Chương 92: Thì ra làm thần tiên là vui vẻ như vậy
Phủ Tín Dương hầu ở nơi phồn hoa nhất kinh thành, chính là trục đường đông đúc người nhất. Không giống thôn Tiểu Khê có con sông phía sau cho nên lúc Nguyễn Vân Hoành nói muốn đi bắt cá, Diệu Diệu còn có chút hoang mang.
Chỉ thấy Nguyễn Vân Hoành đi lấy một thùng nước, dẫn cô đi từ cửa sau ra ngoài hầu phủ, rẽ trái rẽ phải, đầu tiên là chui vào một con phố nhỏ, bên trong cực kỳ vòng vèo, Diệu Diệu càng đi hai mắt càng hoa lên, không biết đã đi được bao lâu, mãi tới khi đến nơi, Diệu Diệu mới nhận ra mình đang đứng trước một bờ sông.
Nơi này là chỗ hẻo lánh nhất trong kinh, xung quanh đều là nhà dân thường, đi thêm một đoạn nữa là ra khỏi thành .
Nguyễn Vân Hoành có vẻ đã đến nơi này rất nhiều lần, còn chào hỏi mọi người gần đó.
Diệu Diệu dắt chó, tò mò đi theo sau cậu, dọc đường đi cũng có nhiều người tò mò nhìn cô làm Diệu Diệu có hơi ngại ngùng, cô nắm chặt Đại Hoàng, nhắm mắt theo đuôi Nguyễn Vân Hoành.
Trời hôm nay rất nóng, có không ít trẻ con chơi đùa giữa sông, Nguyễn Vân Hoành cởi giày và tất ra, nói với cô: "Nguyên Diệu Quỳnh, ngươi ở trên bờ xem ta bắt cá lớn đây."
Nơi này mực nước cũng không sâu nên bọn trẻ con mới có thể thoải mái vui chơi. Nguyễn Vân Hoành xắn ống tay áo, xoay người lội vào giữa sông, vài đứa trẻ nhìn thấy cũng chạy lại bắt cá giúp cậu.
Ánh nắng chiếu xuống mặt nước loang loáng, mấy con cá bơi qua bơi lại dưới chân, Diệu Diệu thích thú nói: "Ta có thể đi xuống không?"
"Không cần, ngươi cứ ở trên đấy chờ ta!" Nguyễn Vân Hoành hô to: "Ngươi nhìn ta đây, sắp bắt được rồi!"
Tuy nói thế nhưng con cá trong nước bơi rất nhanh, mò mãi mà không bắt được, ngược lại còn bị nó quẫy đuôi bắn nước lên ướt hết nửa người.
Nguyễn Vân Hoành tức giận nói: "Hôm nay chắc chắn sẽ khác!"
Diệu Diệu mở to mắt nhìn, chỉ thấy cậu nhăn mặt, kéo cao tay áo, mang theo khí thế hừng hực lao về phía con cá, ào ào một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, cả người đều ướt đẫm, cá lớn quẫy quẫy cái đuôi trườn ra ngoài.
Diệu Diệu thở dài một hơi, cởi dây xích cho Đại Hoàng, vỗ vỗ đầu nó: "Đại Hoàng, đi thôi!"
Đại Hoàng sủa "Gâu" một tiếng, chân sau làm đà, lập tức bay lên cao, dưới ánh mắt kinh ngạc của bọn trẻ, "Bùm" một tiếng rơi vào trong nước.
Đại Hoàng ngẩng cao đầu, lắc lắc bộ lông ướt sũng, mấy đứa trẻ bên cạnh kêu to: "Cho chó vào làm gì! Chó đâu có biết bắt cá a!"
Nguyễn Vân Hoành cũng nói: "Nguyên Diệu Quỳnh, mau bảo chó của ngươi về đi!"
Đại Hoàng "Gâu" một tiếng, sau đó tập trung nhìn về phía giữa sông, quan sát mấy con cá to béo đang bơi quanh đó.
Đại Hoàng ở học viện rất nổi tiếng nhưng Nguyễn Vân Hoành trước giờ không hay qua lại với cô nên không biết Đại Hoàng lợi hại như thế nào, chỉ cho rằng nó là một con chó bình thường, lúc này cũng giống với mọi người, không tin Đại Hoàng làm được, e sợ con chó to đi vào sẽ làm cá chạy hết đi.
Bỗng nhiên.
Trước khi Nguyễn Vân Hoành chạy lại chỗ Đại Hoàng thì nó bỗng nhiên động .
Nó mắt sáng như đuốc, lao nhanh về phía trước, bộ lông ướt sũng lướt qua tay Nguyễn Vân Hoành sau đó lao cả người vào trong nước, bọt nước bắn tung tóe, ào ào ướt hết mọi người.
Nguyễn Vân Hoành hô to: "Nguyên Diệu Quỳnh, chó của ngươi!"
Chó của Diệu Diệu đứng thẳng người, nó ngẩng cao đầu, một con cá to béo đã nằm trên miệng nó, đuôi cá còn quẫy quẫy liên tục nhưng trốn khỏi miệng nó được. Đại Hoàng nâng chân lên, không chút hoang mang, bình tĩnh đi qua mọi người rồi nhảy lên bờ, Diệu Diệu vội vàng mang thùng nước ra, nó cúi đầu nhả con cá vào trong.
Đại Hoàng lắc lắc người để rũ sạch nước rồi bình tĩnh lên bờ nằm xuống.
Bọn trẻ há to miệng không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt, sau khi lấy lại tinh thần thì đồng loạt chạy lại, đầu kề bên đầu chen chúc lại chỗ thùng gỗ.
Chúng lấy tay chọc chọc vào trong.
"Con cá này thật lớn!"
"Oa, chú chó này lợi hại quá!"
Diệu Diệu nghe khích lệ, lại càng kiêu ngạo.
Nguyễn Vân Hoành chậm rãi đi lên, cậu nhìn vào trong thùng, con cá hàng thật giá thật ngay trước mắt, muốn không thừa nhận cũng không được.
Cậu cuối cùng cũng nhớ ra câu chuyện "Hộ chúa trung khuyển" trong học viện, kia chính là con chó được hoàng thượng khen ngợi, không những uy phong mà còn bắt được cả cá!
Diệu Diệu nhấc thùng nước lên, hỏi: "Nguyễn Vân Hoành, chúng ta về nấu canh cá đi."
Nguyễn Vân Hoành: "..."
Nguyễn Vân Hoành: "Về, trở về thôi."
Mấy đứa trẻ vội vàng kêu: "Nguyễn Vân Hoành, hôm nay không học sao?"
"Hôm nay ta có khách, lần tới sẽ đến dạy cho các ngươi." Nguyễn Vân Hoành trả lời.
Chờ bọn hắn đi xa, Diệu Diệu mới tò mò hỏi: "Các ngươi học cái gì vậy?"
"Ta dạy bọn chúng đọc sách. Bọn họ không có tiền đi học, ta có thời gian rảnh sẽ dạy bọn chúng, bọn họ cũng giúp ta rất nhiều lần." Cậu không phải người học giỏi gì nên cũng chỉ có thể dạy viết chữ thôi. Nhưng dù vậy, bọn trẻ vẫn cảm kích không thôi.
"Ngươi thật lợi hại a."
Nguyễn Vân Hoành có chút ngại ngùng, cố gắng mím môi, lại không giấu được niềm vui trong lòng. Rất nhanh, cậu lại buồn bã nói: "Khả năng sắp tới ta sẽ không thể dạy tiếp được nữa."
"Vì sao vậy?"
"Ta không có tiền, có khi sắp tới sẽ không thể đi học."
Cậu trước đó có thể dựa vào danh nghĩa của phủ Tín Dương hầu để đi học nhưng nếu mãi vẫn không trả tiền học thì sẽ không thể tiếp tục ở lại trường nữa. Phu tử trong học viện là tốt nhất rồi, ra khỏi học viện sẽ rất khó tìm được ai giỏi bằng.
Diệu Diệu theo bản năng sờ tay nải của mình, chạm vào túi tiền bèn nói: "Ta cho ngươi mượn..."
"Không được, ngươi đã giúp ta rất nhiều."
"Nhưng mà..."
Nguyễn Vân Hoành rất nhanh phấn chấn lại: "Không sao, chờ ca ca ta thi cử đỗ đạt rồi làm đại quan, nhà ta lúc đó sẽ có tiền! Khi ấy ta sẽ được tiếp tục đi học, về sau, ta cũng muốn đi thi giống như ca ca, làm đại quan!"
Diệu Diệu mắt sáng lên, vui vẻ nói tiếp: "Sau đó trở nên lợi hại như phụ thân ta vậy!"
Nguyễn Vân Hoành chần chờ: "Cái này thì không dễ dàng chút nào..."
Bọn họ lúc trở về, hạ nhân hầu phủ còn đứng ở sân cửa, vừa nhìn thấy còn định đi lên chào đón nhưng hai người ai cũng không để ý, lập tức đi vào trong tiểu viện, hạ nhân còn muốn đuổi theo, lại bị Đại Hoàng nhe răng đuổi về.
Nguyễn Vân Hoành thả cá vào bồn nước, gọi vào trong phòng: "Mẫu thân, bọn con về rồi."
Không lâu sau, Nguyễn mẫu cũng đi ra.
Bà đứng lên, Diệu Diệu càng nhìn thấy rõ ràng, Nguyễn mẫu cả người đều thập phần gầy yếu nên xiêm y rộng thùng thình, đầy người bệnh khí, giống như có gió thổi qua là sẽ ngã ngay lập tức. Nguyễn Vân Hoành vội vàng đi qua đỡ người lại, lo lắng nói: "Mẫu thân, nếu người không thoải mái thì cứ nằm nghỉ ngơi đi."
"Không có gì đáng ngại." Nguyễn mẫu ôn nhu nói: "Các con bắt được cá ?"
Nguyễn Vân Hoành: "Là Đại Hoàng bắt, đây là một con cá rất lớn!"
Nguyễn mẫu cười nói: "Vậy để mẫu thân nấu canh cho các con."
Diệu Diệu thấy bà đi vào trong bếp bèn vội vàng đi theo đỡ lấy Nguyễn mẫu. Nguyễn mẫu tuy bị bệnh nhưng không đến nỗi không đi lại được, thấy bộ dạng khẩn trương gấp gáp của cô không khỏi dở khóc dở cười.
Phòng bếp khá rộng rãi, ba người ở trong vẫn thoải mái, Diệu Diệu chạy lên trước: "Cháu giúp mọi người nhóm lửa."
"Không cần đâu." Nguyễn mẫu ngăn lại nói: "Cháu là khách của Hoành Nhi, cứ ngồi ngoài kia là được rồi."
"Không sao, cháu rất giỏi nhóm lửa đấy!" Diệu Diệu xắn tay áo, tư thế nhóm lửa vô cùng thuần thục, một thoáng chốc đã nhóm được lửa lên làm hai mẫu tử kinh ngạc vô cùng.
Lửa trong bếp bùng bùng cháy mạnh lên, Diệu Diệu lau bụi bám trên mặt, ngẩng đầu thì thấy Nguyễn mẫu đang cầm dao để mổ cá bèn nóng lòng muốn thử: "Cháu giúp mọi người mổ cá."
Nguyễn Vân Hoành kinh hoảng nói: "Để ta để ta!"
Cậu sợ Diệu Diệu cướp mất, vội vàng cầm lấy con dao. Chuyện này bình thường không phải cậu làm, cách mổ cá khá vụng về, cuối cùng vẫn là Diệu Diệu đứng một bên không nhìn nổi nữa, cướp lại con dao, bỏ hết vẩy cá, mổ bụng ra, xử lý sạch sẽ.
Nguyễn Vân Hoành đứng ngây ra như phỗng.
Nhóm lửa, mổ cá, thái rau. Diệu Diệu biết làm rất nhiều, chỉ duy nhất là không biết nấu ăn, nhân lúc Nguyễn mẫu nấu canh bèn ra ngoài sân xem có gì làm không.
Nguyễn gia chỉ có Nguyễn công tử là thanh niên trai tráng, hắn ngày thường phải chạy đi kiếm tiền nuôi ấu đệ và mẫu thân. Nguyễn mẫu ốm yếu , cảm giác như lúc nào cũng có thể ngã xuống, Diệu Diệu sợ bà mệt nhọc, chỉ cần là thứ mình có thể làm thì đều sẽ chạy lại giúp đỡ.
Nguyễn Vân Hoành mấy lần muốn ngăn nhưng lại không cản nổi Diệu Diệu nhiệt tình, tiểu cô nương rõ ràng vẫn còn nhỏ mà làm việc còn lưu loát hơn cả cậu, khí lực cũng rất lớn, cậu đứng một bên muốn ngăn cản còn bị Diệu Diệu tức giận đẩy ra suýt nữa làm cậu ngã xuống đất. Con chó bên cạnh Diệu Diệu cũng chạy ra giúp đỡ!
Cậu dụi dụi hai mắt, còn nhéo má mình một cái, đau thật. Cậu không dám tin hỏi: "Ngươi không phải nữ nhi của đại tướng quân sao?"
"Đúng thế!"
"Vậy ngươi làm sao có thể... Làm mấy cái này?"
"Ta từ nhỏ đã phải làm việc, đương nhiên là biết." Diệu Diệu như đương nhiên nói: "Ta biết nhiều một chút là có thể giúp mẫu thân thêm một chút."
Đầu Nguyễn Vân Hoành ngây ra, nói không nên lời.
Đệ tử của học viện Thanh Tùng đều là con em nhà quan to quý tộc, dù nhà cậu hiện tại nghèo túng nhưng mẫu thân và huynh trưởng trước kia cũng từng sống những ngày phú quý, còn có từ thuở nhỏ đã dưỡng thành tự phụ ngạo khí, cho dù mấy năm gần đây phải lao động thì cũng không thuần thục được như Diệu Diệu.
Các bạn học cùng trường đều là cục cưng trong nhà, chưa ai phải động tay làm việc, thì ra nữ nhi tướng quân là... là phải vất vả như vậy sao?
Diệu Diệu đếm đầu ngón tay: "Giặt quần áo, rửa chén, quét rác, ta cái gì cũng đã làm. Ta còn nuôi gà, nuôi heo nữa!"
Nguyễn Vân Hoành lập tức nói: "Phủ tướng quân, còn, còn nuôi gà sao?"
"Đương nhiên rồi, ở nhà ta nuôi rất nhiều, gà con, vịt con này. Đáng tiếc là nãi nãi không cho ta nuôi heo, rõ ràng thịt heo ăn rất ngon mà." Diệu Diệu tiếc nuối nói: "Chỉ là cũng không sao, gà ta nuôi cũng ăn ngon. Bây giờ nó vẫn chưa lớn, chờ thêm chút nữa, ta cho ngươi một con, đến lúc đó ngươi cũng nếm thử xem!"
"Thật vậy sao?" Nguyễn Vân Hoành hâm mộ nói: "Vậy nhà ngươi nhất định là không bao giờ thiếu thịt để ăn?"
Diệu Diệu nghĩ đến cái gì đó, kích động nói: "Hay ta dạy ngươi cách nuôi?"
"Dạy ta nuôi gà? !"
Diệu Diệu nhìn qua sân nhà, trong viện được quét dọn sạch sẽ, còn có bãi đất trống rất rộng "Không những nuôi gà, còn có thể trồng rất nhiều thứ, cái đó có thể mang đi đổi lấy tiền!"
Đầu Nguyễn Vân Hoành mê mê tỉnh tỉnh, nghe nửa câu sau, có chút động lòng: "Có khó lắm không?"
"Không khó, nuôi gà rất đơn giản , chúng nó cái gì cũng ăn được,chỉ cần không sinh bệnh là sẽ lớn nhanh như thôi, thịt gà ăn ngon, trứng gà cũng thế." Diệu Diệu nói rõ ràng từng cái một: "Trứng gà, rau cỏ, không ăn hết thì có thể bán đi lấy tiền, như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều! Có tiền rồi, ngươi không cần phải chờ ca ca đỗ trạng nguyên mới có thể tiếp tục đi học!"
"Nguyên Diệu Quỳnh, ngươi hiểu biết thật rộng."
"Đương nhiên rồi!" Diệu Diệu ngẩng cao cái đầu nhỏ, đắc ý nói: "Trước kia ta có nuôi gà vịt, bán đi được rất nhiều bạc, nhị biểu ca ta đi học được đều là dựa vào công ta nuôi gà bán trứng đấy!"
Nguyễn Vân Hoành há to miệng, lại dè dặt cẩn trọng ngậm miệng lại.
Thì ra phủ đại tướng quân từng sống khó khăn như vậy sao?
...
Mãi đến khi hoàng hôn, Diệu Diệu mới trở về nhà.
Trước khi ra ngoài, tiểu cô nương sạch sẽ trắng trắng đáng yêu, lúc quay về thì lại mặt xám mày tro, xiêm y cũng dính đầy bùn đất.
Lão phu nhân phát hoảng, còn tưởng rằng cô ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, lúc hỏi xong thấy cháu gái nhỏ hai mắt sáng lấp lánh nói: "Nãi nãi, hôm nay cháu đi dạy học đấy!"
"Dạy học gì cơ."
"Dạy nuôi gà ạ." Diệu Diệu ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: "Dạy nuôi gà, trồng rau, cháu có đệ tử rồi!"
Lão phu nhân im lặng một lúc rồi cẩn thận nhìn lại, mới phát hiện xiêm y ngoài bùn ra thì còn có mùi rau dưa.
Chờ lão tướng quân cùng Nguyên Định Dã trở về, Diệu Diệu bèn kích động kể lại cho họ nghe. Cô mới chỉ là đứa trẻ học vỡ lòng mà bây giờ đã có thể đi dạy học rồi, Diệu Diệu trong ngày thường sùng bái các thư sinh học vấn xuất chúng, lúc này không khỏi đắc ý vô cùng.
Diệu Diệu còn ra sau chuồng gà, dự tính lấy một đôi gà đi cho đệ tử của mình.
Lúc vào trong mộng cũng không quên nói cho Tuyên Trác nghe.
"Trước kia là tiểu ca ca dạy muội đọc sách, giúp đỡ muội rất nhiều, hiện tại muội cũng có thể làm thần tiên cho mọi người, giúp đỡ mọi người, còn có thể dạy nuôi gà." Diệu Diệu vui vẻ nói: "Thì ra làm thần tiên là vui vẻ như vậy."
Tuyên Trác nghe cô nói xong, lại cảm thấy không vui.
Cậu nói: "Mấy hôm nay, muội ngày nào cũng nhắc đến cậu ta."
"Nguyễn Vân Hoành là bằng hữu của muội, không, cậu ấy giờ là đệ tử của muội!" Diệu Diệu còn nói: "Tiểu ca ca, huynh biết không? Muội hôm nay nhìn thấy mẫu thân cậu ấy, bà ấy đang bị bệnh rất nghiêm trọng..."
Diệu Diệu hồi tưởng tới cái gì, giọng nói càng ngày càng thấp, cảm xúc cũng dần đi xuống. Tuyên Trác biết cô đang nhớ mẫu thân, mỗi lần như vậy đều sẽ trở nên ủ rũ buồn rầu.
Tuyên Trác vừa chuẩn bị an ủi thì thấy tiểu cô nương lập tức phấn chấn, kích động nói: "Muội dự tính tới nhà cậu ấy thêm mấy lần nữa, còn có thể kiểm tra bài tập về nhà xem lần đầu tiên nuôi gà thế nào, nhất định là không dễ dàng."
Tuyên Trác: "..."
Hôm nay vốn là ngày Diệu Diệu tiến cung chơi với cậu nhưng cuối cùng lại không đi.
Cậu ngày thường luôn phải ở trong cung, cũng chỉ có ở trong mộng mới có thể gặp Diệu Diệu. Mắt thấy Diệu Diệu bên bạn tốt càng ngày càng nhiều, ngay cả trong mộng cũng chỉ có người khác.
Đầu tiên là Lục Việt, Đường Nguyệt Xu, về sau càng ngày càng nhiều, tiểu cô nương vui nhất là chia sẻ mấy câu chuyện này với cậu, Tuyên Trác trước kia cũng rất thích nghe. Thân thể của cô như trở nên nhiều màu sắc, xuất hiện rất nhiều người, họ nhìn cô vui vẻ hoạt bát, nghe cô nói nói cười cười, nhảy nhót hân hoan.
Cậu rầu rĩ không vui nói: "Học viện mãi mới có một ngày được nghỉ, muội không muốn tới nhà ta chơi sao?"
Trong cung có ngự hoa viên thơ mộng, ngự trù nấu ăn ngon, còn có rất nhiều đồ chơi phong phú nữa.
Bình luận truyện