Phu Nhân Tại Thượng

Chương 39



Đồ Cửu Mị quay về gian nhà càng nghĩ càng không thích hợp, lúc đó trong không khí đều là mùi thịt, bị mùi thịt dụ dỗ đến đầu óc đều trống rỗng, làm việc toàn bộ bằng bản năng, lúc này đầu óc mới trở về vị trí cũ, sau khi trở về vị trí cũ mới hậu tri hậu giác phát hiện nàng lại bị phu nhân trêu đùa rồi, phu nhân cố ý dùng canh gà trêu chọc nàng, ô ô, phu nhân thật xấu! Phu nhân sao lại có thể xấu như vậy chứ! Chén canh gà không uống được đêm nay nhất định là ngủ không ngon rồi, Đồ Cửu Mị ở trong phòng đi tới đi lui như trước không thể bình phục thực sự hảo muốn cắn phu nhân cho hả giận, tốt nhất là ngay cả cổ của phu nhân cũng xem như thịt mà cắn đi.

Lục Đào nhìn Mị phu nhân khác thường, sai, không có thịt ăn mấy ngày nay tâm tình của Mị phu nhân luôn luôn nóng nảy, hôm nay càng nặng.

"Mị phu nhân đây là thế nào?" Lục Đào làm bộ quan tâm hỏi, trong viện này có thể cho làm cho Mị phu nhân không vui đại khái cũng chỉ có phu nhân, gần đây Mị phu nhân từ trong phòng phu nhân đi ra rất thường nhắc đến phu nhân, nếu như bị phu nhân khi dễ vậy chỉ có thể cam chịu mà thôi. Nói cũng kỳ quái, phu nhân trước đây không thích phản ứng những thiếp thất này, nhưng phu nhân trái lại rất thân cận Mị phu nhân, còn thích khi dễ Mị phu nhân, như vậy là thích hay là ghét đây?

"Phu nhân khi dễ ta, nàng thực sự rất xấu rồi!" Đồ Cửu Mị oán giận lên án, không những không cho nàng ăn thịt còn dùng thịt để trêu chọc nàng, ghê tởm.

Lục Đào không cảm nhận được trong lời này của Mị phu nhân có ác ý, ngược lại nàng vẫn luôn cảm thấy Mị phu nhân thật ra là đang làm nũng? Bất quá không để cho Mị phu nhân ăn thịt, Mị phu nhân quả thật trôi qua không tốt, phải hiểu được Mị phu nhân từ trước đến nay là không thịt không vui.

Lục Đào cũng không dám tiếp lời, Mị phu nhân nói phu nhân xấu xa, nàng thật sự đảm đương không nổi, nếu nàng cũng theo đó mà nói vạn nhất truyền ra nàng sẽ không thiếu bị xử phạt, Trương má má luôn nhìn chằm chằm chờ người khác phạm sai lầm.

Đồ Cửu Mị nhìn thấy Lục Đào không đáp lời, thoáng chốc liền dừng lời oán giận, dù sao thì trong lòng nàng không thoải mái chán ghét phu nhân, ghê tởm phu nhân, đều là nàng làm hại.

Ngay khi Đồ Cửu Mị phiền muộn gần như hết một canh giờ, An Nhi đến, trong tay bưng một cái đĩa lớn, nắp lớn đậy kín, Đồ Cửu Mị lập tức bị thứ gì đó trong tay An Nhi hấp dẫn.

"Mị phu nhân phu nhân đặc biệt ban cho ngươi." An Nhi dáng vẻ thi ân nói với Đồ Cửu Mị, thật ra trong lòng đã bị quận chúa cùng Mị phu nhân khiến cho vô cùng không nói nên lời.

Là thịt sao? Nhất định là, bởi vì nàng ngửi được mùi thịt, vị đạo tuy rằng nhạt một chút nhưng tóm lại là thịt, trong lòng Đồ Cửu Mị vô cùng nhảy nhót, cái đĩa thật lớn, phu nhân nhất định là thương cảm nàng nhiều ngày đến vì ăn thịt, quả nhiên phu nhân vẫn là tốt nhất, trong lòng Đồ Cửu Mị lập tức lật lộng rồi.

Lúc nàng vô cùng hài lòng tiếp nhận cái đĩa, cầm chén bày ra bàn sau đó hưng phấn mở nắp, Đồ Cửu Mị lại trợn tròn mắt, một khối thịt nhỏ bên ngoài dính một cái cánh chỉ lớn bằng ngón cái, cũng chỉ có dài bằng ngón cái, cô độc bài giữa cái bát lớn, có vẻ đặc biệt không tương xướng, rất muốn lật bàn đập chén có được hay không! Một miếng thịt gà nhỏ cần gì dùng cái đĩa lớn như vậy, cái gì gọi là hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều Đồ Cửu Mị chưa từng sâu sắc cảm nhận được như lúc này, phu nhân là cố ý đi! Nhất định là cố ý, ô ô, nàng biết mà, phu nhân một chút cũng không tốt, xấu đến tận xương, quá khi dễ người!

An Nhi nhìn thấy Mị phu nhân trở mặt còn nhanh hơn trẻ con, quận chúa ác thú của quận chúa chính là muốn thấy kết quả này đi, bất quá quận chúa hình như đùa Mị phu nhân hơi quá rồi. Quận chúa đối với Mị phu nhân trêu đùa như vậy khiến An Nhi nhớ đến lúc nhỏ quận chúa cũng từng như vậy trêu đùa con mèo mèo Ba Tư quận chúa thích nhất, chỉ là sau khi con mèo Ba Tư đó chết đi quận chúa sẽ không nuôi sủng vật nữa, Mị phu nhân làm sủng vật của quận chúa cũng tốt, có một chỗ để đùa, tâm tình của quận chúa sẽ không tệ.

"Nếu như Mị phu nhân không thích, vậy ta mang về." An Nhi mặt không biểu tình nói.

"Ta chưa nói không thích, hơn nữa là phu nhân đặc biệt ban thưởng, cho dù không thích cũng phải ăn." Đồ Cửu Mị đem mấy chữ phu nhân đặc biệt ban thưởng kéo đến rất nặng, dùng đó biểu đạt bất mãn. Dù sao đi nữa, cánh gà thì cánh gà, tóm lại cũng là thịt, phu nhân đặc biệt ban tặng tâm tình của nàng cũng xem như tốt hơn rồi.

"Vậy Mị phu nhân chậm rãi hưởng dụng, nô tỳ quay về phu nhân bên kia." An Nhi nói xong liền ly khai gian nhà của Đồ Cửu Mị.

Lục Đào nhìn một cái đĩa lớn chỉ chứa một khối thịt gà, nghĩ thầm, phu nhân quả nhiên đối với Mị phu nhân rất bất đồng, còn có tâm tư trêu đùa Mị phu nhân!

Đồ Cửu Mị trừng mắt nhìn miếng thịt gà hồi lâu mới động đũa, thịt này tuy ít nhưng quý ở mỹ vị, Đồ Cửu Mị đã lâu chưa ăn thịt nên liền cảm thấy thịt gà này là miếng thịt gà ngon nhất nàng từng ăn, tuy rằng thịt ít đến nhét không đầy kẻ răng, bất quá phu nhân rốt cuộc cũng mềm lòng thưởng thịt cho nàng rồi. Làm nũng xem ra là có chút tác dụng tuy rằng hiệu quả cực kỳ bé nhỏ, lẽ nào là bởi vì nàng làm nũng không tốt, cho nên phu nhân mới ban một miếng thịt nhỏ như thế, Đồ Cửu Mị suy nghĩ lần sau phải làm nũng như thế nào mới có thể khiến phu nhân thưởng một miếng thịt lớn hơn, có cơ hội nàng sẽ hỏi ngũ phu nhân một chút để ngũ phu nhân dạy nàng phải làm nũng thế nào mới có thể đạt hiệu quả cao.

"Cánh gà đã tặng cho Mị phu nhân." An Nhi trở về bẩm báo.

"Nàng phản ứng thế nào?" Thật ra không cần hỏi Lý Trì Nguyệt cũng có thể đoán được.

"Một khắc trước mừng rỡ như điên, một khắc sau thất vọng vô cùng, trở mặt còn nhanh hơn trở sách, bất quá vẫn có chút vui vẻ nhận lấy." An Nhi hồi đáp, quận chúa quả nhiên rất có ác thú trêu đùa Mị phu nhân!

"Nàng không nhận mới kỳ quái, có còn hơn không, huống hồ đó quả thật là bản quận chúa hảo tâm đặc biệt ban cho nàng." Lý Trì Nguyệt hàm chứa vài phần tiếu ý.

Quận chúa sau khi trêu đùa Mị phu nhân tâm tình quả nhiên rất tốt.

Tuy rằng Lục Sa cự tuyệt ý tốt của Thôi Loan Thúy, nhưng Thôi Loan Thúy vẫn cho người mang thuốc đến.

"Thuốc này là thất phu nhân sai ta mang đến cho ngươi, thất phu nhân nói, nếu ngươi không cần thì cứ ném đi, thứ nàng đã tặng sẽ không thu về hay để ý đến nữa." Nhất đẳng nha hoàn Lục Lâm bên cạnh thất phu nhân nói với Lục Sa.

"Vậy phiền Lâm tỷ tỷ thay ta ném đi." Lục Sa hạ quyết tâm không nhận bình dược này.

"Ta nói Lục Sa, ngươi cũng không phải kẻ ngốc, ý tốt của thất phu nhân ngươi lại gạt đi như vậy, không phải là tát vào mặt nàng sao, nàng nếu tức giận ngày sau có hại chung quy là ngươi, cho dù muốn ném cũng phải nhận trước rồi hãy ném sau, ta cũng dễ ăn nói với thất phu nhân, mặt mũi của thất phu nhân cũng dễ nhìn hơn. Cho dù ngũ phu nhân nhìn trong mắt chắc chắn cũng cảm thấy thất phu nhân rộng lượng, ngươi lòng dạ hẹp hòi, ngươi hà tất phải làm ta khó ăn nói." Lục Lâm khuyên nhủ, sau đó đem dược nhét vào trong tay Lục Sa.

Lục Sa nhìn thấy Lục Lâm cường ngạnh, khước từ cũng không xong chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy.

Sau khi Lục Lâm đi rồi Lục Sa vốn định ném xuống, nhưng sau đó lại nghĩ, cho dù hiện tại nàng ném đi cũng không kịp nữa rồi, nàng nhận dược chính là nhận tình, ném hay không ném thì có quan hệ gì, nghĩ tới đây, nàng có chút buồn bực Thôi Loan Thúy, cũng buồn bực Lục Lâm cứ ép buộc nàng, nhưng cũng không thể làm thế nào khác. Nếu như nhất định là phải nợ thất phu nhân phần nhân tình này rồi, dùng hay không dùng dược này thì có quan hệ gì? Huống hồ từ nhỏ nàng đã làm gia nô, vẫn luôn vô cùng tiết kiệm hy vọng một ngày nào đó dành giụm đủ ngân lượng để chuộc thân, nên chưa bao giờ ném đi thứ gì, những thứ quý càng chưa từng ném đi, không nói đến thuốc này có hữu hiệu hay không, nhưng chỉ cái bình thôi cũng đã vô cùng tinh xảo hẳn là giá trị xa xỉ, thói quen không cho phép, khiến Lục Sa không đành lòng ném xuống. Nếu luyến tiếc ném đi vậy cũng chỉ có thể dùng, không thể không nói dược của thất phu nhân quả thật rất tốt, mới dùng hai lần vết bầm rất lâu chưa tan cũng tan đi một nửa. Lục Sa suy nghĩ, chờ khi bình phục rồi có lẽ nên đến trong viện của thất phu nhân tạ ân, tuy rằng Lục Sa vô cùng không muốn đi nhưng nàng rốt cuộc vẫn là người tri ân báo đáp, không tình nguyện cũng phải đi.

"Dựa theo thất phu nhân phân phó, ép buộc nàng nhận rồi." Lục Lâm trở về bẩm báo với Thôi Loan Thúy. . ngôn tình hoàn

"Làm rất tốt, ban thưởng." Thôi Loan Thúy khẽ cười. Lục Sa, nhân tình của ta quả thật không dễ nợ, ngươi lấy cái gì đến trả mới được đây? Lấy thân báo đáp, trái lại là chủ ý tốt.

Ma ma hầu hạ bên cạnh lập tức xuất ra mười hai lượng bạc cho Lục Lâm, Lục Lâm vui vẻ nhận lấy. Thật ra ngoại trừ phu nhân, thất phu nhân là người thưởng phạt phân minh nhất, cũng là di thái thái nói đạo lý nhất, không giống tam phu nhân cùng tứ phu nhân thích phạt người, cũng không giống như lục phu nhân cùng bát phu nhân keo kiệt, cũng không giống như ngũ phu nhân không đứng đắn, ngoại trừ cùng ngũ phu nhân như vậy quan hệ kia, thật ra thất phu nhân là chủ tử rất lý tưởng.

"Đa tạ thất phu nhân trước đó tặng dược, vô cùng hữu hiệu." Ba ngày sau, Lục Sa đến trong viện của thất phu nhân nói lời cảm tạ, lúc này thất phu nhân đang dùng trà, giở tay nhấc chân đều toát ra vài phần ưu nhã, loại ưu nhã này cùng loại ưu nhã của phu nhân lại có một chút bất đồng, phu nhân là trong văn nhã lộ ra cảm giác tôn quý, mà thất phu nhân là trong ưu nhã mang theo văn nhã của dòng dõi thư hương, vô cùng nhã nhặn.

Sau khi Lục Sa đến, Thôi Loan Thúy liền để hạ nhân bên cạnh đều lui ra, hai người nói chuyện tương đối thuận tiện hơn một chút.

"Hữu hiệu là tốt rồi, ngươi không cần quá câu thúc, ngồi đi." Thôi Loan Thúy hơi gật đầu, nàng nhìn ra Lục Sa đang kéo căng thân thể, câu thúc đứng trong đại sảnh.

"Nô tỳ đứng là được rồi." Lục Sa cũng không quên bản phận của mình, nàng là tam đẳng nha hoàn, nào có tư cách ngồi ghế trong phòng thất phu nhân.

Thôi Loan Thúy ngược lại cũng không cưỡng cầu, nhưng cũng không lập tức lên tiếng, chỉ là nhẹ nhàng thổi trả, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Lục Sa nhìn thấy thất phu nhân không thèm nhắc lại, trong lòng lại thêm vài phần không được tự nhiên, nếu không phải sợ nàng nói lời cảm tạ khiến cảm thấy rất có lệ, Lục Sa rất muốn lập tức xin cáo lui.

"Mấy ngày hôm trước cùng ngươi nói chuyện, ngươi suy nghĩ thế nào rồi?" Thôi Loan Thúy đậy nắp chung trà, nhẹ giọng hỏi Lục Sa.

"Cho dù thất phu nhân cảm thấy Lục Sa là kẻ đáng thương, Lục Sa vẫn là cự tuyệt đề nghị của thất phu nhân." Muốn nghĩ, làm như vậy nàng sẽ cảm thấy ngũ phu nhân rất đáng thương, ngũ phu nhân cho dù không quan tâm đến nàng nhưng cũng sẽ quan tâm thất phu nhân, nếu như thất phu nhân làm như vậy hẳn là sẽ làm trong lòng ngũ phu nhân bị tổn thương, nàng có chút không đành lòng.

"Chung quy là luyến tiếc khiến Liễu Phi Nhân khổ sở?" Thôi Loan Thúy nhướng mày hỏi.

Lục Sa gật đầu, tuy rằng trong đầu nàng đối với việc ngũ phu nhân hoa tâm cũng có chút bất mãn nhưng vẫn luyến tiếc khiến ngũ phu nhân khổ sở.

"Ngươi vì nàng như vậy, nàng cũng sẽ không vì ngươi." Thôi Loan Thúy nhẹ nhàng thở dài.

Lục Sa không đáp, cho dù như vậy nàng cũng sẽ không bị thất phu nhân làm dao động.

"Ngươi nói, nếu như ta nói với nàng muốn mượn ngươi đến hầu hạ ta vài ngày, ngươi đoán nàng có thể đáp ứng hay không đây?" Thôi Loan Thúy dường như vô tâm mà hỏi.

Sắc mặt Lục Sa tái nhợt, nàng không dám nghĩ nhiều.

"Thật ra chính ngươi cũng đoán được mà, nàng sẽ đáp ứng, cảm thụ của ngươi nàng đại khái sẽ không lưu ý, nhưng, nàng Thôi Loan Thúy vì dỗ dành ta mà thuận theo ý ta, người như vậy ngươi còn quan tâm sao?" Thôi Loan Thúy ngữ khí ôn nhu.

"Cho dù thật là như vậy ta vẫn như trước sẽ không đáp ứng đề nghị của thất phu nhân, nếu như không có việc gì, nô tỳ trước tiên cáo lui." Quả thực quả thực là đang giả vờ không để tâm.

Thôi Loan Thúy gật đầu, cho phép Lục Sa lui ra, nếu như Lục Sa lập tức đáp ứng mới không có ý nghĩa, nàng muốn nhìn xem phần kiên định này của Lục Sa có thể kiên trì tới khi nào, Thôi Loan Thúy nhìn bóng lưng của Lục Sa, có thâm ý nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện