Phù Sinh Mộng Hận Phong Trần

Chương 2



Dương đoàn trưởng ánh mắt tinh tường nhưng cơ thể lại không khỏe.Năm ấy ta hai mươi tuổi, hắn bị bệnh phong hàn, sau khi khỏi bệnh, cổ họng bị tổn thương, cũng như là cuộc đời hí kịch của hắn chấm dứt tại đây. Nhưng cả đoàn hát già trẻ lớn bé ai cũng cần ăn. Vì vậy, hắn phải tự mình trang điểm cho ta, giúp ta đội mũ châu hoa rồi đẩy ta lên sân khấu

Tám năm học hí kịch xem như không uổng phí, có thể nói, vì ta vốn là con của mẫu phi ca vũ đều song tuyệt. Khi ta uốn lưng, phất tay áo nhẹ nhàng như mây, chính vì thế mà cả khán đài nhiệt liệt hò reo ủng hộ, Dương đoàn trưởng ở sau hậu đài cũng toát mồ hôi hột mỉm cười an tâm.

Dần dần, đoàn hát diễn nhiều gấp hai ba lần, mọi người khắp nơi đều muốn nghe ta hát xướng

Liên sơ này, xem như đã lành nghề.

Dương đoàn trưởng cũng giữ lời hứa với ta năm đó. Ta ăn, ta mặc, ta dùng, toàn bộ đều là những thứ tốt nhất trong đoàn hát. Thậm chí, còn cho ta một tiểu nô tên là A Thành chuyên môn hầu hạ ta hằng ngày.

A thành lớn hơn ta ba tuổi, đã học vai kép võ từ nhiều năm nhưng vẫn không tiến bộ, chung quy vẫn không được lên diễn. Cũng may bản thân hắn học võ, cơ thể cường tráng, có thể làm được việc nặng nhọc.

Ta hâm mộ hắn da dẻ một màu như đồng, có khi ngắm hắn lâu quá, khiến hắn đỏ mặt quay đầu đi. Ánh mắt mê muội vì nhan sắc này, ta không lầm được.Dưới khán đài, ta đã thấy rất nhiều.

Điểm khác biệt duy nhất là, trong mắt hắn không ánh lên dục vọng.

Đoàn trưởng cử hắn chăm sóc ta cũng vì thế.

Hai người bọn họ như gà mái giữ con, nơm nớp lo sợ giúp ta ngăn dục vọng đến từ bốn phương tám hướng.

Nhưng chung quy, cái gì phải đến thì không thể ngăn được.

Khi ta mười sáu tuổi, đoàn hát đến diễn tại thủ bị phủ Dương Châu.

Ngồi giữa khán đài là một nam nhân, tuổi ngoài ba mươi, không như ta tưởng tượng, không hề có bụng phệ, trái lại thật là tuấn đĩnh.Duy hai mắt hắn không chút che giấu tràn đầy dục vọng, ánh nhìn như muốn lột bỏ y phục hí xướng của ta xuống.

Khi diễn hết vở, y phục của ta đã thấm đẫm mồ hôi.

Ta thay y phục. Đoàn trưởng đẩy cửa bước vào, mặt như muốn nói gì nhưng lại thôi. Ta cũng đại khái đoán được hắn muốn nói cái gì.

Linh tính của ta trước giờ đều không sai.Thủ bị muốn dùng hai ngàn lượng vàng mua ta một đêm, bằng không đoàn hát sẽ gặp chuyện.

Ta nhìn đoàn trưởng cúi đầu, mười ngón tay nắm chặt lại, không khỏi cười: “Ngươi muốn ta bán mình cứu đoàn hát của ngươi?”

Có lẽ vì ta chưa bao giờ dùng khẩu khí châm biếm như vậy nói với hắn, hắn giật mình ngẩng đầu, rồi lại cúi đầu nhìn hai bàn tay, ấp úng cầu xin: “Liên Sơ, ta không thể mở mắt trừng trừng mà nhìn đoàn hát sụp đổ.”

Lại là những lời này. Ta đột nhiên thấy bi ai vô hạn. Nam nhân này, có từng vì mình mà sống lấy một ngày?

Còn ta, vì cái gì mà sống?

Trong nháy mắt, nước mắt nén lại suốt mười năm qua tuôn trào: “Muốn cứu đoàn hát, ngươi tự đi đi!”

Hắn trừng mắt nhìn ta, sắc mặt tái nhợt chuyển hồng, bỗng nhiên cầm ghế ném vào ta: ” Tiểu súc sinh vong ân phụ nghĩa!”

Ta hét thảm một tiếng, đau đớn quằn quại.

Hắn bỏ ghế xuống, run rẩy nói: “Ngươi cho rằng từ trước đến nay sóng yên gió lặng, chưa từng bị ai chạm vào dù chỉ là một chút, là nhờ ai thay ngươi chống đỡ?” Hắn mặt trắng bệch tựa tuyết, cười như điên dại nói: “Nếu hắn chấp nhận ta, đêm nay ta đã lại thế thân cho ngươi. Vừa rồi ta đã

cầu xin hắn, nhưng hắn cười ta khóe mắt đã có nếp nhăn, chê ta già.”

Hắn vừa cười vừa lùi lại: “Liên Sơ, ngươi chớ trách ta, ta đã hết sức rồi. Ta không bảo vệ ngươi suốt đời được.”

Lòng ta như bị ai khoan hổng một lỗ, đau nhức không chịu nổi. Ta hiểu được hắn ý tại ngôn ngoại.

Trời đã định trước vận mệnh của ta phải như vậy, vùng vẫy đấu tranh thế nào cũng không được gì.

Nực cười là ta tự đáy lòng vẫn nghĩ mình là thái tử Hạ Lan Sở. Liên Sơ, chỉ là một con hát, một ngọn cỏ.

Ta cúi đầu, không còn nước mắt.

Hôm sau, chính ngọ, hầu thiếp của thủ bị đem ta cùng hai ngàn lượng vàng trả lại đoàn hát.

Đoàn trưởng cùng A Thành trông chờ mòn mỏi, đỡ ta vào phòng. A Thành xiết chặt nắm tay, gọi tên ta.

Ta cố cười nói: “Được rồi, không phải ta đã trở về hay sao?”

Mắt A Thành dần dần đỏ lên, dùng sức lay ta: “Ta hận bản thân, sao không bảo vệ được ngươi?”

Ta không muốn trước mặt bọn họ mà rơi lệ, nhưng hắn lay mạnh quá, ta không nhịn nổi phải kêu lên.

Ngoài khuôn mặt ra, ta toàn thân từ trên xuống dưới toàn vết roi, không nhiều không ít, vừa vặn đúng một ngàn vết.

Thủ bị yêu thích, kì thực là tiếng kêu la của ta khi bị quất roi.“Lớn tiếng nhỉ!Kêu một tiếng được hai ngàn lượng vàng, so với ngươi hát xướng có phần dễ hơn.”

Quất xong roi sau cùng, hắn hưng phấn thở hổn hển, kéo tách hai chân ta ra, dùng hết sức xâm nhập hạ thân ta.

Khi đó ta đã kêu đến khản giọng, nên không còn phát ra thanh âm gì được nữa.

Thấy cả người ta đầy vết roi, A Thành phẫn nộ điên cuồng, sắc mạnh như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác. Nghiến răng nhìn hai ngàn lượng vàng, hắn gầm lên giận dữ, cầm thoi vàng ném vào đoàn trưởng.

“Nhặt đi! Vì vài lượng vàng, mạng của Liên Sơ ngươi cũng có thể đem bán! Ngươi vì sao lại không nhặt?”

Đoàn trưởng đứng thẳng đờ, miệng mũi bị thoi vàng đập trúng rỉ máu nhưng vẫn không nhúc nhích, không rên một tiếng.

“Ta phải giết tên cầm thú kia!”

A Thành đá văng mấy thoi vàng, như người điên xông ra ngoài.

Ta nằm trên giường không cản được hắn, chỉ có thể nhìn tấm áo thiên thanh của đoàn trưởng nhiễm một chút vết nước.

Hắn lại khóc.

Ta muốn nói nhưng không được, như có gì đó chặn lại ở ngực, trong cổ họng chỉ phát ra tiếng than khàn khàn. Từ đêm qua đến giờ, ta không được uống giọt nước nào.

Đoàn trưởng lặng yên nhặt mấy thoi vàng lên cho vào rương, đặt dưới chân giường ta.Xong xuôi, hắn vuốt tóc ta, ánh mắt ôn hòa tựa như ngày đó lần đầu tương phùng.

“Liên Sơ, là ta vô dụng.”

Giúp ta đắp chăn, hắn lặng lẳng ra khỏi phòng.

Một lúc lâu sau, đang mơ màng ngủ, ta nghe Lạp nhạc sư chạy ào vào đại viện hô to: “Không xong rồi! Nghe nói A Thành giết người, bị quan sai bắt đi rồi!”

Hắn thật sự đi giết người sao?

Ta ngã xuống giường, đẩy cửa ra: “Đoàn trưởng, ngươi có nghe không, A Thành hắn…”

Giữa không trung, đoàn trưởng treo lủng lẳng, trên mặt đất là chiếc ghế bị đá lăn.

Một ngọn gió lạnh từ phía sau ta thổi tới, thi thể đoàn trưởng xoay lại, đối mặt ta.

Trên gương mặt xám trắng còn mơ hồ hai hàng nước mắt.

Ta ngây dại nhìn khuôn mặt còn đọng lại đau thương vô hạn của hắn, quỳ rạp xuống đất.

A Thành bị định tội ám sát mệnh quan triều đình, bị giam vào tử lao.

Ta nghĩ không ra, làm sao một người hay xấu hổ như thế lại có thể xông vào thủ bị phủ, lôi thủ bị còn đang yên giấc trên giường xuống, đâm hơn mười dao. Nghe nói đến khi bị hộ viện bắt giữ hắn toàn thân đầy máu, vẫn không ngừng chửi mắng.

Ta may là bên người còn một rương vàng.

Một mặt lo liệu tang sự cho đoàn trưởng, mặt khác ta cầu xin Lạp nhạc sư mang vàng đến nha môn, lo liệu cho A Thành được tha. Ta vốn nên tự mình đi, nhưng đáng tiếc toàn thân thương tích, chỉ nói được vài câu là thở dốc rồi ngất. Trong cả đoàn hát, chỉ có Lạp nhạc sư thâm niên

lâu nhất, quen thuộc nhiều người trong quan giới. Ta đặt hết hi vọng vào hắn.

Hắn vâng vâng dạ dạ đi ra, trở về vỗ ngực nói, nội trong mười ngày nửa tháng, A Thành nhất định được tha.

Ta cuối cùng cũng có thể an tâm dưỡng thương. Khi ta có thể chống quải trượng ra khỏi phòng đi lại, thì nghe được hai tiểu đồ đệ vừa khóc vừa nói chuyện rằng, A Thành sắp bị xử tử.

Ta vứt quải trượng, ôm ngược tiến đến hỏi: “Ngươi nói cái gì? Không phải A Thành sắp được tha sao?”

Ta khi đó vẻ mặt nhất định rất kinh khủng, tiểu đồ đệ nhìn ta, lắp bắp nói gì đó.

Một trận hàn khí chậm rãi bò dọc sống lưng, ta buông xuôi tay: “Nhạc sư đâu rồi?”

“Nhạc sư vài ngày trước đã bỏ đi rồi, còn lôi kéo thật nhiều sư huynh sư tỉ cùng đi.” Chúng nó sợ hãi trả lời, vẻ mặt vừa ghen tị vừa bàng hoàng: “Chúng con chưa từng học hí xướng, nhạc sư không cho chúng con đi cùng.”

Ta trầm tĩnh đi ra giữa sân, để ánh dương rọi lên thân thể lạnh ngắt tựa băng, trong lòng chợt hiểu ra mọi sự.

Số vàng kia, căn bản là nhạc sư không hề đem đến nha môn.

Hôm sau, ta lục tung tư trang, đem tất cả những thứ gì có chút giá trị đến nha môn, cầu xin nha dịch cho ta vào gặp A Thành.

“Tội phạm quan trọng do đích thân Thứ sử đại nhân bắt giữ, ngươi cũng dám đến thăm.” Nha dịch quắc mắc, một cước đạp ta ngã xuống bậc tam cấp: “Mau cút, nếu không ta bắt cả ngươi lại, kết tội đồng đảng.”

Hắn vừa đẩy ta ra ngoài, vừa nháy mắt. Ta thoáng chốc hiểu ra, dung mạo của ta khiến hắn không đành lòng để ta phải chịu liên lụy. Ta không những không cảm kích, còn một mực tha thiết nài xin hắn mang ta vào.

Hắn cuối cùng nổi giận, tát ta hai cái.

Máu mũi nhỏ xuống đất, ta ngã sấp trước cổng nha môn, mắt hoa lên, bỗng trước mặt xuất hiện một chiếc kiệu quan hoa lệ.

Trong kiệu là ai, ta không kịp suy nghĩ, liều mạng dồn hết chút khí lực còn sót lại lê tới, mặc kệ tên kiệu phu vừa đá vừa chửi, ôm lấy chân người mặc quan phục vừa từ trong kiệu bước ra.

“Oan uổng, thảo dân oan uổng!”

Khoảnh khắc đó, ta thấy tựa như như mình vẫn đang trên đài diễn xướng, đóng vai nữ nhân bị hàm oan, cảm giác vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. Ta cố sức ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc của nam nhân đang bị ta ôm chân.

Đôi mắt của hắn, quả thật rất đẹp. Đôi mắt nâu sáng rực, ánh nhìn trong veo không hề vẩn chút bụi bẩn. Trên đời này, không ngờ vẫn còn người có ánh mắt trong sạch thế này.

Ta cuối cùng mê man ngất đi trên đất, mơ hồ nở nụ cười.

Sau này, trong thư phòng tao nhã của hắn, ta mới biết tên của hắn – Lý Thanh Lưu, Tuần phủ Ngự sử vừa nhậm chức.

Hắn kiên nhẫn nghe ta kể hết ngọn nguồn, nhận lời xử lại vụ án của A Thành.

Ta vui mừng bật khóc, chỉ cần cứu được A Thành, muốn ta hầu hạ hắn suốt đời ta cũng cam nguyện. Huống hồ, hắn thanh niên tuấn tú.

Ta run run cởi bỏ y phục, lộ ra thân hình đầy những vết sẹo đã nhạt màu, bò trên gối đến giúp hắn cởi thắt lưng.

Hắn hết sức ngạc nhiên, lập tức ngăn ta lại, khuôn mặt chính trực hơi đỏ lên, cũng có chút tái đi vì giận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ta, hắn khẽ thở dài, đỡ ta đứng lên: “Liên Sơ, ngươi không cần làm vậy. Xuống khỏi đài hí kịch, ngươi chỉ là ngươi, không phải con hát.”

Ta kinh ngạc đến quên nhúc nhích, nhìn bàn tay sạch sẽ thon dài của hắn thay ta mặc áo vào, bỗng nhiên không kềm chế được, ôm lấy hắn mà khóc.

Đêm đêm tỉnh mộng, ta cũng muốn quay trở lại làm chính bản thân mình, nhưng một thái tử đã chết hơn mười năm, làm sao còn có thể lại xuất hiện trong hậu thế? Ta, chỉ là con hát Liên Sơ.

Trước khi thu đến, án tử của A Thành rốt cuộc được miễn, sửa thành án tù, vĩnh viễn lưu đày ở phương Bắc lạnh giá.

“Ta đã cố hết sức. Chung quy thủ bị ở trong triều có chút quen biết, ta mới nhậm chức, không thể làm lộ liễu quá, sẽ khiến người khác nắm được sơ hở.” Đôi mắt trong sáng hàm chứa áy náy, hắn nhẹ nhàng giảng giải cho ta chuyện đấu đá trong cung đình.

Lý Thanh Lưu, hắn thật tình đối đãi với ta như đệ đệ.“Xong việc, ta phải về kinh báo cáo công sự. Ngươi một mình lẻ loi hiu quanh, chi bằng cùng theo ta trở về.”

Quay về kinh?

Ta sắc mặt đại biến.

Hắn không rõ sự tình, vội vã dỗ dành: “Ta chỉ muốn chăm sóc ngươi mà thôi.” Dừng một chút, vỗ vỗ vai ta, mỉm cười: “Ngươi yên tâm, phụ mẫu ta đều đã tạ thế, trong phủ bọn hạ nhân cũng không phải hạng lắm điều. Trở về kinh, ngươi cứ nhận là đệ đệ của ta.Đọc thi thư vài năm, thi lấy một chức quan, sau này không sợ bị người khác khinh rẻ nữa.”

Hắn nói năng dịu dàng, nhưng chính trong lòng vẫn coi thường bọn đào hát. Ta nhân lúc hắn không nhìn mà nhắm mắt gượng cười.

Cũng chỉ là cười miễn cưỡng. Cuối thu, mưa lớn ròng rã mấy ngày liền, ta cùng hắn đi xe ngựa trở về kinh đô đã mười hai năm xa cách.

Sự thật chứng minh, những lo lắng của ta trước đây đều là dư thừa. Hoàng thân quốc thích, các đại thần cùng dòng dõi quý tộc tập hợp dưới chân Thiên tử, Thanh Lưu chỉ là một phủ đệ nho nhỏ, hơn nữa hắn lại thanh liêm, không ưa kết bè đảng, ta căn bản không cần lo lắng gặp phải người không nên gặp.

Lời nguyền ác nghiệt của Mẫu phi cũng không còn quanh quất trong mộng, người hơn ai hết hiểu rõ, một con hát hèn mọn mà đi nói chuyện thay đổi triều đại, quả thật người điên nói mộng.

Ta không để ý đến chuyện bên ngoài, vùi đầu đọc tứ thư ngũ kinh của hắn đưa tới. Đêm đêm bên ánh nến hồng, hắn cởi bỏ triều phục, mặc vào tấm áo trắng thường ngày, sửa chữa những bài ta học ban ngày. Ta ngồi cạnh, lắng nghe hơi thở thanh khiết của hắn, trống ngực lại dồn dập.

Khoảnh khắc đó, vừa tĩnh mịch lại vừa yên bình.

Khi đó, ta âm thầm hứa nguyện: trọn kiếp này, nếu có thể sống vậy đến già, ta nguyện dùng mạng để đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện