Phu Quân, Xin Chào!

Chương 14-1



“Đa tạ nhị tỷ nói cho muội biết việc này. Muội vừa tới nên chuyện gì cũng không rõ. Nếu không nhờ nhị tỷ thì muội còn chẳng biết đến chuyện này. Muội sẽ nhớ kỹ ân tình này của tỷ.”

“Cái gì mà ân tình hay không ân tình chứ, chúng ta là tỷ muội mà. Nói một ít tình huống cho muội biết cũng là chuyện nên làm mà. Hiện tại ta ngồi một mình trong phòng cũng chẳng có việc gì làm, tứ muội nếu có thời gian rảnh thì có thể ghé qua chỗ ta ngồi chơi. Hôm nay muội mới trở về nhất định cần phải nghỉ ngơi, ta không quấy rầy nữa vậy.” Lý Tử Châu nói xong thì cười cáo từ. Lý Tử Du thật sự cảm thấy có chút mệt, phải lên giường nghỉ ngơi chốc lát.

—————–

Lý Tử Châu nhìn theo Lý Tử Trân từ trong phòng Lý Tử Lung đi ra mà trong lòng không khỏi cười nhạo. Nghĩ một lát nàng ta lại đến chỗ của mẹ mình, Triệu thị.

Nhị phu nhân Triệu thị thấy khuê nữ của mình tới thì cho con dâu Tam thiếu phu nhân lui xuống.

“Mẹ, con mới từ chỗ của Tứ muội tới đây.”

“Vậy sao? Con có nói cho nó biết chuyện trong cung không?” Triệu thị hỏi.

Nhị cô nãi nãi do dự một chút rồi nói: “Có ạ. Con cảm thấy tổ mẫu thật bất công, chuyện gì cũng không nói cho Tứ muội biết. Tốt xấu gì tứ muội cũng là muội muội củ con, con không đành lòng để muội ấy bị lừa gạt.”

“Nói bậy!” Triệu thị có chút tức giận nhìn nữ nhi mình. “Người khác đều không đi nói, con đây lại cố tình nói ra. Con không sợ lão thái thái nhìn mẹ con ở chi thứ hai này không vừa mắt sao? Con sao lại dâng nhược điểm cho bà ấy bắt thế hả?”

Thật là không hiểu chuyện mà. Vốn chi thứ hai là thứ xuất, địa vị ở Hầu phủ này không cao, nếu không phải nhà mẹ đẻ bà cũng là Hầu phủ, bản thân bà cũng hầu hạ lão thái thái thật tốt thì trong phủ này một chút địa vị nhỏ nhoi bà cũng chẳng thể có được.

“Trong lòng con có chủ ý gì ta đều biết. Con nên chết tâm đi, đừng nghĩ thêm chút gì nữa. Sau này mẹ sẽ tìm cho con một mối hôn sự tốt để con hài lòng. Nếu con còn tự tiện làm bừa thì đừng mong ta cho con xuất môn! Lão thái thái là loại người lòng dạ hẹp hòi ngay đến cả cha con cũng không dám ngỗ nghịch với bà ấy. Con nói xem nếu con khiến lão thái thái tức giận thì phải làm sao đây? Đến lúc đó ngay cả mẹ cũng không thể thay con nói chuyện được đâu!”

Lý Tử Châu nghe mẹ mình nói vậy cũng tức giận mà nói: “Con nói có gì sai đâu? Con chỉ ăn ngay nói thật thôi, dù sao Tứ muội sớm muộn gì cũng phải biết, con nói trước cũng tốt thôi. Mẹ à, con còn muốn nói đại phòng kia cũng quá thiếu đạo đức rồi. Sao lại có thể tranh vị hôn phu của người khác chứ? Đại tỷ gả ai không gả lại đi tranh cướp với đường muội mình. Con thật thấy không thoải mái. Đây không phải là bắt nạt Tứ muội không cha không mẹ sao?

Lão thái thái cũng thật là lạ, tại sao phải giúp đại tỷ chứ? Chẳng lẽ Tứ muội không phải là cháu gái của bà sao? Nếu là con thì thôi đi, dù sao cũng cách lão thái thái một tầng quan hệ nhưng tứ muội là cháu gái ruột thịt của bà mà, càng nghĩ càng cảm thấy đám người này đều bắt nạt kẻ yếu! Con thế này cũng là suy nghĩ cho quý phủ chúng ta, vạn nhất Tứ muội vào cung cáo trạng với Thái hậu thì phủ chúng ta phải gánh hậu quả đó!”

Nhị cô nương giống với mẫu thân Triệu thị đều nói chuyện rất lợi hại, hơn nữa trước mặt là mẫu thân của mình muốn nói gì thì nói, một chút cũng không hiểu được rằng chê bai trưởng bối là không tốt.

Triệu thị thở dài, nói: “Nha đầu con thật là, mẹ chỉ sợ con không kiểm soát được miệng mình. Con nghe những lời con nói mà xem, nếu để cha con nghe thấy xem có xử lý con không. Hoặc vào tai Ngũ muội, Lục muội con thì nhất định chúng sẽ cáo trạng con đấy. Cha mẹ đều không thể đảm bảo cho con được đâu. Ta sao lại sinh ra một đứa nghiệp chướng thế này chứ! Con còn nói đến Thái hậu trong cung kia, dì ruột của tứ nha đầu, bà ấy có thể làm chủ được gì chứ? Hiện tại có sống được lâu dài không còn khó nói thì sao có thể làm chủ cho Tứ muội con chứ!

Đông cung Thái hậu kia còn ước gì bà ấy sớm chết đó. Mẹ đẻ hoàng thượng thì sao? Không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa thì căn bản chỉ là cỏ cây thôi! Nghe thì có danh đấy nhưng cũng chỉ là đang đứng trên phiến băng mỏng mà thôi. Chủ ý kia của con nên xóa bỏ đi!”

“Mẹ, con không phục! Dựa vào cái gì mà con không thể gả cao được chứ? Vì phụ thân là thứ xuất sao? Nhưng ngoại tổ phụ con vẫn là hầu gia, so ra cũng chẳng thua kém ai cả! Tâm tư của mẹ, con biết, nhưng đại cô cô còn sống nhờ ở hầu phủ chúng ta, đại biểu ca chỉ là tú tài nho nhỏ, con không muốn gả đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện