Chương 21
Vũ Hàn Nguyệt đến tư gia của Phó Mặc Nam, cô không đi bằng xe nữa mà chọn cách đi bộ, vừa thoải mái nhìn ngắm phong cảnh xung quanh lại rèn luyện sức khỏe.
Mặc dù nói Thành Đô là một thành phố phồn hoa tấp nập nhưng nơi đây lại yên bình trong lành.
Cô đi ngang qua một tiệm đồ thủ công, một cô bé nhỏ chạy tới ôm chân cô cất giọng:" Chị gái! Chị có phải vị tiểu thư mà mọi người hay nhắc tới không? Chị đẹp thật đó!!".
Mẹ của cô bé từ trong nhà chạy ra, vội vàng kéo bé trở lại cúi đầu giọng điệu rụt rè:
" Nguyệt tiểu thư tôi xin lỗi.
Con bé không có ý gì đâu!!".
Cô tiến lại gần, ngồi xuống ôm cô bé vào lòng, ánh mắt trìu mến cùng vẻ mặt rạng rỡ ôn hoà hướng về phía người mẹ đang lo lắng kia hỏi:
" Dễ thương thật đấy.
Cho cháu hỏi bé tên gì vậy ạ!?".
Bà ấp úng trả lời:" T...!Tên Vi Lan".
- Vi Lan sao? Tên rất hay, giống như con người bé vậy!
Nhìn lại cô bé đang hai tay ôm chặt cổ mình tươi tắn mà cô bất giác mỉm cười, nhìn lại căn nhà nhỏ treo đầy đồ trang trí, handmade liền mở miệng:" Những thứ đồ này đều do người tự làm sao?".
- À...!Đúng là như vậy, không có việc gì làm nên rảnh rỗi đan tết tặng hoặc bán nhẹ cho các du khách làm đồ lưu niệm thôi ạ!
Tò mò nên cô đi xung quanh, trông những sợi tơ vải đỏ được khéo léo tỉ mỉ đan thành vòng tay dây đeo thật đẹp.
Cô cư nhiên có chút hứng thú mà hỏi:" Ở đây người có vòng may mắn không ạ?!".
Bác gái mới ban đầu có chút ngạc nhiên rồi bừng tỉnh vội chạy vô góc nhỏ lấy ra chiếc vòng may mắn màu đỏ còn có một hình cỏ bốn lá đằng trước màu xanh nhưng đằng sau lại màu đỏ thẳm.
Vũ Hàn Nguyệt nhận lấy, màu sắc khác lạ này ít ai đem vô phối, ánh mắt gượm buồn thì thầm:" Cỏ bốn lá màu máu-loài cỏ khiến người chết sống lại, một truyền thuyết thú vị khiến bao người tìm kiếm".
"Người...!nói sao cơ"
Người phụ nữ này nghe không rõ bèn hỏi lại, nhưng cô vờ như không có gì cười đáp:" À không có gì đâu! Cái này bao nhiêu tiền vậy?".
Thấy cô móc ví ra bà liền xua tay nhanh nhảu kêu cô cất lại:" Ôi không cần đâu.
Thật sự không cần mà! Coi như tôi tặng tiểu thư mong người luôn may mắn bình an và hạnh phúc".
Tuy đã nói vậy nhưng cô vẫn rút ra hai tờ một trăm tệ, dúi vào tay cô bé.
Sờ cái má phúng phính đáng yêu kia rồi đặt Vi Lan xuống đất, đứng dậy cười tươi:" Vậy thì coi như là tiền trả cho sự thân thiện hiếu khách và lòng nhân ái của người đi!".
Nói xong cô cầm trên tay sợ dây quay bước rời đi, nhưng chưa xa thì Sênh Miên hướng về phía cô cất to giọng:" Cảm ơn Nguyệt tiểu thư, tôi tên là Sênh Miên.
Hy vọng sẽ được gặp lại người!".
Không một chút kiêu kì lỗ mạn hay tự đưng tự đắc như bao người con gái nhà giàu quyền quý mà dứt khoát dơ tay quá đầu vẫy chào tạm biệt:" Được! Ta nhớ rồi!".
...----------------...
Chẳng mất khoảng thời gian dài Vũ Hàn Nguyệt đã tới nhà Phó Mặc Nam, cô tiến vào trong.
Vừa trông thấy ông cô liền tới gần chào hỏi:" Chào bác! Cháu đến rồi đây".
- Được, đến được là tốt.
Ta chỉ sợ cháu ham mê công việc quá độ mà quên cả ta nữa kìa.
Cô ngồi trên ghế tay còn đeo vòng đỏ chỉ biết lắc đầu cười gượng gạo.
Mà vừa hay lúc này một nữ quản gia đi tới nghiêm chỉnh thưa:
" Ông chủ bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi ạ!".
Ông gật đầu rồi quay sang phía cô ý giữ cô lại dùng bữa.
Đương nhiên không khó để phát hiện ra nên cũng đồng ý vì dù sao cũng chưa ăn trưa.
Dùng bữa đúng giờ sẽ tốt cho sức khỏe hơn, hai người đứng dậy hướng vè phía phòng bếp mà đi vô trong.
Nhẹ nhàng kéo ghế và ngồi xuống, các hạ nhân bắt đầu đem món lên, đều là món nhẹ.
Cả quá trình dùng bữa không chỉ có họ mà còn cả Diệp Uyên, thói quen và quy tắc của một gia tộc khiến bữa ăn diễn ra trong im lặng nhưng bầu không khí vẫn trầm ấm.
Họ ăn khá ngon miệng đều không có kén ăn lắm, cho tới khi bữa trưa kết thúc lại ngồi quây quần dùng tráng miệng ở phòng khách.
Trái cây được cắt gọt sẵn rồi đem lên, Phó Mặc Nam đưa tới cho cô một miếng táo rồi lại bóc nhãn đưa cho Diệp Uyên bên cạnh.
Bà nhìn quả nhãn trên tay rồi hỏi:" Tại sao của em là nhãn mà của tiểu Nguyệt lại là táo vậy!?".
Ông liền giải thích với vợ rằng:" Vì tiểu Nguyệt dị ứng với nhãn, con bé không có ăn được.
Còn nếu em muốn táo thì anh đưa cho em thêm miếng nữa là được thôi!".
Bà ta hiểu ra lý do liền im lặng không nói thêm gì mà đưa trái cây vào miệng nhai.
Tầm mười lăm phút sau khi đã xuôi cơm thì Vũ Hàn Nguyệt mới vào vấn đề chính, cô cất tiếng: "Bác à! Hôm qua cháu có nói về vấn đề của Phó Thẩm, nay có thời gian nên qua bàn bạc với bác kĩ hơn".
Ông ta trầm mặc một lúc rồi mới nhìn vào đôi mắt cô, nắm chặt tay hỏi:" Nếu lần này bà ta đã dứt khoát muốn chiếm cổ phần mà gây tổn thương tới những người vô tội khác thì cháu định xử lý thế nào!?".
Thật ra bản thân Vũ Hàn Nguyệt cũng chưa vô tình tới nỗi đích thân ra tay giết chết mẹ ruột của mình, mà lần này tới đây chính là nói tới chuyện phải làm sao.
Cô ngập ngừng đáp lại: "Cháu chưa biết, mặc dù luật pháp Thành Đô không có quy định phạt tù khi gây án mạng nhưng mà chúng ta đâu thể cứ vậy phán tội bà ta được.
Cùng lắm với quan hẹ xã hội của bà ta chắc chắn sẽ được toà giảm án, nặng thì tù chung thân là hết cỡ.
Mà cháu lại không nghĩ chồng và con bà ta để yên, khả năng cướp tù khá cao".
- Cũng phải ...
Bấy giờ hai người chưa biết giải quyết làm sao cho hợp lý thì Diệp Uyên nảy ra suy nghĩ liền lên tiếng gợi ý:" Em nghĩ thế này không biết có được hay không?".
- Bác cứ nói đi!
Chẳng ngần ngại mà nói ra phương án, lúc nãy bà ta lại có thể nghĩ tới con trai ở Iceland đang công tác:" Thật ra là ta đưa Phó Thẩm tới chỗ của Phó Lâm Hạ để thằng bé trông giữ được!".
- Đúng ha~ Tiểu Hạ là FBI mà, chuyện này quá bình thường đối với nó!
Nhưng cô lại từ chối lời góp ý này, cảm thấy vẫn chưa được ổn lắm nên suy nghĩ thêm.
Liền nghĩ tới phương án khác, chẳng qua là có chút trục trặc nhỏ.
- Như vậy không được.
Anh Hạ tuy giữ chức vụ cao nhưng để đưa Phó Thẩm tới đó trên đường đi không tránh được việc cướp người.
Đưa bà ta tới chỗ của Sát Quetzalcoatl thì tỷ tỷ gần đây có việc ra nước ngoài rồi.
Để lúc về liên hệ với tỷ ấy xem sao!!
- Ừm...!cũng được.
Bình luận truyện