Phù Thiên Ký
Chương 240: Hành động kinh nhân
…
Trầm mặc một đỗi, rốt cuộc thì Cao Tất Hàn cũng hồi đáp:
“Trong các trận đấu, không có quy định hạn chế sức mạnh của tuyển thủ dự thi”.
Có được câu trả lời gián tiếp của Cao Tất Hàn, Vương Chi lúc này mới nhẹ gật đầu:
“Đa tạ”.
Vừa dứt câu, hắn bỗng đột ngột di chuyển với một tốc độ cực nhanh, và mục tiêu hướng đến là… Mai Tiểu Đóa.
Nửa vì bất ngờ, phần vì khoảng cách quá ngắn cộng thêm linh lực bị hao tổn quá nhiều nên khi Mai Tiểu Đóa phản ứng lại thì tất cả đã muộn. Vương Chi, hắn đã áp sát nàng.
“Soạt”.
Trong sát na, Vương Chi đưa tay vòng ra sau Mai Tiểu Đóa đồng thời xoay người. Chớp mắt, hắn đã hoàn toàn đem nàng khóa chặt, hoặc cũng có thể gọi là ôm chặt. Thay vì trước mặt thì hiện tại hắn đã ở ngay sau lưng nàng với cánh tay bên trái thì ôm lấy eo còn cánh tay bên phải thì ôm lấy ngực…
Đấy là một tư thế hết sức thân mật, chẳng có gì phải bàn cãi về nó. Tuy nhiên, mục đích của Vương Chi không phải là ôm ấp, hắn chỉ đơn giản là muốn giữ chặt Mai Tiểu Đóa mà thôi. “Thân mật”… nó chỉ là hình thức, nếu có ảnh hưởng nào đó thì cũng là vô tình.
Đáng tiếc là sự “vô tình” này lại biến thành cố ý trong nhận định của Mai Tiểu Đóa.
Không ngoa mà nói thì đây là lần đầu tiên nàng bị một nam nhân “thân mật” như vầy. Cái ôm này, lực sát thương của nó còn hơn cả một quyền đánh thẳng vào đầu nàng nữa. Cứ nhìn cặp mắt đang trân trối trợn tròn của nàng hiện giờ liền biết nàng đã bị sốc tới mức nào.
Phải mất một lúc, có lẽ là sáu hoặc bảy giây, nàng mới lấy lại được năng lực phản ứng.
“Buông ra! Buông ra! Buông ra!...”.
Vừa la hét Mai Tiểu Đóa vừa ra sức vùng vẫy, xem bộ dáng thì hẳn là đang vô cùng kích động. Điều mà một đứa trẻ cũng dễ dàng nhìn ra được.
Và Vương Chi, khỏi phải nghĩ, hắn cảm nhận điều đó rõ ràng hơn ai hết. Thú thực là hắn đã không lường được nàng lại phản ứng dữ dội tới tình trạng này. Hắn vốn đâu có ý định xấu xa gì, chỉ muốn bảo đảm cho nàng được an toàn thôi mà. Lại nói, ngay khi giữ chặt lấy nàng thì hắn cũng lập tức truyền đạt một đạo ý niệm rất rõ ràng rồi a.
Cứ nhìn vào quầng sáng đang bao bọc hắn và nàng lúc này liền biết, phải hao tốn một lượng lớn linh lực hắn mới tạo ra được đấy. Tất cả chẳng phải đều là vì muốn bảo đảm cho nàng không bị thương tổn gì sao.
Vương Chi có cảm giác lòng tốt của mình đã bị đặt sai chỗ mất rồi.
Âm thầm thay đổi lộ tuyến vận hành linh lực, dựa theo pháp quyết của Lung Linh Đồng Ngọc Công, hắn xuất ra một đạo hàn khí, giữ nó ở đầu ngón tay, kế đấy thì đưa thẳng vào mi tâm cô gái trong lòng mình.
Lạnh, đó là cảm giác đầu tiên xâm chiếm lấy Mai Tiểu Đóa. Thế nhưng rất nhanh, một cảm giác khác, mãnh liệt hơn bao phủ tâm trí nàng: kinh hoảng. Nàng vừa nhận ra mình không thể điều động linh lực được nữa. Linh lực của nàng không ra khỏi được đan điền, nó đã bị chặn lại!
Khỏi cần nghĩ cũng biết là do ai làm.
“Vương Chi, ngươi…”.
Hét lên được bấy nhiêu thì Mai Tiểu Đóa đã bị buộc phải im lặng. Vương Chi lại vừa điểm lên người nàng mấy cái.
“Sư tỷ, ngươi bình tĩnh một chút”.
Trong khi nói, hắn lại tiếp tục xuất ra linh lực tạo thành kết bao bọc cho cả hai.
“Thấy chứ, nếu không có nó thì lát nữa khi toàn bộ Anh Tiên Đài bị hủy, ngươi chắc chắn sẽ bị trọng thương đấy”.
Cảm thấy mình đã giải thích đủ, Vương Chi không nói thêm gì nữa, tập trung dựng kết giới.
Những lời vừa rồi của hắn cũng chẳng phải vui đùa. Nó hoàn toàn là thật. Chỉ một lát nữa thôi, hắn sẽ khiến cho toàn bộ nơi này tan thành tro bụi. Bao gồm cả… những phiến đá đang lơ lửng trên kia – chỗ mà người của tám đại tông môn, Tứ Thiên Điện đang ngồi.
Thứ hắn muốn hủy không phải chỉ là Anh Tiên Đài!
Hắn… sẽ tăng thêm lực lượng. Sức mạnh của cảnh giới Tam Thiên lẫn huyết mạch Kim Nguyệt Tu La.
Nó sẽ là một đòn rất khủng bố.
Hắn đánh không phải chỉ đài mà còn là lòng người!
Với đòn đánh ấy, đừng nói Mai Tiểu Đóa, kể cả có là một tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng cũng tuyệt không dám nghênh đón!
Hai mươi lăm năm dài, đây sẽ là câu trả lời đầu tiên mà Vương Chi hắn hồi đáp. Cho quá khứ.
…
Từng giây trôi qua, khí tức trên người Vương Chi phát ra mỗi lúc một đáng sợ. Cùng với sự thay đổi ấy, con mắt bên trái của hắn cũng nhanh chóng từ đỏ ngầu chuyển sang màu hổ phách – đặc điểm của những kẻ mang trong mình dòng máu Kim Nguyệt Tu La.
Bất thình lình, từ miệng hắn, một tiếng hét dài vang lên.
“A a a a a a…!”.
“… a a a a a…!!”.
…
Trong tiếng hét dài của Vương Chi, từ người hắn, những đợt uy áp vô hình cũng liên tiếp phát ra… trùng kích khắp bốn phương tám hướng.
Nếu như lúc nãy, khi Vương Chi nâng sức mạnh lên cảnh giới Tam Thiên đã khiến cho không gian một hồi rung động, làm cho lòng người một thoáng dậy sóng thì bây giờ, lúc này đây, sự bất ngờ mà hắn tạo ra đã vượt quá xa rồi. Nó đã bước sang một phạm trù khác: sợ hãi.
Người người sợ hãi, nhà nhà sợ hãi. Tám đại tông môn cũng được, Tứ Thiên Điện cũng thế, mà Hoàng Thiên Hóa thì cũng vậy, tất cả đều đang khiếp sợ. Bọn họ không tài nào tưởng tượng ra nổi Vương Chi lại kinh khủng tới tình trạng này.
Chỉ khoảng một phút trước thôi bọn họ còn cho rằng hắn đang phóng đại, cố ý khoa trương…
Hủy nát Anh Tiên Đài?
Chẳng ai thực sự tin. Có… cũng chỉ là một chút ngờ vực thôi.
Nhưng Vương Chi đã vừa chứng minh cho bọn họ biết là tất cả bọn họ đều đã sai. Rằng… họ chỉ là những kẻ thiển cận.
Và thời khắc này, khi mà tầm mắt của họ được mở rộng thì họ lại… khiếp sợ. Nó không đơn giản chỉ là vì thực lực của Vương Chi, trọng yếu là ở mặt nhận thức.
Uy áp của một tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng phát ra lại còn khủng bố hơn cả Linh châu đệ cửu trọng…
Vương Chi kia… hắn còn là người sao?
Hãy nhìn Anh Tiên Đài hiện giờ đi, toàn bộ kết giới xung quanh đều đã bị uy áp trùng kích vỡ cả rồi đấy!
Vương Chi chắc chắn, hoàn toàn đủ khả năng lại một đòn hủy nát Anh Tiên Đài. Đó là điều mà không một ai còn hoài nghi nữa. Nếu mà còn ngờ vực thì chắc chắn đó là một kẻ thiểu năng, thiếu kiến thức trầm trọng.
Vấn đề bây giờ chỉ là thời gian, hắn sẽ đem cái Anh Tiên Đài kia hủy nhanh hay chậm và hủy tới tình trạng nào thôi.
Tất thảy đều đang chờ đợi. Một giây phút lịch sử của tu đạo giới Vân Lam đại lục. Giây phút mà qua nhiều năm sau, khi nhắc lại người ta vẫn không ngừng cảm thán…
…
Tiếng hét của Vương Chi đã ngưng, kết giới bao bọc lấy hắn và Mai Tiểu Đóa đã ổn định, và… mọi sự chuẩn bị đã hoàn tất.
Tâm khẽ động, Vương Chi ôm lấy Mai Tiểu Đóa, phóng thẳng lên không trung.
“Rống!”.
Vừa nhìn thấy hắn bay lên, huyết long lập tức tiếp cận, kế đấy thì lượn quanh người, kêu vang một tiếng.
Sau khi trích một giọt máu đánh lên người nó, Vương Chi vươn tay ra phía trước, theo mỗi cái vung nhẹ của hắn là một đám máu lại xuất hiện.
Một… Hai… Ba… và cuối cùng thì dừng lại ở bốn.
“Hóa!”.
Tiếng hô của hắn vừa dứt, từ những đám máu nọ, một sự biến đổi cấp tốc diễn ra.
Vài giây sau, bốn con vật xuất hiện.
Là bốn con rồng, y hệt như huyết long đã gọi ra trước đó.
“Rống!”.
“Rống!”.
“Rống!”.
“Rống!”.
“Rống!”.
Đồng loạt kêu lên một tiếng vang trời, lấy Vương Chi làm trung tâm, năm con rồng chầm chậm xoay quanh…
Chứng kiến năm con rồng với những luồng uy áp khủng bố phát ra kia, đám người Cao Tất Hàn, Công Tôn Quy, Mai Diễm Phương, Thanh Tùng Tử,…, toàn bộ đều trân trối. Nhận thức của bọn họ đã triệt để bị đánh thành những mảnh vụn li ti rồi. Ngay vừa rồi, chỉ một tiếng rống to của chúng thôi mà khí huyết trong người bọn họ đã nhộn nhạo cả lên, bất kể xung quanh họ hiện đang có một kết giới hộ thân đi nữa…
Không ai trong số họ hoài nghi việc năm con rồng kia có thể dễ dàng giết chết mình hết.
Phải, không ai hoài nghi…
Sức mạnh mà Vương Chi thể hiện ra… nó đã vượt qua mức cực hạn của Linh châu đệ cửu trọng rồi.
Những kẻ đứng đầu tông môn như bọn họ còn vậy thì những đệ tử khác đâu này?
Thật ra thì phàm là những người có tu vi dưới Linh châu đệ bát trọng, ngoại trừ Cố Hồng Nhan, Lăng Mị, Hoàng Nữ Tú Anh, Tâm Lan và Tiểu Đinh Đang được bảo vệ ra thì toàn bộ đều đã lui khỏi phạm vi Anh Tiên Đài rất xa rồi.
Vương Chi hiện tại, chẳng còn ai coi hắn là một tuyển thủ dự thi, một tên tiểu bối nữa cả. Những đệ tử thì không cần đề cập, bọn họ bị chấn kinh rồi; trưởng lão, tông chủ, môn chủ gì kia của tám đại tông môn, họ cũng chẳng khá hơn bao nhiêu; còn với Tứ Thiên Điện và Hoàng Thiên Hóa, trong mắt mấy đại nhân vật này, Vương Chi chính là một cường giả của tương lai…
Tất cả những cảm xúc, ý nghĩ và nhận định ấy, Vương Chi thừa sức để hiểu. Trước khi bộc lộ thì hắn đã lường hết.
Và… đó chính là những gì mà hắn cần. Hắn cần mọi người phải rúng động, hắn muốn hết thảy phải khiếp sợ với thực lực cũng như tiềm lực mà hắn nắm giữ. Nhất là vị Trung Liên Tiên Tử cao cao tại thượng kia.
Đòn hồi đáp quá khứ này… hắn nhất định phải đánh cho thật hoành tráng!
Tay trái ôm Mai Tiểu Đóa, tay phải đặt trước ngực với ngón trỏ và ngón giữa khép chặt, Vương Chi điều khiển năm con huyết long tản ra, mỗi con hướng thẳng về một phiến đá – nơi mà năm thế lực bao gồm Yêu Tông, Vạn Kiếm Môn, Thần Đao Môn, Hồng Diệp Cốc, Bách Hải Đường đang đứng bên trên.
Trầm mặc một đỗi, rốt cuộc thì Cao Tất Hàn cũng hồi đáp:
“Trong các trận đấu, không có quy định hạn chế sức mạnh của tuyển thủ dự thi”.
Có được câu trả lời gián tiếp của Cao Tất Hàn, Vương Chi lúc này mới nhẹ gật đầu:
“Đa tạ”.
Vừa dứt câu, hắn bỗng đột ngột di chuyển với một tốc độ cực nhanh, và mục tiêu hướng đến là… Mai Tiểu Đóa.
Nửa vì bất ngờ, phần vì khoảng cách quá ngắn cộng thêm linh lực bị hao tổn quá nhiều nên khi Mai Tiểu Đóa phản ứng lại thì tất cả đã muộn. Vương Chi, hắn đã áp sát nàng.
“Soạt”.
Trong sát na, Vương Chi đưa tay vòng ra sau Mai Tiểu Đóa đồng thời xoay người. Chớp mắt, hắn đã hoàn toàn đem nàng khóa chặt, hoặc cũng có thể gọi là ôm chặt. Thay vì trước mặt thì hiện tại hắn đã ở ngay sau lưng nàng với cánh tay bên trái thì ôm lấy eo còn cánh tay bên phải thì ôm lấy ngực…
Đấy là một tư thế hết sức thân mật, chẳng có gì phải bàn cãi về nó. Tuy nhiên, mục đích của Vương Chi không phải là ôm ấp, hắn chỉ đơn giản là muốn giữ chặt Mai Tiểu Đóa mà thôi. “Thân mật”… nó chỉ là hình thức, nếu có ảnh hưởng nào đó thì cũng là vô tình.
Đáng tiếc là sự “vô tình” này lại biến thành cố ý trong nhận định của Mai Tiểu Đóa.
Không ngoa mà nói thì đây là lần đầu tiên nàng bị một nam nhân “thân mật” như vầy. Cái ôm này, lực sát thương của nó còn hơn cả một quyền đánh thẳng vào đầu nàng nữa. Cứ nhìn cặp mắt đang trân trối trợn tròn của nàng hiện giờ liền biết nàng đã bị sốc tới mức nào.
Phải mất một lúc, có lẽ là sáu hoặc bảy giây, nàng mới lấy lại được năng lực phản ứng.
“Buông ra! Buông ra! Buông ra!...”.
Vừa la hét Mai Tiểu Đóa vừa ra sức vùng vẫy, xem bộ dáng thì hẳn là đang vô cùng kích động. Điều mà một đứa trẻ cũng dễ dàng nhìn ra được.
Và Vương Chi, khỏi phải nghĩ, hắn cảm nhận điều đó rõ ràng hơn ai hết. Thú thực là hắn đã không lường được nàng lại phản ứng dữ dội tới tình trạng này. Hắn vốn đâu có ý định xấu xa gì, chỉ muốn bảo đảm cho nàng được an toàn thôi mà. Lại nói, ngay khi giữ chặt lấy nàng thì hắn cũng lập tức truyền đạt một đạo ý niệm rất rõ ràng rồi a.
Cứ nhìn vào quầng sáng đang bao bọc hắn và nàng lúc này liền biết, phải hao tốn một lượng lớn linh lực hắn mới tạo ra được đấy. Tất cả chẳng phải đều là vì muốn bảo đảm cho nàng không bị thương tổn gì sao.
Vương Chi có cảm giác lòng tốt của mình đã bị đặt sai chỗ mất rồi.
Âm thầm thay đổi lộ tuyến vận hành linh lực, dựa theo pháp quyết của Lung Linh Đồng Ngọc Công, hắn xuất ra một đạo hàn khí, giữ nó ở đầu ngón tay, kế đấy thì đưa thẳng vào mi tâm cô gái trong lòng mình.
Lạnh, đó là cảm giác đầu tiên xâm chiếm lấy Mai Tiểu Đóa. Thế nhưng rất nhanh, một cảm giác khác, mãnh liệt hơn bao phủ tâm trí nàng: kinh hoảng. Nàng vừa nhận ra mình không thể điều động linh lực được nữa. Linh lực của nàng không ra khỏi được đan điền, nó đã bị chặn lại!
Khỏi cần nghĩ cũng biết là do ai làm.
“Vương Chi, ngươi…”.
Hét lên được bấy nhiêu thì Mai Tiểu Đóa đã bị buộc phải im lặng. Vương Chi lại vừa điểm lên người nàng mấy cái.
“Sư tỷ, ngươi bình tĩnh một chút”.
Trong khi nói, hắn lại tiếp tục xuất ra linh lực tạo thành kết bao bọc cho cả hai.
“Thấy chứ, nếu không có nó thì lát nữa khi toàn bộ Anh Tiên Đài bị hủy, ngươi chắc chắn sẽ bị trọng thương đấy”.
Cảm thấy mình đã giải thích đủ, Vương Chi không nói thêm gì nữa, tập trung dựng kết giới.
Những lời vừa rồi của hắn cũng chẳng phải vui đùa. Nó hoàn toàn là thật. Chỉ một lát nữa thôi, hắn sẽ khiến cho toàn bộ nơi này tan thành tro bụi. Bao gồm cả… những phiến đá đang lơ lửng trên kia – chỗ mà người của tám đại tông môn, Tứ Thiên Điện đang ngồi.
Thứ hắn muốn hủy không phải chỉ là Anh Tiên Đài!
Hắn… sẽ tăng thêm lực lượng. Sức mạnh của cảnh giới Tam Thiên lẫn huyết mạch Kim Nguyệt Tu La.
Nó sẽ là một đòn rất khủng bố.
Hắn đánh không phải chỉ đài mà còn là lòng người!
Với đòn đánh ấy, đừng nói Mai Tiểu Đóa, kể cả có là một tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng cũng tuyệt không dám nghênh đón!
Hai mươi lăm năm dài, đây sẽ là câu trả lời đầu tiên mà Vương Chi hắn hồi đáp. Cho quá khứ.
…
Từng giây trôi qua, khí tức trên người Vương Chi phát ra mỗi lúc một đáng sợ. Cùng với sự thay đổi ấy, con mắt bên trái của hắn cũng nhanh chóng từ đỏ ngầu chuyển sang màu hổ phách – đặc điểm của những kẻ mang trong mình dòng máu Kim Nguyệt Tu La.
Bất thình lình, từ miệng hắn, một tiếng hét dài vang lên.
“A a a a a a…!”.
“… a a a a a…!!”.
…
Trong tiếng hét dài của Vương Chi, từ người hắn, những đợt uy áp vô hình cũng liên tiếp phát ra… trùng kích khắp bốn phương tám hướng.
Nếu như lúc nãy, khi Vương Chi nâng sức mạnh lên cảnh giới Tam Thiên đã khiến cho không gian một hồi rung động, làm cho lòng người một thoáng dậy sóng thì bây giờ, lúc này đây, sự bất ngờ mà hắn tạo ra đã vượt quá xa rồi. Nó đã bước sang một phạm trù khác: sợ hãi.
Người người sợ hãi, nhà nhà sợ hãi. Tám đại tông môn cũng được, Tứ Thiên Điện cũng thế, mà Hoàng Thiên Hóa thì cũng vậy, tất cả đều đang khiếp sợ. Bọn họ không tài nào tưởng tượng ra nổi Vương Chi lại kinh khủng tới tình trạng này.
Chỉ khoảng một phút trước thôi bọn họ còn cho rằng hắn đang phóng đại, cố ý khoa trương…
Hủy nát Anh Tiên Đài?
Chẳng ai thực sự tin. Có… cũng chỉ là một chút ngờ vực thôi.
Nhưng Vương Chi đã vừa chứng minh cho bọn họ biết là tất cả bọn họ đều đã sai. Rằng… họ chỉ là những kẻ thiển cận.
Và thời khắc này, khi mà tầm mắt của họ được mở rộng thì họ lại… khiếp sợ. Nó không đơn giản chỉ là vì thực lực của Vương Chi, trọng yếu là ở mặt nhận thức.
Uy áp của một tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng phát ra lại còn khủng bố hơn cả Linh châu đệ cửu trọng…
Vương Chi kia… hắn còn là người sao?
Hãy nhìn Anh Tiên Đài hiện giờ đi, toàn bộ kết giới xung quanh đều đã bị uy áp trùng kích vỡ cả rồi đấy!
Vương Chi chắc chắn, hoàn toàn đủ khả năng lại một đòn hủy nát Anh Tiên Đài. Đó là điều mà không một ai còn hoài nghi nữa. Nếu mà còn ngờ vực thì chắc chắn đó là một kẻ thiểu năng, thiếu kiến thức trầm trọng.
Vấn đề bây giờ chỉ là thời gian, hắn sẽ đem cái Anh Tiên Đài kia hủy nhanh hay chậm và hủy tới tình trạng nào thôi.
Tất thảy đều đang chờ đợi. Một giây phút lịch sử của tu đạo giới Vân Lam đại lục. Giây phút mà qua nhiều năm sau, khi nhắc lại người ta vẫn không ngừng cảm thán…
…
Tiếng hét của Vương Chi đã ngưng, kết giới bao bọc lấy hắn và Mai Tiểu Đóa đã ổn định, và… mọi sự chuẩn bị đã hoàn tất.
Tâm khẽ động, Vương Chi ôm lấy Mai Tiểu Đóa, phóng thẳng lên không trung.
“Rống!”.
Vừa nhìn thấy hắn bay lên, huyết long lập tức tiếp cận, kế đấy thì lượn quanh người, kêu vang một tiếng.
Sau khi trích một giọt máu đánh lên người nó, Vương Chi vươn tay ra phía trước, theo mỗi cái vung nhẹ của hắn là một đám máu lại xuất hiện.
Một… Hai… Ba… và cuối cùng thì dừng lại ở bốn.
“Hóa!”.
Tiếng hô của hắn vừa dứt, từ những đám máu nọ, một sự biến đổi cấp tốc diễn ra.
Vài giây sau, bốn con vật xuất hiện.
Là bốn con rồng, y hệt như huyết long đã gọi ra trước đó.
“Rống!”.
“Rống!”.
“Rống!”.
“Rống!”.
“Rống!”.
Đồng loạt kêu lên một tiếng vang trời, lấy Vương Chi làm trung tâm, năm con rồng chầm chậm xoay quanh…
Chứng kiến năm con rồng với những luồng uy áp khủng bố phát ra kia, đám người Cao Tất Hàn, Công Tôn Quy, Mai Diễm Phương, Thanh Tùng Tử,…, toàn bộ đều trân trối. Nhận thức của bọn họ đã triệt để bị đánh thành những mảnh vụn li ti rồi. Ngay vừa rồi, chỉ một tiếng rống to của chúng thôi mà khí huyết trong người bọn họ đã nhộn nhạo cả lên, bất kể xung quanh họ hiện đang có một kết giới hộ thân đi nữa…
Không ai trong số họ hoài nghi việc năm con rồng kia có thể dễ dàng giết chết mình hết.
Phải, không ai hoài nghi…
Sức mạnh mà Vương Chi thể hiện ra… nó đã vượt qua mức cực hạn của Linh châu đệ cửu trọng rồi.
Những kẻ đứng đầu tông môn như bọn họ còn vậy thì những đệ tử khác đâu này?
Thật ra thì phàm là những người có tu vi dưới Linh châu đệ bát trọng, ngoại trừ Cố Hồng Nhan, Lăng Mị, Hoàng Nữ Tú Anh, Tâm Lan và Tiểu Đinh Đang được bảo vệ ra thì toàn bộ đều đã lui khỏi phạm vi Anh Tiên Đài rất xa rồi.
Vương Chi hiện tại, chẳng còn ai coi hắn là một tuyển thủ dự thi, một tên tiểu bối nữa cả. Những đệ tử thì không cần đề cập, bọn họ bị chấn kinh rồi; trưởng lão, tông chủ, môn chủ gì kia của tám đại tông môn, họ cũng chẳng khá hơn bao nhiêu; còn với Tứ Thiên Điện và Hoàng Thiên Hóa, trong mắt mấy đại nhân vật này, Vương Chi chính là một cường giả của tương lai…
Tất cả những cảm xúc, ý nghĩ và nhận định ấy, Vương Chi thừa sức để hiểu. Trước khi bộc lộ thì hắn đã lường hết.
Và… đó chính là những gì mà hắn cần. Hắn cần mọi người phải rúng động, hắn muốn hết thảy phải khiếp sợ với thực lực cũng như tiềm lực mà hắn nắm giữ. Nhất là vị Trung Liên Tiên Tử cao cao tại thượng kia.
Đòn hồi đáp quá khứ này… hắn nhất định phải đánh cho thật hoành tráng!
Tay trái ôm Mai Tiểu Đóa, tay phải đặt trước ngực với ngón trỏ và ngón giữa khép chặt, Vương Chi điều khiển năm con huyết long tản ra, mỗi con hướng thẳng về một phiến đá – nơi mà năm thế lực bao gồm Yêu Tông, Vạn Kiếm Môn, Thần Đao Môn, Hồng Diệp Cốc, Bách Hải Đường đang đứng bên trên.
Bình luận truyện