Phù Vân Hoa
Chương 60: Mỗi sự ra đi luôn có sự chờ đợi
Tâm Sai kiếm cứa vào Ma đao, âm thanh ken két rung chuyển trời đất. Họ tựa như hai cổ máy không có tri giác, bản năng lao vào nhau hủy diệt. Ma Vương xoay cổ tay, chuyển hướng đem lưỡi sắt chém vào cánh tay Minh Bảo. Bảo Bảo không lùi kịp liền đổ máu. Xung quanh họ mù mịt những gốc rễ căn mạch, chẳng rõ là ai với ai, đơn thuần uốn éo rối vào nhau, vật lộn vồn vã. Khói bụi mịt mù, lưỡi kiếm váy máu, hơi thở tử thần…
- Tam đệ, đệ không đánh lại ta đây. Bỏ cuộc đi!
Minh Bảo nhìn vết thương mới nằm cạnh vết thương cũ, tay đưa lên quẹt vệt máu khô bên mép, mong lung trả lời
- Không thể. Trừ khi ngươi giết ta!
Ma Vương hừ một tiếng, không khách khí xuất chiêu, đem Minh Bảo chưởng văng ra, đập vào vách núi như quả tạ triệu cân, nửa hòn núi sụp đỗ. Minh Bảo từ hoang tàn đứng dậy, hình như cơ thể không còn cảm giác đau đớn.
- Ta không muốn giết đệ, dù sao cũng là cùng một cha!
Minh Bảo từ xa lắc đầu
- Huynh không có lựa chọn!
Ma Vương thực nổi đóa, lòng kiên nhẫn của hắn với đứa em này đã cạn đáy từ lâu. Ba ngày đêm rồi, lục giới bị họ phá nát rồi, còn chưa chịu nhận thua? Ma Vương quan sát đôi mắt quật cường, hạ quyết tâm nâng đại đạo lên
- Đây là đệ chọn, đừng kể tội ta với phụ thân, chỉ nên trách số ngươi là như vậy!
Ma Vương như cơn lốc xoáy ập đến, cuồn cuộn lôi phong. Ma đao lần này quả thật không nương tình, thẳng tấp hướng ngực Minh Bảo đâm tới. Hắn quyết tâm, hắn thật sẽ giết, giết, giết…
Ma Vương đột nhiên dừng lại khi mũi kiếm còn cách Minh Bảo không quá một phân
- Tại sao?
Ma Vương tay run run nhìn lưỡi đao của mình, ánh mắt bàng hoàng và dường như đã hiểu ra điều gì. Tố Minh Bảo bấy giờ mới cười
- Thái tử ẩn của huynh, ân huệ nguyên thần của đệ. Đại ca, huynh cũng biết mà, chúng ta là một, sinh ra vốn dĩ là một. Năm xưa phụ thân và bá bá chết thế nào, bây giờ đệ cùng huynh lại chết như vậy. Đừng sợ, chúng ta đi cùng nhau, sẽ không ai thấy cô đơn!
Lời vừa vứt, Tố Minh Bảo giơ tay lên, một ngôi sao lạc từ dãi Ngân Hà đột nhiên hiện ra. Ma Vực này nhị ca đã sửa lại, không cần khoa trương, không cần màu mè, vừa đủ lớn cho hai người là được rồi. Ma giới sẽ có Tiên giới trị, hắn không muốn phá hỏng cân bằng. Ma Vương ngửa đầu nhìn lên, có chút không tin vào mắt mình
- Đệ dám?
- Sao không dám?
Minh Bảo lạnh nhạt nói. Chết thôi mà, hắn trải qua nhiều lần rồi, không có gì to tác cả… Minh Bảo không có may mắn sống dài, sống hạnh phúc. Hắn không tìm ra kỳ tích của mình, không tìm ra!
Khép lại đôi mắt, ánh sáng của ngôi sao chói lòa rồi nó phát nổ! Trong ánh hào quang mang hơi thở cái chết, một bóng áo lam từ đâu bay vào. Hàng trăm vạn dặm phàm giới, tiên giới, ma giới, minh giới đều thấy được ánh sáng đó. Đẹp như thánh thần, hùng vĩ đến đáng sợ.
- Đây là…
Ma tộc và tiên môn đều đình chỉ, cùng quay mặt nhìn về nguồn sáng. Họ không biết lịch sử, cũng chưa từng chứng kiến nên chẳng hiểu ý nghĩa của nó là gì. Tố Linh đang đứng trên một ngọn đồi phương xa, tay bất giác ôm lấy bụng, mắt lệ trông đi. Có phải Minh Bảo không? Có phải chàng không? Thiếp vẫn chưa kịp nói chúng ta có một hài tử, vẫn chưa kịp nói ta yêu chàng, vẫn chưa kịp nói…
Trên đỉnh Kim Tinh, Tú Thanh ôm cây cột nhìn về cùng một hướng, con bé dụi mắt, đem lệ bội lên gò má đỏ ửng. Thanh nhi nói rồi, ta sẽ đợi lão quân! Ngài phải trở về đấy!
Ở Ma cung đỗ nát, Vân Ti Thiên cũng thấy ánh sáng trên đầu. Nàng từ ghế phượng đứng dậy, nhẹ nhàng ngâm đôi câu thơ:
- “Một ngày mỏi bước, quay đầu lại…Vàng tựa đá, tình tựa lá, héo rụng rơi cành…”
Có rất nhiều phiên bản được ghi chép về sự kiện năm đó. Có cái nói Tam điện hạ triệu hồi Ma vực, cùng Ma Vương đồng vu quy tận, Thái Hành lão quân không may bị hút chung vào. Có cái lại ghi Thái Hành lão quân đem chính sinh mệnh làm tế vật, triệu hồi Ma Vực tiêu diệt hai đại ma đầu nguy hiểm nhất lục giới. Một bản khác lại ghi Ma Vương bị Thái Hành lão quân và Tố Minh Bảo vây đánh, trước khi kiệt sức đem cả ba nhảy vào Ma vực.
Dù là phiên bản nào thì cái kết chung chính là ba người con cuối cùng của Ma Thần, đều biến mất ngày hôm đó.
Ma đế băng hà, Minh Bảo đoạn mệnh, Thái Hành cũng ra đi.
Ba cái kết tuy có phủ phàng nhưng đây là sự thật!
.
.
Nhiều năm sau đại chiến lịch sử, Tiên môn cùng Ma giới đều khôi phục, lại đối đầu nhau như xưa, lại trường kỳ tranh chấp…
Ngày và đêm vẫn luân chuyển
Xuân, hạ, thu, đông không sai lệch
Tháng tháng năm năm rồi cùng như nước chảy mây trôi…
Một hôm nọ Tố Linh có khách viếng thăm, là một tiểu tiên nga rất xinh đẹp của Kim Tinh môn. Nàng đem tới một cái rương to, đôi mắt trong veo nói với Tố Linh
- Tỷ tỷ, đây là kỳ tích. Có một người dặn dò muội sau khi hắn chết phải đưa nó cho tỷ!
Cô bé mỉm cười, cúi đầu rồi cứ vậy ra về. Tố Linh ngơ ngác đem cái rương mở ra. Vật nằm bên trong được gói vào vải lụa ấm áp. Nàng đưa tay sờ, thấy nó khẽ động
- Đây là trứng chim phượng.
Phong Trạch ngồi kế bên nhẹ nhàng lên tiếng. Hắn tiếp tục im lặng nhìn cô gái nhỏ năm nào nay đã hoàn toàn lớn, nàng ôm quả trứng vào lòng, lệ nhiều năm vốn khô giờ lại chảy…
.
.
Rồi một ngày khác, Phong Trạch có việc xuống phàm giới. Hắn tình cờ gặp được một thiếu nữ váy vàng sáng rực, nét mặt thanh thoát, nụ cười ung dung. Trong biển người mênh mông, hắn hoang mang đuổi theo bóng nàng, bắt được bàn tay cô gái ấy
- Thiên Thiên!
Cô gái nhìn hắn, nhẹ nhàng cười
- Công tử lầm người.
Phong Trạch lắc đầu. Hắn biết là nàng, thân xác không phải nhưng linh hồn là nàng.
- Tại sao nàng có Ma khí?
Cô gái mị mị cười
- Công tử muốn giết ta? Tu ma hay tu tiên thì có gì khác biệt? Công tử thỉnh tự trọng, ta là Lệ Lệ. Ngài nhầm người rồi!
Nàng khéo léo thu tay về, mất hút giữa biển người. Một ma đầu hộ vệ theo sau thấp thỏm hỏi
- Hoàng hậu, có cần xử lý tên kia không?
Ma Hậu khẽ cười, lắc lắc đầu
- Cố nhân, tuy duyên cạn nhưng còn chút nghĩa!
.
.
Nghe đồn trong lục giới nổi tiếng ba vị tài nữ.
Tố tiên tử ở Hoa Đông danh chấn thiên hạ, pháp thuật cao cường, lạnh lùng tôn quý. Nàng từng bước đi lên địa vị Minh tôn, trở thành bậc trưởng lão được trọng vọng của Tiên phái
Tú Thanh cô nương ở Kim Tinh là linh tinh đầu tiên được bái sư và nhập đạo. Từ đó tiên tắc thay đổi, có không ít phàm vật khác được bước vào hàng ngũ tiên nhân. Dáng người nàng nhỏ nhắn đáng yêu. Rất giỏi kiếm pháp và độc dược. Mặc dù bị dèm pha là một con chuột từ xó xĩnh chui ra nhưng Tú Thanh tiên nữ không bao giờ cúi đầu tự ti, nàng chứng minh cho họ thấy mình không hề thua kém bất cứ kẻ nào. Gia Lăng bà bà rất hài lòng, xem nàng là đồ đệ trân bảo.
Người cuối cùng chính là Ma Hậu đứng đầu Ma giới, chưởng quản Ma tộc thay cho chồng đã băng hà. Nàng thích mặc váy vàng, luôn rực rỡ như tiên nữ. Hành động sắc sảo, ứng xử khôn ngoan. Nhờ có Ma Hậu mà cuộc chiến Ma- Tiên trở nên ôn hòa chưa từng có.
Trùng hợp là ba nữ tử này đều không lấy chồng hay tái giá. Các nàng đều nói đang đợi một người. Cho dù đợi mãi mãi vẫn không bỏ cuộc. Ba cô gái đều có ba câu chuyện không tiếc lộ, họ giống đóa huệ trắng tinh khiết và trung tirnh. Chờ đợi một tình yêu, chờ đợi không cần biết là tuyệt vọng, vô vọng hay hy vọng…
.
.
Thiền gia gia đặt cuộn giấy xuống bàn, tấm tắc nói với Gia Lăng bà bà.
- Lão Ô lẩm cẩm mà không lục nghề. Hôm qua ta tìm được hắn, nhờ tiên đoán vận mệnh của mình. Nàng biết hắn nói sao không?
Gia Lăng lơ đễnh hỏi:
- Sao?
- E hèm, lão phán rằng “Tuổi già, xuân vẫn chưa qua. Tình còn dang dở với nàng Lăng Lăng”
Gia Lăng bà bà một phát giơ chân đạp Thiền thị xuống đất, phe phẩy bỏ đi. Lão chật vật vuốt râu bò dậy, xoa xoa cái mông đau. Í ới chạy đuổi theo. Trên bàn, cuộn giấy vẫn để mở, là bút tích năm đó của Ô Vân:
“Thiên mệnh một đường duyên lắc léo
Vừa kéo mạch Thần phụ sinh ra
Băng hà, đoạn mệnh, chia xa
Tam cục, tam kết, tam ngả
Hoa Sơn buồn bã khúc cầu hoàng
Đến nay chim phượng hết lang thang
Cố nhân còn đó mà duyên cạn
Xuôi cùng năm tháng, thiếp đợi chàng.”
[HẾT]
- Tam đệ, đệ không đánh lại ta đây. Bỏ cuộc đi!
Minh Bảo nhìn vết thương mới nằm cạnh vết thương cũ, tay đưa lên quẹt vệt máu khô bên mép, mong lung trả lời
- Không thể. Trừ khi ngươi giết ta!
Ma Vương hừ một tiếng, không khách khí xuất chiêu, đem Minh Bảo chưởng văng ra, đập vào vách núi như quả tạ triệu cân, nửa hòn núi sụp đỗ. Minh Bảo từ hoang tàn đứng dậy, hình như cơ thể không còn cảm giác đau đớn.
- Ta không muốn giết đệ, dù sao cũng là cùng một cha!
Minh Bảo từ xa lắc đầu
- Huynh không có lựa chọn!
Ma Vương thực nổi đóa, lòng kiên nhẫn của hắn với đứa em này đã cạn đáy từ lâu. Ba ngày đêm rồi, lục giới bị họ phá nát rồi, còn chưa chịu nhận thua? Ma Vương quan sát đôi mắt quật cường, hạ quyết tâm nâng đại đạo lên
- Đây là đệ chọn, đừng kể tội ta với phụ thân, chỉ nên trách số ngươi là như vậy!
Ma Vương như cơn lốc xoáy ập đến, cuồn cuộn lôi phong. Ma đao lần này quả thật không nương tình, thẳng tấp hướng ngực Minh Bảo đâm tới. Hắn quyết tâm, hắn thật sẽ giết, giết, giết…
Ma Vương đột nhiên dừng lại khi mũi kiếm còn cách Minh Bảo không quá một phân
- Tại sao?
Ma Vương tay run run nhìn lưỡi đao của mình, ánh mắt bàng hoàng và dường như đã hiểu ra điều gì. Tố Minh Bảo bấy giờ mới cười
- Thái tử ẩn của huynh, ân huệ nguyên thần của đệ. Đại ca, huynh cũng biết mà, chúng ta là một, sinh ra vốn dĩ là một. Năm xưa phụ thân và bá bá chết thế nào, bây giờ đệ cùng huynh lại chết như vậy. Đừng sợ, chúng ta đi cùng nhau, sẽ không ai thấy cô đơn!
Lời vừa vứt, Tố Minh Bảo giơ tay lên, một ngôi sao lạc từ dãi Ngân Hà đột nhiên hiện ra. Ma Vực này nhị ca đã sửa lại, không cần khoa trương, không cần màu mè, vừa đủ lớn cho hai người là được rồi. Ma giới sẽ có Tiên giới trị, hắn không muốn phá hỏng cân bằng. Ma Vương ngửa đầu nhìn lên, có chút không tin vào mắt mình
- Đệ dám?
- Sao không dám?
Minh Bảo lạnh nhạt nói. Chết thôi mà, hắn trải qua nhiều lần rồi, không có gì to tác cả… Minh Bảo không có may mắn sống dài, sống hạnh phúc. Hắn không tìm ra kỳ tích của mình, không tìm ra!
Khép lại đôi mắt, ánh sáng của ngôi sao chói lòa rồi nó phát nổ! Trong ánh hào quang mang hơi thở cái chết, một bóng áo lam từ đâu bay vào. Hàng trăm vạn dặm phàm giới, tiên giới, ma giới, minh giới đều thấy được ánh sáng đó. Đẹp như thánh thần, hùng vĩ đến đáng sợ.
- Đây là…
Ma tộc và tiên môn đều đình chỉ, cùng quay mặt nhìn về nguồn sáng. Họ không biết lịch sử, cũng chưa từng chứng kiến nên chẳng hiểu ý nghĩa của nó là gì. Tố Linh đang đứng trên một ngọn đồi phương xa, tay bất giác ôm lấy bụng, mắt lệ trông đi. Có phải Minh Bảo không? Có phải chàng không? Thiếp vẫn chưa kịp nói chúng ta có một hài tử, vẫn chưa kịp nói ta yêu chàng, vẫn chưa kịp nói…
Trên đỉnh Kim Tinh, Tú Thanh ôm cây cột nhìn về cùng một hướng, con bé dụi mắt, đem lệ bội lên gò má đỏ ửng. Thanh nhi nói rồi, ta sẽ đợi lão quân! Ngài phải trở về đấy!
Ở Ma cung đỗ nát, Vân Ti Thiên cũng thấy ánh sáng trên đầu. Nàng từ ghế phượng đứng dậy, nhẹ nhàng ngâm đôi câu thơ:
- “Một ngày mỏi bước, quay đầu lại…Vàng tựa đá, tình tựa lá, héo rụng rơi cành…”
Có rất nhiều phiên bản được ghi chép về sự kiện năm đó. Có cái nói Tam điện hạ triệu hồi Ma vực, cùng Ma Vương đồng vu quy tận, Thái Hành lão quân không may bị hút chung vào. Có cái lại ghi Thái Hành lão quân đem chính sinh mệnh làm tế vật, triệu hồi Ma Vực tiêu diệt hai đại ma đầu nguy hiểm nhất lục giới. Một bản khác lại ghi Ma Vương bị Thái Hành lão quân và Tố Minh Bảo vây đánh, trước khi kiệt sức đem cả ba nhảy vào Ma vực.
Dù là phiên bản nào thì cái kết chung chính là ba người con cuối cùng của Ma Thần, đều biến mất ngày hôm đó.
Ma đế băng hà, Minh Bảo đoạn mệnh, Thái Hành cũng ra đi.
Ba cái kết tuy có phủ phàng nhưng đây là sự thật!
.
.
Nhiều năm sau đại chiến lịch sử, Tiên môn cùng Ma giới đều khôi phục, lại đối đầu nhau như xưa, lại trường kỳ tranh chấp…
Ngày và đêm vẫn luân chuyển
Xuân, hạ, thu, đông không sai lệch
Tháng tháng năm năm rồi cùng như nước chảy mây trôi…
Một hôm nọ Tố Linh có khách viếng thăm, là một tiểu tiên nga rất xinh đẹp của Kim Tinh môn. Nàng đem tới một cái rương to, đôi mắt trong veo nói với Tố Linh
- Tỷ tỷ, đây là kỳ tích. Có một người dặn dò muội sau khi hắn chết phải đưa nó cho tỷ!
Cô bé mỉm cười, cúi đầu rồi cứ vậy ra về. Tố Linh ngơ ngác đem cái rương mở ra. Vật nằm bên trong được gói vào vải lụa ấm áp. Nàng đưa tay sờ, thấy nó khẽ động
- Đây là trứng chim phượng.
Phong Trạch ngồi kế bên nhẹ nhàng lên tiếng. Hắn tiếp tục im lặng nhìn cô gái nhỏ năm nào nay đã hoàn toàn lớn, nàng ôm quả trứng vào lòng, lệ nhiều năm vốn khô giờ lại chảy…
.
.
Rồi một ngày khác, Phong Trạch có việc xuống phàm giới. Hắn tình cờ gặp được một thiếu nữ váy vàng sáng rực, nét mặt thanh thoát, nụ cười ung dung. Trong biển người mênh mông, hắn hoang mang đuổi theo bóng nàng, bắt được bàn tay cô gái ấy
- Thiên Thiên!
Cô gái nhìn hắn, nhẹ nhàng cười
- Công tử lầm người.
Phong Trạch lắc đầu. Hắn biết là nàng, thân xác không phải nhưng linh hồn là nàng.
- Tại sao nàng có Ma khí?
Cô gái mị mị cười
- Công tử muốn giết ta? Tu ma hay tu tiên thì có gì khác biệt? Công tử thỉnh tự trọng, ta là Lệ Lệ. Ngài nhầm người rồi!
Nàng khéo léo thu tay về, mất hút giữa biển người. Một ma đầu hộ vệ theo sau thấp thỏm hỏi
- Hoàng hậu, có cần xử lý tên kia không?
Ma Hậu khẽ cười, lắc lắc đầu
- Cố nhân, tuy duyên cạn nhưng còn chút nghĩa!
.
.
Nghe đồn trong lục giới nổi tiếng ba vị tài nữ.
Tố tiên tử ở Hoa Đông danh chấn thiên hạ, pháp thuật cao cường, lạnh lùng tôn quý. Nàng từng bước đi lên địa vị Minh tôn, trở thành bậc trưởng lão được trọng vọng của Tiên phái
Tú Thanh cô nương ở Kim Tinh là linh tinh đầu tiên được bái sư và nhập đạo. Từ đó tiên tắc thay đổi, có không ít phàm vật khác được bước vào hàng ngũ tiên nhân. Dáng người nàng nhỏ nhắn đáng yêu. Rất giỏi kiếm pháp và độc dược. Mặc dù bị dèm pha là một con chuột từ xó xĩnh chui ra nhưng Tú Thanh tiên nữ không bao giờ cúi đầu tự ti, nàng chứng minh cho họ thấy mình không hề thua kém bất cứ kẻ nào. Gia Lăng bà bà rất hài lòng, xem nàng là đồ đệ trân bảo.
Người cuối cùng chính là Ma Hậu đứng đầu Ma giới, chưởng quản Ma tộc thay cho chồng đã băng hà. Nàng thích mặc váy vàng, luôn rực rỡ như tiên nữ. Hành động sắc sảo, ứng xử khôn ngoan. Nhờ có Ma Hậu mà cuộc chiến Ma- Tiên trở nên ôn hòa chưa từng có.
Trùng hợp là ba nữ tử này đều không lấy chồng hay tái giá. Các nàng đều nói đang đợi một người. Cho dù đợi mãi mãi vẫn không bỏ cuộc. Ba cô gái đều có ba câu chuyện không tiếc lộ, họ giống đóa huệ trắng tinh khiết và trung tirnh. Chờ đợi một tình yêu, chờ đợi không cần biết là tuyệt vọng, vô vọng hay hy vọng…
.
.
Thiền gia gia đặt cuộn giấy xuống bàn, tấm tắc nói với Gia Lăng bà bà.
- Lão Ô lẩm cẩm mà không lục nghề. Hôm qua ta tìm được hắn, nhờ tiên đoán vận mệnh của mình. Nàng biết hắn nói sao không?
Gia Lăng lơ đễnh hỏi:
- Sao?
- E hèm, lão phán rằng “Tuổi già, xuân vẫn chưa qua. Tình còn dang dở với nàng Lăng Lăng”
Gia Lăng bà bà một phát giơ chân đạp Thiền thị xuống đất, phe phẩy bỏ đi. Lão chật vật vuốt râu bò dậy, xoa xoa cái mông đau. Í ới chạy đuổi theo. Trên bàn, cuộn giấy vẫn để mở, là bút tích năm đó của Ô Vân:
“Thiên mệnh một đường duyên lắc léo
Vừa kéo mạch Thần phụ sinh ra
Băng hà, đoạn mệnh, chia xa
Tam cục, tam kết, tam ngả
Hoa Sơn buồn bã khúc cầu hoàng
Đến nay chim phượng hết lang thang
Cố nhân còn đó mà duyên cạn
Xuôi cùng năm tháng, thiếp đợi chàng.”
[HẾT]
Bình luận truyện