Phù Sinh Mộng, Tam Sinh Ước
Chương 23: Kinh biến
Phong Ca
Sau khi Liễu Thư đi, ta thử giá y, kiểm tra lại một lần nữa công việc chuẩn bị cho hôn lễ.
Trước ngày thành thân, Bách Lý Quân Hoa không thể tới gặp ta, hắn ở Bồng Lai đảo chuẩn bị, mấy ngày qua phái người mang vài tờ giấy đến cho ta, viết toàn những bài thơ tình phong hoa tuyết nguyệt. Hôn lễ lần này khiến cho người người trong tứ hải bát hoang không ai không biết, không ai không nghe, là hôm đó Thiên đế Mặc Tử Dạ đã bị Bách Lý Quân Hoa bức làm chủ hôn.
Mấy ngày sau đó là đến ngày đại hôn, tối trước lòng ta không yên, lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, sau ta nghe bên tai có tiếng người gọi, triền miên mà ôn nhu: “Tiếu Nhi!”
Ta biết đây là Bách Lý Quân Hoa ngàn dặm truyền âm, bỗng đỏ mặt, không muốn hắn biết được bộ dáng nôn nao của ta nên làm bộ đang ngủ, không trả lời hắn. Hắn khẽ thở dài, nói với ta: “Ta không nhập được vào mộng của nàng, biết là nàng vẫn còn thức, nàng đừng giả bộ ngủ nữa.”
“Được rồi.” Nghe hắn nói như vậy, ta cũng không thể phản bác, ngồi dậy nói: “Nửa đêm nửa hôm chàng không ngủ đi còn làm gì thế?”
“Ta… Ta ngủ không được.” Hắn như có chút lo lắng: “Tiếu Nhi, ta rất hồi hộp.”
“Ta cũng vậy.” Ta rũ mắt, nắm chặt chăn phủ: “Chàng nói xem, ngày mai có nhiều người như vậy, ta sẽ không sơ sót gì chứ…”
“Sơ sót cũng không sao, ta xem ai dám nói gì.” Hắn trấn an ta nhưng giọng điệu lại vẫn lo lắng: “Tiếu Nhi, ta sao… sao cảm thấy đây như một giấc mơ?”
Người ta thường nói, thứ ta càng coi trọng, khi nắm được trong tay lại càng thấy bất an. Thái độ của hắn thật đúng với câu nói này. Ta bật cười, dỗ dành: “Quân Hoa, không phải là mơ mà là sự thật, ngày mai chúng ta sẽ thành hôn, sẽ có rất nhiều rất nhiều tiểu bảo bảo, sau đó chúng ta sẽ nuôi dưỡng chúng trưởng thành, chứng kiến chúng tìm một người để yêu, thành hôn, sinh con. Khi đó nói không chừng, thiên tai nhân họa, tận cùng hồng hoang, vạn vật một lần nữa luân hồi, chúng ta vẫn tay nắm tay, cùng nhau trở thành nắm đất rồi.”
“Ừm.” Giọng hắn đã trầm ổn lại không ít, còn thấp thoáng chút vui mừng: “Tiếu Nhi, ngày mai nàng chờ ta nhé.”
“Vâng.” Tới hôm nay ta mới lần đầu tiên nói câu: “Ta chờ chàng.”
Đêm đó rất dài. Ta trằn trọc hồi lâu mới ngủ được. Nhưng ngủ không bao lâu đã có người tới gọi ta dậy, mặc quần áo, dày vò vài canh giờ, rốt cục cũng đội châu quan và phủ rèm che cho ta, để ta một mình ngồi trong phòng.
Ngoài cửa vang lên tiếng pháo, theo sau đó là lễ nhạc ca múa, tiếp theo truyền đến tiếng nói cười của mọi người, ta đoán nhất định là nhóm Đại Miêu đang ngáng cửa làm khó Bách Lý Quân Hoa.
Náo loạn không lâu đã nghe thấy có người đến trước cửa, Hạ Thiển luôn ở bên cạnh ta mấy ngày nay nghe có người đến, liền cười trộm chạy ra cửa, cùng mấy tiên tỳ đồng thanh: “Tân lang phải hát một bài tiểu thư nhà ta mới mở cửa.”
Lời bọn họ làm ta bật cười.
Cảnh tượng này lại khiến ta cảm thấy, dường như ta không phải là vị thượng thần đã từng trải qua thương hải tang điền, Quân Hoa cũng không phải đảo chủ Bồng Lai tiên đảo, ta chỉ là một tiểu thư khuê các, hắn cũng chỉ là một công tử trẻ tuổi. Từ đó, ông trời xe duyên, hắn hồng bào kim quan, giá mã đến rước tiểu thư về nhà.
Ta để mặc bọn họ hồ nháo, bên ngoài cũng truyền đến tiếng hô, thập phần đoàn kết, trăm miệng một lời: “Tân lang hát đi! Tân lang hát đi! Không hát không qua, tiểu thư không đến.”
Trong đám người vang lên tiếng Bách Lý Quân Hoa cười khẽ, giọng nói trong trẻo của hắn thốt lên: “Dừng, dừng! Tại hạ mặc dù ngũ âm không đầy đủ, nhưng vì để rước được nương tử về nhà đành bất chấp thể diện, hát thì hát vậy!”
Dứt lời, tất cả tĩnh lặng, hắn ở ngoài cửa hắng giọng, ôn nhu nói với ta: “Nương tử, nghe kỹ nhé!” Bên cạnh truyền đến vài tiếng cười trộm, ta phớt lờ tạp âm, lòng thầm chờ mong nên cũng đứng dậy tiến đến cạnh cửa. Hạ Thiển trừng mắt nhìn ta, ta trừng lại nàng, lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đàn cầm, tiếp đó là giọng hắn bất ngờ cất cao:
Phượng hề, phượng hề quy cố hương,
Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng,
Thời vị ngộ hề vô sở tương,
Hà ngộ kim tịch đăng tư đường.
Hữu diệm thục nữ tại khuê phường,
Thất nhĩ nhân hà sầu ngã trường.
Hà duyên giao cảnh vi uyên ương
Tương hiệt cương hề cộng cao tường.
Hoàng hề hoàng hề tòng ngã tê
Đắc thác tư vĩ vĩnh vi phi
Giao tình thâm ý tâm hoà hài
Trung dạ tương tòng tri giả thuỳ
Song dực câu khởi phiên cao phi
Vô cảm ngã tư sử dư bi.
Dịch thơ:
Phượng quay về chốn cố hương
Chân trời góc bể bốn phương tìm Hoàng
Bóng chim tăm cá, lỡ làng
Bỗng đâu lạc bước thênh thang chốn này
Giai nhân gác ngọc lầu mây
Não lòng quân tử đêm ngày tương tư
Thầm mong chỉ thắm se tơ
Uyên ương liền cánh ước mơ tung trời
Về với ta, hỡi Hoàng ơi
Sóng đôi bay lượn một đời bên nhau
Thâm tình ý hợp tâm đầu
Dang đôi cánh rộng trời cao vẫy vùng
Đêm trường nhạn lẻ phòng không
Tương tư nặng gánh cho lòng bi thương
(Phượng cầu Hoàng – Tư Mã Tương Như)
Thanh âm của hắn trong sáng mang theo chút buồn thương, nhè nhẹ lượn lờ, thấu tận nhân tâm. Như một bàn tay nhẹ nhàng sượt qua tim, kéo theo chút rung động. Đến khi hắn hát xong, ai nấy vẫn còn ngây người. Hạ Thiển hồi thần đầu tiên, đẩy ta nói: “Nhanh ngồi xuống!”
Ta lập tức quay về bàn quỳ, đã nghe Hạ Thiển nói: “Hát rất hay, nhưng chúng ta vẫn chưa thể ra được.”
Lòng bàn tay ta vì khẩn trương mà ẩm ướt, bên ngoài lại truyền đến tiếng cười của Bách Lý Quân Hoa, thình lình nghe một tiếng nổ ‘ầm’, nhóm Hạ Thiển bị dọa lui về sau vài bước, nhưng bên ngoài tất cả đều là tiếng hò reo ủng hộ, ta nhịn không được nghiêng đầu nhìn, thấy bức rèm châu chợt lay động, nam tử mở cửa bước vào, ánh sáng lấp loáng, hắn ngược sáng mà đến, hồng bào kim quan tựa thiên nhân. Hắn vươn bàn tay như ngọc về phía ta, dịu dàng nói: “Nương tử, ta tới đón nàng đây!”
Tim đập loạn, rũ mắt không dám nhìn hắn, ta vươn tay đặt vào bàn tay hắn. Hắn đột nhiên giật tay lại, kéo ta vào lòng ôm chặt lấy, rồi cất bước ra ngoài. Trong lúc ta còn kinh ngạc, đang muốn nói không hợp lễ nghi thì ngẩng đầu chạm phải ánh mắt vui sướng của hắn, lại nghe một loạt những tiếng khen ngợi trầm trồ, ta đành thức thời ngậm miệng lại.
Hắn đặt ta lên cỗ kiệu hoa lệ, lấy tay cẩn thận vuốt ve khuôn mặt ta, đột nhiên cười, rạng rỡ như trăm hoa đua nở. Hắn nói: “Tiếu Nhi, cuối cùng ta cũng tìm được nàng về.”
Lòng ta không biết vì sao đột nhiên tê rần. Nhìn hắn buông rèm kiệu, để lại bên trong một mảnh sắc đỏ hoan hỉ.
Ta ẩn ẩn có cảm giác bất an, nhưng lại không dám truy đến cùng.
Ta luôn là người được ngày nào hay ngày ấy, nếu có thể giữ được một phần giây hạnh phúc, thì sẽ tận hưởng một phần giây.Ta tin thiên mệnh, nên luôn nghĩ mình không thể xoay chuyển càn khôn. Mấy vạn năm qua, ta đã chứng kiến quá nhiều người muốn xoay chuyển thiên mệnh nhưng đến cuối cùng vẫn phải thuận theo thiên mệnh. Như tế ti Nam Thiếu kia, nếu hắn không ‘Nghịch thiên sửa mệnh’, có lẽ việc đoán định Tinh quỹ sẽ không xảy ra, người hắn yêu sẽ không chết, và số phận đứa bé gái mồ côi cũng sẽ không trôi nổi như thế khi còn sống.
Ta ngồi trong kiệu lặng lẽ ngơ ngẩn, nhưng cũng chẳng nghĩ được cái gì, mãi đến khi có người vén rèm lên, Hạ Thiển đem một dải lụa hồng đưa cho ta, cười thật tươi nói: “Thỉnh tân nương hạ kiệu!”
Ta tiếp nhận dải lụa hồng, khom người bước ra khỏi kiệu, nhìn dải lụa dài được thắt hoa ở giữa, đầu kia được giữ bởi một nam tử đang đứng ở bậc thang phía trên, nhìn ta, cười dịu dàng.
Ta bước từng bước, cùng hắn sóng vai đứng cạnh nhau, rồi ngẩng đầu, thấy từng bậc từng bậc thang hướng lên trên, mất hút trong tầng mây. Đệ tử Bồng Lai đảo đứng ngay ngắn, toàn bộ đều là y phục hồng dắt trường kiếm, diện mạo hiên ngang. Phía trên các tầng mây, một tòa cung điện nguy nga sừng sững, hình như đang có rất nhiều người đứng nơi đó, tuy đoan trang nhưng có lẽ cũng đang tò mò nhìn chúng ta.
“Nơi này tổng cộng có 999 bậc thang, là thánh địa Bồng Lai, nếu cùng người mình yêu dắt tay nhau đi qua 999 bậc thang này thì cả đời sẽ thiên trường địa cửu.”
Bách Lý Quân Hoa giải thích cặn kẽ, ta cười gật đầu. Tuy rằng đây là truyền thuyết, nhưng vì hắn là Bách Lý Quân Hoa, nên ta tin.
Chúng ta mỗi người cầm một đầu dải lụa, giữa tiếng nhạc tưng bừng từ từ đi về phía trước. Phía chân trời truyền đến tiếng chuông ngân, ta thoáng kinh ngạc, lại thấy hắn cười khỉnh nhíu mày: “Đại hôn của đảo chủ Bồng Lai đảo ta mà thiên đình có thể thờ ơ sao? Tất nhiên là phải gióng chuông cầu phúc rồi.”
Tiếng chuông vang vọng khắp tứ hải bát hoang, không thể ngăn được chấn động trong lòng ta. Ta và hắn cuối cùng cũng lên hết 999 bậc thang, đứng trước cung điện, thấy phía trước điện chật kín các vị thần tiên đang nghển cổ muốn nhìn thấy chúng ta. Liễu Hoa Hiên đứng đầu, khuôn mặt tái nhợt chậm rãi đi đến, đưa cho ta một chiếc hộp ngọc tinh xảo, nói: “Chúc mừng!”
Ta mỉm cười với hắn, cất chiếc hộp vào tay áo, thản nhiên nói: “Đa tạ.”
Khoảnh khắc ấy, ta thấy thần sắc trong mắt hắn thay đổi, Bách Lý Quân Hoa nhướn mày, kéo kéo một đầu dải lụa, dẫn ta đi vào.
Gặp thoáng qua trong nháy mắt, ta đã nghe thấy Liễu Hoa Hiên gọi một tiếng: “Tiếu Tiếu…”
Ta không đáp lời.
Giờ phút đó, một dòng ánh sáng của mấy vạn năm vùn vụt chảy qua chúng ta, tất cả yêu thương sâu đậm cùng oán hận triền miên của thời hoa dại đột nhiên biến thành một ký ức tươi sáng đẹp đẽ. Như khói hoa, nở rộ trong cuộc đời ta.
Ta biết hắn đưa cho ta cái gì.
Đó là hai tượng đất ngày ấy hắn sống chết nắm giữ lấy. Nay hắn đưa trả lại, chính là…buông tay?
Ta nghiêng đầu, nhìn người nam tử đang sóng vai bên cạnh, đột nhiên hiểu được lời hắn nói đêm qua thật đúng.
Giống mộng cảnh, hoa mỹ không thực.
Ta không khỏi xiết chặt dải lụa, dường như hắn cảm giác được sự bồn chồn của ta, quay đầu, ôn nhu cười. Mặc Tử Dạ đứng bên, nhìn hai chúng ta cười như có chút cảm khái bi thương. Hắn đột nhiên mở miệng, thanh âm trong nhưng lạnh, vang vọng khắp trời xanh: “Giờ lành đã đến – hành lễ!”
Mặc Tử Dạ rõ ràng chưa từng làm người chủ trì bao giờ.
Đương nhiên, trong thần giới người có thân phận cao quý như Bách Lý Quân Hoa cũng không nhiều.
Vì thế, hắn đem câu ‘Giờ lành đã đến – hành lễ’ nói ra cứ như ‘Thời gian đã đến – hạ táng’, ta sẽ không so đo cùng hắn.
Tiếng nhạc đột nhiên dừng lại, mọi người yên lặng trang nghiêm nhìn chúng ta. Mặc Tử Dạ tiếp tục duy trì ngữ điệu của người chủ trì tang lễ, hô lần thứ nhất: “Nhất bái thiên địa.”
Ta cùng Bách Lý Quân Hoa xoay người, đối diện với cửa điện đồng thời cúi đầu. Ta nhìn bộ dáng trầm ổn trịnh trọng của hắn, trong đầu bỗng hiện lên cái gì đó.
Tựa hồ rất nhiều năm trước, cũng từng có tình cảnh thế này. Nhưng không đợi ta nghĩ nhiều, tiếng thứ hai “Nhị bái phụ thần!” lại truyền tới.
Phụ thần là vị thần khai sáng thiên địa vạn vật, là tiên thai thần tiên từ khi chúng ta chào đời, cao đường đương nhiên sẽ là phụ thần. Vì thế ta và Bách Lý Quân Hoa lại xoay người, bái lạy pho tượng thần.
Rồi sau đó là cái bái lạy quan trọng nhất. Mặc Tử Dạ đột nhiên tươi cười, kế đó là thanh âm mạnh mẽ cất cao, mới vừa rồi còn trong mà lạnh nhưng lại kích động lòng người, thanh âm được hắn thi pháp, vang vọng khắp tứ hải bát hoang: “Phu thê giao bái!”
Bách Lý Quân Hoa ngắm nhìn ta, trên mặt tràn đầy ý cười, thần sắc lại có chút bi thương. Hắn nhìn ta, nói: “Tiếu Nhi, thật tốt.”
Lòng ta run lên, nhưng lại ngây ngốc nhìn hắn ở trước mặt ta cúi hạ thắt lưng. Ta đang định cúi người, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ vọng đến, tiếng nói như truyền lên từ dưới núi, chấn động mọi người, thoáng như tiếng than của chim đỗ quyên, tràn lan cắn xé lòng người, máu chảy đầm đìa.
Nàng kêu: “Sư phụ… người sao có thể đối với ta như thế!!”
Hết
Sau khi Liễu Thư đi, ta thử giá y, kiểm tra lại một lần nữa công việc chuẩn bị cho hôn lễ.
Trước ngày thành thân, Bách Lý Quân Hoa không thể tới gặp ta, hắn ở Bồng Lai đảo chuẩn bị, mấy ngày qua phái người mang vài tờ giấy đến cho ta, viết toàn những bài thơ tình phong hoa tuyết nguyệt. Hôn lễ lần này khiến cho người người trong tứ hải bát hoang không ai không biết, không ai không nghe, là hôm đó Thiên đế Mặc Tử Dạ đã bị Bách Lý Quân Hoa bức làm chủ hôn.
Mấy ngày sau đó là đến ngày đại hôn, tối trước lòng ta không yên, lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, sau ta nghe bên tai có tiếng người gọi, triền miên mà ôn nhu: “Tiếu Nhi!”
Ta biết đây là Bách Lý Quân Hoa ngàn dặm truyền âm, bỗng đỏ mặt, không muốn hắn biết được bộ dáng nôn nao của ta nên làm bộ đang ngủ, không trả lời hắn. Hắn khẽ thở dài, nói với ta: “Ta không nhập được vào mộng của nàng, biết là nàng vẫn còn thức, nàng đừng giả bộ ngủ nữa.”
“Được rồi.” Nghe hắn nói như vậy, ta cũng không thể phản bác, ngồi dậy nói: “Nửa đêm nửa hôm chàng không ngủ đi còn làm gì thế?”
“Ta… Ta ngủ không được.” Hắn như có chút lo lắng: “Tiếu Nhi, ta rất hồi hộp.”
“Ta cũng vậy.” Ta rũ mắt, nắm chặt chăn phủ: “Chàng nói xem, ngày mai có nhiều người như vậy, ta sẽ không sơ sót gì chứ…”
“Sơ sót cũng không sao, ta xem ai dám nói gì.” Hắn trấn an ta nhưng giọng điệu lại vẫn lo lắng: “Tiếu Nhi, ta sao… sao cảm thấy đây như một giấc mơ?”
Người ta thường nói, thứ ta càng coi trọng, khi nắm được trong tay lại càng thấy bất an. Thái độ của hắn thật đúng với câu nói này. Ta bật cười, dỗ dành: “Quân Hoa, không phải là mơ mà là sự thật, ngày mai chúng ta sẽ thành hôn, sẽ có rất nhiều rất nhiều tiểu bảo bảo, sau đó chúng ta sẽ nuôi dưỡng chúng trưởng thành, chứng kiến chúng tìm một người để yêu, thành hôn, sinh con. Khi đó nói không chừng, thiên tai nhân họa, tận cùng hồng hoang, vạn vật một lần nữa luân hồi, chúng ta vẫn tay nắm tay, cùng nhau trở thành nắm đất rồi.”
“Ừm.” Giọng hắn đã trầm ổn lại không ít, còn thấp thoáng chút vui mừng: “Tiếu Nhi, ngày mai nàng chờ ta nhé.”
“Vâng.” Tới hôm nay ta mới lần đầu tiên nói câu: “Ta chờ chàng.”
Đêm đó rất dài. Ta trằn trọc hồi lâu mới ngủ được. Nhưng ngủ không bao lâu đã có người tới gọi ta dậy, mặc quần áo, dày vò vài canh giờ, rốt cục cũng đội châu quan và phủ rèm che cho ta, để ta một mình ngồi trong phòng.
Ngoài cửa vang lên tiếng pháo, theo sau đó là lễ nhạc ca múa, tiếp theo truyền đến tiếng nói cười của mọi người, ta đoán nhất định là nhóm Đại Miêu đang ngáng cửa làm khó Bách Lý Quân Hoa.
Náo loạn không lâu đã nghe thấy có người đến trước cửa, Hạ Thiển luôn ở bên cạnh ta mấy ngày nay nghe có người đến, liền cười trộm chạy ra cửa, cùng mấy tiên tỳ đồng thanh: “Tân lang phải hát một bài tiểu thư nhà ta mới mở cửa.”
Lời bọn họ làm ta bật cười.
Cảnh tượng này lại khiến ta cảm thấy, dường như ta không phải là vị thượng thần đã từng trải qua thương hải tang điền, Quân Hoa cũng không phải đảo chủ Bồng Lai tiên đảo, ta chỉ là một tiểu thư khuê các, hắn cũng chỉ là một công tử trẻ tuổi. Từ đó, ông trời xe duyên, hắn hồng bào kim quan, giá mã đến rước tiểu thư về nhà.
Ta để mặc bọn họ hồ nháo, bên ngoài cũng truyền đến tiếng hô, thập phần đoàn kết, trăm miệng một lời: “Tân lang hát đi! Tân lang hát đi! Không hát không qua, tiểu thư không đến.”
Trong đám người vang lên tiếng Bách Lý Quân Hoa cười khẽ, giọng nói trong trẻo của hắn thốt lên: “Dừng, dừng! Tại hạ mặc dù ngũ âm không đầy đủ, nhưng vì để rước được nương tử về nhà đành bất chấp thể diện, hát thì hát vậy!”
Dứt lời, tất cả tĩnh lặng, hắn ở ngoài cửa hắng giọng, ôn nhu nói với ta: “Nương tử, nghe kỹ nhé!” Bên cạnh truyền đến vài tiếng cười trộm, ta phớt lờ tạp âm, lòng thầm chờ mong nên cũng đứng dậy tiến đến cạnh cửa. Hạ Thiển trừng mắt nhìn ta, ta trừng lại nàng, lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đàn cầm, tiếp đó là giọng hắn bất ngờ cất cao:
Phượng hề, phượng hề quy cố hương,
Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng,
Thời vị ngộ hề vô sở tương,
Hà ngộ kim tịch đăng tư đường.
Hữu diệm thục nữ tại khuê phường,
Thất nhĩ nhân hà sầu ngã trường.
Hà duyên giao cảnh vi uyên ương
Tương hiệt cương hề cộng cao tường.
Hoàng hề hoàng hề tòng ngã tê
Đắc thác tư vĩ vĩnh vi phi
Giao tình thâm ý tâm hoà hài
Trung dạ tương tòng tri giả thuỳ
Song dực câu khởi phiên cao phi
Vô cảm ngã tư sử dư bi.
Dịch thơ:
Phượng quay về chốn cố hương
Chân trời góc bể bốn phương tìm Hoàng
Bóng chim tăm cá, lỡ làng
Bỗng đâu lạc bước thênh thang chốn này
Giai nhân gác ngọc lầu mây
Não lòng quân tử đêm ngày tương tư
Thầm mong chỉ thắm se tơ
Uyên ương liền cánh ước mơ tung trời
Về với ta, hỡi Hoàng ơi
Sóng đôi bay lượn một đời bên nhau
Thâm tình ý hợp tâm đầu
Dang đôi cánh rộng trời cao vẫy vùng
Đêm trường nhạn lẻ phòng không
Tương tư nặng gánh cho lòng bi thương
(Phượng cầu Hoàng – Tư Mã Tương Như)
Thanh âm của hắn trong sáng mang theo chút buồn thương, nhè nhẹ lượn lờ, thấu tận nhân tâm. Như một bàn tay nhẹ nhàng sượt qua tim, kéo theo chút rung động. Đến khi hắn hát xong, ai nấy vẫn còn ngây người. Hạ Thiển hồi thần đầu tiên, đẩy ta nói: “Nhanh ngồi xuống!”
Ta lập tức quay về bàn quỳ, đã nghe Hạ Thiển nói: “Hát rất hay, nhưng chúng ta vẫn chưa thể ra được.”
Lòng bàn tay ta vì khẩn trương mà ẩm ướt, bên ngoài lại truyền đến tiếng cười của Bách Lý Quân Hoa, thình lình nghe một tiếng nổ ‘ầm’, nhóm Hạ Thiển bị dọa lui về sau vài bước, nhưng bên ngoài tất cả đều là tiếng hò reo ủng hộ, ta nhịn không được nghiêng đầu nhìn, thấy bức rèm châu chợt lay động, nam tử mở cửa bước vào, ánh sáng lấp loáng, hắn ngược sáng mà đến, hồng bào kim quan tựa thiên nhân. Hắn vươn bàn tay như ngọc về phía ta, dịu dàng nói: “Nương tử, ta tới đón nàng đây!”
Tim đập loạn, rũ mắt không dám nhìn hắn, ta vươn tay đặt vào bàn tay hắn. Hắn đột nhiên giật tay lại, kéo ta vào lòng ôm chặt lấy, rồi cất bước ra ngoài. Trong lúc ta còn kinh ngạc, đang muốn nói không hợp lễ nghi thì ngẩng đầu chạm phải ánh mắt vui sướng của hắn, lại nghe một loạt những tiếng khen ngợi trầm trồ, ta đành thức thời ngậm miệng lại.
Hắn đặt ta lên cỗ kiệu hoa lệ, lấy tay cẩn thận vuốt ve khuôn mặt ta, đột nhiên cười, rạng rỡ như trăm hoa đua nở. Hắn nói: “Tiếu Nhi, cuối cùng ta cũng tìm được nàng về.”
Lòng ta không biết vì sao đột nhiên tê rần. Nhìn hắn buông rèm kiệu, để lại bên trong một mảnh sắc đỏ hoan hỉ.
Ta ẩn ẩn có cảm giác bất an, nhưng lại không dám truy đến cùng.
Ta luôn là người được ngày nào hay ngày ấy, nếu có thể giữ được một phần giây hạnh phúc, thì sẽ tận hưởng một phần giây.Ta tin thiên mệnh, nên luôn nghĩ mình không thể xoay chuyển càn khôn. Mấy vạn năm qua, ta đã chứng kiến quá nhiều người muốn xoay chuyển thiên mệnh nhưng đến cuối cùng vẫn phải thuận theo thiên mệnh. Như tế ti Nam Thiếu kia, nếu hắn không ‘Nghịch thiên sửa mệnh’, có lẽ việc đoán định Tinh quỹ sẽ không xảy ra, người hắn yêu sẽ không chết, và số phận đứa bé gái mồ côi cũng sẽ không trôi nổi như thế khi còn sống.
Ta ngồi trong kiệu lặng lẽ ngơ ngẩn, nhưng cũng chẳng nghĩ được cái gì, mãi đến khi có người vén rèm lên, Hạ Thiển đem một dải lụa hồng đưa cho ta, cười thật tươi nói: “Thỉnh tân nương hạ kiệu!”
Ta tiếp nhận dải lụa hồng, khom người bước ra khỏi kiệu, nhìn dải lụa dài được thắt hoa ở giữa, đầu kia được giữ bởi một nam tử đang đứng ở bậc thang phía trên, nhìn ta, cười dịu dàng.
Ta bước từng bước, cùng hắn sóng vai đứng cạnh nhau, rồi ngẩng đầu, thấy từng bậc từng bậc thang hướng lên trên, mất hút trong tầng mây. Đệ tử Bồng Lai đảo đứng ngay ngắn, toàn bộ đều là y phục hồng dắt trường kiếm, diện mạo hiên ngang. Phía trên các tầng mây, một tòa cung điện nguy nga sừng sững, hình như đang có rất nhiều người đứng nơi đó, tuy đoan trang nhưng có lẽ cũng đang tò mò nhìn chúng ta.
“Nơi này tổng cộng có 999 bậc thang, là thánh địa Bồng Lai, nếu cùng người mình yêu dắt tay nhau đi qua 999 bậc thang này thì cả đời sẽ thiên trường địa cửu.”
Bách Lý Quân Hoa giải thích cặn kẽ, ta cười gật đầu. Tuy rằng đây là truyền thuyết, nhưng vì hắn là Bách Lý Quân Hoa, nên ta tin.
Chúng ta mỗi người cầm một đầu dải lụa, giữa tiếng nhạc tưng bừng từ từ đi về phía trước. Phía chân trời truyền đến tiếng chuông ngân, ta thoáng kinh ngạc, lại thấy hắn cười khỉnh nhíu mày: “Đại hôn của đảo chủ Bồng Lai đảo ta mà thiên đình có thể thờ ơ sao? Tất nhiên là phải gióng chuông cầu phúc rồi.”
Tiếng chuông vang vọng khắp tứ hải bát hoang, không thể ngăn được chấn động trong lòng ta. Ta và hắn cuối cùng cũng lên hết 999 bậc thang, đứng trước cung điện, thấy phía trước điện chật kín các vị thần tiên đang nghển cổ muốn nhìn thấy chúng ta. Liễu Hoa Hiên đứng đầu, khuôn mặt tái nhợt chậm rãi đi đến, đưa cho ta một chiếc hộp ngọc tinh xảo, nói: “Chúc mừng!”
Ta mỉm cười với hắn, cất chiếc hộp vào tay áo, thản nhiên nói: “Đa tạ.”
Khoảnh khắc ấy, ta thấy thần sắc trong mắt hắn thay đổi, Bách Lý Quân Hoa nhướn mày, kéo kéo một đầu dải lụa, dẫn ta đi vào.
Gặp thoáng qua trong nháy mắt, ta đã nghe thấy Liễu Hoa Hiên gọi một tiếng: “Tiếu Tiếu…”
Ta không đáp lời.
Giờ phút đó, một dòng ánh sáng của mấy vạn năm vùn vụt chảy qua chúng ta, tất cả yêu thương sâu đậm cùng oán hận triền miên của thời hoa dại đột nhiên biến thành một ký ức tươi sáng đẹp đẽ. Như khói hoa, nở rộ trong cuộc đời ta.
Ta biết hắn đưa cho ta cái gì.
Đó là hai tượng đất ngày ấy hắn sống chết nắm giữ lấy. Nay hắn đưa trả lại, chính là…buông tay?
Ta nghiêng đầu, nhìn người nam tử đang sóng vai bên cạnh, đột nhiên hiểu được lời hắn nói đêm qua thật đúng.
Giống mộng cảnh, hoa mỹ không thực.
Ta không khỏi xiết chặt dải lụa, dường như hắn cảm giác được sự bồn chồn của ta, quay đầu, ôn nhu cười. Mặc Tử Dạ đứng bên, nhìn hai chúng ta cười như có chút cảm khái bi thương. Hắn đột nhiên mở miệng, thanh âm trong nhưng lạnh, vang vọng khắp trời xanh: “Giờ lành đã đến – hành lễ!”
Mặc Tử Dạ rõ ràng chưa từng làm người chủ trì bao giờ.
Đương nhiên, trong thần giới người có thân phận cao quý như Bách Lý Quân Hoa cũng không nhiều.
Vì thế, hắn đem câu ‘Giờ lành đã đến – hành lễ’ nói ra cứ như ‘Thời gian đã đến – hạ táng’, ta sẽ không so đo cùng hắn.
Tiếng nhạc đột nhiên dừng lại, mọi người yên lặng trang nghiêm nhìn chúng ta. Mặc Tử Dạ tiếp tục duy trì ngữ điệu của người chủ trì tang lễ, hô lần thứ nhất: “Nhất bái thiên địa.”
Ta cùng Bách Lý Quân Hoa xoay người, đối diện với cửa điện đồng thời cúi đầu. Ta nhìn bộ dáng trầm ổn trịnh trọng của hắn, trong đầu bỗng hiện lên cái gì đó.
Tựa hồ rất nhiều năm trước, cũng từng có tình cảnh thế này. Nhưng không đợi ta nghĩ nhiều, tiếng thứ hai “Nhị bái phụ thần!” lại truyền tới.
Phụ thần là vị thần khai sáng thiên địa vạn vật, là tiên thai thần tiên từ khi chúng ta chào đời, cao đường đương nhiên sẽ là phụ thần. Vì thế ta và Bách Lý Quân Hoa lại xoay người, bái lạy pho tượng thần.
Rồi sau đó là cái bái lạy quan trọng nhất. Mặc Tử Dạ đột nhiên tươi cười, kế đó là thanh âm mạnh mẽ cất cao, mới vừa rồi còn trong mà lạnh nhưng lại kích động lòng người, thanh âm được hắn thi pháp, vang vọng khắp tứ hải bát hoang: “Phu thê giao bái!”
Bách Lý Quân Hoa ngắm nhìn ta, trên mặt tràn đầy ý cười, thần sắc lại có chút bi thương. Hắn nhìn ta, nói: “Tiếu Nhi, thật tốt.”
Lòng ta run lên, nhưng lại ngây ngốc nhìn hắn ở trước mặt ta cúi hạ thắt lưng. Ta đang định cúi người, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ vọng đến, tiếng nói như truyền lên từ dưới núi, chấn động mọi người, thoáng như tiếng than của chim đỗ quyên, tràn lan cắn xé lòng người, máu chảy đầm đìa.
Nàng kêu: “Sư phụ… người sao có thể đối với ta như thế!!”
Hết
Bình luận truyện