Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu
Chương 36: Thiên lôi đánh xuống
Phượng Tiêu nhìn phu nhân của hắn chết mặt vẫn không đổi sắc, lúc sau, Phượng Thủy Tuyết nhìn Phượng Thiên Vũ hung hãn nói: "Phượng Thiên Vũ, ta giết ngươi."
"Bạch Tuyết, đi ra."
Phượng Thủy Tuyết đã triệu hoán ma thú của nàng, là một cửu giai Thánh Thú bạch ngọc miêu, toàn thân trắng như tuyết, không có một tia hỗn tạp màu khác, nhìn qua rất đẹp, rất ôn nhu, đúng là không cô phụ cái tên Bạch Tuyết này, chính xác phù hợp.
Phượng Thiên Vũ xì mũi coi thường, con mèo màu đen nàng mới thấy đẹp, màu trắng, thật chẳng khí phách tí nào!
"Dạ Hiên, Ma thú đều là so thân thể như vậy sao?"
Phượng Thiên Vũ hỏi, mẹ kiếp, đi ra ngoài không thể nhỏ hơn một chút hay sao, lớn như vậy, cho rằng nàng thấy lớn là sợ hay sao?
"Nha đầu, bởi vì bọn nó không có cách nào hóa nhỏ lại được, muốn hóa nhỏ lại chỉ đến khi đạt đến Thần Thú thì mới có thể."
Đế Dạ Hiên nói xong, nhìn nha đầu bên cạnh, hắn cũng sẽ không tin nha đầu thật sự là không biết, nếu là cố ý, hắn đương nhiên phải phối hợp!
"Phượng Thiên Vũ, nhận lấy cái chết."
Phượng Thủy Tuyết cầm lấy một thanh kiếm đánh tới Phượng Thiên Vũ, Bạch Tuyết cao ngạo vẫy vẫy đuôi, khinh thường nhìn Phượng Thiên Vũ, tựa hồ muốn nói: "Một người như vậy, chủ nhân còn muốn gọi ta đi ra, thực mất mặt, ta một cước có thể giết chết nàng."
"Ngu ngốc." Tuyết Ảnh đứng trên không trung, nhìn con mèo tự cho là đúng kia, cười lạnh một tiếng.
Ma thú bây giờ ngay cả bản năng cảm ứng cũng không có sao? Hắn đường đường một cái cấm kỵ Thần Thú, nó còn dám đứng chỗ này mà diễu võ dương oai sao, mắt mù sao?
Bạch ngọc miêu ngẩng đầu, nhìn về phía người đang mắng nó, khi thấy mắt đỏ Tuyết Ảnh hiện lên sự khinh thường, nổi giận, meo meo hai tiếng, công kích Tuyết Ảnh.
Tuyết Ảnh chẳng muốn động thủ, bàn tay nhỏ bé linh hoạt chuyển động, Liệt Diễm ngân thương trực tiếp đâm thẳng về bạch ngọc miêu, khí thế như chẻ tre, ngân thương tốc độ cực nhanh, bạch ngọc miêu còn không có kịp phản ứng, ngân thương đã đâm vào giữa trán của nó, sau một khắc, thân thể to lớn của bạch ngọc miêu té ngã trên mặt đất.
Cái thế giới này vốn không công bằng, nếu chủ nhân chết sẽ gây tổn thương rất lớn đến với ma thú, nhưng ngược lại khi ma thú chết rồi, đối với chủ nhân lại không một chút ảnh hưởng, vì vậy khi ma thú mở ra linh trí đều rất thông minh lựa chọn chủ nhân cường đại, ví dụ điển hình chính là Kinh Lôi!
Khi Đế Dạ Hiên mới tới Ma Thú Sâm Lâm, là muốn đi tìm Thần Ma lệnh, nhưng lại gặp Kinh Lôi đang bị thương, nó vốn là hoang cổ huyễn trong rừng ma thú, mấy người thực lực cường đại tấn công nó, sau đó bị thương rồi trốn chạy đến biên giới của Đông Dạ quốc cùng Vân Thương quốc, Đế Dạ Hiên đột nhiên xuất hiện, hù đến Kinh Lôi, cố gượng lấy thân thể bị thương Kinh Lôi bày ra tư thế sẵn sàng đón đầu quân địch, nó cũng nhìn ra nam tử trước mặt này rất mạnh, còn có sức mạnh của hắc ám chi linh.
Đế Dạ Hiên ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn nó, cứ đường thẳng mà đi.
Một khắc này, Kinh Lôi ngẩn người, nó là Thần Thú, nhân loại rất nhiều người đều muốn chiếm được nó, nhân loại là sinh vật ích kỷ hèn hạ, mấy người kia chính là đã dùng thủ đoạn hèn hạ bỉ ổi mới khiến nó bị thương như thế này, nếu là những người khác nhìn thấy một Thần Thú đang bị thương, nhất định sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thế mà cái người này đến việc nhìn nó cũng không thèm làm, thế là bạn học Kinh Lôi của chúng ta mang theo sự nghi hoặc đi theo sau lưng Đế Dạ Hiên vào trong Ma Thú Sâm Lâm, hai ngày sau trở về Ma giới, một khắc này khi thấy được Thất Dạ cùng Phượng Viêm( hình như chưa xuất hiện), Kinh Lôi khiếp sợ không thôi đồng thời cũng may mắn là chính mình đi theo hắn, Đế Dạ Hiên cũng chẳng thèm khế ước với hắn, bạn học Kinh Lôi hấp ta hấp tấp muốn được làm tọa kỵ của Đế Dạ Hiên.
(chuyện xưa đã xong, trở lại chủ đề đi. )
Phượng Thủy Tuyết quay đầu lại nhìn Bạch Tuyết, trong lòng nhói đau, Bạch Tuyết, thực xin lỗi!
Phượng Thiên Vũ lại không nghĩ tới Phượng Thủy Tuyết quay đầu nhìn lại.
Cũng không đợi nàng suy nghĩ nhiều, Phượng Thủy Tuyết cũng đã lần nữa ra chiêu tiếp theo.
Phượng Thủy Tuyết năm nay 17 tuổi, 17 tuổi là cao cấp Linh Sư, cũng không tệ lắm.
Chiêu thức của nàng, cũng rất ác liệt, nhưng đối với Phượng Thiên Vũ mà nói thì cũng rất là bình thường.
Phượng Thiên Vũ hơi hơi nhếch người sang một bên né tránh.
Phượng Thiên Vũ dừng lại, mỉm cười: "Như thế nào, Phượng Thủy Tuyết, đây là toàn bộ thực lực của ngươi à?"
"Ngươi. . ." Phượng Thủy Tuyết liền bị đả kích.
Phượng Thủy Tuyết ra tay nhiều lần nhưng vẫn không thành công, đem mục tiêu tập trung vào Thanh Ngư, hai mắt âm hàn hiện lên một tia ánh sáng, Phượng Thiên Vũ, giết không được ngươi thì ta sẽ giết nha hoàn của ngươi.
Phượng Thiên Vũ nhìn vào ánh mắt của Phượng Thủy Tuyết, vốn định chơi đùa một hồi, nháy mắt Phượng Thiên Vũ nổi lên sát tâm, nàng đã từng nói qua, Thanh Ngư là người mà nàng muốn bảo vệ cả đời, nàng sẽ không để cho bất luận kẻ nào ở dưới mí mắt của nàng đả thương đến Thanh Ngư, Phượng Thủy Tuyết, nếu ngươi nổi lên sát tâm với Thanh Ngư, thì nhất định phải chết.
Linh khí quanh thân Phượng Thiên Vũ bắt đầu khởi động, bộc phát ra khí thế cường đại, hai tay hình thành một chưởng, đánh thẳng tới trước ngực Phượng Thủy Tuyết, Phượng Thủy Tuyết bị đánh bay ra vài mét, lung la lung lay té trên mặt đất, Phượng Thanh Dương nhìn muội muội của mình bị đánh thành như vậy, vốn muốn động thủ, lại bị Phượng Tiêu ngăn cản, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu, Phượng Thanh Dương giống như không đành lòng, nhưng cũng không thể tránh được, đành phải nghe theo.
Nhoáng một cái, Phượng Thiên Vũ đã tới gần Phượng Thủy Tuyết, Thí Huyết trong tay dán lên khuôn mặt trắng tuyết của Phượng Thủy Tuyết, qua lại hoạt động, cũng không muốn lấy xuống, Phượng Thủy Tuyết hoảng sợ nhìn Thí Huyết ở trên mặt mình, run rẩy hỏi: "Phượng. Phượng Thiên Vũ. Ngươi muốn thế nào?"
"Yaa... Đại tỷ, ta có muốn thế nào đâu, chỉ là muốn bắt ngươi làm chút thí nghiệm nhỏ mà thôi, Thí Huyết dạo này thật chẳng sắc bén gì cả."
Phượng Thiên Vũ nói ra, cầm lấy Thí Huyết bắt đầu làm thí nghiệm trên mặt của Phượng Thủy Tuyết.
Phượng Thủy Tuyết khóc không ra nước mắt, còn muốn dùng làm thí nghiệm sao? Nàng nhớ lúc trước Phượng Thiên Vũ dùng nó trực tiếp cắt lấy hai tay của Phượng Thủy Linh, sắc bén đến như thế, còn muốn dùng nàng làm thí nghiệm.
Ngay khi Phượng Thủy Tuyết đang hoảng sợ, Phượng Thiên Vũ cầm lấy Thí Huyết nhẹ nhàng rạch một vết nhỏ trên cổ của Phượng Thủy Tuyết.
Phượng Thủy Tuyết cho rằng Phượng Thiên Vũ lần này chỉ muốn hù dọa cho nàng sợ hãi….
Ai biết, . . Một đạo ánh sáng màu đỏ xinh đẹp xẹt qua, trên cỗ trắng noãn của Phượng Thủy Tuyết máu tươi chảy ra, từng đoàn từng đoàn, Phượng Thanh Dương phẫn nộ, con mắt đỏ rực nhìn Phượng Thủy Tuyết, đó là muội muội của hắn a!
Phượng Tiêu nổi giận gầm lên một tiếng: "Phượng Thiên Vũ, ngươi giết nương sát tỷ, ngươi không sợ bị thiên lôi đánh xuống sao?"
Đế Dạ Hiên nghe vậy, nhíu mày, nói ra: "Thiên lôi đánh xuống? Bổn tọa thay Vũ nhi chịu đựng là được, không nhọc Phượng thừa tướng phải lo lắng."
"Phượng Tiêu, cái lão già này, coi như là Phượng gia các ngươi đoạn tử tuyệt tôn rồi, Vũ nhi cũng sẽ không có nửa điểm bị tổn thương, ngươi đừng ở đó mà nói bậy bạ."
"Phượng Tiêu, nữ nhi của Nguyệt Phong ta há có thể sợ lời nói của ngươi sao." Cách đó không xa Nguyệt Phong lên tiếng nói ra, thiên lôi đánh xuống, có quỷ mới tin, ông trời cũng không rảnh đâu, à mà có thiên lôi thật nhưng chỉ xuất hiện khi ma thú muốn độ kiếp mà thôi.!
"Nguyệt Phong?" Liễu Nguyệt bắt lấy trọng điểm, quay đầu nhìn về phía người nam nhân rách rưới bù xù kia.
Nguyệt Phong ngước mắt, nhìn về phía nữ tử xinh đẹp đang kinh ngạc nhìn mình, Nguyệt Phong ngơ ngác đây là?
"Di nương, là phụ thân." Phượng Thiên Vũ cười ra tiếng, di nương những thứ này con gái cũng rất thương tâm!
Nguyệt Phong không rõ ràng cho lắm, thẳng đến Phượng Thiên Vũ gọi nữ nhân đó là di nương mới nhắc nhở cho hắn, hắn nhớ kỹ Vân Thanh từng nói qua với hắn, nàng có một người tỷ tỷ rất tốt, cũng đã kết nghĩa tỷ muội.
"Bạch Tuyết, đi ra."
Phượng Thủy Tuyết đã triệu hoán ma thú của nàng, là một cửu giai Thánh Thú bạch ngọc miêu, toàn thân trắng như tuyết, không có một tia hỗn tạp màu khác, nhìn qua rất đẹp, rất ôn nhu, đúng là không cô phụ cái tên Bạch Tuyết này, chính xác phù hợp.
Phượng Thiên Vũ xì mũi coi thường, con mèo màu đen nàng mới thấy đẹp, màu trắng, thật chẳng khí phách tí nào!
"Dạ Hiên, Ma thú đều là so thân thể như vậy sao?"
Phượng Thiên Vũ hỏi, mẹ kiếp, đi ra ngoài không thể nhỏ hơn một chút hay sao, lớn như vậy, cho rằng nàng thấy lớn là sợ hay sao?
"Nha đầu, bởi vì bọn nó không có cách nào hóa nhỏ lại được, muốn hóa nhỏ lại chỉ đến khi đạt đến Thần Thú thì mới có thể."
Đế Dạ Hiên nói xong, nhìn nha đầu bên cạnh, hắn cũng sẽ không tin nha đầu thật sự là không biết, nếu là cố ý, hắn đương nhiên phải phối hợp!
"Phượng Thiên Vũ, nhận lấy cái chết."
Phượng Thủy Tuyết cầm lấy một thanh kiếm đánh tới Phượng Thiên Vũ, Bạch Tuyết cao ngạo vẫy vẫy đuôi, khinh thường nhìn Phượng Thiên Vũ, tựa hồ muốn nói: "Một người như vậy, chủ nhân còn muốn gọi ta đi ra, thực mất mặt, ta một cước có thể giết chết nàng."
"Ngu ngốc." Tuyết Ảnh đứng trên không trung, nhìn con mèo tự cho là đúng kia, cười lạnh một tiếng.
Ma thú bây giờ ngay cả bản năng cảm ứng cũng không có sao? Hắn đường đường một cái cấm kỵ Thần Thú, nó còn dám đứng chỗ này mà diễu võ dương oai sao, mắt mù sao?
Bạch ngọc miêu ngẩng đầu, nhìn về phía người đang mắng nó, khi thấy mắt đỏ Tuyết Ảnh hiện lên sự khinh thường, nổi giận, meo meo hai tiếng, công kích Tuyết Ảnh.
Tuyết Ảnh chẳng muốn động thủ, bàn tay nhỏ bé linh hoạt chuyển động, Liệt Diễm ngân thương trực tiếp đâm thẳng về bạch ngọc miêu, khí thế như chẻ tre, ngân thương tốc độ cực nhanh, bạch ngọc miêu còn không có kịp phản ứng, ngân thương đã đâm vào giữa trán của nó, sau một khắc, thân thể to lớn của bạch ngọc miêu té ngã trên mặt đất.
Cái thế giới này vốn không công bằng, nếu chủ nhân chết sẽ gây tổn thương rất lớn đến với ma thú, nhưng ngược lại khi ma thú chết rồi, đối với chủ nhân lại không một chút ảnh hưởng, vì vậy khi ma thú mở ra linh trí đều rất thông minh lựa chọn chủ nhân cường đại, ví dụ điển hình chính là Kinh Lôi!
Khi Đế Dạ Hiên mới tới Ma Thú Sâm Lâm, là muốn đi tìm Thần Ma lệnh, nhưng lại gặp Kinh Lôi đang bị thương, nó vốn là hoang cổ huyễn trong rừng ma thú, mấy người thực lực cường đại tấn công nó, sau đó bị thương rồi trốn chạy đến biên giới của Đông Dạ quốc cùng Vân Thương quốc, Đế Dạ Hiên đột nhiên xuất hiện, hù đến Kinh Lôi, cố gượng lấy thân thể bị thương Kinh Lôi bày ra tư thế sẵn sàng đón đầu quân địch, nó cũng nhìn ra nam tử trước mặt này rất mạnh, còn có sức mạnh của hắc ám chi linh.
Đế Dạ Hiên ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn nó, cứ đường thẳng mà đi.
Một khắc này, Kinh Lôi ngẩn người, nó là Thần Thú, nhân loại rất nhiều người đều muốn chiếm được nó, nhân loại là sinh vật ích kỷ hèn hạ, mấy người kia chính là đã dùng thủ đoạn hèn hạ bỉ ổi mới khiến nó bị thương như thế này, nếu là những người khác nhìn thấy một Thần Thú đang bị thương, nhất định sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thế mà cái người này đến việc nhìn nó cũng không thèm làm, thế là bạn học Kinh Lôi của chúng ta mang theo sự nghi hoặc đi theo sau lưng Đế Dạ Hiên vào trong Ma Thú Sâm Lâm, hai ngày sau trở về Ma giới, một khắc này khi thấy được Thất Dạ cùng Phượng Viêm( hình như chưa xuất hiện), Kinh Lôi khiếp sợ không thôi đồng thời cũng may mắn là chính mình đi theo hắn, Đế Dạ Hiên cũng chẳng thèm khế ước với hắn, bạn học Kinh Lôi hấp ta hấp tấp muốn được làm tọa kỵ của Đế Dạ Hiên.
(chuyện xưa đã xong, trở lại chủ đề đi. )
Phượng Thủy Tuyết quay đầu lại nhìn Bạch Tuyết, trong lòng nhói đau, Bạch Tuyết, thực xin lỗi!
Phượng Thiên Vũ lại không nghĩ tới Phượng Thủy Tuyết quay đầu nhìn lại.
Cũng không đợi nàng suy nghĩ nhiều, Phượng Thủy Tuyết cũng đã lần nữa ra chiêu tiếp theo.
Phượng Thủy Tuyết năm nay 17 tuổi, 17 tuổi là cao cấp Linh Sư, cũng không tệ lắm.
Chiêu thức của nàng, cũng rất ác liệt, nhưng đối với Phượng Thiên Vũ mà nói thì cũng rất là bình thường.
Phượng Thiên Vũ hơi hơi nhếch người sang một bên né tránh.
Phượng Thiên Vũ dừng lại, mỉm cười: "Như thế nào, Phượng Thủy Tuyết, đây là toàn bộ thực lực của ngươi à?"
"Ngươi. . ." Phượng Thủy Tuyết liền bị đả kích.
Phượng Thủy Tuyết ra tay nhiều lần nhưng vẫn không thành công, đem mục tiêu tập trung vào Thanh Ngư, hai mắt âm hàn hiện lên một tia ánh sáng, Phượng Thiên Vũ, giết không được ngươi thì ta sẽ giết nha hoàn của ngươi.
Phượng Thiên Vũ nhìn vào ánh mắt của Phượng Thủy Tuyết, vốn định chơi đùa một hồi, nháy mắt Phượng Thiên Vũ nổi lên sát tâm, nàng đã từng nói qua, Thanh Ngư là người mà nàng muốn bảo vệ cả đời, nàng sẽ không để cho bất luận kẻ nào ở dưới mí mắt của nàng đả thương đến Thanh Ngư, Phượng Thủy Tuyết, nếu ngươi nổi lên sát tâm với Thanh Ngư, thì nhất định phải chết.
Linh khí quanh thân Phượng Thiên Vũ bắt đầu khởi động, bộc phát ra khí thế cường đại, hai tay hình thành một chưởng, đánh thẳng tới trước ngực Phượng Thủy Tuyết, Phượng Thủy Tuyết bị đánh bay ra vài mét, lung la lung lay té trên mặt đất, Phượng Thanh Dương nhìn muội muội của mình bị đánh thành như vậy, vốn muốn động thủ, lại bị Phượng Tiêu ngăn cản, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu, Phượng Thanh Dương giống như không đành lòng, nhưng cũng không thể tránh được, đành phải nghe theo.
Nhoáng một cái, Phượng Thiên Vũ đã tới gần Phượng Thủy Tuyết, Thí Huyết trong tay dán lên khuôn mặt trắng tuyết của Phượng Thủy Tuyết, qua lại hoạt động, cũng không muốn lấy xuống, Phượng Thủy Tuyết hoảng sợ nhìn Thí Huyết ở trên mặt mình, run rẩy hỏi: "Phượng. Phượng Thiên Vũ. Ngươi muốn thế nào?"
"Yaa... Đại tỷ, ta có muốn thế nào đâu, chỉ là muốn bắt ngươi làm chút thí nghiệm nhỏ mà thôi, Thí Huyết dạo này thật chẳng sắc bén gì cả."
Phượng Thiên Vũ nói ra, cầm lấy Thí Huyết bắt đầu làm thí nghiệm trên mặt của Phượng Thủy Tuyết.
Phượng Thủy Tuyết khóc không ra nước mắt, còn muốn dùng làm thí nghiệm sao? Nàng nhớ lúc trước Phượng Thiên Vũ dùng nó trực tiếp cắt lấy hai tay của Phượng Thủy Linh, sắc bén đến như thế, còn muốn dùng nàng làm thí nghiệm.
Ngay khi Phượng Thủy Tuyết đang hoảng sợ, Phượng Thiên Vũ cầm lấy Thí Huyết nhẹ nhàng rạch một vết nhỏ trên cổ của Phượng Thủy Tuyết.
Phượng Thủy Tuyết cho rằng Phượng Thiên Vũ lần này chỉ muốn hù dọa cho nàng sợ hãi….
Ai biết, . . Một đạo ánh sáng màu đỏ xinh đẹp xẹt qua, trên cỗ trắng noãn của Phượng Thủy Tuyết máu tươi chảy ra, từng đoàn từng đoàn, Phượng Thanh Dương phẫn nộ, con mắt đỏ rực nhìn Phượng Thủy Tuyết, đó là muội muội của hắn a!
Phượng Tiêu nổi giận gầm lên một tiếng: "Phượng Thiên Vũ, ngươi giết nương sát tỷ, ngươi không sợ bị thiên lôi đánh xuống sao?"
Đế Dạ Hiên nghe vậy, nhíu mày, nói ra: "Thiên lôi đánh xuống? Bổn tọa thay Vũ nhi chịu đựng là được, không nhọc Phượng thừa tướng phải lo lắng."
"Phượng Tiêu, cái lão già này, coi như là Phượng gia các ngươi đoạn tử tuyệt tôn rồi, Vũ nhi cũng sẽ không có nửa điểm bị tổn thương, ngươi đừng ở đó mà nói bậy bạ."
"Phượng Tiêu, nữ nhi của Nguyệt Phong ta há có thể sợ lời nói của ngươi sao." Cách đó không xa Nguyệt Phong lên tiếng nói ra, thiên lôi đánh xuống, có quỷ mới tin, ông trời cũng không rảnh đâu, à mà có thiên lôi thật nhưng chỉ xuất hiện khi ma thú muốn độ kiếp mà thôi.!
"Nguyệt Phong?" Liễu Nguyệt bắt lấy trọng điểm, quay đầu nhìn về phía người nam nhân rách rưới bù xù kia.
Nguyệt Phong ngước mắt, nhìn về phía nữ tử xinh đẹp đang kinh ngạc nhìn mình, Nguyệt Phong ngơ ngác đây là?
"Di nương, là phụ thân." Phượng Thiên Vũ cười ra tiếng, di nương những thứ này con gái cũng rất thương tâm!
Nguyệt Phong không rõ ràng cho lắm, thẳng đến Phượng Thiên Vũ gọi nữ nhân đó là di nương mới nhắc nhở cho hắn, hắn nhớ kỹ Vân Thanh từng nói qua với hắn, nàng có một người tỷ tỷ rất tốt, cũng đã kết nghĩa tỷ muội.
Bình luận truyện