Phúc Bảo Nữ Phụ
Chương 23
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiết thứ ba là tiết lịch sử đã kết thúc, ngay sau đó là tiết toán học.
Ngay khi tiếng chuông chuẩn bị rơi vào ba phút trước khi vào lớp, Lý Lôi đã hùng hổ đẩy cửa tiến vào với một chồng bài tập, thân hình đầy đặn rắn chắc, đôi môi hơi khô nhấp đến thẳng băng và biểu cảm có chút khó coi.
Khi các bạn học trong lớp nhìn thấy thầy ấy trong bộ dạng nổi trận lôi đình như thế, trong lòng đều có tiếng lộp bộp nhảy dựng lên, những học sinh còn lại vẫn đang liếc nhìn nhau, cũng nhanh chóng chạy về chỗ ngồi ngay ngắn.
Lý Lôi hung hăng đập mạnh vở bài tập xuống bàn, đôi mắt nhỏ lúc này đã mở to, trừng lớn hết cỡ, giống như hai cái lục lạc lồi ra, mười phần đáng sợ: "Các người nhìn cho tôi, bài tập nộp lên đã thành cái dạng gì? Quả thực là rối tinh rối mù!"
Thầy ấy tức giận đến mức to tiếng, đám học sinh phía dưới nhìn nhau không dám thở mạnh.
Lý Lôi nhìn mọi người co rụt đầu lại, từng người một còn rụt rè hơn chim cút nhát gan, lại càng tức giận:
"Hừ! Học sinh bây giờ so với mọi năm thật sự là kém hơn nhiều. Còn dám đùa giỡn khi làm bài, khi bị phát hiện lại biến thành con rùa rút đầu. Học trưởng, học tỷ trước kia của các người khi bị giáo viên phát hiện, tốt xấu gì còn hiểu đến nói một tiếng" Xin lỗi, lần sau nhất định làm tốt "đâu có như các người bây giờ? Hả?"
Cả lớp im lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng nhàn nhạt hít thở của mọi người, đâu có ai nghĩ rằng lần đầu tiên đã đụng trúng họng súng của Lý Lôi.
Lý Lôi thực sự bị tức giận đến không nhẹ, lồng ngực phập phồng dao động rất lớn, dạy học nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp phải hiện tượng ngay đầu năm học đã đùa giỡn trong vở bài tập toán, môn toán học vẫn là môn quan trọng nhất trong kì thi đại học.
Thầy ấy buổi sáng phê duyệt bài tập của hai tiết học ở văn phòng, càng ngày càng tức giận, cuối cùng phê duyệt xong, liền muốn tìm thuốc trợ tim khẩn cấp để uống cho có hiệu quả ngay lập tức.
Chịu đựng đám nhãi ranh này trong ba năm, chỉ sợ đem ông đang sống sờ sờ mà tức chết.
Mắng chửi hơn mười phút, cuối cùng Lý Lôi cũng trút được bầu không khí ngột ngạt trong lòng, hắng giọng, chọn từng quyển sách cá nhân trong lớp, mặt lạnh lùng nói:
"Bất quá chỗ này vẫn còn có mấy bạn học đáng khen ngợi, Kỷ Cửu, Lâm Di Đình, Lý Nghiên, Lý Ngạn Văn, Hứa Tuấn Sinh, Tống Hợp, Tôn Sở Nhất. Bài tập của các bạn ấy rất sạch sẽ, chữ viết tinh tế, có dấu vết tự làm bài, hơn nữa xác xuất tính toán chính xác rất cao, mấy người khác, đặc biệt là những em học kém nên đi xem vở của các bạn này, đối lập một chút, liền biết chênh lệch chỗ nào.. Kỷ Cửu."
Kỷ Cửu đứng lên: "Dạ thầy?"
Lý Lôi nói: "Em đem bài tập lấy xuống, chờ sau khi tan học hẵn phát."
Kỷ Cửu "Dạ" một tiếng, sau đó đi qua hành lang tiến lên bục giảng nhận lấy một xấp vở bài tập, hết sức xoay người, mi mắt vừa nhấc lên, đột nhiên không kịp dự phòng thấy tầm mắt của Ôn Mặc ở giữa không trung đang mặt đối mặt với mình.
Kích hoạt một trận ánh lửa.
Tròng mắt thâm thúy của hắn không còn âm trầm nữa.
Như âm thanh thanh tuyền róc rách từ khe núi, trong suốt ôn lương, đáy mắt mờ mịt yên tĩnh ngắm hoa nở hoa tàn, mây cuộn mây tan, lộ ra vẻ lười biếng.
Mười ngón tay nhỏ của Kỷ Cửu không đánh mà run, vành tai tỏa ra một tia khô nóng.
Chỉ khi còn nhỏ, thẹn thùng không đáng kể vẫn chưa gây ra sóng gió gì, người nọ lại thản nhiên không chút để ý mà nhìn đi chỗ khác. Kỷ Cửu với đôi mắt 5.0 của mình*, tinh tường thấy được độ cong khóe miệng của Ôn Mặc chậm rãi gợi lên một mặt ngoài cười nhưng trong không cười.
*Đôi mắt 5.0: 5.0 trong biểu đồ thị lực logarit tương đương với tiêu chuẩn thị lực quốc tế. Tiêu chuẩn 1.0 nằm trong phạm vi thị lực bình thường. (Baidu).
Kỷ Cửu cảm thấy cái nụ cười tươi kia.. Thật mẹ nó quá mất hồn.
Dừng ở trong mắt cô, rõ ràng là ác ma lộ ra răng nanh, sự bình yên trước bão táp a.
Trái tim của Kỷ Cửu run run rẩy rẩy mà run thành một cái sàng*, ôm vở bài tập trong lòng, mặt xám như tro tàn, đi về chỗ cũ ngồi xuống, yên lặng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm ở bên ngoài cửa sổ, cố ý quên lo sợ bất an ở trong lòng.
*Cái sàng: Một vòng tròn xoắn ốc với nhiều lỗ nhỏ là một cái sàng. Nó có thể được sử dụng để sàng lọt cát, gạo và nước.
Hiện tại, cô thà rằng Ôn Mặc đi tới mắng chửi cô một trận, mà không phải dạng như vậy, không nóng không giận, cho cô có cảm giác như ếch luộc trong nước ấm, tra tấn người quá rồi!
Kỷ Cửu chỉ cảm thấy trong lòng dường như có một cọng lông vũ cọ cọ, tim gan cồn cào mà ngứa lên.
Một tiết học toán chỉ kéo dài bất quá bốn mươi phút, nhưng cô đứng ngồi không yên, mông luôn vặn vẹo không ngừng, Lý Lôi khẽ cảnh cáo cô mấy lần, Kỷ Cửu lần nào cũng mỉm cười gật đầu xin lỗi.
Cuối cùng cũng vượt qua được tiết học.
Toán học là tiết học cuối cùng vào buổi sáng. Lớp học kết thúc lúc mười một giờ rưỡi. Các bạn học sinh thậm chí không kịp thu dọn sách trên bàn mà liền kéo bạn bè tốp năm tốp ba của mình chạy như điên về phía nhà ăn.
Mấy nam sinh nghịch ngợm ở hàng sau đã sẵn sàng chuẩn bị lao ra khỏi lớp trước khi kết thúc giờ học hai phút, nghe thấy tiếng chuông tan học, lập tức bốn vó sinh phong* và mất hút.
*Bốn vo sinh phong: Ba chân bốn cẳng mà chạy.
Kỷ Cửu yên lặng ngồi vững ở chỗ của mình, không có ý đi nhà ăn ăn cơm.
Quan Lộ Lộ cầm thẻ ăn, nghi ngờ hỏi: "Kỷ Cửu, cậu không đi ăn cơm sao?"
Kỷ Cửu cười: "Không đi, có chút việc, cậu đi đi."
Mặc dù Quan Lộ Lộ vẫn còn nghi ngờ, lại bị thúc giục bởi các bạn nữ sinh đi cùng cô, không kịp suy nghĩ nhiều, vẫy tay với Kỷ Cửu rồi đi mất.
Kỷ Cửu đợi một hồi sau, cho đến khi những người khác đi hết rồi mới chậm rãi đứng dậy đi về phía Ôn Mặc đang thu dọn những cuốn sách mới.
Ôn Mặc sắp xếp tất cả sách mới thành hai hàng trong học bàn, dường như không phát hiện cách đó không xa có người nào đó đang do do dự dự, còn muốn đứng dậy muốn rời đi.
Kỷ Cửu thấy vậy, trong lòng biết hắn ta là làm bộ không nhìn thấy, căm giận mà mắng thầm hắn là đồ ăn trộm gà, dưới chân lại gia tăng sức lực bước nhanh, chưa đến một mét bỗng nhiên duỗi tay, một phen túm lấy tay áo hắn.
Cậu có bản lĩnh thì đi thêm một bước đi!
Người đó quả nhiên dừng lại ở tại chỗ, tay trái giãy giụa một chút, không thể đem ống tay áo rút về.
Kỷ Cửu mơ hồ nghe được hắn thở dài một hơi, thoáng mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng với ý giận dỗi.
Ôn Mặc không quay đầu lại, chỉ rầu rĩ phun ra hai chữ: "Buông ra."
Kỷ Cửu nhất quyết lắc đầu, nghĩ đến hắn không có nhìn lại, kiên định nói: "Tớ không buông."
Hắn lại đè thấp giọng nói lặp lại thêm một lần:
"Cậu buông ra."
Lần này, Kỷ Cửu không cự tuyệt mà trực tiếp gọi tên hắn: "Ôn Mặc."
Người nọ không lên tiếng.
Kỷ Cửu ủy khuất mong đợi: "Cậu khốn nạn! Cư nhiên sử dụng bạo lãnh*."
*Bạo lãnh: Biểu hiện của nó phần lớn là thờ ơ, khinh thường, nể nang, xa lánh và thờ ơ, khiến người khác bị xâm phạm, tổn thương về tinh thần và tâm lý. (Baidu).
Ôn Mặc hít một hơi thật sâu.
Cuối cùng hắn cũng quay đầu lại, ngữ khí lãnh đạm, hừ hừ nói: "Ngày mai, cậu không có sữa chua để uống."
Kỷ Cửu cảm giác hai người bọn họ đại khái không cùng một tần số..
"Hơn nữa.." Hắn buông tầm mắt xuống, thần sắc không rõ ràng.
Kỷ Cửu theo bản năng ngừng thở.
"Nếu cậu còn dám chọc giận tớ, về sau cũng không có."
Kỷ Cửu trong lúc nhất thời dở khóc dở cười, cả người cô không khỏi thả lỏng.
Ôn Mặc dễ dàng thu lại tay áo sơ mi bị nắm đến nhăn nheo bèo nhèo, liếc mắt nhìn búp bê Tây Dương mà mình đã đặt vào trong lòng bàn tay bảo hộ hơn mười mấy năm nay, quyết tâm muốn cho cô nhớ kỹ, càng thêm thiết diện vô tư* mà nói: "Hừ! Tớ rất tức giận."
*Thiết diện vô tư: Có lòng vị tha nhưng biểu hiện sắt đá.
* * *Kẻ ngốc có thể nhìn ra..
Kỷ Cửu cảm thấy mình vô cùng oan uổng, nhưng không giải thích được, nên đành phải trừng mắt nhìn hắn: "Cậu dỗi tớ, tớ có dỗi cậu đâu, ai là người ép buộc tớ điền Nhất trung Lạc Thành?"
Ôn Mặc trầm mặt lần thứ hai, giữa hai bên lông mày bị ép đến cực điểm, giữa mày hợp lại một mặt hung ác.
Mười mấy giây sau, đột nhiên không hề do dự mà cười khẽ một tiếng: "Hắc! Trước khi nói bậy bạ có chuẩn bị bản thảo không?" Cô cư nhiên thật dám nói bậy? Lúc trước là ai chính mình nói cảm thấy Nhất trung không tồi?
Tên đại lừa đảo! Liền ỷ vào hắn sủng cô!
Editor: Ý của anh nam chủ là "Hình như tôi chiều các em quá rồi các em hư đúng hông?"
Hắn tức giận đến mức đầu muốn bốc khói, mím môi, lấy chân đá vào chiếc ghế bên cạnh cho hả giận, cuối cùng không hề liếc nhìn cô nữa, đút tay vào túi quần rồi đi thẳng ra khỏi lớp bằng cửa sau.
Tấm lưng kia phảng phất tạc thành một con hổ dữ tợn.
Bởi vì tức giận lan tràn ra khắp người, bước chân gấp gáp, khi bước đi còn kéo ống quần lên cao, trên mắt cá chân có một vết sẹo màu hồng nhạt như có như không, nhưng trong nháy mắt đã biến mất ở góc tường.
* * *
Kỷ Cửu ra khỏi phòng học đi đến chỗ nhà ăn trong trường, xuống lầu một, đến đầu cầu thang, Kỷ Tử Nhiên đút hai tay vào túi quần, dựa vào tường đang nói chuyện với Ôn Mặc.
Đến gần một chút, Kỷ Cửu mới nghe rõ hai người nói chuyện.
"Lại bị Tiểu Cửu giận rồi?" Kỷ Tử Nhiên cà lơ phất phơ hỏi.
Ôn Mặc sắc mặt tồi tệ, không trả lời, Kỷ Tử Nhiên liếc nhẹ một cái, lập tức hiểu ra: "Em ấy tới Mẫn Xuyên xác thật là đột nhiên nói ra, tôi còn tưởng rằng nó đã nói cho cậu."
Ôn Mặc thở dài một tiếng: "Cô ấy cố ý muốn trốn tôi."
"Theo lý thuyết sẽ không a, cậu gần đây đã đắc tội với nó?"
Ôn Mặc lười biếng mà quăng đôi mắt hình viên đạn qua nhìn, vô nghĩa, hắn sủng cô còn không kịp, đắc tội? Nào giờ không phải đã dung túng cô ngồi lên trên đầu hắn làm xằng làm bậy sao?
"Không đúng a, tôi như thế nào lại cảm thấy hình như nó cố ý tránh mặt cậu?" Kỷ Tử Nhiên bối rối, theo như anh biết thì lúc nhỏ hai người họ thích chơi với nhau, chính là say này Ôn Mặc tính tình trầm lắng trở nên nặng nề, con bé đó cũng bắt đầu không thấy hợp nữa.
Ôn Mặc đến thăm Kỷ gia rất nhiều lần, cô đều tìm đủ mọi cách để lẻn ra ngoài, cố ý vô tình né tránh, nhưng Ôn Mặc cố tính làm không biết mệt, cách một khoảng thời gian phải đi một chuyến, đôi khi anh sẽ bị hành vi động kinh của hai người này làm cho không thể hiểu được.
Thật không biết trong đầu suy nghĩ thứ gì..
Tình cảm to lớn đã hợp thành từ nhỏ đến khi lớn lên, Kỷ Cửu như thế nào bỗng nhiên liền muốn xa lạ với Ôn Mặc?
Huống chi, chuyện đó trong mấy năm trước đây..
Kỷ Tử Nhiên cau mày, gãi gãi đầu, lại càng không rõ nguyên nhân, nuốt nước bọt, nhớ tới vừa rồi Ôn Mặc bước đi cực kỳ nhanh, bước chân nặng nề, vội vàng quan tâm hỏi: "Cậu ở đó.."
Ôn Mặc bình tĩnh lại, lắc đầu nói: "Không sao."
"Vậy thì tốt rồi, thường phải chú ý nhiều hơn. Không được dùng lực đối với mắt cá chân." Nếu dùng lực lần nữa sẽ rất đau, bị thương, thần tiên đại la hạ phàm đều không thể cứu một cái chân đó của cậu đâu.
Kỷ Tử Nhiên để lại chút ý, không có đem mấy câu cuối cùng nói ra.
Tác giả có chuyện muốn nói: Một phần báo trước, phần sau sẽ giải thích sau..
Tiết thứ ba là tiết lịch sử đã kết thúc, ngay sau đó là tiết toán học.
Ngay khi tiếng chuông chuẩn bị rơi vào ba phút trước khi vào lớp, Lý Lôi đã hùng hổ đẩy cửa tiến vào với một chồng bài tập, thân hình đầy đặn rắn chắc, đôi môi hơi khô nhấp đến thẳng băng và biểu cảm có chút khó coi.
Khi các bạn học trong lớp nhìn thấy thầy ấy trong bộ dạng nổi trận lôi đình như thế, trong lòng đều có tiếng lộp bộp nhảy dựng lên, những học sinh còn lại vẫn đang liếc nhìn nhau, cũng nhanh chóng chạy về chỗ ngồi ngay ngắn.
Lý Lôi hung hăng đập mạnh vở bài tập xuống bàn, đôi mắt nhỏ lúc này đã mở to, trừng lớn hết cỡ, giống như hai cái lục lạc lồi ra, mười phần đáng sợ: "Các người nhìn cho tôi, bài tập nộp lên đã thành cái dạng gì? Quả thực là rối tinh rối mù!"
Thầy ấy tức giận đến mức to tiếng, đám học sinh phía dưới nhìn nhau không dám thở mạnh.
Lý Lôi nhìn mọi người co rụt đầu lại, từng người một còn rụt rè hơn chim cút nhát gan, lại càng tức giận:
"Hừ! Học sinh bây giờ so với mọi năm thật sự là kém hơn nhiều. Còn dám đùa giỡn khi làm bài, khi bị phát hiện lại biến thành con rùa rút đầu. Học trưởng, học tỷ trước kia của các người khi bị giáo viên phát hiện, tốt xấu gì còn hiểu đến nói một tiếng" Xin lỗi, lần sau nhất định làm tốt "đâu có như các người bây giờ? Hả?"
Cả lớp im lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng nhàn nhạt hít thở của mọi người, đâu có ai nghĩ rằng lần đầu tiên đã đụng trúng họng súng của Lý Lôi.
Lý Lôi thực sự bị tức giận đến không nhẹ, lồng ngực phập phồng dao động rất lớn, dạy học nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp phải hiện tượng ngay đầu năm học đã đùa giỡn trong vở bài tập toán, môn toán học vẫn là môn quan trọng nhất trong kì thi đại học.
Thầy ấy buổi sáng phê duyệt bài tập của hai tiết học ở văn phòng, càng ngày càng tức giận, cuối cùng phê duyệt xong, liền muốn tìm thuốc trợ tim khẩn cấp để uống cho có hiệu quả ngay lập tức.
Chịu đựng đám nhãi ranh này trong ba năm, chỉ sợ đem ông đang sống sờ sờ mà tức chết.
Mắng chửi hơn mười phút, cuối cùng Lý Lôi cũng trút được bầu không khí ngột ngạt trong lòng, hắng giọng, chọn từng quyển sách cá nhân trong lớp, mặt lạnh lùng nói:
"Bất quá chỗ này vẫn còn có mấy bạn học đáng khen ngợi, Kỷ Cửu, Lâm Di Đình, Lý Nghiên, Lý Ngạn Văn, Hứa Tuấn Sinh, Tống Hợp, Tôn Sở Nhất. Bài tập của các bạn ấy rất sạch sẽ, chữ viết tinh tế, có dấu vết tự làm bài, hơn nữa xác xuất tính toán chính xác rất cao, mấy người khác, đặc biệt là những em học kém nên đi xem vở của các bạn này, đối lập một chút, liền biết chênh lệch chỗ nào.. Kỷ Cửu."
Kỷ Cửu đứng lên: "Dạ thầy?"
Lý Lôi nói: "Em đem bài tập lấy xuống, chờ sau khi tan học hẵn phát."
Kỷ Cửu "Dạ" một tiếng, sau đó đi qua hành lang tiến lên bục giảng nhận lấy một xấp vở bài tập, hết sức xoay người, mi mắt vừa nhấc lên, đột nhiên không kịp dự phòng thấy tầm mắt của Ôn Mặc ở giữa không trung đang mặt đối mặt với mình.
Kích hoạt một trận ánh lửa.
Tròng mắt thâm thúy của hắn không còn âm trầm nữa.
Như âm thanh thanh tuyền róc rách từ khe núi, trong suốt ôn lương, đáy mắt mờ mịt yên tĩnh ngắm hoa nở hoa tàn, mây cuộn mây tan, lộ ra vẻ lười biếng.
Mười ngón tay nhỏ của Kỷ Cửu không đánh mà run, vành tai tỏa ra một tia khô nóng.
Chỉ khi còn nhỏ, thẹn thùng không đáng kể vẫn chưa gây ra sóng gió gì, người nọ lại thản nhiên không chút để ý mà nhìn đi chỗ khác. Kỷ Cửu với đôi mắt 5.0 của mình*, tinh tường thấy được độ cong khóe miệng của Ôn Mặc chậm rãi gợi lên một mặt ngoài cười nhưng trong không cười.
*Đôi mắt 5.0: 5.0 trong biểu đồ thị lực logarit tương đương với tiêu chuẩn thị lực quốc tế. Tiêu chuẩn 1.0 nằm trong phạm vi thị lực bình thường. (Baidu).
Kỷ Cửu cảm thấy cái nụ cười tươi kia.. Thật mẹ nó quá mất hồn.
Dừng ở trong mắt cô, rõ ràng là ác ma lộ ra răng nanh, sự bình yên trước bão táp a.
Trái tim của Kỷ Cửu run run rẩy rẩy mà run thành một cái sàng*, ôm vở bài tập trong lòng, mặt xám như tro tàn, đi về chỗ cũ ngồi xuống, yên lặng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm ở bên ngoài cửa sổ, cố ý quên lo sợ bất an ở trong lòng.
*Cái sàng: Một vòng tròn xoắn ốc với nhiều lỗ nhỏ là một cái sàng. Nó có thể được sử dụng để sàng lọt cát, gạo và nước.
Hiện tại, cô thà rằng Ôn Mặc đi tới mắng chửi cô một trận, mà không phải dạng như vậy, không nóng không giận, cho cô có cảm giác như ếch luộc trong nước ấm, tra tấn người quá rồi!
Kỷ Cửu chỉ cảm thấy trong lòng dường như có một cọng lông vũ cọ cọ, tim gan cồn cào mà ngứa lên.
Một tiết học toán chỉ kéo dài bất quá bốn mươi phút, nhưng cô đứng ngồi không yên, mông luôn vặn vẹo không ngừng, Lý Lôi khẽ cảnh cáo cô mấy lần, Kỷ Cửu lần nào cũng mỉm cười gật đầu xin lỗi.
Cuối cùng cũng vượt qua được tiết học.
Toán học là tiết học cuối cùng vào buổi sáng. Lớp học kết thúc lúc mười một giờ rưỡi. Các bạn học sinh thậm chí không kịp thu dọn sách trên bàn mà liền kéo bạn bè tốp năm tốp ba của mình chạy như điên về phía nhà ăn.
Mấy nam sinh nghịch ngợm ở hàng sau đã sẵn sàng chuẩn bị lao ra khỏi lớp trước khi kết thúc giờ học hai phút, nghe thấy tiếng chuông tan học, lập tức bốn vó sinh phong* và mất hút.
*Bốn vo sinh phong: Ba chân bốn cẳng mà chạy.
Kỷ Cửu yên lặng ngồi vững ở chỗ của mình, không có ý đi nhà ăn ăn cơm.
Quan Lộ Lộ cầm thẻ ăn, nghi ngờ hỏi: "Kỷ Cửu, cậu không đi ăn cơm sao?"
Kỷ Cửu cười: "Không đi, có chút việc, cậu đi đi."
Mặc dù Quan Lộ Lộ vẫn còn nghi ngờ, lại bị thúc giục bởi các bạn nữ sinh đi cùng cô, không kịp suy nghĩ nhiều, vẫy tay với Kỷ Cửu rồi đi mất.
Kỷ Cửu đợi một hồi sau, cho đến khi những người khác đi hết rồi mới chậm rãi đứng dậy đi về phía Ôn Mặc đang thu dọn những cuốn sách mới.
Ôn Mặc sắp xếp tất cả sách mới thành hai hàng trong học bàn, dường như không phát hiện cách đó không xa có người nào đó đang do do dự dự, còn muốn đứng dậy muốn rời đi.
Kỷ Cửu thấy vậy, trong lòng biết hắn ta là làm bộ không nhìn thấy, căm giận mà mắng thầm hắn là đồ ăn trộm gà, dưới chân lại gia tăng sức lực bước nhanh, chưa đến một mét bỗng nhiên duỗi tay, một phen túm lấy tay áo hắn.
Cậu có bản lĩnh thì đi thêm một bước đi!
Người đó quả nhiên dừng lại ở tại chỗ, tay trái giãy giụa một chút, không thể đem ống tay áo rút về.
Kỷ Cửu mơ hồ nghe được hắn thở dài một hơi, thoáng mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng với ý giận dỗi.
Ôn Mặc không quay đầu lại, chỉ rầu rĩ phun ra hai chữ: "Buông ra."
Kỷ Cửu nhất quyết lắc đầu, nghĩ đến hắn không có nhìn lại, kiên định nói: "Tớ không buông."
Hắn lại đè thấp giọng nói lặp lại thêm một lần:
"Cậu buông ra."
Lần này, Kỷ Cửu không cự tuyệt mà trực tiếp gọi tên hắn: "Ôn Mặc."
Người nọ không lên tiếng.
Kỷ Cửu ủy khuất mong đợi: "Cậu khốn nạn! Cư nhiên sử dụng bạo lãnh*."
*Bạo lãnh: Biểu hiện của nó phần lớn là thờ ơ, khinh thường, nể nang, xa lánh và thờ ơ, khiến người khác bị xâm phạm, tổn thương về tinh thần và tâm lý. (Baidu).
Ôn Mặc hít một hơi thật sâu.
Cuối cùng hắn cũng quay đầu lại, ngữ khí lãnh đạm, hừ hừ nói: "Ngày mai, cậu không có sữa chua để uống."
Kỷ Cửu cảm giác hai người bọn họ đại khái không cùng một tần số..
"Hơn nữa.." Hắn buông tầm mắt xuống, thần sắc không rõ ràng.
Kỷ Cửu theo bản năng ngừng thở.
"Nếu cậu còn dám chọc giận tớ, về sau cũng không có."
Kỷ Cửu trong lúc nhất thời dở khóc dở cười, cả người cô không khỏi thả lỏng.
Ôn Mặc dễ dàng thu lại tay áo sơ mi bị nắm đến nhăn nheo bèo nhèo, liếc mắt nhìn búp bê Tây Dương mà mình đã đặt vào trong lòng bàn tay bảo hộ hơn mười mấy năm nay, quyết tâm muốn cho cô nhớ kỹ, càng thêm thiết diện vô tư* mà nói: "Hừ! Tớ rất tức giận."
*Thiết diện vô tư: Có lòng vị tha nhưng biểu hiện sắt đá.
* * *Kẻ ngốc có thể nhìn ra..
Kỷ Cửu cảm thấy mình vô cùng oan uổng, nhưng không giải thích được, nên đành phải trừng mắt nhìn hắn: "Cậu dỗi tớ, tớ có dỗi cậu đâu, ai là người ép buộc tớ điền Nhất trung Lạc Thành?"
Ôn Mặc trầm mặt lần thứ hai, giữa hai bên lông mày bị ép đến cực điểm, giữa mày hợp lại một mặt hung ác.
Mười mấy giây sau, đột nhiên không hề do dự mà cười khẽ một tiếng: "Hắc! Trước khi nói bậy bạ có chuẩn bị bản thảo không?" Cô cư nhiên thật dám nói bậy? Lúc trước là ai chính mình nói cảm thấy Nhất trung không tồi?
Tên đại lừa đảo! Liền ỷ vào hắn sủng cô!
Editor: Ý của anh nam chủ là "Hình như tôi chiều các em quá rồi các em hư đúng hông?"
Hắn tức giận đến mức đầu muốn bốc khói, mím môi, lấy chân đá vào chiếc ghế bên cạnh cho hả giận, cuối cùng không hề liếc nhìn cô nữa, đút tay vào túi quần rồi đi thẳng ra khỏi lớp bằng cửa sau.
Tấm lưng kia phảng phất tạc thành một con hổ dữ tợn.
Bởi vì tức giận lan tràn ra khắp người, bước chân gấp gáp, khi bước đi còn kéo ống quần lên cao, trên mắt cá chân có một vết sẹo màu hồng nhạt như có như không, nhưng trong nháy mắt đã biến mất ở góc tường.
* * *
Kỷ Cửu ra khỏi phòng học đi đến chỗ nhà ăn trong trường, xuống lầu một, đến đầu cầu thang, Kỷ Tử Nhiên đút hai tay vào túi quần, dựa vào tường đang nói chuyện với Ôn Mặc.
Đến gần một chút, Kỷ Cửu mới nghe rõ hai người nói chuyện.
"Lại bị Tiểu Cửu giận rồi?" Kỷ Tử Nhiên cà lơ phất phơ hỏi.
Ôn Mặc sắc mặt tồi tệ, không trả lời, Kỷ Tử Nhiên liếc nhẹ một cái, lập tức hiểu ra: "Em ấy tới Mẫn Xuyên xác thật là đột nhiên nói ra, tôi còn tưởng rằng nó đã nói cho cậu."
Ôn Mặc thở dài một tiếng: "Cô ấy cố ý muốn trốn tôi."
"Theo lý thuyết sẽ không a, cậu gần đây đã đắc tội với nó?"
Ôn Mặc lười biếng mà quăng đôi mắt hình viên đạn qua nhìn, vô nghĩa, hắn sủng cô còn không kịp, đắc tội? Nào giờ không phải đã dung túng cô ngồi lên trên đầu hắn làm xằng làm bậy sao?
"Không đúng a, tôi như thế nào lại cảm thấy hình như nó cố ý tránh mặt cậu?" Kỷ Tử Nhiên bối rối, theo như anh biết thì lúc nhỏ hai người họ thích chơi với nhau, chính là say này Ôn Mặc tính tình trầm lắng trở nên nặng nề, con bé đó cũng bắt đầu không thấy hợp nữa.
Ôn Mặc đến thăm Kỷ gia rất nhiều lần, cô đều tìm đủ mọi cách để lẻn ra ngoài, cố ý vô tình né tránh, nhưng Ôn Mặc cố tính làm không biết mệt, cách một khoảng thời gian phải đi một chuyến, đôi khi anh sẽ bị hành vi động kinh của hai người này làm cho không thể hiểu được.
Thật không biết trong đầu suy nghĩ thứ gì..
Tình cảm to lớn đã hợp thành từ nhỏ đến khi lớn lên, Kỷ Cửu như thế nào bỗng nhiên liền muốn xa lạ với Ôn Mặc?
Huống chi, chuyện đó trong mấy năm trước đây..
Kỷ Tử Nhiên cau mày, gãi gãi đầu, lại càng không rõ nguyên nhân, nuốt nước bọt, nhớ tới vừa rồi Ôn Mặc bước đi cực kỳ nhanh, bước chân nặng nề, vội vàng quan tâm hỏi: "Cậu ở đó.."
Ôn Mặc bình tĩnh lại, lắc đầu nói: "Không sao."
"Vậy thì tốt rồi, thường phải chú ý nhiều hơn. Không được dùng lực đối với mắt cá chân." Nếu dùng lực lần nữa sẽ rất đau, bị thương, thần tiên đại la hạ phàm đều không thể cứu một cái chân đó của cậu đâu.
Kỷ Tử Nhiên để lại chút ý, không có đem mấy câu cuối cùng nói ra.
Tác giả có chuyện muốn nói: Một phần báo trước, phần sau sẽ giải thích sau..
Bình luận truyện