Phúc Diễm Tiêu Dao

Chương 23: Mẫu tử trò chuyện



Màn đêm buông xuống bao phủ thành thị phồn hoa nhất Trung Quốc, những dạng người muôn hình muôn vẻ bắt đầu lao vào cuộc sống về đêm. Sinh tồn trong cái thời đại này, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều tồn tại áp lực, ban đêm chính là lúc những người này đi ra ngoài phóng túng thoải mái.

Mà lúc này, ở một tửu điếm thoạt nhìn rất bình thường, một cô gái mặc áo gió lớn màu đen đang đứng ở cửa sổ cầm lấy điện thoại: "Điều tra được thế nào?".

Nàng có một mái tóc ngắn, thoạt nhìn rất bắt mắt thanh lệ, thân thủ thon dài gợi cảm, cặp chân kiện mỹ thon dài vô cùng cân xứng. Bởi vì áo gió che chở nên nhìn không ra vóc dáng của nàng như thế nào, nhưng vẻ mặt nàng lại làm cho người khác không dám nhích tới gần: "Cái gì? Vậy cũng điều tra không được? Không thể nào! Đối phương căn bản không thể nào biết trước. Hơn nữa, thành phố Hoa Hải đã bị người của chúng ta giám thị."

"Trưởng quan, chỉ dựa vào lực lượng của chúng ta có chút khó làm a, tại sao không nhờ lực lượng địa phương?". Giọng nam nhân trong điện thoại có chút oán giận.

Nhưng nữ nhân này lại bỗng nhiên trách cứ: "Ngươi chỉ cần tuyệt đối phục tòng mệnh lệnh là được! Những chuyện khác không cần hỏi tới!".

Trong nội tâm nàng cũng đang cười khổ, thị trưởng thành phố Hoa Hải hiện tại là con dâu lãnh đạo trực tiếp của mình a, nếu là đem nàng liên lụy đối với nàng mà nói tuyệt đối rất nguy hiểm! Ngày hôm qua Diệp lão lại cố ý gọi điện thoại dặn dò mình, không phải vạn bất đắc dĩ, không thể kinh động chính phủ thành phố Hoa Hải!

Gió đêm nhè nhẹ thổi qua thành phố.

Trong một biệt thự xa hoa truyền đến một giọng nữ giận dữ mắng mỏ: "Ta không phải là đã sớm nói cho ngươi không nên cùng những người đó lui tới sao? Ngươi xem một chút, tỷ tỷ đã thật tình điều tra, chuyện ngươi tham ô nhất định trốn không thoát!"

Nữ nhân nói chuyện này không ngờ là Hàn Tuyết!

Nga, không, không phải là Hàn Tuyết.

Ống kính chậm rãi gần hơn, lại thấy nàng lớn lên cùng Hàn Tuyết có bảy tám phần tương tự. Lúc này nàng mặc một thân đồ ngủ màu trắng, ngồi ở trên ghế sa lon, hai mắt trợn tròn mà nhìn chằm chằm trượng phu: "Có phải hay không mấy năm qua cuộc sống của ngươi quá dễ chịu, đã nghĩ muốn kiếm thêm khoản thu nhập khác?".

Hàn Vân lúc này thật sự đã bị trượng phu chọc muốn điên mất rồi! Hắn thế nhưng dấu mình vụng trộm thu tiền của người khác nhằm lo lót vụ công trình kia, thậm chí còn muốn mình tự đi khuyên nhủ tỷ tỷ của mình!

"Đừng, lão bà. Ta biết ngươi nhất định có biện pháp có phải hay không?"

Trần Duệ vẻ mặt cười khổ nói: "Lão bà, bây giờ không phải là tức giận lúc, ngươi đi xem tỷ tỷ của ngươi một chút xem, ngươi là muội muội nàng, lời của ngươi nàng cõ thể nghe một chút a?".

"Ngươi cũng không phải không biết tính tình tỷ tỷ của ta!".

Hàn Vân hướng về phía trượng phu liếc mắt một cái, bỗng nhiên theo trên ghế sa lon đứng lên.

"Nhưng bây giờ có thể khuyên được nàng cũng chỉ có ngươi mà thôi a!".

Trong lòng Trần Duệ đã sớm đem người phụ trách công trình mắng chết, trong lòng đồng thời cảm thấy hối hận! Mình thật không nên thu tiền của hắn a!

Hơn nữa, mình lại để nhược điểm rơi vào trong tay của người kia! Bây giờ lại không thể không hỗ trợ! Nếu như hắn lần này bị tố giác..., mình cũng không tốt!

"Hừ!"

Hàn Vân thấp giọng một tiếng, lướt qua trượng phu của mình, vừa nói: "Ta thử khuyên tỷ tỷ một chút, ngươi sau này nếu là tái phạm, Trần Duệ ngươi nghe kỹ! Ta nhất định sẽ không quản chết sống của ngươi!".

"Hắc hắc, lão bà ta cũng biết ngươi nhất định phải biện pháp!".

Hàn Vân dừng một chút, rồi mới lên tiếng: "Còn có mấy ngày nữa chính là Quốc Khánh, ta mang nữ nhi đi gặp tỷ tỷ xem có thể hay không khuyên được nàng, ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý."

"Ai, thật nóng a." Diệp Hi bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu đau.

"Bỏng chết ngươi là tốt nhất!".

Hàn Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng vẫn đem trứng gà luộc chính lấy ra, nhìn trán hắn có vết máu bầm, ôn nhu nói: "Tiểu Hi, con nói cho mẹ biết tại sao luôn không lên trên lớp?".

"Con... Không muốn đi."

Ánh mắt của Diệp Hi cùng mụ mụ nhìn nhau, nhưng lại có chút không được tự nhiên dời đi. Mà Hàn Tuyết nhẹ nhàng mà vuốt ve trán của hắn, nói: "Đứa nhỏ ngốc, mụ mụ cũng biết con cảm thấy bị đè nén. Sau này mẹ sẽ dành nhiều thời gian cùng con có được hay không? Nhưng là con phải đáp ứng mẹ sau này không cho phép trốn học nữa.".

"Thật xin lỗi."

Tâm hồn Diệp Hi, bỗng nhiên bắt đầu gia tốc nhảy lên. hắn không dám cùng mụ mụ nhìn thẳng, bởi vì hắn biết, lúc này cặp mắt mình đang tràn đầy tham muốn chiếm giữ mãnh liệt!

"Ai..."

Hàn Tuyết bỗng nhiên thở dài than thở: "Ba ba của con luôn bên ngoài, mẹ cũng bận rộn nhiều chuyện, bình thời không có ai phụng bồi con, cũng khó tránh khỏi con học cái xấu. Nhưng là sau này không được như vậy có được hay không?".

Nói đến trượng phu của mình, Hàn Tuyết bỗng nhiên hiện lên vẻ thất vọng.

"Ân." Diệp Hi gật đầu, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ gì.

"Nga, đúng rồi, mẹ có mua cho con chút đồ ăn vặt con rất thích đấy!"

Hàn Tuyết bỗng nhiên từ bên người Diệp hi đứng lên, thân ảnh gợi cảm ở trước mắt hắn đung đưa.

"Mẹ..."

Diệp Hi đột nhiên cảm giác được, cổ họng của mình thật giống như có dị vật gây bế tắc không nói nên lời.

"Chuyện gì?"

Hàn Tuyết mỉm cười đi tới bên cạnh hắn, lúc này nàng đã khoogn còn lạnh lùng đoan trang, nụ cười ngọt ngào làm cho người ta cảm giác như tắm gió xuân.

"Tiểu Hi, mẹ cho con biết nga, gia gia con, còn có ông ngoại vào Quốc Khánh sẽ tới thành phố Hoa Hải đấy!"

"A, bọn họ chuyện đi cùng nhau nữa à? Ông ngoại không phải đang du lịch vòng quanh thế giới sao?"

"Bọn họ chạy tới xem con không được sao?".

Hàn Tuyết hờn dỗi nói, ngón tay nhẹ nhàng mà gõ trán của hắn hạ xuống, hơi đứng lên: "Mụ mụ trước đi tắm, con xem TV một lát sao.".

"Xem TV?"

Diệp Hi nhìn mẫu thân từ từ rời đi, trong miệng thấp giọng nỉ non nói, ánh mắt lại lóe ra một tia sáng khác thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện