Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu
Chương 48: Ma Thú Sâm Lâm 2
Thần Nữ Sáng Thế là một sự tồn tại kinh khủng nhất, khi năng lực bộc phát toàn bộ có thể hủy thiên diệt địa, Phần Thiên kỹ năng được chia làm chín tầng, một tầng so với một tầng càng thêm lợi hại.
Hôm nay Phượng Thiên Vũ đã sử dụng kỹ năng trong tầng thứ tư của Phần Thiên là Hồng Liên Nghiệp Hỏa, lấy thực lực bây giờ của Phượng Thiên Vũ chỉ có thể chèo chống được tầng đầu tiên của kỹ năng Phần Thiên, cho nên mới xuất hiện tình trạng bị Hồng Liên hấp thu ngược lại.
Trong kết giới, Phượng Thiên Vũ mồ hôi chảy đầm đìa, như cá mất nước, cẩn thận từng li từng tí dựa theo phương pháp vừa mới xuất hiện trong đầu, từng điểm từng điểm đem lực lượng Hồng Liên thu hồi lại.
Thời gian chậm chạp trôi qua
Gần đến hoàng hôn, Phượng Thiên Vũ mới từ trong kết giới đi ra, quanh thân như được bao bọc bởi một tầng linh lực dồi dào khác hẳn lúc trước.
"Nha đầu, ngươi?"
Hàn Duệ sợ đến nỗi không nói thành lời, nha đầu đột phá từ cao cấp Linh Tôn tiến vào cấp thấp Linh Tông rồi sao!
Không công bằng, thật không công bằng, hắn kẹt cứng trong cấp thấp Linh Tông từ rất lâu rồi, cứ cái đà này chắc hắn phải bái nàng làm sư phụ mất. . !
"Ừ, lên cấp."
Thanh Ngư cùng Mạc Sầu xoắn xuýt một hồi, tiểu thư lợi hại như vậy, bọn hắn cũng phải cố gắng hơn nữa a!
"Mẫu thân, ngươi không sao chứ?" Tuyết Ảnh nhíu mày hỏi, xem ra nhất định hắn phải cùng mẫu thân nói rõ một chút, bằng không nếu cứ tình trạng này xảy ra, cũng sẽ không còn may mắn như lần này nữa đâu.
"Sư phụ, sắc trời cũng đã không sớm, các ngươi nghỉ ngơi trước, đêm nay chúng ta phải nghỉ ngơi ở chỗ nay rồi, ta cùng Ảnh nhi đi tìm ít đồ." Phượng Thiên Vũ quay đầu, trông thấy Bạch Hồ, nhảy dựng lên: "Thế nào, còn muốn đánh nữa sao?"
Bạch Hồ ai oán hai tiếng, mọi người phát hiện được biểu lộ quái dị của Phượng Thiên Vũ.
Hàn Duệ vội vàng hỏi: "Nha đầu, ngươi làm sao vậy?"
"Không có việc gì, sư phụ." Phượng Thiên Vũ nhíu mày, mẹ kiếp, ai có thể nói cho nàng biết, nàng vì cái gì mà nghe hiểu được con hồ ly trước mặt này, chẳng lẽ nàng cũng là ma thú sao?
Người khác không biết, thế nhưng Tuyết Ảnh biết rõ đấy, cười trộm hai tiếng, thấy mẫu thân đang nhìn mình, lập tức ngậm cười, nghiêm trang nói: "Bạch Hồ nói nó biết một nơi có thể ở được, nó cũng đã nguyện ý khế ước cùng với Thanh Ngư, nhưng mà bây giờ thực lực Thanh Ngư quá yếu, nó phải đợi nàng mạnh hơn nữa mới có thể cùng nàng kí khế ước."
Ma thú cùng ma thú thì phải hiểu nhau rồi, chủ nhân khi kí khế ước với ma thú cũng thế, còn về phần mà ma thú cùng con người không có kí khế ước nhưng vẫn có thể liên hệ với nhau, tại Thương Lan đại lục, vâng,Phượng Thiên Vũ chính là người đầu tiên, hắn cũng không nói ra, nên khiến cho nàng tưởng mình là ma thú.
Màn đêm cũng đã buông xuống, Bạch Hồ cũng vừa mang theo mấy người Phượng Thiên Vũ tiến vào một sơn động, Phượng Thiên Vũ thừa dịp mấy người đang ngủ, lách mình tiến vào không gian Hồng Liên, không làm kinh động bất kì người nào.
. . .
Trong không gian Hồng Liên, Phượng Thiên Vũ khoanh chân ngồi, nhìn Tuyết Ảnh chậm rãi nói: "Ảnh nhi, ta nghĩ sự tình hôm nay ngươi cũng biết?"
Tuyết Ảnh nghe vậy, cũng ngồi xuống, đem những điều mình biết kể từ đầu đuôi đến gốc ngọn cho Phượng Thiên Vũ nghe.
Phượng Thiên Vũ nghe xong, cảm thấy choàng váng một hồi, cái thế giới này thật phiền phức a, có linh lực, có Dược Sư, có ma thú, được rồi những thứ này vẫn cho là bình thường đi, vì cái cọng lông (nguyên văn a) gì lại còn xuất hiện thêm một Thần Nữ Sáng Thế nữa chứ?
Nàng có thể là chuyển thế của nàng ta, không, theo như Ảnh nhi nói, độ chính xác đã lên tới mà là tám chín phần rồi.
Hiểu rõ mọi việc, Phượng Thiên Vũ cũng không có ở lại trong không gian, mà về lại sơn động, nhìn sắc trời vẫn tối, ngồi tại chỗ, khoanh chân tu luyện, Ảnh nhi nói cái thế giới này vẫn còn tồn tại rất nhiều loại linh lực chưa biết đến, thực ra linh lực chẳng qua chỉ là một trong số đó, quả nhiên là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân a, nàng chỉ có thể cố gắng tu luyên thôi.
Một đêm yên ổn, ngày mới vừa nổi lên, mấy người kia liền tỉnh dậy.
Phượng Thiên Vũ thấy mọi người đã tỉnh, cũng không nói thêm gì, ra khỏi sơn động, một đường thẳng đi đến Nhật Viêm quốc, Phượng Thiên Vũ biến thái, luyện dược sư, cấm kỵ Thần Thú , Thiên Hồ Nhất Tộc Cửu Vĩ Bạch Hồ, một đoàn người như vậy có thể gọi là biến thái được chưa, những ma thú nho nhỏ không dám tiến lên, vì vậy vài ngày trôi qua, đoàn người cũng không gặp phải trắc trở gì.
. . .
Đi thêm vài ngày nữa, đoàn người Phượng Thiên Vũ đã ra khỏi Ma Thú Sâm Lâm, đi đến nội thành của Nhật Viêm quốc. Một đường thẳng đến Đế Đô, Hàn Duệ đem các nàng an bàì tại một nơi yên tĩnh ở Đế Đô , mỗi ngày ba bữa cơm, người bưng nước rót chiếu cố thật tốt.
Vì vậy mấy ngày rãnh rỗi này mọi người đều ra sức tu luyện, nhất là Phượng Thiên Vũ, đến cả cái bóng cũng không thấy.
Trong nhà, Phượng Thiên Vũ dành chút thời gian hiếm hoi ngồi phơi nắng, giơ tay trái đặt lên trán, hai mắt đen nhánh lộ ra nhu tình, nhàn nhạt nỉ non: "Dạ Hiên, ta nhớ chàng lắm."
"Tiểu thư, Tôn Giả đã đến." Thanh Ngư thấy tiểu thư nhà mình ngồi ở ngoài cửa, cười cười bước đến.
"Nha đầu."
Người còn chưa thấy âm thanh đã tới, Phượng Thiên Vũ im lặng, vì cái gì a, không phải những ngày trước nàng thấy sư phụ là một người rất nghiêm túc nhưng từ khi đến đây sư phụ như biến thành người khác tính nết trẻ con không khác gì một tiểu hài tử a?
Phượng Thiên Vũ đứng lên, duỗi cái lưng mệt mỏi, nhìn người đang tiến vào, nói: "Hôm nay sư phụ rảnh rỗi tới thăm ta sao?"
Hàn Duệ đi tới, trực tiếp cầm lấy ly trà đang đặt trên bàn đá, rất tự nhiên uống vào, sau đó đặt ly trà xuống, nổi giận đùng đùng: "Nha đầu, ngươi biết không, hôm nay ta đi đan hội so tài cùng mấy bọn người kia, ngươi biết không, mấy lão già chết tiệt kia dám ở trước mặt ta khoe khoang, Hàn Duệ a, đồ nhi ta chính là thiên tài trăm năm khó gặp đó, tuổi trẻ như vậy mà đã đạt tới cao cấp Dược Chủ, bọn họ còn nói sư phụ như ta đã được định trước là sẽ không thu được đồ đệ."
Nói xong, lại uống thêm một ly trà: "Thật sự là tức chết ta a."
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, mỉm cười ngồi trên ghế quý phi, tiện tay nâng chung trà lên nhẹ nhấp một miếng, không nhanh không chậm mở miệng: "Sư phụ, đừng tức giận , cùng lắm thì khi tới thời điểm tranh tài đồ nhi sẽ khiến cho bọn họ sáng mắt chó lên nhé, được không?"
Sư phụ cũng thế, bởi vì một chút sự tình như vậy cũng sinh khí, xem ra sư phụ thật đúng là một tiểu hài tử rồi.
Hàn Duệ nghe vậy, vui vẻ ngồi xuống, nói: "Nha đầu, luyện dược sư ngươi đã đạt đến cấp độ nào rồi?"
Hàn Duệ nghi ngờ hỏi, nha đầu đều một mực không nói cho hắn biết, chẳng lẽ nha đầu chỉ được cái linh lực biến thái, còn luyện dược vẫn đứng im tại chỗ?
Phượng Thiên Vũ nghiêng đầu, nhìn sư phụ của mình, khóe miệng thoáng lên ánh cười, nếu bây giờ sư phụ biết nàng đạt đến cấp thấp Dược Tôn không biết sẽ như thế nào nhỉ? cười khẽ hai tiếng, Phượng Thiên Vũ chậm rãi nói ra: "Sư phụ, là cao cấp Dược Chủ."
Được rồi, nàng có Tinh Thần lực biến thái, có Thượng Cổ kỳ thư giúp đỡ, cho nên phát triển vô cùng nhanh thôi mà.
Trong thời gian ngắn, từ một phế vật nổi tiếng ở khắp Hoàng thành Đông Dạ nay đã bước vào cấp thấp Linh Tông cùng cấp thấp Dược Tôn, đúng thật là không cho người ta đường sống a.
"Thật tốt quá, đồ nhi, giải thi đấu ngày hôm đó ta muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy, đệ tử của Hàn Duệ ta há có thể so sánh với những thứ tầm thường như thế sao!"
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, cũng không nói thêm cái gì, đi vào cái thế giới này đã lâu như vậy, nàng có được tình thân, tình bạn, tình yêu, kiếp trước nàng đều không có, chỉ mong những tháng ngày nhẹ nhàng trôi qua , tiếng của Ảnh nhi vang lên trong đầu, đôi mắt của Phượng Thiên Vũ lại nhiễm lên vào phần lạnh giá, ánh mặt trời ấm áp bây giờ cũng không thể nào làm tan đi hàn băng trong lòng nàng.
Hôm nay Phượng Thiên Vũ đã sử dụng kỹ năng trong tầng thứ tư của Phần Thiên là Hồng Liên Nghiệp Hỏa, lấy thực lực bây giờ của Phượng Thiên Vũ chỉ có thể chèo chống được tầng đầu tiên của kỹ năng Phần Thiên, cho nên mới xuất hiện tình trạng bị Hồng Liên hấp thu ngược lại.
Trong kết giới, Phượng Thiên Vũ mồ hôi chảy đầm đìa, như cá mất nước, cẩn thận từng li từng tí dựa theo phương pháp vừa mới xuất hiện trong đầu, từng điểm từng điểm đem lực lượng Hồng Liên thu hồi lại.
Thời gian chậm chạp trôi qua
Gần đến hoàng hôn, Phượng Thiên Vũ mới từ trong kết giới đi ra, quanh thân như được bao bọc bởi một tầng linh lực dồi dào khác hẳn lúc trước.
"Nha đầu, ngươi?"
Hàn Duệ sợ đến nỗi không nói thành lời, nha đầu đột phá từ cao cấp Linh Tôn tiến vào cấp thấp Linh Tông rồi sao!
Không công bằng, thật không công bằng, hắn kẹt cứng trong cấp thấp Linh Tông từ rất lâu rồi, cứ cái đà này chắc hắn phải bái nàng làm sư phụ mất. . !
"Ừ, lên cấp."
Thanh Ngư cùng Mạc Sầu xoắn xuýt một hồi, tiểu thư lợi hại như vậy, bọn hắn cũng phải cố gắng hơn nữa a!
"Mẫu thân, ngươi không sao chứ?" Tuyết Ảnh nhíu mày hỏi, xem ra nhất định hắn phải cùng mẫu thân nói rõ một chút, bằng không nếu cứ tình trạng này xảy ra, cũng sẽ không còn may mắn như lần này nữa đâu.
"Sư phụ, sắc trời cũng đã không sớm, các ngươi nghỉ ngơi trước, đêm nay chúng ta phải nghỉ ngơi ở chỗ nay rồi, ta cùng Ảnh nhi đi tìm ít đồ." Phượng Thiên Vũ quay đầu, trông thấy Bạch Hồ, nhảy dựng lên: "Thế nào, còn muốn đánh nữa sao?"
Bạch Hồ ai oán hai tiếng, mọi người phát hiện được biểu lộ quái dị của Phượng Thiên Vũ.
Hàn Duệ vội vàng hỏi: "Nha đầu, ngươi làm sao vậy?"
"Không có việc gì, sư phụ." Phượng Thiên Vũ nhíu mày, mẹ kiếp, ai có thể nói cho nàng biết, nàng vì cái gì mà nghe hiểu được con hồ ly trước mặt này, chẳng lẽ nàng cũng là ma thú sao?
Người khác không biết, thế nhưng Tuyết Ảnh biết rõ đấy, cười trộm hai tiếng, thấy mẫu thân đang nhìn mình, lập tức ngậm cười, nghiêm trang nói: "Bạch Hồ nói nó biết một nơi có thể ở được, nó cũng đã nguyện ý khế ước cùng với Thanh Ngư, nhưng mà bây giờ thực lực Thanh Ngư quá yếu, nó phải đợi nàng mạnh hơn nữa mới có thể cùng nàng kí khế ước."
Ma thú cùng ma thú thì phải hiểu nhau rồi, chủ nhân khi kí khế ước với ma thú cũng thế, còn về phần mà ma thú cùng con người không có kí khế ước nhưng vẫn có thể liên hệ với nhau, tại Thương Lan đại lục, vâng,Phượng Thiên Vũ chính là người đầu tiên, hắn cũng không nói ra, nên khiến cho nàng tưởng mình là ma thú.
Màn đêm cũng đã buông xuống, Bạch Hồ cũng vừa mang theo mấy người Phượng Thiên Vũ tiến vào một sơn động, Phượng Thiên Vũ thừa dịp mấy người đang ngủ, lách mình tiến vào không gian Hồng Liên, không làm kinh động bất kì người nào.
. . .
Trong không gian Hồng Liên, Phượng Thiên Vũ khoanh chân ngồi, nhìn Tuyết Ảnh chậm rãi nói: "Ảnh nhi, ta nghĩ sự tình hôm nay ngươi cũng biết?"
Tuyết Ảnh nghe vậy, cũng ngồi xuống, đem những điều mình biết kể từ đầu đuôi đến gốc ngọn cho Phượng Thiên Vũ nghe.
Phượng Thiên Vũ nghe xong, cảm thấy choàng váng một hồi, cái thế giới này thật phiền phức a, có linh lực, có Dược Sư, có ma thú, được rồi những thứ này vẫn cho là bình thường đi, vì cái cọng lông (nguyên văn a) gì lại còn xuất hiện thêm một Thần Nữ Sáng Thế nữa chứ?
Nàng có thể là chuyển thế của nàng ta, không, theo như Ảnh nhi nói, độ chính xác đã lên tới mà là tám chín phần rồi.
Hiểu rõ mọi việc, Phượng Thiên Vũ cũng không có ở lại trong không gian, mà về lại sơn động, nhìn sắc trời vẫn tối, ngồi tại chỗ, khoanh chân tu luyện, Ảnh nhi nói cái thế giới này vẫn còn tồn tại rất nhiều loại linh lực chưa biết đến, thực ra linh lực chẳng qua chỉ là một trong số đó, quả nhiên là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân a, nàng chỉ có thể cố gắng tu luyên thôi.
Một đêm yên ổn, ngày mới vừa nổi lên, mấy người kia liền tỉnh dậy.
Phượng Thiên Vũ thấy mọi người đã tỉnh, cũng không nói thêm gì, ra khỏi sơn động, một đường thẳng đi đến Nhật Viêm quốc, Phượng Thiên Vũ biến thái, luyện dược sư, cấm kỵ Thần Thú , Thiên Hồ Nhất Tộc Cửu Vĩ Bạch Hồ, một đoàn người như vậy có thể gọi là biến thái được chưa, những ma thú nho nhỏ không dám tiến lên, vì vậy vài ngày trôi qua, đoàn người cũng không gặp phải trắc trở gì.
. . .
Đi thêm vài ngày nữa, đoàn người Phượng Thiên Vũ đã ra khỏi Ma Thú Sâm Lâm, đi đến nội thành của Nhật Viêm quốc. Một đường thẳng đến Đế Đô, Hàn Duệ đem các nàng an bàì tại một nơi yên tĩnh ở Đế Đô , mỗi ngày ba bữa cơm, người bưng nước rót chiếu cố thật tốt.
