Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao?

Chương 13: Ta cũng muốn đi



Sáng hôm sau Vân Du dậy trễ. Do đêm qua Lệ Chi đem thức ăn khuya về, nàng ăn xong sợ béo bụng liền không dám lập tức ngủ.

Tiếng ồn ào bên ngoài làm tâm tình Vân Du trở nên kích động, không cùng Lệ Chi tranh cãi việc lựa chọn y phục như mọi hôm nữa, tóc cũng không thèm chải. Nàng mặc trung y màu xám tro bằng vải thô chạy nhanh ra bên ngoài.

Bên ngoài binh sĩ tập hợp đầy đủ xếp thành hàng. Ngô Trọng Kỳ và Tiêu Tử mặc giáp đang đứng uy nghi điểm danh.

Lãnh Thiên Hạo một thân ngân giáp ở giữa còn chạm trổ một cái đầu kỳ lân nổi lên trong rất đáng sợ, hai bên bả vai lại thêm hai đầu kỳ lân nữa, đầu đội nón, phi phong đỏ rực bay trong gió, đứng oai vệ phóng đôi mắt phượng quan sát đám binh tướng.

Tay hắn cầm trường đao nhắm chừng sáu mươi, bảy mươi cân đi, thắt lưng bên trái treo một thanh trường kiếm, mỗi bên vai mang theo cung tên.

Hắn khỏe như vậy hèn gì hôm đó có thể xốc nàng lên vai như xốc heo vậy. Nghĩ lại mặt nàng đông lại không cảm xúc gì nữa. Hắn dám xem nàng mập như heo sao _ _!!

Vân Du chạy đến bên cạnh nắm lấy vạt áo của hắn, ngẩng đầu long lanh mắt làm nũng: "Vương gia phu quân, người ta cũng muốn đi." Âm thanh mềm mại từ tiểu oa nhi vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.

Quan cảnh trước mắt nàng bây giờ rất chân thật. Trong TV không phải hay chiếu những cảnh này sao. Hiện giờ so với trong TV còn hùng vĩ hơn, hoành tráng hơn.

Vân Du thật sự rất muốn thấy cảnh hồi trồng hùng hồn vang lên, hai bên lao vào nhau, cảnh tên bắn, cảnh tướng quân oai vệ giết giặc,...... Tất cả nàng đều muốn thu hết vào tầm mắt của mình.

Nếu lão thiên gia cho nàng cơ hội xuyên không nàng sẽ tận dụng triệt để cơ hội.

Lãnh Thiên Hạo cúi xuống nhìn tiểu oa nhi thấp bé: "Ta đi đánh trận như thế nào có thể đưa nàng đi cùng?" Hắn chẳng hiểu nỗi nàng đang muốn làm gì nữa. Chiến trường có gì hay ho mà cũng muốn đi.

"Nhưng là người ta muốn đi." Nàng lắc lư thân thể bé nhỏ của mình hướng hắn làm nũng.

"Sao lại mặc trung y chạy ra đây thế kia?" Hắn nheo mắt không hài lòng: "Về sau không được như vậy nữa."

Vân Du phi đáp sở vấn liên tục giậm mạnh chân xuống đất phản đối việc hắn không cho nàng theo cùng: "Ta muốn đi, muốn đi, muốn đi."

Ngô Trọng Kỳ bước đến nói: "Vương phi ngoan ngoãn ở lại quân doanh. Vương gia về sẽ đem rất nhiều bạc cho người." Tiểu Vương phi thích bạc liền đem bạc là dụ dỗ nàng.

Tiêu Tử bên cạnh trào phúng trả thù chuyện năm mươi quân côn lần trước: "Vương phi biết đánh trận, biết cưỡi ngựa sao?" Mấy hôm cùng nàng cũng xem như thân thuộc nên hắn không kiêng kị mát mẻ nàng.

Cái tên thù dai này. Hiện nàng đặt hết tâm tư lên người Lãnh Thiên Hạo nên cũng chẳng buồn để ý hắn.

Vương Doãn đứng bên cạnh cúi xuống nói với nàng: "Vương phi ở lại quân doanh vẫn an toàn hơn."

"Ta muốn đi." Vân Du Nàng hét to như thể không ai cản được ta.

Lãnh Thiên Hạo dịu dàng xoa đầu nàng: "Ta để Vương Doãn ở lại cùng nàng chơi đùa" Hắn nhìn qua Lệ Chi: "Mau đưa Vương phi vào hoán y phục, chải tóc."

Dứt lời hắn leo lên ngựa hô to ra lệnh: "Xuất phát" rồi chạy đi mất. Tiêu Tử, Ngô Trọng Kỳ cũng leo lên ngựa chạy đi, theo sau là kỵ binh, bộ binh, chiến xa.

Cảnh tượng oai hùng diễn ra trước mắt nàng. Đúng là TV chỉ tái hiện lại không bao giờ bằng cảnh thật. Bất quá sau cảnh tượng tráng lệ, mãn nhãn kia để lại một đám bụi mịt mù. Nàng thấp bé, đáng yêu nên đám bụi đó đặc biệt ưu ái, lưu luyến bám đầy trên người. Thật khó chịu!

Vân Du nói với Vương Doãn muốn ra suối tắm bảo hắn không được cho ai đến gần. Sau đó cùng Lệ Chi đem đồ ra ngoài suối tắm tiên.

Vân Du chọn nơi gần thác vì ở đó nước trong nhất. Nước suối trong veo hấp thụ ánh nắng sáng của mặt trời nên nước vô cùng ấm áp. Nàng trút bỏ từng kiện y phục trên người rồi nhảy xuống đó tha hồ đùa nghịch.

Nói thật, đây là lần đầu nàng tắm lộ thiên như thế này. Mỗi lẫn chỉ thấy Lệ Chi tắm thôi. Ở nơi sơn thâm cùng cốc, vừa ngắm cảnh vừa ngâm mình lại được nghe tiếng chim hót thì còn gì bằng đây. Như vậy có giống tiên nữ hí thủy không ta?

Theo như thông tin mấy hôm nay nàng thu được thì tin đồn về Lãnh Thiên Hạo ở kinh thành rất không đúng sự thật. Trừ bỏ đêm tân hôn nàng chọc giận hắn ra thì hắn chưa từng đối xử tệ bạc với nàng. Là do nàng là thê tử hắn? Do nàng là nữ nhân hay do nàng còn nhỏ?

Nhớ lại lúc nãy Lãnh Thiên Hạo oai vệ đứng đó rất động lòng người a. Người ta hay nói đẹp trai như Phan An. Theo nàng Phan An đẹp thế nào cũng chỉ là thư sinh. Trong lòng nàng Lan Lăng Vương mới là số một. Tuy chỉ xếp ở top ba nhưng vừa đẹp trai vừa đánh giỏi. Đáng tiếc phò tá tên hoàng đế đa nghi thế là bị ban rượu độc bỏ mạng.

Ai nói chỉ có hồng nhan mới bạc mệnh nàng liền cắn chết người đó, lam nhan cũng bạc mệnh nữa a.

Có nên hay không cũng bảo Lãnh Thiên Hạo làm một chiếc mặt nạ đeo để bảo vệ nhan sắc? Nhỡ bị vài đường chém lên thì có lẽ nàng đây tiếc chết mất.

Ngâm một lúc lâu nàng cũng trở về quân doanh. Từ sau khi trở về, Vương Doãn theo nàng không rời nửa bước.

Con ma tham tiền trong người nàng lại trỗi dậy. Thế là lại đem xà phòng ra dụ dỗ hắn.

Vương Doãn nhíu mày nhìn bánh xà phòng bé xinh trên tay tiểu Vương phi. Hôm qua Lãnh Thiên Hạo về lều trên người có mùi này. Lúc đầu hắn nghĩ đây là dạng hương liệu đuổi côn trùng không ngờ lại là thứ kỳ quái này.

Nàng đem hắn xem là khách hàng tiềm năng minh họa đủ điều nhưng hắn lại từ chối. Thế là nàng nói miệng thôi, hắn hiểu thì hiểu không hiểu cũng không phải lỗi do nàng.

"Thích không?" Hắn gật đầu nàng lại xòe bàn tay bé xinh ra nói: "Mười lượng nó sẽ là của ngươi."

Mười lượng đối với hắn chỉ như một hạt cát nhưng so với bánh xà phòng bé tẹo kia thì quá cao. Hắn còn đang phân vân thì nàng lại nói:

"Xà phòng tuy nhỏ nhưng dùng được rất lâu a. Ngươi có tiền cũng không mua được đâu. Đây là cực phẩm." Nếu như quảng cáo dụ dỗ là giả thì ở đây mọi lời nàng nói đều là sự thật.

Nhìn tiểu Vương phi đang đắc ý trước mặt hắn liền nhỏ giọng cò kè giá cả: "Chúng ta cũng xem như là chỗ quen biết, Vương phi hạ giá một chút được không?"

Mắt Vân Du lóe lên vài tia gian xảo. Nàng thấp giọng thì thầm với Vương Doãn cũng không quên nhìn trước ngó sau bày ra bộ dáng thần bí: "Ta thu Lãnh Thiên Hạo những hai mươi lượng cơ. Ngươi ta chỉ lấy có mười lượng đã là ưu đãi lắm rồi."

Vương Doãn không còn từ nào để hình dung sự ham bạc của tiểu Vương phi nữa. Ngày cả phu quân của mình cũng thu bạc lại còn thu với giá gấp đôi.

Thế là hắn bị sự hiếu kỳ thuyết phục nên đưa cho nàng mười lượng.

Nàng cầm lấy mười lượng Vương Doãn vừa đưa hôn lấy hôn để. Kiếm bạc thì ra là dễ như vậy. Kinh doanh xà phòng cũng không phải không tốt. Không cần vốn mà lại thu về nhiều như vậy. Nàng rất nhanh sẽ trở thành quý tộc a, hòa ly cùng Lãnh Thiên Hạo xong liền mang theo một nửa tài sản của hắn cùng tài sản của mình đưa Lệ Chi đi ngao du sơn thủy.

Nghĩ đến ngày mình phát tài nàng cười điên cuồng. Vương Doãn kinh hỉ vội nói: "Vương phi có cần ta giúp thỉnh quân y không?"

"Ngươi mới bệnh, cả nhà người mới bệnh" Bị cắt đứt mạch suy nghĩ nàng liền mắng chửi hắn một hơi.

Sau đó nàng còn cùng hắn dùng bữa rồi chơi cờ nữa. Nàng chạy đến bàn của Lãnh Thiên Hạo lấy bộ cờ vây đem đến trước mặt hắn.

"Vương phi biết kỳ nghệ?" Hắn ngạc nhiên trố mắt nhìn nàng. Theo hắn thấy thì dường như nàng không được sủng làm sao có thể mời người dạy nàng kỳ nghệ được chứ.

Cờ vây nàng biết nhưng không biết cách chơi: "Ta dạy ngươi chơi một loại cờ mới tên là "ngũ tử". Cách chơi rất đơn giản" Nàng huyên thuyên dạy hắn cách chơi rồi cùng Lệ Chi minh họa cho hắn xem.

Hắn nên khóc hay nên cười đây. Tiểu oa nhi mười tuổi dạy một quân sư hai mười bốn tuổi như hắn đánh cờ. Sau khi nghe cách chơi hắn lại cảm thấy có hứng thú.

Nhưng nàng là Vương phi a. Nếu thắng nàng làm nàng mất hứng sẽ bị Lãnh Thiên Hạo trừng phạt. Nếu cố tình thua làm nàng không vui cũng sẽ bị nàng hướng Lãnh Thiên Hạo cáo trạng lại bị trừng phạt. Tiến thoái lưỡng nan a.

Như đọc được suy nghĩ của hắn nàng nói: "Xem tâm trạng của ta."

Câu đó làm hắn sống dở chết dở a. Cuối cùng hắn quyết định để nàng thắng vài trận sau đó hắn ăn lại một trận.

Hắn là quân sư rất biết đoán tâm ý của nàng. Suốt cả một ngày nàng không hề bắt bẻ được hắn từ nào cả.

Trời chập tối dùng bữa xong lại đánh tiếp một ván. Bên ngoài tiếng ngựa vang lên, mắt Vương Doãn cũng sáng ngời: "Vương gia về rồi, người có muốn cùng ta ra đón không?" Cứu tinh đến rồi.

"Không, ngươi đi một mình đi." Vừa nói nàng vừa thu dọn bàn cờ.

Lúc sáng bỏ nàng lại còn hại nàng bị bụi bám đầy người nữa. Bây giờ bảo nàng ra đón hắn. Hắn xem nàng là cái gì? Nàng mới không đi.

Nghe nàng nói thế Vương Doãn cũng không miễn cưỡng nữa. Hắn vội vã cong chân chay ra như nàng là vi khuẩn độc hại phải tránh xa vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện