Phù Thiên Ký
Chương 65: Tin mừng
...
Thần sắc Lăng Mị lập tức xấu đi. Nàng nói, giọng lạnh đi mấy phần:
"Vương Chi, ngươi nói thế là sao? Ý là bảo trước giờ ta rất xấu xa phải không?".
"Còn không". - Vương Chi đáp ngay, tuy nhiên đó chỉ là lời nói thầm. Thực tế thì ngoài mặt hắn đã lắc đầu phủ nhận: "Sư phụ, ta không có ý đó. Trong lòng ta thì sư phụ là một người rất rất tốt, trước kia cũng thế mà bây giờ cũng vậy. Sở dĩ ta nói như vừa rồi là có nguyên do cả. Người nhớ lại coi, từ lúc ta trở thành đệ tử của người thì có bao giờ người mang tin mừng gì tới cho ta đâu...".
"Trong lòng ngươi ta thật sự rất tốt sao?".
"Rất tốt". Gật đầu khẳng định, sau đó, thấy chưa đủ, Vương Chi bổ sung thêm: "Tốt đến độ khiến cho ta phải thường xuyên xúc động".
Tức giận, oán than, uất ức,... cũng là xúc động nha.
Cũng chẳng rõ Lăng Mị có hiếu được hàm ý "xúc động" của Vương Chi hay không, chỉ thấy hiện giờ thần sắc nàng đã trở lại bình thường. Đảo mắt nhìn Vương Chi từ đầu tới chân, nàng đột nhiên hỏi:
"Vương Chi, Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công của ngươi đã luyện tới đâu rồi?".
"Cái này sao?". Vương Chi nghĩ ngợi một chút, đáp: "Hình như là sắp đột phá giai đoạn trung kỳ tầng thứ nhất rồi".
"Vậy còn sát thứ hai?".
"Vô Hình Kiếm Khí hả? Có lẽ là đại thành rồi".
Lăng Mị: "...".
...
Mắt thấy Lăng Mị tự dưng đứng im lặng chẳng nói năng gì, hơn nữa nét mặt dường như còn rất khó coi, Vương Chi ngỡ là nàng bất mãn vì tiến độ tu luyện của hắn, bất giác giọng trở nên buồn bã:
"Sư phụ, có phải ta tu luyện quá chậm không?".
Chậm?
Nghe lời nói rồi lại nhìn đến gương mặt buồn rầu của hắn, Lăng Mị thật sự có xúc động muốn giơ chân lên đá cho hắn một phát. Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công là do nàng đoạt được nên tất nhiên cũng đã bỏ công tìm hiểu kỹ. Sau một thời gian dài nghiên cứu và tu luyện, nàng đúc ra một kết luận: bộ công pháp này chỉ dành cho những kẻ được xem là thiên tài trong thiên tài. Tại sao ư? Đơn giản là vì nó quá khó luyện. Từ nhỏ, Lăng Mị nàng vẫn thường được sư phụ khen ngợi là một thiên tài ngàn năm có một trong giới tu đạo, ấy vậy mà để luyện tầng thứ nhất của Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công đến giai đoạn trung kỳ nàng đã mất đúng bốn năm ròng. Tính ra thì vừa đúng bằng với số thời gian của Vương Chi, thế nhưng... khi tu luyện nó thì nàng vẫn còn là một tu sĩ Linh châu cảnh đệ cửu trọng!
Nghĩ đi, một tu sĩ Linh châu cảnh đệ cửu trọng thì có bao nhiêu tài bảo, bao nhiêu kinh nghiệm? Tuyệt đối không phải những thứ mà một tên tu sĩ nhỏ nhoi như Vương Chi có khả năng so sánh! Đừng nói một, dù có là một ngàn hay một vạn cũng không thể!
Nhưng thực tế đâu này?
Tên tu sĩ nhỏ nhoi Vương Chi kia đã đuổi kịp tốc độ tu luyện của nàng. Điều này có ý nghĩa gì?
Hắn giỏi hơn nàng!
Lại nói, ngoài tâm pháp thì hiển nhiên Lăng Mị cũng tu luyện các tuyệt kỹ của Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công: nhị thập nhất sát. Trong số đó, ở sát thứ hai là Vô Hình Kiếm Khí, nàng phải mất tận năm năm mới hoàn toàn nắm giữ được.
Còn Vương Chi thì sao?
Bốn năm!
Điều này có ý nghĩa gì?
Hắn không phải người!
"Đồ quái vật!".
Thầm mắng Vương Chi một câu cho bỏ tức, lúc này Lăng Mị mới lạnh nhạt lên tiếng:
"Tiến độ tu luyện của ngươi rất bình thường, không nhanh cũng không chậm".
Rõ ràng đây là một lời nhận xét sai sự thật và cố tình hạ thấp giá trị của Vương Chi. Đáng thương cho hắn, từ đầu đến cuối chẳng hề hay biết chút gì, vẫn đinh ninh rằng tiến độ tu luyện Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công của mình chỉ được xem là tạm chấp nhận được. Nhưng chính vì đinh ninh như thế nên hắn mới cảm thấy nó bình thường. Dù sao từ nhỏ hắn vốn đã bị nhận định là tư chất kém cỏi rồi. Nếu bây giờ Lăng Mị nói sự thật cho hắn biết, rằng hắn là một thiên tài còn hơn cả thiên tài thì khẳng định hắn sẽ nghĩ là nàng đang đem hắn ra đùa giỡn. Thiên tài ư? Luyện đan còn có thể chứ tu luyện thì... thật là hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Thở nhẹ một hơi, liên hệ đến chuyện "tin mừng" nọ, Vương Chi hướng về Lăng Mị, suy đoán:
"Sư phụ, chẳng lẽ tin mừng mà người nói có liên quan tới việc tu luyện của ta?".
"Xem như ngươi không ngốc".
Lăng Mị tiếp tục: "Vương Chi, ngươi nghe qua Ngũ phong chi chiến rồi chứ?".
Ngũ phong chi chiến?
Thoáng hồi tưởng, Vương Chi gật đầu: "Có. Nghe nói nó là cuộc thi đấu giữa các đệ tử tinh anh của năm đại chủ phong, được tổ chức mười lăm năm một lần".
"Ngươi nói không sai, nhưng chưa đủ". Lăng Mị trình bày cặn kẽ: "Cách mười lăm năm, Yêu Tông sẽ tổ chức Ngũ phong chi chiến một lần. Cuộc thi này có hai mục đích: thứ nhất là để xác định thứ tự ưu tiên trong việc thụ hưởng tài nguyên cũng như các phúc lợi khác của tông môn, thứ hai là nhằm chọn ra những đệ tử xuất sắc nhất cho Tông môn chi chiến diễn ra vào năm năm sau đó. Về phần Tông môn chi chiến là gì thì tạm thời ngươi không cần biết. Còn giờ, ta sẽ nói qua một ít quy tắc của Ngũ phong chi chiến...".
"... Theo quy định, mỗi chủ phong sẽ chọn ra sáu đệ tử tham gia Ngũ phong chi chiến. Hạn chế duy nhất đối với các đệ tử dự thi là tuổi không được quá ba mươi. Về phần công pháp, pháp khí thì chỉ cần không phải tà công tà vật thì tông môn cũng chẳng quản...".
...
Sau một hồi giảng giải cặn kẽ, Lăng Mị hướng Vương Chi hỏi:
"Ngươi đã nhớ kỹ hết rồi chứ?".
Nhẹ gật đầu, Vương Chi đáp: "Đã nhớ hết".
"Nhưng mà sư phụ...". - Trong lòng ngờ vực, Vương Chi nói tiếp - "... Người nói với ta những điều này, không phải là muốn ta đi tham gia Ngũ phong chi chiến đó chứ?".
"Không phải ngươi thì chẳng lẽ ta đi?". - Lăng Mị hơi bất mãn - "Ngươi nghĩ ta thừa hơi rỗi việc lắm hay sao mà tự dưng chạy tới kể chuyện cho ngươi nghe?".
"Sư phụ, nhưng mà ta... tu vi của ta rất thấp".
Lăng Mị không cho là đúng: "Theo ta biết thì những đệ tử tham gia Ngũ phong chi chiến đều chỉ có tu vi Linh tuyền cảnh. Vương Chi, chẳng phải ngươi cũng đã đột phá Linh tuyền cảnh đấy thôi".
"Sư phụ, vậy những đệ tử kia ở giai đoạn nào của Linh tuyền cảnh?".
"Cao nhất là Linh tuyền cảnh đại viên mãn, thấp nhất thì là Linh tuyền cảnh trung kỳ".
"Sư phụ". - Gương mặt Vương Chi hơi co lại -"Đệ tử của người chỉ vừa mới đột phá Linh tuyền cảnh cách đây mấy hôm a".
"Ừ, thì coi như ngươi chấp bọn họ một hai cảnh giới đi".
C-Chấp?
H-Hắn... Vương Chi hắn tài giỏi như vậy sao?
"Sư phụ à...". - Vương Chi làm ra vẻ đau khổ - "... Đệ tử của người là một tu sĩ rất rất bình thường. Người bảo ta đi vay mượn bọn họ thì còn được chứ đường đường chính chính mà đánh nhau thì... Ta thật sự là đánh không lại đâu".
"Cốp!".
"A ui!".
"Sư phụ, sao tự nhiên lại gõ lên đầu ta?".
"Tự nhiên? Tự nhiên cái cục đá!".
Thần sắc tức giận, Lăng Mị chỉ vào Vương Chi, mắng:
"Vương Chi, nói thế nào thì ngươi cũng là đệ tử chân truyền của ta, vậy mà lại sợ đầu sợ đuôi như thế. Đánh không lại? Ngươi còn chưa biết đối phương dài ngắn tròn béo ra sao thì đã nhụt chí như vậy rồi, thử hỏi nếu sau này gặp phải cường địch sẽ ra sao đây? Ngươi tính quỳ xuống van xin phải không? Nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ đi, thật là thảm hại! Ngươi khiến cho ta cảm thấy rất xấu hổ đấy!".
Thần sắc Lăng Mị lập tức xấu đi. Nàng nói, giọng lạnh đi mấy phần:
"Vương Chi, ngươi nói thế là sao? Ý là bảo trước giờ ta rất xấu xa phải không?".
"Còn không". - Vương Chi đáp ngay, tuy nhiên đó chỉ là lời nói thầm. Thực tế thì ngoài mặt hắn đã lắc đầu phủ nhận: "Sư phụ, ta không có ý đó. Trong lòng ta thì sư phụ là một người rất rất tốt, trước kia cũng thế mà bây giờ cũng vậy. Sở dĩ ta nói như vừa rồi là có nguyên do cả. Người nhớ lại coi, từ lúc ta trở thành đệ tử của người thì có bao giờ người mang tin mừng gì tới cho ta đâu...".
"Trong lòng ngươi ta thật sự rất tốt sao?".
"Rất tốt". Gật đầu khẳng định, sau đó, thấy chưa đủ, Vương Chi bổ sung thêm: "Tốt đến độ khiến cho ta phải thường xuyên xúc động".
Tức giận, oán than, uất ức,... cũng là xúc động nha.
Cũng chẳng rõ Lăng Mị có hiếu được hàm ý "xúc động" của Vương Chi hay không, chỉ thấy hiện giờ thần sắc nàng đã trở lại bình thường. Đảo mắt nhìn Vương Chi từ đầu tới chân, nàng đột nhiên hỏi:
"Vương Chi, Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công của ngươi đã luyện tới đâu rồi?".
"Cái này sao?". Vương Chi nghĩ ngợi một chút, đáp: "Hình như là sắp đột phá giai đoạn trung kỳ tầng thứ nhất rồi".
"Vậy còn sát thứ hai?".
"Vô Hình Kiếm Khí hả? Có lẽ là đại thành rồi".
Lăng Mị: "...".
...
Mắt thấy Lăng Mị tự dưng đứng im lặng chẳng nói năng gì, hơn nữa nét mặt dường như còn rất khó coi, Vương Chi ngỡ là nàng bất mãn vì tiến độ tu luyện của hắn, bất giác giọng trở nên buồn bã:
"Sư phụ, có phải ta tu luyện quá chậm không?".
Chậm?
Nghe lời nói rồi lại nhìn đến gương mặt buồn rầu của hắn, Lăng Mị thật sự có xúc động muốn giơ chân lên đá cho hắn một phát. Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công là do nàng đoạt được nên tất nhiên cũng đã bỏ công tìm hiểu kỹ. Sau một thời gian dài nghiên cứu và tu luyện, nàng đúc ra một kết luận: bộ công pháp này chỉ dành cho những kẻ được xem là thiên tài trong thiên tài. Tại sao ư? Đơn giản là vì nó quá khó luyện. Từ nhỏ, Lăng Mị nàng vẫn thường được sư phụ khen ngợi là một thiên tài ngàn năm có một trong giới tu đạo, ấy vậy mà để luyện tầng thứ nhất của Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công đến giai đoạn trung kỳ nàng đã mất đúng bốn năm ròng. Tính ra thì vừa đúng bằng với số thời gian của Vương Chi, thế nhưng... khi tu luyện nó thì nàng vẫn còn là một tu sĩ Linh châu cảnh đệ cửu trọng!
Nghĩ đi, một tu sĩ Linh châu cảnh đệ cửu trọng thì có bao nhiêu tài bảo, bao nhiêu kinh nghiệm? Tuyệt đối không phải những thứ mà một tên tu sĩ nhỏ nhoi như Vương Chi có khả năng so sánh! Đừng nói một, dù có là một ngàn hay một vạn cũng không thể!
Nhưng thực tế đâu này?
Tên tu sĩ nhỏ nhoi Vương Chi kia đã đuổi kịp tốc độ tu luyện của nàng. Điều này có ý nghĩa gì?
Hắn giỏi hơn nàng!
Lại nói, ngoài tâm pháp thì hiển nhiên Lăng Mị cũng tu luyện các tuyệt kỹ của Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công: nhị thập nhất sát. Trong số đó, ở sát thứ hai là Vô Hình Kiếm Khí, nàng phải mất tận năm năm mới hoàn toàn nắm giữ được.
Còn Vương Chi thì sao?
Bốn năm!
Điều này có ý nghĩa gì?
Hắn không phải người!
"Đồ quái vật!".
Thầm mắng Vương Chi một câu cho bỏ tức, lúc này Lăng Mị mới lạnh nhạt lên tiếng:
"Tiến độ tu luyện của ngươi rất bình thường, không nhanh cũng không chậm".
Rõ ràng đây là một lời nhận xét sai sự thật và cố tình hạ thấp giá trị của Vương Chi. Đáng thương cho hắn, từ đầu đến cuối chẳng hề hay biết chút gì, vẫn đinh ninh rằng tiến độ tu luyện Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công của mình chỉ được xem là tạm chấp nhận được. Nhưng chính vì đinh ninh như thế nên hắn mới cảm thấy nó bình thường. Dù sao từ nhỏ hắn vốn đã bị nhận định là tư chất kém cỏi rồi. Nếu bây giờ Lăng Mị nói sự thật cho hắn biết, rằng hắn là một thiên tài còn hơn cả thiên tài thì khẳng định hắn sẽ nghĩ là nàng đang đem hắn ra đùa giỡn. Thiên tài ư? Luyện đan còn có thể chứ tu luyện thì... thật là hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Thở nhẹ một hơi, liên hệ đến chuyện "tin mừng" nọ, Vương Chi hướng về Lăng Mị, suy đoán:
"Sư phụ, chẳng lẽ tin mừng mà người nói có liên quan tới việc tu luyện của ta?".
"Xem như ngươi không ngốc".
Lăng Mị tiếp tục: "Vương Chi, ngươi nghe qua Ngũ phong chi chiến rồi chứ?".
Ngũ phong chi chiến?
Thoáng hồi tưởng, Vương Chi gật đầu: "Có. Nghe nói nó là cuộc thi đấu giữa các đệ tử tinh anh của năm đại chủ phong, được tổ chức mười lăm năm một lần".
"Ngươi nói không sai, nhưng chưa đủ". Lăng Mị trình bày cặn kẽ: "Cách mười lăm năm, Yêu Tông sẽ tổ chức Ngũ phong chi chiến một lần. Cuộc thi này có hai mục đích: thứ nhất là để xác định thứ tự ưu tiên trong việc thụ hưởng tài nguyên cũng như các phúc lợi khác của tông môn, thứ hai là nhằm chọn ra những đệ tử xuất sắc nhất cho Tông môn chi chiến diễn ra vào năm năm sau đó. Về phần Tông môn chi chiến là gì thì tạm thời ngươi không cần biết. Còn giờ, ta sẽ nói qua một ít quy tắc của Ngũ phong chi chiến...".
"... Theo quy định, mỗi chủ phong sẽ chọn ra sáu đệ tử tham gia Ngũ phong chi chiến. Hạn chế duy nhất đối với các đệ tử dự thi là tuổi không được quá ba mươi. Về phần công pháp, pháp khí thì chỉ cần không phải tà công tà vật thì tông môn cũng chẳng quản...".
...
Sau một hồi giảng giải cặn kẽ, Lăng Mị hướng Vương Chi hỏi:
"Ngươi đã nhớ kỹ hết rồi chứ?".
Nhẹ gật đầu, Vương Chi đáp: "Đã nhớ hết".
"Nhưng mà sư phụ...". - Trong lòng ngờ vực, Vương Chi nói tiếp - "... Người nói với ta những điều này, không phải là muốn ta đi tham gia Ngũ phong chi chiến đó chứ?".
"Không phải ngươi thì chẳng lẽ ta đi?". - Lăng Mị hơi bất mãn - "Ngươi nghĩ ta thừa hơi rỗi việc lắm hay sao mà tự dưng chạy tới kể chuyện cho ngươi nghe?".
"Sư phụ, nhưng mà ta... tu vi của ta rất thấp".
Lăng Mị không cho là đúng: "Theo ta biết thì những đệ tử tham gia Ngũ phong chi chiến đều chỉ có tu vi Linh tuyền cảnh. Vương Chi, chẳng phải ngươi cũng đã đột phá Linh tuyền cảnh đấy thôi".
"Sư phụ, vậy những đệ tử kia ở giai đoạn nào của Linh tuyền cảnh?".
"Cao nhất là Linh tuyền cảnh đại viên mãn, thấp nhất thì là Linh tuyền cảnh trung kỳ".
"Sư phụ". - Gương mặt Vương Chi hơi co lại -"Đệ tử của người chỉ vừa mới đột phá Linh tuyền cảnh cách đây mấy hôm a".
"Ừ, thì coi như ngươi chấp bọn họ một hai cảnh giới đi".
C-Chấp?
H-Hắn... Vương Chi hắn tài giỏi như vậy sao?
"Sư phụ à...". - Vương Chi làm ra vẻ đau khổ - "... Đệ tử của người là một tu sĩ rất rất bình thường. Người bảo ta đi vay mượn bọn họ thì còn được chứ đường đường chính chính mà đánh nhau thì... Ta thật sự là đánh không lại đâu".
"Cốp!".
"A ui!".
"Sư phụ, sao tự nhiên lại gõ lên đầu ta?".
"Tự nhiên? Tự nhiên cái cục đá!".
Thần sắc tức giận, Lăng Mị chỉ vào Vương Chi, mắng:
"Vương Chi, nói thế nào thì ngươi cũng là đệ tử chân truyền của ta, vậy mà lại sợ đầu sợ đuôi như thế. Đánh không lại? Ngươi còn chưa biết đối phương dài ngắn tròn béo ra sao thì đã nhụt chí như vậy rồi, thử hỏi nếu sau này gặp phải cường địch sẽ ra sao đây? Ngươi tính quỳ xuống van xin phải không? Nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ đi, thật là thảm hại! Ngươi khiến cho ta cảm thấy rất xấu hổ đấy!".
Bình luận truyện