Phục Ưng

Chương 4: Anh cả



Toàn bộ lối đi bên dưới đều có thể nghe thấy tiếng kêu như quỷ của Lộ Hưng Bắc ——

"Á, CMM! Buông tay buông tay! Đau!”

“Buông bố mày ra!”

“Aaaaaaaa! Gãy xương rồi!”

Tô Miểu nhìn Trì Ưng sắp bẻ cong cánh tay của anh ta tới nơi, sợ rằng sẽ không có kết cục tốt đẹp, vội nói: “ Trì Ưng, bỏ đi.”

Anh nhẹ nhàng liếc nhìn cô, nhận ra sự sốt ruột trong ánh mắt của cô, lúc này mới buông tay Lộ Hưng Bắc ra.

Lộ Hưng Bắc ngượng ngùng lùi về sau hai bước, nhếch mép cười trong đau đớn, nói với Tô Miểu: “Diệu Diệu, bạn học này của em hung dữ nhờ, lần sau anh lại đến tìm em chơi vậy.”

Tô Miểu nghe lời này, đáy mắt ngân ngấn nước mắt, vội vã nói: “Anh... anh đừng đến tìm tôi nữa! Tìm cho mình một cô bạn gái đi! Đừng quấy rầy tôi nữa!”

“Con gái của cả thành phố này đều không ngoan bằng em, ông đây chỉ yêu mỗi em.”

Lộ Hưng Bắc nói rồi chạy mất dạng nhanh như một tia chớp.

Tô Miểu vừa sợ, vừa lo, ôm lấy gối ngồi sụp xuống.

Những ngày này trôi qua đều chẳng ra làm sao.

Trong lối đi ồn ào tăm tối, Trì Ưng dựa vào bên tấm bảng hiệu của tiệm sửa chữa điện thoại cũ, cúi đầu rút ra một điếu thuốc, chậm rãi châm lửa.

Đường nét gương mặt tinh xảo của anh chìm trong bóng tối, đầu ngón tay vụt lên một đóm hoa cam, rồi bỗng vụt tắt.

Trong thời gian một điếu thuốc, cô ngồi, anh đứng, bên nhau một lúc.

Bóng của hai người, một cái dài, một cái rụt thành một khối, cùng dựa vào nhau.

“Cảm ơn cậu.” Tô Miểu ngẩng đầu nói với anh, “Cậu có việc đi trước đi, Lộ Hưng Bắc sẽ không quay lại đâu.”

Trì Ưng dập tắt điếu thuốc, vẻ mặt thờ ơ: “Hai người từng yêu nhau?”

“Chỉ có anh ta nghĩ thế.”

Anh ngồi xuống trước mặt cô, đưa tay ra đặt lên tóc mái buộc chặt của cô, làm mái tóc mềm mượt buông lơi xuống đôi tai, con ngươi đen láy nhìn cô đánh giá vài giây: “Đúng là ngoan, đổi lại là tôi, tôi cũng không buông.”

Trong tiếng địa phương của thành phố C, ngoan có ý chỉ sự xinh đẹp.

Đầu ngón tay thô ráp của anh quét qua cổ cô, lưu lại cảm giác của một cái chạm nhẹ nhàng không dấu vết.

Lúc hít vào, cũng hít luôn cả mùi thuốc lá bạc hà mát lạnh trên người anh, khiến cô nảy sinh cảm giác không thể thoát ra, đôi má nóng lên.

“Có vội đi làm bài tập không?” Anh hỏi.

Tô Miểu lắc lắc đầu.

“Thế mời tôi ăn bát mỳ?”

“ Được thôi.”

Hai người một trước một sau đi ra khỏi lối đi đầy lúng túng, đến bên cạnh trạm xe Thái Viên Bá, chọn đại một quán mỳ nhỏ trong con ngõ hẹp.

“Cậu ăn gì?” Tô Miểu quay đầu hỏi anh.

“Mỳ nước trong.” Trì Ưng ngồi trên chiếc ghế ở ngoài cửa, rút khăn giấy từ hộp giấy ăn, lau qua bụi bám trên màn hình điện thoại.

Cô hướng về chủ quán đang hâm mỳ trong tiệm, dùng giọng địa phương gọi lớn: “Ông chủ, một bát mỳ nước trong, một bát mỳ đậu thập cẩm.”

“Mỳ đậu thập cẩm có thêm ớt không?”

“Nhiều ớt ạ.”

Ánh mắt Trì Ưng nhìn theo cô.

Trong khung cảnh ồn ào huyên náo, cô trở thành một mảng xinh đẹp nhất, chiếc cổ thon dài, xương quai xanh mảnh mai, trắng ngần mong manh. Nhìn bóng dáng cô có vẻ yếu đuối, nhưng lại mang trong mình sự ương bướng và kiên cường.

Lúc này, điện thoại reo lên, là điện thoại của người anh em Tần Tư Dương.

“Ở đâu?”

“Được, tôi qua.”

Tô Miểu từ trong tiệm bước ra, đã không nhìn thấy bóng dáng của người thiếu niên nữa.

Dưới hộp khăn giấy trên bàn kẹp tờ tiền hai mươi đồng, gió vừa thổi, góc tiền nhẹ nhẹ bay lên.

Lòng cô có chút trống rỗng, bước vào trong tiệm, giọng nói có chút khàn: “Ông chủ, mỳ nước trong và mỳ đậu thập cẩm, gói về cho cháu nhé.”



Tô Miểu về đến nhà, đặt hai gói mỳ lên bàn, hướng về phòng ngủ gọi lớn: “Mẹ, ăn cơm thôi.”

Tô Thanh Dao lắc chiếc quạt hương bồ, dáng vẻ uể oải từ trên giường ngồi xuống, thần sắc ủ rũ, giống như dáng vẻ người bệnh: “Còn biết mang cơm về cho mẹ cơ đấy.”

“Mẹ sao thế, bệnh rồi sao?”

“Không sao, chiều ngủ hơi nhiều.” Tô Thanh Dao ngồi trên chiếc bàn tròn nhỏ, mở hộp thức ăn mang về ra, quả quyết bưng bát mỳ đậu thập cẩm đặt trước mặt mình, “Sao con lại gói mỳ nước mang về?”

“Lâu lâu đổi khẩu vị ạ.” Tô Miểu xuống nhà bếp lấy hộp ớt, chuẩn bị bỏ thêm ớt vào bát mỳ nước.

Nhìn vào bát mỳ thanh đạm, nghĩ đến anh mắt lạnh nhạt của người thiếu niên kia, tay cầm muỗng của cô dừng lại, cuối cùng đặt hủ ớt xuống, cầm đũa lên ăn.

“Món ăn vô vị mà con cũng nuốt nổi sao.”

“Thật ra cũng không khó ăn lắm.”

Tô Miểu ăn vài miếng hết bát mỳ, muốn nhanh về phòng ôn bài, nhìn Tô Thanh Dao nói, “Trong người không khỏe, tối mẹ đừng đi làm nữa.”

“Nói dễ đấy, không đi làm lấy gì kiếm tiền nộp học phí đắt đỏ cho con đây.”

Cô gật đầu, nhìn vào đôi dép lê dưới chân, nói chắc chắn: “Con sẽ nỗ lực, trước khi đến lúc nộp học phí kỳ sau, xin được học bổng miễn giảm học phí.”

“Thôi thôi được rồi, cho dù con không cần, chi tiêu của mẹ cũng không ít.” Tô Thanh Dao xua xua tay, “Những sản phẩm dưỡng da của mẹ rất đắc, không kiếm tiền, mẹ con làm sao giữ nổi tuổi xuân?”

“Mẹ, vậy sau này con lớn, kiếm được tiền rồi, ngày nào cũng dẫn mẹ đi thẩm mỹ viện."

Tô Thanh Dao cười: “Ngày nào cũng đi thẩm mỹ viện? Con định biến mẹ con thành búp bê Barbie hả?”

Tô Miểu cũng cúi đầu cười, khóe miệng cong lên lộ ra lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu.

Tô Thanh Dao dùng thanh dũi sửa lại móng tay: “Đúng rồi con yêu, ngày đầu đi học, cặp song sinh họ Tần có làm phiền con không?”

“Không có.” Tô Miểu không muốn khiến mẹ lo lắng, “Trường tư thục Gia Kỳ và Trung học số 1 Bắc Khê không giống nhau, không cho phép học sinh đánh nhau, quản lý rất nghiêm.”

“Thế thì tốt, còn...Lộ Hưng Bắc chết tiệt đó, có quấy rầy con không?”

Tô Miểu dừng lại, không trả lời ngay, Tô Thanh Dao nhìn ra dáng vẻ muốn nói nhưng ngập ngừng của cô con gái nhỏ, tức khắc nổi xung: “Nó lại đến tìm con?”

“Hôm nay gặp ở Thái Viên Bá, có thể là trùng hợp.”

“Hàng ngày con phải đi thang cuốn, cậu ta muốn chặn con chắc chắn chỉ có đến chỗ đó! Tô Thanh Dao thở dài nói, “Lần sau con đi xe buýt, đừng đi đường đó nữa.”

Tô Miểu không trả lời.

“Thật là, lần sau đừng để mẹ gặp nó, mẹ sẽ cho nó đẹp mặt, đồ chó!”

“Mẹ, đừng tức giận, thật ra anh ta không làm gì con cả, chỉ có nói vài lời khó nghe mà thôi.”

“Con cũng là đồ khó ưa.”

Tô Thanh Dao kéo kéo lỗ tai cô, “Con đánh cho nó trận, trên phố mẹ từng thấy mấy con bé kia, đứa nào cũng hung dữ, sao con lại trở nên nhát gan như thế. Nó lại đến chặn con, con cho nó hai đạp, xem nó còn dám quấy rầy con nữa không?”

“Mẹ, con đi làm bài tập đây.”

Tô Miểu xoa tai trở về phòng, ngoài cửa, Tô Thanh Dao vẫn nói kháy: “Sao người khác không đến bắt nạt mày được cơ chứ, lớn rồi mà cuứ cái kiểu lúc nào cũng bấm bụng chịu đựng, tính mẹ mà giống như mày thì bà đây không sống qua tuổi 19 đâu.”

Tô Miểu ngồi bên cửa sổ mở sách hướng dẫn bài tập, ngắm nhìn ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng ngoài cửa sổ, mặt sông Gia Lăng lấp lánh ánh óng ánh.

Cô nghiêng cánh tay trái, nhìn thấy hình xăm đôi cánh đại bàng xinh xắn trên cổ tay, chuẩn bị cuối tuần sẽ đi xóa, tuyệt đối không được để giáo viên nhìn thấy.

Cô nằm sấp trên bàn, nhìn hình xăm cánh đại bàng màu chàm, nghĩ đến lời của Trì Ưng, ánh mắt liền dịu xuống——

“Đôi cánh nhỏ, em có thể mang tôi bay cao chừng nào?”

“Thật ra không cần quá cao, có thể nhìn thấy ánh mặt trời là được.”



Ngày hôm sau, Tô Miểu đến trường.

Trong tiết đọc bài buổi sáng, vài cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang líu ríu thảo luận về những tin nóng mới ra lò——

“Nghe nói đêm qua Tần Tư Nguyên đến quán bar uống say khướt, điện thoại cũng không nghe, anh cô ta lo lắng đến phát điên.”

“Cứ khóc mãi, ngồi trên cầu thang không chịu về nhà, ai khuyên cũng không chịu.”

“Vì sao lại thế?”

“Còn vì gì nữa, yêu đương đau lòng quá. Cuối cùng nghe nói Trì Ưng phải đích thân đến mới khuyên được cô ta về nhà.”

“Còn quấn lấy Trì Ưng cùng đi ăn khuya.”

“Hu hu hu, mình cũng muốn cùng Trì Ưng đi ăn cơm.”

“Mình cũng muốn.”

"Có ai mà không muốn chứ, mình còn muốn cậu ấy đút cho ăn nữa!”

“Hahahaha các cậu điên rồi hả!”

“Mình thật sự muốn ship hai người bọn họ quá đi thôi.”

“Đúng vậy, đại tiểu thư và hotboy học đường ấm áp, xứng đôi cực kỳ.”

“Chàng trai ấm áp? Đừng có nói là cậu hiểu lầm gì với Trì Ưng đấy chớ.”

“Tuy cậu ấy nhìn có vẻ không hại ai, nhưng nội tâm rất lạnh lùng, nói trắng ra...đây đều là vì nể mặt người anh em Tần Tư Dương cả.”

“Tần Tư Nguyên cũng không kém à, vẻ ngoài cũng ngoan, tôi là nam tôi đã đến bên cô ấy rồi.”

“Xinh đẹp như nào, so với người kia thì vẫn còn kém rất xa...”

Các cô gái ý tứ thâm sâu nhìn Tô Miểu trong góc viết từ đơn tiếng Anh, “Tại sao ngày đầu tiên người ta đã chọn cô ta làm bạn cùng bàn, đây không phải rất rõ ràng rồi à.”

“Xì, cô ta có xinh đẹp hơn nữa thì có tác dụng gì chứ, cô ta xứng với Trì Ưng sao...”

Trong lúc nói chuyện, Tần Tư Nguyên hớn hở bước vào phòng học, cười nhẹ như gió xuân ấm áp.

Các bạn nữ xung quanh nhao nhao chào cô ta “Chào Tư Nguyên.”

“Chào!”

Lúc Tần Tư Nguyên ngồi xuống, đưa mắt nhìn về hướng dãy bàn cuối lớp, ánh mắt giống như lưỡi dao.

Tô Miểu vẫn như cũ ngồi ở vị trí hôm qua, cũng cố tình chừa lại vị trí “ngắm cảnh” đặc biệt của người nào đó.

Chỉ vì điều này, cô vừa sáng đã không biết phải chịu đựng bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ.

Lúc này, anh cả của cặp song sinh Tần Tư Dương cũng bước vào lớp.

Dáng dấp Tần Tư Dướng sạch sẽ, so với khí chất mạnh mẽ của Trì Ưng, cậu ta càng đem đến cảm giác vắng lặng như quang cảnh trăng sáng, nét mặt cũng dịu dàng và mềm mại hơn.

Cậu ta đeo tai nghe, mang một chiếc túi đeo chéo màu trắng, đi thẳng đến bên cạnh Tô Miểu ở cuối lớp.

Đầu của tất cả mọi người gống như bánh xe, đồng thời quay về phía sau, nhìn về hướng Tần Tư Dương.

Mọi người đều cho rằng cậu ta vì bênh vực em gái, hoặc vì chuyện của mẹ cậu ta mà tìm Tô Miểu gây chuyện.

Nhưng thật không ngờ, anh chàng đẹp trai này mở miệng nói câu đầu tiên lại là --

“Chào Tô Miểu, tôi là Tần Tư Dương.”

Tô Miểu nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh đen nhánh của cậu ta, không hiểu gì: “Xin chào...”

“Tôi có thể ngồi bên cạnh cậu không?”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện