Phù Thiên Ký
Chương 138: Tiểu Đinh Đang
"Vương... Vương Chi". - Bị cuộn trong lớp y phục dày cộm, tiểu Tuyết Linh Xà lần nữa cất tiếng - "Ta... ta... ta khó... khó... khó chịu".
Phía đối diện, Lăng Mị thấy vậy thì có chút bất nhẫn: "Vương Chi, ngươi đem quấn nó lại làm gì? Bây giờ nó là người chứ không phải yêu thú đâu, mau thả ra đi".
...
Nhìn tiểu Tuyết Linh Xà hiện đã được tự do, Lăng Mị không khỏi suýt xoa: "Không ngờ sau khi ngươi hóa thành hình người lại khả ái đến nhường này".
"Chờ chút, ta tặng ngươi cái này".
Nói đoạn, Lăng Mị lấy ra một chiếc lục lạc màu trắng tinh xảo, đeo lên tay tiểu Tuyết Linh Xà rồi nhận xét:
"Ừm, rất hợp với ngươi".
Quay sang Vương Chi, nàng bảo: "Vương Chi, ngươi đặt cho nó một cái tên đi".
"Cứ như trước gọi là rắn con đi". - Vương Chi thuận miệng đáp.
"Rắn con là để gọi thú không phải gọi người". - Lăng Mị bác bỏ.
"Vậy thì gọi là Đinh Đinh Đang Đang đi".
"Vương Chi, ta đã bảo hiện giờ nó là người. Cái gì mà Đinh Đinh Đang Đang, ngươi tưởng đang gọi lục lạc hả?".
"Thế thì gọi nó là Đinh Nhất Đang đi".
"Ta đã bảo nó là người chứ không phải lục lạc!".
...
Sau một hồi đề xuất và chỉnh sửa, rốt cuộc cũng có một cái tên được chọn cho tiểu Tuyết Linh Xà: Tiểu Đinh Đang.
...
Hôm sau.
Vẫn là thảm cỏ xưa, dưới tán cây cũ, so với hôm qua thì cảnh vật quanh Động Lăng Ba chẳng có gì thay đổi. Khác chăng là hiện giờ, thay vì Vương Chi thì kẻ đang thẫn thờ ngước nhìn trời mây lại là tiểu Tuyết Linh Xà, cũng tức Tiểu Đinh Đang.
Cách chỗ cô bé nằm khoảng độ ba mươi thước về phía tây, có một bóng người đang di chuyển qua lại với tốc độ chóng mặt, đích thị là Vương Chi. Hắn đã có mặt ở đây từ rất sớm, khi bình minh còn chưa kịp ló dạng, mục đích hiển nhiên là để tập luyện Liễu Ảnh Tùy Phong Bộ.
Nghe qua thì hẳn nhiều người sẽ nghĩ rằng Vương Chi thật siêng năng. Nhưng không, hắn không được thế đâu. Sỡ dĩ hắn chịu khó như vậy là xuất phát từ một nguyên nhân khác.
Thật ra thì cả đêm hôm qua hắn đã chẳng tài nào chợp mắt được, bất kể đã cố gắng đi nữa. Hình bóng Lăng Tố và Vương Tuyết Nghi cứ luôn lởn vởn trong tâm trí hắn. Phải. Hắn điên cuồng tập luyện chỉ đơn giản là vì muốn tạm quên đi phiền não này.
Tập luyện... tập luyện... và tập luyện... Nếu có thể xóa đi hình bóng Lăng Tố và Vương Tuyết Nghi thì hắn tình nguyện tập luyện mãi. Tiếc rằng đó là điều không thể. Các nàng đã trở thành nỗi ám ảnh, là tâm ma của hắn. Trừ phi là ký ức hoàn toàn bị xóa đi, bằng không e là cả đời hắn cũng chẳng thể quên được.
Tập luyện, dù có điên cuồng tới đâu đi nữa thì bất quá cũng chỉ giúp hắn tạm quên trong một khoảnh khắc nào đó mà thôi. Đơn giản là bởi sức người có hạn, nhiều ít ra sao thì cuối cùng vẫn sẽ phải dừng lại.
"Phù... ù...".
