Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư
Chương 37: Vô phương giới
Ma thần Thái Uyên trở về, chiếm lấy U Minh phủ.
Ma tộc chờ xuất quân, trên Thiên giới không khí ngưng trọng. Đám người tiểu bá vương thiên đình thường ngày quậy phá nay lại chiến trang nghiêm chỉnh, sắc mặt nặng nề, thật nhuốm mùi chiến sự.
Còn Đảo chủ Bồng Lai đảo Bách Lý Quân Hoa đã dấy binh bao vây U Minh phủ. Đến khi Thái Uyên đưa Diệp Tiếu trả về cùng với giải dược thì Bách Lý Quân Hoa mới lui binh, tự mình tìm kiếm giải dược, toàn bộ binh quyền Bồng Lai đảo đều giao cho Thiên giới.
Hắn để lại cho Thái Uyên bốn chữ.
“Không đội trời chung!”
Thái Uyên lắc đầu: “Đáng tiếc. Đã bảo ngươi phải coi chừng vợ ngươi, đừng để nàng ta xen vào chuyện thiên hạ.”
Bách Lý Quân Hoa kiềm chế xúc động muốn lập tức khai chiến, ôm Diệp Tiếu đang hấp hối quay trở về.
Thái Uyên đưa đan dược nhưng chưa hoàn thành. Hơn nữa, linh đan diệu dược còn có thể tập hợp chứ thành phần ‘thanh tử mai’ trong phương thuốc chỉ có trong đệ tứ giới Vô phương trong truyền thuyết mới có được.
Vô phương giới là một lãnh địa chết trong truyền thuyết, cho đến nay, các thần tiên đi vào đó chưa từng có người nào trở về. Không ai biết phía bên đó có gì, chỉ biết là có một nơi như vậy trong bản tàn thư ghi chép những điều trong thiên địa được phụ thần lưu lại.
Bách Lý Quân Hoa là vị thần duy nhất đủ khả năng đối đầu với Thái Uyên. Nhưng Mặc Tử Dạ đã mời nhiều lần mà hắn vẫn không ra mặt, đến ngày sau, hắn đi vào thiên cung, nói với Mặc Tử Dạ: “Ta sẽ đi Vô phương.”
Phương pháp mở cửa Vô phương, ngoại trừ tự nó mở ra thì cách khác chỉ có Thiên quân biết. Khi Bách Lý Quân Hoa cất lời, trong lòng vẫn ôm một cô nương, mình mặc áo trắng, da dẻ toàn thân đã hóa sạm đen. Nhưng dù có xấu xí đáng sợ, Bách Lý Quân Hoa vẫn ôm chặt nàng như ôm báu vật hiếm có trên đời.
Hắn dường như đã lâu không ngủ an giấc, trong mắt vằn tia máu lẳng lặng nhìn Mặc Tử Dạ, cứ như đang thực hiện một cuộc giao dịch hết sức thoải mái: “Ta đồng ý giao toàn bộ binh lực Bồng Lai đảo cho ngươi, thay ta mở Vô phương giới, ta muốn vào đó.”
Nghe thế, dù có dứt khoát thế nào, Mặc Tử Dạ vẫn rơi vào im lặng.
Một lúc sau hắn mới cất lời cự tuyệt: “Không được.”
“Phải được!”
“Ngươi không thể chết được.” Bách Lý Quân Hoa ngang ngạnh, Mặc Tử Dạ còn ngang ngạnh hơn, “Nếu ngươi chết, Thái Uyên sẽ không còn đối thủ. Toàn bộ đệ tử Bồng Lai đảo cũng không địch nổi trăm chiêu của hắn.”
“Tiếu nhi sắp chết,” Bách Lý Quân Hoa cười ngốc nghếch, “Nếu nàng chết, ngươi nghĩ rằng ta vẫn sống được?”
“Ngươi không báo thù?” Mặc Tử Dạ bình tĩnh hỏi.
“Nàng còn chưa chết, ngươi đã xúi ta báo thù?” Nghe nói vậy Bách Lý Quân Hoa trào phúng cười, “Chủ đích của ngươi chỉ muốn đánh trận thôi!”
“Tóm lại, ta sẽ không mở Vô phương giới.” Ý đồ bị nhìn thấu, Mặc Tử Dạ cũng không chút hoang mang, chậm rãi nói, “Diệp Tiếu có thể chết nhưng ngươi thì không thể.”
“Ngươi…” Bách Lý Quân Hoa rút kiếm, đang muốn xông tới thì bên ngoài đại điện, Phượng Âm đã thẳng lưng đứng đó.
Nàng mặc chiến bào nhiễm máu, tay cầm trường thương, dường như mới từ chiến trường về. Nàng lặng lẽ nhìn hai người, ánh mắt lại an tĩnh lạ thường, vẻ như việc liên quan đến sinh tử này đều chẳng phải chuyện gì lớn lao. Hai nam nhân nhìn nhau, Bách Lý Quân Hoa nhìn về phía trường thương nhiễm máu trong tay nàng, nói khẽ, “Phượng Âm, ta thật sự rất ghét ngươi!”
Phượng Âm hơi nghẹn ngào nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười, tiếp tục nghe.
“Con người ngươi không bao giờ an phận, luôn mang lại phiền toái. Tiếu nhi ở cùng ngươi, ta vẫn luôn không thích. Nhưng vì yêu nàng, ta đồng ý chiều theo nàng, ta muốn yêu thương nàng, để nàng làm những điều nàng thích.
“Khi ta đỡ được nàng từ tay Dạ Tịch, ta đã vô số lần nghĩ, nếu nàng chưa từng quen biết ngươi thì tốt biết bao.
“Nhưng bây giờ ta cũng có thể hiểu được.” Nói xong, hắn thở dài, “Nàng chấp nhận vì ngươi vào sinh ra tử, ngươi cũng vì nàng không quản hiểm nguy, tình nghĩa đó thật đáng kính trọng.”
“Dĩ nhiên rồi!”
Phượng Âm cười, nhướn mày, thần sắc cao ngạo không ai bì nổi, như bao nhiêu năm qua, một Đế quân phượng tộc cao cao tại thượng.
Ý đã quyết, sáng hôm đó nàng xử lý hết tất cả sự vụ và xác định người thừa kế trong tộc, buổi chiều, Phượng Âm đi tìm bạn bè uống rượu.
Các thành viên của nhóm tiểu bá vương Thiên đình – Giản Hề, Đại Miêu, thêm một Ti mệnh tinh quân Quán Thanh U ngay thẳng chính trực, cùng một Mộc Tử Du trung thành, mấy người đến nhân gian tìm một bàn, rồi kêu rượu, ngươi một ly ta một ly.
Uống mãi, đến lúc mấy người nói linh ta linh tinh.
Phượng Âm dựa vào cửa sổ, một chân khoát lên ghế, dùng chiếc đũa gõ chén rượu hỏi: “Nếu ta chết, các ngươi ai sẽ khóc?”
Không ai trả lời nàng, mọi người đều tự bê một vò rượu, khóc cứ khóc, ngủ cứ ngủ, ca hát cứ ca hát, một đám người vui chơi thỏa sức, đến cả lời nàng nói còn chẳng nghe lọt.
Rõ là đã gọi rất nhiều rượu nhưng nàng vẫn thấy đầu óc tỉnh táo, thậm chí còn tỉnh hơn ngày thường. Nàng chưa bao giờ thấy bản thân lại thông suốt đến vậy, hồi tưởng lại cả cuộc đời mình nhưng thốt nhiên thấy cũng chẳng tồi tệ lắm.
“Ngươi muốn đi Vô phương sao?” Đối diện đột nhiên có người mở miệng hỏi, Phượng Âm ngẩng đầu lên, là Quán Thanh U đã say mèm.
Nàng ta còn giơ chén rượu, sắc mặt lờ đờ. Phượng Âm cười vui vẻ: “Phải, muốn kết giao hả?”
“Ngoài nữ nhi hồng, còn thích rượu nào không?” Quán Thanh U không để ý đến lời trêu chọc của nàng, tiếp tục hỏi. Phượng Âm hiếm khi đứng đắn trả lời: “Son túy cũng không tồi, ta không thích rượu quá mạnh.”
“Còn thích gì nữa?” Quán Thanh U tiếp tục hỏi.
Phượng Âm nhấp ngụm rượu cuối cùng trong chén rồi nện mạnh xuống bàn, nói như phát tiết: “Có, ta từng thích một nam nhân.”
“Được.” Quán Thanh U không hỏi đối phương là ai, chỉ nói với nàng, “Năm sau chờ mộ phần ngươi xanh cỏ đến thắt lưng, ta bất luận thế nào cũng bắt hắn đem tới mộ gặp ngươi.” Nói xong, nàng ngửa đầu, mày cong cong, “thấy sao?”
Nói xong trong mắt đã ngập nước, Phượng Âm cảm thấy tầm mắt càng lúc càng mờ mịt nhưng vẫn gật đầu: “Được, còn gì bằng.”
Hai người giơ chén lên, rót rót, uống uống. Đám người bên cạnh bỗng dưng cũng lặng hẳn đi, sau đó vang lên tiếng khóc đứt quãng. Phượng nhi quét mắt nhìn mọi người rồi mỉm cười, giơ chén rượu kính một vòng rồi hơi cúi người: “Kiếp này có thể gặp các vị đã không uổng phí.”
Mọi người mở mắt ra lẳng lặng nhìn nàng, sau một hồi cùng bật cười.
Đại Miêu giơ chén rượu kính nàng rồi cười gượng: “Năm sau sẽ cùng ngươi cộng ẩm.”
Bất luận Hoàng Tuyền, Thiên giới hay Địa phủ mịt mờ. Năm sau mộ phần xanh cỏ sẽ cùng người cộng ẩm.
Bất luận sinh tử, vẫn là tri âm.
Đám người uống đến canh khuya mới khóc nháo hồi phủ, sau đó nằm la liệt trên đất, một đám vừa ngã xuống đã ngủ say như chết. Chờ đến bình minh, khi tia nắng đầu tiên len lỏi vào phòng, Phượng Âm đã mở mắt. Nàng ước chừng thời gian, thấy chưa muộn thì trở về phủ, tắm rửa, thay y phục. Nàng không thấy, khi nàng ra khỏi cửa, đám người vốn ngủ li bì kia vừa nghe thấy tiếng cửa đóng lại thì tất cả đều yên lặng rơi lệ.
Nàng ăn mặc đơn giản, váy dài đỏ thẫm, tay cầm trường thương, tóc xõa dài, giản dị đi ra.
Đúng giờ ước định đến nơi đã thấy Bách Lý Quân Hoa cùng Mặc Tử Dạ đã chờ từ trước.
Cửa vào Vô phương giới ở trên đỉnh núi ngọc Tuyết Sơn Phong, nơi này hàng năm phong tuyết phủ kín, đập vào mắt chỉ một màu trắng xóa. Mặc Tử Dạ thi pháp mở ra một cánh cửa đi vào Vô phương giới, rồi quay đầu hỏi Phượng Âm phía sau: “Ngươi có lời nào muốn chuyển cho ai không?”
Phượng Âm suy nghĩ rất lâu.
Nàng nghĩ đến rất nhiều người, rất nhiều việc nhưng đến cuối cùng lại phát hiện, cho đến hôm nay nàng không ngờ mình đã không còn nhớ mong gì nữa.
Vì thế nàng thản nhiên mà cười: “Không có.”
Dứt lời, nàng rảo bước vào.
Đó là một thông đạo tối tăm, nàng vẫn cứ đi, đi mãi.
Đi không biết bao lâu, đột nhiên có ánh sáng rọi tới. Đó là ánh sáng vô cùng nhỏ, nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp một không gian trống trải, như có điểm tận cùng lại cũng như không có.
Giữa bóng tối, nàng đang đứng ở vị trí hình tròn cao cao, trên nữa là những bậc thang, dọc theo những bậc thang cách đoạn có một ngọn lửa màu xanh đang trôi lơ lửng, trở thành nguồn sáng duy nhất.
Phượng Âm leo lên những bậc thang, đến bậc cuối mới thấy được người.
Đó là một thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi, mình mặc y phục trắng bạc, lười biếng nằm trên kim tọa rộng rãi, buồn chán xem sách.
“Vào Vô phương giới của ta, đã là người của Vô phương giới ta. Đến đây là không thể quay đầu, trong lòng chỉ còn Vô phương giới ta.”
Thiếu niên uể oải kéo dài lời nói, cuối cùng, hắn quay đầu, môi cong cong cười nói: “Tiểu tiên, hãy xưng tên ra.”
“Phượng Âm.” Phượng Âm quan sát xung quanh, nét mặt không vui không buồn, chậm rãi nói, “Từ Thiên giới đến đây là cố ý muốn xin Thần quân cho một loại thuốc để cứu bằng hữu.”
“Có thể cứu bằng hữu của ngươi nhưng ngươi không thể đi.” Thiếu niên ngồi dậy, tay đặt lên tay vịn, nghiêng người, “Ngươi nên biết, Vô phương giới của ta chưa bao giờ để người còn sống ra ngoài.”
“Đã đến đây là sẽ không đi.” Phượng Âm mỉm cười, “Nhưng xin Thần quân ban cho tại hạ Thanh tử mai, tại hạ dùng hồn phách quay về Thiên giới một chuyến.”
“Ngươi… quyết ý ở lại đây?” Vẻ mặt thiếu niên thoáng buồn cười, “Nhìn rõ nơi này chưa? Ở đây chỉ có hai chúng ta, chúng ta sẽ rất lâu rất dài ở cùng nhau. Ngươi sẽ không chết.” Thiếu niên mỉm cười, nói ra lời vô cùng tàn nhẫn, “Ở nơi này, ta có thể cho ngươi quyền được chết nhưng cũng có thể bắt ngươi bất tử. Lúc này nếu ngươi lấy thứ ta cho thì phải giao tánh mạng cho ta, từ nay về sau, chỉ có ta cho ngươi chết, ngươi mới có thể chết.”
Phượng Âm hơi hoảng hốt.
Nàng nhìn không gian nhỏ hẹp tối đen này, nhìn con người duy nhất trong không gian này, nghĩ về quãng đời sau này…
Nàng đột nhiên thấy, như vậy thật là đáng sợ.
Nhưng nàng không còn cách nào khác, Diệp Tiếu đang chờ nàng.
Nàng chỉ có thể mỉm cười, gật đầu nói: “Được!”
Hết chương 37
Ma tộc chờ xuất quân, trên Thiên giới không khí ngưng trọng. Đám người tiểu bá vương thiên đình thường ngày quậy phá nay lại chiến trang nghiêm chỉnh, sắc mặt nặng nề, thật nhuốm mùi chiến sự.
Còn Đảo chủ Bồng Lai đảo Bách Lý Quân Hoa đã dấy binh bao vây U Minh phủ. Đến khi Thái Uyên đưa Diệp Tiếu trả về cùng với giải dược thì Bách Lý Quân Hoa mới lui binh, tự mình tìm kiếm giải dược, toàn bộ binh quyền Bồng Lai đảo đều giao cho Thiên giới.
Hắn để lại cho Thái Uyên bốn chữ.
“Không đội trời chung!”
Thái Uyên lắc đầu: “Đáng tiếc. Đã bảo ngươi phải coi chừng vợ ngươi, đừng để nàng ta xen vào chuyện thiên hạ.”
Bách Lý Quân Hoa kiềm chế xúc động muốn lập tức khai chiến, ôm Diệp Tiếu đang hấp hối quay trở về.
Thái Uyên đưa đan dược nhưng chưa hoàn thành. Hơn nữa, linh đan diệu dược còn có thể tập hợp chứ thành phần ‘thanh tử mai’ trong phương thuốc chỉ có trong đệ tứ giới Vô phương trong truyền thuyết mới có được.
Vô phương giới là một lãnh địa chết trong truyền thuyết, cho đến nay, các thần tiên đi vào đó chưa từng có người nào trở về. Không ai biết phía bên đó có gì, chỉ biết là có một nơi như vậy trong bản tàn thư ghi chép những điều trong thiên địa được phụ thần lưu lại.
Bách Lý Quân Hoa là vị thần duy nhất đủ khả năng đối đầu với Thái Uyên. Nhưng Mặc Tử Dạ đã mời nhiều lần mà hắn vẫn không ra mặt, đến ngày sau, hắn đi vào thiên cung, nói với Mặc Tử Dạ: “Ta sẽ đi Vô phương.”
Phương pháp mở cửa Vô phương, ngoại trừ tự nó mở ra thì cách khác chỉ có Thiên quân biết. Khi Bách Lý Quân Hoa cất lời, trong lòng vẫn ôm một cô nương, mình mặc áo trắng, da dẻ toàn thân đã hóa sạm đen. Nhưng dù có xấu xí đáng sợ, Bách Lý Quân Hoa vẫn ôm chặt nàng như ôm báu vật hiếm có trên đời.
Hắn dường như đã lâu không ngủ an giấc, trong mắt vằn tia máu lẳng lặng nhìn Mặc Tử Dạ, cứ như đang thực hiện một cuộc giao dịch hết sức thoải mái: “Ta đồng ý giao toàn bộ binh lực Bồng Lai đảo cho ngươi, thay ta mở Vô phương giới, ta muốn vào đó.”
Nghe thế, dù có dứt khoát thế nào, Mặc Tử Dạ vẫn rơi vào im lặng.
Một lúc sau hắn mới cất lời cự tuyệt: “Không được.”
“Phải được!”
“Ngươi không thể chết được.” Bách Lý Quân Hoa ngang ngạnh, Mặc Tử Dạ còn ngang ngạnh hơn, “Nếu ngươi chết, Thái Uyên sẽ không còn đối thủ. Toàn bộ đệ tử Bồng Lai đảo cũng không địch nổi trăm chiêu của hắn.”
“Tiếu nhi sắp chết,” Bách Lý Quân Hoa cười ngốc nghếch, “Nếu nàng chết, ngươi nghĩ rằng ta vẫn sống được?”
“Ngươi không báo thù?” Mặc Tử Dạ bình tĩnh hỏi.
“Nàng còn chưa chết, ngươi đã xúi ta báo thù?” Nghe nói vậy Bách Lý Quân Hoa trào phúng cười, “Chủ đích của ngươi chỉ muốn đánh trận thôi!”
“Tóm lại, ta sẽ không mở Vô phương giới.” Ý đồ bị nhìn thấu, Mặc Tử Dạ cũng không chút hoang mang, chậm rãi nói, “Diệp Tiếu có thể chết nhưng ngươi thì không thể.”
“Ngươi…” Bách Lý Quân Hoa rút kiếm, đang muốn xông tới thì bên ngoài đại điện, Phượng Âm đã thẳng lưng đứng đó.
Nàng mặc chiến bào nhiễm máu, tay cầm trường thương, dường như mới từ chiến trường về. Nàng lặng lẽ nhìn hai người, ánh mắt lại an tĩnh lạ thường, vẻ như việc liên quan đến sinh tử này đều chẳng phải chuyện gì lớn lao. Hai nam nhân nhìn nhau, Bách Lý Quân Hoa nhìn về phía trường thương nhiễm máu trong tay nàng, nói khẽ, “Phượng Âm, ta thật sự rất ghét ngươi!”
Phượng Âm hơi nghẹn ngào nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười, tiếp tục nghe.
“Con người ngươi không bao giờ an phận, luôn mang lại phiền toái. Tiếu nhi ở cùng ngươi, ta vẫn luôn không thích. Nhưng vì yêu nàng, ta đồng ý chiều theo nàng, ta muốn yêu thương nàng, để nàng làm những điều nàng thích.
“Khi ta đỡ được nàng từ tay Dạ Tịch, ta đã vô số lần nghĩ, nếu nàng chưa từng quen biết ngươi thì tốt biết bao.
“Nhưng bây giờ ta cũng có thể hiểu được.” Nói xong, hắn thở dài, “Nàng chấp nhận vì ngươi vào sinh ra tử, ngươi cũng vì nàng không quản hiểm nguy, tình nghĩa đó thật đáng kính trọng.”
“Dĩ nhiên rồi!”
Phượng Âm cười, nhướn mày, thần sắc cao ngạo không ai bì nổi, như bao nhiêu năm qua, một Đế quân phượng tộc cao cao tại thượng.
Ý đã quyết, sáng hôm đó nàng xử lý hết tất cả sự vụ và xác định người thừa kế trong tộc, buổi chiều, Phượng Âm đi tìm bạn bè uống rượu.
Các thành viên của nhóm tiểu bá vương Thiên đình – Giản Hề, Đại Miêu, thêm một Ti mệnh tinh quân Quán Thanh U ngay thẳng chính trực, cùng một Mộc Tử Du trung thành, mấy người đến nhân gian tìm một bàn, rồi kêu rượu, ngươi một ly ta một ly.
Uống mãi, đến lúc mấy người nói linh ta linh tinh.
Phượng Âm dựa vào cửa sổ, một chân khoát lên ghế, dùng chiếc đũa gõ chén rượu hỏi: “Nếu ta chết, các ngươi ai sẽ khóc?”
Không ai trả lời nàng, mọi người đều tự bê một vò rượu, khóc cứ khóc, ngủ cứ ngủ, ca hát cứ ca hát, một đám người vui chơi thỏa sức, đến cả lời nàng nói còn chẳng nghe lọt.
Rõ là đã gọi rất nhiều rượu nhưng nàng vẫn thấy đầu óc tỉnh táo, thậm chí còn tỉnh hơn ngày thường. Nàng chưa bao giờ thấy bản thân lại thông suốt đến vậy, hồi tưởng lại cả cuộc đời mình nhưng thốt nhiên thấy cũng chẳng tồi tệ lắm.
“Ngươi muốn đi Vô phương sao?” Đối diện đột nhiên có người mở miệng hỏi, Phượng Âm ngẩng đầu lên, là Quán Thanh U đã say mèm.
Nàng ta còn giơ chén rượu, sắc mặt lờ đờ. Phượng Âm cười vui vẻ: “Phải, muốn kết giao hả?”
“Ngoài nữ nhi hồng, còn thích rượu nào không?” Quán Thanh U không để ý đến lời trêu chọc của nàng, tiếp tục hỏi. Phượng Âm hiếm khi đứng đắn trả lời: “Son túy cũng không tồi, ta không thích rượu quá mạnh.”
“Còn thích gì nữa?” Quán Thanh U tiếp tục hỏi.
Phượng Âm nhấp ngụm rượu cuối cùng trong chén rồi nện mạnh xuống bàn, nói như phát tiết: “Có, ta từng thích một nam nhân.”
“Được.” Quán Thanh U không hỏi đối phương là ai, chỉ nói với nàng, “Năm sau chờ mộ phần ngươi xanh cỏ đến thắt lưng, ta bất luận thế nào cũng bắt hắn đem tới mộ gặp ngươi.” Nói xong, nàng ngửa đầu, mày cong cong, “thấy sao?”
Nói xong trong mắt đã ngập nước, Phượng Âm cảm thấy tầm mắt càng lúc càng mờ mịt nhưng vẫn gật đầu: “Được, còn gì bằng.”
Hai người giơ chén lên, rót rót, uống uống. Đám người bên cạnh bỗng dưng cũng lặng hẳn đi, sau đó vang lên tiếng khóc đứt quãng. Phượng nhi quét mắt nhìn mọi người rồi mỉm cười, giơ chén rượu kính một vòng rồi hơi cúi người: “Kiếp này có thể gặp các vị đã không uổng phí.”
Mọi người mở mắt ra lẳng lặng nhìn nàng, sau một hồi cùng bật cười.
Đại Miêu giơ chén rượu kính nàng rồi cười gượng: “Năm sau sẽ cùng ngươi cộng ẩm.”
Bất luận Hoàng Tuyền, Thiên giới hay Địa phủ mịt mờ. Năm sau mộ phần xanh cỏ sẽ cùng người cộng ẩm.
Bất luận sinh tử, vẫn là tri âm.
Đám người uống đến canh khuya mới khóc nháo hồi phủ, sau đó nằm la liệt trên đất, một đám vừa ngã xuống đã ngủ say như chết. Chờ đến bình minh, khi tia nắng đầu tiên len lỏi vào phòng, Phượng Âm đã mở mắt. Nàng ước chừng thời gian, thấy chưa muộn thì trở về phủ, tắm rửa, thay y phục. Nàng không thấy, khi nàng ra khỏi cửa, đám người vốn ngủ li bì kia vừa nghe thấy tiếng cửa đóng lại thì tất cả đều yên lặng rơi lệ.
Nàng ăn mặc đơn giản, váy dài đỏ thẫm, tay cầm trường thương, tóc xõa dài, giản dị đi ra.
Đúng giờ ước định đến nơi đã thấy Bách Lý Quân Hoa cùng Mặc Tử Dạ đã chờ từ trước.
Cửa vào Vô phương giới ở trên đỉnh núi ngọc Tuyết Sơn Phong, nơi này hàng năm phong tuyết phủ kín, đập vào mắt chỉ một màu trắng xóa. Mặc Tử Dạ thi pháp mở ra một cánh cửa đi vào Vô phương giới, rồi quay đầu hỏi Phượng Âm phía sau: “Ngươi có lời nào muốn chuyển cho ai không?”
Phượng Âm suy nghĩ rất lâu.
Nàng nghĩ đến rất nhiều người, rất nhiều việc nhưng đến cuối cùng lại phát hiện, cho đến hôm nay nàng không ngờ mình đã không còn nhớ mong gì nữa.
Vì thế nàng thản nhiên mà cười: “Không có.”
Dứt lời, nàng rảo bước vào.
Đó là một thông đạo tối tăm, nàng vẫn cứ đi, đi mãi.
Đi không biết bao lâu, đột nhiên có ánh sáng rọi tới. Đó là ánh sáng vô cùng nhỏ, nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp một không gian trống trải, như có điểm tận cùng lại cũng như không có.
Giữa bóng tối, nàng đang đứng ở vị trí hình tròn cao cao, trên nữa là những bậc thang, dọc theo những bậc thang cách đoạn có một ngọn lửa màu xanh đang trôi lơ lửng, trở thành nguồn sáng duy nhất.
Phượng Âm leo lên những bậc thang, đến bậc cuối mới thấy được người.
Đó là một thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi, mình mặc y phục trắng bạc, lười biếng nằm trên kim tọa rộng rãi, buồn chán xem sách.
“Vào Vô phương giới của ta, đã là người của Vô phương giới ta. Đến đây là không thể quay đầu, trong lòng chỉ còn Vô phương giới ta.”
Thiếu niên uể oải kéo dài lời nói, cuối cùng, hắn quay đầu, môi cong cong cười nói: “Tiểu tiên, hãy xưng tên ra.”
“Phượng Âm.” Phượng Âm quan sát xung quanh, nét mặt không vui không buồn, chậm rãi nói, “Từ Thiên giới đến đây là cố ý muốn xin Thần quân cho một loại thuốc để cứu bằng hữu.”
“Có thể cứu bằng hữu của ngươi nhưng ngươi không thể đi.” Thiếu niên ngồi dậy, tay đặt lên tay vịn, nghiêng người, “Ngươi nên biết, Vô phương giới của ta chưa bao giờ để người còn sống ra ngoài.”
“Đã đến đây là sẽ không đi.” Phượng Âm mỉm cười, “Nhưng xin Thần quân ban cho tại hạ Thanh tử mai, tại hạ dùng hồn phách quay về Thiên giới một chuyến.”
“Ngươi… quyết ý ở lại đây?” Vẻ mặt thiếu niên thoáng buồn cười, “Nhìn rõ nơi này chưa? Ở đây chỉ có hai chúng ta, chúng ta sẽ rất lâu rất dài ở cùng nhau. Ngươi sẽ không chết.” Thiếu niên mỉm cười, nói ra lời vô cùng tàn nhẫn, “Ở nơi này, ta có thể cho ngươi quyền được chết nhưng cũng có thể bắt ngươi bất tử. Lúc này nếu ngươi lấy thứ ta cho thì phải giao tánh mạng cho ta, từ nay về sau, chỉ có ta cho ngươi chết, ngươi mới có thể chết.”
Phượng Âm hơi hoảng hốt.
Nàng nhìn không gian nhỏ hẹp tối đen này, nhìn con người duy nhất trong không gian này, nghĩ về quãng đời sau này…
Nàng đột nhiên thấy, như vậy thật là đáng sợ.
Nhưng nàng không còn cách nào khác, Diệp Tiếu đang chờ nàng.
Nàng chỉ có thể mỉm cười, gật đầu nói: “Được!”
Hết chương 37
Bình luận truyện