Phu Quân Chết Trận Trở Lại
Chương 16: Phu thê thỏa thuận
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Cù lão bản
Đoạn đường sau đó Hoắc Nghiêm Đông chịu trách nhiệm đánh xe ngựa, so với phu xe còn nhanh hơn nhiều. Bởi vì hai trưởng bối đang ngủ, phu xe cũng ngủ, không cần lo có người cảm thấy xóc nảy. Vì thế ban đầu nói cần năm canh giờ mới đến trấn Bình Đường, hiện tại không tới ba canh rưỡi là sắp đến.
Thời điểm nhìn thấy trấn Bình Đường từ xa xa Hoắc Nghiêm Đông mới lay phu xe. Phu xe cảm thấy chắc bản thân là bị đau đến tỉnh. Hết cách rồi, xe ngựa có bao lớn, bên trong có hai vị phụ nhân đang ngủ, Hoắc Nghiêm Đông không thể đưa phu xe vào trong ngủ cùng, cho nên phu xe vẫn luôn ngồi ở chỗ đánh xe, ngả người tựa vào vách xe cứng ngắc ngủ, không đau mới là lạ.
“Chuyện, chuyện gì thế này?” Phu xe còn hơi mê man, nhìn hoàn cảnh chung quanh rồi nhìn sắc trời. Rõ ràng hồi nãy lúc ông đánh xe là buổi sáng, sao mới mơ hồ một chút mặt trời đã xuống núi rồi?
“Ta thấy ngài đang ngủ nên không gọi ông.” Hoắc Nghiêm Đông trả dây cương lại cho phu xe, “Chắc sắp đến rồi đi?”
“Ta ngủ lúc nào vậy?” Phu xe theo bản năng tiếp roi ngựa, song vẫn còn chấp nhất với chuyện mình ngủ quên. Xưa nay trên đường đánh xe ông đều không ngủ gật, ngày hôm nay thật đúng là tà môn.
“Lúc đang trên đường.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Có lẽ là mệt.”
“Thật vậy?” Phu xe gãi gãi đầu, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào thế nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra nổi. Vì thế ông lén lút sờ sờ túi tiền của mình, xác định tiền chưa mất mới thoáng thả lỏng thở một hơi. Hắn nói: “Nếu tình huống như thế xuất hiện nữa ngươi vẫn nên đánh thức ta. Ta là phu xe, không những không đánh xe ngược lại còn làm phiền khách nhân làm hộ, nơi nào nghe được a.”
“Không sao.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Quãng đường còn lại ngài đánh đi, ta vào xem xem nương ta.” Phu xe nhìn thấy sắp đến nơi cũng không nói gì nữa. Hoắc Nghiêm Đông vào trong xe, nhìn một chút xem hai vị trưởng bối như thế nào.
Chăn mang theo đều được Lương Hiểu Tài lót dưới người hai vị trưởng bối, có xóc nảy cũng không cộm đau. Lúc này hai người còn đang ngủ, Lương Hiểu Tài ngồi ở trong xe nghiêng người dựa vào góc, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Muốn ăn chút gì không?”
Lương Hiểu Tài nói: “Không cần.” Nói xong chỉ chỉ bên hông Hoắc Nghiêm Đông, không hề lên tiếng nhép miệng: “Nhìn.”
Bên hông Hoắc Nghiêm Đông chính là cái roi dài đã đánh nát nóc xe. Lúc trước Lương Hiểu Tài nhìn qua còn tưởng là một cái roi bình thường, không nghĩ tới hôm nay lúc Hoắc Nghiêm Đông lấy ra thế mà lộ ra đầu lâu đính trên roi. Trước kia hắn chưa từng thấy vật này, đoán chừng là do quấn roi trên eo nên không nhìn ra, ngược lại còn thấy rất khác biệt.
Hoắc Nghiêm Đông cũng không hẹp hòi với Lương Hiểu Tài, cởi xuống tiện tay ném qua, Lương Hiểu Tài nhận lấy rồi bắt đầu quan sát tỉ mỉ.
Roi này so với tưởng tượng còn nặng hơn, vừa nặng vừa dài, hơn nữa thủ công thập phần tinh xảo, đặc biệt là chuôi cầm. Thân roi là dùng da một loài động vật màu đen chế thành, chuôi cầm cũng thế, chỉ có điều bên trong chuôi cầm có vật gì đó tương tự đoạn gỗ ngắn, cầm nắm thấy rất nặng, cảm giác cũng rất tốt. Hơn nữa ba cái đầu lâu trắng ở phần gốc chạm khắc giống đầu đại bàng thật, cũng không biết là xương gì.
Vật này người bình thường cầm đều sẽ cảm thấy có chút quá nặng, nhưng Hoắc Nghiêm Đông cầm lại thoải mái như quăng đồ chơi. Hiện tại Lương Hiểu Tài vô cùng hoài nghi rốt cuộc khí lực của người này lớn bao nhiêu.
Lương Hiểu Tài trả đồ vật lại, lấy màn thầu trong túi ra. Hắn đưa một cái cho Hoắc Nghiêm Đông rồi lại hỏi phu xe có ăn hay không. Phu xe có chuẩn bị bánh bột ngô mang theo nên không nhận màn thầu của bọn hắn. Lương Hiểu Tài lấy thêm chút dưa muối ra, dùng ánh mắt hỏi Hoắc Nghiêm Đông có muốn kêu hai trưởng bối hay không.
Hoắc Nghiêm Đông gật gật đầu, Lương Hiểu Tài liền gọi nương hắn. Lúc trước hắn quá sốt ruột trực tiếp lấy Thần Tiên Túy ra, rất có thể nương hắn đã thấy được, không chừng bà còn nhớ, tốt nhất nên thỏa thuận trước một chút mới tốt.
Quan Thải Y ngủ không đủ, lúc tỉnh lại bà vỗ vỗ cái trán. Lương Hiểu Tài dìu bà ngồi dậy, nói: “Nương, muốn ăn chút gì không?”
Quan Thải Y ngủ suốt một đường, hơn nữa mới vừa tỉnh nên không cảm thấy đói bụng. Bà chỉ cảm thấy kỳ quái sao bản thân lại ngủ giữa ban ngày. Trước kia bà đã tập thành thói quen chưa đến hừng đông tuyệt đối không thể ngủ, bởi vì thức còn làm không hết việc chớ nói chi là ngủ. Tuy rằng sau này đến Hoắc gia thì tốt hơn rất nhiều nhưng cũng không thể giữa ban ngày nằm ngủ.
Bà hơi nghi hoặc nhìn Lương Hiểu Tài, mơ hồ nhớ tới trước khi ngủ hình như có nghe loáng thoáng cái gì mà “người Lương gia đến”. Lương Hiểu Tài thấy dáng vẻ bà như có vấn đề nhưng không dám hỏi, cười nói: “Nương ăn chút thức ăn trước đi, chúng ta sắp đến nơi rồi.”
Quan Thải Y vừa thấy nụ cười của con trai liền an lòng, sau đó liếc nhìn Lý Thuận Liên vẫn còn đang ngủ. Lương Hiểu Tài nói: “Có thể là do bà ấy mệt mỏi, để cho bà ấy ngủ thêm một chút đi.”
Quan Thải Y rất sợ bản thân sẽ gây phiền toái cho nhi tử cho nên không dám nói nhiều. Bà im lặng nhận màn thầu cầm ăn, dọc theo đường đi chỉ uống nước một lần, sau đó không nói cái gì nữa.
Xe ngựa chạy thêm chừng một nén hương liền đến trấn Bình Đường, Hoắc Nghiêm Đông chỉ đường cho phu xe để ông tiếp tục đánh xe chạy vào trong trấn, cuối cùng đến trước một căn nhà bình thường mới dừng lại. Hoắc Nghiêm Đông đưa tiền xe, Lương Hiểu Tài thì dìu Lý Thuận Liên vừa tỉnh dậy không bao lâu xuống xe ngựa.
Phu xe điều khiển xe ngựa rời đi. Hoắc Nghiêm Đông gõ cửa một cái, rất nhanh có người từ bên trong hỏi vọng ra: “Ai vậy?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Lục Tử, là ta.”
Người sau cửa vừa nghe được liền vội vàng mở cửa ra, chính là người lúc trước Hoắc Nghiêm Đông nhiều lần nhảy mũi đã nói “Nhất định là đại tẩu nhớ đại ca” (Cù: đoạn cuối chương 3 ấy). Người này cao gầy, lúc cười đôi mắt cong cong, khuôn mặt rất đòi hỉ. Hắn nhanh chóng nhìn người đến thăm nhà nói: “Đại ca, vào nhà trước lại nói.”
Lúc này Hoắc Nghiêm Đông mới nói: “Đây là Lưu Tiểu Lục, trước đây cùng con đi đánh trận. Tiểu Lục, đây là nương ta và Quan nhị di. Còn đây là…” Thời điểm chỉ đến Lương Hiểu Tài khóe miệng Hoắc Nghiêm Đông giật giật với biên độ rất nhỏ khó mà thấy được.
Tiểu Lục nói: “Ôi, vị này đại ca không cần nói. Nhất định là đại tẩu có đúng không?” Nói xong hắn ôm quyền cười nói: “Chào đại tẩu.”
Lương Hiểu Tài mỉm cười gật gật đầu: “Đã làm phiền Lưu tiểu huynh đệ.”
Lưu Tiểu Lục bị hắn nhìn, sửng sốt chốc lát mới nói: “Đại tẩu không cần khách khí, cứ theo đại ca gọi ta Tiểu Lục là được.” Dứt lời hắn xoay người vào trong gọi: “Đại Ngưu khoan hãy ngủ! Ngươi mau ra đây! Đại ca cùng đại tẩu đến!”
Không đến phút chốc, trong phòng liền có người trả lời: “Đến đây đến đây!”
Giọng nói kia vừa thô vừa lớn, như trời sinh đã bỏ thêm cái loa. Sau khi “loa lớn” mau lẹ chạy từ trong nhà ra, nhìn thấy người đến là ai liền cười hở mười cây răng, miệng nhếch sắp đến cả mang tai: “Đại ca! Huynh đã tới!”
Lưu Tiểu Lục lặp lại màn giới thiệu vừa rồi, Ngưu Đại Vũ lần lượt chào hỏi từng người một: “Chào đại nương! Chào Quan nhị di! Chào đại tẩu! Ta tên là Ngưu Đại Vũ!”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Được rồi, đều là người một nhà. Đại Vũ, ngươi đi tìm một chỗ nghỉ ngơi cho nương ta và Quan nhị di trước đi. Đây là lần đầu tiên hai người họ đi đường xa như vậy tất sẽ mệt mỏi.”
Ngưu Đại Vũ nói: “Đã sớm chuẩn bị xong. Đại nương, Quan nhị di, hai người đi theo ta.”
Lương Hiểu Tài đỡ Lý Thuận Liên, Quan Thải Y đi bên cạnh, ba người theo Ngưu Đại Vũ cùng đi đến hậu viện. Khu nhà nhỏ này không lớn nhưng vẫn rất thanh tĩnh, bên trong gian nhà mặc dù không xa hoa song lại quý ở chỗ gọn gàng sạch sẽ, so với Hoắc gia thì tốt hơn rất nhiều. Lương Hiểu Tài nói tiếng cảm ơn rồi dìu Lý Thuận Liên ngồi xuống, cũng ra hiệu Quan Thải Y ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Ngưu Đại Vũ nói đi châm trà rồi rời khỏi. Lương Hiểu Tài nói: “Nương, di nương, có khả năng chúng ta sẽ ở lại chỗ này một đêm, ngày mai lại tiếp tục gấp rút lên đường. Nếu có chuyện gì hai người cứ nói với con.”
Quan Thải Y gật gật đầu, nhưng Lý Thuận Liên lại ngồi yên như tượng, không hé răng nói lời nào. Lương Hiểu Tài lo lắng, không biết có phải là vì Thần Tiên Túy nên bà không thoải mái chỗ nào hay không, bèn gọi một tiếng: “Nương?”
Lúc này Lý Thuận Liên mới lấy lại tinh thần: “A, làm sao vậy Tiểu Âm?”
Lương Hiểu Tài nói: “Nương không có sao chứ?”
Lý Thuận Liên cười nhạt: “Không, không có chuyện gì, chỉ là hơi mệt chút.”
Lương Hiểu Tài nói: “Vậy con đi chuẩn bị chút thức ăn cho hai người, sau khi ăn xong nương lại ngủ thêm một chút.” Lý Thuận Liên gật gật đầu, dường như còn muốn nói thêm gì nữa nhưng miệng bà giật giật, cuối cùng vẫn không nói.
Sau khi đi ra ngoài Lương Hiểu Tài hỏi Ngưu Đại Vũ nhà bếp ở đâu, có thể mượn dùng một chút được hay không. Ngưu Đại Vũ nói vị trí cho hắn biết, Lương Hiểu Tài cám ơn xong liền đi hâm nóng màn thầu. Người lớn tuổi tiêu hóa không tốt, với lại trời còn chưa ấm áp cho nên hắn cố gắng không để hai trưởng bối ăn đồ lạnh.
Hắn lấy tất cả bánh màn thầu ra, tìm Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Hai huynh đệ kia của ngươi ăn gì chưa, nếu chưa ta nấu luôn một lượt? Ở đây còn có ai khác nữa không?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Không có. Đây là nhà Tiểu Lục. Nhà hắn chỉ có hai người tỷ tỷ đều đã gả ra ngoài. Bình thường nơi này không có ai ở, tỷ tỷ của hắn có rảnh rỗi sẽ đến quét tước một chút, bảo là để đến khi Tiểu Lục cưới tức phụ mà dùng.”
Lương Hiểu Tài gật gật đầu: “Vậy ta hâm nóng bánh màn thầu rồi nấu thêm canh.” Hoắc Nghiêm Đông nói được.
Lưu Tiểu Lục cười nói: “Đại ca thật có phúc khí, vừa nhìn liền biết đại tẩu chính là người hiền lành.”
Hoắc Nghiêm Đông: “…” Hiểu lầm của ngươi có chút lớn.
Ngưu Đại Vũ nói: “Đại ca, vậy ta đi ra ngoài mua chút thức ăn. Trong nhà không có thứ gì cả. Ta và Tiểu Lục cũng không nghĩ huynh lại đến sớm như thế. Lúc trước huynh đi không phải nói nhanh nhất cũng chừng nửa tháng sau? Bây giờ ngay cả mười ngày cũng chưa tới.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Thương lượng xong sớm nên đi sớm. Thức ăn ngươi trước đừng mua, tùy ý ăn chút là được, sáng sớm ngày mai chúng ta đi ngay.”
Lưu Tiểu Lục: “Vội vã như vậy?!” Ngưu Đại Vũ cũng sửng sốt. Lần này thượng cấp cho phép bọn họ về nhà nghỉ ngơi một tháng, trong vòng một tháng quay về Hổ Đầu Quan là được mà?
Đột nhiên Lưu Tiểu Lục nghĩ đến cái gì, đè thấp âm thanh: “Đại ca, ta cảm thấy nếu không huynh ở lại chỗ này của ta một thời gian ngắn đi, chờ sắp hết ngày nghỉ hãy về Hổ Đầu Quan.”
Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Vì sao?”
Lưu Tiểu Lục cùng Ngưu Đại Vũ liếc mắt nhìn nhau, Lưu Tiểu Lục nói: “Ngày hôm trước ta nghe nói muội muội của Phó đô thống đã đến Hổ Đầu Quan.”
Hoắc Nghiêm Đông: “Có quan hệ gì tới ta?”
Ngưu Đại Vũ: “Nàng tuyên bố lần này nhất định phải gả cho ngươi làm vợ, ngay cả nhà cũng đã chuẩn bị…” Ngưu Đại Vũ đột nhiên ngậm miệng, lúng túng nhìn về phía trước.
Lương Hiểu Tài nhéo vỏ bánh màn thầu vừa vặn đi tới, cũng thấp giọng cười nói: “Xem ra hoa đào của người nào đó nở không ít. Bất quá Đại Ngưu huynh đệ cũng không cần sốt sắng, tuy ngươi nói nhỏ nhưng cũng chẳng khác giọng nói lúc bình thường của ta lắm, nhưng ở đây có nam nhân nào có chút bản lãnh mà không tam thê tứ thiếp chứ. Đúng không, đương gia~?”
Hoắc Nghiêm Đông: “…”
Hoắc Nghiêm Đông mơ hồ cảm thấy gân cổ đau đau, liếc mắt nhìn Ngưu Đại Vũ một cái rồi lôi kéo Lương Hiểu Tài đi nhà bếp. Y thương lượng nói: “Tiểu Lương huynh, có thể giúp ta thêm một việc nữa được không?”
Lương Hiểu Tài: “Việc gì?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Sau khi đến Hổ Đầu Quan tiếp tục cùng ta giả vờ làm phu thê. Muội muội của Phó đô thống biết ta đã thành thân tất nhiên sẽ bỏ cuộc. Thời điểm đó ngươi hãy khôi phục lại thân nam nhi.”
Lương Hiểu Tài “A” một tiếng: “Bộ ta nợ ngươi hả?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Tất nhiên là không nợ. Coi như ngươi giúp ta một việc, hoặc ta trả thù lao theo ngày cho ngươi cũng có thể?”
Lương Hiểu Tài hỏi: “Trả nhiều ít?”
Hoắc Nghiêm Đông cân nhắc chốc lát: “Một ngày một trăm văn.”
Lương Hiểu Tài nói: “Không được, bao nhiêu đó ta vừa chớp mắt đã kiếm được rồi, phải thêm điều kiện.”
Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Điều kiện gì?”
Lương Hiểu Tài cười: “Chờ sau khi đến nơi, thỉnh thoảng ngươi dẫn ta đến chỗ trú quân của Hổ Đầu quân đi dạo đi, bằng không ngươi bảo ta đi đâu xem ba ngàn binh sĩ cường tráng ngươi đã nói a?!”
Hoắc Nghiêm Đông cau mày, cuối cùng gật gật đầu: “Được.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Nghiêm Đông: Nhân gia có hậu cung ba ngàn mỹ nhân để sủng ái, còn y thì giỏi rồi, đem ba ngàn quân dưới trướng biến thành tình địch… (Cù: cho dừa, há há há)
~ ~ ~ ~ ~ Hết chương 16 ~ ~ ~ ~ ~
Editor giải thích một chút:
Hổ Đầu Quan: chữ “quan” -> cửa thành, chỉ địa danh
Hổ Đầu quân: quân đội đồn trú ở Hổ Đầu Quan
Túm lại là chỉ một dấu “^” sẽ làm thay đổi nghĩa, chứ hông phải tui gõ bậy nhé!
Bên dưới này là sơ đồ dàn lãnh đạo Map mới, trong đó có Đông ca, sau này sẽ có thay đổi. Bông đào trong chương này chính là tiểu muội của Phó Đô thống Thường Thắng.
Review chương kế:
Lương Hiểu Tài: “Không cần, dạy ta cách cưỡi là được.”
Hoắc Nghiêm Đông nhìn về phía Lương Hiểu Tài: “Lên được không?”
(Cù: dạy cưỡi ngựa thật đấy, thề!)
Edit + Beta: Cù lão bản
Đoạn đường sau đó Hoắc Nghiêm Đông chịu trách nhiệm đánh xe ngựa, so với phu xe còn nhanh hơn nhiều. Bởi vì hai trưởng bối đang ngủ, phu xe cũng ngủ, không cần lo có người cảm thấy xóc nảy. Vì thế ban đầu nói cần năm canh giờ mới đến trấn Bình Đường, hiện tại không tới ba canh rưỡi là sắp đến.
Thời điểm nhìn thấy trấn Bình Đường từ xa xa Hoắc Nghiêm Đông mới lay phu xe. Phu xe cảm thấy chắc bản thân là bị đau đến tỉnh. Hết cách rồi, xe ngựa có bao lớn, bên trong có hai vị phụ nhân đang ngủ, Hoắc Nghiêm Đông không thể đưa phu xe vào trong ngủ cùng, cho nên phu xe vẫn luôn ngồi ở chỗ đánh xe, ngả người tựa vào vách xe cứng ngắc ngủ, không đau mới là lạ.
“Chuyện, chuyện gì thế này?” Phu xe còn hơi mê man, nhìn hoàn cảnh chung quanh rồi nhìn sắc trời. Rõ ràng hồi nãy lúc ông đánh xe là buổi sáng, sao mới mơ hồ một chút mặt trời đã xuống núi rồi?
“Ta thấy ngài đang ngủ nên không gọi ông.” Hoắc Nghiêm Đông trả dây cương lại cho phu xe, “Chắc sắp đến rồi đi?”
“Ta ngủ lúc nào vậy?” Phu xe theo bản năng tiếp roi ngựa, song vẫn còn chấp nhất với chuyện mình ngủ quên. Xưa nay trên đường đánh xe ông đều không ngủ gật, ngày hôm nay thật đúng là tà môn.
“Lúc đang trên đường.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Có lẽ là mệt.”
“Thật vậy?” Phu xe gãi gãi đầu, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào thế nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra nổi. Vì thế ông lén lút sờ sờ túi tiền của mình, xác định tiền chưa mất mới thoáng thả lỏng thở một hơi. Hắn nói: “Nếu tình huống như thế xuất hiện nữa ngươi vẫn nên đánh thức ta. Ta là phu xe, không những không đánh xe ngược lại còn làm phiền khách nhân làm hộ, nơi nào nghe được a.”
“Không sao.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Quãng đường còn lại ngài đánh đi, ta vào xem xem nương ta.” Phu xe nhìn thấy sắp đến nơi cũng không nói gì nữa. Hoắc Nghiêm Đông vào trong xe, nhìn một chút xem hai vị trưởng bối như thế nào.
Chăn mang theo đều được Lương Hiểu Tài lót dưới người hai vị trưởng bối, có xóc nảy cũng không cộm đau. Lúc này hai người còn đang ngủ, Lương Hiểu Tài ngồi ở trong xe nghiêng người dựa vào góc, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Muốn ăn chút gì không?”
Lương Hiểu Tài nói: “Không cần.” Nói xong chỉ chỉ bên hông Hoắc Nghiêm Đông, không hề lên tiếng nhép miệng: “Nhìn.”
Bên hông Hoắc Nghiêm Đông chính là cái roi dài đã đánh nát nóc xe. Lúc trước Lương Hiểu Tài nhìn qua còn tưởng là một cái roi bình thường, không nghĩ tới hôm nay lúc Hoắc Nghiêm Đông lấy ra thế mà lộ ra đầu lâu đính trên roi. Trước kia hắn chưa từng thấy vật này, đoán chừng là do quấn roi trên eo nên không nhìn ra, ngược lại còn thấy rất khác biệt.
Hoắc Nghiêm Đông cũng không hẹp hòi với Lương Hiểu Tài, cởi xuống tiện tay ném qua, Lương Hiểu Tài nhận lấy rồi bắt đầu quan sát tỉ mỉ.
Roi này so với tưởng tượng còn nặng hơn, vừa nặng vừa dài, hơn nữa thủ công thập phần tinh xảo, đặc biệt là chuôi cầm. Thân roi là dùng da một loài động vật màu đen chế thành, chuôi cầm cũng thế, chỉ có điều bên trong chuôi cầm có vật gì đó tương tự đoạn gỗ ngắn, cầm nắm thấy rất nặng, cảm giác cũng rất tốt. Hơn nữa ba cái đầu lâu trắng ở phần gốc chạm khắc giống đầu đại bàng thật, cũng không biết là xương gì.
Vật này người bình thường cầm đều sẽ cảm thấy có chút quá nặng, nhưng Hoắc Nghiêm Đông cầm lại thoải mái như quăng đồ chơi. Hiện tại Lương Hiểu Tài vô cùng hoài nghi rốt cuộc khí lực của người này lớn bao nhiêu.
Lương Hiểu Tài trả đồ vật lại, lấy màn thầu trong túi ra. Hắn đưa một cái cho Hoắc Nghiêm Đông rồi lại hỏi phu xe có ăn hay không. Phu xe có chuẩn bị bánh bột ngô mang theo nên không nhận màn thầu của bọn hắn. Lương Hiểu Tài lấy thêm chút dưa muối ra, dùng ánh mắt hỏi Hoắc Nghiêm Đông có muốn kêu hai trưởng bối hay không.
Hoắc Nghiêm Đông gật gật đầu, Lương Hiểu Tài liền gọi nương hắn. Lúc trước hắn quá sốt ruột trực tiếp lấy Thần Tiên Túy ra, rất có thể nương hắn đã thấy được, không chừng bà còn nhớ, tốt nhất nên thỏa thuận trước một chút mới tốt.
Quan Thải Y ngủ không đủ, lúc tỉnh lại bà vỗ vỗ cái trán. Lương Hiểu Tài dìu bà ngồi dậy, nói: “Nương, muốn ăn chút gì không?”
Quan Thải Y ngủ suốt một đường, hơn nữa mới vừa tỉnh nên không cảm thấy đói bụng. Bà chỉ cảm thấy kỳ quái sao bản thân lại ngủ giữa ban ngày. Trước kia bà đã tập thành thói quen chưa đến hừng đông tuyệt đối không thể ngủ, bởi vì thức còn làm không hết việc chớ nói chi là ngủ. Tuy rằng sau này đến Hoắc gia thì tốt hơn rất nhiều nhưng cũng không thể giữa ban ngày nằm ngủ.
Bà hơi nghi hoặc nhìn Lương Hiểu Tài, mơ hồ nhớ tới trước khi ngủ hình như có nghe loáng thoáng cái gì mà “người Lương gia đến”. Lương Hiểu Tài thấy dáng vẻ bà như có vấn đề nhưng không dám hỏi, cười nói: “Nương ăn chút thức ăn trước đi, chúng ta sắp đến nơi rồi.”
Quan Thải Y vừa thấy nụ cười của con trai liền an lòng, sau đó liếc nhìn Lý Thuận Liên vẫn còn đang ngủ. Lương Hiểu Tài nói: “Có thể là do bà ấy mệt mỏi, để cho bà ấy ngủ thêm một chút đi.”
Quan Thải Y rất sợ bản thân sẽ gây phiền toái cho nhi tử cho nên không dám nói nhiều. Bà im lặng nhận màn thầu cầm ăn, dọc theo đường đi chỉ uống nước một lần, sau đó không nói cái gì nữa.
Xe ngựa chạy thêm chừng một nén hương liền đến trấn Bình Đường, Hoắc Nghiêm Đông chỉ đường cho phu xe để ông tiếp tục đánh xe chạy vào trong trấn, cuối cùng đến trước một căn nhà bình thường mới dừng lại. Hoắc Nghiêm Đông đưa tiền xe, Lương Hiểu Tài thì dìu Lý Thuận Liên vừa tỉnh dậy không bao lâu xuống xe ngựa.
Phu xe điều khiển xe ngựa rời đi. Hoắc Nghiêm Đông gõ cửa một cái, rất nhanh có người từ bên trong hỏi vọng ra: “Ai vậy?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Lục Tử, là ta.”
Người sau cửa vừa nghe được liền vội vàng mở cửa ra, chính là người lúc trước Hoắc Nghiêm Đông nhiều lần nhảy mũi đã nói “Nhất định là đại tẩu nhớ đại ca” (Cù: đoạn cuối chương 3 ấy). Người này cao gầy, lúc cười đôi mắt cong cong, khuôn mặt rất đòi hỉ. Hắn nhanh chóng nhìn người đến thăm nhà nói: “Đại ca, vào nhà trước lại nói.”
Lúc này Hoắc Nghiêm Đông mới nói: “Đây là Lưu Tiểu Lục, trước đây cùng con đi đánh trận. Tiểu Lục, đây là nương ta và Quan nhị di. Còn đây là…” Thời điểm chỉ đến Lương Hiểu Tài khóe miệng Hoắc Nghiêm Đông giật giật với biên độ rất nhỏ khó mà thấy được.
Tiểu Lục nói: “Ôi, vị này đại ca không cần nói. Nhất định là đại tẩu có đúng không?” Nói xong hắn ôm quyền cười nói: “Chào đại tẩu.”
Lương Hiểu Tài mỉm cười gật gật đầu: “Đã làm phiền Lưu tiểu huynh đệ.”
Lưu Tiểu Lục bị hắn nhìn, sửng sốt chốc lát mới nói: “Đại tẩu không cần khách khí, cứ theo đại ca gọi ta Tiểu Lục là được.” Dứt lời hắn xoay người vào trong gọi: “Đại Ngưu khoan hãy ngủ! Ngươi mau ra đây! Đại ca cùng đại tẩu đến!”
Không đến phút chốc, trong phòng liền có người trả lời: “Đến đây đến đây!”
Giọng nói kia vừa thô vừa lớn, như trời sinh đã bỏ thêm cái loa. Sau khi “loa lớn” mau lẹ chạy từ trong nhà ra, nhìn thấy người đến là ai liền cười hở mười cây răng, miệng nhếch sắp đến cả mang tai: “Đại ca! Huynh đã tới!”
Lưu Tiểu Lục lặp lại màn giới thiệu vừa rồi, Ngưu Đại Vũ lần lượt chào hỏi từng người một: “Chào đại nương! Chào Quan nhị di! Chào đại tẩu! Ta tên là Ngưu Đại Vũ!”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Được rồi, đều là người một nhà. Đại Vũ, ngươi đi tìm một chỗ nghỉ ngơi cho nương ta và Quan nhị di trước đi. Đây là lần đầu tiên hai người họ đi đường xa như vậy tất sẽ mệt mỏi.”
Ngưu Đại Vũ nói: “Đã sớm chuẩn bị xong. Đại nương, Quan nhị di, hai người đi theo ta.”
Lương Hiểu Tài đỡ Lý Thuận Liên, Quan Thải Y đi bên cạnh, ba người theo Ngưu Đại Vũ cùng đi đến hậu viện. Khu nhà nhỏ này không lớn nhưng vẫn rất thanh tĩnh, bên trong gian nhà mặc dù không xa hoa song lại quý ở chỗ gọn gàng sạch sẽ, so với Hoắc gia thì tốt hơn rất nhiều. Lương Hiểu Tài nói tiếng cảm ơn rồi dìu Lý Thuận Liên ngồi xuống, cũng ra hiệu Quan Thải Y ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Ngưu Đại Vũ nói đi châm trà rồi rời khỏi. Lương Hiểu Tài nói: “Nương, di nương, có khả năng chúng ta sẽ ở lại chỗ này một đêm, ngày mai lại tiếp tục gấp rút lên đường. Nếu có chuyện gì hai người cứ nói với con.”
Quan Thải Y gật gật đầu, nhưng Lý Thuận Liên lại ngồi yên như tượng, không hé răng nói lời nào. Lương Hiểu Tài lo lắng, không biết có phải là vì Thần Tiên Túy nên bà không thoải mái chỗ nào hay không, bèn gọi một tiếng: “Nương?”
Lúc này Lý Thuận Liên mới lấy lại tinh thần: “A, làm sao vậy Tiểu Âm?”
Lương Hiểu Tài nói: “Nương không có sao chứ?”
Lý Thuận Liên cười nhạt: “Không, không có chuyện gì, chỉ là hơi mệt chút.”
Lương Hiểu Tài nói: “Vậy con đi chuẩn bị chút thức ăn cho hai người, sau khi ăn xong nương lại ngủ thêm một chút.” Lý Thuận Liên gật gật đầu, dường như còn muốn nói thêm gì nữa nhưng miệng bà giật giật, cuối cùng vẫn không nói.
Sau khi đi ra ngoài Lương Hiểu Tài hỏi Ngưu Đại Vũ nhà bếp ở đâu, có thể mượn dùng một chút được hay không. Ngưu Đại Vũ nói vị trí cho hắn biết, Lương Hiểu Tài cám ơn xong liền đi hâm nóng màn thầu. Người lớn tuổi tiêu hóa không tốt, với lại trời còn chưa ấm áp cho nên hắn cố gắng không để hai trưởng bối ăn đồ lạnh.
Hắn lấy tất cả bánh màn thầu ra, tìm Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Hai huynh đệ kia của ngươi ăn gì chưa, nếu chưa ta nấu luôn một lượt? Ở đây còn có ai khác nữa không?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Không có. Đây là nhà Tiểu Lục. Nhà hắn chỉ có hai người tỷ tỷ đều đã gả ra ngoài. Bình thường nơi này không có ai ở, tỷ tỷ của hắn có rảnh rỗi sẽ đến quét tước một chút, bảo là để đến khi Tiểu Lục cưới tức phụ mà dùng.”
Lương Hiểu Tài gật gật đầu: “Vậy ta hâm nóng bánh màn thầu rồi nấu thêm canh.” Hoắc Nghiêm Đông nói được.
Lưu Tiểu Lục cười nói: “Đại ca thật có phúc khí, vừa nhìn liền biết đại tẩu chính là người hiền lành.”
Hoắc Nghiêm Đông: “…” Hiểu lầm của ngươi có chút lớn.
Ngưu Đại Vũ nói: “Đại ca, vậy ta đi ra ngoài mua chút thức ăn. Trong nhà không có thứ gì cả. Ta và Tiểu Lục cũng không nghĩ huynh lại đến sớm như thế. Lúc trước huynh đi không phải nói nhanh nhất cũng chừng nửa tháng sau? Bây giờ ngay cả mười ngày cũng chưa tới.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Thương lượng xong sớm nên đi sớm. Thức ăn ngươi trước đừng mua, tùy ý ăn chút là được, sáng sớm ngày mai chúng ta đi ngay.”
Lưu Tiểu Lục: “Vội vã như vậy?!” Ngưu Đại Vũ cũng sửng sốt. Lần này thượng cấp cho phép bọn họ về nhà nghỉ ngơi một tháng, trong vòng một tháng quay về Hổ Đầu Quan là được mà?
Đột nhiên Lưu Tiểu Lục nghĩ đến cái gì, đè thấp âm thanh: “Đại ca, ta cảm thấy nếu không huynh ở lại chỗ này của ta một thời gian ngắn đi, chờ sắp hết ngày nghỉ hãy về Hổ Đầu Quan.”
Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Vì sao?”
Lưu Tiểu Lục cùng Ngưu Đại Vũ liếc mắt nhìn nhau, Lưu Tiểu Lục nói: “Ngày hôm trước ta nghe nói muội muội của Phó đô thống đã đến Hổ Đầu Quan.”
Hoắc Nghiêm Đông: “Có quan hệ gì tới ta?”
Ngưu Đại Vũ: “Nàng tuyên bố lần này nhất định phải gả cho ngươi làm vợ, ngay cả nhà cũng đã chuẩn bị…” Ngưu Đại Vũ đột nhiên ngậm miệng, lúng túng nhìn về phía trước.
Lương Hiểu Tài nhéo vỏ bánh màn thầu vừa vặn đi tới, cũng thấp giọng cười nói: “Xem ra hoa đào của người nào đó nở không ít. Bất quá Đại Ngưu huynh đệ cũng không cần sốt sắng, tuy ngươi nói nhỏ nhưng cũng chẳng khác giọng nói lúc bình thường của ta lắm, nhưng ở đây có nam nhân nào có chút bản lãnh mà không tam thê tứ thiếp chứ. Đúng không, đương gia~?”
Hoắc Nghiêm Đông: “…”
Hoắc Nghiêm Đông mơ hồ cảm thấy gân cổ đau đau, liếc mắt nhìn Ngưu Đại Vũ một cái rồi lôi kéo Lương Hiểu Tài đi nhà bếp. Y thương lượng nói: “Tiểu Lương huynh, có thể giúp ta thêm một việc nữa được không?”
Lương Hiểu Tài: “Việc gì?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Sau khi đến Hổ Đầu Quan tiếp tục cùng ta giả vờ làm phu thê. Muội muội của Phó đô thống biết ta đã thành thân tất nhiên sẽ bỏ cuộc. Thời điểm đó ngươi hãy khôi phục lại thân nam nhi.”
Lương Hiểu Tài “A” một tiếng: “Bộ ta nợ ngươi hả?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Tất nhiên là không nợ. Coi như ngươi giúp ta một việc, hoặc ta trả thù lao theo ngày cho ngươi cũng có thể?”
Lương Hiểu Tài hỏi: “Trả nhiều ít?”
Hoắc Nghiêm Đông cân nhắc chốc lát: “Một ngày một trăm văn.”
Lương Hiểu Tài nói: “Không được, bao nhiêu đó ta vừa chớp mắt đã kiếm được rồi, phải thêm điều kiện.”
Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Điều kiện gì?”
Lương Hiểu Tài cười: “Chờ sau khi đến nơi, thỉnh thoảng ngươi dẫn ta đến chỗ trú quân của Hổ Đầu quân đi dạo đi, bằng không ngươi bảo ta đi đâu xem ba ngàn binh sĩ cường tráng ngươi đã nói a?!”
Hoắc Nghiêm Đông cau mày, cuối cùng gật gật đầu: “Được.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Nghiêm Đông: Nhân gia có hậu cung ba ngàn mỹ nhân để sủng ái, còn y thì giỏi rồi, đem ba ngàn quân dưới trướng biến thành tình địch… (Cù: cho dừa, há há há)
~ ~ ~ ~ ~ Hết chương 16 ~ ~ ~ ~ ~
Editor giải thích một chút:
Hổ Đầu Quan: chữ “quan” -> cửa thành, chỉ địa danh
Hổ Đầu quân: quân đội đồn trú ở Hổ Đầu Quan
Túm lại là chỉ một dấu “^” sẽ làm thay đổi nghĩa, chứ hông phải tui gõ bậy nhé!
Bên dưới này là sơ đồ dàn lãnh đạo Map mới, trong đó có Đông ca, sau này sẽ có thay đổi. Bông đào trong chương này chính là tiểu muội của Phó Đô thống Thường Thắng.
Review chương kế:
Lương Hiểu Tài: “Không cần, dạy ta cách cưỡi là được.”
Hoắc Nghiêm Đông nhìn về phía Lương Hiểu Tài: “Lên được không?”
(Cù: dạy cưỡi ngựa thật đấy, thề!)
Bình luận truyện