Chương 17
Vũ Hàn Nguyệt cùng ba mẹ di chuyển đến một sân golf thuộc quyền sở hữu của Phó Mặc Nam.
Ông ta là là anh trai của mẹ ruột cô, ở tại đó ông ta và Lucifer đã đến được một lúc, bên cạnh còn có vợ ông là Diệp Uyên đang uống trà.
Ba người chầm chậm tiến lại gần, hỏi thăm một tiếng.
Cô vui vẻ ôm ấp Phó Mặc Nam:" Lão Hắc a~ Lão Hắc~ Người thật rảnh rỗi rồi a~"
- Như nhau như nhau...
- Người vậy mà có thể một lần nữa kêu cậu ấy đến ám sát cô cháu gái vừa dễ thương vừa đáng yêu lại tài giỏi như vậy.
Người thật nhẫn tâm, nỡ lòng sao? Không đau lòng sao? Làm bác như vậy là không được rồi!!
Lão ta vòng ra sau đưa tay bóp bóp vai cho cô:" Haha~ Tại con không thèm quan tâm ta lâu như vậy chứ bộ! Còn chẳng thèm qua nhà uống một tách trà nữa cơ".
- Được rồi được rồi.
Vũ Hàn Tường giải vây cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Lão điều chỉnh lại thái độ nghiêm túc:
- Vâyh việc hôm nay mọi người tụ tập đến đây là tính bàn chuyện của lão Triệu đó sao?
Nghe đến đây cô thắc mắc quay sang phía ba:
" Không phải là con nhờ ba vụ này rồi sao?"
Ông nhìn ra đằng khác, gãi gãi đầu ấp úng giải thích:" À...!thì...!chả là ta ta đã đến kho chuẩn bị sẵn giống con nói lần trước rồi...Nhưng mà...!ta tính là để con về xong rồi c...có gì cùng tính toán vận chuyển đến chỗ hắn.
Lỡ sai sót hay sự cố gì thì liền có biện pháp xử lý giải quyết dứt điểm luôn.
Tránh hậu quả, chính là như vậy đó, đúng đúng, chính là như vậy.
Chứ không phải do ta lời biếng đâu!!!
- Thật sao? Nếu đúng thì vậy cũng được.
Có gì thì để ngày mai con sẽ sắp xếp người đưa hàng tới chỗ gã Triệu sau vậy!
Vũ Hàn Tường và Phó Mặc Nam gật đầu tán thành và bên kia Trần Anh Tuyết cũng đã làm quen được với mấy vị phu nhân, cười cười nói nói rất vui vẻ, nghe trông khá là hợp.
Lương Mỹ:" Vũ phu nhân, theo chúng tôi thấy thì quan hệ giữa cô và con gái tưởng trừng rất tốt đúng không? Đi bàn chuyện làm ăn cũng dẫn cô đi theo.
Đây cũng là một ít một đối tác nữ ký kết hợp đồng dài hạn với công ty nên cùng tham gia vào chuyến đi này.
" Đúng đó.
Đúng đó".
Hinh An là vợ của An tổng công ty mà Vũ Hàn Nguyệt hợp tác trong buổi khi ra mắt sản phẩm sắp tới.
- Thật là ngưỡng mộ cô đi nha~ Có một người con chồng như vậy thì còn gì bằng.
Bà cười ngại ngùng đáp:" Haha~ Không có, không có.
Đều là tại Nguyệt Nguyệt tốt bụng thôi.
Diệp Uyên và những người còn lại cũng ganh tị với bà, cuộc sống để thuận lợi không lo không nghĩ như vậy.
Muốn gì đều có, an nhàn hưởng nửa đời sau, mấy ai có cuộc như vậy.
- Mà tính ra tiểu Nguyệt không những xinh đẹp mà còn tài giỏi mới hai mươi sáu chưa đầy hai mươi bảy tuổi đã làm đảm nhiệm chức chủ tịch của cả một tập đoàn lớn hàng đầu thế giới.
Lại có một đứa con trai xinh xắn thông minh như vậy, các cô xem có phải là phúc ba đời mới được như vậy hay không.
- Đúng là như vậy...
- Do gen di chuyển nhà tốt chứ tôi nào được như vậy, con bé tương lai ra sao chúng tôi đều hết mình ủng hộ.
Từ nhỏ tuổi thơ của con bé đã không hạnh phúc, không được trọn vẹn như bao người khác thì bây giờ cứ để nó hết mình tự do, thoải mái trải nghiệm và làm những điềuyêu thích.
Trần Anh Tuyết đưa ánh mắt đượm buồn tràn ngập tình thương và sự cảm thông hướng về phía Vũ Hàn Nguyệt xa xa mà nhìn tới.
Hinh An tệp lời thương xót:" Quả thật là tội nghiệp, cũng phải công nhận chuyện này ở nơi khác có thể không biết nhưng chắc chắn ở Thành Đô này thì mười người đến tám, chín người đều biết rằng cô từng bị chính mẹ ruột bỏ rơi từ năm bốn tuổi, cũng chính bà ta hành hạ cô khiến cô mất đi một cánh tay.
Haizz, chuyện này người không biết thì luôn ghen ghét cho rằng tiểu Nguyệt vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng thậm chí lùi vài bước mới chạm vạch đích.
Là cô gái trong nhung lụa, hạnh phúc....
Nhưng cũng chính nhờ những tấm ảnh đó mà khiến Vũ Hàn Nguyệt ngày càng trở nên mạnh mẽ kiên cường hơn.
Phía bên kia họ sau đã thống nhất, đánh golf xong liền quay đầu về phía những phu nhân đi tới.
Đứng bên cạnh lão bà của mình, cầm lấy chiếc khăn bông lau đi những giọt mồ hôi trên mặt ngày.
Hôm nay ai nấy đều vui vui phấn khởi được gặp gỡ và quen biết thêm nhiều người, được biết thêm nhiều sự việc.
Cuối cùng là ngồi trên xe trở về phòng nghỉ ngơi tại khách sạn đã đặt sẵn ở gần đó, tắm rửa và thay lên mình một bộ đồ thật sang trọng và lịch thiệp.
Mọi người đến một nhà hàng nam sao, phục vụ bước vào phòng lịch sự đưa menu cho những vị khách hàng VIP quen thuộc tại nơi đây.
Sau khi gọi món một lúc, ngồi nói chuyện thì món ăn được dọn lên.
Bây giờ trên bàn toàn là những món ăn đẹp mắt, ngon mà lại phù hợp với sở thích của mỗi người ở đây.
Trong đó có món vô cùng giản dị, đáng chú ý đến là su hào và cà rốt xào, đây là món ăn mà Vũ Hàn Nguyệt vô cùng yêu thích, đã cùng ba và cô đi qua nhiều ngày, tháng năm khó khăn trên chặng đường trưởng thành, thành công và phát triển như hiện tại.
" Đều thay đồ xong rồi, mau lại đây dùng bữa đi.
Lâu lắm mới có dịp gặp mặt mọi người đều tự nhiên coi như nào của mình đi nha~"
Vũ Hàn Tường đưa tay ra mời vào bàn.
Tất cả cùng lại gần vào vị trí quen thuộc, kéo ghế ngồi xuống.
Họ quây quần bên nhau chào mừng cô gái tài giỏi đã quay lại, ngày này cô rất vui vẻ buông xuống những ưu phiền lo âu trong lòng, muốn thời gian dừng lại mãi mãi tại thời khác yêu vui đầm ấm này quả thật đã rất lâu họ mới lại sum họp cùng nhau ăn uống nói chuyện.
Cô đưa tay ra, mọi người một đi rượu vang họ cũng nhiệt tình đáp lại cứ như vậy một chai rồi lại một chai , nhanh như vậy đều uống rất nhiều rồi, đám nam nhân mặt mày đỏ ửng say thành bộ dáng bí tỉ.
...----------------...
Bình luận truyện