Sau mấy giờ tập luyện như điên như dại, Vương Chi rốt cuộc không thể cố thêm được nữa. Lúc này hắn đã nằm dài trên thảm cỏ, miệng liên tục thở dốc.
Từ đằng xa, Tiểu Đinh Đang thấy hắn đã dừng lại thì "Soạt" một tiếng, cả người cô bé lao tới cạnh hắn, quan tâm hỏi: "Vương... Vương... Vương Chi... ngươi... ngươi mệt... mệt... mệt lắm... lắm hả?".
"Rắn con... ngươi qua bên kia chơi đi. Đừng phiền ta". - Trong tiếng thở gấp, Vương Chi phẩy tay xua đuổi.
Có phần bất mãn, Tiểu Đinh Đang nói: "Ta... ta không... không... không phải... phải rắn... rắn con. Bây... bây giờ... giờ ta... ta... ta là Tiểu... Tiểu... Tiểu...".
Nhìn cô bé nói cả buổi mà vẫn chưa xong một câu, Vương Chi bất đắc dĩ thêm hộ cho mấy chữ: "Tiểu Đinh Đang".
Bên cạnh, Tiểu Đinh Đang gật gù: "Đúng... đúng vậy. Tên... tên ta là... là... là Tiểu... Tiểu... Tiểu...".
"Được rồi được rồi. Tên ngươi là Tiểu Đinh Đang, ta biết rồi. Bây giờ thì ngươi hãy chạy qua qua bên kia chơi đi".
Lắc đầu nguầy nguậy, Tiểu Đinh Đang nói:
"Nhưng... nhưng... nhưng mà ta... ta... ta đói".
Đói?
Sắc mặt Vương Chi nhất thời trầm xuống. Hắn nhớ rõ là tối qua mình đã cho nó cắn mấy cái rồi a.
Đúng là đồ quỷ hút máu mà!
Thầm mắng một câu, Vương Chi ngồi dậy, rất không khách khí chỉ lên mặt Tiểu Đinh Đang răn dạy:
"Tiểu Đinh Đang, ngươi có biết thế nào gọi là có làm mới có ăn không? Ta thấy ngươi còn nhỏ nên không chấp mới cho ngươi ăn uống miễn phí, thế nhưng mà... ngươi cũng đừng có tham lam như vậy chứ! Ngươi rõ ràng là có thể nuốt được linh đan, ăn được linh dược, thậm chí đến yêu đan cũng luyện hóa tốt, vậy hà cớ gì lại không chịu lót dạ bằng mấy thứ đó mà cứ đòi uống máu ta bằng được hả?!".
Trước bức xúc của Vương Chi, Tiểu Đinh Đang nghĩ ngợi một lúc rồi thành thật đáp:
"Vì... vì máu... máu... máu của ngươi... ngươi... ngươi ngon... ngon hơn".
Mặc dù câu trả lời của Tiểu Đinh Đang rất ngắn gọn nhưng đã đánh trúng trọng tâm vấn đề, hơn nữa lại còn rất hợp lý, đến mức mà Vương Chi nghe xong thì chẳng biết phải bắt bẻ chỗ nào.
Thích cái ngon, cái đẹp là bản tính chung của con người. Nếu như có thể ăn cái ngon thì ai lại chọn cái dở? Đổi lại là Vương Chi hắn thì hắn cũng sẽ chọn lấy cái ngon mà ăn. Tuy rằng Tiểu Đinh Đang là yêu thú, thế nhưng hiện giờ cô bé đã hóa thành nhân hình, tâm lý so với con người bình thường thì cũng không khác là mấy...
Vương Chi biết là vậy, hiểu là vậy, nhưng là... hắn vẫn rất bất bình đấy!
Máu mà Tiểu Đinh Đang uống là của hắn a!
Nếu là trước kia thì chẳng nói gì, khi ấy Tiểu Đinh Đang vẫn còn là con rắn con bé nhỏ và yếu đuối như sên, cho nó uống mấy ngụm máu cũng là nên; nhưng là bây giờ, nó đã hóa thành hình người, đã có thực lực Linh châu cảnh rồi, tại sao hắn phải tiếp tục lấy máu mình nuôi dưỡng nó nữa đây?!
