Phù Sinh Nhược Mộng
Quyển 4 - Chương 97: Danh dương Tương Châu
Ngày mười hai tháng mười hai, cuối cùng lạc Dương cũng bị An Lộc Sơn công phá.
Phụ tử Đông Kinh lưu thủ Lí Vũ cùng Ngự sử – Thừa Lô Dịch vì không chịu đầu hàng nên sau khi bị bắt liền bị An Lộc Sơn giết chết, Phủ doãn Hà Nam – Đạt Hề Tuần đầu hàng An Lộc Sơn. An Tây Tiết độ sứ phụ trách thủ vệ Lạc Dương – Phong Thường Thanh, Cao Tiên Chi lựa chọn phòng thủ, thủ vững Đồng Quan không ra.
Lí Vũ…Khoảnh khắc lúc biết được Lạc Dương đã bị công phá, Tử Thanh hiểu được, tiểu tướng Lí gia ngạo khí đắc ý ngày đó đã bị chôn vùi trong dòng lịch sử.
Nếu Lạc Dương đã bị chiếm đóng, vậy tiếp theo An Lộc Sơn tiến đánh tất nhiên là Đồng Quan.
Nếu muốn chính diện cản trở đại quân tiến về phía tây thì vạn vạn lần không có khả năng, có lẽ chỉ có thể tập kích phía sau, bức hắn trở lại cứu viện thì may ra Đồng Quan mới có một đường sinh cơ.
Một giờ sau khi tin tức Lạc Dương bị công phá truyền đến, Tử Thanh liền hạ lệnh toàn quân nhổ trại, tập kích bất ngờ Tương Châu mà An Lộc Sơn đã chiếm lĩnh được, vô luận thế nào cũng phải có một tòa thành trì để cố thủ!
Toàn bộ tinh binh của An Lộc Sơn đều ở Lạc Dương, khi tin tức Tương Châu bị tập kích truyền đến, phát binh hay không phát binh cứu giúp, An Lộc Sơn khó xử đủ đường.
Lạc Dương mới tạm thời ổn định, nếu lúc này chia quân về cứu viện, vạn nhất hai mươi vạn quân đóng ở Đồng Quan mở cửa ra đánh bất ngời thì Lạc Dương đã tới tay tất nhiên cũng sẽ bị đoạt lại, vậy thì biết bao nhiêu ngày vất vả gần đây sẽ coi như uổng phí!
Nếu như không chia binh quay lại cứu viện, Tương Châu bị đoạt mất, vậy thì phía sau sẽ có thêm một cái đinh, thực có khả năng tùy thời giết đến hậu quân của mình.
“Yến Tử Thanh cứ giao cho bản cung đi.” Trong thành Lạc Dương, Huyền Hoàng công chúa lạnh lùng cười: “Bản cung không tin hắn còn có thể tránh thoát được một kiếp này.”
“Một khi đã như vậy, còn phải nhọc công công chúa trợ giúp lão tử giết tên tiểu tạp mao ngỗ nghịch phạm thượng này!” An Lộc Sơn thở phào nhẹ nhõm: “Truyền lệnh ba quân, nghỉ ngơi phục hồi nửa tháng, sau đó toàn quân chuẩn bị trường kì đánh chiếm Đồng Quan, cùng lão tử giết vào Trường An!”
Suất lĩnh năm vạn thiết kỵ Đột Quyết, Huyền Hoàng công chúa chậm rãi tiến binh về phía Tương Châu.
Sát thủ giết ngươi không chết, Lạc Dương lại không bắt được ngươi. Yến Tử Thanh, đến tột cùng thì ngươi có bao nhiêu cái mạng?
Cấp bách tấn công suốt ba ngày, thành Tương Châu bị phá, Tử Thanh dẫn quân vào thành.
Một ngày sau, năm vạn đại quận của Huyền Hoàng công chúa xuất hiện ở ngoài thành Tương Châu, hạ trại giằng co.
Huyền Hoàng, ngươi đến đây là thời khắc để quyết sinh tử sao?
Đứng trên đầu tường thành, Tử Thanh nhìn Huyền Hoàng công chúa ngồi trên lưng ngựa ở phía xa: “Công chúa điện hạ, biệt lai vô dạng?”
“Thù giết đệ đệ còn chưa báo được, bản cung đương nhiên không có việc gì.”
“Cha ta ở đâu?” Tử Thanh vội vàng đảo mắt nhìn qua chúng tướng phía sau Huyền Hoàng, không có một tia tung tích của Thanh soái.
“Thanh soái đương nhiên là ở Vân Châu giúp bản cung quản lí quân vụ, sau khi biết ngươi binh biến phản bội bản cung, hắn vạn phần thương tâm.” Huyền Hoàng lạnh lùng cười: “Ngươi thật đúng là kẻ bất hiếu!”
Tử Thanh nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ cần cha còn sống là tốt rồi……”
“Yến Tử Thanh, bản cung cho ngươi một ngày để trò chuyện cùng thân nhân, ngày mai đại quân sẽ công thành, đến lúc thành bị phá, bản cung muốn ngươi cũng nếm thử xem cái gì gọi là xương cốt cũng không còn!”
“Công chúa cứ phóng ngựa lại đây đi!” Nghiêm nghị cười, Tử Thanh vỗ lên tường thành: “Bầm thây ở Trường An, vĩnh viễn cũng không hối hận!”
“Vậy ngươi cứ chờ đó cho bản cung, bản cung sẽ làm cho ngươi phải hối hận vì những lời đã nói hôm nay.” Ghìm ngựa hồi doanh, Huyền Hoàng công chút khẽ gạt nước mắt trên mặt, đệ đệ, ngươi ở trên trời nhìn xem, ngày mai, ta muốn cừu nhân của ngươi phải chết còn thống khổ hơn ngươi!
“Tử Thanh……” Triều Cẩm chậm rãi đi lên đầu tường, nhìn Tử Thanh đang nhíu mày trầm tư: “Một trận chiến này, nàng nghĩ nên đánh thế nào?”
Khóe miệng Tử Thanh khẽ nhếch: “Chiêu số ta có thể nghĩ đến, tất nhiên Huyền Hoàng cũng có thể, so với việc hao hết tâm tư suy nghĩ kì chiêu, vậy không bằng trực tiếp đối mặt với Huyền Hoàng, thống thống khóai khoái đánh một trận.”
Triều Cẩm hơi kinh ngạc: “Ta không ngờ nàng thế nhưng lại sẽ nghĩ được một tầng này.”
Tử Thanh cười nhìn Triều Cẩm: “Nàng nói xem, lần này ta đánh cược sẽ thua sao?”
Triều Cẩm lắc lắc đầu: “Ta không biết, kế sách của Huyền Hoàng không thua ta, trận chiến này nếu đi sai một phần, Tương Châu mà bị phá thì cái gì chúng ta cũng không còn.”
“Vậy thì cứ để Huyền Hoàng đi suy đoán chúng ta, chúng ta sẽ không đi phỏng đoán làm gì.” Tử Thanh bỗng nhiên cười, nhìn Triều Cẩm.
Đột nhiên trong nháy mắt hiểu được ý tưởng của Tử Thanh, Triều Cẩm gật gật đầu: “Vậy ta đi chuẩn bị.”
“Triều Cẩm!” Tử Thanh bỗng nhiên gọi nàng lại: “Lần này, để ta đi.”
“Tử Thanh…” Vô cùng kinh ngạc nhìn vào mắt Tử Thanh, Triều Cẩm tưởng như nhìn thấy một tia ấm áp.
Tử Thanh tiến lên đỡ lấy hai vai nàng: “Nàng đã đủ khổ sở rồi…cứ ở lại trong thành Tương Châu an tâm ngủ một giấc đi, ta cam đoan, chờ nàng vừa mở mắt ra liền khẳng định có thể nhìn thấy điều kinh hỉ.”
“Tử Thanh…” Thân mình bỗng nhiên run lên, Triều Cẩm cố nén nước mắt: “Nếu ta không thể làm cho nàng chút gì đó, sao nàng có thể nợ ta được? Kiếp sau, ta sợ nàng chỉ vô tình vừa thấy ta liền sẽ bỏ chạy…”
Tử Thanh giãn mi cười, buông tay ra: “Ta đột nhiên thực hiếu kì, nếu đường đường Sử tiểu thư tay cầm kim thêu, im lặng trong khuê phòng làm nữ công, vậy sẽ là hình ảnh thế nào nhỉ?”
“Nàng muốn nhìn?”
“Muốn nhìn.”
“Vậy để cho ta cùng nàng đánh xong một trận này, ta sẽ thêu cho nàng xem.”
“Nếu lúc này ta muốn nhìn thì sao?”
“Được, ta lập tức đi lấy kim thêu đến thêu cho nàng xem.” Triều Cẩm xoay người đi xuống dưới chân thành, bỗng nhiên như nghĩ ra cái gì nhìn vào mặt Tử Thanh: “Bộ dáng lúc nàng nói dối liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu, rõ ràng nàng không muốn ta cùng nàng đánh một trận này…” Buồn bã cười, Triều Cẩm nâng tay lau đi nước mắt: “Bất quá, ta thích câu nói dối này của nàng, kiếp sau, mỗi ngày ta sẽ đều vá y phục cho nàng, để nàng xem đủ.”
Tử Thanh nhàn nhạt cười: “Thật sự cái gì cũng đều không thể gạt được Sử tiểu thư nàng a.”
“Nếu nàng thua, ta sẽ thêu một hình con heo đóng lên mộ phần nàng, để mọi người trong thiên hạ chê cười nàng ngốc.” Xoay người sang chỗ khác, Triều Cẩm run giọng nói, cũng không quay đầu lại mà chạy về phía phủ nha của Tương Châu.
Tử Thanh, nàng thật ngốc, nàng thật sự cho rằng Huyền Hoàng công chúa dễ dàng đối phó vậy sao? Nếu ta không giúp nàng, nàng chiến thắng thế nào đây?
Triều Cẩm, ta biết nàng sẽ âm thầm trợ giúp ta lần này, nhưng mà, ta sẽ không để cho bàn tay nàng phải dính một chút máu tươi nào nữa, cho nên, Triều Cẩm, thực xin lỗi…
Tử Thanh yên lặng đi xuống thành lâu, đi về phía quân doanh Tương Châu
Vừa đi vào quân doanh, Tử Thanh không khỏi chấn động: “Nhã nhi, Hoắc cô nương, Nhược tiểu thư?”
Tam nữ đang băng bó cho người bị thương vội vàng đứng lên, nhìn Tử Thanh, nhẹ nhàng cười.
“Chúng ta tới nơi này giúp đỡ Hoắc tỷ tỷ chăm sóc thương binh, Tử Thanh ca ca huynh có thể yên tâm ra ngoài hảo hảo đánh giặc…” Trên gương mặt Lí Nhược đã không còn nụ cười như ánh mắt trời ngày xưa nữa: “Lạc Dương bị công phá, khi biết ca ca cùng cha mẹ tất nhiên không thể chạy thoát, ta đã muốn báo thù cho họ, nhưng ta cũng hiểu được chỉ một mình mình thì không thể, cho nên, ta muốn giúp cho Tử Thanh ca ca, chúng ta cùng nhau cố gắng.”
“Nhược tiểu thư, cám ơn ngươi.”
“Là ta phải cám ơn huynh mới phải, Tử Thanh ca ca.” Lí Nhược lau đi nước mắt, nhìn Hoắc Hương: “Có huynh bảo hộ chúng ta, ta tin tưởng chúng ta đều sẽ bình an.”
“Ha ha…” Tử Thanh nhẹ nhàng cười, đảo mắt nhìn qua hai bàn tay đầy máu của Nhã Hề, thương tiếc thở dài: “Nhã nhi…”
Nhã Hề lắc lắc đầu: “Ta không sợ, Tử Thanh…”
Hoắc Hương khẽ nhíu mày, ưu tư nhìn Tử Thanh: “Nhã Hề thật ra học được không ít cách chăm sóc vết thương, nếu ngươi lại bị thương thì ta cũng không phải quan tâm.”
“A, vậy ta đây để báo đáp ân tình nguyện chịu nhiều thương tích một chút.”
“Không cần.” Nhã Hề vội vàng lắc đầu: “Đừng để bị thương nữa, được không?”
Tử Thanh hít một hơi thật sâu, im lặng gật đầu: “Được.”
Nói xong, Tử Thanh liền xoay người đi lên đài trước quân doanh, hào sảng cười: “Chúng tướng nghe lệnh, nay đại quân của Huyền Hoàng đã tới sát thành, đại thế ắt có một trường ác chiến, toàn quân lúc này đợi lệnh, cùng ta tập kích đại doanh Huyền Hoàng ở ngoài thành!”
“Tuân lệnh!” Tiếng hét của các tướng sĩ vang động đất trời, nhìn Tử Thanh giờ khắc này trên đài, anh khí trên nét mặt kia, thật giống như Thanh soái tái sinh vậy.
Tương Châu, nhất định sẽ có một hồi đại chiến oanh oanh liệt liệt.
Lúc ánh trăng bị mây đen che phủ, trời rốt cục cũng đổ tuyết.
Bàn tay mềm mại nóng bỏng từ phía sau ôm chặt eo Tử Thanh, mái tóc dài tán loạn như trước cùng những sợi tóc của Tử Thanh quấn quít một chỗ.
Nhã Hề có chút sợ hãi, tựa đầu vào vai Tử Thanh: “Tử Thanh…”
Tử Thanh nhẹ nhàng cười, xoay người lại, không nỡ nhìn rặng mây đỏ nhuộm trên má nàng, ánh mắt rơi trên bờ môi căng đỏ mọng, nhịn không được mà nâng cằm nàng lên, hôn lên cánh môi đó.
Bối rối đáp lại nụ hôn của Tử Thanh, thân mình mềm mại của Nhã Hề dán sát lại thân mình Tử Thanh, ngã lên giường, hơi thở gấp gáp, khoảnh khắc đôi môi rời xa nhau, Nhã Hề gắt gao ôm chặt Tử Thanh: “Tử Thanh, nàng phải bình yên trở về…”
Ánh mắt mê loạn quyến luyến lưu chuyển trên gương mặt Nhã Hề: “Còn chưa khi dễ nàng đủ, ta sao có thể nỡ không trở lại đây?”
