Phù Hiểu, Em Là Của Anh!
Chương 8
Một tuần sau –
Trong một khách sạn năm sao ở Bắc Kinh, Đường Học Chính đang ngồi ăn với mẹ mình, mặt anh cứ xịu ra, anh rút di động ra nhìn thoáng qua rồi lại cất di động vào túi với vẻ không hài lòng.
Đường phu nhân vận một bộ comple nữ được cắt may rất vừa vặn, bà chăm chú quan sát từng cử chỉ của ông con trai quý báu, bà hỏi, trong giọng pha lẫn chút hào hứng: “Đang đợi điện thoại à?”
“Không ạ.” Đường Học Chính bĩu môi.
“Hả?” Đường phu nhân nhướng mày.
“… Con chỉ xem giờ thôi.”
“Có cùng ăn bữa cơm với mẹ mà cũng không tình nguyện vậy sao?”
Nghe vậy, môi Đường Học Chính cong lên một nụ cười tà, “Xem ra là gần đây con đã lỡ lạnh nhạt với Hàn nữ sĩ.”
Đường phu nhân không khỏi bật cười, “Đừng có mà lẻo mép với tôi, ba anh nói mấy hôm liền anh không thèm đến trường rồi, anh đã đi đâu hả?”
Đường Học Chính nhướng mày, “Thế nào, thủ trưởng lại làm giảng viên khách mời ạ?”
“Không được nói sang chuyện khác, nói mau, đã xảy ra chuyện gì?” Đường phu nhân không để anh ậm ừ cho qua chuyện.
Đường Học Chính gắp một hạt đậu xanh nhét vào miệng, “Nào có sao giăng gì, không muốn đi thôi.”
“Không phải vì chuyện của Đình Đình?”
“Ả ta?” Đường Học Chính cau mày vẻ chán ghét, “Liên quan gì đến ả ta?”
Đường phu nhân nghiên cứu qua vẻ mặt của con trai, xác định nó thật sự chả có tý hảo cảm nào với Chúc Đình Đình, bà không khỏi cằn nhằn: “Cái thằng bé này, lớn vậy rồi mà có bạn gái cứ như chơi trò chơi vậy. Anh bớt giao du với mấy đứa bạn chẳng ra gì của anh đi, chẳng làm được chuyện gì ra hồn cả.”
Đường Học Chính mất kiên nhẫn, “Được rồi, được rồi, để cho con ăn cho tử tế đi được không?”
Thấy con trai độc nhất không vui, Đường phu nhân lập tức dừng lại, “Được, được, được, để anh ăn, để anh ăn. Xem này, lại gầy đi rồi.”
Ăn cơm xong, hai người lại tán gẫu một ít việc nhà, đột nhiên điện thoại của Đường Học Chính réo chuông, anh vội vàng lấy ra xem, sau đó, chính anh cũng không phát hiện vẻ thất vọng thoáng xuất hiện trên gương mặt mình.
Thấy vẻ mặt đó của anh, Đường phu nhân đâm ra hơi suy tư, không lẽ ông con trai nhà bà mê cô gái nhà nào rồi?
Sau khi nói mấy câu với đối phương, Đường Học Chính cúp điện thoại, “Đi thôi mẹ, con đưa mẹ về.”
Đường phu nhân gật đầu, vừa nhấc túi xách vừa hỏi: “Con trai mẹ, rốt cuộc là con nhà nào thế, mẹ có quen không?”
“Cái gì?” Đường Học Chính khoác vai bà, anh hơi bối rối trước câu hỏi đột ngột của bà.
“Mẹ không có ý kiến gì về vấn đề dòng dõi đâu, đừng giấu diếm, mẹ tin vào mắt nhìn người của ông con trai quý báu của chúng ta.”
Đường Học Chính ư hử, không nói gì.
Ra khỏi lô riêng, anh thoáng thấy một bóng lưng nhỏ xinh, đang ngồi chính giữa phòng khách, anh đột nhiên dừng bước.
“Gì thế?” Đường phu nhân ngẩng đầu.
“Con trông thấy người quen ạ.” Đường Học Chính hất cằm về hướng anh vừa nhìn, “Con ra chào hỏi vài câu.”
Đường phu nhân gật đầu, “Mẹ ra bãi đậu xe trước.”
Đương Học Chính chạy đến, trưng ra một nụ cười xã giao chuẩn không cần chỉnh, bảo với mẹ của Tiêu Nhiên: “Cháu chào cô, cô Tiêu.”
Người đưa lưng về phía anh cứng người lại.
“A, là Học Chính đó hả.” Tiêu phu nhân ngẩng lên, cười với vẻ kinh hỉ.
“Đường thiếu?” Tiêu Nhiên đứng dậy, “Khéo thế không biết.”
Đường Học Chính cong môi cười, “Tối mai tớ mời khách ở Đàm Gia Thính, cậu với Dương Mật nhớ đến nhé.”
Cái khách sạn Đàm Gia Thính ở Bắc Kinh đó không phải nơi một người bình thường có thể chi trả nổi đâu. Dương Mật thầm chắt lưỡi, ngoài mặt vẫn mỉm cười, “Chà, tuyệt quá, thế thì tụi tớ cung kính không bằng tuân lệnh vậy. Đường thiếu, cậu có chuyện vui gì vậy?”
“Không có gì, tổ chức để mọi người họp mặt vui chơi mà thôi.” Đường Học Chính nhìn sang Dương Mật, lúc này, anh như mới phát hiện ra Phù Hiểu ngồi cạnh cô, anh gật đầu với cô vẻ thản nhiên, “Phù Hiểu, về bao giờ thế?”
Phù Hiểu ngẩng đầu lên, cười lịch sự: “Vừa về hôm qua.”
“Ồ, khéo thế không biết, ngày mai cũng rất hân hạnh được đón tiếp em, nhớ đến nhé.”
“Tôi sẽ…”
“Nói rồi đấy nha, tớ đi trước, mọi người ăn ngon miệng. Tạm biệt cô, cô Tiêu.” Không để ý đến Phù Hiểu, Đường Học Chính vỗ vỗ Tiêu Nhiên, gật đầu chào mẹ Tiêu Nhiên và Dương Mật rồi rời đi.
Phù Hiểu tức nghiến răng, coi cô là người vô hình phải không?
… Bước vào lô riêng tráng lệ, Đường Học Chính và mấy người bạn của anh đã ở rồi, bọn họ ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn, ngậm điếu thuốc, vừa nhả khói vừa tán gẫu về những đề tài mà cánh đàn ông thấy hứng thú. Mấy cô bạn gái của họ dịu dàng e ấp nép mình vào họ. Trong đám, Đường Học Chính là người duy nhất ngồi có một mình và điều đó khiến anh càng thêm nổi bật.
Người đầu tiên chú ý tới ba người họ là Mạc Vu Phi, với cặp mắt sắc sảo, anh dập thuốc, tròng ghẹo, “Tiêu Tử, cậu giỏi gớm, dám mang một bà lớn và một bà nhỏ đến.”
Tiêu Nhiên chào hỏi mọi người xong hết mới ngượng nghịu cười, đáp lời: “Mạc thiếu, cậu đừng hại tớ thế chứ. Nếu là người khác thì e rằng đêm nay tớ phải quỳ bàn phím rồi.”
Dương Mật không chú ý đến trò đùa của họ, vì gặp phải một người quen trên bàn cơm mà cô sợ tới mức lắp bắp, “Trưởng phòng!” Gã quỷ Tây[1] này không phải con trai ông chủ hiện giờ của cô, người lãnh đạo trực tiếp của cô sao?
Peter với mái tóc nâu nhìn sang cô, “Hả, Jennifer.”
“Cô ấy là vợ người anh em của tao, là chị dâu tao đó, sau này mày để mắt chút.”
“Mày không nói sớm.” Peter nói tiếng Trung một cách lưu loát. “Đến đây, ngồi đi.”
“À, được ạ.” Dương Mật càng căng thẳng hơn. Không ngờ Đường thiếu quen cả trưởng phòng của cô, chẳng lẽ do quan hệ của anh ta với Mạc thiếu?
“Sao không ai giới thiệu đôi chút về cô em gái xinh đẹp này vậy?” Mạc Vu Phi thấy hứng thú, tiến đến bên Phù Hiểu, “Anh là Mạc Vu Phi.”
“Xin chào.” Phù Hiểu khẽ gật đầu với anh. Đúng là một thiếu gia nhà giàu điển hình: đôi mắt một mí đào hoa, áo quần chỉn chu, nét cười tự phụ, tuy vẻ ngoài không đẹp như Đường Học Chính nhưng về khoản phong lưu tuyệt đối sẽ không kém anh.
Chỉ là một động tác đơn giản ngược lại khiến Mạc đại thiếu gia sửng sốt, bởi vì anh nhìn thấy trong mắt cô không có gì cả, không có ngưỡng mộ, không có hám tiền, cũng không có âm mưu. Mắt cô tựa như một hồ nước phẳng lặng dù gặp anh cũng không chút gợn sóng.
“Em họ gì?” Anh kéo ghế cho cô, hỏi.
“Tôi họ Phù.” Phù Hiểu dừng lại trong chốc lát sau đó nói thêm, “Phù trong ký hiệu.”
Mạc Vu Phi nhếch môi cười lớn: một cô nàng thú vị.
Từ lúc Phù Hiểu bước vào, Đường Học Chính luôn không nhìn ngó gì cô. Sau khi thấy bọn họ đã đến đông đủ, anh bảo với nhân viên phục vụ vẫn đợi trong lô: “Mang đồ ăn lên đi.”
Chỉ mấy phút sau, từng món ăn vừa giàu dinh dưỡng vừa đắt tiền được bưng lên. Mạc Vu Phi chen vào giữa Peter và bạn gái anh chàng, ngồi cạnh Phù Hiểu, ân cần gắp thức ăn cho cô. Dương Mật vã mồ hôi lạnh, sao cô không biết là: Hiểu hấp dẫn sự chú ý của mấy chàng công tử đến vậy chứ.
“Mạc Vu Phi, ngồi về vị trí của mày đi, con bé của mày sắp nổi sùng lên rồi.” Đường Học Chính cảnh cáo một câu.
“Chậc.” Liếc thoáng cô bạn gái đang dẩu cái miệng nhỏ nhắn, Mạc Vu Phi hừ một tiếng với vẻ khó chịu, phiền ghê, biết thế anh đã không mang bạn gái đến rồi.
Đường Học Chính liếc xéo anh, xoay xoay chiếc mâm quay, nói: “Đừng để ý đến thằng đó, ăn thôi.”
[1] Cuối thời phong kiến nhà Thanh và giai đoạn Dân quốc, mối quan hệ giữa Trung Quốc và quốc gia Châu Âu không tốt, thậm chí rất tệ, người châu Âu mắt xanh, da trăng, tóc vàng, nâu bị dân Trung Quốc gọi là ‘quỷ Tây’ (do họ đến từ phương Tây).
Trong một khách sạn năm sao ở Bắc Kinh, Đường Học Chính đang ngồi ăn với mẹ mình, mặt anh cứ xịu ra, anh rút di động ra nhìn thoáng qua rồi lại cất di động vào túi với vẻ không hài lòng.
Đường phu nhân vận một bộ comple nữ được cắt may rất vừa vặn, bà chăm chú quan sát từng cử chỉ của ông con trai quý báu, bà hỏi, trong giọng pha lẫn chút hào hứng: “Đang đợi điện thoại à?”
“Không ạ.” Đường Học Chính bĩu môi.
“Hả?” Đường phu nhân nhướng mày.
“… Con chỉ xem giờ thôi.”
“Có cùng ăn bữa cơm với mẹ mà cũng không tình nguyện vậy sao?”
Nghe vậy, môi Đường Học Chính cong lên một nụ cười tà, “Xem ra là gần đây con đã lỡ lạnh nhạt với Hàn nữ sĩ.”
Đường phu nhân không khỏi bật cười, “Đừng có mà lẻo mép với tôi, ba anh nói mấy hôm liền anh không thèm đến trường rồi, anh đã đi đâu hả?”
Đường Học Chính nhướng mày, “Thế nào, thủ trưởng lại làm giảng viên khách mời ạ?”
“Không được nói sang chuyện khác, nói mau, đã xảy ra chuyện gì?” Đường phu nhân không để anh ậm ừ cho qua chuyện.
Đường Học Chính gắp một hạt đậu xanh nhét vào miệng, “Nào có sao giăng gì, không muốn đi thôi.”
“Không phải vì chuyện của Đình Đình?”
“Ả ta?” Đường Học Chính cau mày vẻ chán ghét, “Liên quan gì đến ả ta?”
Đường phu nhân nghiên cứu qua vẻ mặt của con trai, xác định nó thật sự chả có tý hảo cảm nào với Chúc Đình Đình, bà không khỏi cằn nhằn: “Cái thằng bé này, lớn vậy rồi mà có bạn gái cứ như chơi trò chơi vậy. Anh bớt giao du với mấy đứa bạn chẳng ra gì của anh đi, chẳng làm được chuyện gì ra hồn cả.”
Đường Học Chính mất kiên nhẫn, “Được rồi, được rồi, để cho con ăn cho tử tế đi được không?”
Thấy con trai độc nhất không vui, Đường phu nhân lập tức dừng lại, “Được, được, được, để anh ăn, để anh ăn. Xem này, lại gầy đi rồi.”
Ăn cơm xong, hai người lại tán gẫu một ít việc nhà, đột nhiên điện thoại của Đường Học Chính réo chuông, anh vội vàng lấy ra xem, sau đó, chính anh cũng không phát hiện vẻ thất vọng thoáng xuất hiện trên gương mặt mình.
Thấy vẻ mặt đó của anh, Đường phu nhân đâm ra hơi suy tư, không lẽ ông con trai nhà bà mê cô gái nhà nào rồi?
Sau khi nói mấy câu với đối phương, Đường Học Chính cúp điện thoại, “Đi thôi mẹ, con đưa mẹ về.”
Đường phu nhân gật đầu, vừa nhấc túi xách vừa hỏi: “Con trai mẹ, rốt cuộc là con nhà nào thế, mẹ có quen không?”
“Cái gì?” Đường Học Chính khoác vai bà, anh hơi bối rối trước câu hỏi đột ngột của bà.
“Mẹ không có ý kiến gì về vấn đề dòng dõi đâu, đừng giấu diếm, mẹ tin vào mắt nhìn người của ông con trai quý báu của chúng ta.”
Đường Học Chính ư hử, không nói gì.
Ra khỏi lô riêng, anh thoáng thấy một bóng lưng nhỏ xinh, đang ngồi chính giữa phòng khách, anh đột nhiên dừng bước.
“Gì thế?” Đường phu nhân ngẩng đầu.
“Con trông thấy người quen ạ.” Đường Học Chính hất cằm về hướng anh vừa nhìn, “Con ra chào hỏi vài câu.”
Đường phu nhân gật đầu, “Mẹ ra bãi đậu xe trước.”
Đương Học Chính chạy đến, trưng ra một nụ cười xã giao chuẩn không cần chỉnh, bảo với mẹ của Tiêu Nhiên: “Cháu chào cô, cô Tiêu.”
Người đưa lưng về phía anh cứng người lại.
“A, là Học Chính đó hả.” Tiêu phu nhân ngẩng lên, cười với vẻ kinh hỉ.
“Đường thiếu?” Tiêu Nhiên đứng dậy, “Khéo thế không biết.”
Đường Học Chính cong môi cười, “Tối mai tớ mời khách ở Đàm Gia Thính, cậu với Dương Mật nhớ đến nhé.”
Cái khách sạn Đàm Gia Thính ở Bắc Kinh đó không phải nơi một người bình thường có thể chi trả nổi đâu. Dương Mật thầm chắt lưỡi, ngoài mặt vẫn mỉm cười, “Chà, tuyệt quá, thế thì tụi tớ cung kính không bằng tuân lệnh vậy. Đường thiếu, cậu có chuyện vui gì vậy?”
“Không có gì, tổ chức để mọi người họp mặt vui chơi mà thôi.” Đường Học Chính nhìn sang Dương Mật, lúc này, anh như mới phát hiện ra Phù Hiểu ngồi cạnh cô, anh gật đầu với cô vẻ thản nhiên, “Phù Hiểu, về bao giờ thế?”
Phù Hiểu ngẩng đầu lên, cười lịch sự: “Vừa về hôm qua.”
“Ồ, khéo thế không biết, ngày mai cũng rất hân hạnh được đón tiếp em, nhớ đến nhé.”
“Tôi sẽ…”
“Nói rồi đấy nha, tớ đi trước, mọi người ăn ngon miệng. Tạm biệt cô, cô Tiêu.” Không để ý đến Phù Hiểu, Đường Học Chính vỗ vỗ Tiêu Nhiên, gật đầu chào mẹ Tiêu Nhiên và Dương Mật rồi rời đi.
Phù Hiểu tức nghiến răng, coi cô là người vô hình phải không?
… Bước vào lô riêng tráng lệ, Đường Học Chính và mấy người bạn của anh đã ở rồi, bọn họ ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn, ngậm điếu thuốc, vừa nhả khói vừa tán gẫu về những đề tài mà cánh đàn ông thấy hứng thú. Mấy cô bạn gái của họ dịu dàng e ấp nép mình vào họ. Trong đám, Đường Học Chính là người duy nhất ngồi có một mình và điều đó khiến anh càng thêm nổi bật.
Người đầu tiên chú ý tới ba người họ là Mạc Vu Phi, với cặp mắt sắc sảo, anh dập thuốc, tròng ghẹo, “Tiêu Tử, cậu giỏi gớm, dám mang một bà lớn và một bà nhỏ đến.”
Tiêu Nhiên chào hỏi mọi người xong hết mới ngượng nghịu cười, đáp lời: “Mạc thiếu, cậu đừng hại tớ thế chứ. Nếu là người khác thì e rằng đêm nay tớ phải quỳ bàn phím rồi.”
Dương Mật không chú ý đến trò đùa của họ, vì gặp phải một người quen trên bàn cơm mà cô sợ tới mức lắp bắp, “Trưởng phòng!” Gã quỷ Tây[1] này không phải con trai ông chủ hiện giờ của cô, người lãnh đạo trực tiếp của cô sao?
Peter với mái tóc nâu nhìn sang cô, “Hả, Jennifer.”
“Cô ấy là vợ người anh em của tao, là chị dâu tao đó, sau này mày để mắt chút.”
“Mày không nói sớm.” Peter nói tiếng Trung một cách lưu loát. “Đến đây, ngồi đi.”
“À, được ạ.” Dương Mật càng căng thẳng hơn. Không ngờ Đường thiếu quen cả trưởng phòng của cô, chẳng lẽ do quan hệ của anh ta với Mạc thiếu?
“Sao không ai giới thiệu đôi chút về cô em gái xinh đẹp này vậy?” Mạc Vu Phi thấy hứng thú, tiến đến bên Phù Hiểu, “Anh là Mạc Vu Phi.”
“Xin chào.” Phù Hiểu khẽ gật đầu với anh. Đúng là một thiếu gia nhà giàu điển hình: đôi mắt một mí đào hoa, áo quần chỉn chu, nét cười tự phụ, tuy vẻ ngoài không đẹp như Đường Học Chính nhưng về khoản phong lưu tuyệt đối sẽ không kém anh.
Chỉ là một động tác đơn giản ngược lại khiến Mạc đại thiếu gia sửng sốt, bởi vì anh nhìn thấy trong mắt cô không có gì cả, không có ngưỡng mộ, không có hám tiền, cũng không có âm mưu. Mắt cô tựa như một hồ nước phẳng lặng dù gặp anh cũng không chút gợn sóng.
“Em họ gì?” Anh kéo ghế cho cô, hỏi.
“Tôi họ Phù.” Phù Hiểu dừng lại trong chốc lát sau đó nói thêm, “Phù trong ký hiệu.”
Mạc Vu Phi nhếch môi cười lớn: một cô nàng thú vị.
Từ lúc Phù Hiểu bước vào, Đường Học Chính luôn không nhìn ngó gì cô. Sau khi thấy bọn họ đã đến đông đủ, anh bảo với nhân viên phục vụ vẫn đợi trong lô: “Mang đồ ăn lên đi.”
Chỉ mấy phút sau, từng món ăn vừa giàu dinh dưỡng vừa đắt tiền được bưng lên. Mạc Vu Phi chen vào giữa Peter và bạn gái anh chàng, ngồi cạnh Phù Hiểu, ân cần gắp thức ăn cho cô. Dương Mật vã mồ hôi lạnh, sao cô không biết là: Hiểu hấp dẫn sự chú ý của mấy chàng công tử đến vậy chứ.
“Mạc Vu Phi, ngồi về vị trí của mày đi, con bé của mày sắp nổi sùng lên rồi.” Đường Học Chính cảnh cáo một câu.
“Chậc.” Liếc thoáng cô bạn gái đang dẩu cái miệng nhỏ nhắn, Mạc Vu Phi hừ một tiếng với vẻ khó chịu, phiền ghê, biết thế anh đã không mang bạn gái đến rồi.
Đường Học Chính liếc xéo anh, xoay xoay chiếc mâm quay, nói: “Đừng để ý đến thằng đó, ăn thôi.”
[1] Cuối thời phong kiến nhà Thanh và giai đoạn Dân quốc, mối quan hệ giữa Trung Quốc và quốc gia Châu Âu không tốt, thậm chí rất tệ, người châu Âu mắt xanh, da trăng, tóc vàng, nâu bị dân Trung Quốc gọi là ‘quỷ Tây’ (do họ đến từ phương Tây).
Bình luận truyện