Phù Sinh Mộng Chi Phi Tình

Chương 7



” Ngươi kéo ta tới đây, là vì chuyện gì? “. Thanh âm trong trẻo lạnh lùng không có độ ấm phá vỡ không gian yên lặng. Lăng Tiêu ngồi lên ghế đã được nguyệt nô dùng tay áo lau sạch sẽ. Con ngươi băng lãnh vẫn gắt gao nhìn Mạnh Thiên Dương. Phong nhã lâu chủ, người này hắn chưa từng gặp qua, cư nhiên trong vòng nửa tháng, mạo danh tên của hắn tàn sát đẫm máu vô số đại môn phái ——

” Mạnh mỗ đúng là có chuyện quan trọng muốn nhờ thành chủ, nên đã đắc tội, mong được thứ tội.” Mạnh Thiên Dương vái chào, thành khẩn, xoay tay đỡ đầu vai Tư Phi Tình, mỉm cười nói:  ” Vị này là Tư công tử trời sinh trái tim đã mang bệnh, Mạnh mỗ mạo muội, xin thành chủ cứu y một mạng.”?! Tư Phi Tình cả kinh, theo như lời Mạnh Thiên Dương người có thể cứu mạng y là Lăng Tiêu sao? Để mời Lăng Tiêu tới, Mạnh Thiên Dương đã hại rất nhiều nhân mạng… ngực y nhất thời đông cứng, nắm chặt vạt áo. Lại nghe Lăng Tiêu lãnh đạm như băng nói: ” Nếu muốn chữa bệnh, nên tìm đại phu mới đúng, sao lại đến quấy nhiễu Lăng mỗ, Lâu chủ có phần đùa hơi quá rồi.”

Hắn nói không chút khách khí, Mạnh Thiên Dương nhưng không có nửa điểm bực mình, ngược lại nghiêm mặt nói: ” Là Mạnh mỗ thất lễ rồi, thành chủ chớ trách, chỉ là bệnh tình của y dùng dược vô dụng, Mạnh mỗ  trước sau suy nghĩ, chỉ có Phổ Thiện Tâm Kinh* của thành chủ có công hiệu dịch cân tẩy tủy, mong rằng thành chủ thương xót cứu y một mạng.”
  •   Phổ Thiện Tâm Kinh (  普善心经  ): đây là bí kíp võ công, còn võ công dư lào ta chịu ^ ^)


Lăng tiêu hàn quang sắc bén, tiếu dung lạnh lùng: “Lâu chủ  nắm bắt tin tức  ngược lại rất nhanh. hừ, không sai,  Phổ Thiện Tâm Kinh quả thật có thể thay đổi thể chất con người, khiến tim khỏe mạnh. Chỉ là, Lăng mỗ vì sao phải cứu y?”

Ánh mắt lạnh lùng đảo qua nam tử gầy yếu trong lòng Mạnh Thiên Dương, Lăng Tiêu giọng hơi chút châm biếm, trước giờ đã nghe Phong nhã lâu chủ thích nam sắc, người này nên là nam sủng của hắn đi. Mạnh Thiên Dương lại vì một thư sinh bệnh tật gầy trơ xương miễn cưỡng có thể coi như thanh tú, không kiêng nể sát hại vô số người, kéo hắn ngàn dặm bôn ba… Thật sự là không thể nói lý lẽ. Đều là nam tử nhưng lại quan hệ bất chính với nhau, hắn chỉ mới nghĩ tới đã cảm thấy dơ bẩn không chịu nổi.

Phẩy tay áo một cái, Lăng Tiêu đứng lên: “Xin lỗi không tiếp được rồi.”

“Chậm đã!” Mạnh Thiên Dương  nhẹ nhàng buông Tư Phi Tình ra, thân ảnh thoáng một cái, đã chắn ở trước mặt Lăng Tiêu. Mất nhiều tâm huyết như vậy, mới khiến Lăng Tiêu đến đây, sao có thể dễ dàng để hắn rời đi.

“Không được vô lễ đối với chủ nhân nhà ta!”. Nguyệt nô một kiếm chỉ  thẳng mặt Mạnh Thiên Dương.

Mạnh Thiên Dương mỉm cười nhìn mũi kiếm đâm tới, cũng không né tránh. Lăng Tiêu lạnh lùng, tay phải vừa nhấc, hai ngón tay đã kẹp lấy thân kiếm, kiếm Nguyệt nô lập tức dừng lại giữa không trung, không cách nào di chuyển.

” Chủ nhân?”

” Lui ra, ngươi sao là đối thủ Lâu chủ.” Lăng Tiêu buông lỏng tay, nguyệt nô căm giận trừng mắt liếc nhìn Mạnh Thiên Dương, cúi đầu lui qua một bên.

Lạnh lùng cười:  “Như thế nào? Lâu chủ nghĩ muốn cưỡng cầu sao?” con ngươi Lăng Tiêu băng  lãnh như thanh kiếm phát sáng.

“Không dám, Thành chủ kiếm thuật uy phong không có người thứ hai, Mạnh mỗ  tự biết không phải đối thủ của Thành chủ, tuyệt không có ý mạo phạm.” Thấy mặt Lăng Tiêu lộ vẻ khinh thường, rõ ràng là khinh bỉ vẻ yếu thế của hắn, Mạnh Thiên Dương khẽ mỉm cười: ” Mạnh mỗ bất quá là ăn ngay nói thật, nếu có thể đánh thắng Thành chủ,  Mạnh mỗ đã sớm đánh Lăng Tiêu thành đoạt lấy tâm kinh rồi, hà tất phải phí công dùng hạ sách như vậy?”

Lăng Tiêu bất giác kinh ngạc, không ngờ Phong nhã lâu chủ này ngược lại là thẳng thắn. Hắn trên dưới nhìn Mạnh Thiên Dương, khuôn mặt lạnh như băng lộ ra tiếu ý: ” Muốn ta truyền cho y tâm kinh cũng có thể, bất quá Lăng mỗ cũng không thể vô duyên vô cớ ra tay cứu người —— “

Mạnh Thiên Dương nghe khẩu khí hắn buông ra, trong lòng mừng rỡ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thành Chủ nếu chịu cứu giúp, có gì phân phó, Mạnh mỗ đương nhiên làm theo.”

Lăng Tiêu còn chưa lên tiếng, Nguyệt nô đã nhanh miệng xen vào nói: ” Quy củ của Chủ nhân nhà ta, muốn cầu chủ nhân tương trợ, phải lấy đồ vật ngươi coi trọng nhất ra trao đổi, nhưng thứ đó cũng phải vừa mắt chủ nhân nhà ta mới được.”

Mạnh Thiên Dương nghe vậy sửng sốt, lập tức mỉm cười, đi tới bên cạnh Tư Phi Tình nâng y dậy: ” Y là người ta coi trọng nhất, có lẽ Thành chủ cũng không đến nỗi muốn một người sống đi. Ha ha, trừ việc này ra, ta Phong nhã lâu sở hữu hết thảy, Thành chủ nếu hợp ý,  cứ mở lời.”

Tư Phi Tình đang kinh hãi liếc nhìn Lăng Tiêu, Lúc này đột nhiên nghe Mạnh Thiên Dương nói những lời như thế, ngoài cảm động ra, cũng không khỏi có chút ngượng ngùng, buông xuống tầm mắt. Mạnh Thiên Dương  cười, nắm cổ tay y.

Lời nói cử chỉ thân mật này đều bị Lăng Tiêu thu hết vào trong mắt, hắn xưa nay đối với nam sủng phản cảm cực kỳ, không khỏi một trận chán ghét. Nhăn mi, vẻ mặt tươi cười lúc trước lập tức thu lại, lạnh lùng nói: ” Phong nhã lâu này, Lăng Mỗ cũng không hiếm lạ.”

“… Chẳng lẽ Thành chủ muốn mạng của Mạnh mỗ?” Mạnh Thiên Dương khóe miệng vẫn mang theo ý cười, đáy lòng nhưng lại thầm phát sinh uẩn ý, hắn chưa bao giờ như hôm nay ăn nói khép nép cầu người như vậy, nếu không phải vì Tư Phi Tình, hắn đã sớm phất tay áo rời đi, nào có kiên nhẫn ở lại nhìn sắc mặt Lăng Tiêu. Nhưng đè nén trong lòng, nét mặt vẫn như cũ mỉm cười.

” Mạnh Thiên Dương!” Tư Phi Tình bị lời nói của hắn dọa cho giật mình, lại thấy Mạnh Thiên Dương vì mình có gắng tươi cười, nhận hết chế nhạo, huống chi Lăng Tiêu này lãnh ngạo như băng hung hăng dọa người, còn chính là người khiến tỷ tỷ bỏ mạng, y trong ngực bực mình, ho mấy tiếng: ” Ta không cần hắn giúp ta chữa bệnh.”

” Tư Phi Tình? ——” Mạnh Thiên Dương kinh ngạc gọi một tiếng, Lăng Tiêu ánh mắt lạnh như băng quay lại, hàn ý càng tăng lên: ” Ngươi nói cái gì?” Y đây thực sự là mắc bệnh hữu khí vô lực như đại phu  nói sao? Lại còn chọn lựa!

Không khí trong đại sảnh như sắp đóng băng, Mạnh Thiên Dương tuy biết Lăng Tiêu sẽ không đối Tư Phi Tình trói gà không chặt ra tay, nhưng cũng không khỏi lo sợ, càng ôm chặt Tư Phi Tình, nắm chặt bàn tay y, ý bảo y đừng chọc giận Lăng Tiêu nữa.

Tư Phi Tình nhưng một điểm cũng không phát giác ra tình cảnh của mình, vẫn nói: ” Ta nói không cần ngươi giúp ta chữa bệnh, ta cũng không thích ngươi —— “

” Tư Phi Tìnhh ——” nhìn thấy ánh mắt Lăng Tiêu tựa hồ ngay cả hòn đá cũng có thể đông cứng nứt ra, Mạnh Thiên Dương cười khổ lắc đầu. Không ngờ tới Tư Phi Tình luôn luôn đạm bạc ôn hòa cư nhiên có thể bài xích Lăng Tiêu như thế, xem ra hắn cố gắng nửa tháng nay  coi như phí công rồi.

Lăng Tiêu hai tròng mắt lạnh tới cực điểm, nhìn chằm chằm Tư Phi Tình, nhưng thấy trong mắt y trừ một tia kháng cự ra, thì không có ý sợ hãi. Hắn lạnh lùng cười: ” Ngươi lá gan ngược lại không nhỏ.” Nói ra khỏi miệng, đột nhiên cảm thấy chính mình như thế nào đi theo ti tiện nam sủng này không biết trời cao đất rộng, tức giận, quay người liền hướng  bên ngoài rời đi.

“Thành chủ ——” Mạnh Thiên Dương vẫn là chưa từ bỏ ý định kêu một tiếng, Lăng Tiêu cũng dừng lại cước bộ, quay đầu lại nói: ” Người ngươi coi trọng này bản thân cũng không muốn sống, Lăng mỗ hà tất phải nhiều chuyện?”  Ánh mắt lạnh lùng như kiếm của hắn lướt qua trên mặt Mạnh Thiên Dương: ” Nhìn ngươi vì nóng lòng cứu người, chuyện mạo danh này, ta cũng không cần truy cứu nữa —— “

Mạnh Thiên Dương môi mấp máy, đang định tiếp tục khẩn cầu, Tư Phi Tình lắc đầu: ” Hắn nếu không muốn cứu ta, ngươi cầu cũng vô dụng. Hơn nữa người mang bệnh là ta, cho dù muốn lấy đồ vật ra trao đổi, cũng không nên do ngươi thay ta nỗ lực, ta không muốn ngươi lại cầu hắn.” Y không muốn nhìn thấy Mạnh Thiên Dương vì mình ủy khuất cầu toàn như thế.

Lăng Tiêu hừ một tiếng, đột nhiên bóng trắng chớp lên, đã lướt đến trước người Tư Phi Tình, bàn tay cách ống tay áo dán trên ngực y. Hắn ra tay như quỷ mỵ, Mạnh Thiên Dương còn chưa kịp né tránh, a một tiếng, đang muốn đẩy tay hắn ra, Lăng Tiêu  đã thu hồi bàn tay lại, dưới chân khẽ lay động đã quay về chỗ đứng ban đầu.

Nhẹ nhàng phủi ống tay áo vài cái, tựa hồ trên đó dính thứ không sạch sẽ, Lăng Tiêu thản nhiên nói: ” Ngươi tâm mạch tổn hại thiếu sót,  hẳn là cũng sống không quá năm nay. Hừ, ngươi bệnh tật cái gì cũng làm không được, lại không có thứ gì đổi lấy mạng?” Môi cong lên tia cười khinh miệt, trong mắt nhưng lại như trước lạnh băng.

Thần sắc khinh miệt khiến Tư Phi Tình một trận hơi run rẩy, nắm chặt lòng bàn tay, nhưng không nói gì phản bác. Y đích thật là không có bảo vật, tất cả đều là Mạnh Thiên Dương cho. Nhưng nếu y cũng như người bình thường khỏe mạnh, như thế nào giống bây giờ, ngay cả tánh mạng đều phải phụ thuộc người khác, sống nhờ vào hơi thở của người khác… Ôm ngực ho nhẹ, hai gò má Tư Phi Tình tái nhợt phiếm hồng:

” Ta bây giờ cái gì cũng không có, nhưng nếu như ta có thể sống tiếp, sau này liền sẽ không như thế này nữa. Khụ, ta cũng không muốn làm một người vô dụng, nhưng trời sinh tâm bệnh, chẳng lẽ cũng là ta sai sao? Tại sao đều muốn trách cứ ta? Tại sao đều muốn xem thường ta? ——” oán hận mấy chục năm chôn sâu trong đáy lòng bất đắc dĩ chợt bộc phát,  y trừng mắt nhìn Lăng Tiêu,  ho tựa hồ sắp không thở nổi. ( tội nghiệp em nó ghê nha, mấy anh khi dễ em nó quá mà, nên tức nước vỡ bờ cho coi =A=)

” Tư Phi Tình …”  Mạnh Thiên Dương kinh ngạc mang theo thương tiếc vỗ lưng y: Trong lòng Tư Phi Tình kỳ thật cất giấu toàn bộ sự bi phẫn và bất bình đối với vận mệnh của mình, nhưng vẫn luôn đạm bạc nho nhã, vật lộn với đau khổ, chỉ vì muốn như  người bình thường giống nhau  mà sống a…

Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn Tư Phi Tình vì phẫn nộ mà khuôn mặt đỏ sẫm, một hồi lâu, phất tay áo lên: ” Hảo, ta cứu ngươi! Vật trao đổi ta lúc này cũng chưa nghĩ ra muốn cái gì, sau này hãy nói.”

Mạnh Thiên Dương không ngờ hắn bị Tư Phi Tình chống đối như vậy sau cùng lại có thể đồng ý cứu giúp, nhất thời nửa mừng nửa lo, không biết nói cái gì cho phải.

” Chủ nhân? ——” Nguyệt nô cũng giật mình mở to hai mắt, chủ nhân vẫn luôn tâm lãnh cư nhiên đêm nay sao thái độ trở nên khác thường như vậy? Trước đây nếu có dám ai mạo phạm chủ nhân, sớm đã bị lợi kiếm xuyên tim, đi đời nhà ma rồi.  Đương nhiên không cần chủ nhân tự mình động thủ, đó là sẽ trách nhiệm của nàng. Bất quá, cẩn thận nghĩ lại, dường như cũng chưa có người nào giống nam tử bệnh tật trước mặt này dám chống đối qua, dù sao bị ánh mắt lạnh như băng của chủ nhân nhìn chăm chú, tuyệt đại đa số người ngay cả  nói chuyện cũng không có dũng khí…

Lăng Tiêu bị nguyệt nô gọi, có chút ngẩn ngơ, hắn như thế nào có thể nhất thời xúc động, cư nhiên đáp ứng cứu người vô lễ đã mạo phạm hắn, hơn nữa còn là một nam sủng ti tiện dơ bẩn, trong lòng xẹt qua một tia hối hận, nhưng lời đã nói ra, cũng không tiện thu hồi. Thấy Tư Phi Tình vẫn ho không ngừng, hắn hừ một tiếng, hướng Mạnh Thiên Dương: ” Lăng mỗ ngày mai sẽ dẫn y trở về Lăng Tiêu thành, Lâu chủ sau này có chuyện gì tìm y, thỉnh thư từ qua lại, Lăng Tiêu thành ta xưa nay thanh tịnh, không tiếp đãi khách lạ.”

Mạnh Thiên Dương đang vui mừng, không khỏi sửng sốt, Lăng Tiêu muốn dẫn Tư Phi Tình đi sao?  Hắn ôm quyền: ” Mạnh mỗ  đa tạ thành chủ cứu giúp chi ân, chỉ là, Thành chủ có thể hay không ban tặng tâm kinh, để y tự mình tu tập, không cần đến Thiên sơn quấy rầy thành chủ —— “

Lời hắn còn chưa dứt, Nguyệt nô đã khiêu mi, nói: ” Chủ nhân nhà ta đồng ý cứu y, đã là phúc phận lớn nhất của y, chẳng lẽ còn muốn chủ nhân nhà ta lại đi tới đi lui ngàn dặm, đem tâm kinh đưa tới cho y sao? Ngươi —— “

” Nguyệt nô!” Lăng Tiêu ánh mắt thoáng nhìn nàng ý bảo lập tức im miệng, hắn lạnh nhạt nói: ” Phổ Thiện Tâm Kinh này trước nay không truyền cho người ngoài,  huống hồ thâm ảo tuyệt diệu, nếu không có Lăng mỗ ở bên chỉ điểm, dù có cho y cũng vô dụng. Giờ ngọ trưa mai, Lăng mỗ ở phía tây ngoại thành chờ, vì vậy trước cáo từ.” Cũng không đợi  Mạnh Thiên Dương đáp lại, tuyết y phi người, tự ý ngênh ngang rời đi.
  • Giờ ngọ:  là thời gian từ 11 giờ đến 13 giờ
Nguyệt nô lòng tràn đầy không phục, hai mắt hung hăng liếc nhìn Mạnh Thiên Dương, vừa nhún người,  liền đuổi theo.

Lăng Tiêu này, quả nhiên như lời đồn lạnh lùng kiệu ngạo… Mạnh Thiên Dương nhìn bóng dáng tuyết trắng ẩn vào trong màn đêm, cười khổ lắc đầu, thở phào nhẹ nhõm. Cực khổ mấy ngày cuối cùng cũng có kết quả, Lăng Tiêu, hẳn là có thể cứu được Tư Phi Tình đi.

Phi Tình… Nhẹ nhàng dìu Tư Phi Tình còn đang ho khan ngồi xuống, Mạnh Thiên Dương nâng khuôn mặt y lên, mỉm cười nói: ” Chờ ngươi tu luyện được tâm kinh, sẽ không còn ho đến khó chịu như vậy nữa. Ha ha, bất quá, đi Lăng Tiêu thành rồi, cũng đừng  nên giống như vừa rồi chống đối hắn như vậy nữa.” Hắn nhớ tới bộ dáng Tư Phi Tình tức giận, không khỏi thoải  mái cười ha ha.

Tư Phi Tình thở dốc dần dần bình ổn, ho đến hai mắt trào ra nước mắt, cầm lấy cổ tay Mạnh Thiên Dương: “Ta không thích hắn, ta không muốn theo hắn trở về —— “

” Phi Tình? Ngươi không  phải vẫn muốn khỏe mạnh mà sống sao? Tại sao? …” Mạnh Thiên Dương khó hiểu nhíu mày, chung quy cảm thấy Tư Phi Tình ở trước mặt Lăng Tiêu có chút khác thường,  là hắn ảo  giác sao?

“Ta…” cúi đầu, Tư Phi Tình cũng nói không ra nguyên nhân, nhưng y chính là không thích Lăng Tiêu, không thích người kia băng lãnh tựa kiếm, khiến y nhà tan cửa nát,  nhưng bệnh của y chỉ có Lăng Tiêu mới có thể cứu  được. Y cắn cắn môi, trong lòng bỗng chốc rối bời.

“… Phi Tình…” Mạnh Thiên Dương  nâng cằm y lên, nhìn chăm chú một lúc lâu, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi y: ” Nhưng ta thích ngươi, ta muốn ngươi đến Lăng Tiêu thành, sau khi học thành trở về có thể như một người bình thường khỏe mạnh mà sống, cùng ta sống, để ta hảo hảo chiếu cố ngươi cả đời… “

Lời nói ôn nhu, làn môi mềm mại, tim đập nhanh và hồi hộp, lại không đau đớn, ngược lại có một tia ngọt ngào… Tư Phi Tình ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn nhã mỉm cười của Mạnh Thiên Dương, đột nhiên ôm lấy cổ hắn, hơi chần chừ, đem môi mình dán lên môi Mạnh Thiên Dương nhẹ nhàng hôn trụ… ấm áp đến tận đáy lòng…

Tư Phi Tình! Đột nhiên bị chủ động hôn khiến Mạnh Thiên Dương trong nháy mắt ngây người, nhưng sau một khắc lại mừng như điên,  mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng gầy yếu của y, đem cánh môi mềm mại của y ngậm trong miệng mút vào, Dùng đầu lưỡi phác họa mỗi một phân đường nét, nhấm nháp vị dược nhạt nhạt kia…

” Ngô… ân…”  đầu lưỡi Mạnh Thiên Dương ướt át nóng bỏng di chuyển trong khoang miệng khiến toàn thân Tư Phi Tình tê cứng, y chưa bao giờ trải qua tư vị vui sướng như thế này,  đầu có chút choáng váng, tựa hồ trước kia đêm trung thu ngắm trăng ẩm rượu. Cái gì cũng mơ hồ, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp mãnh liệt, nụ hôn nóng bỏng hòa quyện…

Thích, thật sự rất thích, tim thình thịch đập không ngừng, tựa hồ vui mừng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, muốn nhảy ra…

” Phi Tình! ——”  người trong lòng đột nhiên run rẩy rồi xụi lơ, không có tiếng động. Mạnh Thiên Dương thất kinh, vội vàng đỡ lưng y, chậm rãi truyền chân khí vào. vừa ảo não bóp một cái lên đùi chính mình, đáng chết! Hắn lại quên Tư Phi Tình bị bệnh.

Gương mặt ửng hồng đầy mồ hôi, nhiệt độ cơ thể tăng cao nóng bỏng… Tư Phi Tình, ngươi vừa rồi cũng hẳn là động tình đi. Mạnh Thiên Dương mặc dù bắp đùi bị chính mình bóp đến đau nhức, trong mắt nhưng lại hiện lên ý cười —— chỉ cần bệnh tình Tư Phi Tình chuyển biến tốt đẹp, hắn sẽ khiến thiên hạ không hiểu sự tình này từ từ thông suốt.

Thấp giọng rên rỉ, Tư Phi Tình lo lắng tỉnh dậy, ấn ngực ho. Trong đầu hoàn toàn mờ mịt —— như thế nào lại ngất đi? Lúc trước ở trong lòng  Mạnh Thiên Dương, rõ ràng không phải rất thoải mái, rất say mê sao? …

” Phi Tình, không sao chứ…” Ôm lấy Tư Phi Tình, Mạnh Thiên Dương cầm tay y, hôn lên một ngón tay nhỏ dài của y: “Ta muốn ngươi sớm đi Lăng Tiêu thành, ha ha, muốn ngươi sớm trở về, để ta có thể sớm một ngày ôm ngươi, thân ngươi…” Nhìn vào ánh mắt ngượng ngùng của Tư Phi Tình, hắn khẽ mỉm cười, nói tiếp —— “ ta có thể sớm một ngày chính thức có được ngươi, chính thức tiến vào trong sinh mệnh của ngươi…

Trái tim còn đang kích động, Tư Phi Tình không biết nên nói gì, tay kia nhưng lại nắm chặt  góc áo Mạnh Thiên Dương, nhìn đôi mắt đầy ẩn tình của  hắn —— Mạnh Thiên Dương! Mặc dù ta không thích Lăng Tiêu,  nhưng ta vẫn sẽ đi Lăng Tiêu thành, Bởi vì ta cũng muốn có thể khỏe mạnh cùng ngươi sống…

“… Phi Tình…” Mạnh Thiên Dương nỉ non, thật muốn cư như vậy ôm y không buông ra.  Bất quá —— hắn thở dài: ” Lăng Tiêu kia, thật đúng là không hợp tình người, cư nhiên không cho ta đến thăm ngươi.” Âm thầm thở dài, Lăng Tiêu chắc hẳn là đang trả thù hắn mạo danh đi, cố tình khiến bọn hắn phân ly.

Tư Phi Tình đương nhiên không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng nghe được Mạnh Thiên Dương  không thể đến thăm mình, không khỏi một trận mất mát, nhớ tới mình sắp sửa tới một nơi xa lạ không người thân thích,  trong lòng không vui. Nhất thời hai người đều im lặng.

Mạnh Thiên Dương vỗ về thắt lưng thon gầy của y, trong lòng tràn đầy yêu thương, mặc dù cả ngày bồi bổ, Tư Phi Tình vẫn là như vậy thân thể không có chút thịt, chờ đến Lăng Tiêu thành rồi, nhìn bộ dáng lạnh như băng của Lăng Tiêu cùng Nguyệt nô kia, ở đâu có thể chiếu cố hảo người bệnh, mình lại không có ở bên người y…

” Không được, ta nhất định phải nói Lăng Tiêu, để ngươi mang theo một nô bộc mới được.” Mạnh Thiên Dương  lầm bầm lầu bầu, quay đầu lại cười nói: ” Ta bảo Vân Thương  đi cùng ngươi được không?” ( nằm mơ đi:v)

Vân Thương? Người này đối với y không nóng cũng không lạnh, Tư Phi Tình bất giác lắc đầu. Nếu như thật sự muốn dẫn… Y hơi do dự, nhìn Mạnh Thiên Dương: ” Kia, ta có thể hay không mang Thất thiếu gia đi…” Thất thiếu gia kia khiến Mạnh Thiên Dương tức giận như thế, vạn nhất mình đi Lăng Tiêu thành, không biết Mạnh Thiên Dương có thể hay không lại muốn dùng cái gì  phương pháp tàn khốc hành hạ hắn.

Mạnh Thiên Dương đang tươi cười nhất thời ngưng lại, nhưng khi biết được tâm tư của y, hắn than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng hôn xuống khuôn mặt tinh tế của y:  ” Tùy ngươi, chỉ cần ngươi vui vẻ đều không sao cả…” trong lòng có chút suy nghĩ —— người kia, như thế xâm phạm ngươi, khiến ngươi thống khổ, làm cho ta hận thấu xương. Ta vốn là muốn hắn sống không được, chết cũng không xong, nhưng ngươi đã không đành lòng, ngươi đã ngăn cản ta, ta, cũng đành dừng tay. Ta, thầm nghĩ muốn ngươi  vui vẻ.

Đúng vậy, chỉ cần ngươi vui vẻ, cái gì cũng không sao cả.

Tư Phi Tình…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện