Phù Thủy Chi Tâm

Chương 1-1



Editor: Tứ Phương Team

Trong đêm tối khi trăng đã lên cao, Tô Hi lặng lẽ mài đao.

Ở sâu trong phòng bếp ánh lửa màu xanh biếc yếu ớt nhen nhói, mặc trên người trường bào màu đen to rộng, đầu đội mũ phù thuỷ nhọn hoắt màu đen, quả thực cùng đêm tối như hòa lại làm một, điều duy nhất có thể làm cho người ta phát hiện ra dấu vết nàng tồn tại là ánh sáng lục quang phản xạ từ con dao phay trên tay nàng.

Bản thân là một phù thuỷ, trong đêm tối không lấy ma trượng nấu thuốc độc, lại cầm đá mài mài dao phay, tuyệt đối không phải bởi vì Tô Hi có tài đặc biệt gì.

Lí do nàng ngồi đây mài dao phải kể đến từ rất nhiều năm về trước.

Khi đó Tô Hi mới vừa thành niên rời thôn đi ra ngoài rèn luyện không bao lâu, đi ở trên đường liền bắt gặp tình cảnh chặn đường cướp bóc, người bị cướp không phải Tô Hi, mà là một nam tử mặc hoa phục, thân hình cao lớn khỏe mạnh.

Lúc ấy nam tử cầm trong tay một thanh kiếm dài cùng một đám đại hán mặt mày dữ tợn giằng co, đáng tiếc đối phương người đông thế mạnh, mặc dù thân thủ của hắn linh hoạt, nhưng vẫn bị bọn chúng bao vây. Nhìn đến quang cảnh trước mắt, trong lòng Tô Hi dâng lên lòng hăng hái, ma trượng vung lên, lập tức thi triển ma pháp, để những đại hán kia cho rằng chính mình là chuột, tiếp theo nàng kêu meo một tiếng, đám chuột kia lập tức kẹp chặt cái đuôi chạy trốn.

Mắt thấy nguy cơ được giải trừ, nam tử lập tức tiến lên cảm tạ Tô Hi đã hỗ trợ, dù có những vết thương chồng chất trên người nhưng vẫn như cũ không thể che dấu được khí chất cao quý và tướng mạo tuấn mỹ bất phàm. Từ nhỏ lớn lên ở thôn phù thuỷ, chưa từng thấy qua người thanh niên nào ưu tú như vậy, trong nháy mắt tình yêu như đóa hoa đang nở rộ, lập tức rơi vào bên trong bể tình, không còn cách nào có thể kiềm chế được.

Nam tử bày tỏ hắn là hoàng tử Mã Địch Khắc đến từ vương quốc Tắc Đỗ Văn, để đáp tạ ân tình của Tô Hi, muốn mời nàng đi vương cung Mã Địch Khắc làm khách, Tô Hi mới trải qua mối tình đầu, đương nhiên là gật đầu như giã tỏi rồi.

Ngay lúc đó nàng cho rằng chờ đợi ở bên hắn chính là tình yêu viên mãn nhất, nhưng đến hai năm sau, nàng mới biết được tình yêu là một chuyện không hề dễ dàng. Vương tử Tắc Đỗ Văn và công chúa nước láng giềng liên hôn, mà nàng lại ảm đạm rời đi vương cung Mã Địch Khắc, bởi vì đã vượt quá hai năm rèn luyện mà nàng lại không về lại thôn phù thuỷ, nên cuối cùng nàng không thể trở về được nữa, chỉ có thể đi vào sâu trong rừng rậm.

Nàng không còn mặc y phục màu hồng nhạt mình thích nữa, thay vào đó là trường bào màu đen to rộng, nàng cũng không còn cột nơ con bướm xinh đẹp lên trên đầu nữa, mà biến tóc mình thành màu trắng rồi dùng cỏ khô để trang trí, nàng vốn dĩ thích cùng người khác nói chuyện, nhưng giờ đây nàng lại dùng ma pháp dựng lên một khu vườn to lớn, xây lên những bức tường cao, dựng lên thạch tháp, nhốt chính mình ở bên trong, bất luận kẻ nào cũng không thể tiếp cận được.

Bên trong phạm vi đó, hiếm khi nghe được tiếng chim hót, càng đừng nói là nghe được tiếng người, ngày ngày đêm đêm đều là một mảnh tĩnh mịch, cũng làm tâm Tô Hi trở nên tĩnh mịch. Ngày thường, nàng ở trên mảnh đất kia trồng một ít rau dưa tự cung tự cấp, nếu có tiểu sinh vật ngu xuẩn không cẩn thận tới gần, buổi tối trên bàn cơm của nàng sẽ có nhiều hơn một món ăn. Nói cách khác là nhiều hơn một món thịt nướng, hoặc là canh thịt thơm ngon.

Tóm lại, dựa vào ma pháp nửa vời của mình, Tô Hi cảm thấy những ngày tháng trôi qua cũng không quá vất vả, nàng cảm giác sâu sắc mình chỉ cần luyện ma dược tốt hơn một chút, lừa các thiếu niên thiếu nữ vô tri mua dùng, lại qua mấy năm, nàng có thể sẽ trở thành một lão vu bà âm trầm tà ác, triệt triệt để để quên đi sai lầm phạm phải lúc còn trẻ.

Chỉ là Tô Hi không nghĩ tới, khi nàng chưa kịp trở thành lão vu bà tà ác thì phiền toái đã tìm tới cửa tới, nói đến phiền toái cũng không phải phiền toái lớn gì, chỉ là rau diếp của nàng bị người ăn trộm mà thôi, nhưng mà Tô Hi đối chuyện này cảm thấy rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.

Bây giờ nàng chỉ còn lại một mẫu đất này, trên mẫu đất thiếu chỗ để trồng trọt mà giờ đây còn bị người ta ăn trộm, thật làm người ta khó chịu.

Càng làm cho Tô Hi khó chịu chính là, nếu có ai can đảm dám xâm phạm địa bàn của nàng, nàng sẽ phát hiện ra đầu tiên, ở trên tháp cao thi triển ma pháp hung hăng giáo huấn đối phương. Nhưng mà lần này, phải một lúc sau nàng mới phát hiện ra rau diếp đã bị ăn trộm, nàng thật vất vả mới phát hiện ra thân ảnh đối phương ở vườn rau, muốn đánh cái mông đối phương đến nở hoa, lại phát hiện ma pháp của nàng không có tác dụng trên người tiểu tặc kia!

Mắt thấy rau diếp xanh biếc ngày một giảm bớt, Tô Hi không thể nhịn được nữa, nàng nghĩ về ma trượng, nghĩ đến thân hình cao lớn của đối phương, dùng ma trượng không lớn không nhỏ này đánh tới đánh lui chỉ sợ không đủ thống khoái, thế là nàng buồn rười rượi lấy ra con dao phay ở phòng bếp, đặc biệt tích cực mài dao.

Con dao mài vừa sắc bén vừa nhanh, một đao đụng đến cúc hoa đối phương, làm cúc hoa đối phương phun huyết, là một chuyện thích thú cơ nào! Sau khi cúc hoa phun huyết, ngồi cũng không xong nằm cũng không được, muốn ân ái cũng sẽ thống khổ vạn phần, cỡ nào làm người ta hả giận.

Nghĩ đến đây, Tô Hi không khỏi lộ ra nụ cười lạnh, cầm lấy con dao nhỏ ở dưới ánh đèn mơ hồ nhìn ánh sáng phản chiếu lập loè từ con dao, âm trầm cầm con dao nhỏ lén lút bước tới vườn rau.

Tô Hi trốn sau một cục đá to ở vườn rau, nín thở chờ đợi kẻ ăn trộm rau diếp xuất hiện, không bao lâu sau, bên trong vườn rau tối đen quả nhiên xuất hiện thanh âm sột sột soạt soạt.

Mặt trăng thẹn thùng tránh ở đằng sau đám mây, nửa che nửa lộ, đem ánh sáng nhàn nhạt rải ở trên người kẻ trộm rau diếp đang vui sướng gặm rau ăn, Tô Hi lén lút đi đến sau lưng đối phương, giơ cao dao phay hung hăng chém cúc hoa đối phương.

“Tiểu tặc, xem đao!”

Nói thì chậm, làm thì nhanh, kẻ trộm rau diếp lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xoay người lại, la lớn: “Tai thỏ đoạt dao sắc!”

Tô Hi sửng sốt một chút, còn không kịp tiêu hóa những lời này là ý tứ gì, liền thấy bạch quang chợt lóe, dao trên tay thế nhưng hoàn toàn vô pháp rơi xuống, nàng giương mắt lên xem, liền trông thấy tiểu tặc nằm rập xuống mặt đất, lấy một đôi tai thỏ trắng lông xù xù tung ra, không nghiêng không lệch kẹp lấy dao phay trong tay nàng.

Tai thỏ nhìn như không có trọng lượng, thế nhưng vững vàng chế ngụ dao phay, mặc cho nàng dùng sức lực thế nào, đều không thể lay động nửa phần. Tô Hi không thể tin nhìn đôi tai thỏ, thoạt nhìn không hề có lực sát thương nào, chỉ cảm thấy trong đầu là một mảnh hỗn loạn.

Nàng không tự chủ được buông lỏng chuôi đao ra, lui về sau hai bước, muốn làm rõ ràng đến tột cùng phát sinh chuyện gì, sau mấy ngày quan sát, nàng xác định rõ ràng kẻ ăn vụng rau diếp chính là “Người”, nhưng hiện tại, vì sao tiểu gia hỏa này lại xuất hiện tai thỏ?

