Chương 49
“Được rồi, không nói nhảm nữa, tôi đi tắm.” Lam Diệm lấy bộ đồ để thay ra, đi vào phòng tắm.
Khi chỉ còn lại một mình, nụ cười của hắn liền biến mất. Dường như chỉ có lúc nhìn thấy Doãn Tiểu Đao hắn mới nhẹ nhõm thoải mái, một khi cắt đứt với cô, thứ hắn nghĩ đến, chính là hiện thực.
Lam Diệm nhìn bản thân mình trong gương. Đôi mắt xanh của hắn thật u ám.
Cửa ngầm của Lam thị, xem ra cảnh sát cũng đã biết. Chuyện này, có được chứng cứ thì dễ làm rồi.
Nhưng mà, những thứ này đều là chuyện nhỏ.
Khó khăn lớn nhất là: hắn tái hút rồi, hơn nữa bây giờ hắn không có nhiều thời gian để cai nghiện. Hắn phải giải quyết Lam thị trước, rồi mới cai nghiện. Ma túy là điểm yếu của hắn, một khi bị lợi dụng lần nữa, bao nhiêu công sức coi như đổ sông đổ biển.
Lam Diệm cởi quần áo, mở nước rất nóng.
Hắn nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên. Nước xối lên mặt hắn, khiến cho da thịt hắn đỏ ửng lên.
Ngày mai cơn nghiện của hắn sẽ phát tác. Chuyện tái nghiện heroin, chỉ một lần là đủ.
Thế nhưng hắn không có hàng dư.
Có lẽ Doãn Tiểu Đao cũng không để hắn đi mua.
Lam Diệm xoay xoay đầu.
Lúc này, chuyện hắn nghĩ đến là, hắn nên làm thế nào để có được ma túy đây.
—-
Lam Diệm tắm rửa xong bước ra, biểu hiện rất bình thường. Tất cả vẻ mặt u ám của hắn, vào phút chốc khi nhìn thấy Doãn Tiểu Đao, liền tự động ẩn trốn. “Đao thị vệ, đến lượt cô tắm rồi.”
Doãn Tiểu Đao đang lau chùi Đào Đao.
Thân đao ám trầm, bởi vì ánh sáng mà có chút biến thành sắc đen. Mũi đao lóe lên hàn quang, vô cùng hung ác.
Lam Diệm nhìn, một trận phát run, giọng điệu không ổn lắm, “Cô làm gì thế?”
“Tôi đang nói chuyện với nó.” Doãn Tiểu Đao nói như thế.
“… Nói cái gì?”
Cô nhìn qua, “Tôi nói với nó, nhất định sẽ bảo vệ Tứ Lang.”
“Nó có nghe hiểu đâu.” Lam Diệm tùy tiện cầm lấy khăn lông, lau tóc mấy lươt. Tóc mái của hắn đã một thời gian không cắt tỉa, giờ này rũ xuống, có hơi che mắt.
Doãn Tiểu Đao thấy thế, đột nhiên huơ Đào Đao. Mũi đao nhoáng lên ánh sắc bén, “Tứ Lang, tôi cắt tóc cho anh.”
“…” Khóe mắt Lam Diệm giật một cái.
Cô đứng dậy, tư thế nắm chặt Đào Đao như đoạn mở đầu trước khi chiến đấu, “Thế nào hả?”
“Đao thị vệ.”
“Ừm?”
Hắn nhìn cây đao đó, nhẹ nhàng chậm rãi nói, “Cô bỏ vũ khí xuống trước đã.”
“Tôi có thể dùng Đào Đao cắt tóc giúp anh.” Cô rất thành khẩn.
“…” Hắn muốn mắng cô.
Doãn Tiểu Đao huơ Đào Đao một hồi, đao phong quét qua, “Nghe nè, Đào Đao đang nói chuyện, nó muốn cắt tóc cho anh.”
“…” Nghe cái đồ láu lỉnh nhà cô! Lam Diệm suýt chút thì văng tục, “Nhưng tôi không muốn nó cắt tóc cho tôi!”
“Tóc của anh dài lắm rồi.” Tóc mái kia che mất phân nửa đôi mắt đẹp của hắn. Cô cảm thấy, dáng vẻ khi hắn để lộ trán là đẹp nhất.
“…” Hắn điều chỉnh hô hấp, “Cái gì gọi là cắt tóc chứ, bởi vì dùng kéo mà cắt đó.”
Doãn Tiểu Đao vừa nghe, cảm thấy hắn nói cũng có lý. Thế là cô bỏ Đào Đao xuống, “Tứ Lang, vậy tôi dùng kéo cắt cho anh.”
“Cô biết cắt?”
“Không biết.” Cô lắc đầu. “Nhưng tôi có thể học.” Đợi khi cô học được cách cắt tóc rồi, tóc mái của hắn sẽ không cản tầm nhìn nữa. Hắn có thể lúc nào cũng duy trì trạng thái đẹp trai nhất.
“…” Tính nhẫn nại của hắn mất hết sạch, “Tôi không muốn nói chuyện với cô. Cô ngậm miệng lại, sau đó thì đi tắm đi.”
Lam Diệm tự ngồi xuống giường, mở tivi lên.
Thật ra hắn không xem tiết mục, suy nghĩ vẫn cứ quấn lấy chuyện của Lam thị.
Cho đến khi Doãn Tiểu Đao tắm xong đi ra ngoài, hắn vẫn còn duy trì tư thế lúc trước khi cô vào phòng tắm. Tiêu cự đôi mắt dừng trên tivi.
Tóc của Doãn Tiểu Đao nhỏ nước, lên một bên khác của chiếc giường.
Lam Diệm vươn tay, bắt lấy khăn lông ở bên cạnh ném về phía cô, “Lau tóc đi.”
“Được.” Cô lau nhẹ nhàng, ánh mắt hướng về phía tivi.
Hắn dựa vào đầu giường, ném đống chuyện thối của Lam thị qua một bên, xuống giường đi tìm một tấm chăn khác.
Trong tủ áo có tấm thảm mỏng, Lam Diệm gấp tấm thảm thành cuộn dài, giữ chức vụ làm con sông nước Sở, biên giới nước Hán. (*)
(* Dải trống chia biên giới quân đỏ đen trên bàn cờ tướng.)
Xong việc, hắn đe dọa, “Ai vượt qua đường biên giới này thì phải mời ăn cơm.”
Doãn Tiểu Đao liếc nhìn tấm thảm mỏng kia, nói chắc nịch, “Tôi sẽ không vượt qua.” Cô ngủ rất yên phận, một tư thế có thể duy trì rất lâu.
Lam Diệm rất hung dữ, “Đề phòng ngộ nhỡ.”
“Được.” Cô không có ý kiến khác.
Mười một giờ rưỡi, Lam Diệm xem tivi đến ngủ gà ngủ gật. Hắn dứt khoát ngã lên giường, “Đao thị vệ, tôi ngủ đây.”
“Được.” Doãn Tiểu Đao tắt tivi, tắt đèn, “Tôi cũng ngủ đây. Tứ Lang, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Giọng điệu của hắn rất có lệ.
Lam Diệm vốn còn đang nghĩ, hôm nay là lần đầu tiên hắn cùng đứa đần này ngủ chung giường, là một ngày tốt đáng để ghi nhớ. Ai ngờ tối nay rất buồn ngủ, hoàn toàn không giống với việc mất ngủ trước kia.
Đây không phải là chuyện tốt, bởi vì đó là tác dụng của heroin.
Nhưng một giấc ngủ ngon, là điều hắn mong chờ đã lâu.
Chẳng mấy chốc, hắn đã ngủ say.
Doãn Tiểu Đao nằm một bên, mắt mở trừng trừng.
Cô đang nghĩ, Lam Diệm và cô trở về Hoành Quán, nếu có thể ở mãi nơi đó không trở lại thì tốt rồi. Thành phố lớn này tuy rằng muôn màu muôn vẻ, nhưng tình cảnh rất tệ. Thức ăn thức uống cũng không được bằng Hoành Quán, hơn nữa, không khí thì bị ô nhiễm nghiêm trọng.
Cơ thể của Lam Diệm hồi phục, vẫn là cần một mảnh đất trong lành.
Nếu sống ở Hoành Quán, lại còn có thể kêu ông nội lập ra một kế hoạch hồi phục cho Lam Diệm.
Ừm, hy vọng ngày mai vừa thức dậy đã về Hoành Quán. Cùng về với Tứ Lang.
Cắt đứt suy nghĩ của cô, là tiếng ngáy của Lam Diệm, và cánh tay vung đến bên này của hắn.
Doãn Tiểu Đao nhanh chóng xoay người, tránh khỏi.
Lam Diệm ngáy khò khò, nằm theo hình chữ đại (大), vượt qua ranh giới tấm thảm mỏng “sông nước Sở, biên giới nước Hán”.
Cô nghiêng đầu nhìn hắn.
Hắn ngủ rất ngon.
Cô dịch mình sang bên cạnh.
Cô nghĩ đến, hắn đã vượt qua đường chính giữa, hắn phải mời cô ăn cơm. Thế là, cô phấn khởi chìm vào giấc ngủ.
—-
Lam Diệm tưởng rằng đêm nay mình có thể ngủ thẳng đến sáng.
Thật ra không phải vậy.
Nửa đêm hắn cảm thấy rất nóng.
Nóng đến tỉnh người.
Hắn tỉnh lại rất mơ màng, ôm tấm thảm “sông nước Sở, biên giới nước Hán”, chiếm cứ hai phần ba chiếc giường.
Trong bóng đêm, hắn nhìn thấy Doãn Tiểu Đao nằm sát mép giường. Nhất thời hắn ý thức được điều gì đó, thế là cuộn mình một cái, lăn về địa bàn của mình.
Hắn vừa động, Doãn Tiểu Đao liền tỉnh lại. Cô cảnh giác, “Tứ Lang?”
Hắn lầu bầu, “Đao thị vệ, cô sắp rơi xuống kìa.”
“Không rơi được.” Nghe giọng nói của hắn, cô khẽ thở dài, cô sợ hắn lại biến mất. “Tứ Lang, anh ngủ không được à?”
“Đúng thế, nóng quá đi.” Hắn toàn là phàn nàn.
Doãn Tiểu Đao mở đèn, giọng trần thuật, “Anh đắp quá nhiều chăn rồi.”
Lam Diệm đá văng cả chăn cả thảm mỏng, vẻ mặt không thoải mái, “Nóng chết đi được, điều hòa rởm gì thế này. Tôi muốn khiếu nại.”
“Tâm tĩnh tự nhiên mát.”
“Mát con khỉ.” Hắn trừng cô, “Không thấy tôi ra nhiều mồ hôi thế này à.”
“Có uống thuốc không?” Cô tưởng là hắn mất ngủ, thế nên nhớ ra thuốc mà Doãn gia gia gửi đến có công hiệu an thần.
“Không uống.” Hắn xuống giường, đi về phía nhà vệ sinh, “Nóng chết được, lần sau vẫn cứ là đi khách sạn năm sao đi.”
Doãn Tiểu Đao ngồi xếp bằng trên giường, nhìn phần áo thấm mồ hôi của hắn. Thật sự là rất nhiều mồ hôi.
Cô điều chỉnh điều hòa thấp xuống.
Lam Diệm rửa xong mặt rồi đi ra ngoài, nặng nề ngồi xuống giường. Tấm đệm mềm mại nhún vài cái theo động tác của hắn.
“Tôi ngủ đây.” Hắn trở người xoay lưng về phía cô.
“Được.” Doãn Tiểu Đao xếp lại tấm thảm mỏng, đặt ở chính giữa.
Lam Diệm ngáp một cái, nhưng ngủ không được. Hắn vẫn rất nóng, đã lâu lắm rồi không nóng thế này. “Đao thị vệ, cô ngủ chưa?”
“Chưa.” Chỉ cần hắn có động tĩnh, cô đều ngủ không được.
“Vậy chúng ta trò chuyện nhé.” Hắn hy vọng cứ trò chuyện một hồi, bản thân sẽ có thể vào giấc.
“Được.”
Rạng sáng hai giờ rưỡi, một nam một nữ này đắp chăn thuần túy nói chuyện. Nói là trò chuyện, thật ra đều là anh chàng nói chuyện, cô gái thì phụ họa vài câu. Bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Nói đến ba giờ sáng, Doãn Tiểu Đao thấy Lam Diệm vẫn chưa buồn ngủ, thế là cô nói, “Tứ Lang, tôi đói rồi.”
“…”
Nhắc đến chuyện đói bụng, Lam Diệm rất tự giác. Hắn xuống giường đi nấu nước, sau đó cầm mì gói của khách sạn.
Doãn Tiểu Đao nhìn thấy có đồ ăn liền lập tức đi qua. Cô nhìn nhìn giá niêm yết của hàng hóa, muốn tìm thứ đồ ăn khác, liền thấy bên cạnh mì gói có ba chiếc hộp hình chữ nhật.
Là thứ mà cô chưa từng thấy qua. Cô rất tò mò, bèn hỏi, “Đây là gì vậy?”
Lam Diệm liếc mắt qua, trầm mặc.
Cô truy hỏi, “Tứ Lang, anh biết đây là cái gì không?”
“…”
Cô nhìn chữ trên hộp, “Tôi chưa từng nhìn thấy.”
Đứa ngốc này từng nhìn thấy mới quái lạ. Hắn xé gói gia vị, nói bừa, “Cái đó hả, gọi là dụng cụ phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.”
“Chuyện ngoài ý muốn gì?”
“Chuyện ngoài ý muốn có thể chết người.”
“Phòng ngừa thế nào?”
“Con nít con nôi hỏi nhiều thế làm gì.” Lam Diệm lườm cô một cái, trộn mì cùng với gia vị, “Ăn mì của cô đi.”
Doãn Tiểu Đao tuy rằng tò mò, nhưng không tiếp tục hỏi. Bởi vì ăn mì quan trọng hơn.
Chẳng mấy chốc cô đã ăn xong. “Tứ Lang, một gói mì ăn không no.”
“…” Về phương diện ấm no, hắn sẽ không bạc đãi cô, “Vậy thì ăn thêm gói nữa.”
“Mì này không ngon bằng mì trước kia anh nấu.”
“Cô nói vậy không phí lời à? Mấy gói gia vị này chẳng ra gì.”
Xoay đi xoay lại thế này, Lam Diệm đã mệt mỏi, cơ thể vốn nóng rẫy cũng bắt đầu giảm nhiệt, “Tôi ngủ đây, cô tự ăn nhé.”
“Được.”
Hắn nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc lại bắt đầu ngáy.
Doãn Tiểu Đao ăn xong mì gói, lại nhìn nhìn cái thứ dụng cụ phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn. Thứ này có thể ngừa chuyện ngoài ý muốn, nghe ra có vẻ rất lợi hại.
Thế là cô lấy một cái, bỏ vào túi hành lý.
Ngày hôm sau khi trả phòng tính tiền, Lam Diệm được cô tiếp tân cho biết, “Chào anh, tối qua anh đã sử dụng hai gói mì ăn liền, một bao cao su.”
Hắn sững người một chốc, “Đợi đã, cô nói là tôi đã sử dụng cái gì?”
Cô tiếp tân mỉm cười, “Hai gói mì ăn liền, một cái bao cao su.”
Lam Diệm tức giận, “Ai sử dụng bao cao su chứ hả?” Cơ thể hiện tại của hắn, muốn sử dụng cũng chẳng có cái năng lực ấy.
Nụ cười của cô tiếp tân không giữ được nữa rồi, “Thưa anh, anh đích thực đã sử dụng một cái bao cao su.”
“Các người lừa ai chứ hả.” Hắn tranh biện theo lý lẽ, “Hai gói mì ăn liền thì tôi nhận, còn cái thứ đồ chơi đó thì không liên quan đến tôi.”
Ánh mắt của nữ tiếp tân quái dị. Một nam một nữ này nằm chung giường một đêm, sử dụng một cái bao cao su không phải chuyện hết sức bình thường sao? Có cái gì phải tranh cãi cứ, “Thưa anh, nếu anh không tin có thể đi kiểm tra phòng cùng chúng tôi.”
“Kiểm tra thì ___” Lam Diệm nhớ ra gì đó, lập tức dừng lại, “Đợi đã.”
Hắn xoay người, đi về phía Doãn Tiểu Đao đợi hắn ở cách đó ba mét, khẽ tiếng hỏi, “Đao thị vệ, cô không lấy thứ gì không nên lấy chứ?”
“Tôi lấy một cái dụng cụ phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.”
“…”
“Nếu như chúng ta có nguy hiểm, thì có thể có tác dụng.”
“…”
Bình luận truyện