Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Chương 93: Cỗ khí tức khiến người ta muốn nôn mửa



Vân Ế thì trực tiếp đi đến bên cạnh Phượng Thiên Vũ, bỏ qua Thanh Loan cùng Vân Thương!

Lão giả mặt tươi như hoa, bây giờ đan viện thật lắm nhân tài nha, coi như là hắn đã lập được một đại công rồi!

Nữ lão sư nhìn Thanh Loan đứng trước mặt mình, trên mặt in hẳn hai chữ "Ghen ghét", ở đây nàng đã được coi là mỹ nhân, nữ nhân trước mắt này là ai mà còn dám xinh đẹp hơn cả nàng!

Thanh Loan là công chúa Minh giới, ngũ quan sắc bén hơn người thường, cả người toát ra cỗ hơi thở phong tình, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền không thể dời tầm mắt, giống như là sự đối lập giữa người Trung Nguyên với người Tây Vực, huống chi bản thân Thanh Loan vốn đã xinh đẹp!

"Ngươi là người nào, người ta hỏi là tân sinh đứng sau lưng ngươi, ta không có hỏi ngươi!" Nữ lão sư không kiên nhẫn trả lời, miệng tuy nói nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Vân Thương, thỉnh thoảng ném cho hắn vài cái nháy mắt đưa tình, nhìn vào thật không có cốt cách của một lão sư!

Phượng Thiên Vũ khóe môi khẽ giật, cười như không cười, nhìn không ra nàng đang suy nghĩ điều gì!

Khóe mắt Mộc Mộc co rút, đầu năm nay, như thế nào lại thịnh hành mốt Tiểu Tam thế nhỉ, tiến vào cái Học Viện này còn được gặp, Thanh Loan, vì tình yêu của ngươi, cố gắng lên a!

Vân Thương bắt lấy cánh tay Thanh Loan, đi thẳng về phía trước, lông mày nhíu chặt đến cực độ nhìn qua là biết hắn đang khó chịu đến mức nào.

Nữ lão sư còn muốn đi lên nói thêm điều gì đó, nhưng lại bị người khác ngăn lại: "Lâm lão sư, tân sinh có quyền lựa chọn, mời Lâm lão sư có chừng có mực!"

Nói xong, mang theo vẻ mặt nở hoa dẫn nhóm người Phượng Thiên Vũ tiến vào đan viện!

Lâm lão sư tức giận vô cùng, xuất ra một chưởng đánh xuống nền đất, nhìn nhóm người đi xa hung hãn nói: "Chờ xem, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận!"

Chưa từng có ai dám coi thường nàng như vậy... !

Vừa đến đan viện, đột nhiên Phượng Thiên Vũ sững sờ, bước chân dừng lại!

"A Vũ, làm sao vậy?"

Mộc Mộc đứng gần Phượng Thiên Vũ nhất, thấy nàng dừng lại, nhìn khắp bốn phía, nhẹ giọng cất tiếng hỏi!

A Vũ đang nhìn cái gì?

Phượng Thiên Vũ đem ngón trỏ đặt lên môi, động tác đó là muốn nói đừng lên tiếng, mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước!

Mọi người thấy vậy đều yên tĩnh trở lại, độ mẫn cảm của Phượng Thiên Vũ như thế nào bọn họ biết rõ cả đấy, nhìn bộ dáng này của nàng rất có thể đã xảy ra việc gì rồi!

Dẫn đường, vị lão giả tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn im lặng không lên tiếng!

Nửa ngày sau đó, khóe môi Phượng Thiên Vũ vẽ lên một đường cong, hàn khí bao phủ toàn bộ khuôn mặt dưới lớp mặt nạ: "Một cỗ khí tức khiến người ta muốn buồn nôn, đi ra ngoài các ngươi nhớ phải cẩn thận!"

Thanh Ngư khẽ giật mình, nàng một mực đều đi theo tiểu thư, những lời này của tiểu thư chính là muốn nói có người muốn làm hại bọn họ sao?

"A Vũ yên tâm, chúng ta sẽ chú ý!"

Mộc Mộc cười hì hì nói, nàng biết rõ A Vũ sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, có nghĩa là đang có người muốn giết bọn họ!

Mấy người khác nghe vậy đều gật đầu đồng ý, tỏ vẻ bọn họ sẽ thật cẩn thận!

"Vậy đi thôi!"

Lão giả thấy bọn họ nói xong rồi, tiếp tục mang bọn họ đi thẳng về phía trước.

Lông mày Phượng Thiên Vũ nhíu lại, nếu như nàng đoán không sai, cỗ khí tức kia chính là Phượng Thủy Linh, nhưng lại có thêm vài điểm bất đồng, trên người nàng còn chứa một cỗ khí thật khiến người ta phải buồn nôn, nàng luôn biết rõ Phượng Thủy Linh còn sống, lúc trước tận mắt chứng kiến bộ dáng của Mạc Tuyết, nàng liền đoán được Phượng Thủy Linh đã không còn như trước!

Chẳng qua là nàng ta vẫn thủy chung chưa từng xuất hiện, khiến nàng cũng quên đi mất!

Không nghĩ tới bên trong học viện Đế Hoàng này lại phát hiện ra được cỗ khí của nàng!

Rốt cuộc cũng chịu xuất hiện, là kiềm chế không nổi nữa sao?

... ...

Mấy người tiến vào đan viện, nghỉ ngơi.

Ánh mắt Phượng Thiên Vũ nhìn chung quanh chung quanh, lông mi hơi nhíu lại, nhìn về phía lão giả trước mặt: "Lão sư, ta có thể tự tìm chỗ ở khác được không?”

Lão giả khẽ giật mình, sau đó lại cười nói: "Không nói gạt ngươi, trong học viện này chỉ còn đúng duy nhất một căn phòng trống, chẳng qua là, chẳng qua là căn phòng đó rất quái dị, ngoại trừ viện trưởng, người khác không thể tiến vào!"

Viện trưởng?

"Lão sư, viện trưởng ở trong đó sao?"

"Không có!"

"Ừm, tạ ơn lão sư!"

Phượng Thiên Vũ cúi đầu suy nghĩ, không được vào sao?

Nàng lại càng muốn đi xem nó là căn phòng như thế nào?

"Tiểu thư, đồ vật thu thập xong rồi!"

Thanh Ngư xoa xoa cái trán đổ đầy mồ hôi, cười hì hì nói!

"Thanh Ngư, ngươi, ngươi vậy mới tốt chứ!"

Mộc Mộc cũng đã đi tới, nàng thật sự là rất bội phục Thanh Ngư, nội chợ đảm đang như vậy, nàng nhìn thấy thôi cũng đã choáng váng đầu óc rồi, ai, nữ tử ở cổ đại thật đáng thương mà... !

Phượng Thiên Vũ nghiêng người dựa vào cây cột bên cạnh: "Thanh Ngư, cực khổ rồi, ngươi cùng Mộc Mộc nghỉ ngơi trước đi, ta muốn đi ra ngoài một lúc!"

Thanh Ngư cùng Mộc Mộc nhìn nhau, lên tiếng hỏi: "A Vũ, ngươi muốn đi đâu?"

"Lão sư mới nói có một chỗ rất thú vị nên ta muốn đi xem một chút thôi!"

"Tiểu thư, Thanh Ngư với Mộc Mộc tỷ đi cùng với người nhé!"

Phượng Thiên Vũ lắc đầu: "Thanh Ngư, không cần, các ngươi đều rất mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi, bằng không thì ta sẽ tức giận đó!"

Thanh Ngư còn chuẩn bị nói cái gì, Mộc Mộc liền giữ nàng lại!

"A Vũ, ngươi nhớ phải thật cẩn thận đó, ta cùng Thanh Ngư đi trước!"

"Ừ "

Phượng Thiên Vũ nhẹ gật đầu, tỏ vẻ nàng đã biết!

Mộc Mộc lôi kéo Thanh Ngư rời đi!

Nhìn bóng dáng hai người biến mất ở một góc cua, Phượng Thiên Vũ quay người rời khỏi phòng, đi đến chỗ của vị lão sư lúc nãy!

"Lão sư, phiền toái ngươi nói cho ta biết căn phòng kia ở chỗ nào?"

Lão giả muốn nói điều gì nhưng lại thôi, cuối cùng nhẹ gật đầu, lên tiếng: "Cái gian phòng kia phải đi qua võ viện, nhìn thấy tấm bảng đề hai chữ “Thiên Hải” màu trắng là tới nơi, chỗ đó có một cây đại thụ rất lớn, rất dễ trông thấy!"

"Đa tạ lão sư!"

Phượng Thiên Vũ không nói nhiều lời, quay người rời đi!

Phượng Thiên Vũ vô cùng buồn chán đi trên con đường, lại không chú ý tới có một đôi mắt kinh ngạc đang nhìn nàng!

Đông Ngự Phong nhìn đạo bóng dáng màu đỏ đang rời đi kia, có chút không dám tin vào mắt nàng, Phượng Thiên Vũ, tại sao nàng lại ở chỗ này?

Tuy nàng đeo mặt nạ, nhưng liếc một cái hắn liền đã nhận ra nàng!

"Ngự Phong, làm sao vậy?"

Đông Ngự Hoàng hiếu kỳ nhìn đệ đệ mình, nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy một bóng lưng đỏ rực, không khỏi cất tiếng hỏi!

"Đại ca, ta, ta có việc, rời đi trước!"

Đông Ngự Phong nói xong, liền đi theo, từ khi nữ nhân kia rời đi, hắn vẫn luôn muốn tìm nàng, cuối cùng không có biện pháp đành phải cùng đại ca đi đến học viện Đế Hoàng này, không nghĩ tới ở đây lại gặp được nàng!

Phượng Thiên Vũ, Phượng Thiên Vũ... !

Nếu như ngươi biết rõ ta đang tìm ngươi, ngươi có cười nhạo ta không!

"Ngự Phong... !"

Kì quái, không phải Ngự Phong luôn một mực tìm kiếm Thiên Vũ muội muội sao?

Khi nào lại kích động như vậy, chẳng lẽ Ngự Phong nhận thức được người kia?

Được rồi, cứ đi vũ viện trước đã, không biết thân thể của Vân di đã khá hơn nhiều chưa?

Ngay khi Đông Ngự Hoàng rời đi, một đoàn hắc vụ(sương mù đen) liền xuất hiện, đứng trong màng sương kia là một nam nhân, bên cạnh là nửa người nửa quái vật!

Đôi mắt đỏ rực, toàn thân phát ra một cỗ khí tà ác đến nghẹt thở, không phải là Minh U thì còn là ai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện