Phục Ưng

Chương 65: Về nhà



Vào ngày đầu năm mới, Tô Miểu nói với Tần Tư Dương rằng cô sẽ ra ngoài đi dạo một mình, bảo cậu đừng lo lắng.

Tần Tư Nguyên từ trên ghế salon nhảy dựng lên, vốn tưởng rằng cô muốn ra ngoài bắn pháo hoa, muốn cùng đi với cô, nhưng Tô Miểu cự tuyệt: “Chỉ là đi dạo một chút, không bắn pháo hoa.”

Trong thành phố cũng không cho phép bắn.

Tần Tư Nguyên vẫn muốn đi theo, còn muốn mang Tiểu Xu theo, nhưng Tần Tư Dương đã ngăn cô lại.

Anh nhìn ra được Tô Miểu không vui, sợ ở nhà buồn chán sẽ xảy ra chuyện.

Tần Tư Dương nhắc nhở, bảo cô về nhà trước chín giờ.

“Được.”

Tô Miểu đi siêu thị mua một ít bia vị dứa, còn mua thịt xiên từ một nhà hàng thịt nướng sắp đóng cửa, không thêm ớt, cô bắt một chiếc taxi đến Lâm Giang Thiên Tỉ.

Kỳ nghỉ đông năm ngoái, Trì Ưng đưa cho cô thẻ kiểm soát ra vào và chưa lấy lại, khi chuyển nhà, Tô Miểu tìm thấy thẻ kiểm soát ra vào trong ngăn kéo và treo nó lên móc khóa.

Trong lòng cô có một phỏng đoán——

Nếu Trì Ưng không trở về Bắc Kinh, liệu anh có ở lại thành phố C.

Với chỉ số IQ và nền tảng của anh, cho dù anh tự học vào năm cuối, có lẽ có thể đạt được thành tích xuất sắc trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Chưa kể anh còn rất nhiều chiến tích có thể cộng điểm.

Nếu anh vẫn còn ở đó, nếu anh chỉ có một mình, Tô Miểu muốn bên cạnh anh.

Cô mở ra cánh cửa không đổi mật khẩu: “Trì Ưng, cậu có ở đó không?”

Căn phòng trống rỗng, im lặng như tờ, như thể chưa từng có ai ở.

Các cửa sổ không đóng hoàn toàn, gió sông thổi tung những tấm rèm sa trắng và nhảy múa xung quanh.

Tô Miểu bật một chiếc đèn ngủ nhỏ, đi đến quầy bar, dùng đầu ngón tay lau bàn.

Một lớp bụi dày đặc.

Anh đã rời đi rồi.

Mặc dù biết trước là kết quả này, nhưng trong lòng cô vẫn không thể kìm nén được cảm giác mất mát mơ hồ.

Cô nán lại ở cửa hai phút, thậm chí còn chuẩn bị sẵn câu nói chào gặp mặt——

“Dọa cậu rồi phải không, tớ đoán cậu vẫn ở nhà mà.”

Cô sẽ chào anh bằng một nụ cười, một cách tự nhiên, không chút ngượng ngùng.

Cô sẽ nói với anh: chuyện đó... Sau nửa năm xa cách và tĩnh dưỡng, từ đáy lòng cô đã hoàn toàn buông bỏ, không còn trách móc anh nữa.

Sự tốt bụng của Trì Ưng dành cho cô, sự bảo vệ và thương hại dành cho cô đã bù đắp cho sự phản bội đó. Tô Miểu không phải là một người vô tâm, cô không thể hận Trì Ưng.

Tô Miểu ngồi trên ghế cao, chống khuỷu tay vào quầy bar đầy bụi, bất kể nó có bẩn hay không, cô mở một chai bia vị dứa và chào ống kính cách đó không xa.

“Trì Ưng, tớ đoán cậu chỉ có một mình, nên đến cùng cậu.”

“Không biết bên cạnh cậu đã có người con gái khác chưa, hoặc bạn bè, cậu sẽ không để mình quá cô độc.”

“Nếu như… nếu như cậu vẫn một mình, tối nay chúng ta cùng nhau đón giao thừa nhé.”

“Rốt cuộc cậu có thể nhìn thấy tớ không.” Cô vẫy vãy tay với chiếc camera, không rõ nó có bị hỏng hay không.

“Tớ đã thử liên lạc với cậu, người máy của cậu, mỗi ngày tớ đều cùng nó tán gẫu, không biết cậu có nghe thấy hay không.”

“Cái miệng của nó rất đáng ghét, giống hệt cậu, luôn chọc cho người ta giận.”

“Tớ thật sự không trách cậu, Trì Ưng, cậu đừng vì sợ tớ không vui, mà không dám trở về.”

Tô Miểu tự mình nói chuyện với chiếc camera, cảm thấy mình như một kẻ ngốc.

Camera có thể đã bị tắt hoặc bị hỏng.

Cô uống rượu không tốt lắm, bia dứa là thức uống có cồn duy nhất cô có thể uống, nhưng uống một chút sẽ cảm thấy chóng mặt.

Và những lúc như thế này, cảm xúc đặc biệt dễ trào dâng, gần như không thể kiểm soát được.

Nhất định là cô đã điên rồi nên mới đến đây.



Trong căn phòng màu trắng với những ô cửa sổ sáng sủa và sạch sẽ, ánh nắng ban mai xiên vào khung cửa sổ.

Cô y tá trẻ tên Mai Lệ mở cửa bước vào phòng bệnh, như thường lệ, cô đâm kim vào vùng da cổ tay màu lúa mì của thiếu niên, búng ống truyền dịch và hỏi anh về tình trạng của anh bằng tiếng Anh với giọng California.

Anh tháo tai nghe pods màu trắng, gật đầu và mỉm cười với cô ấy.

Y tá Mai Lệ ngạc nhiên trước nụ cười của thiếu niên đến nỗi hơi thở của cô chậm lại vài nhịp.

Cô nhìn xuống và thấy trên màn hình điện thoại di động của anh đang phát một đoạn video, giọng một cô gái đang khóc, nhưng cô không hiểu một từ nào, cô đoán rằng người kia có thể nói cùng ngôn ngữ với chàng trai châu Á đẹp trai này.

Cô ấy đưa cho anh một lời đề nghị mà cô ấy đã nhận được vào buổi sáng, nói xin chúc mừng, sau đó không làm phiền anh nữa mà rời khỏi phòng bệnh.

Trung tâm Y tế John Jolies là một trong những cơ sở y tế tốt nhất tại Hoa Kỳ trong lĩnh vực phẫu thuật tim.

Vào tháng thứ ba sau khi Trì Ưng nhập viện, anh nhận được thông báo nhập học từ Massachusetts.

Nhưng anh không quan tâm, đeo tai nghe chống ồn màu trắng lên rồi chăm chú nhìn cô gái trên màn hình điện thoại.

Rõ ràng là cô đã say và đau lòng, đến nhà anh vào đêm giao thừa một mình, nói một mình, còn nói rất nhiều.

Những lời muốn nói trước đó, tất cả đều được xúc tác bởi cồn, tuôn ra trong màn đêm yên tĩnh——

“Tớ chuyển đến nhà của Tần Tư Dương, nhận tài trợ của chú Tần, từ bỏ sự cố chấp trong quá khứ, cuộc sống thực sự dễ dàng hơn nhiều.”

“Trì Ưng, tớ thật sự trở nên ích kỷ rồi, ích kỷ giống như cậu, cũng chính vì vậy, tớ muốn tớ còn xứng với cậu.”

“A, tiếng phổ thông của tớ có phải trở nên có chút không tự nhiên rồi, cậu vừa đi, các bạn trong lớp không ai nói tiếng phổ thông nữa.”

“Trì Ưng, tớ sẽ cố gắng thi vào trường đại học tốt nhất, đi Bắc Kinh, đi đến nơi mà cậu lớn lên… nếu như ngày đầu tiên khai giảng cậu đến xách hành lý cho tớ, tớ sẽ ngay lập tức tha thứ cho cậu.”

“Nếu như bên cạnh cậu có cô gái tỏ tình với cậu, cậu hãy nhớ một việc, trên thế giới này luôn có một người, yêu cậu nhiều hơn bọn họ, những thứ cậu muốn tớ đều có thể cho cậu, bao nhiêu cũng được…”

“Trì Ưng, lên đại học nhớ đến tìm tớ, tớ sẽ hát bài《Bong Bóng Tỏ Tình》cho cậu nghe.

“Tớ chỉ tha thứ một lần này, cậu không đến, tớ sẽ không tha thứ cho cậu nữa.”



Các bảo mẫu và người giúp việc ở nhà đều về nhà đón giao thừa, cặp song sinh đã nấu một bàn tiệc đầy ắp bữa tối giao thừa theo công thức trên mạng.

Tần Tư Dương vừa đặt đồ ăn lên bàn, điện thoại di động vang lên, một cuộc gọi từ nước ngoài.

Cậu ta hơi giật mình, một mình ra vườn sau nghe điện thoại.

Giữa tiếng xẹt điện, hơi thở của đối phương không ổn định, giống như đang cố gắng kìm nén cảm xúc nào đó, anh nói với cậu: “Cậu ấy ở nhà tôi, cậu đi đón cậu ấy đi, đừng bỏ cô ấy một mình, mẹ kiếp xung quanh rất tối tăm.”

“Lâm Giang Thiên Tỉ?”

“Uhm, cô gái nhỏ còn học uống rượu, cậu dạy hả?”

“Tuyệt đối không phải.”

Tần Tư Dương ngẩn ngơ giây lát, hỏi: “Cậu ở đâu.”

“Nước Mỹ.”

Thật ra Tần Tư Dương đã sớm đoán được anh đi nước ngoài, anh đã muốn đi Massachusetts nghiên cứu thêm phòng thí nghiệm trí tuệ nhân tạo từ lâu.

“Trong thời gian ngắn sẽ không trở về được sao?”

“Tim có chút vấn đề, bây giờ đang trị liệu ở bên này, khỏe rồi sẽ trở về.”

Trái tim cậu thắt lại, cậu hiểu rằng mặc dù Trì Ưng nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng vấn đề có lẽ nghiêm trọng.

“Có thể chữa bớt không?”

“Trở về chơi bóng, vẫn ngược cậu như cũ.”

Tần Tư Dương hừ nhẹ một tiếng: “Còn có ai đó muốn cùng cậu học cùng một trường đại học, không biết sẽ thất vọng cỡ nào.”

Trì Ưng im lặng một lúc lâu rồi chậm rãi nói: “Nếu có đàn ông theo đuổi cậu ấy, hãy để ý chọn cho cậu ấy một người tốt. Nói với cậu ấy rằng tôi là một thằng tệ bạc, đừng để cậu ấy nhớ đến tôi, cả ngày đau khổ như thế.”

“Hừ, nửa năm không gặp, cậu càng ngày càng rộng lượng, trước kia ai dám đụng tới đồ của cậu, đều sẽ bị đánh gãy tay.”

Trì Ưng không đáp lại, dường như cũng đang tranh đấu rất khó khăn.

Tần Tư Dương hắng hắng giọng, thuyết phục: “Cậu có thể liên hệ với cậu ấy, yêu xa cũng được, cậu ấy nhất định sẽ vui vẻ hơn bây giờ…”

Trì Ưng cắt ngang lời cậu: “Ngộ nhỡ ông đây chữa trị không bớt…”

Tần Tư Dương trầm mặc chốc lát, một cơn gió thoảng qua, hốc mắt có chút khô khốc, yết hầu lăn qua lăn lại, khó chịu như nghẹn ở cổ họng cố nuốt xuống: “Trì Ưng, đừng nói những lời như vậy.”

“Khi tôi sinh ra, bác sĩ nói rằng tôi sẽ không sống được bao lâu, đây là sinh mệnh mà ông trời cho mượn nhiều năm như vậy, nếu ông ấy muốn lấy lại, tôi cũng không có cách nào.”

“Nhưng trước giờ cậu đều không tin vào số mệnh.”

Hồi lâu, Trì Ưng mới chậm rãi đè nén thanh âm nói: “Lần này tôi tin rồi.”

Nếu anh có thể quay lại bên cô, Trì Ưng sẵn sàng quỳ xuống...

Mong mỏi trời cao thương xót

*

Tần Tư Dương đón Tô Miểu đã ngà say trở về.

Cô hơi tỉnh sau cơn say, và sau khi cùng hai anh em ăn xong bữa tối đêm giao thừa, cô một mình ngả người trên ghế sô pha, vẻ mặt thất thần xem Gala Lễ hội mùa xuân.

Tần Tư Nguyên ngồi xổm ở trước mặt cô, mấy lần do dự mở miệng, nhưng cô lại chủ động mở miệng: “Cậu có chuyện gì sao?”

Tần Tư Nguyên cầm lên một quả táo và bắt đầu gọt vỏ: “À... cậu có chìa khóa nhà Trì Ưng à?”

“Ừ.” Tô Miểu thấy cô vất vả gọt táo, liền cầm lấy quả táo giúp cô gọt.

“Wow! Đây không phải là cậu có một căn nhà rồi sao! Lâm Giang Thiên Tỉ đó! Cậu còn sống ở nhà chúng tôi làm gì, cậu dọn đến nhà cậu ấy đi! Căn nhà tốt như vậy! Tôi cũng muốn ở đó! Đi đi đi, ngày mai chúng ta cùng nhau dọn đến đó! Nhà cậu ấy ở trung tâm thành phố, rất gần trường học!”

Tần Tư Dương trừng mắt: “Em dám ở nhà Trì Ưng, em thử xem cậu ấy trở về có trực tiếp ném em xuống sông Gia Lăng hay không.”

Tần Tư Dương bĩu môi: “Này thì sao chứ, ai biết khi nào cậu ấy sẽ quay lại, có lẽ cậu ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa, ngôi nhà đó là của Tô Miểu! Ngoại trừ việc không có giấy chứng nhận bất động sản.”

Đầu ngón tay Tô Miểu bất ngờ bị cắt vào, lưỡi dao sắc bén xé rách da thịt, cô vội vàng đưa ngón tay vào miệng ngậm lấy.

Tần Tư Dương đưa một miếng băng cá nhân: “Đừng nghe em ấy nói nhảm, Trì Ưng là một người hoài cổ.”

Tô Miểu liếm vị tanh trên đầu ngón tay, lắc lắc đầu, “Bay rồi, đã bay đi rồi.”

Trong đêm giao thừa, bố mẹ nhà họ Tần đã tặng bao lì xì đỏ cho hai anh em.

Lộ Hưng Bắc cũng gửi cho Tô Miểu một phong bao lì xì, Tô Miểu không thể từ chối, vì vậy cô đã chấp nhận lời chúc của anh ta và gửi cho anh ta một phong bao lì xì với số tiền tương tự: “Tôi cũng chúc cậu một năm mới vui vẻ, mