Phu Thê Nhà Nghèo
Chương 165: Cảnh cáo
Edit: Sahara
Tử Tĩnh, Tử Xu đã ngủ nên không trả lời Lý Ỷ La, ngược lại, Tử Khuê nằm bên cạnh đột nhiên a lên một tiếng.
Lý Ỷ La mỉm cười: "Con còn chưa ngủ à?"
Tử Khuê duỗi tay về phía Lý Ỷ La: "Mẹ~~"
Lý Ỷ La bế Tử Khuê lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng con trai: "Đã giờ này rồi, sao con còn chưa chịu ngủ?"
Bình thường, vào giờ này cả ba đứa đều đã ngủ mất rồi.
Tử Khuê gối đầu vào hõm vai Lý Ỷ La, nũng nịu gọi thêm một tiếng mẹ.
Lý Ỷ La ừm. Tần Chung vào phòng, thấy Tử Khuê còn chưa ngủ liền đi đến đón con từ tay nương tử. Tử Khuê không phản đối việc cha bế, còn giòn giã gọi một tiếng cha.
"Sao giờ này còn chưa ngủ?" Tần Chung xoa xoa đầu con trai, khẽ cười, hỏi.
Tử Khuê tròn xoe hai mắt nhìn cha, nét mặt Tần Chung vô cùng dịu dàng, mỉm cười cọ mũi mình vào mặt con trai, rồi bế Tử Khuê đi tới đi lui, vừa đi vừa vỗ lưng dỗ con ngủ. Không bao lâu sau, Tử Khuê ngáp một cái rồi từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Đợi Tần Chung đặt Tử Khuê xuống giường, Lý Ỷ La mới mỉm cười hỏi nhỏ: "Tướng công, chẳng phải nam nhân các chàng hay nói bế cháu không bế con à? Sao chàng lại thích bế mấy đứa nó như vậy?"
Tần Chung nắm tay Lý Ỷ La dắt nàng đến bên giường, tự tay cởi y phục cho nàng, vừa cởi vừa trả lời: "Ở đâu ra câu nói đó chứ? Chúng nó đều là con ta, không nhân lúc chúng còn nhỏ bế nhiều một chút, sau này có muốn bế cũng không được. Ỷ La, duỗi tay!" Lý Ỷ La duỗi tay, Tần Chung cởi áo ngoài của nàng ra, hôn lên trán nàng một cái: "Ngủ đi!"
Hiện tại trời càng ngày càng lạnh, tối ngủ phải đắp thêm một lớp chăn mỏng. Đợi Lý Ỷ La nằm lên giường xong, Tần Chung liền kéo chăn đắp cho nàng, sau đó mới cởi y phục mình rồi chui vào chăn, ôm lấy Lý Ỷ La từ phía sau. Tần Chung thích thú ôm nương tử, hôn từ vai đến cổ, từ cổ tiến lên vành tai Lý Ỷ La, không có dục vọng, chỉ có ôn nhu dịu dàng.
Lý Ỷ La có thính lực nhạy bén, tiếng thở đều đặn của ba đứa bé cũng âm thanh nụ hôn của Tần Chung phối hợp với nhau như một giai điệu êm dịu. Giai điệu ấy gột rửa hết ưu tư, suy nghĩ trong đầu nàng, làm nàng vừa yên tâm, vừa thấy thanh thản. Chẳng mấy chốc, nàng cũng chìm vào giấc ngủ.
Tần Chung ngước mặt nhìn lên, thấy Lý Ỷ La đã ngủ say rồi thì nở nụ cười cưng chiều. Hắn lấy ngón tay vuốt nhẹ hàng mi của Lý Ỷ La một cái, sau đó ôm nàng vào lòng, để thân thể hai người dán chặt vào nhau, đặt cằm lên đỉnh đầu nàng rồi cũng nhắm mắt ngủ.
Hôm sau, lúc Lý Ỷ La thức giấc thì không thấy Tần Chung đâu cả. Lý Ỷ La tìm một vòng khắp nhà. Tôn mẫu đi từ phòng bếp ra, nói: "Phu nhân, lão gia nói hôm nay phải đến thư viện một chuyến, đến chiều mới trở về."
Lý Ỷ La gật đầu rồi lẩm bẩm: "Sao hôm qua chàng ấy không nói với ta tiếng nào hết vậy?"
Tôn mẫu cười đáp: "Lão gia có nói, hôm qua đã định nói với phu nhân, nhưng phu nhân ngủ sớm quá."
Lý Ỷ La ho một cái: "Cũng đâu có sớm lắm đâu...." Tối qua, hình như nàng vừa nằm xuống đã ngủ ngay thì phải.
Lý Ỷ La nhìn khắp nhà một lượt, phát hiện trong nhà ngoại trừ bọn trẻ thì chỉ có mình nàng là người lớn: "Tôn mẫu, mẹ ta đi rồi à?"
Tôn mẫu: "Thưa vâng! Sáng sớm lão phu nhân đã ngồi xe bò đi rồi, người nói là đi sớm qua đó làm cơm cho tứ tiểu thư."
Lý Ỷ La gật đầu, lúc chuẩn bị trở về phòng xem các con thì thấy Tử Như dẫn theo Tử Hạo và Tử Kiệt đang từ trong phòng đi ra.
Lý Ỷ La vẫy vẫy tay gọi ba đứa nhỏ: "Các con vừa thức dậy à?"
Tử Như gật đầu, hỏi: "Tiểu thẩm thẩm, bà nội đâu rồi ạ?"
"Bà nội sang chỗ cô cô rồi, hôm nay, chúng ta phải giữ nhà."
Tử Hạo che miệng cười hì hì.
Lý Ỷ La cười hỏi: "Tử Hạo, con cười cái gì?"
Tử Hạo bỏ tay xuống, ngước gương mặt nhỏ lên nói: "Con thích tiểu thẩm thẩm ạ~!"
Lý Ỷ La nghe xong liền bật cười, vuốt đầu ba đứa nhỏ: "Tiểu thẩm thẩm cũng thích các con!"
Tử Kiệt nhìn trái nhìn phải rồi kéo kéo vạt áo Lý Ỷ La: "Muội muội~...."
Tiểu tử mập này đặc biệt thích Tử Tĩnh và Tử Xu, suốt ngày như chú chó nhỏ quấn quýt hai tỷ muội, Lý Ỷ La nựng cái cằm núc ních của Tử Kiệt, đáp: "Muội muội còn đang ngủ."
Tử Kiệt lập tức xụ mặt không nói gì nữa.
Lý Ỷ La bảo mấy đứa nhỏ tự đi chơi đi, còn nàng đi xuống bếp nầu cơm với Tôn mẫu.
Lúc dọn cơm sáng lên thì không thấy bóng dáng Tử Kiệt đâu, Lý Ỷ La vội hỏi Tử Như và Tử Hạo: "Tử Kiệt đi đâu rồi?"
Tử Như chỉ vào phòng Lý Ỷ La: "Con thấy đệ đệ chạy vào phòng tiểu thẩm thẩm." Tiểu nha đầu bán đứng đệ đệ ruột không chút do dự.
Lý Ỷ La vội đi vào phòng, vừa mở cửa liền nghe thấy tiếng cười ha ha của trẻ con. Lý Ỷ La thò đầu nhìn vào, thấy Tử Kiệt tự kéo một cái ghế đến bên nôi rồi leo lên đứng trên đó, nửa người trên gần như chồm vào trong nôi, ghé sát gương mặt bụ bẫm đến trước mặt Tử Tĩnh, Tử Xu cười ngây ngô, còn làm mặt quỷ trêu chọc hai tỷ muội.
Lý Ỷ La dở khóc dở cười, sợ Tử Kiệt ngã nên vội vàng bế nó xuống. Tử Kiệt không chịu, cứ chỉ vào nôi Tử Tĩnh, Tử Xu mà nói: "Muội muội, muội muội...."
Lý Ỷ La gật đầu: "Thẩm biết đó là muội muội, nhưng đợi muội muội thức dậy rồi mới chơi cùng Tử Kiệt, được không? Tử Kiệt nè, con có thể nói cho thẩm biết, là ai dạy con làm mặt xấu như lúc nãy không?" Lý Ỷ La thật sự có chút tò mò, rốt cuộc Tử Kiệt học cách làm mặt quỷ đó từ đâu.
Tử Kiệt chu cái miệng nhỏ thật dài, không muốn trả lời.
"Con không chịu nói, vậy thẩm thẩm không cho con chơi với muội muội nữa." Tiểu tử mập này mới có bây lớn, cả người tròn vo đứng yên đó như một quả cầu thịt, hai hàng mày nhíu lại, vẻ mặt như ông cụ non, làm Lý Ỷ La không nhịn được muốn trêu chọc nó.
"Là cha làm!"
Lý Ỷ La a một tiếng, lập tức hiểu. Chắc là lúc Tần Diệu chơi với Tử Kiệt đã làm như vậy, Tử Kiệt ghi nhớ rồi bắt chước lại để chọc Tử Tĩnh và Tử Xu.
"Tử Kiệt nè~, tiểu thẩm thẩm còn có một chuyện không hiểu. Con xem, Tử Khuê đệ đệ cũng ngủ bên cạnh, sao con không dỗ Tử Khuê đệ đệ mà chỉ dỗ Tử Tĩnh và Tử Xu muội muội vậy hả?"
Tử Kiệt nhón chân lên nhìn Tử Tĩnh và Tử Xu, sau đó nhìn sang Tử Khuê rồi đáp: "Muội muội đẹp!"
Lý Ỷ La trượt chân lảo đảo: "Con mới bao lớn, sao lại biết cái gì đẹp, cái gì không đẹp hả?" Mà Tử Khuê cũng đâu thua kém hai tỷ tỷ nó đâu.
Tử Kiệt nhìn Lý Ỷ La, thấy tiểu thẩm thẩm không nói gì nữa thì tự mình chồm lên giường ngắm Tử Tĩnh và Tử Xu.
Lý Ỷ La vỗ vai Tử Kiệt: "Câu vừa rồi tốt nhất đừng để tiểu thúc thúc con nghe được!"
Cho bọn trẻ ăn sáng xong, Lý Ỷ La căn dặn Tôn mẫu và mấy nha hoàn trông chừng chúng, lại dặn bọn trẻ chỉ được chơi đùa trong sân, đừng chạy lung tung, còn nàng thì định sang nhà Tần Phương một chuyến.
Nhà Tần Phương cách Tần gia không xa, ở ngay thôn bên cạnh thôi. Với sức Lý Ỷ La, nàng đi bộ khoảng một khắc là tới.
Vừa đến nhà Tần Phương, Lý Ỷ La nhìn thấy Hoàng Quế Hoa đang bưng một cái sàng đi ra.
"Thẩm!" Lý Ỷ La mỉm cười chào Hoàng Quế Hoa.
Hoàng Quế Hoa ngạc nhiên a một tiếng: "Đây chẳng phải là tam tẩu Phương Nhi đó à? Sao cháu lại đến đây? Mau, mau vào nhà nào!"
"Thôi ạ! Cháu không vào đâu! Tiểu muội mang thai, mẹ sang chăm sóc tiểu muội, cháu và tướng công đến kinh thành lâu như vậy, từ lúc về đến nay cũng chưa đến thăm tiểu muội lần nào, hôm nay nhân lúc rảnh rỗi, cháu đến thăm tiểu muội một lúc."
Lý Ỷ La nói lời này làm vẻ mặt Hoàng Quế Hoa có phần mất tự nhiên. Tần Phương là con dâu Triệu gia, lúc mang thai cần người chăm sóc cũng nên là người làm mẹ chồng như bà ta tới chăm sóc. Thế nhưng, hiện tại mẹ ruột Tần Phương lại tự mình đến Triệu gia chăm sóc Tần Phương, đây không phải là đánh vào mặt bà ta, ám chỉ bà ta khắt khe với con dâu à?
Nhưng dù có thật là vậy thì Hoàng Quế Hoa cũng không dám lên tiếng, bà ta không dám đụng vào Tần gia, càng không dám lộ vẻ oán giận. Chẳng những thế, Tần mẫu đến Triệu gia, bà ta còn phải dốc sức nịnh bợ. Trước kia, vốn dĩ Triệu gia đã không bằng Tần gia, hiện tại lão tam Tần gia còn làm quan, bình dân áo vải như Triệu gia bọn họ lại càng không thể sánh bằng.
Hoàng Quế Hoa cười gượng: "Bà thông gia thương con là điều dễ hiểu, có điều, nữ nhân mà, lấy chồng rồi thì phải mang thai, đây là chuyện bình thường, đâu có gì to tát."
Lý Ỷ La liếc Hoàng Quế Hoa: "Lời này của thẩm nói sai rồi! Nữ nhân mang thai là chuyện lớn nhường nào, cần phải được chăm sóc cẩn thận mới đúng chứ!"
Hoàng Quế Hoa chợt nhận ra lời mình vừa nói đã làm Lý Ỷ La không vui, nên vội chữa lời: "Phải, phải! Nên được chăm sóc cẩn thận! Nên được chăm sóc cẩn thận!"
Tần mẫu nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện nên đi ra xem thử, vừa nhìn thấy người đến là Lý Ỷ La, bà vô cùng ngạc nhiên: "Ỷ La, sao con tới đây? Bọn nhỏ đâu?"
"Bọn nhỏ có Tôn mẫu trông chừng rồi ạ! Con đến thăm tiểu muội một chút. Mẹ à, nếu tiểu muội thiếu người chăm sóc, vậy chúng ta cứ để một nha hoàn sang đây chăm sóc tiểu muội đi. Dù sao trong khoảng thời gian tiểu muội mang thai không thể để xảy ra sơ xuất gì được." Lý Ỷ La nói với Tần mẫu, nhưng khóe mắt lại liếc về phía Hoàng Quế Hoa.
Tần mẫu biết Lý Ỷ La đi chuyến này là để chống lưng cho Tần Phương, nên cũng vội hùa theo: "Tiểu muội con có mẹ chăm sóc là được rồi. Bình thường không ai chăm sóc nó, nhưng bây giờ không phải đã có mẹ rồi à? Chờ đến tối, Thiên Tứ trở về là được rồi!"
Lý Ỷ La bước tới ôm lấy cánh tay Tần mẫu: "Tại con sợ mẹ mệt mà~!"
Tần mẫu bật cười: "Mẹ thì có cái gì mà mệt!"
"Tam tẩu, tẩu đến rồi à? Mau vào nhà ngồi đi!" Tần Phương nghe thấy giọng nói bên ngoài có hơi giống giọng Lý Ỷ La nên ra xem thử, vừa nhìn thì thấy đúng là tam tẩu nhà mình. Tần Phương vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Lý Ỷ La bước lên mấy bước dìu Tần Phương: "Tiểu muội, phu thê muội vẫn còn ở đây à? Không nghĩ đến chuyện xây nhà sao?" Nhân lúc còn sớm mau chóng dọn đi, đỡ phải va chạm chướng mắt.
Tần Phương ngượng ngùng nói: "Phu thê muội cũng muốn. Vốn dĩ đã dành dụm gần đủ tiền, tướng công đi chuyến thuyền này về, bán hết hàng hóa là đủ, ai ngờ muội lại mang thai đúng vào lúc này, cho nên chuyện xây nhà mới phải dời lại." Nàng cũng muốn dọn khỏi nhà chồng sớm một chút. Tuy qua nhiều lần giao tranh trong tối ngoài sáng, dần dần nàng đã không còn sợ người nhà chồng như trước nữa, nhưng tính tình nàng trước giờ vẫn thích yên tĩnh, không thích tranh cãi ồn ào, cái này không đổi được. Mỗi lần lời qua tiếng lại với người nhà chồng xong, nàng luôn buồn bã ngồi trong phòng thật lâu.
Lý Ỷ La và Tần mẫu theo Tần Phương vào nhà.
Vương Ngọc Hương núp sau cánh cửa nhìn trộm từ nãy giờ, thấy mấy người Tần Phương đi vào nhà hết rồi mới dám chạy ra: "Mẹ, mẹ nhìn đi! Không phải chỉ là mang thai thôi sao? Nữ nhân xuất giá rồi có ai mà không mang thai? Đệ muội cũng thật biết cách làm giá, vừa mang thai một cái thì mẹ ruột, tẩu tẩu đều chạy đến. Đúng là xem bản thân mình chẳng khác gì thiên kim tiểu thư!" Cảm nhận của Vương Ngọc Hương đối với Tần Phương..... Phải nói thế nào nhỉ! Trước kia, lúc còn sống chung, Vương Ngọc Hương không thích Tần Phương cả ngày không làm việc, chỉ lo thêu thùa. Hơn nữa, cùng là phận nữ lưu, ả ta chỉ có thể làm chút việc nhà, nhưng Tần Phương lại có thể dựa vào tay nghề thêu thùa để kiếm tiền. Như vậy, ả đâu còn địa vị gì ở Triệu gia?
Về sau, Triệu gia phân gia, ả ta lại thấy hối hận. Nhiều tiền như vậy, nói mất trắng là mất trắng. Nếu còn sống chung, tiền nhà nhị đệ kiếm được đều nộp vào của công. Mà phu quân ả là con cả, sau này phân gia, cha mẹ già phải đi theo phu thê ả, đến lúc đó, phần lớn gia sản Triệu gia sẽ vào túi phu thê ả. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Vương Ngọc Hương đều tức đến đấm ngực dậm chân, tự trách bản thân sao hồi đó không cố gắng nhẫn nhịn một chút.
Chưa kể đến sau khi phân gia, cuộc sống nhà nhị đệ càng ngày càng thoải mái. Không có cha mẹ già bên trên, trong tay phu thê nhị đệ lại có tiền, nhị đệ còn hết lòng thương yêu chiều chuộng Tần Phương, Tần Phương còn có nhà mẹ cường thế chống lưng. Cùng là con dâu Triệu gia, nhưng cuộc sống hai người càng ngày càng chênh lệch, càng ngày càng khác xa nhau một trời một vực, bảo sao Vương Ngọc Hương không ganh tị cho được. Thế nên Vương Ngọc Hương mới thường xuyên nói lời châm chọc khó nghe trước mặt Tần Phương, lại đâm thọt bên tai Hoàng Quế Hoa.
Đáng tiếc, Hoàng Quế Hoa cũng rất sợ nhà mẹ Tần Phương. Từ khi phân gia đến nay, bà ta không còn sinh sự với Tần Phương nữa, nhiều lắm là giả vờ mắt điếc tai ngơ trước cảnh Vương Ngọc Hương kiếm chuyện với Tần Phương mà thôi.
Hoàng Quế Hoa nhìn Vương Ngọc Hương, nói: "Cô nói mấy lời này với tôi làm gì? Đừng tưởng tôi không biết cô đang tính toán cái gì trong lòng. Nếu thật sự thấy chướng mắt thì cứ tự mình đi nói đi!" Hoàng Quế Hoa trừng Vương Ngọc Hương một cái rồi bưng sàng vào trong. Đứa con dâu thứ này, bà ta không dám quản, cứ để mặc như vậy thôi. Cũng may mà tính tình nó hòa nhã, không được nước lấn tới. Bỏ đi, bỏ đi! Sau này, chỉ cần phu thê lão nhị đúng ngày đúng giờ đưa thuế ruộng và tiền phụng dưỡng, bà cũng không đi gây sự làm gì. Nói gì thì cũng là con trai mình, nó có một nhà vợ tốt, sau này nó cũng được nhờ.
"Tiểu muội, gần đây thấy trong người thế nào?
"Vẫn tốt ạ! Muội không bị triệu chứng gì lớn." Tần Phương ngồi trên giường, tay xoa xoa bụng mình.
"Vậy là tốt rồi! Nếu triệu chứng lớn thì đúng là chịu khổ. Cứ nhìn tam ca muội lúc trước thì biết." Nhớ đến mấy triệu chứng thai nghén của Tần Chung trong thời gian mình mang thai, Lý Ỷ La không sao nhịn cười được.
Tần mẫu và Tần Phương nhớ tới bộ dáng khi đó của Tần Chung, cũng bật cười theo Lý Ỷ La.
"Bà thông gia, tam tẩu Phương Nhi, mọi người tới vừa đúng lúc, lát nữa cùng ăn bữa cơm với nhà chúng tôi nhé?" Hoàng Quế Hoa bất ngờ đẩy cửa đi vào, nói.
Tần mẫu trả lời: "Không dám làm phiền bà thông gia."
"Ôi, gì mà phiền với không phiền chứ! Bà thông gia và tam tẩu Phương Nhi cứ ở đây nghỉ ngơi, đợi lát dọn cơm xông tôi sẽ sang gọi mọi người." Hoàng Quế Hoa không đợi Tần mẫu từ chối lần nữa, bà ta vội đi về.
Lý Ỷ La và Tần mẫu nhìn nhau một cái, rồi nói với Tần Phương: "Coi bộ mẹ chồng muội cũng thức thời thật!" Thật ra đổi lại là một người bình thường nào khác thì cũng sẽ xử sự như Hoàng Quế Hoa thôi. Đây mới được xem là phản ứng của người bình thường. Con người luôn có xu hướng tránh hại tìm lợi. Trong tình huống biết rõ Tần Phương có chỗ dựa lớn mà còn tới gây sự thì có khác gì tự tìm đường chết?
Tần Phương thở dài: "Kỳ thực, từ lúc phân gia đến giờ, mẹ chồng cũng không làm gì muội, chỉ có đại tẩu là thường tới nói này nói kia mà thôi."
Lý Ỷ La nhìn Tần mẫu, Tần mẫu gật đầu: "Ừm!"
Lý Ỷ La mỉm cười: "Nếu thật vậy thì muội không cần phải phiền não, đại tẩu muội ngang ngược, muội chỉ cần ngang ngược hơn cô ta là được."
Tần Phương gật đầu: "Muội biết rồi!" Lần đó mẹ và mấy tẩu tẩu tới dạy cho mẹ chồng và đại tẩu nhà chồng nàng một bài học, đại tẩu nhà chồng nàng không phải là không dám ho hé nửa lời hay sao? Suy cho cùng, cũng vì bọn họ thấy tình tính nàng hiền lành, thích bắt nạt kẻ yếu mà thôi.
Tần Phương sờ bụng: Vì con, sau này nàng nhất định phải cứng rắn hơn nữa!
Cơm trưa, Hoàng Quế Hoa và Triệu phụ vô cùng ân cần niềm nở, liên tục bảo Tần mẫu và Lý Ỷ La ăn nhiều một chút, cũng liên tục gắp thức ăn cho Tần Phương.
Vương Ngọc Hương ngồi một bên với nét mặt càng lúc càng khó coi, nhưng lại không dám có ý kiến, chỉ có thể cúi đầu ăn cơm của mình.
Lý Ỷ La liếc nhìn Vương Ngọc Hương một cái, nàng bỏ đũa xuống rồi nói với hai ông bà Triệu gia: "Tiểu muội nhà cháu tính tình nhu thuận, lại rất để ý cái nhìn của người khác, cho nên cháu và tướng công nhà cháu luôn lo lắng muội ấy bị người ta ức hiếp. Tần gia chỉ có mình tiểu muội là con gái, hiện tại muội ấy có thai, không chỉ cha mẹ chồng cháu bận tâm, mấy người ca ca, tẩu tẩu bọn cháu cũng rất lo lắng cho muội ấy. Có điều, nhìn thấy thúc và thẩm đây tốt với tiểu muội như vậy, cháu và tướng công cháu cũng coi như yên tâm phần nào. Mọi người đều tốt như vậy, làm sao có thể để người khác làm tiểu muội tức giận khó chịu, đúng không? Suy cho cùng, đứa bé trong bụng tiểu muội là cháu ruột của hai vị mà. Nếu có kẻ nào không có mắt, chọc tức tiểu muội, hại muội ấy có điều gì sơ xuất, Tần gia xin thề tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đầu sỏ gây chuyện. Mà lỡ như tiểu muội có chuyện gì, tin chắc thúc và thẩm đây cũng sẽ đau lòng, đúng không?"
Cảm nhận được ánh mắt Lý Ỷ La nhìn về phía mình, tim Vương Ngọc Hương như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Tử Tĩnh, Tử Xu đã ngủ nên không trả lời Lý Ỷ La, ngược lại, Tử Khuê nằm bên cạnh đột nhiên a lên một tiếng.
Lý Ỷ La mỉm cười: "Con còn chưa ngủ à?"
Tử Khuê duỗi tay về phía Lý Ỷ La: "Mẹ~~"
Lý Ỷ La bế Tử Khuê lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng con trai: "Đã giờ này rồi, sao con còn chưa chịu ngủ?"
Bình thường, vào giờ này cả ba đứa đều đã ngủ mất rồi.
Tử Khuê gối đầu vào hõm vai Lý Ỷ La, nũng nịu gọi thêm một tiếng mẹ.
Lý Ỷ La ừm. Tần Chung vào phòng, thấy Tử Khuê còn chưa ngủ liền đi đến đón con từ tay nương tử. Tử Khuê không phản đối việc cha bế, còn giòn giã gọi một tiếng cha.
"Sao giờ này còn chưa ngủ?" Tần Chung xoa xoa đầu con trai, khẽ cười, hỏi.
Tử Khuê tròn xoe hai mắt nhìn cha, nét mặt Tần Chung vô cùng dịu dàng, mỉm cười cọ mũi mình vào mặt con trai, rồi bế Tử Khuê đi tới đi lui, vừa đi vừa vỗ lưng dỗ con ngủ. Không bao lâu sau, Tử Khuê ngáp một cái rồi từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Đợi Tần Chung đặt Tử Khuê xuống giường, Lý Ỷ La mới mỉm cười hỏi nhỏ: "Tướng công, chẳng phải nam nhân các chàng hay nói bế cháu không bế con à? Sao chàng lại thích bế mấy đứa nó như vậy?"
Tần Chung nắm tay Lý Ỷ La dắt nàng đến bên giường, tự tay cởi y phục cho nàng, vừa cởi vừa trả lời: "Ở đâu ra câu nói đó chứ? Chúng nó đều là con ta, không nhân lúc chúng còn nhỏ bế nhiều một chút, sau này có muốn bế cũng không được. Ỷ La, duỗi tay!" Lý Ỷ La duỗi tay, Tần Chung cởi áo ngoài của nàng ra, hôn lên trán nàng một cái: "Ngủ đi!"
Hiện tại trời càng ngày càng lạnh, tối ngủ phải đắp thêm một lớp chăn mỏng. Đợi Lý Ỷ La nằm lên giường xong, Tần Chung liền kéo chăn đắp cho nàng, sau đó mới cởi y phục mình rồi chui vào chăn, ôm lấy Lý Ỷ La từ phía sau. Tần Chung thích thú ôm nương tử, hôn từ vai đến cổ, từ cổ tiến lên vành tai Lý Ỷ La, không có dục vọng, chỉ có ôn nhu dịu dàng.
Lý Ỷ La có thính lực nhạy bén, tiếng thở đều đặn của ba đứa bé cũng âm thanh nụ hôn của Tần Chung phối hợp với nhau như một giai điệu êm dịu. Giai điệu ấy gột rửa hết ưu tư, suy nghĩ trong đầu nàng, làm nàng vừa yên tâm, vừa thấy thanh thản. Chẳng mấy chốc, nàng cũng chìm vào giấc ngủ.
Tần Chung ngước mặt nhìn lên, thấy Lý Ỷ La đã ngủ say rồi thì nở nụ cười cưng chiều. Hắn lấy ngón tay vuốt nhẹ hàng mi của Lý Ỷ La một cái, sau đó ôm nàng vào lòng, để thân thể hai người dán chặt vào nhau, đặt cằm lên đỉnh đầu nàng rồi cũng nhắm mắt ngủ.
Hôm sau, lúc Lý Ỷ La thức giấc thì không thấy Tần Chung đâu cả. Lý Ỷ La tìm một vòng khắp nhà. Tôn mẫu đi từ phòng bếp ra, nói: "Phu nhân, lão gia nói hôm nay phải đến thư viện một chuyến, đến chiều mới trở về."
Lý Ỷ La gật đầu rồi lẩm bẩm: "Sao hôm qua chàng ấy không nói với ta tiếng nào hết vậy?"
Tôn mẫu cười đáp: "Lão gia có nói, hôm qua đã định nói với phu nhân, nhưng phu nhân ngủ sớm quá."
Lý Ỷ La ho một cái: "Cũng đâu có sớm lắm đâu...." Tối qua, hình như nàng vừa nằm xuống đã ngủ ngay thì phải.
Lý Ỷ La nhìn khắp nhà một lượt, phát hiện trong nhà ngoại trừ bọn trẻ thì chỉ có mình nàng là người lớn: "Tôn mẫu, mẹ ta đi rồi à?"
Tôn mẫu: "Thưa vâng! Sáng sớm lão phu nhân đã ngồi xe bò đi rồi, người nói là đi sớm qua đó làm cơm cho tứ tiểu thư."
Lý Ỷ La gật đầu, lúc chuẩn bị trở về phòng xem các con thì thấy Tử Như dẫn theo Tử Hạo và Tử Kiệt đang từ trong phòng đi ra.
Lý Ỷ La vẫy vẫy tay gọi ba đứa nhỏ: "Các con vừa thức dậy à?"
Tử Như gật đầu, hỏi: "Tiểu thẩm thẩm, bà nội đâu rồi ạ?"
"Bà nội sang chỗ cô cô rồi, hôm nay, chúng ta phải giữ nhà."
Tử Hạo che miệng cười hì hì.
Lý Ỷ La cười hỏi: "Tử Hạo, con cười cái gì?"
Tử Hạo bỏ tay xuống, ngước gương mặt nhỏ lên nói: "Con thích tiểu thẩm thẩm ạ~!"
Lý Ỷ La nghe xong liền bật cười, vuốt đầu ba đứa nhỏ: "Tiểu thẩm thẩm cũng thích các con!"
Tử Kiệt nhìn trái nhìn phải rồi kéo kéo vạt áo Lý Ỷ La: "Muội muội~...."
Tiểu tử mập này đặc biệt thích Tử Tĩnh và Tử Xu, suốt ngày như chú chó nhỏ quấn quýt hai tỷ muội, Lý Ỷ La nựng cái cằm núc ních của Tử Kiệt, đáp: "Muội muội còn đang ngủ."
Tử Kiệt lập tức xụ mặt không nói gì nữa.
Lý Ỷ La bảo mấy đứa nhỏ tự đi chơi đi, còn nàng đi xuống bếp nầu cơm với Tôn mẫu.
Lúc dọn cơm sáng lên thì không thấy bóng dáng Tử Kiệt đâu, Lý Ỷ La vội hỏi Tử Như và Tử Hạo: "Tử Kiệt đi đâu rồi?"
Tử Như chỉ vào phòng Lý Ỷ La: "Con thấy đệ đệ chạy vào phòng tiểu thẩm thẩm." Tiểu nha đầu bán đứng đệ đệ ruột không chút do dự.
Lý Ỷ La vội đi vào phòng, vừa mở cửa liền nghe thấy tiếng cười ha ha của trẻ con. Lý Ỷ La thò đầu nhìn vào, thấy Tử Kiệt tự kéo một cái ghế đến bên nôi rồi leo lên đứng trên đó, nửa người trên gần như chồm vào trong nôi, ghé sát gương mặt bụ bẫm đến trước mặt Tử Tĩnh, Tử Xu cười ngây ngô, còn làm mặt quỷ trêu chọc hai tỷ muội.
Lý Ỷ La dở khóc dở cười, sợ Tử Kiệt ngã nên vội vàng bế nó xuống. Tử Kiệt không chịu, cứ chỉ vào nôi Tử Tĩnh, Tử Xu mà nói: "Muội muội, muội muội...."
Lý Ỷ La gật đầu: "Thẩm biết đó là muội muội, nhưng đợi muội muội thức dậy rồi mới chơi cùng Tử Kiệt, được không? Tử Kiệt nè, con có thể nói cho thẩm biết, là ai dạy con làm mặt xấu như lúc nãy không?" Lý Ỷ La thật sự có chút tò mò, rốt cuộc Tử Kiệt học cách làm mặt quỷ đó từ đâu.
Tử Kiệt chu cái miệng nhỏ thật dài, không muốn trả lời.
"Con không chịu nói, vậy thẩm thẩm không cho con chơi với muội muội nữa." Tiểu tử mập này mới có bây lớn, cả người tròn vo đứng yên đó như một quả cầu thịt, hai hàng mày nhíu lại, vẻ mặt như ông cụ non, làm Lý Ỷ La không nhịn được muốn trêu chọc nó.
"Là cha làm!"
Lý Ỷ La a một tiếng, lập tức hiểu. Chắc là lúc Tần Diệu chơi với Tử Kiệt đã làm như vậy, Tử Kiệt ghi nhớ rồi bắt chước lại để chọc Tử Tĩnh và Tử Xu.
"Tử Kiệt nè~, tiểu thẩm thẩm còn có một chuyện không hiểu. Con xem, Tử Khuê đệ đệ cũng ngủ bên cạnh, sao con không dỗ Tử Khuê đệ đệ mà chỉ dỗ Tử Tĩnh và Tử Xu muội muội vậy hả?"
Tử Kiệt nhón chân lên nhìn Tử Tĩnh và Tử Xu, sau đó nhìn sang Tử Khuê rồi đáp: "Muội muội đẹp!"
Lý Ỷ La trượt chân lảo đảo: "Con mới bao lớn, sao lại biết cái gì đẹp, cái gì không đẹp hả?" Mà Tử Khuê cũng đâu thua kém hai tỷ tỷ nó đâu.
Tử Kiệt nhìn Lý Ỷ La, thấy tiểu thẩm thẩm không nói gì nữa thì tự mình chồm lên giường ngắm Tử Tĩnh và Tử Xu.
Lý Ỷ La vỗ vai Tử Kiệt: "Câu vừa rồi tốt nhất đừng để tiểu thúc thúc con nghe được!"
Cho bọn trẻ ăn sáng xong, Lý Ỷ La căn dặn Tôn mẫu và mấy nha hoàn trông chừng chúng, lại dặn bọn trẻ chỉ được chơi đùa trong sân, đừng chạy lung tung, còn nàng thì định sang nhà Tần Phương một chuyến.
Nhà Tần Phương cách Tần gia không xa, ở ngay thôn bên cạnh thôi. Với sức Lý Ỷ La, nàng đi bộ khoảng một khắc là tới.
Vừa đến nhà Tần Phương, Lý Ỷ La nhìn thấy Hoàng Quế Hoa đang bưng một cái sàng đi ra.
"Thẩm!" Lý Ỷ La mỉm cười chào Hoàng Quế Hoa.
Hoàng Quế Hoa ngạc nhiên a một tiếng: "Đây chẳng phải là tam tẩu Phương Nhi đó à? Sao cháu lại đến đây? Mau, mau vào nhà nào!"
"Thôi ạ! Cháu không vào đâu! Tiểu muội mang thai, mẹ sang chăm sóc tiểu muội, cháu và tướng công đến kinh thành lâu như vậy, từ lúc về đến nay cũng chưa đến thăm tiểu muội lần nào, hôm nay nhân lúc rảnh rỗi, cháu đến thăm tiểu muội một lúc."
Lý Ỷ La nói lời này làm vẻ mặt Hoàng Quế Hoa có phần mất tự nhiên. Tần Phương là con dâu Triệu gia, lúc mang thai cần người chăm sóc cũng nên là người làm mẹ chồng như bà ta tới chăm sóc. Thế nhưng, hiện tại mẹ ruột Tần Phương lại tự mình đến Triệu gia chăm sóc Tần Phương, đây không phải là đánh vào mặt bà ta, ám chỉ bà ta khắt khe với con dâu à?
Nhưng dù có thật là vậy thì Hoàng Quế Hoa cũng không dám lên tiếng, bà ta không dám đụng vào Tần gia, càng không dám lộ vẻ oán giận. Chẳng những thế, Tần mẫu đến Triệu gia, bà ta còn phải dốc sức nịnh bợ. Trước kia, vốn dĩ Triệu gia đã không bằng Tần gia, hiện tại lão tam Tần gia còn làm quan, bình dân áo vải như Triệu gia bọn họ lại càng không thể sánh bằng.
Hoàng Quế Hoa cười gượng: "Bà thông gia thương con là điều dễ hiểu, có điều, nữ nhân mà, lấy chồng rồi thì phải mang thai, đây là chuyện bình thường, đâu có gì to tát."
Lý Ỷ La liếc Hoàng Quế Hoa: "Lời này của thẩm nói sai rồi! Nữ nhân mang thai là chuyện lớn nhường nào, cần phải được chăm sóc cẩn thận mới đúng chứ!"
Hoàng Quế Hoa chợt nhận ra lời mình vừa nói đã làm Lý Ỷ La không vui, nên vội chữa lời: "Phải, phải! Nên được chăm sóc cẩn thận! Nên được chăm sóc cẩn thận!"
Tần mẫu nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện nên đi ra xem thử, vừa nhìn thấy người đến là Lý Ỷ La, bà vô cùng ngạc nhiên: "Ỷ La, sao con tới đây? Bọn nhỏ đâu?"
"Bọn nhỏ có Tôn mẫu trông chừng rồi ạ! Con đến thăm tiểu muội một chút. Mẹ à, nếu tiểu muội thiếu người chăm sóc, vậy chúng ta cứ để một nha hoàn sang đây chăm sóc tiểu muội đi. Dù sao trong khoảng thời gian tiểu muội mang thai không thể để xảy ra sơ xuất gì được." Lý Ỷ La nói với Tần mẫu, nhưng khóe mắt lại liếc về phía Hoàng Quế Hoa.
Tần mẫu biết Lý Ỷ La đi chuyến này là để chống lưng cho Tần Phương, nên cũng vội hùa theo: "Tiểu muội con có mẹ chăm sóc là được rồi. Bình thường không ai chăm sóc nó, nhưng bây giờ không phải đã có mẹ rồi à? Chờ đến tối, Thiên Tứ trở về là được rồi!"
Lý Ỷ La bước tới ôm lấy cánh tay Tần mẫu: "Tại con sợ mẹ mệt mà~!"
Tần mẫu bật cười: "Mẹ thì có cái gì mà mệt!"
"Tam tẩu, tẩu đến rồi à? Mau vào nhà ngồi đi!" Tần Phương nghe thấy giọng nói bên ngoài có hơi giống giọng Lý Ỷ La nên ra xem thử, vừa nhìn thì thấy đúng là tam tẩu nhà mình. Tần Phương vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Lý Ỷ La bước lên mấy bước dìu Tần Phương: "Tiểu muội, phu thê muội vẫn còn ở đây à? Không nghĩ đến chuyện xây nhà sao?" Nhân lúc còn sớm mau chóng dọn đi, đỡ phải va chạm chướng mắt.
Tần Phương ngượng ngùng nói: "Phu thê muội cũng muốn. Vốn dĩ đã dành dụm gần đủ tiền, tướng công đi chuyến thuyền này về, bán hết hàng hóa là đủ, ai ngờ muội lại mang thai đúng vào lúc này, cho nên chuyện xây nhà mới phải dời lại." Nàng cũng muốn dọn khỏi nhà chồng sớm một chút. Tuy qua nhiều lần giao tranh trong tối ngoài sáng, dần dần nàng đã không còn sợ người nhà chồng như trước nữa, nhưng tính tình nàng trước giờ vẫn thích yên tĩnh, không thích tranh cãi ồn ào, cái này không đổi được. Mỗi lần lời qua tiếng lại với người nhà chồng xong, nàng luôn buồn bã ngồi trong phòng thật lâu.
Lý Ỷ La và Tần mẫu theo Tần Phương vào nhà.
Vương Ngọc Hương núp sau cánh cửa nhìn trộm từ nãy giờ, thấy mấy người Tần Phương đi vào nhà hết rồi mới dám chạy ra: "Mẹ, mẹ nhìn đi! Không phải chỉ là mang thai thôi sao? Nữ nhân xuất giá rồi có ai mà không mang thai? Đệ muội cũng thật biết cách làm giá, vừa mang thai một cái thì mẹ ruột, tẩu tẩu đều chạy đến. Đúng là xem bản thân mình chẳng khác gì thiên kim tiểu thư!" Cảm nhận của Vương Ngọc Hương đối với Tần Phương..... Phải nói thế nào nhỉ! Trước kia, lúc còn sống chung, Vương Ngọc Hương không thích Tần Phương cả ngày không làm việc, chỉ lo thêu thùa. Hơn nữa, cùng là phận nữ lưu, ả ta chỉ có thể làm chút việc nhà, nhưng Tần Phương lại có thể dựa vào tay nghề thêu thùa để kiếm tiền. Như vậy, ả đâu còn địa vị gì ở Triệu gia?
Về sau, Triệu gia phân gia, ả ta lại thấy hối hận. Nhiều tiền như vậy, nói mất trắng là mất trắng. Nếu còn sống chung, tiền nhà nhị đệ kiếm được đều nộp vào của công. Mà phu quân ả là con cả, sau này phân gia, cha mẹ già phải đi theo phu thê ả, đến lúc đó, phần lớn gia sản Triệu gia sẽ vào túi phu thê ả. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Vương Ngọc Hương đều tức đến đấm ngực dậm chân, tự trách bản thân sao hồi đó không cố gắng nhẫn nhịn một chút.
Chưa kể đến sau khi phân gia, cuộc sống nhà nhị đệ càng ngày càng thoải mái. Không có cha mẹ già bên trên, trong tay phu thê nhị đệ lại có tiền, nhị đệ còn hết lòng thương yêu chiều chuộng Tần Phương, Tần Phương còn có nhà mẹ cường thế chống lưng. Cùng là con dâu Triệu gia, nhưng cuộc sống hai người càng ngày càng chênh lệch, càng ngày càng khác xa nhau một trời một vực, bảo sao Vương Ngọc Hương không ganh tị cho được. Thế nên Vương Ngọc Hương mới thường xuyên nói lời châm chọc khó nghe trước mặt Tần Phương, lại đâm thọt bên tai Hoàng Quế Hoa.
Đáng tiếc, Hoàng Quế Hoa cũng rất sợ nhà mẹ Tần Phương. Từ khi phân gia đến nay, bà ta không còn sinh sự với Tần Phương nữa, nhiều lắm là giả vờ mắt điếc tai ngơ trước cảnh Vương Ngọc Hương kiếm chuyện với Tần Phương mà thôi.
Hoàng Quế Hoa nhìn Vương Ngọc Hương, nói: "Cô nói mấy lời này với tôi làm gì? Đừng tưởng tôi không biết cô đang tính toán cái gì trong lòng. Nếu thật sự thấy chướng mắt thì cứ tự mình đi nói đi!" Hoàng Quế Hoa trừng Vương Ngọc Hương một cái rồi bưng sàng vào trong. Đứa con dâu thứ này, bà ta không dám quản, cứ để mặc như vậy thôi. Cũng may mà tính tình nó hòa nhã, không được nước lấn tới. Bỏ đi, bỏ đi! Sau này, chỉ cần phu thê lão nhị đúng ngày đúng giờ đưa thuế ruộng và tiền phụng dưỡng, bà cũng không đi gây sự làm gì. Nói gì thì cũng là con trai mình, nó có một nhà vợ tốt, sau này nó cũng được nhờ.
"Tiểu muội, gần đây thấy trong người thế nào?
"Vẫn tốt ạ! Muội không bị triệu chứng gì lớn." Tần Phương ngồi trên giường, tay xoa xoa bụng mình.
"Vậy là tốt rồi! Nếu triệu chứng lớn thì đúng là chịu khổ. Cứ nhìn tam ca muội lúc trước thì biết." Nhớ đến mấy triệu chứng thai nghén của Tần Chung trong thời gian mình mang thai, Lý Ỷ La không sao nhịn cười được.
Tần mẫu và Tần Phương nhớ tới bộ dáng khi đó của Tần Chung, cũng bật cười theo Lý Ỷ La.
"Bà thông gia, tam tẩu Phương Nhi, mọi người tới vừa đúng lúc, lát nữa cùng ăn bữa cơm với nhà chúng tôi nhé?" Hoàng Quế Hoa bất ngờ đẩy cửa đi vào, nói.
Tần mẫu trả lời: "Không dám làm phiền bà thông gia."
"Ôi, gì mà phiền với không phiền chứ! Bà thông gia và tam tẩu Phương Nhi cứ ở đây nghỉ ngơi, đợi lát dọn cơm xông tôi sẽ sang gọi mọi người." Hoàng Quế Hoa không đợi Tần mẫu từ chối lần nữa, bà ta vội đi về.
Lý Ỷ La và Tần mẫu nhìn nhau một cái, rồi nói với Tần Phương: "Coi bộ mẹ chồng muội cũng thức thời thật!" Thật ra đổi lại là một người bình thường nào khác thì cũng sẽ xử sự như Hoàng Quế Hoa thôi. Đây mới được xem là phản ứng của người bình thường. Con người luôn có xu hướng tránh hại tìm lợi. Trong tình huống biết rõ Tần Phương có chỗ dựa lớn mà còn tới gây sự thì có khác gì tự tìm đường chết?
Tần Phương thở dài: "Kỳ thực, từ lúc phân gia đến giờ, mẹ chồng cũng không làm gì muội, chỉ có đại tẩu là thường tới nói này nói kia mà thôi."
Lý Ỷ La nhìn Tần mẫu, Tần mẫu gật đầu: "Ừm!"
Lý Ỷ La mỉm cười: "Nếu thật vậy thì muội không cần phải phiền não, đại tẩu muội ngang ngược, muội chỉ cần ngang ngược hơn cô ta là được."
Tần Phương gật đầu: "Muội biết rồi!" Lần đó mẹ và mấy tẩu tẩu tới dạy cho mẹ chồng và đại tẩu nhà chồng nàng một bài học, đại tẩu nhà chồng nàng không phải là không dám ho hé nửa lời hay sao? Suy cho cùng, cũng vì bọn họ thấy tình tính nàng hiền lành, thích bắt nạt kẻ yếu mà thôi.
Tần Phương sờ bụng: Vì con, sau này nàng nhất định phải cứng rắn hơn nữa!
Cơm trưa, Hoàng Quế Hoa và Triệu phụ vô cùng ân cần niềm nở, liên tục bảo Tần mẫu và Lý Ỷ La ăn nhiều một chút, cũng liên tục gắp thức ăn cho Tần Phương.
Vương Ngọc Hương ngồi một bên với nét mặt càng lúc càng khó coi, nhưng lại không dám có ý kiến, chỉ có thể cúi đầu ăn cơm của mình.
Lý Ỷ La liếc nhìn Vương Ngọc Hương một cái, nàng bỏ đũa xuống rồi nói với hai ông bà Triệu gia: "Tiểu muội nhà cháu tính tình nhu thuận, lại rất để ý cái nhìn của người khác, cho nên cháu và tướng công nhà cháu luôn lo lắng muội ấy bị người ta ức hiếp. Tần gia chỉ có mình tiểu muội là con gái, hiện tại muội ấy có thai, không chỉ cha mẹ chồng cháu bận tâm, mấy người ca ca, tẩu tẩu bọn cháu cũng rất lo lắng cho muội ấy. Có điều, nhìn thấy thúc và thẩm đây tốt với tiểu muội như vậy, cháu và tướng công cháu cũng coi như yên tâm phần nào. Mọi người đều tốt như vậy, làm sao có thể để người khác làm tiểu muội tức giận khó chịu, đúng không? Suy cho cùng, đứa bé trong bụng tiểu muội là cháu ruột của hai vị mà. Nếu có kẻ nào không có mắt, chọc tức tiểu muội, hại muội ấy có điều gì sơ xuất, Tần gia xin thề tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đầu sỏ gây chuyện. Mà lỡ như tiểu muội có chuyện gì, tin chắc thúc và thẩm đây cũng sẽ đau lòng, đúng không?"
Cảm nhận được ánh mắt Lý Ỷ La nhìn về phía mình, tim Vương Ngọc Hương như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Bình luận truyện