Càng nghĩ Vương Chi càng căm tức. Vốn chỉ là con rắn con yếu đuối cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, vậy mà đùng một cái đã trở thành cao thủ Linh châu cảnh.
Trong khi Vương Chi hắn thì sao?
Gần hai mươi năm miệt mài tu luyện không khác gì con trâu, ăn biết bao nhiêu là Nguyên Đan, Đại Nguyên Đan, tốn biết bao nhiêu là linh thạch, thế mà... thế mà hiện giờ hắn vẫn chỉ mới là một tiểu tu sĩ Linh tuyền cảnh trung kỳ nhỏ nhoi!
Bất công đến thế là cùng!
Liếc sang Tiểu Đinh Đang hiện còn nằm dài trên đất, Vương Chi âm thầm nghiến răng.
Hừ! Rắn con ngươi tưởng uống máu ta mà dễ hả?
Trong lòng đã định, hắn nói:
"Tiểu Đinh Đang, ngươi muốn uống máu của ta cũng được, nhưng trước đó ngươi phải hoàn thành một việc đã".
Vài phút sau...
Hiện tại, thay vì cùng một chỗ như trước, Tiểu Đinh Đang và Vương Chi đã tách ra, khoảng cách tầm độ bốn mươi lăm thước. Vương Chi thì đang ngồi nghỉ dưới tán cây, trong khi Tiểu Đinh Đang thì đang đứng dưới trời nắng chang chang. Đúng vậy, là đứng chứ không phải nằm - tư thế thường trực của cô bé.
Thú thật thì Tiểu Đinh Đang rất không tình nguyện mà đứng lên như vầy, sỡ dĩ ép buộc bản thân thực hiện tất cả đều là bởi yêu cầu của Vương Chi. Hắn nói nếu muốn uống máu của hắn thì cô bé phải từ đây đi bộ tới chỗ hắn.
Rất dễ dãi ư?
Với bất kỳ đứa trẻ năm sáu tuổi nào khác thì đúng là vậy, nhưng nếu là Tiểu Đinh Đang thì...
"Vương... Vương Chi... xa... xa quá". - Trong tư thế xiêu xiêu vẹo vẹo, Tiểu Đinh Đang hướng Vương Chi ngồi ở đằng xa gọi.
Phía đối diện, Lăng Mị thấy vậy thì có chút bất nhẫn: "Vương Chi, ngươi đem quấn nó lại làm gì? Bây giờ nó là người chứ không phải yêu thú đâu, mau thả ra đi".
...
Nhìn tiểu Tuyết Linh Xà hiện đã được tự do, Lăng Mị không khỏi suýt xoa: "Không ngờ sau khi ngươi hóa thành hình người lại khả ái đến nhường này".
"Chờ chút, ta tặng ngươi cái này".
Nói đoạn, Lăng Mị lấy ra một chiếc lục lạc màu trắng tinh xảo, đeo lên tay tiểu Tuyết Linh Xà rồi nhận xét:
"Ừm, rất hợp với ngươi".
Quay sang Vương Chi, nàng bảo: "Vương Chi, ngươi đặt cho nó một cái tên đi".
"Cứ như trước gọi là rắn con đi". - Vương Chi thuận miệng đáp.
"Rắn con là để gọi thú không phải gọi người". - Lăng Mị bác bỏ.
"Vậy thì gọi là Đinh Đinh Đang Đang đi".
"Vương Chi, ta đã bảo hiện giờ nó là người. Cái gì mà Đinh Đinh Đang Đang, ngươi tưởng đang gọi lục lạc hả?".
"Thế thì gọi nó là Đinh Nhất Đang đi".
"Ta đã bảo nó là người chứ không phải lục lạc!".
...
Sau một hồi đề xuất và chỉnh sửa, rốt cuộc cũng có một cái tên được chọn cho tiểu Tuyết Linh Xà: Tiểu Đinh Đang.
...
Hôm sau.
Vẫn là thảm cỏ xưa, dưới tán cây cũ, so với hôm qua thì cảnh vật quanh Động Lăng Ba chẳng có gì thay đổi. Khác chăng là hiện giờ, thay vì Vương Chi thì kẻ đang thẫn thờ ngước nhìn trời mây lại là tiểu Tuyết Linh Xà, cũng tức Tiểu Đinh Đang.
Cách chỗ cô bé nằm khoảng độ ba mươi thước về phía tây, có một bóng người đang di chuyển qua lại với tốc độ chóng mặt, đích thị là Vương Chi. Hắn đã có mặt ở đây từ rất sớm, khi bình minh còn chưa kịp ló dạng, mục đích hiển nhiên là để tập luyện Liễu Ảnh Tùy Phong Bộ.
Nghe qua thì hẳn nhiều người sẽ nghĩ rằng Vương Chi thật siêng năng. Nhưng không, hắn không được thế đâu. Sỡ dĩ hắn chịu khó như vậy là xuất phát từ một nguyên nhân khác.
Thật ra thì cả đêm hôm qua hắn đã chẳng tài nào chợp mắt được, bất kể đã cố gắng đi nữa. Hình bóng Lăng Tố và Vương Tuyết Nghi cứ luôn lởn vởn trong tâm trí hắn. Phải. Hắn điên cuồng tập luyện chỉ đơn giản là vì muốn tạm quên đi phiền não này.
Tập luyện... tập luyện... và tập luyện... Nếu có thể xóa đi hình bóng Lăng Tố và Vương Tuyết Nghi thì hắn tình nguyện tập luyện mãi. Tiếc rằng đó là điều không thể. Các nàng đã trở thành nỗi ám ảnh, là tâm ma của hắn. Trừ phi là ký ức hoàn toàn bị xóa đi, bằng không e là cả đời hắn cũng chẳng thể quên được.
Tập luyện, dù có điên cuồng tới đâu đi nữa thì bất quá cũng chỉ giúp hắn tạm quên trong một khoảnh khắc nào đó mà thôi. Đơn giản là bởi sức người có hạn, nhiều ít ra sao thì cuối cùng vẫn sẽ phải dừng lại.
"Phù... ù...".
Sau mấy giờ tập luyện như điên như dại, Vương Chi rốt cuộc không thể cố thêm được nữa. Lúc này hắn đã nằm dài trên thảm cỏ, miệng liên tục thở dốc.
Từ đằng xa, Tiểu Đinh Đang thấy hắn đã dừng lại thì "Soạt" một tiếng, cả người cô bé lao tới cạnh hắn, quan tâm hỏi: "Vương... Vương... Vương Chi... ngươi... ngươi mệt... mệt... mệt lắm... lắm hả?".
"Rắn con... ngươi qua bên kia chơi đi. Đừng phiền ta". - Trong tiếng thở gấp, Vương Chi phẩy tay xua đuổi.
Có phần bất mãn, Tiểu Đinh Đang nói: "Ta... ta không... không... không phải... phải rắn... rắn con. Bây... bây giờ... giờ ta... ta... ta là Tiểu... Tiểu... Tiểu...".
Nhìn cô bé nói cả buổi mà vẫn chưa xong một câu, Vương Chi bất đắc dĩ thêm hộ cho mấy chữ: "Tiểu Đinh Đang".
Bên cạnh, Tiểu Đinh Đang gật gù: "Đúng... đúng vậy. Tên... tên ta là... là... là Tiểu... Tiểu... Tiểu...".
"Được rồi được rồi. Tên ngươi là Tiểu Đinh Đang, ta biết rồi. Bây giờ thì ngươi hãy chạy qua qua bên kia chơi đi".
Lắc đầu nguầy nguậy, Tiểu Đinh Đang nói:
"Nhưng... nhưng... nhưng mà ta... ta... ta đói".
Đói?
Sắc mặt Vương Chi nhất thời trầm xuống. Hắn nhớ rõ là tối qua mình đã cho nó cắn mấy cái rồi a.
Đúng là đồ quỷ hút máu mà!
Thầm mắng một câu, Vương Chi ngồi dậy, rất không khách khí chỉ lên mặt Tiểu Đinh Đang răn dạy:
"Tiểu Đinh Đang, ngươi có biết thế nào gọi là có làm mới có ăn không? Ta thấy ngươi còn nhỏ nên không chấp mới cho ngươi ăn uống miễn phí, thế nhưng mà... ngươi cũng đừng có tham lam như vậy chứ! Ngươi rõ ràng là có thể nuốt được linh đan, ăn được linh dược, thậm chí đến yêu đan cũng luyện hóa tốt, vậy hà cớ gì lại không chịu lót dạ bằng mấy thứ đó mà cứ đòi uống máu ta bằng được hả?!".
Trước bức xúc của Vương Chi, Tiểu Đinh Đang nghĩ ngợi một lúc rồi thành thật đáp:
"Vì... vì máu... máu... máu của ngươi... ngươi... ngươi ngon... ngon hơn".
Mặc dù câu trả lời của Tiểu Đinh Đang rất ngắn gọn nhưng đã đánh trúng trọng tâm vấn đề, hơn nữa lại còn rất hợp lý, đến mức mà Vương Chi nghe xong thì chẳng biết phải bắt bẻ chỗ nào.
Thích cái ngon, cái đẹp là bản tính chung của con người. Nếu như có thể ăn cái ngon thì ai lại chọn cái dở? Đổi lại là Vương Chi hắn thì hắn cũng sẽ chọn lấy cái ngon mà ăn. Tuy rằng Tiểu Đinh Đang là yêu thú, thế nhưng hiện giờ cô bé đã hóa thành nhân hình, tâm lý so với con người bình thường thì cũng không khác là mấy...
Vương Chi biết là vậy, hiểu là vậy, nhưng là... hắn vẫn rất bất bình đấy!
Máu mà Tiểu Đinh Đang uống là của hắn a!
Nếu là trước kia thì chẳng nói gì, khi ấy Tiểu Đinh Đang vẫn còn là con rắn con bé nhỏ và yếu đuối như sên, cho nó uống mấy ngụm máu cũng là nên; nhưng là bây giờ, nó đã hóa thành hình người, đã có thực lực Linh châu cảnh rồi, tại sao hắn phải tiếp tục lấy máu mình nuôi dưỡng nó nữa đây?!
Càng nghĩ Vương Chi càng căm tức. Vốn chỉ là con rắn con yếu đuối cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, vậy mà đùng một cái đã trở thành cao thủ Linh châu cảnh.
Trong khi Vương Chi hắn thì sao?
Gần hai mươi năm miệt mài tu luyện không khác gì con trâu, ăn biết bao nhiêu là Nguyên Đan, Đại Nguyên Đan, tốn biết bao nhiêu là linh thạch, thế mà... thế mà hiện giờ hắn vẫn chỉ mới là một tiểu tu sĩ Linh tuyền cảnh trung kỳ nhỏ nhoi!
Bất công đến thế là cùng!
Liếc sang Tiểu Đinh Đang hiện còn nằm dài trên đất, Vương Chi âm thầm nghiến răng.
Hừ! Rắn con ngươi tưởng uống máu ta mà dễ hả?
Trong lòng đã định, hắn nói:
"Tiểu Đinh Đang, ngươi muốn uống máu của ta cũng được, nhưng trước đó ngươi phải hoàn thành một việc đã".
Vài phút sau...
Hiện tại, thay vì cùng một chỗ như trước, Tiểu Đinh Đang và Vương Chi đã tách ra, khoảng cách tầm độ bốn mươi lăm thước. Vương Chi thì đang ngồi nghỉ dưới tán cây, trong khi Tiểu Đinh Đang thì đang đứng dưới trời nắng chang chang. Đúng vậy, là đứng chứ không phải nằm - tư thế thường trực của cô bé.
Thú thật thì Tiểu Đinh Đang rất không tình nguyện mà đứng lên như vầy, sỡ dĩ ép buộc bản thân thực hiện tất cả đều là bởi yêu cầu của Vương Chi. Hắn nói nếu muốn uống máu của hắn thì cô bé phải từ đây đi bộ tới chỗ hắn.
Rất dễ dãi ư?
Với bất kỳ đứa trẻ năm sáu tuổi nào khác thì đúng là vậy, nhưng nếu là Tiểu Đinh Đang thì...
"Vương... Vương Chi... xa... xa quá". - Trong tư thế xiêu xiêu vẹo vẹo, Tiểu Đinh Đang hướng Vương Chi ngồi ở đằng xa gọi.
Bình luận truyện