Phù Dung Vương Phi

Chương 4: Ván cờ



Thiếu niên an ổn trong chòi nghỉ mát, không tiến không lùi, tùy nàng đánh giá, đồng thời cũng suy nghĩ về nàng, còn nhỏ tuổi như thế, mà xử sự đã có tâm tư, không giống tiểu thư của quan gia bình thường uyển chuyển hàm súc, nàng khí chất nhanh nhẹn, thong dong, mắt to thanh tú lộ ra nghi hoặc. Thú vị! Thiếu niên cánh môi gợi lên một độ cong hoàn mỹ, cười khẽ.. Có lẽ quan yến nhàm chán này có nàng cũng không đến nỗi nhàm chán.

Phù Nhã mỉm cười, tao nhã sửa sang lại xiêm y, từ từ bước xuống bậc thang, hướng chòi nghỉ mát đi tới. Gió lạnh rả rít, mùi hương thoang thoảng thơm ngào ngạt, bao chung quanh chóp mủi, thiếu niên nhìn thân ảnh của nàng đi tới gần, thân ảnh nho nhỏ ở trong gió lạnh, giống như đóa phù dung trong ao đang phong nhụy, thanh khiết mỹ lệ, khoan thai đi vào đình, làm cho cái lạnh của đất trời cũng trở nên ấm áp.

“Tiểu thư có gì chỉ giáo?” Thiếu niên thấy nàng mang theo ý cười đã vào trong chòi nghỉ mát, lên tiếng cười. “Chỉ cảm thấy nhàm chán mà thôi.” Phù Nhã ngồi, gặp ván cờ đen trắng đối diện đang lâm vào thế sinh tử, chém giết thật mãnh liệt. “Tiểu thư biết chơi cờ?” Thiếu niên cũng ngồi đối diện, khí khái lẫm liệt, như gió ấm áp, thầm nghĩ một cô bé tám tuổi có thể hiểu trong đó học vấn. “Có biết một chút” nàng khiêm tốn đáp, nhìn qua một lượt, ngẩng đầu lên, cười hỏi “Công tử là người trong phủ?”

“Tiểu thư là thiên kim nhà ai?” Hắn không đáp mà hỏi lại. “Ta? Ha ha… khách từ phương xa tới.” Phù Nhã cười khẽ, trong mắt thầm khen, đúng là một nhân vật khó chơi. “Ta cũng là khách phương xa, cùng tiểu thư giống nhau, giết thời gian mà thôi.” Phù Nhã chớp đôi mi thanh tú, giống như vô tình nói: “Chủ nhân của quý phủ này tiếp đãi không tồi, nhưng lại làm cho hai người khách phương xa chúng ta cảm thấy cực kì nhàm chán, như vậy yến hội đã thất bại.”

“Thất bại!” Thiếu niên cười khẽ, nha đầu này thiệt thông minh, nàng có thật là một cô bé? Phải thử nàng một lần.

“Đã nhàm chán như vậy, tiểu thư có biết ván cờ này giải như thế nào?” Phù Nhã nhìn thoáng qua, môi đỏ mọng cong lên rất đáng yêu, nàng chỉ vào một con cờ trắng, toàn bộ ván cờ nhất thời sức sống bắn ra bốn phía, khởi tử hồi sinh. Thiếu niên không thể tin nhìn ván cờ, âm thầm khâm phục, hắn trầm tư suy nghĩ hồi lâu chung quy không bắt được trọng điểm, không nghĩ tới cô bé này tùy ý động tay, chỉ một nước cờ có thể chuyển khách thành chủ, nghịch chuyển càn khôn.

Hắn từ nhỏ cũng là một trong những tay cao thủ, không nghĩ tới hôm nay thua trong tay một tiểu nha đầu, lòng kiêu ngạo bị đả kích nặng nề, sinh ra cảm giác thất bại cũng không chịu phục. Nhìn thiếu nữ đối diện cười yếu ớt, mang theo tất cả phong thái tự tin, mi của nhắn nhíu lại, khí lạnh bức người cũng biến mất không thấy. Miễn cưỡng cười nói “Nếu tiểu thư tinh thông kỳ nghệ như vậy, không bằng chúng ta tranh tài một ván thế nào?”

Phù Nhã ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt linh động chuyển một vòng, nhìn minh ngọc giắt ở thắt lưng hắn, nghe mãn đình mùi thơm ngát, mở miệng “Nếu muốn chơi một ván, tiền đặt cược của công tử là gì?”

“Tiền đặt cược?” Thiếu niên nheo mắt lại khó hiểu, khí lạnh bức người. Phù Nhã làm như không thấy, nói cười như trước, nhỏ giọng nói “Không có tiền đặt cược, có vẻ không thú vị, công tử nếu như nghĩ muốn chơi, bổn tiểu thư cược khối ngọc bội bên lưng ngươi, như thế nào?”

Thiếu niên chấn động, ánh mắt sáng ngời có thần toát ra tia lửa giận, lãnh liệt trầm thấp bức người, cả giận trừng mắt với một tuyệt sắc của thiên hạ đang ngồi thoải mái, nàng nhìn ôn nhuận như gió, thực chất khí phách nghiêm nghị, còn nhỏ như vậy, mà muốn ngọc bội bên lưng hắn? Nàng cũng biết là ngọc bội này là tín vật hắn dùng để đính hôn, đối diên nàng thướt tha xinh đẹp, tuyệt không để tức giận của hắn ảnh hưởng, vẫn như cũ cười như gió xuân, rõ ràng trong trời đông giá rét, chòi nghỉ mát bên trong lại như xuân ấm áp.

Gió nhẹ thổi, mặt ao tĩnh lặng, hai người ngồi đối diện, nhìn như hài hòa, thực chất bên trong có huyền cơ giấu giếm. “Công tử nếu không dám, vậy bỏ đi, không bắt buộc.” Ám chỉ hắn nhát gan sợ thua, thiếu niên trở nên tức giận, trên môi nở nụ cười, cởi ngọc bội bên hông xuống, toàn thân ngọc một màu xanh ngọc bích, ẩn ẩn trong suốt, nhìn ra là một khối ngọc hiếm thấy tuyệt phẩm, thiếu niên nhẹ phẩy ngọc bội, ôn nhu nói “Tiểu thư, tiền đặt cược đã ở đây, để cho công bằng, không biết tiền đặt cược của tiểu thư là gì?”

Phù Nhã mở miệng cười, tay lấy ngọc trụy luôn không rời khỏi người nàng từ trong cổ ra, một màu lục vòng quanh, ở giữa một chút đỏ thẫm, là một đóa ngọc phù dung thanh nhuận diễm lệ, thế gian hiếm có. “Món này xứng đôi với trân bảo của công tử, có điều cũng không cần cởi xuống, vì ngươi lấy không được” Phù Nhã tự tin buông tay ra, ngọc phù dung lóa mắt tươi đẹp, càng tôn lên dung nhan của nàng, tạo thành một phong thái khác.

Thiếu niên cũng không so đo, hai người bắt đầu tập trung sát phạt trên ván cờ, Phù Nhã kỳ nghệ học từ mẫu thân, bình thường không có chuyện gì làm, thường cùng tỷ tỷ và mẫu thân chơi cờ, kỳ nghệ rất cao. Thiếu niên cũng là từ nhỏ học tập, so với Phù Nhã cũng không kém. Có qua có lại, kỳ phùng địch thủ, không ai nhường ai, chỉ có gió thổi làm giai điệu phụ hoạ. Sau một lát, Phù Nhã cười khẽ, “Ngươi thua.”

Thiếu niên không thể tin nhìn lại một nước cờ thua, cảm giác thất bại sâu sắc, hắn lại thua nhanh như vậy, nhìn Phù Nhã thu vào ngọc bội của hắn trong tay thưởng thức, lại nở nụ cười. Ngọc bội quý báu, trơn bóng, một mặt là hình rồng trong rất sống động, mặt kia khắc hai chữ Phương Đông. “Là họ?” Phù Nhã cúi đầu suy nghĩ, nàng mặc dù ít đi ra ngoài, lại nghe tỷ tỷ và phụ thân thường xuyên thảo luận kinh sư quyền quý, tự nhủ trong lòng, tìm tòi trong kinh thành họ Phương Đông quyền quý, có thể vào vương phủ tham dự yến, lại họ Phương Đông quyền quý cũng không ấn tượng, âm thầm lấy làm kỳ lạ

Thiếu niên thấy nàng suy nghĩ sâu xa không nói, cười khẽ, trong mắt hàn quang bao phủ, tuổi nhỏ như vậy, trí tuệ như vậy, nếu là nam tử, sẽ trở thành một quyền thần. “Ngọc bội đã về tay tiểu thư, có thể cho biết tên họ?” Phù Nhã cười, “Chỉ là một cái tên, không đáng để công tử bận tâm, ngọc bội này ta tạm thay công tử bảo quản, ngày khác nếu có duyên, tài năng ở trên ván cờ có thề thắng ta, nhất đinh sẽ trả lại.” Thiếu niên suy nghĩ sâu xa, cau mày, cô bé này tuổi nhỏ, dụ dỗ người, nhưng rồi mình lại không gặp được bô mặt chân thật.

“Xin hỏi tiểu thư, tại hạ nhận thấy kỳ nghệ cùng tiểu thư không phân cao thấp, rốt cuộc vì sao lại thua?” Thiếu niên trầm tư hỏi. Phù Nhã cười duyên, âm thầm bội phục, đây mới là phong độ quân tử. “Công tử kỳ nghệ hơn ta, thua ở binh pháp.”

“Binh pháp?”

“Chơi cờ giống như hành quân tác chiến, cũng hợp binh pháp, công tử thua ở phương diện này chứ không thua về kỳ nghệ.” Thiếu niên kinh hãi, nheo mắt lại, tinh tế đánh giá người nhỏ tuổi trước mặt, lại một lần nghi vấn, nàng thật là đứa nhỏ sao? Như thế nào có thể hiểu binh pháp, theo trong miệng nàng nói ra giống như lời nói đùa.

Những lời nói của nàng làm cho hắn âm thầm khiếp sợ trong lòng, hai chữ binh pháp ghi sâu trong lòng hắn giống như khuôn mặt tươi cười của Phù Nhã khắc sâu trong lòng hắn, nhe nhàng ghi lại dấu vết. Đúng lúc này, một thư đồng đi vào trong đình, báo cho biết hắn có việc hồi phủ, lại thấy bên cạnh Phù Nhã, kinh diễm nhìn nàng, ánh mắt hoảng hốt nhìn như thất tiểu tiên nữ muốn bay lên. Thẳng đến một tiếng nói không hờn giận vang lên, thấy chủ tử mặt lạnh băng, âm thầm kêu khổ, run rẩy, sau một lát lui trở ra.

Cúi đầu, khóe mắt vụng trộm ngắm Phù Nhã vài lần, gần gũi xem nàng, càng cảm thấy nàng không giống người tầm thường, xinh đẹp như vậy giống như ảo mộng. Thiếu niên híp mắt, đứng dậy cười nói “Hôm nay trong phủ có việc, ngày khác nếu có duyên, nhất định gặp lại, ngọc bội mong tiểu thư bảo quản thích đáng.”

“Nhất định” Phù Nhã cũng cười, nghiêm túc đứng dậy, thiếu niên ở kế bên, nâng nàng dậy, mùi hương thanh khiết bay lên mũi, khoé môi mang ý cười, Phù Nhã ngẩn ra, thối lui một bước.

Nhìn theo bọn họ rời đi, hàn khí như miếng băng mỏng, ôn nhu như gió xuân, thiếu niên này cho nàng cảm giác không thật, trước đến nay khó có người có thể cùng nàng nói chuyện. Quả thật là một phương pháp tốt để giết thời gian. Mà thiếu niên đi xa, ánh mắt lãnh liệt dị thường, lạnh mặt hỏi “Nữ nhân trong chòi nghỉ mát, ngươi có gặp qua trong yến hội, không biết thiên kim của nhà nào?” Thư đồng cúi người, vạn phần hoảng sợ, vội vàng bẩm báo “Ở quá xa, không rõ lắm, mơ hồ nghe có người gọi Phù nhi.”

“Phù nhi” Thiếu niên nghe danh, cười khen “Quả thật người cũng như tên” Mở trong lòng bàn tay, đúng là ngọc trụy phù dung hiếm thấy. “Phù nhi ơi Phù nhi, ngươi có thể lấy đồ của người khác đễ dàng như vậy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện