Phu Thê Triền
Chương 25: Kí ức
“Nương. . . . . .”
“Nương. . . . . .”
Tịch Hề đầu gối đầu bên vai Huyền Hạo, ác mộng vây quanh, làm thế nào cũng không tỉnh lại.
“Nương, không cần. . . . . . Thật là nóng, nóng qua. . . . . .”
Nàng nóng nảy bất an, mồ hôi lạnh chảy đầy trán, hàng mi khẽ rung, nhân trung nhíu chặt, nhưng không thể nào dứt khỏi cơn ác mộng, nàng thấy lửa thật lớn, mỗi một tấc da giống như bị xé nứt, ánh lửa tùy ý, đem trọn tất cả thiêu rụi. Huyền Hạo ngồi bênh cạnh vừa chợp mắt bỗng thấy người kế bên toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hắn nhanh chóng lau mồ hôi trên gương mặt nhỏ nhắn đang kinh hãi trong mộng kia, bàn tay khẽ lay
“Tịch Hề, Tịch Hề ——”
Huyền Hạo ngồi kế bên bất động, hắn chưa từng nhìn thấy qua vẻ mặt kinh hãi vì sợ hãi này của nàng, đầu nàng không ngừng giãy giụa trên vai trái của hắn, mắt không thể mở, mộng không thể tỉnh,từng giọt, từng giọt nước theo mí mắt rơi xuống
“Nương, tỷ tỷ. . . . . .”
Nàng chợt tỉnh giấc, gương mặt trên vai Huyền Hạo nhanh chóng quay hướng khác, Tịch Hề cảm thấy trên mặt khó chịu, tiện tay bôi quét lên mặt, lại vô tình cảm thấy bàn tay đầy nước mắt. Kể từ khi đi theo Cửu ca, nàng chưa bao giờ khóc, trước mặt người khác luôn kiêng cường, có đôi khi muốn khóc cũng chỉ núp một chổ mà khóc.
Ngón tay thon dài của nam nhân kế bên chạm trên khóa mắt lau đi một giọt nước còn đọng lại, cảm giác ấm áp chợt truyền đến, Tịch Hề cả kinh xoay người dùng tay áo lau nước mắt còn đọng lại trên mặt.
Nhìn thấy bóng lưng người con gái kia, hắn cảm nhận thấy rõ ràng sự run rẩy, rồi lại hết sức ẩn nhẩn. Huyền Hạo lôi nàng quay lại hướng mình, Tịch Hề cúi thấp đầu, gương mặt khôi phục lại chút bình tĩnh, hắn cảm thấy nàng giống như đang mang một chiếc mặt nạ khó có thể gỡ xuống, cứ thế ngụy trang làm người khác không thể thấy rõ.
Huyền Hạo nhíu mày, cảm giác không rõ đâu mới là con người thật của nàng?
“Tịch Hề”
Hắn níu lấy nàng khi nhìn thấy được trong ánh mắt nàng còn điều gì đó mơ hồ, như chất chứa cả một nổi niềm riêng.
“Nàng còn có người thân sao?”
Mí mắt rũ xuống, có vẻ trốn tránh:
“Thiếp không rõ, khi còn bé rất nhiều chuyện xảy ra thật sự đều đã quên. Hiện giờ cũng không muốn nhắc đến”
“Mỗi người trong chúng ta sống trên đời đều có một vết sẹo, không muốn người khác vạch trần”
Huyền Hạo lấy cái chăn bên cạnh đắp lên cho hai người.
“Nếu nàng còn người thân sống trên đời, ta nhất định sẽ tìm ra họ cho nàng”
Tịch Hề dựa vào thành giường, gương mặt nhỏ nhắn hướng bên ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu hút suy có phần trầm tư.
“Thiếp cám ơn Gia”
“Tịch Hề”
Huyền lạo nắm lấy bàn tay nàng trong bàn tay mình.
“Sẽ có một ngày chúng ta thổ lộ tình cảm sao?”
Nàng kinh ngạc nhìn sang hắn, ánh mắt có chút dò xét.
“Thổ lộ tình cảm? Gia cảm thấy, chúng ta như vậy không tính là thổ lộ tình cảm sao?”
“Tịch Hề rất nhiều việc không cần nói ra, chỉ cần cảm nhận”
Thanh âm rõ ràng thấp đi, bốn mắt nhìn nhau, Tịch Hề cảm nhận rõ ràng từ ánh mắt đối diện, tròng mắt đen sâu thẳm phảng phất bóng dáng mình, mắt ngọc mày ngài, lông mày diễm lệ như gió thu.
Nàng mỉm cười, lại phát hiện bọn họ rất giống nhau, hắn nhu tình nhưng mang chút hoài nghi, vẫn đang dò xét nàng. Chẳng phải nàng cũng như thế nao?
“Nếu như Gia nguyện ý, thiếp nguyện cùng suy nghĩ”
Tịch Hề dựa vào người hắn, Huyền Hạo môi bạc khẻ nhếch, bật cười.
“Tịch Hề, nàng rất thông minh”
Nàng mỉm cười, đầu vai bị hắn nhẹ nhàng ôm lấy, thuận thế mang gò má tựa vào cổ hắn, Tịch Hề cảm nhận sự nhu tình.
“Thiếp nói thật”
Cánh tay hắn vòng chặt lấy nàng, không nói gì, chỉ là dùng sức càng chặt hơn.
Đi vào thành, không khí náo nhiệt, phố phường tiếng rao hàng sang sảng, đủ loại cửa hàng, muôn vàng vạn trạng. Xe ngựa đi đến trước khách điếm lớn nhất thành rồi dừng lại, hai người cùng nhau sóng bước xuống xe.
“Gia, mời vào”
Tiểu nhị nhanh chân đưa tất cả mọi người lên lầu hai, trên đó đã sớm thu xếp ổn thỏa, phòng hảo hạng.
“Nàng định đi dâu?”
Huyền Hạo nhíu mày nhìn Tịch Hề đứng ở cửa lóng ngóng không biết đi hướng nào?
“Ta với nàng chung một phòng”
Tịch Hề yên lặng theo sát, bên trong bố trí và bạy biện gọn gàng đẹp mắt, cái gì cần có đều có, Huyền Hạo mới ngồi xuống không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Ở yên chỗ này chờ ta trở về”
Lời nói như cũ, bá đạo không cho người khác có cơ hội lựa chọn, Tịch Hề gật đầu, hắn vui vẻ yên tâm bước ra khỏi phòng.
Nguyên ngày đi xe, chưa gì bỏ bụng, Tịch Hề gọi một chén trà đợi Huyền quay về, đợi lâu không thấy bóng dáng Huyền Hạo, nàng thật sự ngồi không yên, mở cửa phòng ra ngoài.
Nối liền hào vào dòng người trong khách điếm ra ngoài, trong thành huyên náo, Tịch Hề buông lỏng tâm tình hoàn toàn không biết sau lưng có một đôi mắt đang theo dõi mình, âm u xảo trá.
Ngoài khách điếm, không thấy xe kiệu của Huyền Hạo, xem ra hắn thật sự là đi ra ngoài. Nếu nói là mua bán tại sao nhất định phải mang theo nàng đi cùng? Chỉ càng thêm nhàm chán.
Nàng quay về lên lầu hai, đi ngang hành lang tiến về phòng mình, bỗng thấy một bóng người xuất hiện sau cửa sổ, phòng này cạnh phòng của Tịch Hề và Huyền hạo, tất cả các phòng trên lầu hai đều là người của thiếu chủ. Tịch Hề dừng lại, đi tới phòng bên cạnh, khẻ đẩy cửa đi vào.
Sắc trời bên ngoài đã dần tối, ánh trăng bao phủ, ánh nến leo loét theo bóng hình nữ nhân bước vào khẽ chớp, sáp nến theo thân cây đèn cầy chảy xuống, nhỏ đầu bàn, ánh lửa phải chiếu không gian có chút mờ nhạt.
Tịch Hề nheo mắt liền giật mình, theo bản năng trở tay, lại bị người sau lưng che miệng, một bàn tay giữ ở cổ, tay trái đang cầm dao, dùng sức đánh vào sau gái một cái, thân thể mềm nhũn bị nam nhân gánh trên vai, thân hình hắn nhanh chóng rời khỏi phòng, hướng bên kia đi tới.
Giường cao, gối mềm, bên trong nhàm hương trầm thắp lên từ bốn phía, bay ra từ lọ trầm hương được điêu khác tinh xảo bày trong phòng. Tịch Hề cảm thấy trước ngực rất nặng, thiết chút nữa thở không ra hơi, giống như bị ai đó dùng sức đè chặt, làm thế nào cũng đẩy không ra. Môi lưỡi khô nóng, vô thức liếm khóe miệng, muốn la lên, mơ hồ trong miệng bật ra tiếng nỉ non, phá thành từng mãnh nhỏ.
Bên tai tiếng hít thở trầm ổn đều đều và nóng rực, nàng dùng sức chống người ngồi dậy, hai mắt chăm chú hướng về phía bên cạnh, cảnh tượng hư ảo làm nàng có chút mơ hồ không phân biệt rõ người nào?
Tịch Hề tiến lại gần, nam nhân xoay người vô tình gò má chạm vào nhau, tầm mắt khẽ nâng, nhìn rõ gương mặt nam nhân, Tịch Hề cả kinh.
Mái tóc dài đen bóng, Điện Trạch hai mắt nhắm nghiền, lông mi dài hiện lên hình rẻ quạt, một cái chăn gấm đắp lên người bọn họ, Điện Trạch cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, nữa người trên trần trụi lộ ra ngoài, lộ ra khuôn ngực vạm vỡ tráng kiện, một cánh tay vòng qua đè ngay trước ngực Tịch Hề, tay còn lại trong chăn như ẩn như hiện tư thế vô cùng mập mờ.
Dưới áo ngủ và chăn nàng không thể hình dung ra được cảnh tượng, nhưng có thể xác định một điều, nàng xem ra không thể bình an vô sự.
Cùng lúc đó bên ngoài truyền đến tiếng Huyền hạo, phẫn nộ :
“Người đâu? Mới vừa rồi còn ở nơi này? Chẳng lẽ bay hay sao?”
“Nương. . . . . .”
Tịch Hề đầu gối đầu bên vai Huyền Hạo, ác mộng vây quanh, làm thế nào cũng không tỉnh lại.
“Nương, không cần. . . . . . Thật là nóng, nóng qua. . . . . .”
Nàng nóng nảy bất an, mồ hôi lạnh chảy đầy trán, hàng mi khẽ rung, nhân trung nhíu chặt, nhưng không thể nào dứt khỏi cơn ác mộng, nàng thấy lửa thật lớn, mỗi một tấc da giống như bị xé nứt, ánh lửa tùy ý, đem trọn tất cả thiêu rụi. Huyền Hạo ngồi bênh cạnh vừa chợp mắt bỗng thấy người kế bên toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hắn nhanh chóng lau mồ hôi trên gương mặt nhỏ nhắn đang kinh hãi trong mộng kia, bàn tay khẽ lay
“Tịch Hề, Tịch Hề ——”
Huyền Hạo ngồi kế bên bất động, hắn chưa từng nhìn thấy qua vẻ mặt kinh hãi vì sợ hãi này của nàng, đầu nàng không ngừng giãy giụa trên vai trái của hắn, mắt không thể mở, mộng không thể tỉnh,từng giọt, từng giọt nước theo mí mắt rơi xuống
“Nương, tỷ tỷ. . . . . .”
Nàng chợt tỉnh giấc, gương mặt trên vai Huyền Hạo nhanh chóng quay hướng khác, Tịch Hề cảm thấy trên mặt khó chịu, tiện tay bôi quét lên mặt, lại vô tình cảm thấy bàn tay đầy nước mắt. Kể từ khi đi theo Cửu ca, nàng chưa bao giờ khóc, trước mặt người khác luôn kiêng cường, có đôi khi muốn khóc cũng chỉ núp một chổ mà khóc.
Ngón tay thon dài của nam nhân kế bên chạm trên khóa mắt lau đi một giọt nước còn đọng lại, cảm giác ấm áp chợt truyền đến, Tịch Hề cả kinh xoay người dùng tay áo lau nước mắt còn đọng lại trên mặt.
Nhìn thấy bóng lưng người con gái kia, hắn cảm nhận thấy rõ ràng sự run rẩy, rồi lại hết sức ẩn nhẩn. Huyền Hạo lôi nàng quay lại hướng mình, Tịch Hề cúi thấp đầu, gương mặt khôi phục lại chút bình tĩnh, hắn cảm thấy nàng giống như đang mang một chiếc mặt nạ khó có thể gỡ xuống, cứ thế ngụy trang làm người khác không thể thấy rõ.
Huyền Hạo nhíu mày, cảm giác không rõ đâu mới là con người thật của nàng?
“Tịch Hề”
Hắn níu lấy nàng khi nhìn thấy được trong ánh mắt nàng còn điều gì đó mơ hồ, như chất chứa cả một nổi niềm riêng.
“Nàng còn có người thân sao?”
Mí mắt rũ xuống, có vẻ trốn tránh:
“Thiếp không rõ, khi còn bé rất nhiều chuyện xảy ra thật sự đều đã quên. Hiện giờ cũng không muốn nhắc đến”
“Mỗi người trong chúng ta sống trên đời đều có một vết sẹo, không muốn người khác vạch trần”
Huyền Hạo lấy cái chăn bên cạnh đắp lên cho hai người.
“Nếu nàng còn người thân sống trên đời, ta nhất định sẽ tìm ra họ cho nàng”
Tịch Hề dựa vào thành giường, gương mặt nhỏ nhắn hướng bên ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu hút suy có phần trầm tư.
“Thiếp cám ơn Gia”
“Tịch Hề”
Huyền lạo nắm lấy bàn tay nàng trong bàn tay mình.
“Sẽ có một ngày chúng ta thổ lộ tình cảm sao?”
Nàng kinh ngạc nhìn sang hắn, ánh mắt có chút dò xét.
“Thổ lộ tình cảm? Gia cảm thấy, chúng ta như vậy không tính là thổ lộ tình cảm sao?”
“Tịch Hề rất nhiều việc không cần nói ra, chỉ cần cảm nhận”
Thanh âm rõ ràng thấp đi, bốn mắt nhìn nhau, Tịch Hề cảm nhận rõ ràng từ ánh mắt đối diện, tròng mắt đen sâu thẳm phảng phất bóng dáng mình, mắt ngọc mày ngài, lông mày diễm lệ như gió thu.
Nàng mỉm cười, lại phát hiện bọn họ rất giống nhau, hắn nhu tình nhưng mang chút hoài nghi, vẫn đang dò xét nàng. Chẳng phải nàng cũng như thế nao?
“Nếu như Gia nguyện ý, thiếp nguyện cùng suy nghĩ”
Tịch Hề dựa vào người hắn, Huyền Hạo môi bạc khẻ nhếch, bật cười.
“Tịch Hề, nàng rất thông minh”
Nàng mỉm cười, đầu vai bị hắn nhẹ nhàng ôm lấy, thuận thế mang gò má tựa vào cổ hắn, Tịch Hề cảm nhận sự nhu tình.
“Thiếp nói thật”
Cánh tay hắn vòng chặt lấy nàng, không nói gì, chỉ là dùng sức càng chặt hơn.
Đi vào thành, không khí náo nhiệt, phố phường tiếng rao hàng sang sảng, đủ loại cửa hàng, muôn vàng vạn trạng. Xe ngựa đi đến trước khách điếm lớn nhất thành rồi dừng lại, hai người cùng nhau sóng bước xuống xe.
“Gia, mời vào”
Tiểu nhị nhanh chân đưa tất cả mọi người lên lầu hai, trên đó đã sớm thu xếp ổn thỏa, phòng hảo hạng.
“Nàng định đi dâu?”
Huyền Hạo nhíu mày nhìn Tịch Hề đứng ở cửa lóng ngóng không biết đi hướng nào?
“Ta với nàng chung một phòng”
Tịch Hề yên lặng theo sát, bên trong bố trí và bạy biện gọn gàng đẹp mắt, cái gì cần có đều có, Huyền Hạo mới ngồi xuống không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Ở yên chỗ này chờ ta trở về”
Lời nói như cũ, bá đạo không cho người khác có cơ hội lựa chọn, Tịch Hề gật đầu, hắn vui vẻ yên tâm bước ra khỏi phòng.
Nguyên ngày đi xe, chưa gì bỏ bụng, Tịch Hề gọi một chén trà đợi Huyền quay về, đợi lâu không thấy bóng dáng Huyền Hạo, nàng thật sự ngồi không yên, mở cửa phòng ra ngoài.
Nối liền hào vào dòng người trong khách điếm ra ngoài, trong thành huyên náo, Tịch Hề buông lỏng tâm tình hoàn toàn không biết sau lưng có một đôi mắt đang theo dõi mình, âm u xảo trá.
Ngoài khách điếm, không thấy xe kiệu của Huyền Hạo, xem ra hắn thật sự là đi ra ngoài. Nếu nói là mua bán tại sao nhất định phải mang theo nàng đi cùng? Chỉ càng thêm nhàm chán.
Nàng quay về lên lầu hai, đi ngang hành lang tiến về phòng mình, bỗng thấy một bóng người xuất hiện sau cửa sổ, phòng này cạnh phòng của Tịch Hề và Huyền hạo, tất cả các phòng trên lầu hai đều là người của thiếu chủ. Tịch Hề dừng lại, đi tới phòng bên cạnh, khẻ đẩy cửa đi vào.
Sắc trời bên ngoài đã dần tối, ánh trăng bao phủ, ánh nến leo loét theo bóng hình nữ nhân bước vào khẽ chớp, sáp nến theo thân cây đèn cầy chảy xuống, nhỏ đầu bàn, ánh lửa phải chiếu không gian có chút mờ nhạt.
Tịch Hề nheo mắt liền giật mình, theo bản năng trở tay, lại bị người sau lưng che miệng, một bàn tay giữ ở cổ, tay trái đang cầm dao, dùng sức đánh vào sau gái một cái, thân thể mềm nhũn bị nam nhân gánh trên vai, thân hình hắn nhanh chóng rời khỏi phòng, hướng bên kia đi tới.
Giường cao, gối mềm, bên trong nhàm hương trầm thắp lên từ bốn phía, bay ra từ lọ trầm hương được điêu khác tinh xảo bày trong phòng. Tịch Hề cảm thấy trước ngực rất nặng, thiết chút nữa thở không ra hơi, giống như bị ai đó dùng sức đè chặt, làm thế nào cũng đẩy không ra. Môi lưỡi khô nóng, vô thức liếm khóe miệng, muốn la lên, mơ hồ trong miệng bật ra tiếng nỉ non, phá thành từng mãnh nhỏ.
Bên tai tiếng hít thở trầm ổn đều đều và nóng rực, nàng dùng sức chống người ngồi dậy, hai mắt chăm chú hướng về phía bên cạnh, cảnh tượng hư ảo làm nàng có chút mơ hồ không phân biệt rõ người nào?
Tịch Hề tiến lại gần, nam nhân xoay người vô tình gò má chạm vào nhau, tầm mắt khẽ nâng, nhìn rõ gương mặt nam nhân, Tịch Hề cả kinh.
Mái tóc dài đen bóng, Điện Trạch hai mắt nhắm nghiền, lông mi dài hiện lên hình rẻ quạt, một cái chăn gấm đắp lên người bọn họ, Điện Trạch cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, nữa người trên trần trụi lộ ra ngoài, lộ ra khuôn ngực vạm vỡ tráng kiện, một cánh tay vòng qua đè ngay trước ngực Tịch Hề, tay còn lại trong chăn như ẩn như hiện tư thế vô cùng mập mờ.
Dưới áo ngủ và chăn nàng không thể hình dung ra được cảnh tượng, nhưng có thể xác định một điều, nàng xem ra không thể bình an vô sự.
Cùng lúc đó bên ngoài truyền đến tiếng Huyền hạo, phẫn nộ :
“Người đâu? Mới vừa rồi còn ở nơi này? Chẳng lẽ bay hay sao?”
Bình luận truyện