Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

Chương 66: Tính tình biến đổi lớn (1)



"Hả! Tinh nhi, làm sao con lại đi? Mới vừa rồi chỉ là lời nói của Diệp sư phụ mà thôi có lẽ không phải ý của Hi nhi đâu?" Quý Tinh dừng lại, mẹ chồng nàng cũng phát hiện ra sao? Chẳng qua bây giờ nàng đang muốn đi tìm Hách Liên Viên để hỏi thăm chút chuyện trên giang hồ.

"Mẹ, không có việc gì đâu, chỗ của con vừa đúng có chuyện, con đi trước." Nói xong nàng ra khỏi cửa, trong lúc nhất thời Thượng Quan Mân không biết nên nói cái gì, chỉ có thể sững sờ nhìn theo bóng lưng của nàng đi xa.

"Tinh nhi, muội có thấy tên khốn khiếp Đường Tĩnh Thiên hay không?" Quý Tinh vừa vào cửa, Lâm Nhược Tịch đã lập tức lại gần hỏi thăm, Quý Tinh nhìn thẳng vào mắt nàng, "Hắn đi rồi, Hách Liên Viên anh xuống đây." Nàng nói với người từ bên trong bước ra, Hách Liên Viên tạm thờ dừng lại, Lâm Nhược Tịch gãi đầu, đi rồi?

"Hả! Tinh nhi. . ." Nàng lấy lại tinh thần, Quý Tinh và Hách Liên Viên cùng đi vào phòng, nàng tiến lên đẩy cửa vào, lại phát hiện cửa đã khóa lại."Này! Hai người các ngươi! Rõ là. . ." Lắc đầu một cái, nàng nên đi hỏi người khác thì hơn, nghĩ như vậy, nàng xoay người rời đi.

"Tìm ta có chuyện gì?" Hách Liên Viên đứng ở sau lưng nàng mở miệng hỏi, "Anh có biết một người tên Diệp Thiên hay không?" Nghe thấy hai chữ này, Hách Liên Viên nhíu mày lại, "Đã từng nghe qua, cô biết Vô Tình minh chủ?" Theo lý thuyết làm sao nàng biết được? Vô Tình minh chủ?

"Cứ xem như thế đi, anh cảm thấy người kia như thế nào?" Hách Liên Viên suy tư một chút, "Tạm được, chỉ là hình như hắn bị hỏa hoạn làm phỏng, vị hôn thê ban đầu của hắn cũng vì vậy mà lấy người khác, hắn thì trở nên như vậy, còn về phần biến thành cái dạng gì thì cái này ta không rõ lắm." Dù sao người nọ cũng chưa từng hại hắn.

"Ý của anh là vị hôn thê của Diệp Thiên vì ghét bỏ diện mạo của hắn mà đổi thành gả cho người khác?" Quý Tinh nhìn hắn, Hách Liên Viên gật đầu, hắn nghe thấy đại khái chính là như vậy, cụ thể hơn thì bọn họ đều là người ngoài đương nhiên không thể hiểu hết rõ ràng.

"Thì ra là thế ta biết rồi." Hóa ra thuần túy chính là người nọ ghen tỵ, đâu thể trách được ai, chỉ có thể trách vị hôn thê kia của hắn trông mặt mà bắt hình donh.."Làm sao đột nhiên cô lại hỏi chuyện này?" Hách Liên Viên tò mò, "À, không có gì, bây giờ người ấy đang ở Nam Cung phủ mà thôi." Nàng không nói Diệp Thiên là sư phụ của Nam Cung Hi.

"Hả? Vậy cô cẩn thận một chút, ta nghe nói hiện tại hắn ta đã thay đổi có chút tà môn." Hắn ý tốt nhắc nhở, Quý Tinh cũng nhìn hắn, hắn không nói nàng cũng đã nhìn ra, "Ta hiểu rõ, dù sao không quá thường xuyên gặp mặt hắn." Hách Liên Viên gật đầu.

"Trước hết anh trở về cửa hàng đi." Hôm nay Diệp Thiên rất khác thường, mà nàng đoán chừng Nam Cung Hi cũng sẽ không tìm đến nàng, Hách Liên Viên gật đầu một cái, "Vậy ta đi trước đây." Hắn nhìn nàng một cái, rồi xoay người rời đi.

Hách Liên Viên mới vừa đi, Lâm Nhược Tịch đã lập tức tiến vào, nguyên nhân là nàng đã hỏi thăm mọi người, không ai biết Đường Tĩnh Thiên đi đâu, hiện tại tất cả hi vọng đều đang ở người Quý Tinh."Tinh nhi, Đường Tĩnh Thiên đi đâu?" Nàng vừa vào cửa đã vội nhắm đầu vào hỏi.

"Nhược tịch, tới đây ngồi." Nàng chỉ cái ghế bên cạnh, Lâm Nhược Tịch nghe lời nàng ngồi xuống, làm cái gig mà nàng ấy lại kỳ quái như? Hại nàng trong longd giờ loạn như chíp bông ."Tinh nhi, muội uốn nói gì?" Nàng mỉm cười.

"Có phải tỷ thật sự không thích Đường Tĩnh Thiên hay không? Hắn rất đáng ghét à?" Lâm Nhược Tịch nhìn nàng, thế nào đột nhiên nàng lại hỏi cái này? Nếu như thực sự mà nói, hình như nàng cũng không chán ghét hắn như vậy, trước kia vẫn cứ bám lấy nàng khiến nàng cảm thấy rất phiền , nhưng hôm nay lại an tĩnh thế này, nàng có chút không quen được.

"Hắn vốn rất đáng ghét mà!" Lâm Nhược Tịch nói những lời này, Quý Tinh nhìn nàng rồi lắc đầu một cái, "Vậy tỷ cũng đừng tìm hắn nữa, hắn đã rời đi rồi, về phần đi đâu, chỉ có thể đi về nhà thôi." Lâm Nhược Tịch ngẩn người tại chỗ, đi về?

"Hắn thật sự về nhà rồi?" Nhìn Quý Tinh gật đầu, Lâm Nhược Tịch không dám tin, người nọ hôm trước còn nói, người nhà của hắn bắt hắn phải cưới đại tiểu thư của sơn trang nào đó, là việc vui mừng nhưng hắn lại không chịu, lúc này mà chạy về, vậy hắn trở về có phải đồng ý. . . Cưới đối phương hay không? Nam nhân thật không thể tin!

Lâm Nhược Tịch xoay người vọt ra khỏi phòng, Quý Tinh quan sát không sót nét mặt nào của nàng, xem ra là có chuyện gì rồi. Chỉ là bây giờ nàng vẫn nên xử lý chuyện của mình cho tốt, về phần Nhược Tịch, nàng ấy cũng không còn là trẻ con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện