Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
Chương 65: Hạnh phúc khó chịu
Editor: mèomỡ
Nghĩ tới hắn hỉ nộ vô thường, nghĩ tới tâm tư khó dò của hắn, nghĩ đến tính tình hắn lạnh bạc, Cầu Mộ Quân nhất thời tức giận, đột nhiên nói:“Ta không cần ngươi bón, để cho người khác làm.”
Đoàn Chính Trung đang đưa thìa thuốc tới bên môi nàng, ngừng giữa không trung.
“Vậy sao?” Hắn giận dữ nói.
Cầu Mộ Quân nghiêng đầu, không muốn để ý đến hắn.
“Muốn ai làm?” Đoàn Chính Trung hỏi.
Tất cả nha hoàn đều cúi đầu, thở mạnh cũng không dám. Tiểu Nhụy cũng cúi thấp đầu, nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước.
Đoàn Chính Trung quay đầu lại nhìn Cầu Mộ Quân.
Cầu Mộ Quân tùy tiện chỉ một nha hoàn nhìn quen mắt nói:“Ngươi, ngươi là Mộc Miên đúng không, ngươi tới giúp ta.”
Không ngờ nha hoàn tên Mộc Miên kia “Bộp” Một tiếng quỳ trên mặt đất, hoảng sợ nói:“Phu nhân tha mạng!”
Cầu Mộ Quân trợn tròn mắt.
Sao lại kêu nàng tha mạng! Nàng khi nào thì không tốt với các nàng ấy?
Nàng tức giận nhìn về phía Đoàn Chính Trung, hắn không có biểu tình gì, nhưng môi đã hơi hơi nhếch lên. Hắn đang cười sao? Cười nàng?
“Ta không uống.” Cầu Mộ Quân giận dỗi nói.
Đoàn Chính Trung dùng thìa chậm rãi quấy đống thuốc đen tuyền trong bát, nói:“Trong cung thường xuyên có người bị ban thưởng thuốc độc. Có vài người tự uống số còn lại đều phải có người giúp đổ thuốc độc vào, huống chỉ là một bát thuốc.”
Cái gì? Chẳng lẽ hắn muốn ép nàng uống?
Cầu Mộ Quân nhìn về phía Đoàn Chính Trung, trong mắt hắn mang theo ý cười đồng thời cũng mang theo khẳng định.
Thật ra được hắn bón thuốc cũng không khó chịu như vậy, chẳng qua nàng đang dỗi thôi. Huống chi, được hắn bón vẫn tốt hơn bị hắn đổ thuốc vào?
Trong lòng Cầu Mộ Quân thầm thỏa hiệp, nhẹ giọng nói:“Ta uống.”
Đoàn Chính Trung đắc ý hiện ở trên môi, múc một muỗng thuốc, đưa về phía nàng.
Uống xong, phải đợi một lát sau mới có thể ăn cơm. Cầu Mộ Quân không muốn lại tiếp tục ngủ, liền dựa vào giường ngồi, nhưng Đoàn Chính Trung vẫn không nhúc nhích nhìn nàng, làm cho mắt nàng không biết nhìn đi đâu mới tốt.
Trên đầu lại đau, nàng đang muốn đưa tay lên sờ, lại bị Đoàn Chính Trung ngăn cản.
Hắn kéo tay nàng xuống, nói:“Không nên đụng.” Sau đó, lại không buông tay nàng ra.
Tim đập, chết tiệt tim đập, lại bắt đầu nhanh hơn.
Lúc này Cầu Mộ Quân hận mình muốn chết, không có một chút kiêu ngạo nào cả.
Không chỉ không gạt tay hắn ra, tim còn đập nhanh hơn, hình như còn đỏ mặt nữa.
Đời này nàng chưa gặp qua nam nhân sao? Cho nên không chống chịu nổi cái nhìn của hắn, đụng chạm của hắn?
Tay hắn tăng thêm chút lực, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng trong lòng bàn tay. Làm cho nàng có ảo giác hắn đang che chở nàng.
Nàng thật đúng cái gì cũng có thể nghĩ ra, che chở? Cũng mệt nàng nghĩ ra, còn đem từ này đặt trên người Đoàn Chính Trung, đối tượng còn lại là mình! Ban ngày ban mặt, nàng lại nằm mơ!
Không có chí khí! Không có chí khí! Không có chí khí!
Vừa hưởng thụ cảm giác tốt đẹp được hắn nắm tay, vừa thầm mắng hắn mắng mình. Thế nhưng nàng lại lo lắng thời gian trôi qua quá nhanh, hi vọng bọn họ vĩnh viễn dừng ở giờ khắc này.
Nghĩ tới hắn hỉ nộ vô thường, nghĩ tới tâm tư khó dò của hắn, nghĩ đến tính tình hắn lạnh bạc, Cầu Mộ Quân nhất thời tức giận, đột nhiên nói:“Ta không cần ngươi bón, để cho người khác làm.”
Đoàn Chính Trung đang đưa thìa thuốc tới bên môi nàng, ngừng giữa không trung.
“Vậy sao?” Hắn giận dữ nói.
Cầu Mộ Quân nghiêng đầu, không muốn để ý đến hắn.
“Muốn ai làm?” Đoàn Chính Trung hỏi.
Tất cả nha hoàn đều cúi đầu, thở mạnh cũng không dám. Tiểu Nhụy cũng cúi thấp đầu, nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước.
Đoàn Chính Trung quay đầu lại nhìn Cầu Mộ Quân.
Cầu Mộ Quân tùy tiện chỉ một nha hoàn nhìn quen mắt nói:“Ngươi, ngươi là Mộc Miên đúng không, ngươi tới giúp ta.”
Không ngờ nha hoàn tên Mộc Miên kia “Bộp” Một tiếng quỳ trên mặt đất, hoảng sợ nói:“Phu nhân tha mạng!”
Cầu Mộ Quân trợn tròn mắt.
Sao lại kêu nàng tha mạng! Nàng khi nào thì không tốt với các nàng ấy?
Nàng tức giận nhìn về phía Đoàn Chính Trung, hắn không có biểu tình gì, nhưng môi đã hơi hơi nhếch lên. Hắn đang cười sao? Cười nàng?
“Ta không uống.” Cầu Mộ Quân giận dỗi nói.
Đoàn Chính Trung dùng thìa chậm rãi quấy đống thuốc đen tuyền trong bát, nói:“Trong cung thường xuyên có người bị ban thưởng thuốc độc. Có vài người tự uống số còn lại đều phải có người giúp đổ thuốc độc vào, huống chỉ là một bát thuốc.”
Cái gì? Chẳng lẽ hắn muốn ép nàng uống?
Cầu Mộ Quân nhìn về phía Đoàn Chính Trung, trong mắt hắn mang theo ý cười đồng thời cũng mang theo khẳng định.
Thật ra được hắn bón thuốc cũng không khó chịu như vậy, chẳng qua nàng đang dỗi thôi. Huống chi, được hắn bón vẫn tốt hơn bị hắn đổ thuốc vào?
Trong lòng Cầu Mộ Quân thầm thỏa hiệp, nhẹ giọng nói:“Ta uống.”
Đoàn Chính Trung đắc ý hiện ở trên môi, múc một muỗng thuốc, đưa về phía nàng.
Uống xong, phải đợi một lát sau mới có thể ăn cơm. Cầu Mộ Quân không muốn lại tiếp tục ngủ, liền dựa vào giường ngồi, nhưng Đoàn Chính Trung vẫn không nhúc nhích nhìn nàng, làm cho mắt nàng không biết nhìn đi đâu mới tốt.
Trên đầu lại đau, nàng đang muốn đưa tay lên sờ, lại bị Đoàn Chính Trung ngăn cản.
Hắn kéo tay nàng xuống, nói:“Không nên đụng.” Sau đó, lại không buông tay nàng ra.
Tim đập, chết tiệt tim đập, lại bắt đầu nhanh hơn.
Lúc này Cầu Mộ Quân hận mình muốn chết, không có một chút kiêu ngạo nào cả.
Không chỉ không gạt tay hắn ra, tim còn đập nhanh hơn, hình như còn đỏ mặt nữa.
Đời này nàng chưa gặp qua nam nhân sao? Cho nên không chống chịu nổi cái nhìn của hắn, đụng chạm của hắn?
Tay hắn tăng thêm chút lực, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng trong lòng bàn tay. Làm cho nàng có ảo giác hắn đang che chở nàng.
Nàng thật đúng cái gì cũng có thể nghĩ ra, che chở? Cũng mệt nàng nghĩ ra, còn đem từ này đặt trên người Đoàn Chính Trung, đối tượng còn lại là mình! Ban ngày ban mặt, nàng lại nằm mơ!
Không có chí khí! Không có chí khí! Không có chí khí!
Vừa hưởng thụ cảm giác tốt đẹp được hắn nắm tay, vừa thầm mắng hắn mắng mình. Thế nhưng nàng lại lo lắng thời gian trôi qua quá nhanh, hi vọng bọn họ vĩnh viễn dừng ở giờ khắc này.
Bình luận truyện