Phu Quân Xấu Xa
Chương 2
Ba tháng trước
Trời mưa.
Sáng sớm Tiểu Hồng mang giày thêu thanh lịch bước ra khỏi nhà, lấy ra cái dù bằng giấy dầu đã sớm chuẩn bị tốt, nhẹ nhàng mở ra. Hoa cỏ tinh sảo được vẽ trên mặt dù, ở trong cơn mưa miên man, càng lộ vẻ thanh nhã. Chẳng qua là, nàng mở dù ra, không phải che mưa cho mình, mà là đem dù chuyển đến một bên, che đậy một chỗ nhỏ ngoài cửa tiệm trà.
Bên trong tiệm trà, truyền đến thanh âm sang sảng của lão bản, giọng nói một mực cung kính. "Đại tiểu thư, ngài đi thong thả." Lão bản vừa nói, cử chỉ cũng rất ân cần. "Ngài cứ việc yên tâm, chỉ cần hàng vừa đến, ta lập tức phái người đưa đến cửa hàng Tiền phủ, tuyệt không kéo dài."
"Vậy thì làm phiền cho lão gia." Tiền Kim Kim ngoái đầu cười một cái, dừng bước ở trước cửa. "Ngài đừng đa lễ, mau trở lại trong nhà đi."
"Ta đi vào đây, đi vào đây..." Ngoài miệng nói như vậy, lão bản vẫn đứng ở bậc thềm trước cửa tiệm.
Kim Kim mới vừa bước ra tiệm trà, Tiểu Hồng đã đưa dù lên, không có để cho một tia mưa thu nào dính vào chủ tử.Nàng vừa miễn cưỡng khen, vừa đưa tay, để cho chủ tử xinh đẹp khoác, không quên nhẹ giọng nhắc nhở.
"Đại tiểu thư, cẩn thận trơn."
“Ừ."
Kim Kim nhẹ khoác tay nàng, mới đi được có mấy bước đường, thân thể lại phút chốc cứng đờ.
Tiểu Hồng thân là nha hoàn, trông thấy chủ tử sắc mặt trầm xuống nhìn chằm chằm con phố đối diện, lập tức phát hiện có điều gì không đúng. Nàng ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy người đang đi về phía chủ tử, trong lòng không khỏi âm thầm nói hỏng bét. Này là, người nào không gặp, hết lần này tới lần khác đều gặp được Nghiêm gia công tử. Nghiêm, Tiền hai nhà 'giao tình' không phải là nông cạn, đây là chuyện toàn bộ người ở kinh thành đều biết. Nghiêm công tử có tình cảm với đại tiểu thư! Không không không, là yêu mới đúng. Mà đại cô nương đối với Nghiêm công tử, thì lại vừa yêu vừa hận! A, không đúng không đúng, là hận thấu xương.
Tóm lại, hai người vừa thấy mặt, nếu không ầm ỹ một trận, nhất định ông trời sẽ hạ mưa đỏ.
"Kim Kim cô nương."
"Nghiêm công tử."
Hai người ngoài mặt khách khí, lễ nghĩa có đủ, nhưng chào hỏi xong, Kim Kim liền xoay người, cũng không quay đầu lại, đi về một hướng khác.
Nghiêm Diệu Ngọc lại nhắm mắt theo đuôi, giẫm chân tại chỗ đi đến.
Mà ở phía sau hắn, thị vệ Cảnh Võ nhiều năm qua ở bên hắn như hình với bóng, như trước im hơi lặng tiếng, cũng đi theo sau hắn vài bước.
"Kim Kim cô nương là tới chỗ lão bản nhập hàng sao?" Nghiêm Diệu Ngọc cười chân thành hỏi. "Tiểu thư đã bao hết toàn bộ trà xuân năm nay, lần này, là tới mua trà thu sao?"
"Uhm." Kim Kim ngoài cười nhưng trong không cười, chớp mắt một cái."Thật không tốt, trà xuân lúc trước đã giành trước một bước, ngày hôm nay cũng nhanh hơn một chút, tối nay mà hàng đến, ta sẽ cho người đưa một chút đi Nghiêm phủ."
"Phải không? Vậy cũng thật ngại. Bất quá, ta mới từ phía Nam trở lại, cùng người bán trà ở địa phương, làm khế ước, bắt đầu từ sang năm, sẽ đến lượt ta đưa trà đi Tiền phủ ."
"Cái gì?" Mặt Kim Kim liền biến sắc. "Làm sao ngươi có thể... "
Bắt đầu rồi.
Trong lòng Tiểu Hồng, vừa mới nói ra ba chữ này thì hai người nam nữ tướng mạo đứng đầu, thông minh hơn người đã triển khai vô số lần thần thương khẩu chiến (chiến tranh bằng môi miệng)
Ai, từ mười năm trước, sau sự kiện đấu rượu của hai nhà, Nghiêm Diệu Ngọc và Tiền Kim Kim không có hợp, mọi người từ lâu đã biết.
Mỗi một lần, chỉ cần là nhắc tới Nghiêm Diệu Ngọc, chủ tử đều hận đến nghiến răng. Nhưng cũng chỉ có Nghiêm Diệu Ngọc, có thể làm cho đại cô nương tỉnh táo, đảo mắt đã quên mất lý trí.
Mưa thu liên tục, như một loại tơ.
Nghiêm Diệu Ngọc không ngần ngại chút nào. Mà hộ vệ cao lớn trầm mặc kia, cũng bất vi sở động (không động đậy). Nhưng là, đại tiểu thư thật sự cũng đâu so đo với bọn chúng!
Sợ chủ tử bị mưa làm ướt, Tiểu Hồng miễn cưỡng chống đỡ, cực khổ ở một bên, theo cước bộ chủ tử lúc nhanh lúc chậm, nàng tùy thời đều dừng lại, hoặc là đuổi theo. Nàng chỉ lo thay chủ tử che mưa, bản thân lại ở trong mưa, sợi tóc đen nhánh, dần dần bị mưa thu đượm ướt.
Cặp tuấn nam mỹ nữ kia, cứ như vậy vừa đấu võ mồm, vừa đi về phía trước, từng câu từng câu đối chọi gay gắt.
Tiểu Hồng đã sớm quen với tình hình trước mắt.
Nàng ngay cả thời gian than thở cũng không có, cẩn thận, miễn cưỡng chống đỡ, theo chủ tử đi qua cầu đá trơn trợt.
"Nghiêm, Diệu, Ngọc -- "
Nghe thấy Kim Kim giận la, Tiểu Hồng vội vàng quay đầu lại, chỉ sợ chủ tử bị chọc tức. Nhưng mà vừa quay đầu lại, nàng không có chú ý đến bãi nước mưa dưới chân, trong nháy mắt vướng chân một chút.
"A…a!" Nàng kêu nhỏ một tiếng, thân thể nghiêng một cái, sắp ngã xuống. Bỗng dưng, một bàn tay to đưa đến, ở lúc mạo hiểm nhất, kịp thời giữ nàng lại. Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật! Tiểu Hồng kinh sợ quá độ, đưa tay vỗ mạnh ngực, đến khi lấy lại hơi thở, mới quay đầu lại, cảm kích muốn tìm người tạ ơn. Con ngươi trong suốt như nước, lúc quay đầu lại, liền nhìn thấy một đôi tròng mắt ngăm đen.
Đó là hộ vệ của Nghiêm Diệu Ngọc.
Hắn cúi đầu, khuôn mặt có vẻ nghiêm trọng nhìn nàng, bàn tay to nắm cánh tay gầy yếu của nàng. Nhiệt độ ấm áp, từ lòng bàn tay hắn, xuyên thấu qua lớp áo ướt, làm nóng da thịt của nàng..
Mặt Tiểu Hồng lập tức ửng hồng vì mắc cỡ. Nàng muốn mở miệng nói tạ ơn, nhưng đột nhiên lại không nói nên lời, không biết làm sao, nàng chỉ có thể bất lực nhìn hắn.
Bàn tay to kia, chỉ nắm lấy nàng trong thời gian ngắn, chờ tới khi nàng đứng vững liền buông ra.
Trong nháy mắt, ma chú làm cho nàng không thể động đậy, tựa hồ cũng giải trừ theo.
Tiểu Hồng cắn môi, hướng hắn gật đầu, coi như là tạ ơn, tiếp theo xoay người, nắm cây dù, vội vã đuổi theo phía trước, chạy đến bên cạnh chủ tử, che đậy mưa phùn đầy trời.Thân ảnh cao lớn kia, cũng lặng yên không một tiếng động, lẳng lặng đi tới. Mặc dù, hắn không có phát ra bất kỳ thanh âm gì, nhưng không biết tại sao, nàng chính là biết, hắn đã đi tới rồi. Hắn nhích tới gần, khiến cho tai nàng có chút nóng lên.
Nàng nắm chặc cây dù, hết sức không để cho chủ tử bị mưa. Nhưng là tâm tư của nàng có chút phân tán, thậm chí còn không tự chủ được, len lén nhìn bên cạnh, nhìn nam nhân to lớn kia.
Hắn đứng nghiêm, đang nhìn phía trước, đối chọi gay gắt với mọi vật, đầu ngẩng cao, không chú ý đến hai người nam nữ đang ầm ĩ.
Sườn mặt (bên hông mặt) lãnh khốc, hiện lên vẻ mặt khó nắm bắt! Cực độ phiền chán, vẻ mặt không kiên nhẫn. Chẳng qua là, biểu lộ biến đi quá nhanh, mau đến mức nàng hoài nghi, mình hoa mắt nhìn lầm.
Nàng nhìn lầm rồi sao!
Tiểu Hồng nghiêng đầu nhỏ, cố gắng hồi tưởng những gì vừa nhìn thấy, vẻ mặt trong chớp mắt kia.
Bỗng nhiên, đôi tròng mắt đen sâu, u ám đột nhiên nhìn về phía nàng.
Đôi con ngươi lấp lánh hữu thần, giống như liệt hoả, nhìn thẳng nàng, phảng phất có thể dễ dàng nhìn xuyên thấu nàng đang suy nghĩ cái gì. Khuôn mặt nhỏ nhắn, ửng hồng lần nữa. Tiểu Hồng chột dạ, thiếu chút nữa làm rớt cây dù trong tay, nàng hoang mang rối loạn, ánh mắt vòng hướng khác, ngó thẳng phía trước, nhưng trái tim lại đập thật nhanh.
Hắn đang nhìn nàng.
Gần đây, nàng thỉnh thoảng phát hiện, tầm mắt xuyên thấu thẳng tắp của hắn hướng về mình.
Đó là bởi vì, nàng cũng thường xuyên len lén nhìn trộm hắn.
Mấy năm này, bởi vì chủ tử hai nhà càng đấu càng dữ, nàng thường gặp phải hắn. Nàng từ rất nhiều năm trước đã biết, hắn họ Cảnh, tên chỉ có một chữ Võ.
Nam nhân này trầm mặc ít nói, võ công cao cường, mỗi lần có người hành hung Nghiêm Diệu Ngọc, đều phải qua cửa ải của hắn trước.Mà qua nhiều năm như vậy, người đến đây trả thù, tất cả đều bại dưới tay hắn, không có một ai ngoại lệ. Mới đầu, Tiểu Hồng cực kỳ sợ diện mạo nghiêm khắc, lãnh khốc của Cảnh Võ. Nhưng là hết lần này tới lần khác chủ tử hai nhà không ai nhường ai, cơ hội nàng gặp hắn, nhiều không kể xiết.
Ấn tượng của nàng với Cảnh Võ, cho đến mùa xuân ba năm trước, mới có biến chuyển.
Hôm đó, nàng ra cửa làm việc, tình cờ thấy Cảnh Võ bắt được một đứa bé ăn xin ăn cắp bánh bao, đang bị nhiều người vây đánh.Đứa bé ăn xin kia gầy đến da bọc xương, thời điểm bị bắt, sợ đến phát run.
Cảnh Võ không có đánh hài tử đói bụng kia, ngược lại móc ra tiền, thay hắn trả nợ, còn bồi thường cho chủ quán.
Sau khi đám người truy đánh tản đi, hắn cúi đầu xuống, nói chuyện với đứa trẻ đó.
Cách nhau quá xa, Tiểu Hồng nghe không được Cảnh Võ đến tột cùng là nói cái gì, nhưng nàng tận mắt nhìn thấy, vẻ mặt đứa bé kia, từ hoảng sợ biến thành cảnh giác, bất an, rồi lại chuyển qua tò mò.
Lúc sau, khi Tiểu Hồng nhìn thấy hài tử kia lần nữa, hắn đã vào Nghiêm gia, thành người hầu của Nghiêm gia.
Trong lòng nàng biết được, hết thảy nhất định là do Cảnh Võ an bài.
Hắn nhìn như lạnh lùng, lại thay đứa bé ăn xin tìm một công việc cơm no áo ấm.
Thật ra thì,
Hắn cũng không phải là người lãnh khốc -
Đi theo bên cạnh chủ tử, tới một cửa hàng đồ cổ đằng trước.
Đại tiểu thư nổi giận đùng đùng, hất đầu đi vào, Nghiêm công tử lại mỉm cười, cũng đuổi theo vào. Bên trong cửa hàng đồ cổ, đồ không ít, tất cả rương gỗ lớn nhỏ cũng chất được khá cao, hơn nữa đường đi rất nhỏ, chỉ có thể chứa được vài người, mắt thấy số người đã đầy, nàng chỉ có thể thu dù lại, biết điều một chút đứng ở dưới mái hiên chờ.
Cảnh Võ cũng không tiến vào cửa hàng đồ cổ, nàng đứng ở bên trái cửa, hắn đứng ở bên phải.
Ngoài cửa, nước mưa theo mái nhà chảy xuống dưới giống như chuỗi hạt châu rủ xuống. Bên trong cửa hàng, thanh âm đấu giá của chủ tử, mơ hồ truyền ra, bị tiếng mưa rơi pha loãng.
Len lén, Tiểu Hồng không nhịn được ngắm Cảnh Võ một cái.
Hắn mặc áo đen, đứng chắp tay, vẻ mặt đạm mạc, nhìn phố xá ở xa. Hắn cao lớn cường tráng, đối với mưa thu lạnh lẽo không để ý chút nào.
Trái lại nàng quần áo ẩm ướt, hai tay đều lạnh đến đông cứng. Nàng đem dù để ở một bên, dựa vào tường, giơ lên tay nhỏ bé lạnh như băng, nhẹ nhàng thổi và chà sát hai tay.
Gió thu vừa lên, răng nàng thiếu chút nữa là run cầm cập. Trời ạ! lạnh quá. Tiểu Hồng tiếp tục thổi hơi vào tay, ở dưới mái hiên co rúm lại. Mưa phùn mênh mông, không tiếng động bay, khiến cho cảnh vật quanh mình cũng lộ ra vẻ mông lung, chỉ có nàng và hắn đứng trước bảng hiệu thì đặc biệt rõ ràng.
Sau đó, bất tri bất giác, nước mưa từ từ ngừng.
Nước mưa xuyên thành hạt châu bạc, trở nên càng lúc càng nhỏ, đinh đinh đan đan đánh vào phiến đá trên đường, cuối cùng hoàn toàn ngừng lại.
Bất quá, mưa mặc dù ngừng, gió thu lại tựa hồ như trở nên lạnh hơn.
Tiểu Hồng đứng ở chỗ cũ, chỉ cảm thấy có một chút choáng váng, cảnh vật ở phía trước trở nên mơ hồ. Nàng đang buồn bực, mưa rõ ràng đã ngừng, tại sao nàng nhìn ra ngoài, bốn phía vẫn là có chút mông lung?
Nàng suy nghĩ một chút, trong lòng bắt đầu bất an.
Không tốt, không phải bị cảm lạnh chứ?
Đang nghĩ như vậy, tiếng bước chân nhỏ vụn đã từ phía sau truyền tới. Đại tiểu thư; sắc mặt khó coi, tức giận đi ra. "Tiểu Hồng, chúng ta đi!"
"Vâng!"
Nàng vội vàng nắm dù lên, quên bản thân đang không khoẻ, bước nhanh theo. Nhưng là, nàng đi không được mấy bước, vẫn chưa thể đuổi kịp chủ tử, cả người đã đầu váng mắt hoa, chân mềm đến cơ hồ muốn té xuống.
Lại một lần nữa Cảnh Võ giữ nàng lại.
"Cô làm sao vậy?"
Thanh âm trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến, nàng ngẩng đầu, cố gắng đứng vững, nhưng chỉ cảm thấy một trận khó chịu, cảnh vật trước mắt đều xoay chuyển, nàng muốn ói.
Bàn tay to dò hướng trán của nàng. Tay của hắn có chút lạnh, cảm giác thật thoải mái, trong khoảng thời gian ngắn nàng đã quên nên né tránh, thậm chí muốn thiếp đi.
"Đáng chết, cô phát sốt."
Hắn mắng lên tiếng, vẻ mặt hung ác. Phát sốt? Người nào? Nàng sao?
"Đúng... Thật xin lỗi..." Tiểu Hồng nhìn bộ dáng hung thần ác sát của Cảnh Võ, trong lòng hơi sợ, lời xin lỗi không tự chủ được chạy ra khỏi cái miệng nhỏ nhắn.
Ai dè, nghe thấy nàng nói xin lỗi, hắn lại nhướng mày, nhìn nàng chằm chằm, thoạt nhìn rất giống bộ dáng tức giận.
A, hắn giận thật à.
Thật là khó thấy được, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bộ dáng tức giận của hắn. Bình thường, hắn luôn lãnh đạm, mặt không chút thay đổi, cho dù có vô ý bị thương, hắn cũng lãnh khốc như thường.
Tiểu Hồng nhìn hắn, không rõ bản thân chọc hắn chỗ nào. Lòng nàng lo lắng, không khỏi nói lắp bắp, lại một chuỗi lời xin lỗi thoát khỏi cái miệng nhỏ nhắn.
"Đúng đúng đúng. . . Thật xin lỗi... Ta ta ta. . . Ta không phải cố ý --. . ." Nàng thật để ý tâm tình của hắn. Nhưng là, mặc dù nàng đã hết sức nói xin lỗi, hắn lại có vẻ tức giận hơn. Hắn nhìn nàng, sau đó ngẩng đầu, tức giận nhìn chằm chằm phía trước, mở miệng sắp la lên.
Tiểu Hồng quá sợ hãi, trước khi hắn mở miệng, vội vàng nắm vạt áo của hắn.
"Đợi một chút, đừng gọi, ngươi đừng gọi, ta không sao. . ." Nàng cố gắng đứng thẳng dậy, khẩn trương lắc đầu.
"Thật, ngươi đừng quấy rầy đại tiểu thư --. . ." Nói xong, nàng xoay người, lại muốn đuổi theo.
Nhưng, Cảnh Võ lần nữa bắt được nàng.
"A!"
Tiểu Hồng thở nhẹ một tiếng, quay đầu lại, liền nhìn thấy tròng đen nóng bỏng kia nhìn chằm chằm nàng. Mà bàn tay to của hắn, lại càng giống như vòng sắt, gắt gao nắm lấy cổ tay nàng.
Cảnh Võ nheo mắt lại, mặt tràn đầy lửa giận.
"Cô đứng cũng không vững, còn muốn đi nơi nào?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nóng lên, lòng tràn đầy bất an nhìn hắn. "Ta, ta phải đi theo... Đi theo đại tiểu thư ..." Chân mày hắn nhíu lại, môi mỏng mím chặt, thần sắc lộ vẻ không vui. Tình huống liền bế tắc như vậy.
Tiểu Hồng bất an cực kỳ, trong lòng tràn đầy bất an và bất lực, căn bản không biết nên làm thế nào cho phải.
Vừa lúc đó, thanh âm Tiền Kim Kim vang lên.
"Này! Ngươi đối với Tiểu Hồng nhà ta làm cái gì?" Tiếng bước chân vội vã, từ xa đến gần.
"Cảnh, cảnh gia?" Tiểu Hồng hé mở môi đỏ mọng, sợ hãi, nghi hoặc bất an hỏi nhỏ. Nàng không rõ, Cảnh Võ sao lại thế? Tại sao nhìn nàng như vậy? Tại sao không buông nàng ra?
"Chuyện gì xảy ra?" Thanh âm Nghiêm Diệu Ngọc truyền đến theo.
Cho đến lúc này, Cảnh Võ mới buông lỏng tay ra, lạnh lùng nói: "Nàng phát sốt."
Trong nháy mắt, tất cả lực chú ý, cũng gom lại trên người nàng.
"Tiểu Hồng?" Kim Kim tiến nhanh lên, cầm tay nàng.
"Ngươi khoẻ không?"
"Nô tỳ không sao... Thật đấy..." Nàng yếu ớt cãi lại, nhưng tay của đại tiểu thư nhanh chóng phủ lên trán nàng. "Làm sao nóng như vậy?" Kim Kim cau mày.
"A, nô tỳ..."
Tiểu Hồng vẫn không có thể trả lời, chủ tử cũng đã quyết định.
"Quên đi, chúng ta khi khác đi dạo, trước đưa ngươi trở về phủ."
Vài câu ít ỏi, nhưng Tiểu Hồng bị làm cho sợ đến hai tay múa loạn, không ngừng lắc đầu."Đại tiểu thư, không cần, nô tỳ tự mình có thể trở về, không muốn phá đi hứng thú dạo phố của người."
"Yên tâm, hôm nay làm mất hứng thú của ta, tuyệt không phải là ngươi." Kim Kim liếc Nghiêm Diệu Ngọc một cái, tiếp theo xoay người, hướng phái cuối phố, khẽ vung tay lên.
Những kiệu phu có huấn luyện đã chờ sẵn ở đó, tùy thời cũng đề cao cảnh giác, chờ chủ tử gọi về. Khi nhìn thấy tín hiệu, bọn họ khiêng chiếc kiệu ấm áp hoa lệ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, dừng ở trước mặt Kim Kim trước mặt.
"Chúng ta đi." Kim Kim lôi kéo Tiểu Hồng, cùng ngồi lên chiếc kiệu rộng rãi ấm áp, hoàn toàn không để ý tới Nghiêm Diệu Ngọc đứng ở một bên. Trước khi lên kiệu, Tiểu Hồng còn có chút hoảng loạn, nàng lo lắng quay đầu lại, chỉ thấy Cảnh Võ đã trở về đứng sau Nghiêm Diệu Ngọc, vẻ mặt nghiêm khắc, không nhìn ra được vẻ mặt nào khác.
Nàng muốn nói cám ơn hắn.
Nhưng chủ nhân lôi kéo nàng lên kiệu, nàng thân bất do kỷ, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có.
Sau khi ngồi lên chiếc kiệu ấm áp, Tiểu Hồng thật sự không nhịn được, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên song cửa sổ, len lén nhìn ra bên ngoài. Ngắn ngủi trong nháy mắt, nàng vô tình chạm phải ánh mắt Cảnh Võ.
Trái tim, thình thịch đập loạn, khiến nàng có chút không thở nổi.
Hắn nhìn nàng, nàng biết, hắn thật ra là lo cho nàng.
Gương mặt Tiểu Hồng trở nên nóng hừng hực. Chỉ có nàng biết nguyên nhân sắc mặt đỏ ửng, không phải vì sốt cao, mà là vì nam nhân cao lớn trầm mặc bên ngoài chiếc kiệu ấm áp.
Nhưng, khi kiệu phu khiêng chiếc kiệu ấm áp, đi về Tiền phủ, không còn thấy được bóng dáng của hắn. Trong mắt không nhìn thấy, nhưng trong lòng của nàng, trong trí nhớ của nàng, hắn lại rõ mồn một. Không tự chủ, Tiểu Hồng cúi đầu xuống nhìn cổ tay mới vừa rồi bị Cảnh Võ nắm. Nhẹ vỗ về từng vòng da thịt hắn từng cầm, giống như nơi đó còn lại hơi ấm của hắn...
Mưa thu tiếp tục rơi cả tháng.
Vốn người nhiễm phong hàn, chỉ có Tiểu Hồng, nhưng chưa qua mấy ngày, gió thu mưa thu càng lúc càng lạnh, tiếng ho khan từ bốn phía cũng càng ngày càng nhiều.
Hai ngày trước, ngay cả Tiền Kim Kim cũng bị ho.
Tiểu Hồng nghĩ đến đây, trong lòng lại than thở. Không nghi ngờ chút nào, chủ tử của nàng là bênh nhân không hợp tác nhất, mỗi ngày như cũ đều làm việc đến khuya khoắt mới tắt đèn đi ngủ.
Đến hôm qua, đại tiểu thư rốt cục chống đỡ hết nổi, bị bệnh ở trên giường.
Đại phu lâu năm đến đây chẩn bệnh, đặc biệt khai báo, cần để cho bệnh nhân nghỉ ngơi thật nhiều, cẩn thận kê thuốc, thu tiền rồi theo thị đồng dìu đi.
Sau đó, như bình thường, Nghiêm Diệu Ngọc cũng tới thăm bệnh. Đi theo đến đây, còn có bốn tiểu tỳ nữ Giáp Ất Bính Đinh đôi mắt buồn ngủ đang ra sức ngáp dài
Cùng với Cảnh Võ.
Ngực Tiểu Hồng, mặc dù giống như có con nai con đang loạn nhảy, nhưng nàng vẫn miễn cưỡng duy trì trấn định, đón lấy một ít trân phẩm bổ khí trừ lạnh, còn có áo da ấm áp mà Nghiêm Diệu Ngọc đưa tới.
Khi Nghiêm Diệu Ngọc vào Trân Châu các, Tiểu Hồng lại chờ ở ngoài cửa, vểnh tai lắng nghe động tĩnh trong cửa, chờ tới khi nghe thấy được Nghiêm Diệu Ngọc kêu to, nàng lập tức nâng lên chén thuốc ấm áp, dùng tốc độ nhanh nhất đưa vào, lại dùng tốc độ nhanh nhất trốn ra.
Ai, chủ tử kiêu ngạo của nàng có một nhược điểm không muốn cho ai biết, chính là sợ uống thuốc đắng, bất luận nàng khuyên như thế nào, chủ tử không uống chính là không uống. Cũng may, Nghiêm công tử luôn xuất hiện đúng lúc,nhận lấy nhiệm vụ đút thuốc khó khăn, bằng không Tiểu Hồng thật thúc thủ vô sách (không có cách nào). Vì để cho bệnh chủ tử mau tốt, nàng chỉ có thể kiên trì, tạm thời thật xin lỗi đại tiểu thư.
Ra khỏi Trân Châu các, là đến phòng khách ấm áp.
Bốn tiểu nha đầu mập mạp, đã sớm quen cửa quen nẻo, tự tìm một hang ổ trong phòng khách cho riêng mình, chỉ chốc lát sau liền buồn ngủ, tham lam cảm giác ấm áp khi ngủ.
Trong phòng khách, nhìn không thấy bóng dáng mà nàng tâm tâm niệm niệm (luôn nghĩ đến). Nàng biết, đây là thói quen của Cảnh Võ, chưa bao giờ vào phòng khách, chỉ biết lưu ở ngoài cửa coi chừng.
Vừa nghĩ tới Cảnh Võ, Tiểu Hồng mặt không khỏi nóng lên, trong lòng khẩn trương cực kỳ.
Trước kia, nàng ở trước mặt hắn khẩn trương, là bởi vì sợ hắn; nhưng là hôm nay, nàng ở trước mặt hắn khẩn trương, không còn vì sợ hãi, mà. . . Mà là. . .
Trước đó không lâu, Cảnh Võ phát hiện nàng đang phát sốt. Mấy ngày trước, nàng đem quần áo của đại tiểu thư đi giặt chẳng may trượt chân ngã vào trong sông, cũng là hắn ra tay cứu giúp. Hắn chẳng những dùng nội lực làm ấm thân thể nàng, còn ôm nàng đi về cửa hàng của Nghiêm phủ, sai người tìm y phục cho nàng thay.
Trí nhớ của nàng về Cảnh Võ lại sâu hơn. Nhất là đôi tròng mắt đen kia, cùng với cảnh tượng hắn ôm nàng xuyên qua đường cái, như thế nào cũng không quên dc, không ngừng không ngừng len lén nhô ra, làm cho nàng mấy ngày nay nhiều lần đỏ m ặ t.
Cắn môi mềm, nhiệt năng ửng hồng kia lại hiện trên mặt nàng.
Tiểu Hồng đi vào nhà bếp, nổi lửa nấu nước, mở ra hộp trà, múc chút trà Ô Long thượng hạng cho vào ấm, sau đó dùng nhiệt độ thích hợp nhất, cẩn thận pha trà.
Nàng biết Cảnh Võ thích uống Ô Long thượng hạng, đây là tâm đắc mà mấy năm qua nàng len lén quan sát được.
Nước vừa chạm đến lá trà, hương trà nhẹ nhàng lan cả phòng, chất lỏng màu hổ phách, thanh thấu trong suốt, mùi thơm ngát nhàn nhạt .
Tiểu Hồng bưng chén trà sứ trắng, đi ra khỏi nhà bếp. Nàng khẩn trương đẩy cửa ra. Bước ra cánh cửa, quả nhiên nhìn thấy Cảnh Võ đứng ở ngoài cửa. Hắn cứ luôn mặc trang phục màu đen, bên hông đeo một thanh kiếm, trầm mặc đứng ở đàng kia. Thấy nàng đi ra ngoài. Lông mày hắn cũng không nhướng nhưng buông mắt xuống nhìn nàng.
Ánh mắt nóng rực kia khiến nàng càng khẩn trương .
"Cảnh, Cảnh gia..." Nàng nỗ lực kiềm chế hai tay run rẩy, giương mắt nhìn hắn, đem chén trà hướng hắn đưa tới, e lệ nói nhỏ: "Trời, trời lạnh , uống chút ít trà cho ấm."
Hương trà nhàn nhạt, phiêu tán ở trong không khí lạnh mùa thu.
Cảnh Võ đều xem hết e lệ của nàng trong mắt. Hắn biết, nàng rất dụng tâm ở chén trà này. Những năm gần đây, nàng bất luận làm bất cứ chuyện gì, cũng là tận tâm tận lực.
Tiểu Hồng đứng ở chỗ cũ, trong lòng có thật nhiều câu hỏi.
Là hắn không muốn uống trà? Hay là nàng pha trà, có chỗ nào không vừa ý của hắn? Bình thường hắn cũng sẽ không nói gì nhận lấy chén trà, yên lặng uống cạn trà nóng. Trong lòng nàng lo sợ bất an, càng bị ánh mắt nóng rực kia nhìn đến mặt ửng hồng. Nàng xấu hổ không dứt, không biết làm sao chuyển tầm mắt đi. Rốt cục, Cảnh Võ có động tác, hướng nàng vươn tay ra.
Hắn nhìn nàng chăm chú, vững vàng nâng bàn tay nhỏ bé đang cầm chén trà của nàng.
Này, này này này này này... Đây là chuyện gì xảy ra?
Tiểu Hồng khiếp sợ, không có nửa điểm phản kháng, chỉ có thể nhìn Cảnh Võ từ từ nâng lên hai tay dâng trà của nàng, sau đó cúi đầu, trực tiếp từ chén trà nàng đang bưng, mút nhẹ trà nóng.
Trời ạ, trời ạ, trời ạ...
Khi hắn đưa mắt nhìn, nàng vừa thẹn vừa quẫn, nhưng không dời được tầm mắt, lại càng không rút tay trở về được.Toàn thân nàng nóng lên, chỉ có thể theo ý tứ của hắn, đem chén trà bưng lên cao, để cho hắn uống trà.
Khói trắng lượn lờ dày, nhưng không làm mờ tầm mắt của Cảnh Võ được.
Hắn rõ ràng nhìn thấy, khuôn mặt đỏ ửng lan tràn đến cả hai tai của thiếu nữ trước m ắ t.
Tiểu Hông ngượng ngùng không dứt, chỉ có thể sững sờ nhìn hắn, thậm chí đã quên hô hấp, tay nhỏ bé đang cầm chén trà, hơn hơi run rẩy. Tim của nàng đập như sấm, giống như là sắp đụng tới cổ họng. Bàn tay to ngâm đen kia ở trong thu lạnh, truyền ra hơi ấm đặc biệt. Tiểu Hồng mắc cỡ muốn rụt tay lại, nhưng Cảnh Võ còn đang uống trà, từ từ, từng điểm từng điểm, từ trong chén nàng cầm, uống trà nóng nàng pha.
Những chiếc lá bị gió thu nhuộm đỏ, tung bay giữa không trung. Hương trà xanh, bao quanh nàng và hắn.
Nàng có thể cảm giác được, nhiệt độ trên tay Cảnh Võ, cảm giác được lòng của hắn, bàn tay của hắn, vững vàng ôm trọn hai tay của nàng.
Động tác thân mật này đánh sâu vào, làm cho thân thể nàng run lên, thiếu chút nữa lật úp chén trà.
Nhưng Cảnh Võ mở ra bàn tay to, ổn định hai tay của nàng, dù vậy vẫn ung dung uống trà.
Thời gian lúc đó tựa hồ ngừng lại.
Tim của nàng đập, phát ra thanh âm thật lớn, thanh âm lớn đến mười con phố cũng nghe được. A, đáng ghét, hắn khẳng định cũng nghe thấy tiếng tim đập rối loạn của nàng.
Từ đầu tới đuôi, Cảnh Võ cũng ngó chừng nàng, đôi mắt kia ngay cả chớp cũng không. Khi hắn rốt cục uống xong chén trà này, thu tay lại, tay chân Tiểu Hồng đã nhũn ra, toàn thân hồng giống như một con tôm chín.
Tay đang cầm cái chén của nàng phát run, khuôn mặt đỏ rực, còn muốn duy trì lễ giáo, hướng hắn cúi người, nhưng chân mềm lảo đảo một chút.
"A." Nàng thở nhẹ ra tiếng.
Hắn lần nữa vươn tay, cầm cánh tay của nàng.
"Cẩn thận." Tay của hắn nóng như đang nung sắt.
"Tạ ơn... Tạ ơn Cảnh gia..." Nói cám ơn xong, nàng giống như con thỏ nóng vội, cuống quít đứng thẳng người, nhìn cũng không dám nhìn hắn một cái, Tiểu Hồng cũng không dám ở lâu. Đợi đến khi hắn buông tay ra, nàng xoay người đi vào cửa, chạy trối chết.
Hết lần này tới lần khác, càng nóng lòng nàng lại càng ngốc.
Tiểu Hồng thiếu chút nữa bị trượt chân té. May là, nàng kịp thời đưa tay vịn chặt cửa, mới giữ vững thân thể, không có ngã gục trên mặt đất. Nhưng nàng biết hắn đang nhìn. Nàng có thể cảm giác được, tầm mắt bức bách của hắn. Trời ạ, thật mất thể diện! Tiểu Hồng lúng túng không dứt, chống hai chân run rẩy, vội vã rời đi.
Gió thu nhẹ phẩy, thổi lên góc áo Cảnh Võ.
Hắn tiếp tục nhìn chăm chủ bóng dáng đang dần xa kia, cho đến nhìn không thấy nữa mới thôi, hắn khẽ nhếch môi mỏng lên, lộ ra vẻ mặt những năm gần đây khó gặp.
Trời mưa.
Sáng sớm Tiểu Hồng mang giày thêu thanh lịch bước ra khỏi nhà, lấy ra cái dù bằng giấy dầu đã sớm chuẩn bị tốt, nhẹ nhàng mở ra. Hoa cỏ tinh sảo được vẽ trên mặt dù, ở trong cơn mưa miên man, càng lộ vẻ thanh nhã. Chẳng qua là, nàng mở dù ra, không phải che mưa cho mình, mà là đem dù chuyển đến một bên, che đậy một chỗ nhỏ ngoài cửa tiệm trà.
Bên trong tiệm trà, truyền đến thanh âm sang sảng của lão bản, giọng nói một mực cung kính. "Đại tiểu thư, ngài đi thong thả." Lão bản vừa nói, cử chỉ cũng rất ân cần. "Ngài cứ việc yên tâm, chỉ cần hàng vừa đến, ta lập tức phái người đưa đến cửa hàng Tiền phủ, tuyệt không kéo dài."
"Vậy thì làm phiền cho lão gia." Tiền Kim Kim ngoái đầu cười một cái, dừng bước ở trước cửa. "Ngài đừng đa lễ, mau trở lại trong nhà đi."
"Ta đi vào đây, đi vào đây..." Ngoài miệng nói như vậy, lão bản vẫn đứng ở bậc thềm trước cửa tiệm.
Kim Kim mới vừa bước ra tiệm trà, Tiểu Hồng đã đưa dù lên, không có để cho một tia mưa thu nào dính vào chủ tử.Nàng vừa miễn cưỡng khen, vừa đưa tay, để cho chủ tử xinh đẹp khoác, không quên nhẹ giọng nhắc nhở.
"Đại tiểu thư, cẩn thận trơn."
“Ừ."
Kim Kim nhẹ khoác tay nàng, mới đi được có mấy bước đường, thân thể lại phút chốc cứng đờ.
Tiểu Hồng thân là nha hoàn, trông thấy chủ tử sắc mặt trầm xuống nhìn chằm chằm con phố đối diện, lập tức phát hiện có điều gì không đúng. Nàng ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy người đang đi về phía chủ tử, trong lòng không khỏi âm thầm nói hỏng bét. Này là, người nào không gặp, hết lần này tới lần khác đều gặp được Nghiêm gia công tử. Nghiêm, Tiền hai nhà 'giao tình' không phải là nông cạn, đây là chuyện toàn bộ người ở kinh thành đều biết. Nghiêm công tử có tình cảm với đại tiểu thư! Không không không, là yêu mới đúng. Mà đại cô nương đối với Nghiêm công tử, thì lại vừa yêu vừa hận! A, không đúng không đúng, là hận thấu xương.
Tóm lại, hai người vừa thấy mặt, nếu không ầm ỹ một trận, nhất định ông trời sẽ hạ mưa đỏ.
"Kim Kim cô nương."
"Nghiêm công tử."
Hai người ngoài mặt khách khí, lễ nghĩa có đủ, nhưng chào hỏi xong, Kim Kim liền xoay người, cũng không quay đầu lại, đi về một hướng khác.
Nghiêm Diệu Ngọc lại nhắm mắt theo đuôi, giẫm chân tại chỗ đi đến.
Mà ở phía sau hắn, thị vệ Cảnh Võ nhiều năm qua ở bên hắn như hình với bóng, như trước im hơi lặng tiếng, cũng đi theo sau hắn vài bước.
"Kim Kim cô nương là tới chỗ lão bản nhập hàng sao?" Nghiêm Diệu Ngọc cười chân thành hỏi. "Tiểu thư đã bao hết toàn bộ trà xuân năm nay, lần này, là tới mua trà thu sao?"
"Uhm." Kim Kim ngoài cười nhưng trong không cười, chớp mắt một cái."Thật không tốt, trà xuân lúc trước đã giành trước một bước, ngày hôm nay cũng nhanh hơn một chút, tối nay mà hàng đến, ta sẽ cho người đưa một chút đi Nghiêm phủ."
"Phải không? Vậy cũng thật ngại. Bất quá, ta mới từ phía Nam trở lại, cùng người bán trà ở địa phương, làm khế ước, bắt đầu từ sang năm, sẽ đến lượt ta đưa trà đi Tiền phủ ."
"Cái gì?" Mặt Kim Kim liền biến sắc. "Làm sao ngươi có thể... "
Bắt đầu rồi.
Trong lòng Tiểu Hồng, vừa mới nói ra ba chữ này thì hai người nam nữ tướng mạo đứng đầu, thông minh hơn người đã triển khai vô số lần thần thương khẩu chiến (chiến tranh bằng môi miệng)
Ai, từ mười năm trước, sau sự kiện đấu rượu của hai nhà, Nghiêm Diệu Ngọc và Tiền Kim Kim không có hợp, mọi người từ lâu đã biết.
Mỗi một lần, chỉ cần là nhắc tới Nghiêm Diệu Ngọc, chủ tử đều hận đến nghiến răng. Nhưng cũng chỉ có Nghiêm Diệu Ngọc, có thể làm cho đại cô nương tỉnh táo, đảo mắt đã quên mất lý trí.
Mưa thu liên tục, như một loại tơ.
Nghiêm Diệu Ngọc không ngần ngại chút nào. Mà hộ vệ cao lớn trầm mặc kia, cũng bất vi sở động (không động đậy). Nhưng là, đại tiểu thư thật sự cũng đâu so đo với bọn chúng!
Sợ chủ tử bị mưa làm ướt, Tiểu Hồng miễn cưỡng chống đỡ, cực khổ ở một bên, theo cước bộ chủ tử lúc nhanh lúc chậm, nàng tùy thời đều dừng lại, hoặc là đuổi theo. Nàng chỉ lo thay chủ tử che mưa, bản thân lại ở trong mưa, sợi tóc đen nhánh, dần dần bị mưa thu đượm ướt.
Cặp tuấn nam mỹ nữ kia, cứ như vậy vừa đấu võ mồm, vừa đi về phía trước, từng câu từng câu đối chọi gay gắt.
Tiểu Hồng đã sớm quen với tình hình trước mắt.
Nàng ngay cả thời gian than thở cũng không có, cẩn thận, miễn cưỡng chống đỡ, theo chủ tử đi qua cầu đá trơn trợt.
"Nghiêm, Diệu, Ngọc -- "
Nghe thấy Kim Kim giận la, Tiểu Hồng vội vàng quay đầu lại, chỉ sợ chủ tử bị chọc tức. Nhưng mà vừa quay đầu lại, nàng không có chú ý đến bãi nước mưa dưới chân, trong nháy mắt vướng chân một chút.
"A…a!" Nàng kêu nhỏ một tiếng, thân thể nghiêng một cái, sắp ngã xuống. Bỗng dưng, một bàn tay to đưa đến, ở lúc mạo hiểm nhất, kịp thời giữ nàng lại. Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật! Tiểu Hồng kinh sợ quá độ, đưa tay vỗ mạnh ngực, đến khi lấy lại hơi thở, mới quay đầu lại, cảm kích muốn tìm người tạ ơn. Con ngươi trong suốt như nước, lúc quay đầu lại, liền nhìn thấy một đôi tròng mắt ngăm đen.
Đó là hộ vệ của Nghiêm Diệu Ngọc.
Hắn cúi đầu, khuôn mặt có vẻ nghiêm trọng nhìn nàng, bàn tay to nắm cánh tay gầy yếu của nàng. Nhiệt độ ấm áp, từ lòng bàn tay hắn, xuyên thấu qua lớp áo ướt, làm nóng da thịt của nàng..
Mặt Tiểu Hồng lập tức ửng hồng vì mắc cỡ. Nàng muốn mở miệng nói tạ ơn, nhưng đột nhiên lại không nói nên lời, không biết làm sao, nàng chỉ có thể bất lực nhìn hắn.
Bàn tay to kia, chỉ nắm lấy nàng trong thời gian ngắn, chờ tới khi nàng đứng vững liền buông ra.
Trong nháy mắt, ma chú làm cho nàng không thể động đậy, tựa hồ cũng giải trừ theo.
Tiểu Hồng cắn môi, hướng hắn gật đầu, coi như là tạ ơn, tiếp theo xoay người, nắm cây dù, vội vã đuổi theo phía trước, chạy đến bên cạnh chủ tử, che đậy mưa phùn đầy trời.Thân ảnh cao lớn kia, cũng lặng yên không một tiếng động, lẳng lặng đi tới. Mặc dù, hắn không có phát ra bất kỳ thanh âm gì, nhưng không biết tại sao, nàng chính là biết, hắn đã đi tới rồi. Hắn nhích tới gần, khiến cho tai nàng có chút nóng lên.
Nàng nắm chặc cây dù, hết sức không để cho chủ tử bị mưa. Nhưng là tâm tư của nàng có chút phân tán, thậm chí còn không tự chủ được, len lén nhìn bên cạnh, nhìn nam nhân to lớn kia.
Hắn đứng nghiêm, đang nhìn phía trước, đối chọi gay gắt với mọi vật, đầu ngẩng cao, không chú ý đến hai người nam nữ đang ầm ĩ.
Sườn mặt (bên hông mặt) lãnh khốc, hiện lên vẻ mặt khó nắm bắt! Cực độ phiền chán, vẻ mặt không kiên nhẫn. Chẳng qua là, biểu lộ biến đi quá nhanh, mau đến mức nàng hoài nghi, mình hoa mắt nhìn lầm.
Nàng nhìn lầm rồi sao!
Tiểu Hồng nghiêng đầu nhỏ, cố gắng hồi tưởng những gì vừa nhìn thấy, vẻ mặt trong chớp mắt kia.
Bỗng nhiên, đôi tròng mắt đen sâu, u ám đột nhiên nhìn về phía nàng.
Đôi con ngươi lấp lánh hữu thần, giống như liệt hoả, nhìn thẳng nàng, phảng phất có thể dễ dàng nhìn xuyên thấu nàng đang suy nghĩ cái gì. Khuôn mặt nhỏ nhắn, ửng hồng lần nữa. Tiểu Hồng chột dạ, thiếu chút nữa làm rớt cây dù trong tay, nàng hoang mang rối loạn, ánh mắt vòng hướng khác, ngó thẳng phía trước, nhưng trái tim lại đập thật nhanh.
Hắn đang nhìn nàng.
Gần đây, nàng thỉnh thoảng phát hiện, tầm mắt xuyên thấu thẳng tắp của hắn hướng về mình.
Đó là bởi vì, nàng cũng thường xuyên len lén nhìn trộm hắn.
Mấy năm này, bởi vì chủ tử hai nhà càng đấu càng dữ, nàng thường gặp phải hắn. Nàng từ rất nhiều năm trước đã biết, hắn họ Cảnh, tên chỉ có một chữ Võ.
Nam nhân này trầm mặc ít nói, võ công cao cường, mỗi lần có người hành hung Nghiêm Diệu Ngọc, đều phải qua cửa ải của hắn trước.Mà qua nhiều năm như vậy, người đến đây trả thù, tất cả đều bại dưới tay hắn, không có một ai ngoại lệ. Mới đầu, Tiểu Hồng cực kỳ sợ diện mạo nghiêm khắc, lãnh khốc của Cảnh Võ. Nhưng là hết lần này tới lần khác chủ tử hai nhà không ai nhường ai, cơ hội nàng gặp hắn, nhiều không kể xiết.
Ấn tượng của nàng với Cảnh Võ, cho đến mùa xuân ba năm trước, mới có biến chuyển.
Hôm đó, nàng ra cửa làm việc, tình cờ thấy Cảnh Võ bắt được một đứa bé ăn xin ăn cắp bánh bao, đang bị nhiều người vây đánh.Đứa bé ăn xin kia gầy đến da bọc xương, thời điểm bị bắt, sợ đến phát run.
Cảnh Võ không có đánh hài tử đói bụng kia, ngược lại móc ra tiền, thay hắn trả nợ, còn bồi thường cho chủ quán.
Sau khi đám người truy đánh tản đi, hắn cúi đầu xuống, nói chuyện với đứa trẻ đó.
Cách nhau quá xa, Tiểu Hồng nghe không được Cảnh Võ đến tột cùng là nói cái gì, nhưng nàng tận mắt nhìn thấy, vẻ mặt đứa bé kia, từ hoảng sợ biến thành cảnh giác, bất an, rồi lại chuyển qua tò mò.
Lúc sau, khi Tiểu Hồng nhìn thấy hài tử kia lần nữa, hắn đã vào Nghiêm gia, thành người hầu của Nghiêm gia.
Trong lòng nàng biết được, hết thảy nhất định là do Cảnh Võ an bài.
Hắn nhìn như lạnh lùng, lại thay đứa bé ăn xin tìm một công việc cơm no áo ấm.
Thật ra thì,
Hắn cũng không phải là người lãnh khốc -
Đi theo bên cạnh chủ tử, tới một cửa hàng đồ cổ đằng trước.
Đại tiểu thư nổi giận đùng đùng, hất đầu đi vào, Nghiêm công tử lại mỉm cười, cũng đuổi theo vào. Bên trong cửa hàng đồ cổ, đồ không ít, tất cả rương gỗ lớn nhỏ cũng chất được khá cao, hơn nữa đường đi rất nhỏ, chỉ có thể chứa được vài người, mắt thấy số người đã đầy, nàng chỉ có thể thu dù lại, biết điều một chút đứng ở dưới mái hiên chờ.
Cảnh Võ cũng không tiến vào cửa hàng đồ cổ, nàng đứng ở bên trái cửa, hắn đứng ở bên phải.
Ngoài cửa, nước mưa theo mái nhà chảy xuống dưới giống như chuỗi hạt châu rủ xuống. Bên trong cửa hàng, thanh âm đấu giá của chủ tử, mơ hồ truyền ra, bị tiếng mưa rơi pha loãng.
Len lén, Tiểu Hồng không nhịn được ngắm Cảnh Võ một cái.
Hắn mặc áo đen, đứng chắp tay, vẻ mặt đạm mạc, nhìn phố xá ở xa. Hắn cao lớn cường tráng, đối với mưa thu lạnh lẽo không để ý chút nào.
Trái lại nàng quần áo ẩm ướt, hai tay đều lạnh đến đông cứng. Nàng đem dù để ở một bên, dựa vào tường, giơ lên tay nhỏ bé lạnh như băng, nhẹ nhàng thổi và chà sát hai tay.
Gió thu vừa lên, răng nàng thiếu chút nữa là run cầm cập. Trời ạ! lạnh quá. Tiểu Hồng tiếp tục thổi hơi vào tay, ở dưới mái hiên co rúm lại. Mưa phùn mênh mông, không tiếng động bay, khiến cho cảnh vật quanh mình cũng lộ ra vẻ mông lung, chỉ có nàng và hắn đứng trước bảng hiệu thì đặc biệt rõ ràng.
Sau đó, bất tri bất giác, nước mưa từ từ ngừng.
Nước mưa xuyên thành hạt châu bạc, trở nên càng lúc càng nhỏ, đinh đinh đan đan đánh vào phiến đá trên đường, cuối cùng hoàn toàn ngừng lại.
Bất quá, mưa mặc dù ngừng, gió thu lại tựa hồ như trở nên lạnh hơn.
Tiểu Hồng đứng ở chỗ cũ, chỉ cảm thấy có một chút choáng váng, cảnh vật ở phía trước trở nên mơ hồ. Nàng đang buồn bực, mưa rõ ràng đã ngừng, tại sao nàng nhìn ra ngoài, bốn phía vẫn là có chút mông lung?
Nàng suy nghĩ một chút, trong lòng bắt đầu bất an.
Không tốt, không phải bị cảm lạnh chứ?
Đang nghĩ như vậy, tiếng bước chân nhỏ vụn đã từ phía sau truyền tới. Đại tiểu thư; sắc mặt khó coi, tức giận đi ra. "Tiểu Hồng, chúng ta đi!"
"Vâng!"
Nàng vội vàng nắm dù lên, quên bản thân đang không khoẻ, bước nhanh theo. Nhưng là, nàng đi không được mấy bước, vẫn chưa thể đuổi kịp chủ tử, cả người đã đầu váng mắt hoa, chân mềm đến cơ hồ muốn té xuống.
Lại một lần nữa Cảnh Võ giữ nàng lại.
"Cô làm sao vậy?"
Thanh âm trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến, nàng ngẩng đầu, cố gắng đứng vững, nhưng chỉ cảm thấy một trận khó chịu, cảnh vật trước mắt đều xoay chuyển, nàng muốn ói.
Bàn tay to dò hướng trán của nàng. Tay của hắn có chút lạnh, cảm giác thật thoải mái, trong khoảng thời gian ngắn nàng đã quên nên né tránh, thậm chí muốn thiếp đi.
"Đáng chết, cô phát sốt."
Hắn mắng lên tiếng, vẻ mặt hung ác. Phát sốt? Người nào? Nàng sao?
"Đúng... Thật xin lỗi..." Tiểu Hồng nhìn bộ dáng hung thần ác sát của Cảnh Võ, trong lòng hơi sợ, lời xin lỗi không tự chủ được chạy ra khỏi cái miệng nhỏ nhắn.
Ai dè, nghe thấy nàng nói xin lỗi, hắn lại nhướng mày, nhìn nàng chằm chằm, thoạt nhìn rất giống bộ dáng tức giận.
A, hắn giận thật à.
Thật là khó thấy được, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bộ dáng tức giận của hắn. Bình thường, hắn luôn lãnh đạm, mặt không chút thay đổi, cho dù có vô ý bị thương, hắn cũng lãnh khốc như thường.
