Phục Ưng

Chương 60: Đứa trẻ



Trong mấy ngày Tô Thanh Dao sắp sinh, mỗi sáng Tô Miểu đều gửi tin nhắn xác nhận tình hình, phần lớn thời gian Tô Thanh Dao đều lười trả lời.

Nhưng vào buổi sáng của kỳ thi hàng tháng, bà ấy bất ngờ trả lời: “Ôi trời, muốn con bớt bận tâm, hãy làm bài kiểm tra thật tốt, phúc khí của mẹ con đang ở phía trước.”

Tô Miểu gửi lại một biểu tượng cảm xúc “kiss”

Phúc khí của Tô Thanh Dao đang ở phía trước.

Tô Miểu hạ quyết tâm để bà ấy sống trong một ngôi nhà lớn ở Lâm Giang, sau này cô còn thi lấy bằng thạc sĩ và tiến sĩ, để bà nở mày nở mặt.

Khi tai nạn xảy ra, Tô Miểu đang tập trung làm bài đọc tiếng Anh, Chu Thanh Hoa vẻ mặt nghiêm túc đi vào lớp, vẫy tay với Tô Miểu——

“Lớp trưởng, em ra đây một chút.”

Tô Miểu bỏ bút xuống, đi ra ngoài hành lang: “Cô Chu, cô tìm em ạ.”

“Là bố của Tần Tư Dương tìm em, ở văn phòng, em đi với cô.”

Tô Miểu tim đập thình thịch, hai chân gần như nhũn ra, nắm lấy ống tay áo của Chu Thanh Hoa: “Cô… cô Chu, bố của Tần Tư Dương... Bố cậu ấy tìm em làm gì ạ, có phải bởi vì mâu thuẫn của em và Tần Tư Nguyên, nhất định là cái này, chuyện lần trước rơi xuống nước...”

Chu Thanh Hoa cắt ngang lời Tô Miểu, hai tay giữ lấy bả vai run rẩy của cô: “Tô Miểu, cô thấy em là một cô gái kiên cường, đời người chẳng qua chính là bốn chữ sinh lão bệnh tử, mà mỗi người đều phải đối mặt, chỉ là có người sớm một chút, có người muộn hơn một chút mà thôi.”

Cô ngơ ngác lẩm bẩm: “Vậy tại sao... tại sao lại là em?”

Chu Thanh Hoa không biết trả lời như thế nào, đè nén đau xót trong lòng, dẫn cô đi tới cửa phòng làm việc.

Chú Tần mặc một bộ âu phục màu đen chỉnh tề, lúng túng đứng bên bàn làm việc với khuôn mặt hốc hác.

Tô Miểu theo bản năng lùi lại hai bước, lấy điện thoại ra, đầu ngón tay run rẩy gọi cho Tô Thanh Dao.

Một giọng nữ lạnh lùng từ đầu bên kia điện thoại truyền đến: “Thật xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời đang tắt máy.”

Trái tim của Tô Miểu đã bị ném vào vách đá bởi giọng nói lạnh lùng.

Cô chạy như điên ra khỏi tòa nhà dạy học, vừa chạy vừa run rẩy đặt vé tàu gần nhất đến Thành Đô bằng điện thoại di động.

Nước mắt lã chã rơi trên màn hình điện thoại, cô cũng không biết còn chỗ ngồi hay không, cũng không nhìn giá mà cứ mua.

Sau khi thanh toán thành công, Tô Miểu gọi một chiếc taxi trên phố.

Cô còn chưa kịp ngồi lên, Tần Diệp đã kéo cô lại: “Tô Miểu, con nghe chú nói…”

“Con đi thăm mẹ, mẹ con sinh rồi đúng không ạ? Chú tới báo tin vui cho con sao? Chú Tần, chúng ta cùng đi thăm mẹ con nhé...”

Cô nắm lấy tay áo ông, nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt khao khát, hy vọng có thể nghe được câu nói “mẹ con bình an” từ miệng ông.

Tần Diệp chỉ thở dài, kéo cô vào một con hẻm yên tĩnh vắng vẻ, châm một điếu thuốc, trấn tĩnh một lúc rồi nói: “Là tắc mạch ối, đi rất nhanh, chỉ vài phút, không đau đớn gì cả.”

Tô Miểu trong đầu “bùm” một tiếng, cô hất ông ta ra: “Ông đang nói cái gì vậy chứ!”

“Tô Miểu, bác sĩ nói số người tắc mạch ối xác suất rất nhỏ, một vạn người chỉ có một người, nhưng một khi đã xảy ra, cho dù là thần cũng cứu không được.”

“Tại sao lại không cấp cứu, xác suất nhỏ cỡ nào cũng có thể cứu mà!”

“Bệnh viện tư nhân... Bệnh viện tư nhân không có khả năng này. Hoa Tây có thể có, nhưng cơ hội rất nhỏ, nước ối đã xâm nhập vào tuần hoàn máu của mẹ con, đây là một việc rất nguy hiểm, người sẽ chết chỉ trong vài phút…”

Còn chưa nói xong, liền cảm thấy trên trán bị một đòn nặng nề giáng xuống, Tô Miểu nhặt một hòn đá ném về phía ông.

Dù không nên, nhưng cô vẫn động tay: “Là ông... là ông đã giết mẹ tôi!”

“Tất cả là tại ông!”

Cô nhặt một hòn đá khác, đập mạnh vào người đàn ông trước mặt.

“Tô Miểu! Con... mẹ con nhất quyết muốn đi bệnh viện tư nhân, chú cũng đã nói đi Hoa Tây, nhưng bà ấy nhất định...”

Tô Miểu hét lên một tiếng, dùng sức đẩy ông ta, đẩy ông ngã xuống đất, rồi quay người chạy ra khỏi con hẻm.

Có rất nhiều phương tiện giao thông trên đường phố, mọi người qua lại đều là những gương mặt xa lạ.

Tiếng còi xe, tiếng phanh gấp, tiếng rao hàng chói tai... xung quanh là một thế giới nguy hiểm, và mọi người đều là ác quỷ với khuôn mặt gớm ghiếc.

Cô không biết trốn vào đâu, chỉ biết loạng choạng chạy đi, muốn chạy về nhà, có lẽ vừa mở cửa đã thấy mẹ nằm trên sô pha xem tivi, phàn nàn cô sao lại để tóc rụng khắp sàn trong phòng tắm...

Tô Miểu chạy đến cửa tiệm mỳ Xương Xương, gói hai bát mì cay, đi thang cuốn về nhà, không ngừng leo lên cầu thang, dùng chìa khóa mở cửa.

“Mẹ, con về rồi.”

“Con có mua mỳ cho mẹ, của tiệm mỳ mà mẹ thích nhất.”

Trong phòng không có người, cô đứng ở cửa ngây người một lúc, sau đó cười chạy đến cửa phòng ngủ: “Mẹ mau ra ăn nhé, lạnh sẽ dính vào nhau mất.”

Cô không có dũng khí đẩy cửa, chỉ có thể áp trán vào cánh cửa lạnh lẽo, giọng run run gần như van xin: “Đừng ngủ… lâu như vậy, nhanh dậy ăn mì.”

Vài phút sau, Tô Miểu quay người ngồi vào bàn ăn, mở hộp mì nhỏ ra: “Mẹ còn không ra ngoài, con ăn hết mì của mẹ đấy nhé.”

“Con cầm đũa nhé.”

Trong phòng im lặng, không một tiếng động, chỉ có tiếng cô ho khan vì bị sặc khi nuốt từng miếng mì.



Đèn trong phòng không bật, Tô Miểu ôm đầu gối ngồi ở cửa phòng mẹ, cũng không biết đã qua bao lâu.

Cho đến khi ánh đèn neon bên sông chiếu vào khung cửa sổ, hắt một vệt sáng lên tường.

Có tiếng gõ cửa, Tô Miểu bật dậy, chạy ra mở cửa: “Mẹ! Mẹ về rồi...”

Dưới ánh đèn lờ mờ trong hành lang, cô nhìn thấy khuôn mặt của Tần Tư Dương.

Nụ cười trên mặt lập tức biến mất, Tô Miểu xoay người trở về phòng, tiếp tục đợi ở cửa phòng của mẹ.

“Cậu đến làm gì?”

“Tôi đến xem chừng cậu, đừng làm chuyện dại dột.”

“Làm chuyện dại dột gì chứ, tôi đợi mẹ và em gái trở về.”

Tần Tư Dương trong lòng chua xót, yết hầu lăn lộn: “Tô Miểu, đừng như vậy...”

“Ngồi đi, mẹ tôi sắp về rồi.” Giọng nói của cô bình tĩnh, có chút khàn khàn.

Tần Tư Dương quay đầu lại, nhìn thấy hộp đồ ăn dở trên bàn, cậu giúp cô thu dọn, lau bàn, sau đó ngồi trên sô pha, yên lặng ngồi bên cô.

Không biết họ im lặng như vậy bao lâu, ước chừng một tiếng, có lẽ ba tiếng, nhìn dáng vẻ Tần Tư Dương như vậy, dự định đêm nay sẽ ngủ trên sô pha nhà cô.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng còi tàu du lịch, Tô Miểu cuối cùng cũng thấp giọng hỏi: “Cậu có biết mẹ tôi... ở nơi nào không?”

“Nhà tang lễ, vừa mới vận chuyển trở về, tôi có thể đưa cậu tới đó.”

Cô lại vùi mặt vào trong ống tay áo, bộ dáng có chút nghẹn ngào.

Ban đầu chỉ là tiếng nấc nghẹn ngào, sau đó là nỗi xót xa trào dâng, khóc không thành tiếng.

Nửa đêm, Tần Tư Dương đưa Tô Miểu đến nhà tang lễ, nhìn thấy thi thể của Tô Thanh Dao.

Hài cốt được xử lý bằng công nghệ chuyên nghiệp vẫn tươi nguyên như cũ, giống như đang chìm vào giấc ngủ.

Tô Miểu nằm bên cạnh bà, nắm tay bà, cùng bà trò chuyện hồi lâu——

“Con xin lỗi mẹ, lúc mẹ sinh em bé con đã không ở bên mẹ, con nên luôn bên cạnh mẹ.”

“Mẹ có sợ hay không? Mặc dù bình thường mẹ hung dữ với con như vậy, nhưng con biết, thực ra mẹ rất nhút nhát, ngay cả phim kinh dị còn chẳng dám xem.”

“Con đáng lẽ ra phải luôn bên mẹ, đúng vậy, con thật hối hận…”

“Lúc đầu, đáng lẽ con nên nghe lời mẹ, ở lại trung học số 1 Bắc Khê, không nên đến ngôi trường đó, khiến mẹ áp lực nhiều như thế.”

“Mẹ yên tâm, sau này con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không để mẹ vất vả như thế nữa.”

“Mẹ xem, mẹ luôn chê con lải nhải, bây giờ con nói nhiều như vậy, sao mẹ một câu cũng chẳng mắng con chứ?”



Tô Miểu đã nói chuyện với mẹ suốt cả đêm, Tần Tư Dương ở cùng cô trong hành lang của nhà tang lễ.

Cha mẹ của Tô Thanh Dao đã qua đời vài năm trước, cô không còn người thân nào trong nhà, ngay cả khi họ còn sống, họ cũng đã không liên lạc trong nhiều năm.

Đám tang rất đơn giản và không theo bất kỳ truyền thống nào, Tô Miểu cũng không hiểu những thứ này.

Cô không lựa chọn chôn cất, bởi vì sợ mẹ yên nghỉ lòng đất sẽ sợ hãi, cho nên lựa chọn hỏa táng, lưu lại hộp tro cốt, để luôn mang theo mẹ bên mình, thỉnh thoảng nũng nịu nói vài lời để không quá cô đơn.

Mọi thứ diễn ra rất nhanh, trong vòng ba ngày, Tô Miểu đã lấy được tro cốt của mẹ, ôm giữ cẩn thận trong tay.

Bên ngoài nhà tang lễ, Tần Diệp đã dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để nói chuyện với cô: “Cháu yên tâm, chú sẽ chi trả toàn bộ học phí, cháu không cần lo lắng, chỉ cần chăm chỉ học tập là được.”

Chỉ trong vài ngày, cô gái đã gầy đến mức mất dạng, đôi mắt đỏ ngầu, vô cùng tiều tụy, rất đáng thương.

Mà cô cũng không thèm ông một cái, đi lướt qua ông: “Cám ơn, không cần đâu, không cần đâu.”

Cô không muốn gặp lại người đàn ông này thêm một lần nào nữa, một chút cũng không.

Đi được vài bước, trong lòng vẫn còn có điều lo lắng, cô quay đầu lại hỏi ông: “Em gái tôi đâu?”

“Con bé ở bệnh viện, sức khỏe hơi yếu, cháu yên tâm, chú đã thuê người đến chăm sóc tốt cho con bé rồi.”

Sau khi mẹ qua đời, đứa trẻ đương nhiên sẽ được quyết ở nhà họ Tần, đây là điều mà Tô Miểu không thể thay đổi.

“Tôi có thể... gặp mặt con bé không?”

“Con muốn gặp con bé, bất cứ lúc nào, chiều nay chú phải đi công tác, chú bảo Tiểu Dương đi cùng cháu nhé.”

Tô Miểu gật gật đầu.

“Đúng rồi.” Người đàn ông đưa một chuỗi vòng tay pha lê màu hồng đến trong tay Tô Miểu, “Đây là vật mẹ con đeo trên cổ tay khi bà ấy rời đi, chú đã mua cho bà ấy rất nhiều vòng tay, nhưng bà ấy đều không đeo, mỗi ngày chỉ đeo mỗi cái này.”

Tô Miểu run rẩy cầm lấy chiếc vòng pha lê màu hồng.

Vào sinh nhật mẹ cô năm ngoái, Tô Miểu đã tặng cô chuỗi hạt này như một món quà.

Pha lê màu hồng rất rẻ, có thể mua nó với giá hơn 100 trên mạng, cũng không biết là thật hay giả, nhưng nó trong như pha lê và rất đẹp.

Tuổi của mẹ không còn phù hợp để đeo phụ kiện màu hồng, nhưng Tô Miểu hy vọng mẹ luôn trẻ đẹp nên đã đặc biệt chọn cho bà một đống phụ kiện màu hồng.

Nhưng giờ đây, bà ấy thực sự... được định mãi ở thời điểm đẹp nhất của mình.

Nửa giờ sau, Tần Tư Dương chạy tới, đưa cô vào bệnh viện.

Trên đường, Tô Miểu hỏi cậu, “Trì Ưng có biết chuyện này không?”

“Mấy hôm nay cậu ấy thi chung kết, tôi chưa nói với cậu ấy.”

Đương nhiên, còn có nhiều nguyên nhân quan trọng hơn, Trì Ưng lần này tới Thâm Thành, tham gia thi đấu chỉ là cái cớ.

“Cậu muốn để cậu ấy biết không, có lẽ cậu ấy sẽ lập tức trở về ở bên cậu.”

Tô Miểu liên tục lắc đầu: “Không, đừng nói, tôi không sao, không cần quấy rầy cậu ấy, đoạt huy chương vàng có thể tăng điểm thi đại học, đây là chuyện lớn.”

Tần Tư Dương nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.

Mái tóc đen mềm mại xõa trên bờ vai gầy, đôi mắt xinh đẹp hơi sưng lên vì khoảng thời gian này thường xuyên khóc, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ xinh đẹp làm rung động lòng người đến từng phút giây của cô.

Cậu ấy tưởng tượng rằng... Nếu em gái Tần Tư Nguyên của cậu ấy gặp phải một biến cố như vậy, cậu không biết mình sẽ đau buồn như thế nào.

Cô mạnh mẽ hơn Tần Tư Nguyên, đây là tính cách được tôi luyện bởi vô số đau khổ trong quá khứ.

Cậu ấy biết cô hận cậu ấy và bố cậu đến mức nào, nhưng không thể hiện ra ngoài... Lý do chỉ có một, là vì có thể gặp em gái.

Cho dù cô có hận cậu đến đâu, cũng không thay đổi được từng chút dịu dàng mà Tần Tư Dương dành cho cô trong lòng.

“Khi nào trở về trường?”

“Ngày mai.”

“Đây là giai đoạn nước rút cuối cùng, hãy chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi cuối kỳ, cậu có cơ hội nhận học bổng rất cao.”

“Không cần nữa rồi, ngày mai tôi sẽ đến xin đơn thôi học, đây cũng là điều mà cậu và Tần Tư Nguyên vẫn luôn mong muốn.”

Tần Tư Dương kinh ngạc nhìn cô: “Thôi học? Tại sao cậu lại thôi học? Cậu đã vất vả như vậy suốt thời gian qua, không phải chỉ để có thể ở lại sao? Nếu là bởi vì mẹ cậu, vậy thì quá ngu xuẩn rồi, tương lai là của chính cậu...”

Tô Miểu nhìn khung cảnh đường phố hối hả ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: “Tần Tư Dương, cậu đã từng đọc truyện cổ tích chưa? Một công chúa hư sẽ bị trừng phạt nếu theo đuổi những thứ không thuộc về mình.”

“Tôi đã bị trừng phạt, bởi vì sự cố chấp của tôi, tôi đã mất đi người quan trọng nhất, người mẹ duy nhất của tôi.”

Tần Tư Dương cổ họng khàn đặc: “Chuyện này liên quan gì đến cậu chứ, là bố của tôi...”

“Cậu đoán xem tại sao bà ấy lại muốn giữ lại đứa trẻ này? Bà ấy là người ghét trẻ con nhất, trước đây lúc bà ấy mắng tôi, mỗi một lần... đều nói với tôi rằng bà ấy hối hận nhiều như nào khi sinh tôi ra.”

“Tô Miểu, đây không phải là lỗi của cậu...”

“Bất kể bà ấy không thích tôi nhiều như thế nào, nhưng bà luôn muốn giành lấy tương lai tốt đẹp cho tôi.”

Tô Miểu cắt ngang lời an ủi vô hiệu lực của cậu, tự giễu cười nhạo, trong mắt tràn đầy u sầu ——

“Đứa con không nghe lời mẹ như tôi đây, làm gì có tư cách có tương lai cơ chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện