Phu Quân Chết Trận Trở Lại
Chương 42: Dạy ta bơi lội
Edit + Beta: Cù lão bản
Đây là loại tâm tình bọn họ chưa bao giờ thể nghiệm qua, thân thể thật giống như hóa thành lò nung có thể đốt cháy tất cả. Lương Hiểu Tài hôn Hoắc Nghiêm Đông, cũng không biết từ lúc nào mà Hoắc Nghiêm Đông ôm hắn xuống lưng ngựa. Hắn bị Hoắc Nghiêm Đông đặt tựa vào cây khô dùng sức hôn môi, hai cánh tay mạnh mẽ siết chặt lấy hắn, như là khóa sắt hàn trên người hắn không thể tránh thoát.
Thời điểm Lương Hiểu Tài ra khỏi cánh rừng ngay cả đầu ngón tay cũng đều có chút run rẩy. Xưa nay hắn chưa từng thể nghiệm qua cảm giác này, cường liệt kích thích hưng phấn như dung nham phun trào. Phảng phất toàn thân đều bốc cháy, thật giống như cháy đến khi rút cạn sinh mệnh nhưng lại không có điểm cuối cùng. Nghĩ đến xúc cảm lúc tay mình vô tình chạm đến, Lương Hiểu Tài tê cả da đầu, đầy đầu chỉ còn dư lại một câu: Mẹ nó, ăn cái gì mà lớn như thế?
(câu cuối chữ bên raw vừa có nghĩa là ‘dài’, vừa có nghĩa là ‘to’, nên để chung thành lớn thôi nhé)
Hoắc Nghiêm Đông tựa người vào thân cây, một hồi lâu mới cùng đi ra. Trên trán của y và Lương Hiểu Tài đều giống nhau, đều có một tầng mồ hôi hột. Y thấy Lương Hiểu Tài đặt mông ngồi ở trên bãi cỏ liền muốn đi sang ngồi cùng, kết quả chưa kịp an tọa thì bị Lương Hiểu Tài cản lại.
“Xê ra, cách ta xa một chút!” Lương Hiểu Tài xoa xoa tay lên bãi cỏ non mềm, trên mặt là màu đỏ ửng còn chưa kịp lui xuống. Đương nhiên đây tuyệt đối không phải là vì xấu hổ, mà là vì nóng, vì kích động.
“Tiểu hỗn đản không có lương tâm.” Hoắc Nghiêm Đông rên một tiếng. Nói thì nói thế nhưng trong lời nói không mang nửa điểm oán giận, ngược lại còn có chút cảm giác thoả mãn lười biếng. Y cũng không miễn cưỡng lại gần, chọn một chỗ cách Lương Hiểu Tài chừng hai mét ngồi xuống, “Sau khi nương ta biết ngươi không phải Lương Nhiễu Âm thì có nói gì không?” Những việc này không tiện ở viết trong thư, Lương Hiểu Tài cũng không đề cập tới.
“Ít nhiều gì cũng có chút thất vọng.” Lương Hiểu Tài dựa vào một thân cây gần đó nhắm mắt lại, mu bàn tay gác trên trán nói, “Nương ta kể có mấy ngày liên tục bà ấy ngủ không ngon, bất quá qua một thời gian thì không khó chịu nữa, dù sao đâu phải là sau này ngươi không thể cưới vợ nữa.”
“Ngươi muốn ta cưới vợ?” Hoắc Nghiêm Đông cau mày, một bộ ngươi dám nói sai một chữ lão tử thu thập ngươi.
“Không phải ta muốn, là bà ấy nghĩ như vậy.” Lương Hiểu Tài quay đầu nhìn sang, bị ánh mặt trời làm cho chói mắt, đôi mắt hơi hơi híp lại, “Ngươi nghĩ đi đâu đấy?”
Hoắc Nghiêm Đông thầm nghĩ tiểu tử ngươi không phải là biết rõ mà còn hỏi?
Lương Hiểu Tài cũng nghĩ đến vừa nãy Hoắc Nghiêm Đông bị quỷ thần xui khiến hồ đồ nói câu kia. Vậy ngươi thấy ta có được hay không? Vừa vặn ngươi đang thiếu một tức phụ nhi. Đây là muốn cho mình làm phu quân sao?
Lương Hiểu Tài ngắt một chiếc lá cỏ thả trong miệng nhai, đột nhiên nôn ra: “Phi! Thứ đồ gì đắng như vậy!” Nhìn kỹ lại hóa ra là lá cây bồ công anh, khó trách.
Hoắc Nghiêm Đông cười nói: “Ngươi không sợ những thứ kia không sạch sẽ sao? Đây là bìa rừng, thường xuyên có người lại đây tiểu tiện đấy.”
Lương Hiểu Tài nghĩ cũng không thèm nghĩ chụp lấy một nhánh cây trên đất đập tới: “Muốn ăn đòn hả?”
Hoắc Nghiêm Đông dứt khoát tránh né: “Làm như ngươi đánh trúng được ấy, Tiểu Lương lùn.”
(hai người đang ngồi, Lương ca lùn nên có cầm cây vẫn đập không tới chỗ Hoắc ca cách đó 2 mét)
Lương Hiểu Tài phát hiện quan hệ này càng gần hơn một tầng thì ý vị trong câu nói của Hoắc Nghiêm Đông càng thêm biến hóa. Hắn cười cười, lại cảm thấy có chút sầu. Kỳ thực nụ hôn khơi mào vừa nãy không hoàn toàn là kích động nhất thời, mà đúng là có thành phần kích động ở bên trong. Nam nhân ở tuổi này dục vọng trực tiếp rõ ràng như vậy đấy. Hắn chỉ muốn làm chút gì đó, cũng có thể là muốn xác định một chuyện.
Chỉ chớp mắt mà đã qua mấy tháng, hắn dựa vào cái gì mà có thể liên tục nhiều ngày cải trang thành cô nương hầu hạ một lão thái thái? Dựa vào cái gì có thể mấy ngày liên tục đuổi hơn ngàn dặm đường đi đưa một đống sổ sách có thể đòi mạng mình bất cứ lúc nào mà lại không một câu oán giận? Bởi vì thiện tâm và đại nghĩa? Cái rắm! Ai tin chứ hắn không tin!
Đúng là hắn nặng tình nặng nghĩa hắn có thiện tâm, nhưng đó là khi ở trong hoàn cảnh quen thuộc đối với những con người quen thuộc, nơi này thì không phải. Phần lớn người ở đây là người xa lạ, nhiều người chỉ là mới quen thôi. Ngay cả bản thân còn chưa ổn định, sao còn dám giắt đầu lên lưng quần liều mạng giúp người khác? Hắn cũng không phải thánh mẫu não tàn, hắn cũng tự đánh giá bản thân không vĩ đại như vậy, cho nên nói tới nói lui hơn phân nửa đều là vì con lừa đang ngồi bên cạnh này.
“Trong thời gian ngắn thì dễ, thế nhưng sau này thì sao?” Lương Hiểu Tài nói, “Nương ngươi nương ta, biết nói với hai bà thế nào? Chắc chắn hai người họ không tiếp thu được chuyện của chúng ta. Một ngày nào đó nương ngươi sẽ bắt ngươi cưới vợ, nương ta cũng sẽ bắt ta cưới vợ.”
“Vậy ngươi sẽ cưới sao?” Hoắc Nghiêm Đông hỏi.
“Làm sao có khả năng? Ta cưới cô nương người ta về để làm người hầu à? Thế không phải là làm bậy sao?”
“Ngươi không muốn làm bậy thì vì sao lại bắt ta làm? Hơn nữa ta chỉ muốn ngươi, người khác ta đều không thèm. Nếu ta là người tùy tiện tìm đại a miêu a cẩu nào đó đến đối phó thì thiếp thất trong nhà đã thành một đống rồi.”
“Nha, cái này thì ngươi không đúng. Vừa mập vừa đen chỉ có ta mới thèm.”
“Hừ hừ, chỉ có một tức phụ nhi là ngươi thôi được chưa, đắc ý chứ gì?”
“Lăn đi, ai là tức phụ của ngươi?” Lương Hiểu Tài nói xong thở dài, “Ngược lại việc này thật khó khăn. Nếu như dễ làm trước kia ta cũng không nói cho ngươi là ta muốn tìm người không có người thân.” Nói như vậy ít nhất độ khó giảm một nửa, bên hắn chỉ cố qua một Quan Thải Y là được, nào giống như hiện tại, ngẫm lại cảm thấy sầu cả người.
Hoắc Nghiêm Đông cũng biết khó, thế nhưng y cũng biết dựa theo tính cách của y và Lương Hiểu Tài, nếu có thể buông tay thì đã đâu tới mức như hôm nay. Giữa bọn họ như có sức hút gì đó, có lẽ đời trước bọn họ chính là một thể đi?
Lương Hiểu Tài nói: “Ngươi có nghĩ tới hay không, vạn nhất ngày nào đó bị phát hiện thì làm sao bây giờ?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Đi được tới đâu hay tới đó đi. Thế nhưng Hoắc Nghiêm Đông ta đã quyết định việc gì quyết định cùng ai thì không ai có thể làm cho ta buông xuống.” Nói xong y đứng dậy, vươn tay về phía Lương Hiểu Tài: “Đi, ta mang ngươi đi một nơi.”
Lương Hiểu Tài ngẩng đầu thấy mỏi cổ vô cùng, lại thấy đáy mắt Hoắc Nghiêm Đông không có bất kỳ ý tứ nói giỡn liền đặt tay vào móng hổ dày rộng kia. Hắn thuận theo lực đạo của Hoắc Nghiêm Đông đứng dậy: “Đi đâu?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Đi là biết.”
Hai người xoay người lên ngựa, một đường chạy về hướng quân doanh Thiết Tí quân. Dáng vẻ thế này thật sự là không đi dạo chơi được, bất quá chạy chạy một hồi Lương Hiểu Tài phát hiện cũng không phải là chạy về doanh địa mà là có chút lệch, có vẻ là muốn chạy đến bờ biển.
Vào lúc này khí trời ấm áp bờ biển có nhiều người hơn, có người đến bắt cá nhỏ cua nhỏ, có người là đến nhặt vỏ sò. Đương nhiên không phải Hoắc Nghiêm Đông muốn làm mấy chuyện đó, y mang Lương Hiểu Tài đi đến một vùng chuyên dùng để Thiết Tí quân huấn luyện binh sĩ.
Lương Hiểu Tài đến đây mới biết, ngày hôm nay các binh sĩ tập trung ở đây để huấn luyện kỹ năng bơi. Hai người từ xa xa ngồi trên lưng ngựa là có thể thấy được, khoảng chừng có gần hai trăm người đang ở bờ biển.
“Ngươi biết bơi không?” Hoắc Nghiêm Đông hỏi.
“Cũng không kém.” Đời trước thì dĩ nhiên biết, còn bơi rất tốt ấy chứ. Vấn đề là thay đổi thân thể khác không chắc có thích ứng hay không, thế nhưng kỹ xảo thì vẫn còn nhớ, “Ngươi thì sao?”
“Không thuần thục.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Trước kia thời điểm đánh trận đa số là ở nơi đồi núi thảo nguyên nên không có cơ hội học, nhưng sau này nhất định phải tập luyện thật tốt.” Một Đại thống lĩnh trông coi hải vực mà kỹ năng bơi không tốt, nói ra chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười hay sao?
“Đi, ta muốn xem một chút hiện tại kỹ năng bơi của ta đến mức nào, nếu như tốt thì ta dạy ngươi.”
Người dẫn dắt binh sĩ đến bờ biển luyện tập là Ngưu Đại Vũ và Lưu Tiểu Lục. Lương Hiểu Tài đã lâu lắm không thấy hai người này. Lúc trước hắn rời khỏi thôn đi đến trấn Bình Đường chính là ở nhờ nhà Lưu Tiểu Lục một đêm, sau đó cùng nhau đến Hổ Đầu Quan rồi hắn không gặp lại hai người này nữa.
Lưu Tiểu Lục và Ngưu Đại Vũ là bận giúp Hoắc Nghiêm Đông làm chút sự tình cho nên khoảng thời gian này vẫn luôn chưa từng xuất hiện, hơn nữa người bọn họ nhớ chính là chị dâu “Lương Nhiễu Âm” chứ không phải là Lương Hiểu Tài. Đối với bọn họ Lương Hiểu Tài là người tương đối xa lạ, tuy rằng sau khi đến Thiết Tí quân có nghe kể về Lương giáo đầu, thế nhưng dưới cái nhìn của bọn họ thì vẫn là người chưa từng gặp.
Lương Hiểu Tài hỏi: “Hai người bọn họ biết bơi à?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Ừ. Đại Vũ lớn lên cạnh biển, quê nhà hắn cách đây không xa. Bên trấn Bình Đường nhà Tiểu Lục thì có con sông tên Hồng Sa, hắn cũng là ở trong sông chơi đùa đến lớn. Kỹ năng bơi lội của hai người không tệ… Ngươi cười cái gì?”
Lương Hiểu Tài lắc đầu một cái: “Không có gì. Ta chỉ là cười phương pháp giảng dạy của bọn họ không thích hợp với tất cả mọi người, học rất chậm.”
Kỳ thực cũng không phải, chẳng qua là cảm thấy những tiểu tử này từng người từng người để cởi trần, quần ướt dẫm bộ dáng rất đẹp mắt, thế nhưng lời này không thể nói ra.
Hoắc Nghiêm Đông lộ ra thần sắc hoài nghi, trừng mắt hết nửa ngày: “Tiểu dã miêu, đi đến đâu cũng đều không quên cá.”
Lương Hiểu Tài bị y nói ra cũng không cảm thấy ngại, cười hớn hở: “Đi, đến đó xem xem.”
Lưu Tiểu Lục và Ngưu Đại Vũ quả nhiên không quen biết vị “Đại tẩu” này, chỉ cảm thấy hơi quen quen. Những binh sĩ đến từ Hổ Đầu quân từng gặp qua Lương giáo đầu bịt mặt cũng thế, bởi vì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy khuôn mặt của Lương Hiểu Tài.
Hoắc Nghiêm Đông hô một tiếng: “Dừng!”
Đoàn người dồn dập thò đầu ra khỏi nước: “Đại thống lĩnh!”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Trước tiên mọi người nghỉ ngơi một hồi. Đại Ngưu, Tiểu Lục, hai người các ngươi lại đây.”
Ngưu Đại Vũ cùng Lưu Tiểu Lục chân trần chạy tới: “Đại ca, tại sao huynh tới đây?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Đến thăm các ngươi luyện tập thế nào, thuận tiện giới thiệu cho các ngươi một người. Đây là Lương Hiểu Tài, về sau sẽ dẫn người trong doanh trại của chúng ta luôn.”
Lương Hiểu Tài cười khổ: “Ta chưa có nói như vậy mà.”
Hoắc Nghiêm Đông cau mày: “Sao thế? Muốn nuốt lời à?”
Lương Hiểu Tài nói: “Dẫn người là xem ở tình cảm với ngươi chứ ta chưa nói là làm luôn.”
Làm luôn thì làm sao hắn có thời giờ đi kiếm tiền? Không có tiền lấy cái gì mua đại trạch nuôi ngựa nuôi người ở a? Đừng nói cái gì mà bây giờ có đại trạch rồi, cái kia có phải là của hắn đâu. Hơn nữa Lý Thuận Liên còn ở đây, nghĩ cũng biết tòa đại trạch kia hắn và Quan Thải Y không thể ở luôn được. Hắn cần một địa phương thuộc về chính mình, nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Phỏng chừng là Hoắc Nghiêm Đông cũng nghĩ đến nên không kiên trì ý của mình nữa, giới thiệu Lương Hiểu Tài lại một lần: “Lưu Tiểu Lục, Ngưu Đại Vũ. Đều là cùng ta đánh giặc.”
Lương Hiểu Tài ôm quyền: “Lưu huynh, Ngưu huynh.” Chào hỏi xong quay qua nói với Hoắc Nghiêm Đông: “Vậy các ngươi tán gẫu trước đi, ta đã lâu không xuống nước, đi làm quen một chút.”
Hoắc Nghiêm Đông không quá yên tâm, nói: “Đừng ra quá xa.”
Lương Hiểu Tài nói: “Biết.”
Hắn cởi giày tìm một chỗ cất, lại giống như những người khác cởi quần áo để ở trên bờ, chỉ mặc quần xuống biển. Hắn không chú ý tới thời điểm hắn làm như vậy cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn hắn, bao gồm luôn cả đám binh sĩ đang luyện tập.
“Đại ca, người này nhìn làm sao cũng thấy có chút quen mắt, rốt cuộc là ai vậy?” Ngưu Đại Vũ hỏi.
“Một vị tri kỉ của ta.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Thân thủ gọn gàng đầu óc linh hoạt, sau này các ngươi học theo hắn sẽ không có chỗ hỏng.”
“Sao ta cứ cảm thấy hắn khá giống… đại tẩu?” Lưu Tiểu Lục nói. Đây cũng là lý do từ nãy đến giờ hắn không lên tiếng.
“Đúng! Quá giống!” Ngưu Đại Vũ cũng nói, “Ta cứ nghĩ là đã từng gặp ở đâu đó rồi.”
“Nếu không thì hai người các ngươi đi lên kêu một tiếng đại tẩu đi.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Xem hắn có đánh các ngươi răng rơi đầy đất hay không.”
“Là nam thật sao?” Lưu Tiểu Lục nói, “Tay nhỏ chân nhỏ cái mông thật vểnh.”
Lương Hiểu Tài từ trong biển đứng lên đưa lưng về phía bờ, nước biển chảy dọc tấm lưng trần đi đến mép quần. Chiếc quần bị ướt dính sát mông và đùi hắn, phác hoạ ra thân hình hoàn mỹ.
Eo thon hữu lực, cái mông vểnh cao, cặp chân thon dài, xác thực rất dễ nhìn. Thế nhưng Hoắc Nghiêm Đông một chút cũng không hy vọng người khác có thể nhìn thấy bức mỹ nhân đồ này! Y sâu sắc hoài nghi có phải là đầu mình úng nước hay không mà lại đưa ra chủ ý mang Lương Hiểu Tài đến bờ biển.
Chỉ chốc lát sau Hoắc lão đại nhịn hết nổi, tự mình đi xuống. Y đi tới bên cạnh Lương Hiểu Tài, ngăn cản tầm mắt những người khác nhìn hắn.
Lương Hiểu Tài hỏi: “Làm gì đấy?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Không phải là ngươi nói sao? Dạy ta bơi.”
Lương Hiểu Tài nhìn nhìn bắp thịt rắn chắc trên người Hoắc Nghiêm Đông, vô ý thức liếm liếm khóe môi: “Buổi tối dạy có được không?”
Hoắc Nghiêm Đông vừa nghe đến “Buổi tối” là quỷ thần xui khiến nghĩ đến đêm ấy đi tản bộ nghe được tiếng thở dốc sau tảng đá, cả người y lập tức không xong. Y trực tiếp đi đến một nơi hẻo lánh hơn, sau đó suốt một buổi trưa đều không để mép nước thấp hơn eo mình.
Đây là loại tâm tình bọn họ chưa bao giờ thể nghiệm qua, thân thể thật giống như hóa thành lò nung có thể đốt cháy tất cả. Lương Hiểu Tài hôn Hoắc Nghiêm Đông, cũng không biết từ lúc nào mà Hoắc Nghiêm Đông ôm hắn xuống lưng ngựa. Hắn bị Hoắc Nghiêm Đông đặt tựa vào cây khô dùng sức hôn môi, hai cánh tay mạnh mẽ siết chặt lấy hắn, như là khóa sắt hàn trên người hắn không thể tránh thoát.
Thời điểm Lương Hiểu Tài ra khỏi cánh rừng ngay cả đầu ngón tay cũng đều có chút run rẩy. Xưa nay hắn chưa từng thể nghiệm qua cảm giác này, cường liệt kích thích hưng phấn như dung nham phun trào. Phảng phất toàn thân đều bốc cháy, thật giống như cháy đến khi rút cạn sinh mệnh nhưng lại không có điểm cuối cùng. Nghĩ đến xúc cảm lúc tay mình vô tình chạm đến, Lương Hiểu Tài tê cả da đầu, đầy đầu chỉ còn dư lại một câu: Mẹ nó, ăn cái gì mà lớn như thế?
(câu cuối chữ bên raw vừa có nghĩa là ‘dài’, vừa có nghĩa là ‘to’, nên để chung thành lớn thôi nhé)
Hoắc Nghiêm Đông tựa người vào thân cây, một hồi lâu mới cùng đi ra. Trên trán của y và Lương Hiểu Tài đều giống nhau, đều có một tầng mồ hôi hột. Y thấy Lương Hiểu Tài đặt mông ngồi ở trên bãi cỏ liền muốn đi sang ngồi cùng, kết quả chưa kịp an tọa thì bị Lương Hiểu Tài cản lại.
“Xê ra, cách ta xa một chút!” Lương Hiểu Tài xoa xoa tay lên bãi cỏ non mềm, trên mặt là màu đỏ ửng còn chưa kịp lui xuống. Đương nhiên đây tuyệt đối không phải là vì xấu hổ, mà là vì nóng, vì kích động.
“Tiểu hỗn đản không có lương tâm.” Hoắc Nghiêm Đông rên một tiếng. Nói thì nói thế nhưng trong lời nói không mang nửa điểm oán giận, ngược lại còn có chút cảm giác thoả mãn lười biếng. Y cũng không miễn cưỡng lại gần, chọn một chỗ cách Lương Hiểu Tài chừng hai mét ngồi xuống, “Sau khi nương ta biết ngươi không phải Lương Nhiễu Âm thì có nói gì không?” Những việc này không tiện ở viết trong thư, Lương Hiểu Tài cũng không đề cập tới.
“Ít nhiều gì cũng có chút thất vọng.” Lương Hiểu Tài dựa vào một thân cây gần đó nhắm mắt lại, mu bàn tay gác trên trán nói, “Nương ta kể có mấy ngày liên tục bà ấy ngủ không ngon, bất quá qua một thời gian thì không khó chịu nữa, dù sao đâu phải là sau này ngươi không thể cưới vợ nữa.”
“Ngươi muốn ta cưới vợ?” Hoắc Nghiêm Đông cau mày, một bộ ngươi dám nói sai một chữ lão tử thu thập ngươi.
“Không phải ta muốn, là bà ấy nghĩ như vậy.” Lương Hiểu Tài quay đầu nhìn sang, bị ánh mặt trời làm cho chói mắt, đôi mắt hơi hơi híp lại, “Ngươi nghĩ đi đâu đấy?”
Hoắc Nghiêm Đông thầm nghĩ tiểu tử ngươi không phải là biết rõ mà còn hỏi?
Lương Hiểu Tài cũng nghĩ đến vừa nãy Hoắc Nghiêm Đông bị quỷ thần xui khiến hồ đồ nói câu kia. Vậy ngươi thấy ta có được hay không? Vừa vặn ngươi đang thiếu một tức phụ nhi. Đây là muốn cho mình làm phu quân sao?
Lương Hiểu Tài ngắt một chiếc lá cỏ thả trong miệng nhai, đột nhiên nôn ra: “Phi! Thứ đồ gì đắng như vậy!” Nhìn kỹ lại hóa ra là lá cây bồ công anh, khó trách.
Hoắc Nghiêm Đông cười nói: “Ngươi không sợ những thứ kia không sạch sẽ sao? Đây là bìa rừng, thường xuyên có người lại đây tiểu tiện đấy.”
Lương Hiểu Tài nghĩ cũng không thèm nghĩ chụp lấy một nhánh cây trên đất đập tới: “Muốn ăn đòn hả?”
Hoắc Nghiêm Đông dứt khoát tránh né: “Làm như ngươi đánh trúng được ấy, Tiểu Lương lùn.”
(hai người đang ngồi, Lương ca lùn nên có cầm cây vẫn đập không tới chỗ Hoắc ca cách đó 2 mét)
Lương Hiểu Tài phát hiện quan hệ này càng gần hơn một tầng thì ý vị trong câu nói của Hoắc Nghiêm Đông càng thêm biến hóa. Hắn cười cười, lại cảm thấy có chút sầu. Kỳ thực nụ hôn khơi mào vừa nãy không hoàn toàn là kích động nhất thời, mà đúng là có thành phần kích động ở bên trong. Nam nhân ở tuổi này dục vọng trực tiếp rõ ràng như vậy đấy. Hắn chỉ muốn làm chút gì đó, cũng có thể là muốn xác định một chuyện.
Chỉ chớp mắt mà đã qua mấy tháng, hắn dựa vào cái gì mà có thể liên tục nhiều ngày cải trang thành cô nương hầu hạ một lão thái thái? Dựa vào cái gì có thể mấy ngày liên tục đuổi hơn ngàn dặm đường đi đưa một đống sổ sách có thể đòi mạng mình bất cứ lúc nào mà lại không một câu oán giận? Bởi vì thiện tâm và đại nghĩa? Cái rắm! Ai tin chứ hắn không tin!
Đúng là hắn nặng tình nặng nghĩa hắn có thiện tâm, nhưng đó là khi ở trong hoàn cảnh quen thuộc đối với những con người quen thuộc, nơi này thì không phải. Phần lớn người ở đây là người xa lạ, nhiều người chỉ là mới quen thôi. Ngay cả bản thân còn chưa ổn định, sao còn dám giắt đầu lên lưng quần liều mạng giúp người khác? Hắn cũng không phải thánh mẫu não tàn, hắn cũng tự đánh giá bản thân không vĩ đại như vậy, cho nên nói tới nói lui hơn phân nửa đều là vì con lừa đang ngồi bên cạnh này.
“Trong thời gian ngắn thì dễ, thế nhưng sau này thì sao?” Lương Hiểu Tài nói, “Nương ngươi nương ta, biết nói với hai bà thế nào? Chắc chắn hai người họ không tiếp thu được chuyện của chúng ta. Một ngày nào đó nương ngươi sẽ bắt ngươi cưới vợ, nương ta cũng sẽ bắt ta cưới vợ.”
“Vậy ngươi sẽ cưới sao?” Hoắc Nghiêm Đông hỏi.
“Làm sao có khả năng? Ta cưới cô nương người ta về để làm người hầu à? Thế không phải là làm bậy sao?”
“Ngươi không muốn làm bậy thì vì sao lại bắt ta làm? Hơn nữa ta chỉ muốn ngươi, người khác ta đều không thèm. Nếu ta là người tùy tiện tìm đại a miêu a cẩu nào đó đến đối phó thì thiếp thất trong nhà đã thành một đống rồi.”
“Nha, cái này thì ngươi không đúng. Vừa mập vừa đen chỉ có ta mới thèm.”
“Hừ hừ, chỉ có một tức phụ nhi là ngươi thôi được chưa, đắc ý chứ gì?”
“Lăn đi, ai là tức phụ của ngươi?” Lương Hiểu Tài nói xong thở dài, “Ngược lại việc này thật khó khăn. Nếu như dễ làm trước kia ta cũng không nói cho ngươi là ta muốn tìm người không có người thân.” Nói như vậy ít nhất độ khó giảm một nửa, bên hắn chỉ cố qua một Quan Thải Y là được, nào giống như hiện tại, ngẫm lại cảm thấy sầu cả người.
Hoắc Nghiêm Đông cũng biết khó, thế nhưng y cũng biết dựa theo tính cách của y và Lương Hiểu Tài, nếu có thể buông tay thì đã đâu tới mức như hôm nay. Giữa bọn họ như có sức hút gì đó, có lẽ đời trước bọn họ chính là một thể đi?
Lương Hiểu Tài nói: “Ngươi có nghĩ tới hay không, vạn nhất ngày nào đó bị phát hiện thì làm sao bây giờ?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Đi được tới đâu hay tới đó đi. Thế nhưng Hoắc Nghiêm Đông ta đã quyết định việc gì quyết định cùng ai thì không ai có thể làm cho ta buông xuống.” Nói xong y đứng dậy, vươn tay về phía Lương Hiểu Tài: “Đi, ta mang ngươi đi một nơi.”
Lương Hiểu Tài ngẩng đầu thấy mỏi cổ vô cùng, lại thấy đáy mắt Hoắc Nghiêm Đông không có bất kỳ ý tứ nói giỡn liền đặt tay vào móng hổ dày rộng kia. Hắn thuận theo lực đạo của Hoắc Nghiêm Đông đứng dậy: “Đi đâu?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Đi là biết.”
Hai người xoay người lên ngựa, một đường chạy về hướng quân doanh Thiết Tí quân. Dáng vẻ thế này thật sự là không đi dạo chơi được, bất quá chạy chạy một hồi Lương Hiểu Tài phát hiện cũng không phải là chạy về doanh địa mà là có chút lệch, có vẻ là muốn chạy đến bờ biển.
Vào lúc này khí trời ấm áp bờ biển có nhiều người hơn, có người đến bắt cá nhỏ cua nhỏ, có người là đến nhặt vỏ sò. Đương nhiên không phải Hoắc Nghiêm Đông muốn làm mấy chuyện đó, y mang Lương Hiểu Tài đi đến một vùng chuyên dùng để Thiết Tí quân huấn luyện binh sĩ.
Lương Hiểu Tài đến đây mới biết, ngày hôm nay các binh sĩ tập trung ở đây để huấn luyện kỹ năng bơi. Hai người từ xa xa ngồi trên lưng ngựa là có thể thấy được, khoảng chừng có gần hai trăm người đang ở bờ biển.
“Ngươi biết bơi không?” Hoắc Nghiêm Đông hỏi.
“Cũng không kém.” Đời trước thì dĩ nhiên biết, còn bơi rất tốt ấy chứ. Vấn đề là thay đổi thân thể khác không chắc có thích ứng hay không, thế nhưng kỹ xảo thì vẫn còn nhớ, “Ngươi thì sao?”
“Không thuần thục.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Trước kia thời điểm đánh trận đa số là ở nơi đồi núi thảo nguyên nên không có cơ hội học, nhưng sau này nhất định phải tập luyện thật tốt.” Một Đại thống lĩnh trông coi hải vực mà kỹ năng bơi không tốt, nói ra chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười hay sao?
“Đi, ta muốn xem một chút hiện tại kỹ năng bơi của ta đến mức nào, nếu như tốt thì ta dạy ngươi.”
Người dẫn dắt binh sĩ đến bờ biển luyện tập là Ngưu Đại Vũ và Lưu Tiểu Lục. Lương Hiểu Tài đã lâu lắm không thấy hai người này. Lúc trước hắn rời khỏi thôn đi đến trấn Bình Đường chính là ở nhờ nhà Lưu Tiểu Lục một đêm, sau đó cùng nhau đến Hổ Đầu Quan rồi hắn không gặp lại hai người này nữa.
Lưu Tiểu Lục và Ngưu Đại Vũ là bận giúp Hoắc Nghiêm Đông làm chút sự tình cho nên khoảng thời gian này vẫn luôn chưa từng xuất hiện, hơn nữa người bọn họ nhớ chính là chị dâu “Lương Nhiễu Âm” chứ không phải là Lương Hiểu Tài. Đối với bọn họ Lương Hiểu Tài là người tương đối xa lạ, tuy rằng sau khi đến Thiết Tí quân có nghe kể về Lương giáo đầu, thế nhưng dưới cái nhìn của bọn họ thì vẫn là người chưa từng gặp.
Lương Hiểu Tài hỏi: “Hai người bọn họ biết bơi à?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Ừ. Đại Vũ lớn lên cạnh biển, quê nhà hắn cách đây không xa. Bên trấn Bình Đường nhà Tiểu Lục thì có con sông tên Hồng Sa, hắn cũng là ở trong sông chơi đùa đến lớn. Kỹ năng bơi lội của hai người không tệ… Ngươi cười cái gì?”
Lương Hiểu Tài lắc đầu một cái: “Không có gì. Ta chỉ là cười phương pháp giảng dạy của bọn họ không thích hợp với tất cả mọi người, học rất chậm.”
Kỳ thực cũng không phải, chẳng qua là cảm thấy những tiểu tử này từng người từng người để cởi trần, quần ướt dẫm bộ dáng rất đẹp mắt, thế nhưng lời này không thể nói ra.
Hoắc Nghiêm Đông lộ ra thần sắc hoài nghi, trừng mắt hết nửa ngày: “Tiểu dã miêu, đi đến đâu cũng đều không quên cá.”
Lương Hiểu Tài bị y nói ra cũng không cảm thấy ngại, cười hớn hở: “Đi, đến đó xem xem.”
Lưu Tiểu Lục và Ngưu Đại Vũ quả nhiên không quen biết vị “Đại tẩu” này, chỉ cảm thấy hơi quen quen. Những binh sĩ đến từ Hổ Đầu quân từng gặp qua Lương giáo đầu bịt mặt cũng thế, bởi vì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy khuôn mặt của Lương Hiểu Tài.
Hoắc Nghiêm Đông hô một tiếng: “Dừng!”
Đoàn người dồn dập thò đầu ra khỏi nước: “Đại thống lĩnh!”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Trước tiên mọi người nghỉ ngơi một hồi. Đại Ngưu, Tiểu Lục, hai người các ngươi lại đây.”
Ngưu Đại Vũ cùng Lưu Tiểu Lục chân trần chạy tới: “Đại ca, tại sao huynh tới đây?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Đến thăm các ngươi luyện tập thế nào, thuận tiện giới thiệu cho các ngươi một người. Đây là Lương Hiểu Tài, về sau sẽ dẫn người trong doanh trại của chúng ta luôn.”
Lương Hiểu Tài cười khổ: “Ta chưa có nói như vậy mà.”
Hoắc Nghiêm Đông cau mày: “Sao thế? Muốn nuốt lời à?”
Lương Hiểu Tài nói: “Dẫn người là xem ở tình cảm với ngươi chứ ta chưa nói là làm luôn.”
Làm luôn thì làm sao hắn có thời giờ đi kiếm tiền? Không có tiền lấy cái gì mua đại trạch nuôi ngựa nuôi người ở a? Đừng nói cái gì mà bây giờ có đại trạch rồi, cái kia có phải là của hắn đâu. Hơn nữa Lý Thuận Liên còn ở đây, nghĩ cũng biết tòa đại trạch kia hắn và Quan Thải Y không thể ở luôn được. Hắn cần một địa phương thuộc về chính mình, nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Phỏng chừng là Hoắc Nghiêm Đông cũng nghĩ đến nên không kiên trì ý của mình nữa, giới thiệu Lương Hiểu Tài lại một lần: “Lưu Tiểu Lục, Ngưu Đại Vũ. Đều là cùng ta đánh giặc.”
Lương Hiểu Tài ôm quyền: “Lưu huynh, Ngưu huynh.” Chào hỏi xong quay qua nói với Hoắc Nghiêm Đông: “Vậy các ngươi tán gẫu trước đi, ta đã lâu không xuống nước, đi làm quen một chút.”
Hoắc Nghiêm Đông không quá yên tâm, nói: “Đừng ra quá xa.”
Lương Hiểu Tài nói: “Biết.”
Hắn cởi giày tìm một chỗ cất, lại giống như những người khác cởi quần áo để ở trên bờ, chỉ mặc quần xuống biển. Hắn không chú ý tới thời điểm hắn làm như vậy cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn hắn, bao gồm luôn cả đám binh sĩ đang luyện tập.
“Đại ca, người này nhìn làm sao cũng thấy có chút quen mắt, rốt cuộc là ai vậy?” Ngưu Đại Vũ hỏi.
“Một vị tri kỉ của ta.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Thân thủ gọn gàng đầu óc linh hoạt, sau này các ngươi học theo hắn sẽ không có chỗ hỏng.”
“Sao ta cứ cảm thấy hắn khá giống… đại tẩu?” Lưu Tiểu Lục nói. Đây cũng là lý do từ nãy đến giờ hắn không lên tiếng.
“Đúng! Quá giống!” Ngưu Đại Vũ cũng nói, “Ta cứ nghĩ là đã từng gặp ở đâu đó rồi.”
“Nếu không thì hai người các ngươi đi lên kêu một tiếng đại tẩu đi.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Xem hắn có đánh các ngươi răng rơi đầy đất hay không.”
“Là nam thật sao?” Lưu Tiểu Lục nói, “Tay nhỏ chân nhỏ cái mông thật vểnh.”
Lương Hiểu Tài từ trong biển đứng lên đưa lưng về phía bờ, nước biển chảy dọc tấm lưng trần đi đến mép quần. Chiếc quần bị ướt dính sát mông và đùi hắn, phác hoạ ra thân hình hoàn mỹ.
Eo thon hữu lực, cái mông vểnh cao, cặp chân thon dài, xác thực rất dễ nhìn. Thế nhưng Hoắc Nghiêm Đông một chút cũng không hy vọng người khác có thể nhìn thấy bức mỹ nhân đồ này! Y sâu sắc hoài nghi có phải là đầu mình úng nước hay không mà lại đưa ra chủ ý mang Lương Hiểu Tài đến bờ biển.
Chỉ chốc lát sau Hoắc lão đại nhịn hết nổi, tự mình đi xuống. Y đi tới bên cạnh Lương Hiểu Tài, ngăn cản tầm mắt những người khác nhìn hắn.
Lương Hiểu Tài hỏi: “Làm gì đấy?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Không phải là ngươi nói sao? Dạy ta bơi.”
Lương Hiểu Tài nhìn nhìn bắp thịt rắn chắc trên người Hoắc Nghiêm Đông, vô ý thức liếm liếm khóe môi: “Buổi tối dạy có được không?”
Hoắc Nghiêm Đông vừa nghe đến “Buổi tối” là quỷ thần xui khiến nghĩ đến đêm ấy đi tản bộ nghe được tiếng thở dốc sau tảng đá, cả người y lập tức không xong. Y trực tiếp đi đến một nơi hẻo lánh hơn, sau đó suốt một buổi trưa đều không để mép nước thấp hơn eo mình.
Bình luận truyện