Chương 11
Đến cuối giờ làm Vũ Hàn Nguyệt thu dọn đồ đạc, cầm túi xách đi kha khỏi phòng làm việc, bấm thang máy xuống phía dưới công ty.
Gần đó Long Tiêu Dạ đang dựa lưng vào một chiếc Bentley màu trắng đợi cô.
Nhìn thấy cô đi ra, Long Tiêu Dạ vẫy tay gọi.
Vũ Hàn Nguyệt đánh mắt tới, đi lại gần rồi đừng trước mặt anh khoanh tay hỏi:" Có chuyện gì sao!? "
Long Tiêu Dạ nở một nụ cười rồi đáp:" Không có chuyện gì cả, đón em tan làm rồi cùng đến trường đón tiểu Thiên về Long gia ăn cơm thôi! ".
-Có vẻ hôm nay anh rất rảnh rỗi nhỉ, tâm tình đều tốt như vậy!
-Haha~
Khuôn mặt của của Nguyệt Nguyệt tỏ rõ vẻ khó chịu có chút suy nghĩ, anh nhân lúc cô không chuyên tâm, quanh quanh rồi đùng một cái đẩy cô vào trong xe.
Vũ Hàn Nguyệt cũng cắn răng lên xe, thắt dây an toàn.
Trên suốt đoạn đường di chuyển, trên xe anh ta vừa lái xe vừa quay sang hỏi:" Hôm nay em không tăng ca sao?
Nữ nhân này liếc qua Long Tiêu Dạ, vậy mà hỏi vặn ngược lại:"Anh đây là đang hy vọng tôi tăng ca!?".
- Làm gì có chuyện đó chứ, anh không phải đều đợi em hay sao? Không làm việc liền rất thoải mái nha~
- Hừ, nói vậy nghe còn được! Mau chú ý lái xe đi, tôi chưa khốn liền cùng anh chết ở cái hầm áp suất này đâu!!
- Từ bao giờ mà xe anh lại thành cái lò áp suất trong mắt em rồi...
-Mới vừa rồi, tức khắc.
Cuộc nói chuyện của Vũ Hàn Nguyệt với Long Tiêu Dạ nhanh chóng kết thúc, bầu không khí tĩnh lại làm cả hai đều không biết nói gì để tiếp tục cuộc trò chuyện này.
Trong mắt anh bây giờ là hình ảnh một nữ nhân của mình đăm chiêu, chống tay nhìn khung cảnh bên đường vẻ mặt tràn đầy nỗi u sầu nhưng đến chính bản thân cô cũng chẳng biết vì lý do gì cả.
Đột nhiên điện thoại Long Tiêu Dạ vang lên "reng reng reng"...
Anh lấy cớ đang bận lái xe, không bắt máy được nên nhờ Vũ Hàn Nguyệt nhận giùm, việc này từ miệng một người đang lái xe đều đúng, không thể vi phạm luật an toàn giao thông nên cô cầm lên tay chiếc điện thoại đang đổ chuông.
Vũ Hán Nguyệt bắt máy hộ anh theo sự giúp đỡ xuất phát từ tấm lòng sâu thẳm bên trong không hề tự nguyện, ấn nút nghe rồi đưa điện thoại về phía Long Tiêu Dạ.
Anh mở miệng:" Alô".
Là cuộc gọi từ bên Thiết Nan:" A lô, lão đại! "
- Chuyện gì?
- à cái đó....!ha ha mấy anh em làm còn kêu anh tối nay đi ăn cơm một bữa đó mà.
Chính là muốn hỏi cậu có thời gian hay không đây?
- Được, nhưng mà vốn tối nay tôi về nhà nên phải hỏi chị dâu các cậu đã!!
Bên phía Thiết Nan không chỉ có mình cậu mà còn cả đám người Trần Bình, Lý Tiêm Kỳ và Vũ Minh Đạo nữa.
Nghe tới hai tiếng "chị dâu" bọn họ nháo nhào kêu lên trêu chọc Long Tiêu Dạ :" Eo ôi chị dâu, chưa đăng kia chỉ mới công khia trước công chúng, trước bàn đan thiên hạ là đã vậy, sau này còn ra sao đây a~ Coi bản thân mình thành chồng người ta thật rồi à hahaha...
Em trai cô vậy mà đứng bên cạnh táng "bốp" cho mỗi người một phát, nhón mình đẩy đầu tới rồi hướng về phía điện thoại giọng thét lớn vào:" Cái gì mà chị dâu mọi người, Đừng tưởng thế nào chứ tôi là em trai của chị Hàn Nguyệt đó nghe chưa??!! Hơn nữa từ bao giờ mà chị tôi thành một câu thả lỏng tiêu ra, chưa có kết hôn đâu à~"
Long Tiêu Dạ nhìn mặt Vũ hàn Nguyệt không có phản ứng rồi quay sang một bên, âm thanh vọng tới đầu dây bên kia, đáp :
-Dù sao thì chị cậu là vị hôn thê của tôi, tất nhiên cũng là vợ của tôi và chính dâu của các cậu đó!
Vũ Minh Đạo tức sôi máu lên tới não mà mấng anh:" Cậu đúng là đồ vô liêm sỉ!!! "
Trần Bình bên cạnh cũng đồng thanh đáp, hùa theo...
-Đúng vậy, vô liêm sỉ.
Cậu chính là vô liêm sỉ! À nhầm, nếu cậu ta không vô liêm sỉ như vậy thì làm sao chúng ta có chị dâu a~
-Vậy chi bằng lão đại đưa theo cả chị dâu tới là được thôi mà!
Vũ Hàn Nguyệt trầm giọng khiêm tốn:" Đám người các cậu rủ nhau đi ăn thì gọi theo tôi làm gì chứ, tự mình quyết định là được...!"
Từ trong điện thoại vang bóng âm thanh của Lý Tiêm Kỳ :" Nguyệt tỷ đi đi mà, năn nỉ luôn á.
Em xin chừa cho chị cái đùi dê to và thơm ngon nhất đó".
Long Tiêu Dạ nghe câu này của hắn ta xong liền vặn vẹo:" Vậy còn tôi thì sao?! "
- Nè lão đại, anh nhịn đi, đều không có phần của anh đâu!
Anh hỏi ý kiến của Vũ Hàn Nguyệt lần nữa:" Có muốn đi không? "
-Không đi, anh tự đi được rồi...
-Thật sự không muốn à!?
-Chính là không muốn!!.
Cô quay phắt sang một bên, chẳng thèm nói chuyện gì với anh nữa.
Long Tiêu Dạ dừng xe lại bên đường, hớn hở vươn người lên dùng hai tay ép Vũ Hàn Nguyệt lại, mặt đối mặt, nở ra nụ cười kiểu diễm:
- Không đi thật sao năn nỉ đó! Đám người Trần Bình và em trai em còn chừa cho em một cái đùi dê thơm ngon như vậy mà, anh còn không có...
Vũ Hàn Nguyệt chính là vì nhìn thấy đôi mắt long lanh kia của anh không nhịn nổi cười mỉm cười đáp:"Đư...!được, em đi em đi, ha ha ha...!Cười muốn tắc thở cái bộ mặt của anh rồi hahaha...
- Đáng ghét, có điều em muốn nghĩ sao cũng được ai kêu em là vị hôn thê của anh cơ chứ!
Thanh niên này khi đạt được ý nguyện là tự khắc ngồi ngay lại về ghế lại, rồi nói giọng nghiêm túc vào điện thoại:" Nghe rồi chứ, chị dâu mấy người cũng sẽ đi đó".
- Nghe rồi nghe rồi!!
-Chúng tôi đều nghe đến xuyên màng nhĩ luôn rồi, thề luôn tôi nói chứ mùi đường, mùi nhân lương này cũng quá nồng nặc đi nhé!
Sau cúp máy, Long Tiêu Dạ vui vẻ nhìn Vũ Hàn Nguyệt ở bên cạnh vẫn đang cười không ngậm được ngậm được miệng anh than thở:
- Em cười gì chứ? Có thôi ngay đi không!
- Nhưng mà...!hahaha...!em không thể nào ngừng cười được hahaha....!đa...!đau bụng quá ha ha ha...
- Vậy em có muốn ngừng lại không!?
- An...!anh nói xem làm sao để ngừng lại đây chứ ha ha ha!!!
Cô chính xác là vừa dứt lời, anh liền vươn lên đưa mình tới đặt một nụ hôn lên môi cô.
Vũ Hàn Nguyệt giật mình, im lặng không cười nữa vội lấy hai tay che miệng lại:" Long Tiêu Dạ! Anh làm gì vậy?? "
- Khóa lại rồi thì sẽ không cười được nữa, còn muốn cười nữa không?
"Khô..
Không cười nữa...!".
Vũ Hàn Nguyệt rụt người lại khiến người khác trông cô thật nhỏ bé làm sao.
Ngồi một góc ấp úng, vội vàng vàng vàng, thật sự cảm thấy rất dễ thương~ Đập vào mắt là khuân mặt đang đỏ bừng, dùng túi xách che mặt cuộn tròn một cục bên cạnh mà bất giác nở một nụ cười tươi.
Quay trở về ghế ngồi của mình lái xe đi tiếp, hồi lâu sau xe của hạ người dừng lại tại trước cổng trường của Vũ Huyết Thiên.
Long Tiêu Dạ bước xuống xe, kéo cửa cho Vũ Hàn Nguyệt cô đi xuống, cô nhanh chóng hường phía tiểu Thiên đang đứng rảo bước đi tới, ôm cậu bé lên cười hỏi:" Hôm nay ngoan có hay không vậy nè? "
Vũ Huyết Thiên ôm lấy cổ người mẹ thân yêu của mình đáp:
- Tất nhiên là ngoan rồi con trai của mẹ mà! Con còn được cô giáo thưởng cho cái kẹo nữa cơ!
- Vậy sao, tiểu Thiên thật giỏi nha~ Nhưng mà lần sau ăn kẹo xong nhớ phải đánh răng đó a~ nếu không sẽ bị đau răng đó! Biết chưa!
- Dạ.
Vũ Hàn Nguyệt ôm cậu bé đến bên xe, để cậu xuống đất và mở cửa sau cho cậu đi vào còn mình thì vào sau.
Trên đường trở về Long gia, Vũ Huyết Thiên tò mò hỏi cô rằng:" Trẻ nhỏ ăn nhiều kẹo sẽ bị đau răng thì người lớn có ăn kẹo hay không? "
Long Tiêu Dạ đối diện với câu hỏi ngây thơ này, nhìn cậu bé một cái, trả lời:" Đôi khi thôi, vì người lớn thường có loại kẹo dù rất ngọt đến mấy nhưng khi ăn cũng không bao giờ bị sâu răng!".
Ánh mắt anh nhìn Vũ Hàn Nguyệt, cô nhéo cho anh cái rồi dặn dò tiểu Thiên:
- Đừng có nghe nói bậy bạ như vậy, sau này lớn rồi con sẽ biết thôi!
- Dạ!
Anh ta nheo 1 bên mắt lại:" Bậy bạ gì chứ.
Không phải rất ngọt sao, chính là ngọt ở trong tim ngọt và trên môi đó nhé!
- Anh mau im miệng lại...
- Được thôi, im liền.
-Anh bây giờ còn dám nói nữa liền tự trở về, em cùng tiểu Thiên sẽ gọi người đến đón
"....!"
Long Tiêu Dạ nghiêng nhẹ đầu, khoé môi cười chút, tập trung lái xe...
...----------------...
Bình luận truyện