Lúc này đôi tai thỏ kia cử động một chút, trong lúc Tô Hi thất thần, linh hoạt đến không thể tưởng tượng được, nhanh chóng ném dao phay đến một nơi xa, mà ánh quang lấp lánh trên lưỡi dao phay, nháy mắt hoàn toàn đi vào giữa vách tường vườn rau với khe đá, thân đao chịu lực đạo đánh sâu vào trong, run lên một hồi lâu mới dừng lại.

Tô Hi trừng lớn đôi mắt nhìn dao phay, lại quay đầu lại nhìn đôi tai kia, cằm thiếu chút nữa rớt đến trên mặt đất. Lúc này ánh trăng đột nhiên giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy đám mây kia ra, tức khắc ánh trăng tràn đầy trên đất, làm Tô Hi tránh cũng không thể tránh nhìn rõ kẻ trộm rau diếp trước mắt.

Đó là một người nam nhân, nam nhân có một đôi tai thỏ, nửa ngồi xổm thân mình, đôi tay đang cầm rau diếp đã gặm được một nửa, một đôi con ngươi xinh đẹp giống như hồng bảo thạch, vô tội nhìn về phía Tô Hi, làm trái tim nàng không tự chủ được run rẩy.

Trên đầu tai thỏ trắng như tuyết, hai tròng mắt hồng bảo hoàn toàn vô tội, dáng vẻ này cùng dáng vẻ thỏ trắng đáng yêu không khác lắm, nhưng bởi vì ánh trăng quá rõ ràng, Tô Hi thật sự không thể thuyết phục bản thân nam nhân trước mắt là con thỏ trắng.

Tuy hắn nửa ngồi xổm thân mình, nhưng Tô Hi lại có thể cảm giác ra thân hình nam nhân hẳn là cực kỳ cao lớn, mùa hè vào ban đêm, hắn chỉ mặc một cái áo không tay,vạt áo mở rộng, bởi vậy lồng ngực rộng lớn, độ cong duyên dáng của cơ ngực, cùng với cơ bụng mê người không chút bủn xỉn nào bày ra rõ ràng ở trước mắt nàng.

Cùng một dạng với màu tai thỏ, nam nhân một đầu tóc ngắn trắng như tuyết, thoạt nhìn rất mộng ảo, nhưng cùng màu lông trắng tuyết hoàn toàn bất đồng chính là, da thịt hắn màu đồng cổ xinh đẹp, như vậy da thịt cùng màu tóc, hắn mang theo tình thú dị quốc, ngũ quan thâm thúy phối hợp, hơn nữa một đôi mắt hồng bảo, thuần khiết đồng thời có mê hoặc ma mị.

Tô Hi há to miệng muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì mới tốt, sau khi hai người nhìn nhau một lúc lâu, nam nhân mới lộ ra vẻ mặt khờ dại tươi cười, đem rau diếp trong tay nhét vào ngực nàng, vui sướng nói: “Chào buổi tối, ta là Phổ Tư! Muốn cùng nhau ăn rau diếp sao?”

Lời nói ngu ngố này của Phổ Tư đã đánh vỡ mê man trong đầu Tô Hi, cuối cùng nàng cũng nổi trận lôi đình rống giận: “Tên ăn vụng rau diếp, ta nhất định phải khiến ngươi trả giá thật lớn!”

Tô Hi hung hăng ném rau diếp sang một bên, gió lớn bỗng nhiên quét tới, thổi bay áo choàng to đen rộng của nàng, phù hợp với nét mặt khủng bố cùng khẩu khí, khiến cho bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn của nàng có vài phần dọa người. Nhưng khi Phổ Tư nghe nàng rống giận xong, chỉ là hoang mang ngẩng đầu lên trời, tai thỏ hơi hơi đong đưa, có chút vô tội cùng rối rắm hỏi: “Một cây rau diếp một đồng vàng còn chưa đủ sao?”

Tô Hi sửng sốt một chút, mới thình lình nhớ tới lần trước nàng đi trong vườn rau, không hiểu nhặt được một túi đồng vàng, không bao lâu, nàng liền phát hiện rau diếp bị ăn vụng?? Chẳng lẽ những đồng vàng đó, chính là tiền con thỏ này mua rau diếp?

Gia hỏa này thế nhưng lại ném đồng vàng xuống vườn, hắn cho rằng nàng sẽ biết đó là dùng để mua rau diếp sao, thật sự không thể hiểu được, nghĩ đến đây, Tô Hi đột nhiên hiểu được càng phát hỏa: “Rau diếp của ta không phải cứ dùng tiền là có thể mua được!”

Phổ Tư chớp chớp đôi mắt hồng bảo thạch, lỗ tai sột sột soạt soạt ma xát nhau một chút, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, mở miệng nói: “Ngươi hẳn sẽ không phải bảo thê tử ta sinh con, sau đó đưa hài tử giao cho ngươi chứ?”

Gì? Cái gì đem hài tử giao cho nàng? Tô Hi lần thứ hai bị hắn làm cho nhảy lên, nhưng thật nhanh, nàng liền nghĩ đến chuyện tình đã phát sinh trên người phù thuỷ nào đó.

Thật lâu thật lâu trước kia, một vị thê tử đang mang thai đột nhiên rất muốn ăn rau diếp ở vườn rau phụ cận, trượng phu của nàng liền chạy tới trộm rau diếp cho nàng ăn, vô tình vườn rau diếp kia là của một người phù thuỷ, phù thuỷ phát hiện có người trộm rau diếp thì rất tức giận, vì muốn phù thuỷ hết tức giận, trượng phu không thể không đáp ứng yêu cầu của phù thuỷ, đưa hài tử vừa sinh hạ cho phù thuỷ nuôi nấng.

Lại nói tiếp, Tô Hi có thể lý giải tâm tình phù thuỷ kia, phù thủy sống một mình rất tịch mịch, nhưng mà tiếp xúc với người ngoài liền bị người khác lợi dụng, khả năng đã chịu phản bội. Nếu có thể có một hài tử, dựa theo ý nghĩ của mình nuôi nấng lớn lên, cả đời tịch mịch này ít nhất có người làm bạn, không đến nỗi một mình chết đi.

Nghĩ đến đây, Tô Hi bắt đầu tự hỏi, có lẽ có một hài tử là một lựa chọn không tồi, nàng muốn có hài tử, có cái hài tử so đồng vàng càng có giá trị hơn.

Nhưng nàng còn chưa có mở miệng, Phổ Tư lại chính mình thở dài, lắc lắc đầu nói: “Nhưng mà sau khi đứa bé kia lớn lên lại hại chết phù thuỷ, kết cục này chỉ sợ không tốt lắm??”

Nghe được lời nói của đối phương, trên mặt Tô Hi không tự chủ được lộ ra ba hắc tuyến, lửa giận trong lòng càng lớn hơn: “Sau khi thê tử ngươi sinh nở xong, liền đưa hài tử giao cho ta! Bằng không ta sẽ nguyền rủa ngươi, nguyền rủa thê tử cùng hài tử của ngươi, hơn nữa còn nguyền rủa đến chết mới thôi!”

Phổ Tư cúi đầu, không nói một câu. Tô Hi cho rằng hắn bị thái độ của mình dọa sợ rồi, nhìn bộ dáng hắn điềm đạm đáng yêu, nàng đột nhiên nảy sinh áy náy, nào biết hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, tai trong đỏ bừng rất là e lệ nói: “Kỳ thật?? Kỳ thật ta vẫn là một xử nam, không có làm lớn bụng mẫu thỏ, Tiểu Thỏ Thỏ tạm thời giao không được??”

“Đã không có lão bà, ngươi còn đề nghị cái ý kiến này làm gì! Đồ con thỏ vô lại!”

Tô Hi đánh một chưởng lên cái trán của Phổ Tư, hắn che cái đầu bị đánh lại, rũ lỗ tai nhìn về phía Tô Hi, trong mắt hồng hồng lóe lệ quang, mặt đầy ủy khuất, thoạt nhìn giống như thỏ con bị khi dễ.

Trong nháy mắt đó, Tô Hi đột nhiên cảm thấy trong lòng mình nảy mầm ra một cổ xúc động, rất muốn sờ sờ lỗ tai cùng đầu hắn, trấn an hắn một chút, không biết tóc của hắn có giống như tai thỏ mềm mại như trong tưởng tượng hay không.

Ưm?? Thật mềm, bộ lông tinh tế sờ lên sạch sẽ lại mềm mại, không nghĩ tới một con thỏ cường tráng khỏe mạnh có thể như vậy, lại có lông tóc cùng lỗ tai mềm mại đáng yêu như thế??

Từ từ, nàng đang làm cái gì!

Ở nội tâm Tô Hi vang lên chuông cảnh báo, mới thình lình phát hiện tay mình đang sờ loạn một lúc ở trên đầu hắn, con thỏ kia mang vẻ mặt tùy ý nàng chà đạp, giống như bị nàng xoa bóp là chuyện đương nhiên. Tô Hi sợ tới mức lập tức thu hồi tay, nào biết Phổ Tư bỗng nhiên đứng dậy nói: “Đúng rồi, chúng ta có thể tự mình sinh! Người khác sinh hài tử có thể gặp nguy hiểm, nhưng tự mình sinh ra an toàn hơn nhiều!”

“Cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện