Phù Thiên Ký

Chương 723: Như ong vỡ tổ, như kiến tan đàn



Thi Quỷ, hắn đương nhiên biết rõ căn nguyên. Không thế nào được khi chính hắn là người đã một tay tạo ra cục diện hiện giờ.

Trước đó, Thi Quỷ hắn đâu phải vô duyên vô cớ gánh chịu thương tổn, diễn kịch cho người xem. Đều có dụng ý cả đấy.

Sau cuộc chiến dây dưa chật vật với Bát Đại Long Tướng, thân thể hắn đúng là đã chảy đầy máu, nhưng số máu tươi kia, đọng lại không chỉ trên mình hắn mà còn dính trên da thịt địch nhân. Tương tự, tung liên tiếp mười ba chưởng đánh với Kỷ Vương, ý đồ cũng là như thế, lưu lại máu tươi.

Khuất tất, nó nằm ở đấy. Bên trong những vệt máu tưởng chừng vô hại kia, nó vốn chứa đựng huyền cơ. Không nhiều, chỉ duy nhất một giọt trên mỗi một người. Một giọt máu vô cùng đặc biệt được âm thầm trộn lẫn vào.

Sinh mệnh chi huyết, đấy là danh tự của nó. Còn về công dụng...

Như đang thấy, loại linh huyết này có thể dẫn động thiên kiếp đánh xuống.

Từ xưa tới nay, tu sĩ phàm muốn đột phá vào chân nhân cấp bậc thì ắt phải trải qua thiên kiếp tẩy lễ. Muốn tránh căn bản là viễn vông, chẳng khác nào người si nói mộng. Dựa trên nguyên tắc bất di bất dịch ấy, ba năm trong mật cảnh, Thi Quỷ đã bắt đầu tạo ra sinh mệnh chi huyết. Cách thức thì chính là chiếu theo một bí pháp trong vô số ký ức mà hắn sở hữu từ mười vạn sinh linh bản nguyên, dùng chính tinh huyết của mình ngày đêm tế luyện.

Quá trình này, nếu cho rằng đơn giản thì thật sai lầm. Hoàn toàn trái lại, Thi Quỷ đã phải bỏ ra một cái giá rất lớn. Không những chấp nhận tổn hao thọ nguyên mà hắn còn xuất ra nguyên thần, sử dụng hồn lực để nuôi dưỡng những giọt sinh mệnh chi huyết kia. Chẳng ngoa khi nói bây giờ, sau ba năm dùng chính thọ nguyên và linh hồn lực lượng nuôi nấng, đám sinh mệnh chi huyết ấy đã có đầy đủ linh tính, thêm mỗi bản nguyên chi mệnh nữa liền trở thành một sinh linh thật sự.

Tất nhiên đấy chỉ là nếu, chứ trên thực tế, chuyện đó căn bản là không thể xảy ra. Bản nguyên chi mệnh, ngoại trừ Thần thì chẳng ai tạo được. Duy mỗi Thần mới có năng lực sáng tạo sinh mệnh, bằng như Thi Quỷ, hắn bất quá đi mô phỏng sinh mệnh chính mình một cách thô thiển.

Nhưng, quan trọng gì chứ? Đối với Thi Quỷ thì chỉ cần mô phỏng sinh mệnh chính mình ở mức thô thiển như vậy là đủ rồi. Mục đích của hắn vốn đâu phải tạo ra sinh mệnh cái gì, bất quá để giết người mà thôi.

Tàn sát sinh linh, đấy mới là việc hắn cần làm.

...

Ba năm trước, Thi Quỷ hắn đáng ra đã có thể tiến hành đột phá, nhưng hắn trì hoãn. Nguyên do là bởi hắn không muốn lấy Càn Khôn Đại Na Di và Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết làm nền tảng để tiến vào chân nhân cấp bậc. Thay vì Hồn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di thì hắn muốn dùng Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công dẫn động thiên kiếp hàng lâm hơn.

Phải biết từ phàm nhân tiến vào chân nhân là một bước chuyển mình cực kỳ to lớn, có ý nghĩa không thể miễn bàn. Trong quá trình lột xác này, phàm bất cứ một chi tiết nhỏ nhặt nào cũng đều trở nên trọng yếu, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thành tựu mai sau.

"Lệch một li, đi một dặm", Thi Quỷ, hắn không cho phép mình dễ dãi. Càn Khôn Đại Na Di và Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết, chúng là gì chứ? Loại công pháp phàm tục này há có khả năng so bì với Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công - công pháp do Ma Bôi - kẻ ở cấp bậc Thần vương - tiêu tốn hơn trăm vạn năm nghiền ngẫm mới sáng tạo nên?

Chênh lệch tầm đó, nó còn hơn cả trời với đất!

Thi Quỷ, hắn không thể đột phá bằng Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di, dùng dẫn động thiên kiếp nhất định phải là Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công!

Kiếp lực mạnh hơn cũng tốt, hung hiểm nhiều hơn cũng được, Thi Quỷ hắn cam tâm tình nguyện gánh chịu. Chỉ cần hắn có thể tạo ra được một linh anh tiềm năng khủng bố, uy lực kinh thiên, như vậy là đủ rồi...

Ý nguyện của Thi Quỷ, nó là như thế đó. Cái hắn hướng tới là những gì mạnh nhất, cường nhất. Hắn không mong kéo dài thời gian, gặm nhấm nỗi đau mà chờ đợi ngày báo thù rửa hận.

Chính vì lẽ ấy, hắn đem máu huyết của mình ra tế luyện, chấp nhận tổn hao thọ nguyên và linh hồn lực lượng để nuôi dưỡng, tạo nên sinh mệnh chi huyết mang khí tức của mình. Với loại linh huyết này, thời điểm hắn đột phá, nếu giữ trong thể nội thì thôi, một khi tung ra, tất chịu kiếp lôi oanh đỉnh.

Thiên kiếp là không thể tránh. Sinh mệnh chi huyết dù chưa phải chân chính sinh linh nhưng do sở hữu thọ nguyên và linh hồn lực lượng từ Thi Quỷ nên tất cả đều phải cùng chung kết cục với hắn, hứng chịu kiếp lôi. Với những kiếp lôi tương đồng này, hắn có thể dùng để tru sát muôn vạn sinh linh, hấp thu tinh huyết...

Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công, nó chẳng phải công pháp mà là một con quái vật. Cái nó cần là máu huyết. Để tu luyện nó, nhất định phải có máu. Muốn dùng nó để dẫn động thiên kiếp, đột phá vào cảnh giới Linh anh, máu huyết cần đến lại càng nhiều hơn.

Một trăm? Một ngàn?

Quá ít. Con số phải là hàng chục vạn, hơn nữa còn phải là tu sĩ kia!

Hàng chục vạn sinh linh, lại còn là tu sĩ, có được không hề dễ. Tuy nhiên, khó khăn nhất vẫn là thời điểm. Theo như nội dung Ma Bôi đề cập bên trong công pháp thì số tinh huyết kia, chúng bắt buộc phải lấy từ trên thân thể xuống rồi hấp thu ngay chứ chả phải thu thập, bảo quản chờ sử dụng. Nói cách khác, thời điểm đột phá, dẫn động kiếp lực hàng lâm thì cũng là lúc phải tàn sát sinh linh, hấp thu máu huyết...

Thời gian, nó quả ngắn lắm. Đừng nói một mình Thi Quỷ, dẫu gom hết những nữ nhân bên cạnh hắn lại, đồng tâm hiệp lực giúp hắn giết người thì cũng khó lòng kham nổi. Đấy là còn chưa kể bọn họ rất có khả năng sẽ phải chịu liên lụy, bị kiếp lực oanh kích.

Thi Quỷ không thể nhờ đám nữ nhân Nghinh Tử, Khổng Lăng, Âm Cơ,... thay mình giết người. Nó quá nguy hiểm, hơn nữa cũng khó lòng đáp ứng được số lượng. Nên nhớ, những kẻ cần giết là tu sĩ, bọn họ có năng lực phi hành, há đâu chịu đứng yên để bị người lấy mạng?

Thi Quỷ, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Sinh mệnh chi huyết, nó được tạo ra cho mục đích ấy.

Đương nhiên, số lượng mà Thi Quỷ tốn công tế luyện không chỉ có chín giọt được âm thầm lưu lại trên người Kỷ Vương và Bát Đại Long Tướng. Trong thể nội hắn, cất giữ vẫn còn một trăm bảy mươi mốt giọt nữa. Tất cả đều đang chờ được tung ra.

Đáng thương thay cho Kỷ Vương, cho Bát Đại Long Tướng, ngàn vạn ma binh ma tướng của đế đô và Oa Nha, mãi tận đến lúc này, khi tử địa đã cận kề mà bọn họ vẫn chưa hay biết chút gì.

Tại sao kiếp lôi lại nhắm vào mình mà đánh? Kỷ Vương không hiểu, đám thủ hạ của hắn thì lại càng mù tịt. Biện pháp ứng phó tình huống duy nhất bọn họ có thể làm ra hiện giờ chỉ đơn giản là thoái lui, tận lực kéo dãn khoảng cách với Thi Quỷ.

Chỉ là... hữu ích sao?

...

Trên thương khung, mây đen vẫn đó, sấm chớp vẫn vang và lôi kiếp, nó vẫn cứ tiếp tục giáng xuống.

Lần này hàng lâm là một đạo kiếp lôi màu tím, sức mạnh tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Linh anh đệ thất trọng sơ kỳ chi cảnh.

Lẽ tất nhiên, người hứng chịu không chỉ một mình Thi Quỷ. Tám giọt sinh mệnh chi huyết mà hắn đã đánh ra, chúng cũng phải đón nhận kiếp lôi oanh kích. Nói cách khác, Kỷ Vương và đám Bát Đại Long Tướng, một lần nữa, bọn họ lại chịu vạ lây.

Hoang mang, bực bội, bất an, sợ hãi, Kỷ Vương lẫn các thủ hạ, chín người như một, lúc này tâm tình ai nấy đều hỗn tạp vô cùng. Thứ mà bọn họ đang phải đối mặt chính là thiên kiếp! Đáng nói hơn là không chỉ duy nhất một đạo liền hết!

Lần đầu tiên uy năng kiếp lôi đã tương đương với tiêu chuẩn Linh anh đệ lục trọng hậu kỳ đại viên mãn, lần này đã tăng lên mức Linh anh đệ thất trọng sơ kỳ chi cảnh, vậy thì đạo kiếp lôi thứ ba nó sẽ có uy lực tới đâu? Đạo thứ tư, thứ năm, thứ sáu, chúng lại có uy năng cỡ nào?

Lạc Ninh và Bát Đại Long Tướng càng nghĩ càng sợ, nào dám chần chừ thêm nữa, lập tức hạ lệnh cho đại quân gấp rút tháo lui. Còn bản thân mình, bọn họ cũng vội vã độn quang phi hành. Cảnh tượng thật như ong vỡ tổ, như kiến tan đàn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện