Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo
Chương 83-2: Ta nhất định có thể bảo vệ được nàng (6)
Editor : Mai Tuyết Vân
"Người kia là ai vậy?" Hách Liên Viên một mình đỡ người ấy lên, thân thể Qúy Tinh như vậy hắn cũng không dám để cho nàng dùng sức, “Tinh nhi. . .” Lâm Nhược Tịch không còn hơi sức để kêu, Qúy Tinh vội tiến lại dìu nàng dậy, "Ối da. . . Dừng lại. . . Đừng đỡ ta, trật chỗ nào rồi!" Lần này thật sự nàng khóc không ra nước mắt, Quý Tinh cũng không dám động vào nàng.
"Trước tiên huynh cứ đỡ người câm vào nhà, ta đi tìm đại phu." Nói xong không đợi Hách Liên Viên trả lời, lập tức xoay người đi ra ngoài, người câm? Hách Liên Viên cúi đầu nhìn người mình đỡ một chút, tại sao hắn lại tới đây? Rốt cuộc hắn có mục đích gì?
Quý chuyện nóng ruột khẩn cấp lôi đại phu kéo về nhà, mà đại phu ở một bên cứ kêu lên chậm một chút chậm một chút, ông không phải nói bản thân mình mà là nói người đang kéo mình đi, ông cũng sắp bị nàng hù dọa đến chết rồi, nàng là phụ nữ có thai, chạy như vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?
"Đại phu, nàng ấy bị trật chỗ nào đó, ta nên đỡ nàng ấy dậy như thế nào đây?" Đầu tiên Qúy Tinh kéo đại phu đến bên cạnh giếng, thật sự là tư thế của Lâm Nhược Tịch quá khó nhìn, nàng nằm ở chỗ này, đại phu đi một vòng quanh chỗ nàng, "Này, ông có thể làm gì hay không? Nếu không tránh ra cho ta!" Bộ dạng này của nàng đẹp mắt lắm sao?
"Xem ra chỉ có thể tìm người trực tiếp bồng nàng dậy rồi đặt lên giường." Sau cùng đại phu đưa ra kết luận như vậy, chẳng qua là để cho ai bế nàng? Quý Tinh không được, đại phu không được, người câm cũng không được, bây giờ như vậy chỉ có. . .
"Cái gì? Bế cô ta? Không được!" Giờ phút này đại phu đã ở bên trong chẩn bệnh cho Nam Cung Hi, còn Hách Liên Viên thì bị Qúy Tinh gọi ra ngoài, muốn hắn bế Lâm Nhược Tịch lên giường, chẳng qua khi Hách Liên Viên nhìn người nằm trên đất người, sống chết cũng không đồng ý.
"Tên họ Hách kia, ngươi mau bế ta lên! " Tư thế nằm khó nhìn trên đất thế này thật mất thể diện mà! Hơn nữa mặt đất lành lạnh cũng không thoải mái."Không được, Đường Tĩnh Thiên sẽ giết chết ta mất ." Hắn kiên trì.
"Hắn ta không có ở đây, nói không chừng đã sớm cùng nàng ta song phi song túc rồi. " Nói xong, tâm tình của Lâm Nhược Tịch lập tức sa sút, Qúy Tinh ở một bên đẩy Hách Liên Viên một cái, nháy mắt ra hiệu cho hắn, hắn thở dài bất đắc dĩ.
"Được rồi, một lúc nữa nếu chạm phải chỗ nào không nên đụng cô đừng có mắng chửi người khác đấy." Hách Liên Viên thanh minh, bởi vì hắn đã sớm nhìn ra tư thế này của nàng nhất định sẽ đụng phải chỗ “cấm kỵ ” của nàng, cho nên mới vừa nãy mới không đồng ý.
"Ta, biết." Lâm Nhược Tịch gằn từng chữ trả lời hắn, nghĩ nàng ngu lắm sao? Dĩ nhiên nàng biết chứ, nhưng nàng không muốn nằm như vậy. Hách Liên viên ngồi xổm người xuống, ôm lấy Lâm Nhược Tịch, nhẫn nhịn, nàng nhịn, tay của hắn thật sự đã đụng phải ngực của nàng.
"Huynh ôm tỷ ấy trở về phòng, ta đi xem người kia một chút." Nói xong Qúy Tinh lập tức đi vào bên trong, Hách Liên Viên cũng mau nhanh chóng bế Lâm Nhược Tịch đi vào phòng, bởi vì hắn không yên lòng về Qúy Tinh, có trời mới biết tại sao người câm ấy lại xuất hiện ở nơi này.
"Đại phu, hắn như thế nào rồi?" Quý Tinh bước đến bên cạnh đại phu, rồi nhìn người trên giường, đại phu thả tay xuống, "Hách phu nhân, người này đã hai lần nhiễm phong hàn đều không được khỏe, cho nên mới bị ngất đi, đề nghị của ta là hắn phải nghỉ ngơi nửa tháng, nếu không thân thể của hắn. . ." Đại phu không tiếp tục nói hết, Qúy Tinh cau mày lại, hai lần nhiễm phong hàn? Điều này làm cho nàng nhớ lại hai lần nhìn thấy hắn ở trong mưa, là hai lần ấy sao?
"Ừ, ta biết rồi, đại phu ông hãy kê đơn thuốc đi." Nàng nhìn người trên giường, ngay sau đó đi theo đại phu ra ngoài lấy đơn thuốc, Hách Liên Viên vừa vào cửa đã nghe được câu nói nói người câm phải tịnh dưỡng nửa tháng, chẳng lẽ Tinh nhi mềm lòng giữ hắn lại ư?
"Tinh nhi, nàng. . . Muốn cho hắn ở lại sao?" Hách Liên Viên tiến lên hỏi, Qúy Tinh nhìn hắn một chút, không gật đầu cũng không lắc đầu, bởi vì nàng phải đợi hắn tỉnh lại mới có thể quyết định, nếu như có người thân mà nói, nàng kia có thể đưa hắn trở về, nếu không có, như vậy. . . Cứ làm giống như lời của Hách Liên Viên.
"Đúng rồi, đại phu, đi với ta xem người kia một chút." Quý Tinh mang theo đại phu đi tới gian phòng của Lâm Nhược Tịch, một mình Hách Liên Viên nhìn người ở lại trong gian phòng này, hắn nhìn người nằm trên giường, đôi mắt khẽ nheo lại.
"Người kia là ai vậy?" Hách Liên Viên một mình đỡ người ấy lên, thân thể Qúy Tinh như vậy hắn cũng không dám để cho nàng dùng sức, “Tinh nhi. . .” Lâm Nhược Tịch không còn hơi sức để kêu, Qúy Tinh vội tiến lại dìu nàng dậy, "Ối da. . . Dừng lại. . . Đừng đỡ ta, trật chỗ nào rồi!" Lần này thật sự nàng khóc không ra nước mắt, Quý Tinh cũng không dám động vào nàng.
"Trước tiên huynh cứ đỡ người câm vào nhà, ta đi tìm đại phu." Nói xong không đợi Hách Liên Viên trả lời, lập tức xoay người đi ra ngoài, người câm? Hách Liên Viên cúi đầu nhìn người mình đỡ một chút, tại sao hắn lại tới đây? Rốt cuộc hắn có mục đích gì?
Quý chuyện nóng ruột khẩn cấp lôi đại phu kéo về nhà, mà đại phu ở một bên cứ kêu lên chậm một chút chậm một chút, ông không phải nói bản thân mình mà là nói người đang kéo mình đi, ông cũng sắp bị nàng hù dọa đến chết rồi, nàng là phụ nữ có thai, chạy như vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?
"Đại phu, nàng ấy bị trật chỗ nào đó, ta nên đỡ nàng ấy dậy như thế nào đây?" Đầu tiên Qúy Tinh kéo đại phu đến bên cạnh giếng, thật sự là tư thế của Lâm Nhược Tịch quá khó nhìn, nàng nằm ở chỗ này, đại phu đi một vòng quanh chỗ nàng, "Này, ông có thể làm gì hay không? Nếu không tránh ra cho ta!" Bộ dạng này của nàng đẹp mắt lắm sao?
"Xem ra chỉ có thể tìm người trực tiếp bồng nàng dậy rồi đặt lên giường." Sau cùng đại phu đưa ra kết luận như vậy, chẳng qua là để cho ai bế nàng? Quý Tinh không được, đại phu không được, người câm cũng không được, bây giờ như vậy chỉ có. . .
"Cái gì? Bế cô ta? Không được!" Giờ phút này đại phu đã ở bên trong chẩn bệnh cho Nam Cung Hi, còn Hách Liên Viên thì bị Qúy Tinh gọi ra ngoài, muốn hắn bế Lâm Nhược Tịch lên giường, chẳng qua khi Hách Liên Viên nhìn người nằm trên đất người, sống chết cũng không đồng ý.
"Tên họ Hách kia, ngươi mau bế ta lên! " Tư thế nằm khó nhìn trên đất thế này thật mất thể diện mà! Hơn nữa mặt đất lành lạnh cũng không thoải mái."Không được, Đường Tĩnh Thiên sẽ giết chết ta mất ." Hắn kiên trì.
"Hắn ta không có ở đây, nói không chừng đã sớm cùng nàng ta song phi song túc rồi. " Nói xong, tâm tình của Lâm Nhược Tịch lập tức sa sút, Qúy Tinh ở một bên đẩy Hách Liên Viên một cái, nháy mắt ra hiệu cho hắn, hắn thở dài bất đắc dĩ.
"Được rồi, một lúc nữa nếu chạm phải chỗ nào không nên đụng cô đừng có mắng chửi người khác đấy." Hách Liên Viên thanh minh, bởi vì hắn đã sớm nhìn ra tư thế này của nàng nhất định sẽ đụng phải chỗ “cấm kỵ ” của nàng, cho nên mới vừa nãy mới không đồng ý.
"Ta, biết." Lâm Nhược Tịch gằn từng chữ trả lời hắn, nghĩ nàng ngu lắm sao? Dĩ nhiên nàng biết chứ, nhưng nàng không muốn nằm như vậy. Hách Liên viên ngồi xổm người xuống, ôm lấy Lâm Nhược Tịch, nhẫn nhịn, nàng nhịn, tay của hắn thật sự đã đụng phải ngực của nàng.
"Huynh ôm tỷ ấy trở về phòng, ta đi xem người kia một chút." Nói xong Qúy Tinh lập tức đi vào bên trong, Hách Liên Viên cũng mau nhanh chóng bế Lâm Nhược Tịch đi vào phòng, bởi vì hắn không yên lòng về Qúy Tinh, có trời mới biết tại sao người câm ấy lại xuất hiện ở nơi này.
"Đại phu, hắn như thế nào rồi?" Quý Tinh bước đến bên cạnh đại phu, rồi nhìn người trên giường, đại phu thả tay xuống, "Hách phu nhân, người này đã hai lần nhiễm phong hàn đều không được khỏe, cho nên mới bị ngất đi, đề nghị của ta là hắn phải nghỉ ngơi nửa tháng, nếu không thân thể của hắn. . ." Đại phu không tiếp tục nói hết, Qúy Tinh cau mày lại, hai lần nhiễm phong hàn? Điều này làm cho nàng nhớ lại hai lần nhìn thấy hắn ở trong mưa, là hai lần ấy sao?
"Ừ, ta biết rồi, đại phu ông hãy kê đơn thuốc đi." Nàng nhìn người trên giường, ngay sau đó đi theo đại phu ra ngoài lấy đơn thuốc, Hách Liên Viên vừa vào cửa đã nghe được câu nói nói người câm phải tịnh dưỡng nửa tháng, chẳng lẽ Tinh nhi mềm lòng giữ hắn lại ư?
"Tinh nhi, nàng. . . Muốn cho hắn ở lại sao?" Hách Liên Viên tiến lên hỏi, Qúy Tinh nhìn hắn một chút, không gật đầu cũng không lắc đầu, bởi vì nàng phải đợi hắn tỉnh lại mới có thể quyết định, nếu như có người thân mà nói, nàng kia có thể đưa hắn trở về, nếu không có, như vậy. . . Cứ làm giống như lời của Hách Liên Viên.
"Đúng rồi, đại phu, đi với ta xem người kia một chút." Quý Tinh mang theo đại phu đi tới gian phòng của Lâm Nhược Tịch, một mình Hách Liên Viên nhìn người ở lại trong gian phòng này, hắn nhìn người nằm trên giường, đôi mắt khẽ nheo lại.
Bình luận truyện