Vì vậy mấy ngày rãnh rỗi này mọi người đều ra sức tu luyện, nhất là Phượng Thiên Vũ, đến cả cái bóng cũng không thấy.
Trong nhà, Phượng Thiên Vũ dành chút thời gian hiếm hoi ngồi phơi nắng, giơ tay trái đặt lên trán, hai mắt đen nhánh lộ ra nhu tình, nhàn nhạt nỉ non: "Dạ Hiên, ta nhớ chàng lắm."
"Tiểu thư, Tôn Giả đã đến." Thanh Ngư thấy tiểu thư nhà mình ngồi ở ngoài cửa, cười cười bước đến.
"Nha đầu."
Người còn chưa thấy âm thanh đã tới, Phượng Thiên Vũ im lặng, vì cái gì a, không phải những ngày trước nàng thấy sư phụ là một người rất nghiêm túc nhưng từ khi đến đây sư phụ như biến thành người khác tính nết trẻ con không khác gì một tiểu hài tử a?
Phượng Thiên Vũ đứng lên, duỗi cái lưng mệt mỏi, nhìn người đang tiến vào, nói: "Hôm nay sư phụ rảnh rỗi tới thăm ta sao?"
Hàn Duệ đi tới, trực tiếp cầm lấy ly trà đang đặt trên bàn đá, rất tự nhiên uống vào, sau đó đặt ly trà xuống, nổi giận đùng đùng: "Nha đầu, ngươi biết không, hôm nay ta đi đan hội so tài cùng mấy bọn người kia, ngươi biết không, mấy lão già chết tiệt kia dám ở trước mặt ta khoe khoang, Hàn Duệ a, đồ nhi ta chính là thiên tài trăm năm khó gặp đó, tuổi trẻ như vậy mà đã đạt tới cao cấp Dược Chủ, bọn họ còn nói sư phụ như ta đã được định trước là sẽ không thu được đồ đệ."
Nói xong, lại uống thêm một ly trà: "Thật sự là tức chết ta a."
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, mỉm cười ngồi trên ghế quý phi, tiện tay nâng chung trà lên nhẹ nhấp một miếng, không nhanh không chậm mở miệng: "Sư phụ, đừng tức giận , cùng lắm thì khi tới thời điểm tranh tài đồ nhi sẽ khiến cho bọn họ sáng mắt chó lên nhé, được không?"
Sư phụ cũng thế, bởi vì một chút sự tình như vậy cũng sinh khí, xem ra sư phụ thật đúng là một tiểu hài tử rồi.
Hàn Duệ nghe vậy, vui vẻ ngồi xuống, nói: "Nha đầu, luyện dược sư ngươi đã đạt đến cấp độ nào rồi?"
Hàn Duệ nghi ngờ hỏi, nha đầu đều một mực không nói cho hắn biết, chẳng lẽ nha đầu chỉ được cái linh lực biến thái, còn luyện dược vẫn đứng im tại chỗ?
Phượng Thiên Vũ nghiêng đầu, nhìn sư phụ của mình, khóe miệng thoáng lên ánh cười, nếu bây giờ sư phụ biết nàng đạt đến cấp thấp Dược Tôn không biết sẽ như thế nào nhỉ? cười khẽ hai tiếng, Phượng Thiên Vũ chậm rãi nói ra: "Sư phụ, là cao cấp Dược Chủ."
Được rồi, nàng có Tinh Thần lực biến thái, có Thượng Cổ kỳ thư giúp đỡ, cho nên phát triển vô cùng nhanh thôi mà.
Trong thời gian ngắn, từ một phế vật nổi tiếng ở khắp Hoàng thành Đông Dạ nay đã bước vào cấp thấp Linh Tông cùng cấp thấp Dược Tôn, đúng thật là không cho người ta đường sống a.
"Thật tốt quá, đồ nhi, giải thi đấu ngày hôm đó ta muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy, đệ tử của Hàn Duệ ta há có thể so sánh với những thứ tầm thường như thế sao!"
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, cũng không nói thêm cái gì, đi vào cái thế giới này đã lâu như vậy, nàng có được tình thân, tình bạn, tình yêu, kiếp trước nàng đều không có, chỉ mong những tháng ngày nhẹ nhàng trôi qua , tiếng của Ảnh nhi vang lên trong đầu, đôi mắt của Phượng Thiên Vũ lại nhiễm lên vào phần lạnh giá, ánh mặt trời ấm áp bây giờ cũng không thể nào làm tan đi hàn băng trong lòng nàng.
Bình luận truyện