Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 15: Chặn Đường Tập Sát



Chờ đến Lam Tử Hàn mang thị vệ đến cứu, những tiểu đệ của Hắc Phong Trại đã sớm vườn đi nhà trống.

Lam Tử Hàn đá cửa phòng, thấy được Nguyệt Vũ Đình quần áo bất chỉnh nằm chính giữa nhà. Nàng lúc này còn đâu nữa dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh, ngược lại như là một con búp bê bị tàn phá, thê thảm không nỡ nhìn. Da thịt vốn được bảo dưỡng tỉ mỉ giờ phút này xanh tím ghê người, hai má sưng lên như hai quả đào, hạ thân còn chảy ra đặc sệt máu tươi.

Lam Tử Hàn có chút không nỡ nhìn, cởi áo ngoài của mình đắp cho nàng rồi quay đầu sang chỗ khác, kêu lên Nguyệt Vô Hoan vào trong giúp đỡ.

Nguyệt Vô Hoan đầu tiên là kinh ngạc trợn to mắt, che miệng không cho mình phát ra âm thanh, sau đó chạy tới Nguyệt Vũ Đình bên người, ánh mắt mang theo lo lắng, cánh tay đỡ nàng dậy:

“Đại tỷ tỷ! Đại tỷ tỷ, ngươi... ngươi không sao chứ?”

Nguyệt Vũ Đình nghe thấy thanh âm, hai tròng mắt trống rỗng dần dần hội tụ thành thị huyết điên cuồng, nàng vung lên cánh tay.

Chát!

Một cái tát vang dội đánh vào má phải của Nguyệt Vô Hoan, kèm theo thanh âm điên cuồng:

“Cút! Ngươi cút ra ngoài cho ta! Ngươi Nguyệt Vô Hoan cái phế vật đừng ở trước mặt ta mèo khóc chuột giả từ bi. Ngươi tại sao lại không sớm mang thị vệ tới cứu ta, hiện tại lại ở trước mặt ta giả mù sa mưa. Ngươi chờ! Ngươi chờ ta về hoàng cung, ta phải nói mẫu hoàng trừng trị ngươi thật nặng. Ngươi dám rắp tâm hại ta, ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!”

“Đại tỷ tỷ! Ta... ta không có, ngươi hiểu lầm rồi! Ta có mang thị vệ tới cứu tỷ, nhưng bọn họ trên đường gặp phải yêu thú mà...!” Nguyệt Vô Hoan ôm mặt, mắt đỏ hoe, hai hàng thanh lệ chảy xuống, lắp bắp giải thích. Không thể không nói, bộ dáng nhu nhu nhược nhược này, rất dễ dàng chọc người thương tiếc.

Chát!

Nguyệt Vũ Đình lại giáng xuống một cái tát, lần này trực tiếp tát đến Nguyệt Vô Hoan cái đầu lệch sang một bên.

“Phế vật! Cho ta câm miệng! Cút ra ngoài!” Nguyệt Vũ Đình giận dữ rống lên, ánh mắt như hai ngọn lửa thiêu đốt, tràn đầy sát ý điên cuồng.

“Đủ rồi!” Lam Tử Hàn vốn dĩ là ở bên ngoài không muốn can thiệp, nhưng hành vi của Nguyệt Vũ Đình quả thật là đáng sợ. Hắn nhìn không nổi nữa, cũng chẳng quản cái gì tôn ti trật tự rống lên một tiếng, đi vào lôi kéo Nguyệt Vô Hoan ra ngoài, một bên nhỏ nhẹ nói với Nguyệt Vô Hoan, một bên hung tợn nói với Nguyệt Vũ Đình.

“Nàng như vậy kiêu ngạo không nói lý, ngươi không cần để ý đến nàng. Thật là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử! Nguyệt Vũ Đình, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”

Hắn cũng không nghĩ tới, đến lúc này rồi, Nguyệt Vũ Đình vẫn còn ngang ngược như thế, tổn thương người vô tội.

Lúc trước chỉ là khó coi thôi, nhưng qua lần này hắn thực sự là chán ghét nàng đến tận xương tủy.

Không được, về đến nhà hắn phải nói cho cha thu hồi đề nghị. Cái gì chó má thư đồng, Nguyệt Vũ Đình căn bản là không xứng được hắn tháp tùng đi theo!

Càng chưa nói, qua việc hôm nay, nàng còn giữ được tư cách tiến vào Tinh Huyền hay không thì khó mà nói được. Chứ đừng nói chi là ngôi vị nữ hoàng.

Lam Tử Hàn lôi kéo Nguyệt Vô Hoan đi ra ngoài, Nguyệt Vô Hoan còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, ngập ngừng nói:

“Nhưng mà... Tử Hàn ca ca, đại tỷ tỷ... nàng...”

Lam Tử Hàn bất đắc dĩ thở dài, rèn sắt không thành thép nói:

“Nguyệt Vô Hoan, nàng đối xử với ngươi như thế, ngươi không oán hận nàng?”

Nguyệt Vô Hoan khuôn mặt kinh hoảng, lí nhí nói:

“Tử Hàn ca ca... ngươi đừng nói như vậy... để cho tỷ tỷ nghe được, nàng sẽ rất tức giận... nàng dù sao... dù sao cũng là tỷ tỷ của ta!”

Lam Tử Hàn khẽ thở dài, có chút đau lòng nhìn Nguyệt Vô Hoan nói:

“Thật là! Cùng một mẹ sinh ra, khác biệt như thế nào lớn như vậy đâu? Được rồi, đừng quan tâm đến nàng, ta cho ngươi đi thoa thuốc đi!”

Nguyệt Vô Hoan cúi đầu cắn môi, lí nhí nói:

“Cám ơn Tử Hàn ca ca!”

Loảng xoảng!

Hai người nghe được trong phòng truyền ra điên cuồng tiếng hét cùng thanh âm đập đồ không ngừng vang lên. Ở núi non hoang dã thì càng thêm vang vọng.

Lam Tử Hàn nhíu mày chán ghét, lôi kéo Nguyệt Vô Hoan đi đến doanh trướng bên ngoài, mặc kệ Nguyệt Vũ Đình muốn làm gì thì làm.

Hắn thật là một giây cũng không muốn ở lại chỗ này.

Nguyệt Vô Hoan nhìn thoáng qua cửa phòng, khẽ cúi đầu, ở nơi không người thấy được, khóe miệng quỷ dị giơ lên...

Lộc cộc! Lộc cộc!

Ở một chỗ đường rừng hẻo lánh nọ, đoàn xe được bao trùm kín mít không lộ kẽ hở, băng qua những con đường gặp ghềnh, cấp tốc chạy về phía trước. Phía trước có hai lão giả ngồi ở trên xe ngựa hộ tống, xung quanh lại có vô số hộ vệ mặc cùng loại y phục, chặt chẽ như nêm cối bảo hộ đoàn xe này.

“Lão nhị! Tình huống của thiếu chủ là sao thế này? Không phải nói là bệnh nan y sao? Như thế nào hiện tại lại tra ra là trúng độc. Còn bắt chúng ta vạn dặm đường xa hộ tống mấy thứ này. Gia chủ cũng không khỏi cưng chiều hắn quá mức đi? Mấy năm đi thôn trang không một tiếng động, lần này lại làm ra động tĩnh lớn như thế. Nếu như sự thật không phải là như vậy, để ta xem hắn trở về làm sao công đạo?” Một người lão giả mặc lam bào ngồi ở con ngựa bên trái, nhìn khung cảnh vắng vẻ xung quanh, cằn nhằn nói.

“Lão tam! Sợ là trong việc này có uẩn khúc gì đó. Dù sao thiếu chủ cũng là con của đại tiểu thư. Nàng năm đó thiên tài tuyệt diễm, kinh vi thiên nhân. Cho dù hiện tại sa sút, thì huyết nhục của nàng cũng đâu thể nào kém cỏi. Huống chi, đứa bé Hạo Hiên kia sẽ không đem tính mạng của mình ra mà đùa giỡn được đâu!” Lão giả ngồi bên cạnh suy ngẫm một hồi, thở dài phân bua, hiển nhiên là đứng ở Đông Phương Hạo Hiên bên này.

“Nhưng mà ta vẫn không thể làm rõ. Trị bệnh thôi mà, sao không trực tiếp mời luyện dược sư đến tận nhà rồi trị. Biết bao nhiêu người thèm thuồng bước đến cạnh cửa của Đông Phương gia, ngược lại người này một hai phải bảo chúng ta lặn lội đường xa, thật sự là không biết mặt mũi lớn đến cỡ nào.” Nhị trưởng lão nhăn mày, liên tục đưa ra nghi hoặc.

“Ai! Luyện dược sư đa số đều là tính tình cổ quái. Chúng ta ai mà biết được. Việc này là gia chủ bảo chúng ta đi làm, đó là tin tưởng, không nghĩ cành mẹ đẻ cành con. Cho nên chúng ta chỉ cần phụng mệnh làm tốt nhiệm vụ là được!” Tam trưởng lão cũng chỉ biết thở dài khuyên nhủ.

Lão nhị tính tình nóng nảy, hơn nữa nhiều năm trước đối với hôn ước của đại tiểu thư đã từng phản đối qua, ai ngờ vậy mà bị hắn nói trúng. Sau đó hắn liền cạch mặt đại tiểu thư, không chỉ phản đối việc bảo vệ nàng mà ngay cả Đông Phương Hạo Hiên hắn cũng chẳng thèm quan tâm tới. Nếu không phải lần này gia chủ xuống nước nài nỉ, hắn chưa chắc đã chịu đồng ý. Nhưng dọc theo đoạn đường này, cũng là nhăn nhó không ngừng.

Tam trưởng lão không thể làm gì khác, chỉ có thể liên tục loát mao, hạ hỏa cho hắn.

Tính của lão già này ngay thẳng, mặc dù khó chiều một chút, nhưng đối với một mạch dòng chính vẫn luôn trung thành. Nếu không tin được hắn, thì ở Đông Phương gia bây giờ, dòng chính đại tiểu thư bên kia, chẳng còn biết nhờ vả vào ai.

Tam trưởng lão miên man nghĩ ngợi, sắc mặt không khỏi nặng nề.

Tình cảnh của Đông Phương gia hiện tại loạn như một nồi cháo, Đông Phương Hạo Hiên trở về lần này, cũng không biết là phúc hay họa?

“Ai?”

Tam trưởng lão giật mình hồi thần, đột nhiên phát hiện Nhị trưởng lão thần sắc cảnh giác nhìn xung quanh.

Vì vậy, hắn cũng đề cao tinh thần, phất tay bảo một đám hộ vệ canh chừng cẩn mật.

Một phút... hai phút... ba phút!

Thấy không có gì xảy ra, một đám mới thở phào một hơi.

Nhưng vào lúc này, Tam trưởng lão lại khịt khịt cái mũi, nghi ngờ hỏi Nhị trưởng lão:

“Lão Nhị, ngươi có ngửi thấy mùi vị gì không?”

Không trung thoang thoảng một mùi xạ hương, tuy rằng rất nhạt, nhưng vẫn để cho Tam trưởng lão tinh ý phát hiện.

“Không tốt! Mau đóng chặt ngũ cảm, mùi hương này có cổ quái!” Nhị trưởng lão sắc mặt nghiêm túc, thình lình quát lớn một tiếng.

Nhưng tựa hồ, đã chậm một bước...

Loảng xoảng! Bịch... bịch!

Ngoại trừ Tam trưởng lão và Nhị trưởng lão động tác nhanh nhẹn bịt kín ngũ cảm, thì một đám hộ vệ đồng loạt ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.

Hai người lão giả sắc mặt nhanh chóng khó coi lên, cảnh giác nhìn xung quanh, quát lớn:

“Là kẻ nào? Mau xuất hiện đi, đừng giả thần giả quỷ!”

Ngay lúc tiếng hai người vừa hỏi xong, thì một đạo tiếng nói âm trầm quỷ quyệt đột nhiên vang lên:

“Sát! Một người cũng không tha!”

Cùng lúc, xung quanh rừng rậm bắn ra rất nhiều hắc y nhân, bọn họ ngự không phi hành, một đám cầm chủy thủ sắc bén, từ trên cao nhìn xuống hai người lão giả.

Tên đầu lĩnh vung tay, một đám sát thủ đi theo thân pháp tàn ảnh nháy mắt bôn tập mà đến.

Tam trưởng lão và Nhị trưởng lão rùng mình, ánh mắt phát lạnh nhìn đám sát thủ đột nhiên xuất hiện này, hai người cùng lúc phóng ra phi kiếm, chuẩn bị vận lên huyền khí đi giết đám người kia.

Hai người sử dụng huyền khí là lúc, đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân vô lực.

“Chết tiệt, mùi hương đó là Tuyên Mị!” Nhị trưởng lão kinh hãi hét lớn, thình lình liên tiếp lùi về phía sau.

“Tuyên Mị” chính là cấm dược, một khi ngửi được mùi hương của nó, sẽ khiến người sinh ra ảo giác, đình trệ vô lực, thậm chí là sử dụng không được huyền lực.

“Đáng chết, những người này là ai, sao có thể có bút tích lớn như vậy!” Tam trưởng lão cũng thập phần bất ngờ, cộng đồng thối lui về đoàn xe phía sau, nơi chất vô số dược liệu.

Những dược liệu này, không phải là không bỏ vào nhẫn trữ vật được, nhưng như thế sẽ làm dược lực của nó bị xói mòn, trở thành những cây cỏ bình thường.

“Lão nhị, làm sao bây giờ?” Tam trưởng lão nhìn một xe dược liệu ở phía sau, nhăn mày khó xử.

“Mẹ kiếp, liều mạng! Ta ở đây ngăn cản bọn họ, ngươi mang đống dược liệu này đi tìm thiếu chủ.” Chỉ thấy Nhị trưởng lão lấy ra một viên thuốc màu đen tròn trĩnh, chuẩn bị đưa nó vào trong miệng.

“Lão Nhị, không thể!” Tam trưởng lão nhận ra đó là Tự Bạo Hoàn, ngắn ngủi có thể tăng lên thực lực, làm lơ tác dụng của Tuyên Mị, nhưng hậu quả của nó cũng hoàn toàn thảm khốc, chẳng khác nào tự bạo, thịt nát xương tan.

Đồng sự nhiều năm, Tam trưởng lão sao có thể chấp nhận lão bằng hữu sử dụng viên thuốc này.

“Lão Tam, mau đem dược liệu đi! Thiếu chủ cần chúng nó!” Nhị trưởng lão ánh mắt đỏ sậm, thù hằn nhìn một đám sát thủ đang đến gần trước mặt. Cắn răng hét lên.

Khóe môi run rẩy, nhưng vì đại cuộc làm trọng, Tam trưởng lão không thể không đến gần xe dược liệu, chuẩn bị kéo nó đi.

Hắc y đầu lĩnh nhận thấy động tác của hắn, khẽ nhíu mày, điều động một đám người qua bên kia, truyền lệnh:

“Phóng hỏa!”

Bang tức!

Một đám sát thủ kéo kíp nổ lựu đạn, phóng vào xe dược liệu.

“Không!” Nhị Trưởng lão và Tam trưởng lão khóe mắt như muốn nứt ra nhìn một màn này.

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc là lúc.

Tạch!

Đoàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện