Phu Thê Nhà Nghèo
Chương 59: Chất vấn
Edit: Sahara
Tần Phấn hưng phấn xoa xoa tay, đây.... đây còn nhiều hơn tiền làm công một ngày ở bến tàu của hắn ta.
"Tướng công....." Hai mắt Trương Thúy Thúy đỏ ửng, đẫm lệ mông lung nhìn Tần Phấn.
Tần Phấn vội bước tới, lau nước mắt cho thê tử: "Nương tử tốt, chúng ta kiếm được tiền, nên vui vẻ, đừng khóc!"
"Đúng vậy! Nhà lão đại, đây là chuyện vui, đừng khóc! Cuộc sống sau này của các con có thể tốt hơn, mẹ đây cũng yên tâm!" Tần mẫu bảo Trương Thúy Thúy đừng khóc, nhưng chính bà lại không nhịn được mà rưng rưng nước mắt. Cha chồng qua đời, con út lại bệnh nặng, lúc ấy thiếu chút nữa là phải bán nhà bán đất. Dưới tình cảnh như vậy là lão già nhà bà lại còn trọng sĩ diện chu cấp tiền bạc cho hai phòng kia. Nếu không phải bà nghĩ ra cách để mấy đứa con tự tồn tiền riêng, thì e là cái nhà này đã bị lão già đào sạch rồi. Nhớ đến những ngày tháng gian nan trước đó, lòng Tần mẫu bỗng tràn đầy thổn thức, nội tâm bị mềm đi vì thấy Tần phụ mấy ngày nay có chút đáng thương cũng vì điều này mà cứng rắn trở lại.
"Phải, phải! Thiếp không khóc!" Trương Thúy Thúy ôm túi tiền, nhìn Lý Ỷ La: "Đệ muội, tiền này nên chia cho muội một nửa! Nếu không nhờ muội ra chủ ý, dạy tẩu công thức nấu ăn, thì làm sao tẩu có thể kiếm được nhiều tiền như vậy."
"Đúng đúng đúng, đệ muội nên được chia nửa tiền!" Tần Phấn cũng vội nói.
Lý Ỷ La đứng lên, mỉm cười nói: "Đại tẩu, tẩu định biến muội thành người ngồi không hưởng lợi à? Chẳng qua cũng chỉ là hai công thức món ăn, có thể kiếm được tiền là nhờ công sức vất vả của tẩu và đại ca. Tử Viễn và Tử Hạo ngoan như vậy, hai công thức kia xem như là muội cho hai đứa cháu ngoan của muội đi."
Trương Thúy Thúy và Tần Phấn quay sang nhìn nhau: "Chuyện này...."
"Được rồi! Ỷ La sẽ không nhận tiền của các con đâu, sau này ráng buôn bán cho tốt, nhớ kỹ hảo ý của Ỷ La là được!" Tần mẫu thấy thế liền nói.
"Dạ, mẹ!" Trương Thúy Thúy nghĩ cũng đúng, tam đệ muội chắc chắn sẽ không nhận số tiền này. Vì thế nàng ta quay sang vẫy gọi Tử Viễn và Tử Hạo: "Tử Viễn, Tử Hạo, các con lại đây!"
Tử Viễn, Tử Hạo đang cầm điểm tâm ăn vui vẻ. Lúc Trương Thúy Thúy đếm tiền, Tử Hạo nhìn cũng chẳng thèm nhìn đến một cái, với bé, cái gì cũng không hấp dẫn bằng điểm tâm trong tay.
Tử Viễn thì có lắng tai nghe một chút, biết cha mẹ kiếm được tiền. Nhưng ngày thường nhóc không có tiền tiêu vặt, tiền mừng tuổi năm mới cũng bị Trương Thúy Thúy giữ lại, quanh năm suốt tháng cũng rất ít khi mua đồ ăn vặt cho nhóc, cho nên khái niệm về tiền của nhóc chính là, tiền là một đồ vật, những quan niệm khác, nhóc không hiểu lắm.
Nhóc nhìn thoáng qua rồi lại đặt tầm mắt lên điểm tâm của mình.
Trương Thúy Thúy gọi, Tử Viễn vội cắn nốt hết phần điểm tâm còn lại, vạn phần quý trọng liếm liếm môi, rồi nắm lấy tay Tử Hạo còn đang vùi đầu ăn điểm tâm, đi đến trước mặt Trương Thúy Thúy.
"Mau cám ơn tiểu thẩm thẩm của các con! Tiểu thẩm thẩm của các con giúp cha mẹ kiếm được tiền, có tiền, cha mẹ có thể đưa các con đi học. Các con phải nhớ cái tốt của tiểu thẩm thẩm." Trương Thúy Thúy nâng khuôn mặt cứ chôn xuống phần điểm tâm của Tử Hạo lên.
Bên mép Tử Hạo dính đầy vụn điểm tâm, lúc Trương Thúy Thúy nâng khuôn mặt bé lên, một ít vụn điểm tâm theo đó dính vào tay Trương Thúy Thúy, hai mắt Tử Hạo liền dán vào vụn điểm tâm trên tay Trương Thúy Thúy, đầu nhỏ lập tức duỗi tới, le lưỡi ra liếm hết mấy vụn điểm tâm kia....
Lý Ỷ La bị cái tính tham ăn của mấy đứa nhỏ trong nhà chọc cười muốn xỉu.
"Cám ơn tiểu thẩm thẩm!" Tử Viễn ngoan ngoãn nghe lời Trương Thúy Thúy bảo, nhóc không biết cảm ơn vì điều gì, nhưng dù sao tiểu thẩm thẩm cũng rất tốt, nhóc rất thích tiểu thẩm thẩm.
Tử Hạo tham ăn, chọc Trương Thúy Thúy tức giận, liền điểm nhẹ lên trán bé một cái, rồi trực tiếp lau sạch vụn bánh bên mép miệng của bé.
Tử Hạo: "......." Vẻ mặt lên án nhìn mẹ mình.
Trương Thúy Thúy đối với bọn trẻ trước nay đều là dịu dàng nhỏ nhẹ, nàng ta vỗ vỗ vai Tử Hạo: "Ca ca con nói gì, con không nghe thấy sao?"
"Được rồi, đại tẩu! Bọn chúng cũng có hiểu gì đâu!" Lý Ỷ La vội ngăn lại, nàng giúp Trương Thúy Thúy và Tần Phấn cũng không phải vì muốn nghe một hai câu đa tạ.
Buổi tối, Tần Chung và Tần Diệu trở về, chuyện này khiến cho Tần Diệu bị một trận kinh ngạc cảm thán.
Ngay cả Tần Chung cũng hơi hơi ngạc nhiên.
Hiện tại Tần phụ đã học khôn ra rồi, thời điểm mấy đứa con trở về, ông cũng vội vàng về nhà. Lúc ông về đến, cảnh tượng nhìn thấy chính là người một nhà đang khí thế ngất trời cùng nhau thảo luận.
Nhưng ngay khi nhìn thấy ông thì cả nhà đều vô cùng ăn ý cùng nhau im lặng.
Sắc mặt Tần phụ lập tức trầm xuống, ông ngồi xuống ghế chủ vị, cơn giận nghẹn mấy tháng trời cuối cùng cũng bùng nổ: "Thái độ các ngươi vậy là sao? Ta là cha các ngươi, bây giờ có chuyện gì các ngươi cũng gạt ta, tiếp theo có phải muốn đuổi luôn ta ra khỏi nhà không? Một đám ngỗ nghịch bất hiếu các ngươi!" Tần phụ đập mạnh tẩu thuốc lên bàn, tâm trạng đang vô cùng kích động, toàn bộ cảm xúc uất nghẹn lâu nay đều bộc phát, tức đến nỗi ngực liên tục phập phồng.
Trong nha nhất thời yên tĩnh.
Tần phụ là đại gia trưởng Tần gia, mỗi lần ông nổi trận lôi đình, đúng là có chút đáng sợ.
Lý Ỷ La thoáng liếc nhìn Tần mẫu, rồi lại cúi đầu xỏ chỉ.
"Nói chuyện! Các ngươi nhìn hành vi mấy tháng nay của các ngươi đi, có phải không còn muốn nhận người cha này nữa phải không?" Tần phụ thấy mọi người đều im lặng không nói, lửa giận lại càng lớn hơn.
"Nói cái gì? Là tôi bảo chúng nó làm vậy đó!"
Người lên tiếng là Tần mẫu, giọng bà không lớn, sắc mặt cũng hơi trầm, nhưng mỗi chữ nói ra đều rõ ràng khí phách.
"Bà nói gì? Lão bà tử.... Bà.... Sao bà lại làm vậy?" Tần phụ không dám tin, chỉ vào Tần mẫu hỏi mà ngon tay cứ run run.
"Tại sao? Ông thật sự không hề biết một chút nguyên nhân tại sao nào à?" Không còn vẻ mặt đại sự đều nghe theo Tần phụ, lấy Tần phụ làm trời nữa, ánh mắt và vẻ mặt Tần mẫu nhìn Tần phụ lúc này chỉ còn lại châm chọc.
"Tôi làm sao? Chúng ta làm phu thê một đời, tôi có bạc đãi bà không? Tại sao bà lại khuyến khích con trai, con dâu không nhận tôi?" Giọng Tần phụ rất lớn, tựa hồ muốn che dấu chút chột dạ không dễ gì phát hiện trong đó.
Tần mẫu xụ mặt: "Ông không bạc đãi tôi? Ha, một nam nhân như ông, lý ra nên che mưa chắn gió cho gia đình, nhưng ông thì sao? Chuyện trước kia không nói, chỉ nói những ngày Chung nhi bệnh nặng, trong nhà không có gì ăn, Tử Hạo và Tử Như lại vừa chào đời, tôi vất vả lắm mới mượn được chút lương thực, vậy mà chớp mắt, nhị bá tới cửa khóc lóc kể lể có vài câu, ông liền cho bọn họ hết số lương thực kia. Lúc ấy, Tử Hạo, Tử Như gầy như mèo con, Thúy Thúy và Đại Ni bởi vì ăn không đủ no nên không có sữa, hai đứa bé nhỏ như vậy, thiếu chút nữa là không sống nổi. Ông có biết không? Nếu không phải nghĩ cho cái nhà này, thì lúc ấy tôi thiếu chút nữa đã treo cổ tự vẫn rồi."
Người trước giờ luôn mạnh mẽ kiên cường như Tần mẫu, khi nói đến đây cũng không nhịn được mà ôm mặt khóc nức nở.
"Mẹ...."
"Bà ơi...."
Tần mẫu vừa khóc, mọi người trong nhà liền đến vây quanh bà, Tử Viễn ôm chân Tần mẫu: "Bà ơi, bà đừng khóc, ai ăn hiếp bà, cháu giúp bà đánh hắn."
"Mẹ....." Hốc mắt ba huynh đệ Tần Phấn cũng ửng hồng, Tần Chung duỗi tay vừa vỗ vừa vuốt lưng Tần mẫu. Tần Phấn, Tần Diệu siết chặt nắm đấm lạnh lùng nhìn Tần phụ.
Tần phụ bị ánh mắt lạnh lùng ấy khiến cả người chao đảo lui về sau hai bước, ông bỗng nhiên không dám đối mặt với người thân, muốn hút một hơi thuốc, lại phát hiện cánh tay như không còn sức, không nhấc nổi tẩu thuốc.
"Mẹ không sao!" Tần mẫu ngừng khóc, một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Tần phụ: "Trước kia, người trong nhà lúc nào cũng khuyên ông, nhưng ông không nghe. Ông xem người hai phòng kia còn nặng hơn người nhà, có chỗ gì tốt cũng nghĩ tới bọn họ. Ông nhìn lão đại mà xem, nó mới bao nhiêu tuổi đâu, mà nhìn già hơn người cùng tuổi trong thôn gấp bao nhiêu lần. Tại sao chứ? Tại vì nó quần quật làm việc không ngừng! Ông thì hay rồi, mỗi tháng nó nộp lên bao nhiêu tiền, xoay người lại ông đều đem cho hai phòng kia hết. Ông lại nhìn thử lão tam đi, vì rơi xuống nước mới bệnh thành như vậy, đại phu nói phải tịnh dưỡng thật tốt, tôi thắt lưng buộc bụng muốn mua chút đồ tốt cho nó bồi bổ. Ông thì sao? Chớp mắt đã đem cho người khác hết. Lão già, lão tam thiếu chút nữa là mất mạng, cái ông đem cho nào phải lương thực, mà chính là mạng của lão tam....."
Tần mẫu càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng gần như là ôm mặt nức nở khóc mà nói.
Giọng nói không lớn, nhưng với Tần phụ thì như là sét đánh bên tai. Tay ông càng thêm run rẩy kịch liệt.
"Mẹ đừng khóc nữa! Không phải cha nói người nhà đại bá, nhị bá đều là người một nhà sao? Vậy thì mấy đường ca, đường tỷ kia cũng là con ruột của cha, nếu cha đã có nhiều con như vậy, thì có huynh đệ chúng con hay không cũng không quan trọng. Cứ để cho cha sống cùng hai phòng kia đi, về sau chúng con chỉ có một mình mẹ mà thôi." Vốn dĩ chỉ là diễn kịch lạnh nhạt với Tần phụ, nhưng mọi người trong nhà nghe Tần mẫu vừa khóc vừa kể thì đều thấy nghẹn khuất như nhau. Nhìn Tần mẫu khóc, Lý Ỷ La vội vuốt lưng bà, Trương Thúy Thúy và Mã Đại Ni ở bên cạnh cũng lau nước mắt không ngừng.
Tần Phấn ăn nói vụng về, chỉ biết khuyên Tần mẫu đừng khóc, vừa an ủi Tần mẫu vừa cắn răng nhìn Tần phụ. Tần Diệu thì siết chặt nắm đấm hơn, trực tiếp nói đầy phẫn hận.
"Tôi......."
Trong lòng Tần phụ đột ngột thấy trống rỗng, thật mê mang. Ông luôn cho rằng mọi điều mình làm đều là vì muốn cho Tần gia sống tốt hơn, cho đến khi Tần mẫu khóc lóc kể lể, xé rách ý nghĩ này của ông.
"Tôi.... Không biết!" Hai mắt Tần phụ vô thần, lẩm bẩm nói.
"Cha, chúng con đều là con của người, Tử Viễn, Tử Hạo chúng nó là cháu của người, tình cảnh lúc ấy thế nào, sao cha có thể không biết, không nhìn thấy được? Nếu những thứ đó mà cha không biết, không thấy, vậy thì trong mắt cha nhìn thấy, là ai?" Tần Chung đột nhiên tiến tới trước một bước, cất giọng nói lạnh lùng.
"Cha...." Cả người Tần phụ chợt héo rũ, dường như không còn sức để đứng nữa, ông ngã ngồi xuống ghế. Tần phụ có cảm giác, mấy ánh mắt của đám hậu bối trước mặt giống như lưỡi dao, cứa từng nhát từng nhát lên người ông.
"Mặc kệ thế nào thì người cũng là cha chúng con. Nhưng lấy lòng so lòng, cha có lòng đem của cải trong nhà đi lo cho người khác, lại chưa từng nghĩ, tất cả số tiền ấy đều là của đại ca, nhị ca vất vả kiếm về, khiến người một nhà uất ức, nhịn đói nhịn khát. Ngày tháng lâu dần, tâm chúng con tự nhiên cũng lạnh theo." Tần Chung lại khẽ thở dài một hơi.
Tần phụ hoàn toàn ngây người.
"Lão già, ông từ từ suy nghĩ cho kỹ đi!" Thấy Tần phụ bị đả kích đến như vậy, Tần mẫu rốt cuộc cũng vẫn đau lòng. Bà gạt nước mắt: "Mặc kệ thế nào thì ông cũng là cha của chúng, con tôi dạy tôi biết, chúng sẽ không bất hiếu, không hiếu kính ông. Nhưng ông cũng nên ngẫm lại, ông có thẹn với sự hiếu thảo của các con không? Có xứng mà nhận tiếng gọi gia gia của các cháu không?"
Nói xong, Tần mẫu lại nhìn về phía Tần Phấn: "Dù thế nào thì lão già cũng là cha các con, nếu các con dám bất hiếu, bất kính với ông ấy, mẹ là người đầu tiên không bỏ qua cho các con. Nói chuyện các con đã làm cho ông ấy biết đi, xem thử ông ấy có truyền ra ngoài hay không? Nói đi!" Tần mẫu cũng muốn xem thử, hôm nay đã nói tới nước này rồi, rốt cuộc lão già này có biết hối cải hay không?
"Mẹ, cha mà biết, khẳng định sẽ nói cho bọn người đại bá, nhị bá biết. Bọn họ vừa đến cửa liền đòi tiền, cha sẽ lại bắt đại ca đưa tiền cho họ. Trời nắng như vậy, đại ca kiếm được tiền đó cũng đâu dễ dàng gì." Tần Diệu không đồng ý. Hôm nay, Tần Phấn và Trương Thúy Thúy bày sạp hàng cách chỗ hắn làm sổ sách không xa, lúc bán bận rộn liên hồi, càng khỏi nhắc tới lúc ở nhà nấu nướng vất vả ra sao. Tuy hắn cực kỳ hâm mộ đại ca kiếm được nhiều tiền, nhưng đồng thời cũng đau lòng đại ca hắn kiếm tiền vất vả. Nếu tiền này lại đem cho người khác, hắn chắc chắn sẽ tức hộc máu.
Tần mẫu liếc nhìn Tần phụ: "Các con không cho không phải được rồi sao? Nếu lão già bắt ép, có mẹ chống đỡ!" Trước kia là bà suy nghĩ không thấu đáo, để cái quy củ lấy trượng phu làm trời trói buộc mình. Hiện tại bà đã thông suốt, thời điểm trượng phu không tin được thì tự mình phải đứng lên.
Trương Thúy Thúy hãy còn có chút không muốn, vẫn là chính Tần Phấn thở dài rồi nói với Tần phụ: "Tam đệ muội dạy phu thê con hai công thức món ăn, hôm nay con và mẹ bọn nhỏ đến bến tàu buôn bán, kiếm lời được hơn một trăm văn."
Lúc đầu, Tần phụ giống như không nghe thấy, qua một lúc lâu sau mới chợt có phản ứng, ánh mắt không dám tin nhìn Tần Phấn, rồi cúi đầu hút một ngụm thuốc: "Vậy.... Vậy thì tốt!"
Bữa cơm chiều này của Tần gia ăn cực kỳ yên tĩnh. Tất cả mọi người đều trầm mặc không nói. Tần phụ tránh ánh mắt của những người khác, ăn được nửa chén cháo thì buông đũa, có chút mất tự nhiên mà nói: "Ta... Ta ăn no rồi, ra sân hóng mát." Nói xong, ông đứng dậy, hốt hoảng bỏ đi.
Tần phụ như vậy, làm Tần Phấn có chút đau lòng: "Mẹ, cha có phải đã biết hối cải rồi không?"
Tần mẫu liếc nhìn ngoài sân một cái: "Từ từ quan sát, xem thử về sau cha các con như thế nào."
Đêm đó, một màn chất vấn Tần phụ làm lòng của tất cả mọi người trong Tần gia đều có chút nặng nề.
Nếu có ai thấy nhẹ nhàng, thì người đó chính là Lý Ỷ La. Ngay từ đầu nàng đã không có hảo cảm với Tần phụ, Tần phụ thành như bây giờ, với nàng mà nói, chính là đáng đời.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ mọi người nhíu mày ưu sầu, nàng cũng phải giả vờ buồn bã một chút.
Về đến phòng riêng, Lý Ỷ La lại làm bộ thở dài: "Tướng công, nhìn cha như vậy, đúng là có chút đáng thương."
Tần Chung gãy nhẹ lên chóp mũi Lý Ỷ La một cái, khẽ cười: "Đừng làm bộ nữa! Đừng cho là ta không biết, đối với cha, nàng không hề để bụng bằng đối với mẹ!"
Lý Ỷ La vốn là giả vờ quan tâm, bị Tần Chung nhìn thấu rồi, nàng cũng chỉ cười một tiếng: "Con người của ta, vốn chính là ai tốt với ta thì ta sẽ tốt lại."
Tần Chung ừm một tiếng, nhẹ xoa đỉnh đầu Lý Ỷ La: "Ta biết!" Không phải hắn cũng như vậy sao! Tần Chung hơi dừng một chút mới nói tiếp: "Quan niệm của cha đã ăn sâu bén rễ, muốn cha thay đổi thì cần phải kê đơn thuốc mạnh."
"Vậy chàng cảm thấy sau này cha có thay đổi được không?" Lý Ỷ La tò mò hỏi.
Tần Chung lắc đầu: "Không biết!"
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Chung lo lắng sốt ruột: Nương tử nói ai đối tốt với nàng thì nàng sẽ tốt lại. Xem ra về sau phải càng đối với nương tử tốt hơn mới được. Một ngày, không, một khắc cũng không thể lơ là.
Tần Phấn hưng phấn xoa xoa tay, đây.... đây còn nhiều hơn tiền làm công một ngày ở bến tàu của hắn ta.
"Tướng công....." Hai mắt Trương Thúy Thúy đỏ ửng, đẫm lệ mông lung nhìn Tần Phấn.
Tần Phấn vội bước tới, lau nước mắt cho thê tử: "Nương tử tốt, chúng ta kiếm được tiền, nên vui vẻ, đừng khóc!"
"Đúng vậy! Nhà lão đại, đây là chuyện vui, đừng khóc! Cuộc sống sau này của các con có thể tốt hơn, mẹ đây cũng yên tâm!" Tần mẫu bảo Trương Thúy Thúy đừng khóc, nhưng chính bà lại không nhịn được mà rưng rưng nước mắt. Cha chồng qua đời, con út lại bệnh nặng, lúc ấy thiếu chút nữa là phải bán nhà bán đất. Dưới tình cảnh như vậy là lão già nhà bà lại còn trọng sĩ diện chu cấp tiền bạc cho hai phòng kia. Nếu không phải bà nghĩ ra cách để mấy đứa con tự tồn tiền riêng, thì e là cái nhà này đã bị lão già đào sạch rồi. Nhớ đến những ngày tháng gian nan trước đó, lòng Tần mẫu bỗng tràn đầy thổn thức, nội tâm bị mềm đi vì thấy Tần phụ mấy ngày nay có chút đáng thương cũng vì điều này mà cứng rắn trở lại.
"Phải, phải! Thiếp không khóc!" Trương Thúy Thúy ôm túi tiền, nhìn Lý Ỷ La: "Đệ muội, tiền này nên chia cho muội một nửa! Nếu không nhờ muội ra chủ ý, dạy tẩu công thức nấu ăn, thì làm sao tẩu có thể kiếm được nhiều tiền như vậy."
"Đúng đúng đúng, đệ muội nên được chia nửa tiền!" Tần Phấn cũng vội nói.
Lý Ỷ La đứng lên, mỉm cười nói: "Đại tẩu, tẩu định biến muội thành người ngồi không hưởng lợi à? Chẳng qua cũng chỉ là hai công thức món ăn, có thể kiếm được tiền là nhờ công sức vất vả của tẩu và đại ca. Tử Viễn và Tử Hạo ngoan như vậy, hai công thức kia xem như là muội cho hai đứa cháu ngoan của muội đi."
Trương Thúy Thúy và Tần Phấn quay sang nhìn nhau: "Chuyện này...."
"Được rồi! Ỷ La sẽ không nhận tiền của các con đâu, sau này ráng buôn bán cho tốt, nhớ kỹ hảo ý của Ỷ La là được!" Tần mẫu thấy thế liền nói.
"Dạ, mẹ!" Trương Thúy Thúy nghĩ cũng đúng, tam đệ muội chắc chắn sẽ không nhận số tiền này. Vì thế nàng ta quay sang vẫy gọi Tử Viễn và Tử Hạo: "Tử Viễn, Tử Hạo, các con lại đây!"
Tử Viễn, Tử Hạo đang cầm điểm tâm ăn vui vẻ. Lúc Trương Thúy Thúy đếm tiền, Tử Hạo nhìn cũng chẳng thèm nhìn đến một cái, với bé, cái gì cũng không hấp dẫn bằng điểm tâm trong tay.
Tử Viễn thì có lắng tai nghe một chút, biết cha mẹ kiếm được tiền. Nhưng ngày thường nhóc không có tiền tiêu vặt, tiền mừng tuổi năm mới cũng bị Trương Thúy Thúy giữ lại, quanh năm suốt tháng cũng rất ít khi mua đồ ăn vặt cho nhóc, cho nên khái niệm về tiền của nhóc chính là, tiền là một đồ vật, những quan niệm khác, nhóc không hiểu lắm.
Nhóc nhìn thoáng qua rồi lại đặt tầm mắt lên điểm tâm của mình.
Trương Thúy Thúy gọi, Tử Viễn vội cắn nốt hết phần điểm tâm còn lại, vạn phần quý trọng liếm liếm môi, rồi nắm lấy tay Tử Hạo còn đang vùi đầu ăn điểm tâm, đi đến trước mặt Trương Thúy Thúy.
"Mau cám ơn tiểu thẩm thẩm của các con! Tiểu thẩm thẩm của các con giúp cha mẹ kiếm được tiền, có tiền, cha mẹ có thể đưa các con đi học. Các con phải nhớ cái tốt của tiểu thẩm thẩm." Trương Thúy Thúy nâng khuôn mặt cứ chôn xuống phần điểm tâm của Tử Hạo lên.
Bên mép Tử Hạo dính đầy vụn điểm tâm, lúc Trương Thúy Thúy nâng khuôn mặt bé lên, một ít vụn điểm tâm theo đó dính vào tay Trương Thúy Thúy, hai mắt Tử Hạo liền dán vào vụn điểm tâm trên tay Trương Thúy Thúy, đầu nhỏ lập tức duỗi tới, le lưỡi ra liếm hết mấy vụn điểm tâm kia....
Lý Ỷ La bị cái tính tham ăn của mấy đứa nhỏ trong nhà chọc cười muốn xỉu.
"Cám ơn tiểu thẩm thẩm!" Tử Viễn ngoan ngoãn nghe lời Trương Thúy Thúy bảo, nhóc không biết cảm ơn vì điều gì, nhưng dù sao tiểu thẩm thẩm cũng rất tốt, nhóc rất thích tiểu thẩm thẩm.
Tử Hạo tham ăn, chọc Trương Thúy Thúy tức giận, liền điểm nhẹ lên trán bé một cái, rồi trực tiếp lau sạch vụn bánh bên mép miệng của bé.
Tử Hạo: "......." Vẻ mặt lên án nhìn mẹ mình.
Trương Thúy Thúy đối với bọn trẻ trước nay đều là dịu dàng nhỏ nhẹ, nàng ta vỗ vỗ vai Tử Hạo: "Ca ca con nói gì, con không nghe thấy sao?"
"Được rồi, đại tẩu! Bọn chúng cũng có hiểu gì đâu!" Lý Ỷ La vội ngăn lại, nàng giúp Trương Thúy Thúy và Tần Phấn cũng không phải vì muốn nghe một hai câu đa tạ.
Buổi tối, Tần Chung và Tần Diệu trở về, chuyện này khiến cho Tần Diệu bị một trận kinh ngạc cảm thán.
Ngay cả Tần Chung cũng hơi hơi ngạc nhiên.
Hiện tại Tần phụ đã học khôn ra rồi, thời điểm mấy đứa con trở về, ông cũng vội vàng về nhà. Lúc ông về đến, cảnh tượng nhìn thấy chính là người một nhà đang khí thế ngất trời cùng nhau thảo luận.
Nhưng ngay khi nhìn thấy ông thì cả nhà đều vô cùng ăn ý cùng nhau im lặng.
Sắc mặt Tần phụ lập tức trầm xuống, ông ngồi xuống ghế chủ vị, cơn giận nghẹn mấy tháng trời cuối cùng cũng bùng nổ: "Thái độ các ngươi vậy là sao? Ta là cha các ngươi, bây giờ có chuyện gì các ngươi cũng gạt ta, tiếp theo có phải muốn đuổi luôn ta ra khỏi nhà không? Một đám ngỗ nghịch bất hiếu các ngươi!" Tần phụ đập mạnh tẩu thuốc lên bàn, tâm trạng đang vô cùng kích động, toàn bộ cảm xúc uất nghẹn lâu nay đều bộc phát, tức đến nỗi ngực liên tục phập phồng.
Trong nha nhất thời yên tĩnh.
Tần phụ là đại gia trưởng Tần gia, mỗi lần ông nổi trận lôi đình, đúng là có chút đáng sợ.
Lý Ỷ La thoáng liếc nhìn Tần mẫu, rồi lại cúi đầu xỏ chỉ.
"Nói chuyện! Các ngươi nhìn hành vi mấy tháng nay của các ngươi đi, có phải không còn muốn nhận người cha này nữa phải không?" Tần phụ thấy mọi người đều im lặng không nói, lửa giận lại càng lớn hơn.
"Nói cái gì? Là tôi bảo chúng nó làm vậy đó!"
Người lên tiếng là Tần mẫu, giọng bà không lớn, sắc mặt cũng hơi trầm, nhưng mỗi chữ nói ra đều rõ ràng khí phách.
"Bà nói gì? Lão bà tử.... Bà.... Sao bà lại làm vậy?" Tần phụ không dám tin, chỉ vào Tần mẫu hỏi mà ngon tay cứ run run.
"Tại sao? Ông thật sự không hề biết một chút nguyên nhân tại sao nào à?" Không còn vẻ mặt đại sự đều nghe theo Tần phụ, lấy Tần phụ làm trời nữa, ánh mắt và vẻ mặt Tần mẫu nhìn Tần phụ lúc này chỉ còn lại châm chọc.
"Tôi làm sao? Chúng ta làm phu thê một đời, tôi có bạc đãi bà không? Tại sao bà lại khuyến khích con trai, con dâu không nhận tôi?" Giọng Tần phụ rất lớn, tựa hồ muốn che dấu chút chột dạ không dễ gì phát hiện trong đó.
Tần mẫu xụ mặt: "Ông không bạc đãi tôi? Ha, một nam nhân như ông, lý ra nên che mưa chắn gió cho gia đình, nhưng ông thì sao? Chuyện trước kia không nói, chỉ nói những ngày Chung nhi bệnh nặng, trong nhà không có gì ăn, Tử Hạo và Tử Như lại vừa chào đời, tôi vất vả lắm mới mượn được chút lương thực, vậy mà chớp mắt, nhị bá tới cửa khóc lóc kể lể có vài câu, ông liền cho bọn họ hết số lương thực kia. Lúc ấy, Tử Hạo, Tử Như gầy như mèo con, Thúy Thúy và Đại Ni bởi vì ăn không đủ no nên không có sữa, hai đứa bé nhỏ như vậy, thiếu chút nữa là không sống nổi. Ông có biết không? Nếu không phải nghĩ cho cái nhà này, thì lúc ấy tôi thiếu chút nữa đã treo cổ tự vẫn rồi."
Người trước giờ luôn mạnh mẽ kiên cường như Tần mẫu, khi nói đến đây cũng không nhịn được mà ôm mặt khóc nức nở.
"Mẹ...."
"Bà ơi...."
Tần mẫu vừa khóc, mọi người trong nhà liền đến vây quanh bà, Tử Viễn ôm chân Tần mẫu: "Bà ơi, bà đừng khóc, ai ăn hiếp bà, cháu giúp bà đánh hắn."
"Mẹ....." Hốc mắt ba huynh đệ Tần Phấn cũng ửng hồng, Tần Chung duỗi tay vừa vỗ vừa vuốt lưng Tần mẫu. Tần Phấn, Tần Diệu siết chặt nắm đấm lạnh lùng nhìn Tần phụ.
Tần phụ bị ánh mắt lạnh lùng ấy khiến cả người chao đảo lui về sau hai bước, ông bỗng nhiên không dám đối mặt với người thân, muốn hút một hơi thuốc, lại phát hiện cánh tay như không còn sức, không nhấc nổi tẩu thuốc.
"Mẹ không sao!" Tần mẫu ngừng khóc, một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Tần phụ: "Trước kia, người trong nhà lúc nào cũng khuyên ông, nhưng ông không nghe. Ông xem người hai phòng kia còn nặng hơn người nhà, có chỗ gì tốt cũng nghĩ tới bọn họ. Ông nhìn lão đại mà xem, nó mới bao nhiêu tuổi đâu, mà nhìn già hơn người cùng tuổi trong thôn gấp bao nhiêu lần. Tại sao chứ? Tại vì nó quần quật làm việc không ngừng! Ông thì hay rồi, mỗi tháng nó nộp lên bao nhiêu tiền, xoay người lại ông đều đem cho hai phòng kia hết. Ông lại nhìn thử lão tam đi, vì rơi xuống nước mới bệnh thành như vậy, đại phu nói phải tịnh dưỡng thật tốt, tôi thắt lưng buộc bụng muốn mua chút đồ tốt cho nó bồi bổ. Ông thì sao? Chớp mắt đã đem cho người khác hết. Lão già, lão tam thiếu chút nữa là mất mạng, cái ông đem cho nào phải lương thực, mà chính là mạng của lão tam....."
Tần mẫu càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng gần như là ôm mặt nức nở khóc mà nói.
Giọng nói không lớn, nhưng với Tần phụ thì như là sét đánh bên tai. Tay ông càng thêm run rẩy kịch liệt.
"Mẹ đừng khóc nữa! Không phải cha nói người nhà đại bá, nhị bá đều là người một nhà sao? Vậy thì mấy đường ca, đường tỷ kia cũng là con ruột của cha, nếu cha đã có nhiều con như vậy, thì có huynh đệ chúng con hay không cũng không quan trọng. Cứ để cho cha sống cùng hai phòng kia đi, về sau chúng con chỉ có một mình mẹ mà thôi." Vốn dĩ chỉ là diễn kịch lạnh nhạt với Tần phụ, nhưng mọi người trong nhà nghe Tần mẫu vừa khóc vừa kể thì đều thấy nghẹn khuất như nhau. Nhìn Tần mẫu khóc, Lý Ỷ La vội vuốt lưng bà, Trương Thúy Thúy và Mã Đại Ni ở bên cạnh cũng lau nước mắt không ngừng.
Tần Phấn ăn nói vụng về, chỉ biết khuyên Tần mẫu đừng khóc, vừa an ủi Tần mẫu vừa cắn răng nhìn Tần phụ. Tần Diệu thì siết chặt nắm đấm hơn, trực tiếp nói đầy phẫn hận.
"Tôi......."
Trong lòng Tần phụ đột ngột thấy trống rỗng, thật mê mang. Ông luôn cho rằng mọi điều mình làm đều là vì muốn cho Tần gia sống tốt hơn, cho đến khi Tần mẫu khóc lóc kể lể, xé rách ý nghĩ này của ông.
"Tôi.... Không biết!" Hai mắt Tần phụ vô thần, lẩm bẩm nói.
"Cha, chúng con đều là con của người, Tử Viễn, Tử Hạo chúng nó là cháu của người, tình cảnh lúc ấy thế nào, sao cha có thể không biết, không nhìn thấy được? Nếu những thứ đó mà cha không biết, không thấy, vậy thì trong mắt cha nhìn thấy, là ai?" Tần Chung đột nhiên tiến tới trước một bước, cất giọng nói lạnh lùng.
"Cha...." Cả người Tần phụ chợt héo rũ, dường như không còn sức để đứng nữa, ông ngã ngồi xuống ghế. Tần phụ có cảm giác, mấy ánh mắt của đám hậu bối trước mặt giống như lưỡi dao, cứa từng nhát từng nhát lên người ông.
"Mặc kệ thế nào thì người cũng là cha chúng con. Nhưng lấy lòng so lòng, cha có lòng đem của cải trong nhà đi lo cho người khác, lại chưa từng nghĩ, tất cả số tiền ấy đều là của đại ca, nhị ca vất vả kiếm về, khiến người một nhà uất ức, nhịn đói nhịn khát. Ngày tháng lâu dần, tâm chúng con tự nhiên cũng lạnh theo." Tần Chung lại khẽ thở dài một hơi.
Tần phụ hoàn toàn ngây người.
"Lão già, ông từ từ suy nghĩ cho kỹ đi!" Thấy Tần phụ bị đả kích đến như vậy, Tần mẫu rốt cuộc cũng vẫn đau lòng. Bà gạt nước mắt: "Mặc kệ thế nào thì ông cũng là cha của chúng, con tôi dạy tôi biết, chúng sẽ không bất hiếu, không hiếu kính ông. Nhưng ông cũng nên ngẫm lại, ông có thẹn với sự hiếu thảo của các con không? Có xứng mà nhận tiếng gọi gia gia của các cháu không?"
Nói xong, Tần mẫu lại nhìn về phía Tần Phấn: "Dù thế nào thì lão già cũng là cha các con, nếu các con dám bất hiếu, bất kính với ông ấy, mẹ là người đầu tiên không bỏ qua cho các con. Nói chuyện các con đã làm cho ông ấy biết đi, xem thử ông ấy có truyền ra ngoài hay không? Nói đi!" Tần mẫu cũng muốn xem thử, hôm nay đã nói tới nước này rồi, rốt cuộc lão già này có biết hối cải hay không?
"Mẹ, cha mà biết, khẳng định sẽ nói cho bọn người đại bá, nhị bá biết. Bọn họ vừa đến cửa liền đòi tiền, cha sẽ lại bắt đại ca đưa tiền cho họ. Trời nắng như vậy, đại ca kiếm được tiền đó cũng đâu dễ dàng gì." Tần Diệu không đồng ý. Hôm nay, Tần Phấn và Trương Thúy Thúy bày sạp hàng cách chỗ hắn làm sổ sách không xa, lúc bán bận rộn liên hồi, càng khỏi nhắc tới lúc ở nhà nấu nướng vất vả ra sao. Tuy hắn cực kỳ hâm mộ đại ca kiếm được nhiều tiền, nhưng đồng thời cũng đau lòng đại ca hắn kiếm tiền vất vả. Nếu tiền này lại đem cho người khác, hắn chắc chắn sẽ tức hộc máu.
Tần mẫu liếc nhìn Tần phụ: "Các con không cho không phải được rồi sao? Nếu lão già bắt ép, có mẹ chống đỡ!" Trước kia là bà suy nghĩ không thấu đáo, để cái quy củ lấy trượng phu làm trời trói buộc mình. Hiện tại bà đã thông suốt, thời điểm trượng phu không tin được thì tự mình phải đứng lên.
Trương Thúy Thúy hãy còn có chút không muốn, vẫn là chính Tần Phấn thở dài rồi nói với Tần phụ: "Tam đệ muội dạy phu thê con hai công thức món ăn, hôm nay con và mẹ bọn nhỏ đến bến tàu buôn bán, kiếm lời được hơn một trăm văn."
Lúc đầu, Tần phụ giống như không nghe thấy, qua một lúc lâu sau mới chợt có phản ứng, ánh mắt không dám tin nhìn Tần Phấn, rồi cúi đầu hút một ngụm thuốc: "Vậy.... Vậy thì tốt!"
Bữa cơm chiều này của Tần gia ăn cực kỳ yên tĩnh. Tất cả mọi người đều trầm mặc không nói. Tần phụ tránh ánh mắt của những người khác, ăn được nửa chén cháo thì buông đũa, có chút mất tự nhiên mà nói: "Ta... Ta ăn no rồi, ra sân hóng mát." Nói xong, ông đứng dậy, hốt hoảng bỏ đi.
Tần phụ như vậy, làm Tần Phấn có chút đau lòng: "Mẹ, cha có phải đã biết hối cải rồi không?"
Tần mẫu liếc nhìn ngoài sân một cái: "Từ từ quan sát, xem thử về sau cha các con như thế nào."
Đêm đó, một màn chất vấn Tần phụ làm lòng của tất cả mọi người trong Tần gia đều có chút nặng nề.
Nếu có ai thấy nhẹ nhàng, thì người đó chính là Lý Ỷ La. Ngay từ đầu nàng đã không có hảo cảm với Tần phụ, Tần phụ thành như bây giờ, với nàng mà nói, chính là đáng đời.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ mọi người nhíu mày ưu sầu, nàng cũng phải giả vờ buồn bã một chút.
Về đến phòng riêng, Lý Ỷ La lại làm bộ thở dài: "Tướng công, nhìn cha như vậy, đúng là có chút đáng thương."
Tần Chung gãy nhẹ lên chóp mũi Lý Ỷ La một cái, khẽ cười: "Đừng làm bộ nữa! Đừng cho là ta không biết, đối với cha, nàng không hề để bụng bằng đối với mẹ!"
Lý Ỷ La vốn là giả vờ quan tâm, bị Tần Chung nhìn thấu rồi, nàng cũng chỉ cười một tiếng: "Con người của ta, vốn chính là ai tốt với ta thì ta sẽ tốt lại."
Tần Chung ừm một tiếng, nhẹ xoa đỉnh đầu Lý Ỷ La: "Ta biết!" Không phải hắn cũng như vậy sao! Tần Chung hơi dừng một chút mới nói tiếp: "Quan niệm của cha đã ăn sâu bén rễ, muốn cha thay đổi thì cần phải kê đơn thuốc mạnh."
"Vậy chàng cảm thấy sau này cha có thay đổi được không?" Lý Ỷ La tò mò hỏi.
Tần Chung lắc đầu: "Không biết!"
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Chung lo lắng sốt ruột: Nương tử nói ai đối tốt với nàng thì nàng sẽ tốt lại. Xem ra về sau phải càng đối với nương tử tốt hơn mới được. Một ngày, không, một khắc cũng không thể lơ là.
Bình luận truyện