Tiểu Hồng nhìn hắn, không rõ bản thân chọc hắn chỗ nào. Lòng nàng lo lắng, không khỏi nói lắp bắp, lại một chuỗi lời xin lỗi thoát khỏi cái miệng nhỏ nhắn.
"Đúng đúng đúng. . . Thật xin lỗi... Ta ta ta. . . Ta không phải cố ý --. . ." Nàng thật để ý tâm tình của hắn. Nhưng là, mặc dù nàng đã hết sức nói xin lỗi, hắn lại có vẻ tức giận hơn. Hắn nhìn nàng, sau đó ngẩng đầu, tức giận nhìn chằm chằm phía trước, mở miệng sắp la lên.
Tiểu Hồng quá sợ hãi, trước khi hắn mở miệng, vội vàng nắm vạt áo của hắn.
"Đợi một chút, đừng gọi, ngươi đừng gọi, ta không sao. . ." Nàng cố gắng đứng thẳng dậy, khẩn trương lắc đầu.
"Thật, ngươi đừng quấy rầy đại tiểu thư --. . ." Nói xong, nàng xoay người, lại muốn đuổi theo.
Nhưng, Cảnh Võ lần nữa bắt được nàng.
"A!"
Tiểu Hồng thở nhẹ một tiếng, quay đầu lại, liền nhìn thấy tròng đen nóng bỏng kia nhìn chằm chằm nàng. Mà bàn tay to của hắn, lại càng giống như vòng sắt, gắt gao nắm lấy cổ tay nàng.
Cảnh Võ nheo mắt lại, mặt tràn đầy lửa giận.
"Cô đứng cũng không vững, còn muốn đi nơi nào?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nóng lên, lòng tràn đầy bất an nhìn hắn. "Ta, ta phải đi theo... Đi theo đại tiểu thư ..." Chân mày hắn nhíu lại, môi mỏng mím chặt, thần sắc lộ vẻ không vui. Tình huống liền bế tắc như vậy.
Tiểu Hồng bất an cực kỳ, trong lòng tràn đầy bất an và bất lực, căn bản không biết nên làm thế nào cho phải.
Vừa lúc đó, thanh âm Tiền Kim Kim vang lên.
"Này! Ngươi đối với Tiểu Hồng nhà ta làm cái gì?" Tiếng bước chân vội vã, từ xa đến gần.
"Cảnh, cảnh gia?" Tiểu Hồng hé mở môi đỏ mọng, sợ hãi, nghi hoặc bất an hỏi nhỏ. Nàng không rõ, Cảnh Võ sao lại thế? Tại sao nhìn nàng như vậy? Tại sao không buông nàng ra?
"Chuyện gì xảy ra?" Thanh âm Nghiêm Diệu Ngọc truyền đến theo.
Cho đến lúc này, Cảnh Võ mới buông lỏng tay ra, lạnh lùng nói: "Nàng phát sốt."
Trong nháy mắt, tất cả lực chú ý, cũng gom lại trên người nàng.
"Tiểu Hồng?" Kim Kim tiến nhanh lên, cầm tay nàng.
"Ngươi khoẻ không?"
"Nô tỳ không sao... Thật đấy..." Nàng yếu ớt cãi lại, nhưng tay của đại tiểu thư nhanh chóng phủ lên trán nàng. "Làm sao nóng như vậy?" Kim Kim cau mày.
"A, nô tỳ..."
Tiểu Hồng vẫn không có thể trả lời, chủ tử cũng đã quyết định.
"Quên đi, chúng ta khi khác đi dạo, trước đưa ngươi trở về phủ."
Vài câu ít ỏi, nhưng Tiểu Hồng bị làm cho sợ đến hai tay múa loạn, không ngừng lắc đầu."Đại tiểu thư, không cần, nô tỳ tự mình có thể trở về, không muốn phá đi hứng thú dạo phố của người."
"Yên tâm, hôm nay làm mất hứng thú của ta, tuyệt không phải là ngươi." Kim Kim liếc Nghiêm Diệu Ngọc một cái, tiếp theo xoay người, hướng phái cuối phố, khẽ vung tay lên.
Những kiệu phu có huấn luyện đã chờ sẵn ở đó, tùy thời cũng đề cao cảnh giác, chờ chủ tử gọi về. Khi nhìn thấy tín hiệu, bọn họ khiêng chiếc kiệu ấm áp hoa lệ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, dừng ở trước mặt Kim Kim trước mặt.
"Chúng ta đi." Kim Kim lôi kéo Tiểu Hồng, cùng ngồi lên chiếc kiệu rộng rãi ấm áp, hoàn toàn không để ý tới Nghiêm Diệu Ngọc đứng ở một bên. Trước khi lên kiệu, Tiểu Hồng còn có chút hoảng loạn, nàng lo lắng quay đầu lại, chỉ thấy Cảnh Võ đã trở về đứng sau Nghiêm Diệu Ngọc, vẻ mặt nghiêm khắc, không nhìn ra được vẻ mặt nào khác.
Nàng muốn nói cám ơn hắn.
Nhưng chủ nhân lôi kéo nàng lên kiệu, nàng thân bất do kỷ, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có.
Sau khi ngồi lên chiếc kiệu ấm áp, Tiểu Hồng thật sự không nhịn được, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên song cửa sổ, len lén nhìn ra bên ngoài. Ngắn ngủi trong nháy mắt, nàng vô tình chạm phải ánh mắt Cảnh Võ.
Trái tim, thình thịch đập loạn, khiến nàng có chút không thở nổi.
Hắn nhìn nàng, nàng biết, hắn thật ra là lo cho nàng.
Gương mặt Tiểu Hồng trở nên nóng hừng hực. Chỉ có nàng biết nguyên nhân sắc mặt đỏ ửng, không phải vì sốt cao, mà là vì nam nhân cao lớn trầm mặc bên ngoài chiếc kiệu ấm áp.
Nhưng, khi kiệu phu khiêng chiếc kiệu ấm áp, đi về Tiền phủ, không còn thấy được bóng dáng của hắn. Trong mắt không nhìn thấy, nhưng trong lòng của nàng, trong trí nhớ của nàng, hắn lại rõ mồn một. Không tự chủ, Tiểu Hồng cúi đầu xuống nhìn cổ tay mới vừa rồi bị Cảnh Võ nắm. Nhẹ vỗ về từng vòng da thịt hắn từng cầm, giống như nơi đó còn lại hơi ấm của hắn...
Mưa thu tiếp tục rơi cả tháng.
Vốn người nhiễm phong hàn, chỉ có Tiểu Hồng, nhưng chưa qua mấy ngày, gió thu mưa thu càng lúc càng lạnh, tiếng ho khan từ bốn phía cũng càng ngày càng nhiều.
Hai ngày trước, ngay cả Tiền Kim Kim cũng bị ho.
Tiểu Hồng nghĩ đến đây, trong lòng lại than thở. Không nghi ngờ chút nào, chủ tử của nàng là bênh nhân không hợp tác nhất, mỗi ngày như cũ đều làm việc đến khuya khoắt mới tắt đèn đi ngủ.
Đến hôm qua, đại tiểu thư rốt cục chống đỡ hết nổi, bị bệnh ở trên giường.
Đại phu lâu năm đến đây chẩn bệnh, đặc biệt khai báo, cần để cho bệnh nhân nghỉ ngơi thật nhiều, cẩn thận kê thuốc, thu tiền rồi theo thị đồng dìu đi.
Sau đó, như bình thường, Nghiêm Diệu Ngọc cũng tới thăm bệnh. Đi theo đến đây, còn có bốn tiểu tỳ nữ Giáp Ất Bính Đinh đôi mắt buồn ngủ đang ra sức ngáp dài
Cùng với Cảnh Võ.
Ngực Tiểu Hồng, mặc dù giống như có con nai con đang loạn nhảy, nhưng nàng vẫn miễn cưỡng duy trì trấn định, đón lấy một ít trân phẩm bổ khí trừ lạnh, còn có áo da ấm áp mà Nghiêm Diệu Ngọc đưa tới.
Khi Nghiêm Diệu Ngọc vào Trân Châu các, Tiểu Hồng lại chờ ở ngoài cửa, vểnh tai lắng nghe động tĩnh trong cửa, chờ tới khi nghe thấy được Nghiêm Diệu Ngọc kêu to, nàng lập tức nâng lên chén thuốc ấm áp, dùng tốc độ nhanh nhất đưa vào, lại dùng tốc độ nhanh nhất trốn ra.
Ai, chủ tử kiêu ngạo của nàng có một nhược điểm không muốn cho ai biết, chính là sợ uống thuốc đắng, bất luận nàng khuyên như thế nào, chủ tử không uống chính là không uống. Cũng may, Nghiêm công tử luôn xuất hiện đúng lúc,nhận lấy nhiệm vụ đút thuốc khó khăn, bằng không Tiểu Hồng thật thúc thủ vô sách (không có cách nào). Vì để cho bệnh chủ tử mau tốt, nàng chỉ có thể kiên trì, tạm thời thật xin lỗi đại tiểu thư.
Ra khỏi Trân Châu các, là đến phòng khách ấm áp.
Bốn tiểu nha đầu mập mạp, đã sớm quen cửa quen nẻo, tự tìm một hang ổ trong phòng khách cho riêng mình, chỉ chốc lát sau liền buồn ngủ, tham lam cảm giác ấm áp khi ngủ.
Trong phòng khách, nhìn không thấy bóng dáng mà nàng tâm tâm niệm niệm (luôn nghĩ đến). Nàng biết, đây là thói quen của Cảnh Võ, chưa bao giờ vào phòng khách, chỉ biết lưu ở ngoài cửa coi chừng.
Vừa nghĩ tới Cảnh Võ, Tiểu Hồng mặt không khỏi nóng lên, trong lòng khẩn trương cực kỳ.
Trước kia, nàng ở trước mặt hắn khẩn trương, là bởi vì sợ hắn; nhưng là hôm nay, nàng ở trước mặt hắn khẩn trương, không còn vì sợ hãi, mà. . . Mà là. . .
Trước đó không lâu, Cảnh Võ phát hiện nàng đang phát sốt. Mấy ngày trước, nàng đem quần áo của đại tiểu thư đi giặt chẳng may trượt chân ngã vào trong sông, cũng là hắn ra tay cứu giúp. Hắn chẳng những dùng nội lực làm ấm thân thể nàng, còn ôm nàng đi về cửa hàng của Nghiêm phủ, sai người tìm y phục cho nàng thay.
Trí nhớ của nàng về Cảnh Võ lại sâu hơn. Nhất là đôi tròng mắt đen kia, cùng với cảnh tượng hắn ôm nàng xuyên qua đường cái, như thế nào cũng không quên dc, không ngừng không ngừng len lén nhô ra, làm cho nàng mấy ngày nay nhiều lần đỏ m ặ t.
Cắn môi mềm, nhiệt năng ửng hồng kia lại hiện trên mặt nàng.
Tiểu Hồng đi vào nhà bếp, nổi lửa nấu nước, mở ra hộp trà, múc chút trà Ô Long thượng hạng cho vào ấm, sau đó dùng nhiệt độ thích hợp nhất, cẩn thận pha trà.
Nàng biết Cảnh Võ thích uống Ô Long thượng hạng, đây là tâm đắc mà mấy năm qua nàng len lén quan sát được.
Nước vừa chạm đến lá trà, hương trà nhẹ nhàng lan cả phòng, chất lỏng màu hổ phách, thanh thấu trong suốt, mùi thơm ngát nhàn nhạt .
Tiểu Hồng bưng chén trà sứ trắng, đi ra khỏi nhà bếp. Nàng khẩn trương đẩy cửa ra. Bước ra cánh cửa, quả nhiên nhìn thấy Cảnh Võ đứng ở ngoài cửa. Hắn cứ luôn mặc trang phục màu đen, bên hông đeo một thanh kiếm, trầm mặc đứng ở đàng kia. Thấy nàng đi ra ngoài. Lông mày hắn cũng không nhướng nhưng buông mắt xuống nhìn nàng.
Ánh mắt nóng rực kia khiến nàng càng khẩn trương .
"Cảnh, Cảnh gia..." Nàng nỗ lực kiềm chế hai tay run rẩy, giương mắt nhìn hắn, đem chén trà hướng hắn đưa tới, e lệ nói nhỏ: "Trời, trời lạnh , uống chút ít trà cho ấm."
Hương trà nhàn nhạt, phiêu tán ở trong không khí lạnh mùa thu.
Cảnh Võ đều xem hết e lệ của nàng trong mắt. Hắn biết, nàng rất dụng tâm ở chén trà này. Những năm gần đây, nàng bất luận làm bất cứ chuyện gì, cũng là tận tâm tận lực.
Tiểu Hồng đứng ở chỗ cũ, trong lòng có thật nhiều câu hỏi.
Là hắn không muốn uống trà? Hay là nàng pha trà, có chỗ nào không vừa ý của hắn? Bình thường hắn cũng sẽ không nói gì nhận lấy chén trà, yên lặng uống cạn trà nóng. Trong lòng nàng lo sợ bất an, càng bị ánh mắt nóng rực kia nhìn đến mặt ửng hồng. Nàng xấu hổ không dứt, không biết làm sao chuyển tầm mắt đi. Rốt cục, Cảnh Võ có động tác, hướng nàng vươn tay ra.
Hắn nhìn nàng chăm chú, vững vàng nâng bàn tay nhỏ bé đang cầm chén trà của nàng.
Này, này này này này này... Đây là chuyện gì xảy ra?
Tiểu Hồng khiếp sợ, không có nửa điểm phản kháng, chỉ có thể nhìn Cảnh Võ từ từ nâng lên hai tay dâng trà của nàng, sau đó cúi đầu, trực tiếp từ chén trà nàng đang bưng, mút nhẹ trà nóng.
Trời ạ, trời ạ, trời ạ...
Khi hắn đưa mắt nhìn, nàng vừa thẹn vừa quẫn, nhưng không dời được tầm mắt, lại càng không rút tay trở về được.Toàn thân nàng nóng lên, chỉ có thể theo ý tứ của hắn, đem chén trà bưng lên cao, để cho hắn uống trà.
Khói trắng lượn lờ dày, nhưng không làm mờ tầm mắt của Cảnh Võ được.
Hắn rõ ràng nhìn thấy, khuôn mặt đỏ ửng lan tràn đến cả hai tai của thiếu nữ trước m ắ t.
Tiểu Hông ngượng ngùng không dứt, chỉ có thể sững sờ nhìn hắn, thậm chí đã quên hô hấp, tay nhỏ bé đang cầm chén trà, hơn hơi run rẩy. Tim của nàng đập như sấm, giống như là sắp đụng tới cổ họng. Bàn tay to ngâm đen kia ở trong thu lạnh, truyền ra hơi ấm đặc biệt. Tiểu Hồng mắc cỡ muốn rụt tay lại, nhưng Cảnh Võ còn đang uống trà, từ từ, từng điểm từng điểm, từ trong chén nàng cầm, uống trà nóng nàng pha.
Những chiếc lá bị gió thu nhuộm đỏ, tung bay giữa không trung. Hương trà xanh, bao quanh nàng và hắn.
Nàng có thể cảm giác được, nhiệt độ trên tay Cảnh Võ, cảm giác được lòng của hắn, bàn tay của hắn, vững vàng ôm trọn hai tay của nàng.
Động tác thân mật này đánh sâu vào, làm cho thân thể nàng run lên, thiếu chút nữa lật úp chén trà.
Nhưng Cảnh Võ mở ra bàn tay to, ổn định hai tay của nàng, dù vậy vẫn ung dung uống trà.
Thời gian lúc đó tựa hồ ngừng lại.
Tim của nàng đập, phát ra thanh âm thật lớn, thanh âm lớn đến mười con phố cũng nghe được. A, đáng ghét, hắn khẳng định cũng nghe thấy tiếng tim đập rối loạn của nàng.
Từ đầu tới đuôi, Cảnh Võ cũng ngó chừng nàng, đôi mắt kia ngay cả chớp cũng không. Khi hắn rốt cục uống xong chén trà này, thu tay lại, tay chân Tiểu Hồng đã nhũn ra, toàn thân hồng giống như một con tôm chín.
Tay đang cầm cái chén của nàng phát run, khuôn mặt đỏ rực, còn muốn duy trì lễ giáo, hướng hắn cúi người, nhưng chân mềm lảo đảo một chút.
"A." Nàng thở nhẹ ra tiếng.
Hắn lần nữa vươn tay, cầm cánh tay của nàng.
"Cẩn thận." Tay của hắn nóng như đang nung sắt.
"Tạ ơn... Tạ ơn Cảnh gia..." Nói cám ơn xong, nàng giống như con thỏ nóng vội, cuống quít đứng thẳng người, nhìn cũng không dám nhìn hắn một cái, Tiểu Hồng cũng không dám ở lâu. Đợi đến khi hắn buông tay ra, nàng xoay người đi vào cửa, chạy trối chết.
Hết lần này tới lần khác, càng nóng lòng nàng lại càng ngốc.
Tiểu Hồng thiếu chút nữa bị trượt chân té. May là, nàng kịp thời đưa tay vịn chặt cửa, mới giữ vững thân thể, không có ngã gục trên mặt đất. Nhưng nàng biết hắn đang nhìn. Nàng có thể cảm giác được, tầm mắt bức bách của hắn. Trời ạ, thật mất thể diện! Tiểu Hồng lúng túng không dứt, chống hai chân run rẩy, vội vã rời đi.
Gió thu nhẹ phẩy, thổi lên góc áo Cảnh Võ.
Hắn tiếp tục nhìn chăm chủ bóng dáng đang dần xa kia, cho đến nhìn không thấy nữa mới thôi, hắn khẽ nhếch môi mỏng lên, lộ ra vẻ mặt những năm gần đây khó gặp.
Bình luận truyện