Phúc Thê Doanh Môn

Chương 6: Chương 6: Nghèo Rớt Mồng Tơi




Lý Mạn nhanh nhẹn tắm, kết quả vừa cầm lấy quần áo, trợn tròn mắt, quần áo nam nhân? Hơn nữa có phải hay không quá lớn? Nàng không có y phục của mình sao? Có lẽ nàng thật không phải là người nhà này?
Thùng thùng thùng -- tiếng đập cửa vang lên, thanh âm ôn hòa Lý Ngôn vang lên ở ngoài cửa, "Tắm xong rồi sao? Cơm chiều đã làm xong rồi."
Lý Mạn hoảng hốt, không kịp nghĩ gì khác, cầm lấy quần áo liền vọt tới cửa, tay đặt ở cửa phòng, sợ người ở phía ngoài đẩy cửa tiến vào.
Nghe không được động tĩnh bên trong, Lý Ngôn thử nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa bất động, hiển nhiên chốt của đã được cài, "Ngươi nếu tắm xong rồi, đợi lát nữa liền mở của ra, ta bảo Tiểu Ngũ Tử đem cơm chiều bưng tới cho ngươi." Dứt lời, buồn cười xoay người rời đi, kỳ thật, bọn họ nếu muốn làm gì nàng, chỉ cần phá cửa là có thể vào nha.
Lý Mạn nghe tiếng bước chân đã đi xa, vội vàng mặc quần áo vào, cũng không nhìn xem có thích hợp hay không, nhưng mà, mặc ở trên người nhìn thật sự buồn cười vô cùng.
Áo rộng thùng thình tựa hồ có thể đủ cho hai người mặc, nàng lấy tay đem hai bên thắt lưng nắm ở một chỗ, có vẻ lục soát chút, nhưng mà cổ áo lại lộ ra nhiều, quần càng kỳ quái hơn, dài đến nỗi có thể dùng để lau sàn nhà, nàng cuốn vài đường, cuối cùng cũng cuốn đến trên cổ chân, nhưng ống quần quá lớn, nàng cảm giác được có gió lùa vào.

Như vậy thì làm sao đi ra ngoài được a.
Đang buồn bực, tiếng đập cửa lại vang lên, lần này là thanh âm của một đứa nhỏ, "Tỷ tỷ, ta đem đồ ăn cho tỷ."
Bởi vì là đứa nhỏ, nên Lý Mạn không kháng cự, mở cửa phòng ra, thò nửa đầu ra thật cẩn thận nhìn, chỉ thấy một tiểu nam hài thanh tú gầy yếu bưng đồ vật đứng ở cửa, thấy nàng mở cửa, nhếch miệng cười, đưa bát trong tay cho nàng, "Tỷ tỷ, cho tỷ."
Là thức ăn? Lý Mạn nhận lấy, nói, "Cám ơn." Đứa bé kia quay người lại, chạy, bộ dáng tựa hồ thực thẹn thùng.
Lý Mạn nhẹ nhàng nở nụ cười, trừ bỏ sự kiện bị trói giữa thôn kia, người nhà này cho nàng cảm giác rất thuần phác, hình như cũng rất chăm sóc cho nàng.
Một chén cháo ngô, còn có hai cái bánh ngô nóng hổi, ngô phát ra mùi thơm và tinh khiết, Lý Mạn nhất thời cảm thấy đói bụng, đi về phía giường, ngồi xuống rồi ăn.

Lần đầu tiên ăn lương thực phụ như vậy, nàng cảm thấy rất thơm, một hơi ăn sạch, trong dạ dày thoải mái cực kỳ.
Nhưng mà, vậy làm sao để đem bát này vào phòng bếp? Bộ dạng này của nàng thật sự không dám đi ra ngoài.
Cũng may, Lý Ngôn sớm đoán được tình cảnh khó xử của nàng, tính toán thời gian, cảm thấy không sai biệt lắm, bảo Tiểu Ngũ Tử đi lấy bát.
Bát được cầm đi, Lý Mạn cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi quay người lại, trong phòng còn có một bồn nước tắm, kệ, ngày mai dọn sau.
Lý Mạn cài chốt phòng, trực tiếp ở trên giường ngủ thẳng, giường này thực cứng, chăn đệm đều rất mỏng, àm còn có một mùi lạ, cũng không biết là đã dùng được bao lâu, chăn giặt trắng bệch, hiện ra một loại bụi đen, cái loại bụi này có giặt cũng không sạch, hơn nữa, mấy chỗ vá lớn nhìn không ra màu sắc ban đầu.
Nhưng cũng không có biện pháp, nương theo ánh sáng mỏng manh, Lý Mạn đánh giá trong phòng, tường loang lổ đất, đồ vật bên trong ít vô cùng, chỉ có giường ở dưới thân của nàng, còn có một cái tủ lớn ở chỗ vách tường,, trừ những thứ đó ra, không còn vật nào cả.
Nhà này, nghèo rớt mồng tơi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện