Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi
Chương 77: Ăn gan hùm mật gấu?
Editor: Rydie
Lúc này Tần Nhiễm đang cầm di động, cúi đầu đi thật chậm, phía trước bỗng nhiên có bóng đen bao trùm.
Cô không ngẩng đầu, chỉ thay đổi một phương hướng, tiếp tục đi.
Bóng người kia dừng một chút, hiển nhiên là không ngờ cô sẽ phản ứng như vậy.
Có điều cũng lập tức xoay người qua, duỗi tay ngăn cản cô.
"Xin lỗi," âm thanh có phần già nua, tuy rằng cười, lại hơi hơi híp mắt đánh giá Tần Nhiễm, chỉ chỉ về phía chiếc xe ô tô đỗ cách đó không xa, "Phu nhân của chúng ta muốn gặp cháu."
Hơi gật đầu, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Tần Nhiễm nhíu mày, đứng tránh sang bên cạnh, mặt không biểu cảm, đầu cũng không nâng: "Tránh ra."
Không hỏi xe, cũng không hỏi ông ta là ai, càng không hỏi phu nhân là ai, điều này hiển nhiên là vượt ra ngoài dự kiến của ông lão, cách Tần Nhiễm trả lời không nằm trong bất cứ tình huống dự đoán nào ông ta tưởng tượng ra.
"Bà Phong muốn gặp cháu, cháu đi theo ta một chuyến đi." Ông lão lại lần nữa chắn đường, cao giọng hơn.
Rốt cuộc Tần Nhiễm cũng ngẩng đầu, di động trên tay trái xoay một vòng, tạo ra một vòng cung giữa không trung rồi lại bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa khó chịu: "Tránh ra."
Có lẽ chưa bao giờ có ai nói chuyện với ông ta như vậy, ông lão sững sờ tại chỗ.
Tần Nhiễm vòng qua ông ta, đi về phía trước.
Chưa được vài bước đã thấy Mộc Doanh.
Hiển nhiên tâm tình Tần Nhiễm không tốt lắm, Mộc Doanh rất ít thấy dáng vẻ cô lạnh lùng như vậy.
"Chị họ." cô ta nhỏ giọng mở miệng.
"Ừ?" Tần Nhiễm thanh thanh giọng nói, hơi híp mắt, ý lạnh trong đôi mắt hạnh chưa kịp thu liễm, nhìn lên: "Tìm chị có việc gì?"
"Chuyện là," Mộc Doanh nhìn chiếc BMW cách đó không xa, muốn hỏi đó là người nào, thấy biểu cảm này của Tần Nhiễm lại không dám hỏi nhiều, chỉ mở miệng, "Mẹ nghe nói tay chị bị thương, bảo chị thứ bảy này qua nhà bọn em."
"Sao dì lại biết được..." Tần Nhiễm nắm di động, nghĩ chút rồi trả lời: "Được rồi, đến lúc dó chị sẽ đi."
"Xin lỗi, tính tình chị họ tớ luôn không được tốt..." Mộc Doanh chờ Tần Nhiễm nói xong rời đi, mới cúi đầu chậm rãi giải thích với bạn học.
"Oa, quả nhiên danh bất hư truyền, tới gần trong phạm vi 1 mét tự nhiên thấy lạnh!"
"Thật là kích động!"
"Mộc Doanh, chị ấy thế mà lại thật sự là chị họ cậu."
"Ông lão vừa từ BMW bên kia xuống là ai vậy, nhìn qua rất có phong cách!"
Mộc Doanh mở miệng, còn chưa giải thích xong, một đám người bên cạnh mới đè giọng mở miệng, kích động vô cùng, hoàn toàn không giống như là vừa bị bơ.
Mộc Doanh vốn còn định giải thích lại đứng tại chỗ ngây ra nửa ngày, tâm tình phức tạp nhìn về phương hướng Tần Nhiễm rời đi, "Tớ cũng không biết."
**
Lúc Tần Nhiễm đến phòng y tế, Lục Chiếu Ảnh đang ôm di động, cười rất ngốc.
Nhìn thấy Tần Nhiễm, anh ta chào hỏi.
Thích Trình Quân luôn luôn bận rộn, hoàn thành vụ kiện đáng lẽ đã nên đi rồi, nhưng hôm nay vẫn ở lại phòng y tế, trong tay cầm phiếu trả lời bài thi của Tần Nhiễm.
"Tần..."
Anh ta há miệng thở dốc, còn chưa biết mở miệng thế nào, Trình Tuyển đã vòng qua từ bên kia mô hình nhân thể, rút phiếu trả lời trong tay anh ra đưa cho Tần Nhiễm.
Tần Nhiễm nhìn thoáng qua, là phiếu trả lần trước cô tô.
Tay khựng lại.
Trình Tuyển nhìn cô trong chốc lát, mặt không đổi sắc mở miệng, "Ngày hôm qua không cẩn thận rơi ở chỗ này, tôi nhặt lại giúp."
Tần Nhiễm gật đầu, lễ phép mở miệng: "Cảm ơn."
Thích Trình Quân liền nhìn chằm chằm Tần Nhiễm.
Lục Chiếu Ảnh không nhìn ra, anh ta và Trình Tuyển đều đã nhìn ra, phiếu trả lời bài tiếng Anh của cô gái nhỏ này, điểm số nhìn như hỗn độn, thật ra giữa các lựa chọn abcd được tô đã bao gồm năm cái mật mã Morse.
Mật mã Morse sử dụng nét dài ngắn, dấu chấm để biểu thị cho các chữ cái tiếng Anh, các con số và ký hiệu thường dùng.
Năm cái mật mã Morse của Tần Nhiễm có trình tự.
Gom lại cùng nhau chính là công thức phân tử của.
Ngay từ đầu anh ta cũng nghi hoặc, công thức phân tử này có ý nghĩa gì?
Phải nhờ Trình Tuyển nhắc nhở, anh ta mới phát hiện Axit Tungstic có khối lượng phân tử là 250, cô gái nhỏ này vừa tô đáp án vừa mắng chửi người đây!
Cũng không biết là cô đã tô tờ đáp án này trong tình huống như thế nào nữa.
Thích Trình Quân ngồi trên sô pha, ngón tay chống môi, nhìn Trình Tuyển đổi thuốc cho Tần Nhiễm.
Lúc này, phòng y tế đã đóng cửa.
Bên ngoài có người gõ cửa hai tiếng, vừa vội vừa vang.
Lục Chiếu Ảnh gác chân trên bàn, không quá để ý mở miệng, "Vào đi."
Cửa "Loảng xoảng" một tiếng, bị người đẩy ra.
Vội vậy sao?
Lục Chiếu Ảnh híp mắt ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy hiệu trưởng Từ còn đang mặc âu phục, cầm cặp công văn, dường như vừa đi vội từ chỗ làm việc về.
Anh ta vội vàng thu chân, đứng lên, "Từ lão, ông tới tìm Thích Trình Quân ạ?"
Thích Trình Quân vốn không chú ý người gõ cửa, anh ta từng học một ít về tâm lý học, đang cố gắng thử phân tích hoạt động tâm lý của Tần Nhiễm.
Còn chưa phân tích ra được gì đã nghe được giọng Lục Chiếu Ảnh.
Thích Trình Quân không khỏi sửng sốt một chút, cũng lập tức đứng lên, nhìn về phía hiệu trưởng Từ, rất khẩn trương: "Từ..."
Người trong phòng y tế đều theo bản năng cảm thấy Từ lão đột nhiên vội vàng tới phòng y tế như vậy, chắc chắn là để tìm Thích Trình Quân vừa tới trường học.
Nhưng mà, hiệu trưởng Từ cũng chưa liếc mắt nhìn Thích Trình Quân một cái, trực tiếp lao về phía Tần Nhiễm và Trình Tuyển.
Trình Tuyển vừa mở băng gạc, đang dùng cồn rửa sạch xung quanh.
Mấy ngày qua, miệng vết thương trong lòng bàn tay cô bắt đầu khép lại, có chút sưng đỏ, mang theo hơi tím, có dấu vết khâu lại, nhìn qua còn dữ tợn hơn so với trước đó.
Sắc mặt hiệu trưởng Từ gần như là thay đổi trong khoảnh khắc, "Tay này của con là bị làm sao vậy?"
"Hiệu trưởng Từ?" Tần Nhiễm nhìn thấy hiệu trưởng Từ cũng rất ngoài ý muốn, lại nhìn tay mình, tùy ý cười, "Yên tâm, không có việc gì."
"Cái gì mà không có việc gì?! Bác sĩ, tay con bé..." Sắc mặt hiệu trưởng Từ đen nhánh, không để ý tới cô, chỉ nhìn về phía đối diện, lúc này ông ta mới phát hiện người đang băng bó miệng vết thương cho Tần Nhiễm là Trình Tuyển.
Kinh ngạc một chút, mới mở miệng: "Có cậu ở đây, vấn đề ở tay con bé hẳn là không lớn."
Hiệu trưởng Từ thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Có điều vẫn không nhịn được mà nhìn Trình Tuyển, người này mỗi tháng chỉ nhận giải phẫu một lần, đây đã là lệ thường, hiện tại...
Ông ta còn đang do dự, lúc này mới chú ý đến tình huống trong phòng y tế.
Nhìn thấy Thích Trình Quân đang đứng, ông ta sửng sốt, kinh ngạc: "Cậu cũng đến thành phố Vân?"
Thích Trình Quân: "..."
Anh ta cười cười, há miệng thở dốc, vừa định mở miệng, lại thấy hiệu trưởng Từ chuyển sang Tần Nhiễm bên kia.
"Con nói xem sao lại thế này? Lớn đến như vậy rồi còn có thể khiến cho người ta làm tay con bị thương thành như vậy?!" Lúc này, sắc mặt hiệu trưởng Từ cũng không tốt, ông ta cũng không nhìn tay Tần Nhiễm nữa, chỉ nhìn mặt cô: "Con nói với ta xem, tay phải con sao lại thế này? Ai con mẹ nó ăn gan hùm mật gấu, dám động đến tay phải của con như vậy?! Phong Lâu Thành nó không biết..."
Lúc này Tần Nhiễm đang cầm di động, cúi đầu đi thật chậm, phía trước bỗng nhiên có bóng đen bao trùm.
Cô không ngẩng đầu, chỉ thay đổi một phương hướng, tiếp tục đi.
Bóng người kia dừng một chút, hiển nhiên là không ngờ cô sẽ phản ứng như vậy.
Có điều cũng lập tức xoay người qua, duỗi tay ngăn cản cô.
"Xin lỗi," âm thanh có phần già nua, tuy rằng cười, lại hơi hơi híp mắt đánh giá Tần Nhiễm, chỉ chỉ về phía chiếc xe ô tô đỗ cách đó không xa, "Phu nhân của chúng ta muốn gặp cháu."
Hơi gật đầu, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Tần Nhiễm nhíu mày, đứng tránh sang bên cạnh, mặt không biểu cảm, đầu cũng không nâng: "Tránh ra."
Không hỏi xe, cũng không hỏi ông ta là ai, càng không hỏi phu nhân là ai, điều này hiển nhiên là vượt ra ngoài dự kiến của ông lão, cách Tần Nhiễm trả lời không nằm trong bất cứ tình huống dự đoán nào ông ta tưởng tượng ra.
"Bà Phong muốn gặp cháu, cháu đi theo ta một chuyến đi." Ông lão lại lần nữa chắn đường, cao giọng hơn.
Rốt cuộc Tần Nhiễm cũng ngẩng đầu, di động trên tay trái xoay một vòng, tạo ra một vòng cung giữa không trung rồi lại bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa khó chịu: "Tránh ra."
Có lẽ chưa bao giờ có ai nói chuyện với ông ta như vậy, ông lão sững sờ tại chỗ.
Tần Nhiễm vòng qua ông ta, đi về phía trước.
Chưa được vài bước đã thấy Mộc Doanh.
Hiển nhiên tâm tình Tần Nhiễm không tốt lắm, Mộc Doanh rất ít thấy dáng vẻ cô lạnh lùng như vậy.
"Chị họ." cô ta nhỏ giọng mở miệng.
"Ừ?" Tần Nhiễm thanh thanh giọng nói, hơi híp mắt, ý lạnh trong đôi mắt hạnh chưa kịp thu liễm, nhìn lên: "Tìm chị có việc gì?"
"Chuyện là," Mộc Doanh nhìn chiếc BMW cách đó không xa, muốn hỏi đó là người nào, thấy biểu cảm này của Tần Nhiễm lại không dám hỏi nhiều, chỉ mở miệng, "Mẹ nghe nói tay chị bị thương, bảo chị thứ bảy này qua nhà bọn em."
"Sao dì lại biết được..." Tần Nhiễm nắm di động, nghĩ chút rồi trả lời: "Được rồi, đến lúc dó chị sẽ đi."
"Xin lỗi, tính tình chị họ tớ luôn không được tốt..." Mộc Doanh chờ Tần Nhiễm nói xong rời đi, mới cúi đầu chậm rãi giải thích với bạn học.
"Oa, quả nhiên danh bất hư truyền, tới gần trong phạm vi 1 mét tự nhiên thấy lạnh!"
"Thật là kích động!"
"Mộc Doanh, chị ấy thế mà lại thật sự là chị họ cậu."
"Ông lão vừa từ BMW bên kia xuống là ai vậy, nhìn qua rất có phong cách!"
Mộc Doanh mở miệng, còn chưa giải thích xong, một đám người bên cạnh mới đè giọng mở miệng, kích động vô cùng, hoàn toàn không giống như là vừa bị bơ.
Mộc Doanh vốn còn định giải thích lại đứng tại chỗ ngây ra nửa ngày, tâm tình phức tạp nhìn về phương hướng Tần Nhiễm rời đi, "Tớ cũng không biết."
**
Lúc Tần Nhiễm đến phòng y tế, Lục Chiếu Ảnh đang ôm di động, cười rất ngốc.
Nhìn thấy Tần Nhiễm, anh ta chào hỏi.
Thích Trình Quân luôn luôn bận rộn, hoàn thành vụ kiện đáng lẽ đã nên đi rồi, nhưng hôm nay vẫn ở lại phòng y tế, trong tay cầm phiếu trả lời bài thi của Tần Nhiễm.
"Tần..."
Anh ta há miệng thở dốc, còn chưa biết mở miệng thế nào, Trình Tuyển đã vòng qua từ bên kia mô hình nhân thể, rút phiếu trả lời trong tay anh ra đưa cho Tần Nhiễm.
Tần Nhiễm nhìn thoáng qua, là phiếu trả lần trước cô tô.
Tay khựng lại.
Trình Tuyển nhìn cô trong chốc lát, mặt không đổi sắc mở miệng, "Ngày hôm qua không cẩn thận rơi ở chỗ này, tôi nhặt lại giúp."
Tần Nhiễm gật đầu, lễ phép mở miệng: "Cảm ơn."
Thích Trình Quân liền nhìn chằm chằm Tần Nhiễm.
Lục Chiếu Ảnh không nhìn ra, anh ta và Trình Tuyển đều đã nhìn ra, phiếu trả lời bài tiếng Anh của cô gái nhỏ này, điểm số nhìn như hỗn độn, thật ra giữa các lựa chọn abcd được tô đã bao gồm năm cái mật mã Morse.
Mật mã Morse sử dụng nét dài ngắn, dấu chấm để biểu thị cho các chữ cái tiếng Anh, các con số và ký hiệu thường dùng.
Năm cái mật mã Morse của Tần Nhiễm có trình tự.
Gom lại cùng nhau chính là công thức phân tử của.
Ngay từ đầu anh ta cũng nghi hoặc, công thức phân tử này có ý nghĩa gì?
Phải nhờ Trình Tuyển nhắc nhở, anh ta mới phát hiện Axit Tungstic có khối lượng phân tử là 250, cô gái nhỏ này vừa tô đáp án vừa mắng chửi người đây!
Cũng không biết là cô đã tô tờ đáp án này trong tình huống như thế nào nữa.
Thích Trình Quân ngồi trên sô pha, ngón tay chống môi, nhìn Trình Tuyển đổi thuốc cho Tần Nhiễm.
Lúc này, phòng y tế đã đóng cửa.
Bên ngoài có người gõ cửa hai tiếng, vừa vội vừa vang.
Lục Chiếu Ảnh gác chân trên bàn, không quá để ý mở miệng, "Vào đi."
Cửa "Loảng xoảng" một tiếng, bị người đẩy ra.
Vội vậy sao?
Lục Chiếu Ảnh híp mắt ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy hiệu trưởng Từ còn đang mặc âu phục, cầm cặp công văn, dường như vừa đi vội từ chỗ làm việc về.
Anh ta vội vàng thu chân, đứng lên, "Từ lão, ông tới tìm Thích Trình Quân ạ?"
Thích Trình Quân vốn không chú ý người gõ cửa, anh ta từng học một ít về tâm lý học, đang cố gắng thử phân tích hoạt động tâm lý của Tần Nhiễm.
Còn chưa phân tích ra được gì đã nghe được giọng Lục Chiếu Ảnh.
Thích Trình Quân không khỏi sửng sốt một chút, cũng lập tức đứng lên, nhìn về phía hiệu trưởng Từ, rất khẩn trương: "Từ..."
Người trong phòng y tế đều theo bản năng cảm thấy Từ lão đột nhiên vội vàng tới phòng y tế như vậy, chắc chắn là để tìm Thích Trình Quân vừa tới trường học.
Nhưng mà, hiệu trưởng Từ cũng chưa liếc mắt nhìn Thích Trình Quân một cái, trực tiếp lao về phía Tần Nhiễm và Trình Tuyển.
Trình Tuyển vừa mở băng gạc, đang dùng cồn rửa sạch xung quanh.
Mấy ngày qua, miệng vết thương trong lòng bàn tay cô bắt đầu khép lại, có chút sưng đỏ, mang theo hơi tím, có dấu vết khâu lại, nhìn qua còn dữ tợn hơn so với trước đó.
Sắc mặt hiệu trưởng Từ gần như là thay đổi trong khoảnh khắc, "Tay này của con là bị làm sao vậy?"
"Hiệu trưởng Từ?" Tần Nhiễm nhìn thấy hiệu trưởng Từ cũng rất ngoài ý muốn, lại nhìn tay mình, tùy ý cười, "Yên tâm, không có việc gì."
"Cái gì mà không có việc gì?! Bác sĩ, tay con bé..." Sắc mặt hiệu trưởng Từ đen nhánh, không để ý tới cô, chỉ nhìn về phía đối diện, lúc này ông ta mới phát hiện người đang băng bó miệng vết thương cho Tần Nhiễm là Trình Tuyển.
Kinh ngạc một chút, mới mở miệng: "Có cậu ở đây, vấn đề ở tay con bé hẳn là không lớn."
Hiệu trưởng Từ thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Có điều vẫn không nhịn được mà nhìn Trình Tuyển, người này mỗi tháng chỉ nhận giải phẫu một lần, đây đã là lệ thường, hiện tại...
Ông ta còn đang do dự, lúc này mới chú ý đến tình huống trong phòng y tế.
Nhìn thấy Thích Trình Quân đang đứng, ông ta sửng sốt, kinh ngạc: "Cậu cũng đến thành phố Vân?"
Thích Trình Quân: "..."
Anh ta cười cười, há miệng thở dốc, vừa định mở miệng, lại thấy hiệu trưởng Từ chuyển sang Tần Nhiễm bên kia.
"Con nói xem sao lại thế này? Lớn đến như vậy rồi còn có thể khiến cho người ta làm tay con bị thương thành như vậy?!" Lúc này, sắc mặt hiệu trưởng Từ cũng không tốt, ông ta cũng không nhìn tay Tần Nhiễm nữa, chỉ nhìn mặt cô: "Con nói với ta xem, tay phải con sao lại thế này? Ai con mẹ nó ăn gan hùm mật gấu, dám động đến tay phải của con như vậy?! Phong Lâu Thành nó không biết..."
Bình luận truyện