Nhã Hề ngượng ngùng cười, đột nhiên cắn lên vai phải Tử Thanh một cái.
“Đau a, nương tử khẩu hạ lưu tình.”
Đến khi một giọt máu tươi xuất hiện trên khóe miệng Nhã Hề, thân mình nàng liền nhẹ nhàng run lên: “Ta muốn vết thương này, là thương thế cuối cùng của nàng kiếp này.”
Cơn đau bỏng rát trên đầu vai khiến cho trái tim Tử Thanh một mảnh lửa nóng, nhẹ nhàng lau đi vết máu vương trên miệng Nhã Hề, Tử Thanh gượng cười: “Được.” Nâng tay áp lên ngực Nhã Hề: “Chờ ta trở lại, ta cũng muốn cắn một miếng ở chỗ này.”
“Nàng nỡ sao……”
Đầu ngón tay vừa nhẹ nhàng di chuyển, khơi dậy vô hạn bối rối nơi đáy lòng Nhã Hề, đôi môi cuồng loạn của Tử Thanh rơi trên thân thể Nhã Hề: “Không nỡ…”
Ngàn vạn thẹn thùng, Nhã Hề vòng tay quấn lấy thân thể nàng, Tử Thanh, ta chỉ mong giờ khắc này vĩnh viễn dừng lại.
Tử Thanh im lặng cùng Nhã Hề mười ngón tương khấu, lần này không lặp lại một câu hứa hẹn cùng nắm tay thương yêu nhau cả đời kia nữa, ta biết, Nhã nhi, nàng hiểu những gì ta muốn nói.
Vào lúc canh ba, Tử Thanh mặc giáp đứng trên đài ở Tương Châu: “Nay năm vạn đại quân của Huyền Hoàng đang ở ngoài doanh, chúng ta chỉ có ba vạn người, binh lực cách xa, chúng ta không thể chống chọi, cho nên, chỉ cần năm trăm kỵ binh cùng ta ra khỏi thành gây hỗn loạn, một vạn người ở trung quân sẽ cùng cung tiễn thủ bảo vệ tốt Tương Châu, tả quân cùng hữu quân sẽ mai phục tại hai sườn trái phải Tương Châu, mỗi lần ta dẫn tới một chi quân địch thì các ngươi hãy cùng nhau giết tới, trăm ngàn lần không thể lưu lại một người sống sót!”
“Tuân lệnh!”
“Vậy, cùng ta xuất phát!” Tử Thanh hiên ngang đi xuống đài, trên lưng là trường cung cùng túi tên, eo đeo bội kiếm, dẫn theo chúng tướng sĩ chậm rãi đến chuồng ngựa, xoay người lên ngựa trước tiên: “Đi!”
“Tuân lệnh!” Hai vạn nhân mã liền xoay người lên ngựa, rung động thật sâu.
Cửa nam Tương Châu chậm rãi được mở ra, Tử Thanh dẫn theo năm trăm thiết kỵ lao ra, hai vạn nhân mã theo sát phía sau phân thành hai đội nhằm hai sườn phía đông tây đi tới.
“Đóng cửa thành lại, chớ để Triều Cẩm chạy ra!” Tử Thanh quay đầu hô lên với quân thủ thành.
“Tuân lệnh!” Cửa thành đóng lại, một bóng áo tím chạy trên đầu tường.
“Yến Tử Thanh!” Thanh âm Triều Cẩm vang lên, tựa hồ mang theo tức giận: “Như thế nào nàng lại có thể gạt ta hai lần? – Nàng muốn ta thêu cho nàng xem, nhưng vì sao khi ta trở lại nàng lại chạy tới quân doanh nói ban đêm canh bốn sẽ tập kích, nhưng đến khi ta chạy tới quân doanh thì nàng lại đã sớm ra khỏi thành, nàng…nàng thực quá đáng!”
Tử Thanh cười vang quay đầu: “Ta thế nhưng lại có thể lừa nàng hai lần, ha ha, Triều Cẩm, ta bỗng nhiên cảm thấy trận chiến này mình có thể thắng.”
“Nàng…”
“Nàng không tin ta?” Tử Thanh ngửa mặt nhìn khoảng không, nhìn những bông tuyết bay đầy trời: “Triều Cẩm, ta đánh thắng trở về muốn thật sự sẽ được nhìn thấy nàng thêu, lần này, ta tuyệt đối không lừa nàng.”
Ghìm ngựa quay đầu, Tử Thanh hít sâu một hơi: “Giá!”
Năm trăm người cưỡi trong màn đêm tuyết rơi phi về phía đại doanh của Huyền Hoàng công chúa đèn đuốc sáng trưng.
Triều Cẩm lấy ra từ trong lòng một chiếc khăn tay màu trắng, chỉ thấy mặt trên thêu một con uyên ương cô độc lẻ loi dưới ánh trăng rằm: “Tử Thanh…kiếp sau, ta muốn tự tay thêu cả nàng lên nữa.”
“Bẩm báo công chúa, quả nhiên Yến Tử Thanh đột kích đêm nay!”
Bất động không hề lên tiếng, Huyền Hoàng công chúa đứng bên trong đại trướng lạnh lùng cười: “So với Thanh tướng quân, hắn thật sự quá non. Toàn quân án binh bất động, hắn vừa vọt vào đại doanh, giết!”
“Công chúa điện hạ! Tối nay khó có dịp trời đổ tuyết, cảnh tuyết như thế này, sao có thể không ra thưởng lãm đây?” Thanh âm Tử Thanh bỗng nhiên vang lên, khiến cho Huyền Hoàng công chút hơi kinh ngạc.
Vén rèm từng bước đi ra khỏi đại trướng, Huyền Hoàng công chúa chạm phải một đôi mắt hiên ngang không hề e ngại.
Cung đã kéo căng, tên đã lên dây, chỉ nghe “vút” một tiếng, phi tiễn đã bắn tới.
“Bảo hộ công chúa!” Đột Vân vội vàng rút kiếm, trường kiếm cắt đứt tên bắn tới, lại không ngăn cản được mũi tên bắn vào y giáp của Huyền Hoàng công chúa.
“Công chúa!”
Huyền Hoàng công chúa đẩy Đột Vân, ý bảo mũi tên vẫn chưa làm thương tổn đến thân thể mình. Hắn thế nhưng lại không tiến vào doanh! Thế nhưng lại không tiến vào doanh!
Một tiếng “bảo hộ công chúa” của Đột Vân khiến cho chúng tướng sĩ mai phục trong doanh đều nhảy ra.
Thầm thở phào nhẹ nhõm, Tử Thanh ghìm ngựa quay đầu: “Thì ra công chúa có nhiều người cùng thưởng tuyết như vậy, Tử Thanh vẫn nên về trước nghỉ ngơi thôi.”
“Đừng để hắn chạy!” Huyền Hoàng công chúa giận dữ hạ lệnh: “Đuổi giết cho bản cung!”
Năm trăm thiết kỵ theo Tử Thanh chạy về phía mặt phải của Tương Châu, Tử Thanh nhìn lại truy binh đông nghìn nghịt phía sau, Huyền Hoàng, lần này ngươi thật sự trúng kế rồi!
“Giết –!”
Mắt thấy truy binh Đột Quyết đã đuổi đến phía bên phải Tương Châu, Tử Thanh bỗng nhiên ghìm ngựa quay đầu: “Các tướng sĩ, cùng ta giết trở lại!”
“Tuân lệnh!”
Tử Thanh đặt trường cung lên lưng, rút kiếm ra khỏi vỏ: “Phục binh ở đâu?”
“Thiếu tướng quân! Ta đang chờ lúc này đây!”
“Để cho chúng ta vì cha, đánh thắng một trận này đi!” Lồng ngực nóng lên, Trử Thanh nghênh đón kỵ binh đầu tiên truy đuổi tới bên phải Tương Châu– trường thương đâm tới, Tử Thanh đưa tay vung lên, kiếm trong tay đâm thẳng vào sườn kẻ kia! Máu tươi bắn ra, người nọ bị đau buông trường thương ra, Tử Thanh thuận theo đoạt lấy thương, khoảnh khắc trường kiếm được rút ra, đuôi thương đã hất người nọ xuống ngựa.
“Nơi này có phục binh! Có phục binh!”
“Mau rút! Mau rút!”
Dưới trời tuyết, hai quân giao phong, bắn lên người từng dòng máu nóng bỏng, tràn đầy bên tai là tiếng la hét kinh hoàng của tướng sĩ.
“Công chúa, bên kia có phục binh!”
Huyền Hoàng cắn chặt răng: “Trung quân cung tiễn thủ nghe lệnh, vòng bên trái theo phía bên phải của Tương Châu, từ mặt sau công kích Yến Tử Thanh, hậu quân cùng bản cung chi viện đánh tới bên trái Tương Châu, tối nay bản cung muốn Yến Tử Thanh phải chết!
“Tuân lệnh!”
Đến khi tuấn mã của Huyền Hoàng phóng như bay tới bên trái Tương Châu, thế nhưng bên này cũng vang lên tiếng kêu rên của tướng sĩ.
“Bên này…bên này cũng có phục binh!
“Yến Tử Thanh!” Căm hận cắn răng, Huyền Hoàng không cam lòng ghìm cương ngựa, vì sao ngay cả một cái tiểu kế đơn giản như thế mà bản cung cũng mắc mưu? Vì sao!
“Tử Thanh, nàng không ngăn được ta tới giúp đâu!” Trên tường thành Tương Châu, thanh âm Triều Cẩm bỗng nhiên vang lên, chỉ thấy phía trên tường thành bên trái, đã rậm rạp đầy cung tiễn thủ, đều nhằm về phía Huyền Hoàng công chúa: “Bắn!”
Vạn tên cùng bắn, vài tên tiểu tốt Đột Quyết hoảng hốt giơ thuẫn che phía trước Huyền Hoàng công chúa: “Công chúa! Chúng ta rút về đi thôi!”
Thế cục đã định, cho dù Huyền Hoàng có không cam lòng đến đâu thì giờ phút này cũng chỉ có thể rút về: “Toàn quân hồi doanh!”
“Giặc cùng đường chớ đuổi!” Tử Thanh ra lệnh một tiếng, dừng ngựa ngoài thành, phía sau đột nhiên vang lên tiếng hoan hô của chúng tướng sĩ.
“Yến Tử Thanh! Sỉ nhục tối nay bản cung phải nhận, ngày sau tất sẽ hướng ngươi đòi lại gấp trăm lần!” Huyền Hoàng công chúa lạnh lùng mở miệng.
“Ta chờ ngươi!” Tử Thanh thản nhiên cười. Cha, Tử Thanh thắng rồi, Tử Thanh cũng không để người phải thất vọng.
“Tử Thanh!” Phía trên đầu tường, Triều Cẩm nén nước mắt nhìn gương mặt nàng: “Nàng có còn muốn xem ta thêu?”
“Xem! Vì sao lại không!” Tử Thanh giãn mi cười, giơ cao trường thương trong tay: “Chúng tướng nghe lệnh! Đỡ những tướng sĩ bị thương vào trong thành hảo hảo dưỡng thương, những người còn lại hãy chờ ở đó, thanh lí sạch sẽ hai bên sườn tả hữu Tương Châu, Huyền Hoàng công chúa đưa cho chúng ta ngựa, binh khí, y giáp, mũi tên, trường cung, bội kiếm, từng cái một đều chở về thành hết đi!”
“Tuân lệnh!”
Cửa đông, cửa tây bỗng nhiên rộng mở, Tử Thanh cưỡi ngựa tiến vào, nhảy xuống ngựa.
“Tử Thanh!” Triều Cẩm nhịn không được chạy xuống đầu tường, hung hăng cho Tử Thanh một quyền: “Lần sau nàng lại gạt ta lần nữa, ta sẽ không bao giờ giúp nàng nữa!”
“Ha ha, vật nàng thêu đâu?” Tử Thanh cười khẽ.
Thân mình Triều Cẩm chấn động: “Hôm nay nàng gạt ta hai lần, ta không cho nàng xem nữa!”
Tử Thanh nhìn gương mặt Triều Cẩm, thở dài: “Triều Cẩm, mặc dù nàng không cho ta xem, nhưng ta cũng có thể tưởng tượng được thứ nàng thêu đến tột cùng thì có bộ dáng gì.”
“Nàng biết sao?”
“Xin hỏi Sử tiểu thư, trên ngón tay bị đâm bao nhiêu lần?”
“Nàng…thế nhưng lại chê cười ta!” Rốt cục Triều Cẩm cũng nghe hiểu được lời của Tử Thanh.
“Ha ha.” Tiếng cười lanh lảnh vang lên, Tử Thanh vội vàng đảo mắt qua y giáp của mình, vết máu loang lổ ở trên đặc biệt chói mắt. Nét tươi cười bỗng nhiên cứng đờ, Tử Thanh nặng nề thở dài, ta như thế này, coi như là tay nhuốm đầy máu tươi rồi.
Ở ngoài Tương Châu, Huyền Hoàng công chúa thở hổn hển hung hăng vỗ lên ghế ngồi: “Như thế nào bản cung lại thất bại được!”
“Bẩm…bẩm công chúa, tối nay chúng ta tổng tổn hại năm ngàn quân…” Đột Vân cẩn thận hồi báo nhân số điểm binh.
“Bên Yến Tử Thanh thì sao?”
“Địch trong tối ta ngoài sáng, tất nhiên là không có bao nhiêu tổn thất…”
“Thật đáng hận!” Huyền Hoàng công chúa hung hăng cắn răng, đột nhiên cảm thấy một cỗ vị tanh nồng trào lên cổ họng: “Chỉnh đốn toàn quân, ngày mai bản cung sẽ cường công Tương Châu!”
“Nhưng mà…công chúa, chúng ta không thể tổn hại thêm binh lực nữa!”
“Lời bản cung nói, ngay cả ngươi cũng không nghe sao?”
“Mạt tướng không dám!”
“Vậy nghe lệnh bản cung, mau chóng chỉnh đốn toàn quân!”
“Tuân lệnh!” Không thể chần chừ mà chỉ có thể thở dài, nhìn vẻ tái nhợt đến đáng sợ trên mặt công chúa, công chúa, vì báo thù mà đối với tánh mạng tướng sĩ Đột Quyết chúng ta người liền ngay cả một tia thương tiếc cũng không có sao.
Phụ tử Đông Kinh lưu thủ Lí Vũ cùng Ngự sử – Thừa Lô Dịch vì không chịu đầu hàng nên sau khi bị bắt liền bị An Lộc Sơn giết chết, Phủ doãn Hà Nam – Đạt Hề Tuần đầu hàng An Lộc Sơn. An Tây Tiết độ sứ phụ trách thủ vệ Lạc Dương – Phong Thường Thanh, Cao Tiên Chi lựa chọn phòng thủ, thủ vững Đồng Quan không ra.
Lí Vũ…Khoảnh khắc lúc biết được Lạc Dương đã bị công phá, Tử Thanh hiểu được, tiểu tướng Lí gia ngạo khí đắc ý ngày đó đã bị chôn vùi trong dòng lịch sử.
Nếu Lạc Dương đã bị chiếm đóng, vậy tiếp theo An Lộc Sơn tiến đánh tất nhiên là Đồng Quan.
Nếu muốn chính diện cản trở đại quân tiến về phía tây thì vạn vạn lần không có khả năng, có lẽ chỉ có thể tập kích phía sau, bức hắn trở lại cứu viện thì may ra Đồng Quan mới có một đường sinh cơ.
Một giờ sau khi tin tức Lạc Dương bị công phá truyền đến, Tử Thanh liền hạ lệnh toàn quân nhổ trại, tập kích bất ngờ Tương Châu mà An Lộc Sơn đã chiếm lĩnh được, vô luận thế nào cũng phải có một tòa thành trì để cố thủ!
Toàn bộ tinh binh của An Lộc Sơn đều ở Lạc Dương, khi tin tức Tương Châu bị tập kích truyền đến, phát binh hay không phát binh cứu giúp, An Lộc Sơn khó xử đủ đường.
Lạc Dương mới tạm thời ổn định, nếu lúc này chia quân về cứu viện, vạn nhất hai mươi vạn quân đóng ở Đồng Quan mở cửa ra đánh bất ngời thì Lạc Dương đã tới tay tất nhiên cũng sẽ bị đoạt lại, vậy thì biết bao nhiêu ngày vất vả gần đây sẽ coi như uổng phí!
Nếu như không chia binh quay lại cứu viện, Tương Châu bị đoạt mất, vậy thì phía sau sẽ có thêm một cái đinh, thực có khả năng tùy thời giết đến hậu quân của mình.
“Yến Tử Thanh cứ giao cho bản cung đi.” Trong thành Lạc Dương, Huyền Hoàng công chúa lạnh lùng cười: “Bản cung không tin hắn còn có thể tránh thoát được một kiếp này.”
“Một khi đã như vậy, còn phải nhọc công công chúa trợ giúp lão tử giết tên tiểu tạp mao ngỗ nghịch phạm thượng này!” An Lộc Sơn thở phào nhẹ nhõm: “Truyền lệnh ba quân, nghỉ ngơi phục hồi nửa tháng, sau đó toàn quân chuẩn bị trường kì đánh chiếm Đồng Quan, cùng lão tử giết vào Trường An!”
Suất lĩnh năm vạn thiết kỵ Đột Quyết, Huyền Hoàng công chúa chậm rãi tiến binh về phía Tương Châu.
Sát thủ giết ngươi không chết, Lạc Dương lại không bắt được ngươi. Yến Tử Thanh, đến tột cùng thì ngươi có bao nhiêu cái mạng?
Cấp bách tấn công suốt ba ngày, thành Tương Châu bị phá, Tử Thanh dẫn quân vào thành.
Một ngày sau, năm vạn đại quận của Huyền Hoàng công chúa xuất hiện ở ngoài thành Tương Châu, hạ trại giằng co.
Huyền Hoàng, ngươi đến đây là thời khắc để quyết sinh tử sao?
Đứng trên đầu tường thành, Tử Thanh nhìn Huyền Hoàng công chúa ngồi trên lưng ngựa ở phía xa: “Công chúa điện hạ, biệt lai vô dạng?”
“Thù giết đệ đệ còn chưa báo được, bản cung đương nhiên không có việc gì.”
“Cha ta ở đâu?” Tử Thanh vội vàng đảo mắt nhìn qua chúng tướng phía sau Huyền Hoàng, không có một tia tung tích của Thanh soái.
“Thanh soái đương nhiên là ở Vân Châu giúp bản cung quản lí quân vụ, sau khi biết ngươi binh biến phản bội bản cung, hắn vạn phần thương tâm.” Huyền Hoàng lạnh lùng cười: “Ngươi thật đúng là kẻ bất hiếu!”
Tử Thanh nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ cần cha còn sống là tốt rồi……”
“Yến Tử Thanh, bản cung cho ngươi một ngày để trò chuyện cùng thân nhân, ngày mai đại quân sẽ công thành, đến lúc thành bị phá, bản cung muốn ngươi cũng nếm thử xem cái gì gọi là xương cốt cũng không còn!”
“Công chúa cứ phóng ngựa lại đây đi!” Nghiêm nghị cười, Tử Thanh vỗ lên tường thành: “Bầm thây ở Trường An, vĩnh viễn cũng không hối hận!”
“Vậy ngươi cứ chờ đó cho bản cung, bản cung sẽ làm cho ngươi phải hối hận vì những lời đã nói hôm nay.” Ghìm ngựa hồi doanh, Huyền Hoàng công chút khẽ gạt nước mắt trên mặt, đệ đệ, ngươi ở trên trời nhìn xem, ngày mai, ta muốn cừu nhân của ngươi phải chết còn thống khổ hơn ngươi!
“Tử Thanh……” Triều Cẩm chậm rãi đi lên đầu tường, nhìn Tử Thanh đang nhíu mày trầm tư: “Một trận chiến này, nàng nghĩ nên đánh thế nào?”
Khóe miệng Tử Thanh khẽ nhếch: “Chiêu số ta có thể nghĩ đến, tất nhiên Huyền Hoàng cũng có thể, so với việc hao hết tâm tư suy nghĩ kì chiêu, vậy không bằng trực tiếp đối mặt với Huyền Hoàng, thống thống khóai khoái đánh một trận.”
Triều Cẩm hơi kinh ngạc: “Ta không ngờ nàng thế nhưng lại sẽ nghĩ được một tầng này.”
Tử Thanh cười nhìn Triều Cẩm: “Nàng nói xem, lần này ta đánh cược sẽ thua sao?”
Triều Cẩm lắc lắc đầu: “Ta không biết, kế sách của Huyền Hoàng không thua ta, trận chiến này nếu đi sai một phần, Tương Châu mà bị phá thì cái gì chúng ta cũng không còn.”
“Vậy thì cứ để Huyền Hoàng đi suy đoán chúng ta, chúng ta sẽ không đi phỏng đoán làm gì.” Tử Thanh bỗng nhiên cười, nhìn Triều Cẩm.
Đột nhiên trong nháy mắt hiểu được ý tưởng của Tử Thanh, Triều Cẩm gật gật đầu: “Vậy ta đi chuẩn bị.”
“Triều Cẩm!” Tử Thanh bỗng nhiên gọi nàng lại: “Lần này, để ta đi.”
“Tử Thanh…” Vô cùng kinh ngạc nhìn vào mắt Tử Thanh, Triều Cẩm tưởng như nhìn thấy một tia ấm áp.
Tử Thanh tiến lên đỡ lấy hai vai nàng: “Nàng đã đủ khổ sở rồi…cứ ở lại trong thành Tương Châu an tâm ngủ một giấc đi, ta cam đoan, chờ nàng vừa mở mắt ra liền khẳng định có thể nhìn thấy điều kinh hỉ.”
“Tử Thanh…” Thân mình bỗng nhiên run lên, Triều Cẩm cố nén nước mắt: “Nếu ta không thể làm cho nàng chút gì đó, sao nàng có thể nợ ta được? Kiếp sau, ta sợ nàng chỉ vô tình vừa thấy ta liền sẽ bỏ chạy…”
Tử Thanh giãn mi cười, buông tay ra: “Ta đột nhiên thực hiếu kì, nếu đường đường Sử tiểu thư tay cầm kim thêu, im lặng trong khuê phòng làm nữ công, vậy sẽ là hình ảnh thế nào nhỉ?”
“Nàng muốn nhìn?”
“Muốn nhìn.”
“Vậy để cho ta cùng nàng đánh xong một trận này, ta sẽ thêu cho nàng xem.”
“Nếu lúc này ta muốn nhìn thì sao?”
“Được, ta lập tức đi lấy kim thêu đến thêu cho nàng xem.” Triều Cẩm xoay người đi xuống dưới chân thành, bỗng nhiên như nghĩ ra cái gì nhìn vào mặt Tử Thanh: “Bộ dáng lúc nàng nói dối liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu, rõ ràng nàng không muốn ta cùng nàng đánh một trận này…” Buồn bã cười, Triều Cẩm nâng tay lau đi nước mắt: “Bất quá, ta thích câu nói dối này của nàng, kiếp sau, mỗi ngày ta sẽ đều vá y phục cho nàng, để nàng xem đủ.”
Tử Thanh nhàn nhạt cười: “Thật sự cái gì cũng đều không thể gạt được Sử tiểu thư nàng a.”
“Nếu nàng thua, ta sẽ thêu một hình con heo đóng lên mộ phần nàng, để mọi người trong thiên hạ chê cười nàng ngốc.” Xoay người sang chỗ khác, Triều Cẩm run giọng nói, cũng không quay đầu lại mà chạy về phía phủ nha của Tương Châu.
Tử Thanh, nàng thật ngốc, nàng thật sự cho rằng Huyền Hoàng công chúa dễ dàng đối phó vậy sao? Nếu ta không giúp nàng, nàng chiến thắng thế nào đây?
Triều Cẩm, ta biết nàng sẽ âm thầm trợ giúp ta lần này, nhưng mà, ta sẽ không để cho bàn tay nàng phải dính một chút máu tươi nào nữa, cho nên, Triều Cẩm, thực xin lỗi…
Tử Thanh yên lặng đi xuống thành lâu, đi về phía quân doanh Tương Châu
Vừa đi vào quân doanh, Tử Thanh không khỏi chấn động: “Nhã nhi, Hoắc cô nương, Nhược tiểu thư?”
Tam nữ đang băng bó cho người bị thương vội vàng đứng lên, nhìn Tử Thanh, nhẹ nhàng cười.
“Chúng ta tới nơi này giúp đỡ Hoắc tỷ tỷ chăm sóc thương binh, Tử Thanh ca ca huynh có thể yên tâm ra ngoài hảo hảo đánh giặc…” Trên gương mặt Lí Nhược đã không còn nụ cười như ánh mắt trời ngày xưa nữa: “Lạc Dương bị công phá, khi biết ca ca cùng cha mẹ tất nhiên không thể chạy thoát, ta đã muốn báo thù cho họ, nhưng ta cũng hiểu được chỉ một mình mình thì không thể, cho nên, ta muốn giúp cho Tử Thanh ca ca, chúng ta cùng nhau cố gắng.”
“Nhược tiểu thư, cám ơn ngươi.”
“Là ta phải cám ơn huynh mới phải, Tử Thanh ca ca.” Lí Nhược lau đi nước mắt, nhìn Hoắc Hương: “Có huynh bảo hộ chúng ta, ta tin tưởng chúng ta đều sẽ bình an.”
“Ha ha…” Tử Thanh nhẹ nhàng cười, đảo mắt nhìn qua hai bàn tay đầy máu của Nhã Hề, thương tiếc thở dài: “Nhã nhi…”
Nhã Hề lắc lắc đầu: “Ta không sợ, Tử Thanh…”
Hoắc Hương khẽ nhíu mày, ưu tư nhìn Tử Thanh: “Nhã Hề thật ra học được không ít cách chăm sóc vết thương, nếu ngươi lại bị thương thì ta cũng không phải quan tâm.”
“A, vậy ta đây để báo đáp ân tình nguyện chịu nhiều thương tích một chút.”
“Không cần.” Nhã Hề vội vàng lắc đầu: “Đừng để bị thương nữa, được không?”
Tử Thanh hít một hơi thật sâu, im lặng gật đầu: “Được.”
Nói xong, Tử Thanh liền xoay người đi lên đài trước quân doanh, hào sảng cười: “Chúng tướng nghe lệnh, nay đại quân của Huyền Hoàng đã tới sát thành, đại thế ắt có một trường ác chiến, toàn quân lúc này đợi lệnh, cùng ta tập kích đại doanh Huyền Hoàng ở ngoài thành!”
“Tuân lệnh!” Tiếng hét của các tướng sĩ vang động đất trời, nhìn Tử Thanh giờ khắc này trên đài, anh khí trên nét mặt kia, thật giống như Thanh soái tái sinh vậy.
Tương Châu, nhất định sẽ có một hồi đại chiến oanh oanh liệt liệt.
Lúc ánh trăng bị mây đen che phủ, trời rốt cục cũng đổ tuyết.
Bàn tay mềm mại nóng bỏng từ phía sau ôm chặt eo Tử Thanh, mái tóc dài tán loạn như trước cùng những sợi tóc của Tử Thanh quấn quít một chỗ.
Nhã Hề có chút sợ hãi, tựa đầu vào vai Tử Thanh: “Tử Thanh…”
Tử Thanh nhẹ nhàng cười, xoay người lại, không nỡ nhìn rặng mây đỏ nhuộm trên má nàng, ánh mắt rơi trên bờ môi căng đỏ mọng, nhịn không được mà nâng cằm nàng lên, hôn lên cánh môi đó.
Bối rối đáp lại nụ hôn của Tử Thanh, thân mình mềm mại của Nhã Hề dán sát lại thân mình Tử Thanh, ngã lên giường, hơi thở gấp gáp, khoảnh khắc đôi môi rời xa nhau, Nhã Hề gắt gao ôm chặt Tử Thanh: “Tử Thanh, nàng phải bình yên trở về…”
Ánh mắt mê loạn quyến luyến lưu chuyển trên gương mặt Nhã Hề: “Còn chưa khi dễ nàng đủ, ta sao có thể nỡ không trở lại đây?”
Nhã Hề ngượng ngùng cười, đột nhiên cắn lên vai phải Tử Thanh một cái.
“Đau a, nương tử khẩu hạ lưu tình.”
Đến khi một giọt máu tươi xuất hiện trên khóe miệng Nhã Hề, thân mình nàng liền nhẹ nhàng run lên: “Ta muốn vết thương này, là thương thế cuối cùng của nàng kiếp này.”
Cơn đau bỏng rát trên đầu vai khiến cho trái tim Tử Thanh một mảnh lửa nóng, nhẹ nhàng lau đi vết máu vương trên miệng Nhã Hề, Tử Thanh gượng cười: “Được.” Nâng tay áp lên ngực Nhã Hề: “Chờ ta trở lại, ta cũng muốn cắn một miếng ở chỗ này.”
“Nàng nỡ sao……”
Đầu ngón tay vừa nhẹ nhàng di chuyển, khơi dậy vô hạn bối rối nơi đáy lòng Nhã Hề, đôi môi cuồng loạn của Tử Thanh rơi trên thân thể Nhã Hề: “Không nỡ…”
Ngàn vạn thẹn thùng, Nhã Hề vòng tay quấn lấy thân thể nàng, Tử Thanh, ta chỉ mong giờ khắc này vĩnh viễn dừng lại.
Tử Thanh im lặng cùng Nhã Hề mười ngón tương khấu, lần này không lặp lại một câu hứa hẹn cùng nắm tay thương yêu nhau cả đời kia nữa, ta biết, Nhã nhi, nàng hiểu những gì ta muốn nói.
Vào lúc canh ba, Tử Thanh mặc giáp đứng trên đài ở Tương Châu: “Nay năm vạn đại quân của Huyền Hoàng đang ở ngoài doanh, chúng ta chỉ có ba vạn người, binh lực cách xa, chúng ta không thể chống chọi, cho nên, chỉ cần năm trăm kỵ binh cùng ta ra khỏi thành gây hỗn loạn, một vạn người ở trung quân sẽ cùng cung tiễn thủ bảo vệ tốt Tương Châu, tả quân cùng hữu quân sẽ mai phục tại hai sườn trái phải Tương Châu, mỗi lần ta dẫn tới một chi quân địch thì các ngươi hãy cùng nhau giết tới, trăm ngàn lần không thể lưu lại một người sống sót!”
“Tuân lệnh!”
“Vậy, cùng ta xuất phát!” Tử Thanh hiên ngang đi xuống đài, trên lưng là trường cung cùng túi tên, eo đeo bội kiếm, dẫn theo chúng tướng sĩ chậm rãi đến chuồng ngựa, xoay người lên ngựa trước tiên: “Đi!”
“Tuân lệnh!” Hai vạn nhân mã liền xoay người lên ngựa, rung động thật sâu.
Cửa nam Tương Châu chậm rãi được mở ra, Tử Thanh dẫn theo năm trăm thiết kỵ lao ra, hai vạn nhân mã theo sát phía sau phân thành hai đội nhằm hai sườn phía đông tây đi tới.
“Đóng cửa thành lại, chớ để Triều Cẩm chạy ra!” Tử Thanh quay đầu hô lên với quân thủ thành.
“Tuân lệnh!” Cửa thành đóng lại, một bóng áo tím chạy trên đầu tường.
“Yến Tử Thanh!” Thanh âm Triều Cẩm vang lên, tựa hồ mang theo tức giận: “Như thế nào nàng lại có thể gạt ta hai lần? – Nàng muốn ta thêu cho nàng xem, nhưng vì sao khi ta trở lại nàng lại chạy tới quân doanh nói ban đêm canh bốn sẽ tập kích, nhưng đến khi ta chạy tới quân doanh thì nàng lại đã sớm ra khỏi thành, nàng…nàng thực quá đáng!”
Tử Thanh cười vang quay đầu: “Ta thế nhưng lại có thể lừa nàng hai lần, ha ha, Triều Cẩm, ta bỗng nhiên cảm thấy trận chiến này mình có thể thắng.”
“Nàng…”
“Nàng không tin ta?” Tử Thanh ngửa mặt nhìn khoảng không, nhìn những bông tuyết bay đầy trời: “Triều Cẩm, ta đánh thắng trở về muốn thật sự sẽ được nhìn thấy nàng thêu, lần này, ta tuyệt đối không lừa nàng.”
Ghìm ngựa quay đầu, Tử Thanh hít sâu một hơi: “Giá!”
Năm trăm người cưỡi trong màn đêm tuyết rơi phi về phía đại doanh của Huyền Hoàng công chúa đèn đuốc sáng trưng.
Triều Cẩm lấy ra từ trong lòng một chiếc khăn tay màu trắng, chỉ thấy mặt trên thêu một con uyên ương cô độc lẻ loi dưới ánh trăng rằm: “Tử Thanh…kiếp sau, ta muốn tự tay thêu cả nàng lên nữa.”
“Bẩm báo công chúa, quả nhiên Yến Tử Thanh đột kích đêm nay!”
Bất động không hề lên tiếng, Huyền Hoàng công chúa đứng bên trong đại trướng lạnh lùng cười: “So với Thanh tướng quân, hắn thật sự quá non. Toàn quân án binh bất động, hắn vừa vọt vào đại doanh, giết!”
“Công chúa điện hạ! Tối nay khó có dịp trời đổ tuyết, cảnh tuyết như thế này, sao có thể không ra thưởng lãm đây?” Thanh âm Tử Thanh bỗng nhiên vang lên, khiến cho Huyền Hoàng công chút hơi kinh ngạc.
Vén rèm từng bước đi ra khỏi đại trướng, Huyền Hoàng công chúa chạm phải một đôi mắt hiên ngang không hề e ngại.
Cung đã kéo căng, tên đã lên dây, chỉ nghe “vút” một tiếng, phi tiễn đã bắn tới.
“Bảo hộ công chúa!” Đột Vân vội vàng rút kiếm, trường kiếm cắt đứt tên bắn tới, lại không ngăn cản được mũi tên bắn vào y giáp của Huyền Hoàng công chúa.
“Công chúa!”
Huyền Hoàng công chúa đẩy Đột Vân, ý bảo mũi tên vẫn chưa làm thương tổn đến thân thể mình. Hắn thế nhưng lại không tiến vào doanh! Thế nhưng lại không tiến vào doanh!
Một tiếng “bảo hộ công chúa” của Đột Vân khiến cho chúng tướng sĩ mai phục trong doanh đều nhảy ra.
Thầm thở phào nhẹ nhõm, Tử Thanh ghìm ngựa quay đầu: “Thì ra công chúa có nhiều người cùng thưởng tuyết như vậy, Tử Thanh vẫn nên về trước nghỉ ngơi thôi.”
“Đừng để hắn chạy!” Huyền Hoàng công chúa giận dữ hạ lệnh: “Đuổi giết cho bản cung!”
Năm trăm thiết kỵ theo Tử Thanh chạy về phía mặt phải của Tương Châu, Tử Thanh nhìn lại truy binh đông nghìn nghịt phía sau, Huyền Hoàng, lần này ngươi thật sự trúng kế rồi!
“Giết –!”
Mắt thấy truy binh Đột Quyết đã đuổi đến phía bên phải Tương Châu, Tử Thanh bỗng nhiên ghìm ngựa quay đầu: “Các tướng sĩ, cùng ta giết trở lại!”
“Tuân lệnh!”
Tử Thanh đặt trường cung lên lưng, rút kiếm ra khỏi vỏ: “Phục binh ở đâu?”
“Thiếu tướng quân! Ta đang chờ lúc này đây!”
“Để cho chúng ta vì cha, đánh thắng một trận này đi!” Lồng ngực nóng lên, Trử Thanh nghênh đón kỵ binh đầu tiên truy đuổi tới bên phải Tương Châu– trường thương đâm tới, Tử Thanh đưa tay vung lên, kiếm trong tay đâm thẳng vào sườn kẻ kia! Máu tươi bắn ra, người nọ bị đau buông trường thương ra, Tử Thanh thuận theo đoạt lấy thương, khoảnh khắc trường kiếm được rút ra, đuôi thương đã hất người nọ xuống ngựa.
“Nơi này có phục binh! Có phục binh!”
“Mau rút! Mau rút!”
Dưới trời tuyết, hai quân giao phong, bắn lên người từng dòng máu nóng bỏng, tràn đầy bên tai là tiếng la hét kinh hoàng của tướng sĩ.
“Công chúa, bên kia có phục binh!”
Huyền Hoàng cắn chặt răng: “Trung quân cung tiễn thủ nghe lệnh, vòng bên trái theo phía bên phải của Tương Châu, từ mặt sau công kích Yến Tử Thanh, hậu quân cùng bản cung chi viện đánh tới bên trái Tương Châu, tối nay bản cung muốn Yến Tử Thanh phải chết!
“Tuân lệnh!”
Đến khi tuấn mã của Huyền Hoàng phóng như bay tới bên trái Tương Châu, thế nhưng bên này cũng vang lên tiếng kêu rên của tướng sĩ.
“Bên này…bên này cũng có phục binh!
“Yến Tử Thanh!” Căm hận cắn răng, Huyền Hoàng không cam lòng ghìm cương ngựa, vì sao ngay cả một cái tiểu kế đơn giản như thế mà bản cung cũng mắc mưu? Vì sao!
“Tử Thanh, nàng không ngăn được ta tới giúp đâu!” Trên tường thành Tương Châu, thanh âm Triều Cẩm bỗng nhiên vang lên, chỉ thấy phía trên tường thành bên trái, đã rậm rạp đầy cung tiễn thủ, đều nhằm về phía Huyền Hoàng công chúa: “Bắn!”
Vạn tên cùng bắn, vài tên tiểu tốt Đột Quyết hoảng hốt giơ thuẫn che phía trước Huyền Hoàng công chúa: “Công chúa! Chúng ta rút về đi thôi!”
Thế cục đã định, cho dù Huyền Hoàng có không cam lòng đến đâu thì giờ phút này cũng chỉ có thể rút về: “Toàn quân hồi doanh!”
“Giặc cùng đường chớ đuổi!” Tử Thanh ra lệnh một tiếng, dừng ngựa ngoài thành, phía sau đột nhiên vang lên tiếng hoan hô của chúng tướng sĩ.
“Yến Tử Thanh! Sỉ nhục tối nay bản cung phải nhận, ngày sau tất sẽ hướng ngươi đòi lại gấp trăm lần!” Huyền Hoàng công chúa lạnh lùng mở miệng.
“Ta chờ ngươi!” Tử Thanh thản nhiên cười. Cha, Tử Thanh thắng rồi, Tử Thanh cũng không để người phải thất vọng.
“Tử Thanh!” Phía trên đầu tường, Triều Cẩm nén nước mắt nhìn gương mặt nàng: “Nàng có còn muốn xem ta thêu?”
“Xem! Vì sao lại không!” Tử Thanh giãn mi cười, giơ cao trường thương trong tay: “Chúng tướng nghe lệnh! Đỡ những tướng sĩ bị thương vào trong thành hảo hảo dưỡng thương, những người còn lại hãy chờ ở đó, thanh lí sạch sẽ hai bên sườn tả hữu Tương Châu, Huyền Hoàng công chúa đưa cho chúng ta ngựa, binh khí, y giáp, mũi tên, trường cung, bội kiếm, từng cái một đều chở về thành hết đi!”
“Tuân lệnh!”
Cửa đông, cửa tây bỗng nhiên rộng mở, Tử Thanh cưỡi ngựa tiến vào, nhảy xuống ngựa.
“Tử Thanh!” Triều Cẩm nhịn không được chạy xuống đầu tường, hung hăng cho Tử Thanh một quyền: “Lần sau nàng lại gạt ta lần nữa, ta sẽ không bao giờ giúp nàng nữa!”
“Ha ha, vật nàng thêu đâu?” Tử Thanh cười khẽ.
Thân mình Triều Cẩm chấn động: “Hôm nay nàng gạt ta hai lần, ta không cho nàng xem nữa!”
Tử Thanh nhìn gương mặt Triều Cẩm, thở dài: “Triều Cẩm, mặc dù nàng không cho ta xem, nhưng ta cũng có thể tưởng tượng được thứ nàng thêu đến tột cùng thì có bộ dáng gì.”
“Nàng biết sao?”
“Xin hỏi Sử tiểu thư, trên ngón tay bị đâm bao nhiêu lần?”
“Nàng…thế nhưng lại chê cười ta!” Rốt cục Triều Cẩm cũng nghe hiểu được lời của Tử Thanh.
“Ha ha.” Tiếng cười lanh lảnh vang lên, Tử Thanh vội vàng đảo mắt qua y giáp của mình, vết máu loang lổ ở trên đặc biệt chói mắt. Nét tươi cười bỗng nhiên cứng đờ, Tử Thanh nặng nề thở dài, ta như thế này, coi như là tay nhuốm đầy máu tươi rồi.
Ở ngoài Tương Châu, Huyền Hoàng công chúa thở hổn hển hung hăng vỗ lên ghế ngồi: “Như thế nào bản cung lại thất bại được!”
“Bẩm…bẩm công chúa, tối nay chúng ta tổng tổn hại năm ngàn quân…” Đột Vân cẩn thận hồi báo nhân số điểm binh.
“Bên Yến Tử Thanh thì sao?”
“Địch trong tối ta ngoài sáng, tất nhiên là không có bao nhiêu tổn thất…”
“Thật đáng hận!” Huyền Hoàng công chúa hung hăng cắn răng, đột nhiên cảm thấy một cỗ vị tanh nồng trào lên cổ họng: “Chỉnh đốn toàn quân, ngày mai bản cung sẽ cường công Tương Châu!”
“Nhưng mà…công chúa, chúng ta không thể tổn hại thêm binh lực nữa!”
“Lời bản cung nói, ngay cả ngươi cũng không nghe sao?”
“Mạt tướng không dám!”
“Vậy nghe lệnh bản cung, mau chóng chỉnh đốn toàn quân!”
“Tuân lệnh!” Không thể chần chừ mà chỉ có thể thở dài, nhìn vẻ tái nhợt đến đáng sợ trên mặt công chúa, công chúa, vì báo thù mà đối với tánh mạng tướng sĩ Đột Quyết chúng ta người liền ngay cả một tia thương tiếc cũng không có sao.
Bình luận truyện