Phù Thiên Ký
Chương 469: Sư phụ! sư phụ! sư phụ!
Lời thề tâm ma nàng đã phát ra, dù muốn dù không thì Lạc Lâm nàng cũng phải thực hiện.
...
...
“Sột... Soạt...”.
“... Sột... Soạt...”.
Với những bước chân nặng nề, miễn cưỡng, từ tòa kim tháp sang nhà Thi Quỷ, đường vốn ngắn ngủi nhưng Lạc Lâm đã phải đi khá lâu mới qua tới được.
Trong lòng mình, nàng thực sự là rất không nguyện ý, rất không mong đợi cho một cuộc gặp gỡ khi vị thế của nàng lại là kẻ thua cuộc như lúc này...
...
Mặc dù nặng nề, mặc dù là miễn cưỡng đưa chân nhưng đích đến thì rốt cuộc cũng phải đến.
Thần tình phức tạp, Lạc Lâm bước qua ranh giới khung cửa, ngập ngừng đưa chân tiến vào.
Bên trong, vốn đang đợi sẵn, Thi Quỷ từ trên ghế đứng dậy, nhìn vị đại mỹ nhân vừa mang gương mặt cau có khó coi đi vào, cất tiếng:
“Xem ra ngươi cũng không có ý định trốn tránh”.
Ngước mắt lên, Lạc Lâm nói, giọng điệu chẳng lấy gì làm thân thiện:
“Bản công chúa ta không phải hạng người thua không dám chịu”.
“Thật sao?”.
Thi Quỷ âm thầm xem thường. Theo hắn thấy, nếu chẳng phải bị lời thề tâm ma ước thúc thì mười hết chín, đối phương sớm đã lật lọng hoặc là cố tình lờ đi rồi.
Trong lòng tuy nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt Thi Quỷ vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ đơn giản bảo:
“Nếu thế thì mời ngươi hãy phát thệ”.
...
Chần chừ một đỗi rồi Lạc Lâm cũng cắn răng làm theo. Thần thái trang nghiêm xen vài phần bất đắc dĩ, nàng cất cao giọng:
“Thiên địa chứng giám, ta - Lạc Lâm - tiểu công chúa của Hồng Uy Thiên Quốc - tộc nhân hoàng gia Lạc tộc - xin lấy tâm ma phát thệ, bắt đầu từ hôm nay, một khi chưa có sự đồng ý của Thi Quỷ - nam nhân trước mặt ta - thì ta tuyệt đối sẽ không bao giờ đem bất kỳ thứ gì đã được hắn truyền thụ tiết lộ ra ngoài, dù là bất kỳ hình thức nào, trực tiếp hay là gián tiếp... Nếu ta đây làm trái, đi ngược lại lời thề thì tu vi cả đời không tiến, chết dưới thiên phạt...”.
Lại thêm một lời thề tâm ma nữa đã được phát ra.
Đối với lời thề này, Thi Quỷ khá hài lòng. Nội dung cũng chẳng có gì là mờ ám cả.
Gật đầu biểu thị xong, hắn nhắc nhở, hoặc cũng có thể xem là yêu cầu:
“Điều thứ nhất ngươi đã làm xong, bây giờ thì hãy thực hiện nốt điều thứ hai đi”.
Không như lần trước, lần này, Lạc Lâm có vẻ khó khăn hơn rất nhiều. Chần chừ rồi lại chần chừ, mặc cho Thi Quỷ đợi mãi mà nàng vẫn còn chưa chịu lên tiếng.
Đứng đó, cúi đầu và im lặng, đấy là tất cả những gì mà Thi Quỷ thấy được từ nãy giờ ở nàng.
Mày nhíu lại nhưng rồi cũng mau chóng dãn ra, Thi Quỷ lạnh nhạt nói:
“Tiểu công chúa, ngươi tính lặng im như vậy đến khi nào?”.
“Ván cược giữa chúng ta rất công bằng, từ đầu đến cuối ta đều tuân thủ theo lời thề của mình, hoàn toàn chẳng giở trò gì với ngươi cả. Công pháp ta đưa ngươi, so với bản gốc năm xưa ta tu luyện thậm chí nó còn tường tận, rõ ràng hơn. Tinh huyết trong lọ kia cũng là như thế, thuộc loại tốt nhất do tỷ tỷ ngươi tự mình chuẩn bị. Điều kiện của ngươi đã tốt hơn thời điểm năm đó của ta rất nhiều, luyện không thành là do bản thân ngươi kém cỏi...”.
Nói một thôi một hồi, cuối cùng Thi Quỷ chốt hạ:
“Dám chơi dám chịu, giả sử nếu lúc này người thua cuộc là ta thì ta đây chắc chắn sẽ y theo giao ước quỳ xuống gọi ngươi hai tiếng sư phụ. Nhưng còn ngươi, bộ dạng của ngươi bây giờ...”.
Thi Quỷ lắc đầu, ánh mắt nhìn Lạc Lâm có vài phần thương hại:
“Lạc Lâm, thú thật là bây giờ ta chẳng còn chút hứng thú nào để nghe hai tiếng sư phụ từ ngươi nữa...”.
Giọng chợt lạnh lùng thêm gấp bội, hắn nói lớn:
“Để không bị tâm ma cắn trả thì hãy tùy tiện gọi hai tiếng sư phụ rồi đi đi!”.
Bên kia, thời điểm nghe xong câu nói cuối cùng của Thi Quỷ, Lạc Lâm bất giác rùng mình một cái.
Trong câu nói kia, nàng cảm nhận được sự khinh thường cùng chán ghét...
Hai tay vô thức siết chặt, Lạc Lâm cắn răng từ từ ngẩng đầu lên.
Gương mặt ấm ức nhiều hơn là tức giận, nàng nhìn Thi Quỷ, miệng há ra nhưng mấp máy mãi vẫn chẳng thốt được thành lời...
Trông bộ dáng của nàng lúc này... Thật cũng đáng thương.
Tiếc rằng người đang chứng kiến là Thi Quỷ thì lại dường như không cảm thấy như vậy.
Vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cũ, hắn châm chọc: “Lạc Lâm, ngươi có phải là cần người nói hộ hay không? Nói thế nào thì ngươi cũng là công chúa mà, sai bảo người khác làm thay hẳn mới phù hợp nhỉ?”.
Nếu như mục đích những lời châm chọc vừa rồi là chọc giận và làm tổn thương lòng tự trọng của Lạc Lâm thì Thi Quỷ đã thành công.
Sau khi nghe xong câu nói đầy ý mai mỉa kia, Lạc Lâm đã rất tức giận, trong lòng cũng là tổn thương sâu sắc.
Chưa bao giờ, thật sự là chưa bao giờ nàng cảm thấy bị xúc phạm, bị sỉ nhục như lúc này.
Hai tay buông lỏng rồi lại lập tức đem đùi mình bấu chặt, trong cái run nhè nhẹ của thân thể, trong tiếng thở gấp, nàng khó khăn mở miệng:
“Sư... Phụ...”.
Thần tình lơ đễnh, Thi Quỷ nói: “Ngươi vừa nói gì ta nghe không rõ”.
“Sư ph... Ph...”.
“Ta vẫn chưa nghe được”.
“Sư... Sư...”.
“Chỉ mỗi hai chữ mà ngươi cũng chẳng thốt ra nổi?”.
Như không còn kiên nhẫn thêm được nữa, Thi Quỷ dành cho Lạc Lâm một ánh mắt ba phần thương hại, bảy phần khinh thường, nhếch môi một cái rồi nhanh chóng lướt qua người nàng, hướng cửa lớn đi tới. Thái độ thật như muốn nói rằng hắn cảm thấy ở cùng Lạc Lâm nàng là một điều gì đó rất tệ hại vậy.
“Soạt soạt...”.
Chân đi thoăn thoắt nên loáng cái thân ảnh Thi Quỷ đã ra đến cửa. Một giây chẳng buồn nán lại, hắn bước qua ranh giới.
Đúng tại lúc này, một giọng nói to rõ cất lên:
“Sư phụ!”.
Thân thể khựng lại, Thi Quỷ quay đầu vào trong.
Phía đối diện, một đôi mắt đỏ hoe cũng đang nhìn qua.
So với vừa rồi thì gương mặt Lạc Lâm đã có chút thay đổi. Ánh tím trong đôi mắt nàng đã nhòe đi. Nước đã làm chúng bị lu mờ...
Có điều, mắt vẫn chưa phải là nơi đáng chú ý nhất. Trên gương mặt Lạc Lâm hiện giờ, miệng mới là chỗ thu hút ánh nhìn của Thi Quỷ nhất. Bờ môi nàng, cụ thể là môi dưới, nó đã bị cắn rách và hiện vẫn đang còn chảy máu.
Nếu nói trong lòng Thi Quỷ không có chút khác thường nào thì khẳng định là nói dối. Thi Quỷ hắn đã.
Ánh mắt chực chờ rơi lệ kia, bờ môi còn đang rướm máu ấy, chúng khiến hắn có cảm giác... Áy náy.
Hay là tội lỗi?
Mỹ nhân rơi lệ, thiên hạ nam nhân mấy kẻ nhìn mà chẳng động lòng trắc ẩn, sinh tâm thương cảm?
Tuy nói Thi Quỷ không phải hạng nam nhân bình thường nhưng Lạc Lâm há lại chẳng như vậy?
Lạc Lâm nàng không chỉ đẹp mà còn đẹp đến độ khiến người sợ hãi. Nàng không phải mỹ nhân mà là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hồng trần chi mỹ!
Trong ký ức của Thi Quỷ thì chẳng một ai, chẳng một người nào là so bì được với nàng. Thậm chí dù cho đấy có là bậc tiên tử, thần nhân ở cõi Phù Thiên bên ngoài kia cũng là như thế, không so được!
Một nữ nhân xinh đẹp nhường ấy, lúc này đây lại đang sắp rơi lệ trước mặt Thi Quỷ hắn, bộ dạng còn là đáng thương hết mức...
Thi Quỷ, hắn khó mà dửng dưng cho được.
...
Trong khi Thi Quỷ nhất thời còn chưa biết phải nói gì, cư xử ra sao thì phía bên kia, Lạc Lâm đã lại lên tiếng.
“Sư phụ!”.
Vẫn như lúc nãy, lần này vẫn là hai tiếng to rõ.
Lạc Lâm, nàng đúng là đã gọi. Nàng đã làm theo giao ước, chiếu theo yêu cầu của Thi Quỷ mà gọi.
Chỉ là... Trong tiếng gọi của nàng, ý nghĩa dường như đã khác đi nhiều.
Nàng không chỉ gọi một lần mà đã gọi đến hai lần. Và... Vẫn còn tiếp tục gọi.
“Sư phụ!”.
“Sư phụ!”.
“Sư phụ!”.
“Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ...!”.
Một tiếng rồi lại một tiếng, một câu lại nhanh hơn một câu, cuối cùng, tất cả được họp lại thành một tràng dài.
Lạc Lâm, nàng càng gọi thì giọng càng to, tiếng lại càng rõ. Để rồi sau đó, sau tất cả, nước mắt nàng đã chảy xuống, thấm ướt đôi mi, lăn dài trên má...
Nàng đã khóc rồi.
...
...
“Sột... Soạt...”.
“... Sột... Soạt...”.
Với những bước chân nặng nề, miễn cưỡng, từ tòa kim tháp sang nhà Thi Quỷ, đường vốn ngắn ngủi nhưng Lạc Lâm đã phải đi khá lâu mới qua tới được.
Trong lòng mình, nàng thực sự là rất không nguyện ý, rất không mong đợi cho một cuộc gặp gỡ khi vị thế của nàng lại là kẻ thua cuộc như lúc này...
...
Mặc dù nặng nề, mặc dù là miễn cưỡng đưa chân nhưng đích đến thì rốt cuộc cũng phải đến.
Thần tình phức tạp, Lạc Lâm bước qua ranh giới khung cửa, ngập ngừng đưa chân tiến vào.
Bên trong, vốn đang đợi sẵn, Thi Quỷ từ trên ghế đứng dậy, nhìn vị đại mỹ nhân vừa mang gương mặt cau có khó coi đi vào, cất tiếng:
“Xem ra ngươi cũng không có ý định trốn tránh”.
Ngước mắt lên, Lạc Lâm nói, giọng điệu chẳng lấy gì làm thân thiện:
“Bản công chúa ta không phải hạng người thua không dám chịu”.
“Thật sao?”.
Thi Quỷ âm thầm xem thường. Theo hắn thấy, nếu chẳng phải bị lời thề tâm ma ước thúc thì mười hết chín, đối phương sớm đã lật lọng hoặc là cố tình lờ đi rồi.
Trong lòng tuy nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt Thi Quỷ vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ đơn giản bảo:
“Nếu thế thì mời ngươi hãy phát thệ”.
...
Chần chừ một đỗi rồi Lạc Lâm cũng cắn răng làm theo. Thần thái trang nghiêm xen vài phần bất đắc dĩ, nàng cất cao giọng:
“Thiên địa chứng giám, ta - Lạc Lâm - tiểu công chúa của Hồng Uy Thiên Quốc - tộc nhân hoàng gia Lạc tộc - xin lấy tâm ma phát thệ, bắt đầu từ hôm nay, một khi chưa có sự đồng ý của Thi Quỷ - nam nhân trước mặt ta - thì ta tuyệt đối sẽ không bao giờ đem bất kỳ thứ gì đã được hắn truyền thụ tiết lộ ra ngoài, dù là bất kỳ hình thức nào, trực tiếp hay là gián tiếp... Nếu ta đây làm trái, đi ngược lại lời thề thì tu vi cả đời không tiến, chết dưới thiên phạt...”.
Lại thêm một lời thề tâm ma nữa đã được phát ra.
Đối với lời thề này, Thi Quỷ khá hài lòng. Nội dung cũng chẳng có gì là mờ ám cả.
Gật đầu biểu thị xong, hắn nhắc nhở, hoặc cũng có thể xem là yêu cầu:
“Điều thứ nhất ngươi đã làm xong, bây giờ thì hãy thực hiện nốt điều thứ hai đi”.
Không như lần trước, lần này, Lạc Lâm có vẻ khó khăn hơn rất nhiều. Chần chừ rồi lại chần chừ, mặc cho Thi Quỷ đợi mãi mà nàng vẫn còn chưa chịu lên tiếng.
Đứng đó, cúi đầu và im lặng, đấy là tất cả những gì mà Thi Quỷ thấy được từ nãy giờ ở nàng.
Mày nhíu lại nhưng rồi cũng mau chóng dãn ra, Thi Quỷ lạnh nhạt nói:
“Tiểu công chúa, ngươi tính lặng im như vậy đến khi nào?”.
“Ván cược giữa chúng ta rất công bằng, từ đầu đến cuối ta đều tuân thủ theo lời thề của mình, hoàn toàn chẳng giở trò gì với ngươi cả. Công pháp ta đưa ngươi, so với bản gốc năm xưa ta tu luyện thậm chí nó còn tường tận, rõ ràng hơn. Tinh huyết trong lọ kia cũng là như thế, thuộc loại tốt nhất do tỷ tỷ ngươi tự mình chuẩn bị. Điều kiện của ngươi đã tốt hơn thời điểm năm đó của ta rất nhiều, luyện không thành là do bản thân ngươi kém cỏi...”.
Nói một thôi một hồi, cuối cùng Thi Quỷ chốt hạ:
“Dám chơi dám chịu, giả sử nếu lúc này người thua cuộc là ta thì ta đây chắc chắn sẽ y theo giao ước quỳ xuống gọi ngươi hai tiếng sư phụ. Nhưng còn ngươi, bộ dạng của ngươi bây giờ...”.
Thi Quỷ lắc đầu, ánh mắt nhìn Lạc Lâm có vài phần thương hại:
“Lạc Lâm, thú thật là bây giờ ta chẳng còn chút hứng thú nào để nghe hai tiếng sư phụ từ ngươi nữa...”.
Giọng chợt lạnh lùng thêm gấp bội, hắn nói lớn:
“Để không bị tâm ma cắn trả thì hãy tùy tiện gọi hai tiếng sư phụ rồi đi đi!”.
Bên kia, thời điểm nghe xong câu nói cuối cùng của Thi Quỷ, Lạc Lâm bất giác rùng mình một cái.
Trong câu nói kia, nàng cảm nhận được sự khinh thường cùng chán ghét...
Hai tay vô thức siết chặt, Lạc Lâm cắn răng từ từ ngẩng đầu lên.
Gương mặt ấm ức nhiều hơn là tức giận, nàng nhìn Thi Quỷ, miệng há ra nhưng mấp máy mãi vẫn chẳng thốt được thành lời...
Trông bộ dáng của nàng lúc này... Thật cũng đáng thương.
Tiếc rằng người đang chứng kiến là Thi Quỷ thì lại dường như không cảm thấy như vậy.
Vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cũ, hắn châm chọc: “Lạc Lâm, ngươi có phải là cần người nói hộ hay không? Nói thế nào thì ngươi cũng là công chúa mà, sai bảo người khác làm thay hẳn mới phù hợp nhỉ?”.
Nếu như mục đích những lời châm chọc vừa rồi là chọc giận và làm tổn thương lòng tự trọng của Lạc Lâm thì Thi Quỷ đã thành công.
Sau khi nghe xong câu nói đầy ý mai mỉa kia, Lạc Lâm đã rất tức giận, trong lòng cũng là tổn thương sâu sắc.
Chưa bao giờ, thật sự là chưa bao giờ nàng cảm thấy bị xúc phạm, bị sỉ nhục như lúc này.
Hai tay buông lỏng rồi lại lập tức đem đùi mình bấu chặt, trong cái run nhè nhẹ của thân thể, trong tiếng thở gấp, nàng khó khăn mở miệng:
“Sư... Phụ...”.
Thần tình lơ đễnh, Thi Quỷ nói: “Ngươi vừa nói gì ta nghe không rõ”.
“Sư ph... Ph...”.
“Ta vẫn chưa nghe được”.
“Sư... Sư...”.
“Chỉ mỗi hai chữ mà ngươi cũng chẳng thốt ra nổi?”.
Như không còn kiên nhẫn thêm được nữa, Thi Quỷ dành cho Lạc Lâm một ánh mắt ba phần thương hại, bảy phần khinh thường, nhếch môi một cái rồi nhanh chóng lướt qua người nàng, hướng cửa lớn đi tới. Thái độ thật như muốn nói rằng hắn cảm thấy ở cùng Lạc Lâm nàng là một điều gì đó rất tệ hại vậy.
“Soạt soạt...”.
Chân đi thoăn thoắt nên loáng cái thân ảnh Thi Quỷ đã ra đến cửa. Một giây chẳng buồn nán lại, hắn bước qua ranh giới.
Đúng tại lúc này, một giọng nói to rõ cất lên:
“Sư phụ!”.
Thân thể khựng lại, Thi Quỷ quay đầu vào trong.
Phía đối diện, một đôi mắt đỏ hoe cũng đang nhìn qua.
So với vừa rồi thì gương mặt Lạc Lâm đã có chút thay đổi. Ánh tím trong đôi mắt nàng đã nhòe đi. Nước đã làm chúng bị lu mờ...
Có điều, mắt vẫn chưa phải là nơi đáng chú ý nhất. Trên gương mặt Lạc Lâm hiện giờ, miệng mới là chỗ thu hút ánh nhìn của Thi Quỷ nhất. Bờ môi nàng, cụ thể là môi dưới, nó đã bị cắn rách và hiện vẫn đang còn chảy máu.
Nếu nói trong lòng Thi Quỷ không có chút khác thường nào thì khẳng định là nói dối. Thi Quỷ hắn đã.
Ánh mắt chực chờ rơi lệ kia, bờ môi còn đang rướm máu ấy, chúng khiến hắn có cảm giác... Áy náy.
Hay là tội lỗi?
Mỹ nhân rơi lệ, thiên hạ nam nhân mấy kẻ nhìn mà chẳng động lòng trắc ẩn, sinh tâm thương cảm?
Tuy nói Thi Quỷ không phải hạng nam nhân bình thường nhưng Lạc Lâm há lại chẳng như vậy?
Lạc Lâm nàng không chỉ đẹp mà còn đẹp đến độ khiến người sợ hãi. Nàng không phải mỹ nhân mà là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hồng trần chi mỹ!
Trong ký ức của Thi Quỷ thì chẳng một ai, chẳng một người nào là so bì được với nàng. Thậm chí dù cho đấy có là bậc tiên tử, thần nhân ở cõi Phù Thiên bên ngoài kia cũng là như thế, không so được!
Một nữ nhân xinh đẹp nhường ấy, lúc này đây lại đang sắp rơi lệ trước mặt Thi Quỷ hắn, bộ dạng còn là đáng thương hết mức...
Thi Quỷ, hắn khó mà dửng dưng cho được.
...
Trong khi Thi Quỷ nhất thời còn chưa biết phải nói gì, cư xử ra sao thì phía bên kia, Lạc Lâm đã lại lên tiếng.
“Sư phụ!”.
Vẫn như lúc nãy, lần này vẫn là hai tiếng to rõ.
Lạc Lâm, nàng đúng là đã gọi. Nàng đã làm theo giao ước, chiếu theo yêu cầu của Thi Quỷ mà gọi.
Chỉ là... Trong tiếng gọi của nàng, ý nghĩa dường như đã khác đi nhiều.
Nàng không chỉ gọi một lần mà đã gọi đến hai lần. Và... Vẫn còn tiếp tục gọi.
“Sư phụ!”.
“Sư phụ!”.
“Sư phụ!”.
“Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ...!”.
Một tiếng rồi lại một tiếng, một câu lại nhanh hơn một câu, cuối cùng, tất cả được họp lại thành một tràng dài.
Lạc Lâm, nàng càng gọi thì giọng càng to, tiếng lại càng rõ. Để rồi sau đó, sau tất cả, nước mắt nàng đã chảy xuống, thấm ướt đôi mi, lăn dài trên má...
Nàng đã khóc rồi.
Bình luận truyện