Phù Sinh Nhược Mộng
Quyển 4 - Chương 100: Lập kế liên hoàn
Sau khi Tử Thanh hội hợp với Quách Tử Nghi, An Lộc Sơn liền dẫn binh vây công Sóc Phương, lâu ngày cũng chưa hạ được.
Cung Đại Minh thành Trường An, ngẫu nhiên lại nghe thấy tiếng người trong cung rơi lệ.
An Lộc Sơn dẫn quân đánh vào Trường An, bản tính bạo ngược đại thịnh, nếu có chút không hài lòng ai, thì kẻ đó không chết cũng trọng thương, bộ hạ người Hồ nếu coi trọng nữ tử của người đó, liền tùy tiện bị chúng khi dễ.
Toàn bộ Trường An, lòng người hoảng sợ, không chịu nổi dù một ngày.
Bậc thềm cung điện lạnh như băng, bất giác lại là một năm trời đông giá rét.
Mặc áo da cừu, Huyền Hoàng công chúa đứng trên thềm đá hoàng cung Đại Minh, ngón tay gắt gao siết chặt nên lên lan can đầy tuyết phủ: “Thành Trường An này, vốn nên thuộc về bản cung…”
Đột Vân đi theo phía sau nàng bung dù tiến lại, che chắn tuyết rơi cho nàng: “Công chúa, nếu đã đi sai bước đầu tiên, sẽ không sai bước thứ hai nữa, chúng ta chỉ có tám ngàn quân tinh nhuệ, đừng nói là thành Trường An này, cho dù là một cái tiểu trấn lúc này thì chúng ta cũng không đánh hạ được.”
“Ta không cam lòng!”
“Ngày mai chúng ta hướng hoàng đế Đại Yến thỉnh từ giã trở về Đột Quyết đi, nay chúng ta thiếu binh ít tướng, ở lâu thêm một ngày, mạt tướng sợ sẽ sinh biến.”
“Bản cung không quay về!” Huyền Hoàng công chúa giận dữ nghiến răng: “Thù của đệ đệ chưa báo, giang sơn cũng không đánh hạ được, nếu ta cứ như vậy trở về, nhất định sẽ làm cho mấy tên vương tử chết tiệt kia chê cười!”
“Công chúa a, hà tất còn chấp nhất cừu hận như vậy?” Đột Vân ảm đạm thở dài.
“Ngươi không hiểu được bản cung!” Huyền Hoàng công chúa quay đầu lại, trên mặt đều là nước mắt lạnh như băng: “Ta đã thua, là vì ta không đủ bình tĩnh, như giờ phút này, ta bình tĩnh hơn bất kì lúc nào!”
“Công chúa?” Bỗng nhiên thanh âm của An Khánh Tự vang lên.
Huyền Hoàng công chúa lau đi nước mắt trên mặt, cười tiến lại nghênh đón An Khánh Tự: “Vương gia ngài đến rồi.”
Lòng Đột Vân phá lệ lạnh như băng, công chúa a công chúa, người đến tột cùng thì muốn tới khi nào mới có thể tỉnh ngộ đây?
An Khánh Tự chần chừ nhìn Đột Vân: “Công chúa mời ta lại đây là…”
Huyền Hoàng công chúa nhẹ nhàng xua tay, cho tả hữu thị vệ cùng Đột Vân đều lui đi hết: “Các ngươi đi xuống đi.”
Ảm đạm lui ra, Đột Vân tuyệt vọng lắc đầu, Thiếu tướng quân, xem ra Đột Vân thực sự nên làm theo như lời người nói, trở về Đột Quyết thả ngựa chăn dê, sống nốt quãng đời còn lại…
Huyền Hoàng công chúa nhìn tòa cung điện nguy nga trước mặt: “Vương gia ngài chẳng lẽ không muốn một mình có được hết thảy tất cả nơi này?”
“Công chúa ngươi…”
“Bản cung biết hiện tại Vương gia ngài rơi vào tình cảnh khó xử, nếu muốn phá vỡ cục diện bế tắc, chỉ có một con đường có thể đi.”
“Đường gì?”
“Lục thân bất nhận.”
Bốn chữ thản nhiên rơi vào tai An Khánh Tự, giống như một ngọn sóng kinh thiên, làm cho cõi lòng vĩnh viễn cũng không bình tĩnh được.
Huyền Hoàng công chúa thản nhiên cười: “Từ xưa đến nay chốn cung đình vốn vô tình, muốn quân lâm thiên hạ, tất nhiên là phải có chút hy sinh, Ngươi cũng biết đó, Yến hoàng bệ hạ cũng không thích ngươi, thẳng đến ngày hôm nay, đôi khi còn nhớ tên con hoang phản nghịch An Khánh Ân kia, ngươi tân tân khổ khổ đánh hạ giang sơn, chẳng lẽ không sợ sẽ có một ngày chắp tay dâng cho người khác sao?”
“Không!” An Khánh Tự cắn chặt răng: “Từ khi đại ca bị Đại Đường hoàng đế giết chết thì ta chính là trưởng tử! Ngôi vị hoàng đế này không truyền cho ta thì có thể truyền cho ai?”
“Ngươi là trưởng tử, nhưng ngươi cũng không phải nhi tử độc nhất, lời bản cung nói, tin tưởng ngươi hiểu.” Huyền Hoàng công chúa lặng lẽ cười: “Nếu ngươi có chút hùng tâm, bản cung thực có thể trợ giúp ngươi một tay.”
“Công chúa muốn thế nào?”
Huyền Hoàng công chúa vỗ vỗ tay, sau cây cột son đỏ chói cách đó không xa, một gã hoạn quan mặc lam sam chậm rãi đi ra.
An Khánh Tự không khỏi hít một hơi: “Là ngươi! Lí Trư Nhi!” Tên Lí Trư Nhi này là người hầu nhiều năm bên người An Lộc Sơn, coi như là tâm phúc của An Lộc Sơn, nếu vừa rồi hắn nghe thấy được những lời này rồi đem nói cho An Lộc Sơn, vậy chỉ sợ cái mạng nhỏ này của mình chỉ có chết!
Huyền Hoàng công chúa đè lại thân mình đang hoảng loạn của An Khánh Tự: “Ngươi nhìn kĩ lại xem hắn rốt cuộc là ai?”
Chỉ thấy Lí Trư Nhi nhẹ nhàng tóm lấy cằm, dưới màn đêm đầy tuyết rơi chậm rãi kéo xuống mặt nạ da người che bên ngoài, dĩ nhiên lại là kẻ năm đó đột nhiên bỏ đi – Lăng Trọng!
“Sao…như thế nào lại là ngươi?”
“Mối hận đoạn tử tuyệt tôn, ngày ngày đều muốn báo, Vương gia nếu muốn đăng đại bảo, Lăng Trọng nguyện ý trợ giúp một tay.” Lăng Trọng đột nhiên căm hận mở miệng.
“Các ngươi…từ khi nào thì các ngươi…”
Huyền Hoàng công chúa lạnh lùng cười: “Nếu đều có chung mục đích, vậy chỉ cần một ánh mắt liền sẽ có thể biết được ai là địch? Ai là bạn?” Bỗng nhiên tiến một bước tới gần An Khánh Tự: “Ngôi vị hoàng đế gần trong gang tấc, nếu Vương gia do dự, bản cung đành phải đi tìm người khác thôi.”
“Chậm đã!” An Khánh tự hít sâu một hơi: “Để ta nghĩ đã.”
Huyền Hoàng công chúa tà ác cười: “Vậy Vương gia ngẫm lại cho kỹ ngay tại đây đi, bản cung lại đi ước hạ với vị Vương gia khác, nói vậy sẽ có một người nguyện ý.”
“Ta làm!”
Huyền Hoàng cùng Lăng Trọng nhìn nhau cười: “Hảo! Thống khoái!”
“Qua mấy ngày nữa, Yến hoàng sẽ mang binh vây công Thái Nguyên, đây chính là một cơ hội, Vương gia, ngươi cũng không thể lâm trận bỏ chạy đó.” Lăng Trọng hơi nhắc nhở.
“Ta sẽ không.”
“Bản cung liền trước tiên xưng với Vương gia một tiếng – tham kiến bệ hạ.”
“Ha ha, ái khanh miễn lễ.”
***
Công Nguyên năm 757, Đường Túc Tông niên hiệu Chí Đức, tháng giêng năm thứ hai, An Khánh Tự sát hại phụ thân An Lộc Sơn, tự mình xưng đế, niên hiệu Tái Sơ. Ra lệnh cho Sử Tư Minh trở về bảo vệ Phạm Dương, để lại Thái Hi Đức chờ tiếp tục vây công Thái Nguyên.
An Lộc Sơn vừa chết, Túc Tông liền chiếu lệnh cho Quách Tử Nghi dẫn quân thủ hộ kinh sư, lại đụng độ với đội quân tinh nhuệ của An Lộc Sơn, không thể không lui về cố thủ quận Võ Công. Đường Túc Tông cầu thắng nên sốt ruột, lấy điều kiện vô sỉ “Ngày thành công, thổ địa, sĩ thứ* thuộc về Đường, vàng bạc, nữ tử thuộc về Hồi Hột” để mượn tộc Hồi Hột mười lăm vạn binh, ra lệnh cho nhi tử là Lí Dự làm Đại nguyên soái của binh mã thiên hạ, cùng Tử Thanh đang nam hạ đánh chiếm Trường An, rốt cục, sau một năm này, Trường An được thu lại.
(*sĩ thứ: học giả và bách tính bình dân)
Thiên hạ đại chấn, bách tính Trường An nước mắt chảy dài hoan nghênh Lí Dự cùng Tử Thanh tiến vào Trường An, nỗi lo lắng vẫn lơ lửng trên đỉnh đầu thành Trường An rốt cục cũng tan đi. Tin chiến thắng truyền vào Phượng Tường điện, chúng thần nhất tề cúi mình chúc mừng Túc Tông.
Quách Tử Nghi nam hạ cùng Đường quân hội hợp ở Trường An, công quá Đồng Quan, tấn công đến Lạc Dương, liền bức An Khánh Tự đại bại chạy trốn, lui về Nghiệp thành.
Từ đó, thuộc cấp tinh nhuệ cùng binh lính người Hồ của An Khánh Tự đều quy thuận về Sử Tư Minh ở Phạm Dương. Một bên là thủ lĩnh loạn quân sốt ruột tử thủ, một bên là tướng quân nắm giữ đại quyền trong tay, giữa hai người trong lúc đó không thể không sinh ra nghi kỵ.
Lo lắng mất chủ trương, An Khánh Tự hoảng loạn muốn tìm Huyền Hoàng công chúa hỏi kế sách, nhưng mà nào còn tung tích Huyền Hoàng công chúa đây? Từ lúc Trường An bị vây công trong hỗn loạn, Huyền Hoàng công chúa đã sớm mang theo tám ngàn thiết kỵ Đột Quyết lặng lẽ cưỡi ngựa chạy tới Phạm Dương.
Thiên hạ ngày nay ai có binh mã, ai là kẻ mạnh, nếu muốn tiếp tục quát tháo thiên hạ, chỉ có thể đi tìm một ngọn núi càng đáng tin cậy hơn để dựa vào.
Đến khi Huyền Hoàng công chúa đi vào Phạm Dương, Sử Tư Minh còn đang vì chuyện có nên xuất binh hay không mà phát sầu.
“Phụ soái, công chúa đến đây!” Sử Triều Nghĩa vui mừng đón Huyền Hoàng công chúa vào Sử phủ.
Đi thẳng vào vấn đề, Huyền Hoàng công chúa chỉ nhẹ nhàng cười: “Không cần cứu An Khánh Tự, lấy binh lực của hắn, ngăn trở được sự vây công hơn một năm là không có vấn đề, nay quân tiên phong của Lí Đường đang mạnh, vừa lúc đụng độ với An Khánh Tự, Sử tướng quân có thể ngư ông đắc lợi!”
“Công chúa xin chỉ giáo cho?”
“Sau đó, Sử tướng quân tốt nhất nhên quy thuận Đại Đường!” Huyền Hoàng công chúa đột nhiên thốt lên một câu, thực khiến cho Sử Tư Minh cùng Sử Triều Nghĩa đại kinh thất sắc!
“Ta là phản quân, thế nhưng công chúa người lại bảo ta hàng Đường? Khong phải là tự tìm đường chết sao?” Sử Tư Minh nghi hoặc khó hiểu.
“Đây là kế một hòn đá ném trúng hai con chim.” Huyền Hoàng công chúa cười nhẹ; “Thứ nhất, nếu tướng quân tuyên bố hàng Đường, nhưng mà binh quyền trong tay, chỉ cần không vào Trường An thì Đại Đường cũng sẽ không xuống tay với ngươi, sẽ đối đãi với ngươi cố kỵ lễ độ mọi cách, quân tiên phong sẽ lại càng dồn toàn bộ chú ý đến An Khánh Tự.” Chuyển mắt nhìn Sử Triều Nghĩa: “Thứ hai, ngôi vị hoàng đế của An Khánh Tự vốn có được bất chính, bị bức vào đường cùng, tất nhiên sẽ vì mạng sống mà tìm mọi cách lấy lòng tướng quân ngươi, cho dù ngươi có muốn ngôi vị hoàng đế thì hắn cũng không thể không cho, đến lúc đó tướng quân là danh chính ngôn thuận lên làm tân hoàng của Đại Yến.”
“Nhưng mà…” Sử Triều Nghĩa càng thêm lo lắng: “Triều đình sao có thể dễ dàng tin tưởng chúng ta sẽ quy thuận như thế được?”
Huyền Hoàng công chúa bình tĩnh nhìn Sử Tư Minh: “Về việc này, tất nhiên còn phải nhìn Sử tướng quân ngài.”
“Ta?” Sử Tư Minh lại càng khó hiểu.
“Mấy năm nay, nữ nhi bảo bối Sử Triều Cẩm kia của ngươi tuy rằng chưa từng lộ diện trên chiến trường, nhưng mỗi một trận chiến thắng của Yến Tử Thanh, tất nhiên đều xuất phát từ nàng hiến kế — bản cung quan sát nhiều năm như vậy, phát giác mỗi khi đụng độ với binh mã của tướng quân, Yến Tử Thanh luôn để lại ba phần đường sống, tin rằng nữ nhi kia của ngươi nhất định là nhớ kỹ tình cảm với người phụ thân như ngươi. Nếu ngươi có thể viết một phong thư đưa tới Trường An, lời nói khẩn thiết, câu câu đầy tưởng niệm, chỉ cần có thể đả động Sử tiểu thư, tin rằng chuyện tướng quân hàng Đường, Lí Đường tất nhiên sẽ tin tưởng.”
“Ngươi muốn ta lợi dụng Cẩm nhi?” Sử Tư minh cả kinh.
“Nữ nhi này của ngươi, lúc ngươi khởi sự lại đi giúp đỡ viện quân, nay cũng không phải là muốn lấy mạng nàng, mà chỉ lợi dụng dùng nói một câu tin tưởng mà thôi, có gì khó xử?” Huyền Hoàng công chúa lạnh lùng hỏi, một câu liền đụng ngay đến chỗ đau của Sử Tư Minh.
“Phụ soái, công chúa nói rất đúng, Triều Cẩm vốn dĩ là nên hướng về người, nhưng nàng lại vì một tên nam tử mà làm ra rất nhiều chuyện có lỗi với người, chúng ta chỉ lợi dụng cái miệng nàng một chút, cũng sẽ không làm hại đến tính mạng của nàng, sao lại không thể? Cha, người thiên vị nhiều năm như vậy rồi, lúc này đây, cũng nên khiến nàng trả lại cho người!” Sử Triều Nghĩa không phục, mở miệng nói.
“Cái này…”
“Có thể đoạt được thiên hạ dễ như trở bàn tay, Sử tướng quân thực sự tuyệt không động tâm?” Huyền Hoàng công chúa nhướn mày hỏi.
“Ta…” Hít một hơi thật sâu, Sử Tư Minh hỏi Huyền Hoàng công chúa: “Thật sự sẽ không làm hại đến tính mạng Cẩm nhi?”
“Bản cung đảm bảo, sẽ không.” Huyền Hoàng công chúa gật đầu: “Hơn nữa nếu là do bản cung đem thư tín tự tay đưa đến Trường An, hoàng thất Lí Đường sẽ tin tưởng hơn ba phần.”
“Vậy…còn phải nhờ công chúa rồi.” Sử Tư Minh gật đầu thật mạnh, Cẩm nhi, con cũng nên trả lại cho cha vài thứ gì đó.
“Tốt lắm…thỉnh Sử tướng quân lập tức viết một bức thư đi.”
Huyền Hoàng công chúa âm lãnh cười, Sử Triều Nghĩa lặng yên nhìn nàng, nữ nhân này, đột nhiên lại trở nên khó hiểu như thế.
Một khắc sau, bức thư đã hoàn thành.
Huyền Hoàng công chúa tiếp nhận lá thư, hơi ôm quyền với Sử Tư Minh: “Lần này bản cung đi Trường An, ba ngày sau, Sử tướng quân có thể truyền ra khắp thiên hạ, ngươi suất lĩnh thủ hạ mười ba quận tám vạn binh mã hàng Đường.”
“Được!” Sử Tư Minh gật đầu.
“Chúng ta đây liền cấp cho Lí Đường một vở diễn, kế trong kế! Ha ha.” Khóe miệng Huyền Hoàng công chúa khẽ nhếch, một mạt tiếu ý quỷ dị xuất hiện.
Huyền Hoàng công chúa hít một hơi thật dài, đệ đệ, lúc này tỷ tỷ sẽ không thất bại nữa…Giờ đây, ta muốn Yến Tử Thanh, Sử Triều Cẩm, Nhã hề…các ngươi một người cũng không sống được!
Cho dù chết, bản cung cũng muốn kéo các ngươi cùng xuống địa ngục!
Cung Đại Minh thành Trường An, ngẫu nhiên lại nghe thấy tiếng người trong cung rơi lệ.
An Lộc Sơn dẫn quân đánh vào Trường An, bản tính bạo ngược đại thịnh, nếu có chút không hài lòng ai, thì kẻ đó không chết cũng trọng thương, bộ hạ người Hồ nếu coi trọng nữ tử của người đó, liền tùy tiện bị chúng khi dễ.
Toàn bộ Trường An, lòng người hoảng sợ, không chịu nổi dù một ngày.
Bậc thềm cung điện lạnh như băng, bất giác lại là một năm trời đông giá rét.
Mặc áo da cừu, Huyền Hoàng công chúa đứng trên thềm đá hoàng cung Đại Minh, ngón tay gắt gao siết chặt nên lên lan can đầy tuyết phủ: “Thành Trường An này, vốn nên thuộc về bản cung…”
Đột Vân đi theo phía sau nàng bung dù tiến lại, che chắn tuyết rơi cho nàng: “Công chúa, nếu đã đi sai bước đầu tiên, sẽ không sai bước thứ hai nữa, chúng ta chỉ có tám ngàn quân tinh nhuệ, đừng nói là thành Trường An này, cho dù là một cái tiểu trấn lúc này thì chúng ta cũng không đánh hạ được.”
“Ta không cam lòng!”
“Ngày mai chúng ta hướng hoàng đế Đại Yến thỉnh từ giã trở về Đột Quyết đi, nay chúng ta thiếu binh ít tướng, ở lâu thêm một ngày, mạt tướng sợ sẽ sinh biến.”
“Bản cung không quay về!” Huyền Hoàng công chúa giận dữ nghiến răng: “Thù của đệ đệ chưa báo, giang sơn cũng không đánh hạ được, nếu ta cứ như vậy trở về, nhất định sẽ làm cho mấy tên vương tử chết tiệt kia chê cười!”
“Công chúa a, hà tất còn chấp nhất cừu hận như vậy?” Đột Vân ảm đạm thở dài.
“Ngươi không hiểu được bản cung!” Huyền Hoàng công chúa quay đầu lại, trên mặt đều là nước mắt lạnh như băng: “Ta đã thua, là vì ta không đủ bình tĩnh, như giờ phút này, ta bình tĩnh hơn bất kì lúc nào!”
“Công chúa?” Bỗng nhiên thanh âm của An Khánh Tự vang lên.
Huyền Hoàng công chúa lau đi nước mắt trên mặt, cười tiến lại nghênh đón An Khánh Tự: “Vương gia ngài đến rồi.”
Lòng Đột Vân phá lệ lạnh như băng, công chúa a công chúa, người đến tột cùng thì muốn tới khi nào mới có thể tỉnh ngộ đây?
An Khánh Tự chần chừ nhìn Đột Vân: “Công chúa mời ta lại đây là…”
Huyền Hoàng công chúa nhẹ nhàng xua tay, cho tả hữu thị vệ cùng Đột Vân đều lui đi hết: “Các ngươi đi xuống đi.”
Ảm đạm lui ra, Đột Vân tuyệt vọng lắc đầu, Thiếu tướng quân, xem ra Đột Vân thực sự nên làm theo như lời người nói, trở về Đột Quyết thả ngựa chăn dê, sống nốt quãng đời còn lại…
Huyền Hoàng công chúa nhìn tòa cung điện nguy nga trước mặt: “Vương gia ngài chẳng lẽ không muốn một mình có được hết thảy tất cả nơi này?”
“Công chúa ngươi…”
“Bản cung biết hiện tại Vương gia ngài rơi vào tình cảnh khó xử, nếu muốn phá vỡ cục diện bế tắc, chỉ có một con đường có thể đi.”
“Đường gì?”
“Lục thân bất nhận.”
Bốn chữ thản nhiên rơi vào tai An Khánh Tự, giống như một ngọn sóng kinh thiên, làm cho cõi lòng vĩnh viễn cũng không bình tĩnh được.
Huyền Hoàng công chúa thản nhiên cười: “Từ xưa đến nay chốn cung đình vốn vô tình, muốn quân lâm thiên hạ, tất nhiên là phải có chút hy sinh, Ngươi cũng biết đó, Yến hoàng bệ hạ cũng không thích ngươi, thẳng đến ngày hôm nay, đôi khi còn nhớ tên con hoang phản nghịch An Khánh Ân kia, ngươi tân tân khổ khổ đánh hạ giang sơn, chẳng lẽ không sợ sẽ có một ngày chắp tay dâng cho người khác sao?”
“Không!” An Khánh Tự cắn chặt răng: “Từ khi đại ca bị Đại Đường hoàng đế giết chết thì ta chính là trưởng tử! Ngôi vị hoàng đế này không truyền cho ta thì có thể truyền cho ai?”
“Ngươi là trưởng tử, nhưng ngươi cũng không phải nhi tử độc nhất, lời bản cung nói, tin tưởng ngươi hiểu.” Huyền Hoàng công chúa lặng lẽ cười: “Nếu ngươi có chút hùng tâm, bản cung thực có thể trợ giúp ngươi một tay.”
“Công chúa muốn thế nào?”
Huyền Hoàng công chúa vỗ vỗ tay, sau cây cột son đỏ chói cách đó không xa, một gã hoạn quan mặc lam sam chậm rãi đi ra.
An Khánh Tự không khỏi hít một hơi: “Là ngươi! Lí Trư Nhi!” Tên Lí Trư Nhi này là người hầu nhiều năm bên người An Lộc Sơn, coi như là tâm phúc của An Lộc Sơn, nếu vừa rồi hắn nghe thấy được những lời này rồi đem nói cho An Lộc Sơn, vậy chỉ sợ cái mạng nhỏ này của mình chỉ có chết!
Huyền Hoàng công chúa đè lại thân mình đang hoảng loạn của An Khánh Tự: “Ngươi nhìn kĩ lại xem hắn rốt cuộc là ai?”
Chỉ thấy Lí Trư Nhi nhẹ nhàng tóm lấy cằm, dưới màn đêm đầy tuyết rơi chậm rãi kéo xuống mặt nạ da người che bên ngoài, dĩ nhiên lại là kẻ năm đó đột nhiên bỏ đi – Lăng Trọng!
“Sao…như thế nào lại là ngươi?”
“Mối hận đoạn tử tuyệt tôn, ngày ngày đều muốn báo, Vương gia nếu muốn đăng đại bảo, Lăng Trọng nguyện ý trợ giúp một tay.” Lăng Trọng đột nhiên căm hận mở miệng.
“Các ngươi…từ khi nào thì các ngươi…”
Huyền Hoàng công chúa lạnh lùng cười: “Nếu đều có chung mục đích, vậy chỉ cần một ánh mắt liền sẽ có thể biết được ai là địch? Ai là bạn?” Bỗng nhiên tiến một bước tới gần An Khánh Tự: “Ngôi vị hoàng đế gần trong gang tấc, nếu Vương gia do dự, bản cung đành phải đi tìm người khác thôi.”
“Chậm đã!” An Khánh tự hít sâu một hơi: “Để ta nghĩ đã.”
Huyền Hoàng công chúa tà ác cười: “Vậy Vương gia ngẫm lại cho kỹ ngay tại đây đi, bản cung lại đi ước hạ với vị Vương gia khác, nói vậy sẽ có một người nguyện ý.”
“Ta làm!”
Huyền Hoàng cùng Lăng Trọng nhìn nhau cười: “Hảo! Thống khoái!”
“Qua mấy ngày nữa, Yến hoàng sẽ mang binh vây công Thái Nguyên, đây chính là một cơ hội, Vương gia, ngươi cũng không thể lâm trận bỏ chạy đó.” Lăng Trọng hơi nhắc nhở.
“Ta sẽ không.”
“Bản cung liền trước tiên xưng với Vương gia một tiếng – tham kiến bệ hạ.”
“Ha ha, ái khanh miễn lễ.”
***
Công Nguyên năm 757, Đường Túc Tông niên hiệu Chí Đức, tháng giêng năm thứ hai, An Khánh Tự sát hại phụ thân An Lộc Sơn, tự mình xưng đế, niên hiệu Tái Sơ. Ra lệnh cho Sử Tư Minh trở về bảo vệ Phạm Dương, để lại Thái Hi Đức chờ tiếp tục vây công Thái Nguyên.
An Lộc Sơn vừa chết, Túc Tông liền chiếu lệnh cho Quách Tử Nghi dẫn quân thủ hộ kinh sư, lại đụng độ với đội quân tinh nhuệ của An Lộc Sơn, không thể không lui về cố thủ quận Võ Công. Đường Túc Tông cầu thắng nên sốt ruột, lấy điều kiện vô sỉ “Ngày thành công, thổ địa, sĩ thứ* thuộc về Đường, vàng bạc, nữ tử thuộc về Hồi Hột” để mượn tộc Hồi Hột mười lăm vạn binh, ra lệnh cho nhi tử là Lí Dự làm Đại nguyên soái của binh mã thiên hạ, cùng Tử Thanh đang nam hạ đánh chiếm Trường An, rốt cục, sau một năm này, Trường An được thu lại.
(*sĩ thứ: học giả và bách tính bình dân)
Thiên hạ đại chấn, bách tính Trường An nước mắt chảy dài hoan nghênh Lí Dự cùng Tử Thanh tiến vào Trường An, nỗi lo lắng vẫn lơ lửng trên đỉnh đầu thành Trường An rốt cục cũng tan đi. Tin chiến thắng truyền vào Phượng Tường điện, chúng thần nhất tề cúi mình chúc mừng Túc Tông.
Quách Tử Nghi nam hạ cùng Đường quân hội hợp ở Trường An, công quá Đồng Quan, tấn công đến Lạc Dương, liền bức An Khánh Tự đại bại chạy trốn, lui về Nghiệp thành.
Từ đó, thuộc cấp tinh nhuệ cùng binh lính người Hồ của An Khánh Tự đều quy thuận về Sử Tư Minh ở Phạm Dương. Một bên là thủ lĩnh loạn quân sốt ruột tử thủ, một bên là tướng quân nắm giữ đại quyền trong tay, giữa hai người trong lúc đó không thể không sinh ra nghi kỵ.
Lo lắng mất chủ trương, An Khánh Tự hoảng loạn muốn tìm Huyền Hoàng công chúa hỏi kế sách, nhưng mà nào còn tung tích Huyền Hoàng công chúa đây? Từ lúc Trường An bị vây công trong hỗn loạn, Huyền Hoàng công chúa đã sớm mang theo tám ngàn thiết kỵ Đột Quyết lặng lẽ cưỡi ngựa chạy tới Phạm Dương.
Thiên hạ ngày nay ai có binh mã, ai là kẻ mạnh, nếu muốn tiếp tục quát tháo thiên hạ, chỉ có thể đi tìm một ngọn núi càng đáng tin cậy hơn để dựa vào.
Đến khi Huyền Hoàng công chúa đi vào Phạm Dương, Sử Tư Minh còn đang vì chuyện có nên xuất binh hay không mà phát sầu.
“Phụ soái, công chúa đến đây!” Sử Triều Nghĩa vui mừng đón Huyền Hoàng công chúa vào Sử phủ.
Đi thẳng vào vấn đề, Huyền Hoàng công chúa chỉ nhẹ nhàng cười: “Không cần cứu An Khánh Tự, lấy binh lực của hắn, ngăn trở được sự vây công hơn một năm là không có vấn đề, nay quân tiên phong của Lí Đường đang mạnh, vừa lúc đụng độ với An Khánh Tự, Sử tướng quân có thể ngư ông đắc lợi!”
“Công chúa xin chỉ giáo cho?”
“Sau đó, Sử tướng quân tốt nhất nhên quy thuận Đại Đường!” Huyền Hoàng công chúa đột nhiên thốt lên một câu, thực khiến cho Sử Tư Minh cùng Sử Triều Nghĩa đại kinh thất sắc!
“Ta là phản quân, thế nhưng công chúa người lại bảo ta hàng Đường? Khong phải là tự tìm đường chết sao?” Sử Tư Minh nghi hoặc khó hiểu.
“Đây là kế một hòn đá ném trúng hai con chim.” Huyền Hoàng công chúa cười nhẹ; “Thứ nhất, nếu tướng quân tuyên bố hàng Đường, nhưng mà binh quyền trong tay, chỉ cần không vào Trường An thì Đại Đường cũng sẽ không xuống tay với ngươi, sẽ đối đãi với ngươi cố kỵ lễ độ mọi cách, quân tiên phong sẽ lại càng dồn toàn bộ chú ý đến An Khánh Tự.” Chuyển mắt nhìn Sử Triều Nghĩa: “Thứ hai, ngôi vị hoàng đế của An Khánh Tự vốn có được bất chính, bị bức vào đường cùng, tất nhiên sẽ vì mạng sống mà tìm mọi cách lấy lòng tướng quân ngươi, cho dù ngươi có muốn ngôi vị hoàng đế thì hắn cũng không thể không cho, đến lúc đó tướng quân là danh chính ngôn thuận lên làm tân hoàng của Đại Yến.”
“Nhưng mà…” Sử Triều Nghĩa càng thêm lo lắng: “Triều đình sao có thể dễ dàng tin tưởng chúng ta sẽ quy thuận như thế được?”
Huyền Hoàng công chúa bình tĩnh nhìn Sử Tư Minh: “Về việc này, tất nhiên còn phải nhìn Sử tướng quân ngài.”
“Ta?” Sử Tư Minh lại càng khó hiểu.
“Mấy năm nay, nữ nhi bảo bối Sử Triều Cẩm kia của ngươi tuy rằng chưa từng lộ diện trên chiến trường, nhưng mỗi một trận chiến thắng của Yến Tử Thanh, tất nhiên đều xuất phát từ nàng hiến kế — bản cung quan sát nhiều năm như vậy, phát giác mỗi khi đụng độ với binh mã của tướng quân, Yến Tử Thanh luôn để lại ba phần đường sống, tin rằng nữ nhi kia của ngươi nhất định là nhớ kỹ tình cảm với người phụ thân như ngươi. Nếu ngươi có thể viết một phong thư đưa tới Trường An, lời nói khẩn thiết, câu câu đầy tưởng niệm, chỉ cần có thể đả động Sử tiểu thư, tin rằng chuyện tướng quân hàng Đường, Lí Đường tất nhiên sẽ tin tưởng.”
“Ngươi muốn ta lợi dụng Cẩm nhi?” Sử Tư minh cả kinh.
“Nữ nhi này của ngươi, lúc ngươi khởi sự lại đi giúp đỡ viện quân, nay cũng không phải là muốn lấy mạng nàng, mà chỉ lợi dụng dùng nói một câu tin tưởng mà thôi, có gì khó xử?” Huyền Hoàng công chúa lạnh lùng hỏi, một câu liền đụng ngay đến chỗ đau của Sử Tư Minh.
“Phụ soái, công chúa nói rất đúng, Triều Cẩm vốn dĩ là nên hướng về người, nhưng nàng lại vì một tên nam tử mà làm ra rất nhiều chuyện có lỗi với người, chúng ta chỉ lợi dụng cái miệng nàng một chút, cũng sẽ không làm hại đến tính mạng của nàng, sao lại không thể? Cha, người thiên vị nhiều năm như vậy rồi, lúc này đây, cũng nên khiến nàng trả lại cho người!” Sử Triều Nghĩa không phục, mở miệng nói.
“Cái này…”
“Có thể đoạt được thiên hạ dễ như trở bàn tay, Sử tướng quân thực sự tuyệt không động tâm?” Huyền Hoàng công chúa nhướn mày hỏi.
“Ta…” Hít một hơi thật sâu, Sử Tư Minh hỏi Huyền Hoàng công chúa: “Thật sự sẽ không làm hại đến tính mạng Cẩm nhi?”
“Bản cung đảm bảo, sẽ không.” Huyền Hoàng công chúa gật đầu: “Hơn nữa nếu là do bản cung đem thư tín tự tay đưa đến Trường An, hoàng thất Lí Đường sẽ tin tưởng hơn ba phần.”
“Vậy…còn phải nhờ công chúa rồi.” Sử Tư Minh gật đầu thật mạnh, Cẩm nhi, con cũng nên trả lại cho cha vài thứ gì đó.
“Tốt lắm…thỉnh Sử tướng quân lập tức viết một bức thư đi.”
Huyền Hoàng công chúa âm lãnh cười, Sử Triều Nghĩa lặng yên nhìn nàng, nữ nhân này, đột nhiên lại trở nên khó hiểu như thế.
Một khắc sau, bức thư đã hoàn thành.
Huyền Hoàng công chúa tiếp nhận lá thư, hơi ôm quyền với Sử Tư Minh: “Lần này bản cung đi Trường An, ba ngày sau, Sử tướng quân có thể truyền ra khắp thiên hạ, ngươi suất lĩnh thủ hạ mười ba quận tám vạn binh mã hàng Đường.”
“Được!” Sử Tư Minh gật đầu.
“Chúng ta đây liền cấp cho Lí Đường một vở diễn, kế trong kế! Ha ha.” Khóe miệng Huyền Hoàng công chúa khẽ nhếch, một mạt tiếu ý quỷ dị xuất hiện.
Huyền Hoàng công chúa hít một hơi thật dài, đệ đệ, lúc này tỷ tỷ sẽ không thất bại nữa…Giờ đây, ta muốn Yến Tử Thanh, Sử Triều Cẩm, Nhã hề…các ngươi một người cũng không sống được!
Cho dù chết, bản cung cũng muốn kéo các ngươi cùng xuống địa ngục!
Bình luận truyện