, đám người Tử Phi Phong đã được trải qua huấn luyện kĩ càng phản ứng rất nhanh, thân người nảy lên, chớp mắt đã bày ra trận pháp, những viên gạch đang bay tới lại bắn toàn bộ về phía cô gái đang nằm trên mặt đất.
Nhưng Mạnh Phù Dao đã tới rồi.
Như một con diều hâu bay sát mặt đất, lao đến bắt lấy cô gái kia bay lên cao, sau đó đặt nàng ấy xuống dưới giàn hoa Tử Đằng trong sân sau, tiếp đó nàng xoay người, lộn vòng trên không trung, rồi trở mình đáp xuống trước mặt một tên Tử Phi Phong đang ở sườn bên của trận pháp.
Đó chính là tên khi nãy dàn trận có vẻ lúng túng nhất, gã vừa mới giải tỏa, quần áo xộc xệch, đang định đi kéo quần lên.
Manh Phù Dao chẳng muốn hao phí sức lực, tựa như một viên đạn bay thẳng tắp một đường, đâm thủng tất cả mọi chướng ngại, chân khí và công lực của nàng bức nước mưa bắn ra tứ phía, phạm vi một thước xung quanh nàng biến thành khoảng không, nước mưa không thể chạm tới.
Nàng nhìn thấy sự sợ hãi và tuyệt vọng trong ánh mắt của đối phương.
Sự hoảng sợ ấy làm nàng thỏa mãn, khiến sự căm phẫn trong lòng nàng như tìm được chỗ trút ra.
"Xoẹt!"
Thí Thiên giấu dưới khuỷu tay lúc ẩn lúc hiện, lúc hiện có màu đen kịt, lúc ẩn lại ánh lên một màu đỏ.
Máu tươi bắn lên cao thành một đường vòng cung rất lớn.
Mạnh Phù Dao điên cuồng cười vang, tay vung lên, hắc quang lóe sáng, những cái đầu dính đầy máu không ngừng thi nhau rơi xuống.
"Bình bịch!"
Đầu người liên tiếp bị đá bay!
Những âm thanh trầm đục, giống như tiếng gầm nhẹ, rít gào của thú dữ, liên tục vang lên bên trong hậu viện, bóng dáng của Mạnh Phù Dao đã không còn nhìn rõ được nữa, chỉ còn thấy những cơn gió xen kẽ trong đám người kia, di chuyển cùng với cơn gió ấy, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, kèm theo một tiếng rồi lại một tiếng kêu gào thảm thiết.
Chỉ trong nháy mắt ấy, nàng đã liên tiếp giết chết chín người!
Mạnh Phù Dao như gió lốc cuộn tới, chớp mắt đã đạp lên thi thể của chín người, lao về phía kẻ cuối cùng, cũng là kẻ đầu đàn, chỉ vì truy tìm mỹ nhân mà thảm sát cả một gia đình, cũng là tên đội trưởng đem cô gái kia đến trước cửa phòng Mạnh Phù Dao để hãm hiếp.
Gã cũng là kẻ thông minh nhất, khoảnh khắc qua màn mưa nhìn thấy từng cái từng cái đầu thi nhau bắn ra, gã lập tức có ý định lui về phía sau, xoay người bỏ chạy.
Gã vừa nhấc chân, một tia sét từ trên trời giáng xuống ngay trước mũi chân gã, tảng đá trong hậu viện bị nứt toang, chỉ kém một bước nữa là trúng ngay chân gã.
Gã liền rụt chân về, ngay sau đó nghe thấy tiếng gió phía sau lưng.
Trong ánh sáng trắng giăng khắp cả đất trời, gã nhìn thấy hắc quang lóe lên, rồi mạnh mẽ chém xuống!
"Phập!"
Tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng võ vụn rất nhỏ vang lên, một thứ vô cùng xấu xí rơi xuống đất.
Mạnh Phù Dao một kiếm chém ngang, chặt đứt "con cháu" của gã!
Thiết Thành không hề động đậy, hắn ôm đầu, cánh tay hắn ép trên gáy, ép đến xương cốt cũng kêu lên.
Mạnh Phù Dao... vẫn bất động.
Nàng ngồi phía sau lưng Trưởng Tôn Vô Cực, vẫn ổn định như lúc ban đầu, đến ngón tay cũng không hề xuất hiện một chút run rẩy, truyền khí, dẫn lưu, khai thông... một bước cũng không sai sót.
Chỉ có khóe môi của nàng, chầm chậm nhỏ máu, đó là máu tươi chảy ra do nàng cắn chặt lưỡi và môi, là máu tươi do từng con đau trong lòng không khống chế được mà phun trào ra ngoài.
Nàng chỉ nhìn Trưởng Tôn Vô Cực.
Nhìn tấm lưng hơi gầy của hắn, nhìn mái tóc đen mượt như tơ, nhìn sườn mặt trắng nhợt trong suốt của hắn, nhìn hàng mi thật dài của hắn đang an yên rũ xuống.
Hình dáng của hắn bây giờ, cùng dung mạo không bao giờ phai mờ trong kí ức của nàng, nàng có thể không ích kỉ muốn chiếm đoạt, nhưng không muốn nó vĩnh viễn biến mất đi...
Nàng muốn hắn sống thật tốt, giống như trước khi gặp nàng, tôn quý, tiêu sái và cường đại như thế, đứng trên đỉnh nhân gian nhìn xuống gió mây vạn vật, trong nháy mắt hoán chuyển bể dâu.
Giống như Khoa Phụ đuổi mặt trời(*) chạy đua với vận mệnh, nàng muốn đoạt lại hắn nguyên vẹn, không chút tổn thương.
(*) Chuyện kể ràng có một người tên là Khoa Phụ, vì đuổi theo mật trời nên rất khát nước, ông uống cạn nước sông Hoàng Hà, sông Vị Hà mà vẫn không hết khát bèn đến nơi khác để mà tìm nước, giữa đường bị chết khát. Cây gậy mà ông để lại sau này biến thành một khu rừng gọi là Trịnh Lâm, về sau dùng cụm từ "Khoa Phụ đuổi mặt trời để hàm chỉ những người không biết lượng sức mình.
Dù bằng bất cứ giá nào, dù có phải dùng tôn nghiêm cả đời nàng để đánh đổi.
Cứ để nàng... ích kỉ một lần này đi, dù cho từ nay về sau phải gánh trên lưng tội lỗi cả một đời.
Có kẻ đang cười vang, có người đang khóc không thành tiếng.
Trên nền đất, đám người Tử Phi Phong thân thể cường tráng, đang thay phiên nhau cưỡng bức nữ nhân dưới thân, hưởng thụ cảm giác "trơn như cá, bóng như trạch" trước nay chưa từng trải qua.
Cô gái da thịt trắng như tuyết ướt đẫm nước, như một con cá đang giãy giụa trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết đã yếu dần đi, mặt đất hỗn loạn, chất lỏng màu đỏ nhạt lẫn vào nước mưa, không ngừng lan rộng.
Đám nam nhân thỏa sức cười vui, thay nhau vỗ tay bôm bốp, tiếng cười nhạo vang vọng khắp sân sau, truyền tới bên trong căn phòng tĩnh lặng.
"... Ông đã nói rồi mà, kể cả có chơi trước mặt chúng! Bảo đảm rắm cũng không dám đánh một tiếng!"
"Đùa cái gì chứ, dám đối nghịch chúng ta sao?"
"Nhìn đi... ông đang rất sảng khoái... Ra đây dập đầu vài cái, ông mà cao hứng cũng sẽ cho ngươi chơi một chút!"
"Chỉ cần liếm sạch cho ông là được!"
Một tràng cười đáng khinh vang lên, xen lẫn trong đó là tiếng cô gái tựa hồ dùng hết sức lực kêu lên thảm thiết:
"Trời xanh không có mắt!"
“Ầm!”
Một tiếng sét vang lên ngay sân sau, đến phòng ốc cũng rung chuyển chấn động, sấm sét từ trên trời cao giáng cuống sáng lòa, xuyên qua những tầng mây, như thể vảy cá vàng bị bong tróc.
Trời cao đã tức giận rồi!
Tiếng sét vang ầm khiến đám nam nhân kia im bặt, cũng khiến thân người Thiết Thành đang quỳ trên mặt đất nghiêng đi, đụng vào bên giường, Trưởng Tôn Vô Cực cùng Mạnh Phù Dao đều run lên, ngay sau đó, từ trong vạt áo của Trưởng Tôn Vô Cực bỗng rơi ra một chiếc hộp nhỏ.
Nàng mở hộp ra, bên trong chính là viên thuốc mà trước đó Mạnh Phù Dao đã đưa cho hắn.
Mùi hương của viên thuốc mát lạnh, xộc vào khoang mũi, hai mắt Mạnh Phù Dao mở to, ánh nhìn của nàng như tia chớp thoáng qua viên thuốc kia.
Gia tăng công lực... gia tăng công lực... có thể gia tăng là có thể hoàn thành sớm hơn một chut, cũng là có thể cứu mạng cô gái kia!
Nàng không buồn nhớ đến những lời mà Tông Việt đã nhiều lần cảnh cáo nàng về viên thuốc làm gia tăng công lực quá mức mãnh liệt này, sau khi uống xong bắt buộc phải tĩnh dưỡng một tháng, chậm rãi tu luyện chân khí, không thể sử dụng võ công.
Ánh mắt Mạnh Phù Dao sáng lên, hướng về phía Chung Dị, ra hiệu cho hắn giúp nàng uống viên thuốc kia.
Chung Dị do dự, thấy trong mắt Mạnh Phù Dao tràn đầy sự nghiêm nghị, ánh mắt Chung Dị lướt qua vệt máu tươi
còn chưa kịp khô ở khóe môi nàng, hắn cắn răng, bước nhanh về phía trước, nhét viên thuốc kia vào miệng nàng.
Hắn có chút lo lắng vịn tay vào thành giường, cẩn thận quan sát vẻ mặt của nàng, gần như ngay lập tức khi viên thuốc kia tiến vào miệng nàng, thân thể Mạnh Phù Dao đỏ lên, ngay cả cổ tay cũng biến thành màu đỏ, dường như máu trong cơ thể nàng đang dâng trào, Chung Dị bị dọa cho phát sợ, nhưng ngay sau đó, màu đỏ nhanh chóng biến mất, Mạnh Phù Dao lại khôi phục về trạng thái bình thường.
Sau khi uống viên thuốc kia, Mạnh Phù Dao liền choáng váng, giống như có một quả pháo cực lớn đang nổ bên trong đầu nàng, sau đó huyết khí toàn thân đều dâng trào, đó cũng chính là thời khắc công lực của nàng tăng vọt, chỉ cần nàng giữ lại phần công lực này, thì có thể tiến thêm một bậc của tầng thứ bảy, tuy nhiên Mạnh Phù Dao ngay lập tức đảo ngược hướng đi của công lực, truyền vào kinh mạch của Trưởng Tôn Vô Cực, cảm giác được người nọ chấn động, chân khí lúc trước bị tắc nghẽn của Trường Tôn Vô Cực cuối cùng đã thức tỉnh, bắt đầu chậm rãi tự phục hồi.
Mạnh Phù Dao thở ra, cẩn thận rút tay về, lúc tay nàng rời khỏi lưng Trưởng Tôn Vô Cực vẫn rất cẩn thận, rất ổn định, song khi hoàn toàn tách khỏi cơ thể của hắn, nàng lập tức như biến thành một tia chớp.
Tia chớp màu đen, mang theo ngọn lửa đỏ đang bùng cháy!
Tia chớp ấy lóe lên trong căn phòng, nhanh đến mức bốn phía đều xuất hiện ánh sáng nhàn nhạt, ngay sau đó liền biến mất, chỉ đế lại một tiếng quát khẽ: "Thiết Thành, ngươi ở lại bảo vệ!"
Mưa lớn vẫn chưa thôi rơi.
"Ầm ầm" một tiếng, giống như tia sét thứ hai vừa đánh xuóng, đám nam nhân kia ngẩng đầu lên, thấy cửa sổ trước mặt đã hoàn toàn bị phá nát, bóng đen giống như một tia chớp phóng ra ngoài.
So với sấm còn mãnh liệt hơn, so với sét còn gấp gáp hơn, so với mưa lớn càng thêm mạnh mẽ, so với huyết sắc càng đỏ hơn thêm!
Giữa không trung, người kia đạp chân, chân vừa đạp, một nửa bức tường đã đổ sụp! Trong tiếng đổ sập ầm vang, nàng xoay mình tung cước, những viên gạch đang rơi xuống bị đá bay đầy trời, vừa mãnh liệt vừa hỗn loạn, hướng về đám người Tử Phi Phong.
"Dàn trận!" Một tiếng quát vang lên, đám người Tử Phi Phong đã được trải qua huấn luyện kĩ càng phản ứng rất nhanh, thân người nảy lên, chớp mắt đã bày ra trận pháp, những viên gạch đang bay tới lại bắn toàn bộ về phía cô gái đang nằm trên mặt đất.
Nhưng Mạnh Phù Dao đã tới rồi.
Như một con diều hâu bay sát mặt đất, lao đến bắt lấy cô gái kia bay lên cao, sau đó đặt nàng ấy xuống dưới giàn hoa Tử Đằng trong sân sau, tiếp đó nàng xoay người, lộn vòng trên không trung, rồi trở mình đáp xuống trước mặt một tên Tử Phi Phong đang ở sườn bên của trận pháp.
Đó chính là tên khi nãy dàn trận có vẻ lúng túng nhất, gã vừa mới giải tỏa, quần áo xộc xệch, đang định đi kéo quần lên.
Manh Phù Dao chẳng muốn hao phí sức lực, tựa như một viên đạn bay thẳng tắp một đường, đâm thủng tất cả mọi chướng ngại, chân khí và công lực của nàng bức nước mưa bắn ra tứ phía, phạm vi một thước xung quanh nàng biến thành khoảng không, nước mưa không thể chạm tới.
Nàng nhìn thấy sự sợ hãi và tuyệt vọng trong ánh mắt của đối phương.
Sự hoảng sợ ấy làm nàng thỏa mãn, khiến sự căm phẫn trong lòng nàng như tìm được chỗ trút ra.
"Xoẹt!"
Thí Thiên giấu dưới khuỷu tay lúc ẩn lúc hiện, lúc hiện có màu đen kịt, lúc ẩn lại ánh lên một màu đỏ.
Máu tươi bắn lên cao thành một đường vòng cung rất lớn.
Mạnh Phù Dao điên cuồng cười vang, tay vung lên, hắc quang lóe sáng, những cái đầu dính đầy máu không ngừng thi nhau rơi xuống.
"Bình bịch!"
Đầu người liên tiếp bị đá bay!
Những âm thanh trầm đục, giống như tiếng gầm nhẹ, rít gào của thú dữ, liên tục vang lên bên trong hậu viện, bóng dáng của Mạnh Phù Dao đã không còn nhìn rõ được nữa, chỉ còn thấy những cơn gió xen kẽ trong đám người kia, di chuyển cùng với cơn gió ấy, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, kèm theo một tiếng rồi lại một tiếng kêu gào thảm thiết.
Chỉ trong nháy mắt ấy, nàng đã liên tiếp giết chết chín người!
Mạnh Phù Dao như gió lốc cuộn tới, chớp mắt đã đạp lên thi thể của chín người, lao về phía kẻ cuối cùng, cũng là kẻ đầu đàn, chỉ vì truy tìm mỹ nhân mà thảm sát cả một gia đình, cũng là tên đội trưởng đem cô gái kia đến trước cửa phòng Mạnh Phù Dao để hãm hiếp.
Gã cũng là kẻ thông minh nhất, khoảnh khắc qua màn mưa nhìn thấy từng cái từng cái đầu thi nhau bắn ra, gã lập tức có ý định lui về phía sau, xoay người bỏ chạy.
Gã vừa nhấc chân, một tia sét từ trên trời giáng xuống ngay trước mũi chân gã, tảng đá trong hậu viện bị nứt toang, chỉ kém một bước nữa là trúng ngay chân gã.
Gã liền rụt chân về, ngay sau đó nghe thấy tiếng gió phía sau lưng.
Trong ánh sáng trắng giăng khắp cả đất trời, gã nhìn thấy hắc quang lóe lên, rồi mạnh mẽ chém xuống!
"Phập!"
Tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng võ vụn rất nhỏ vang lên, một thứ vô cùng xấu xí rơi xuống đất.
Mạnh Phù Dao một kiếm chém ngang, chặt đứt "con cháu" của gã!
Bình luận truyện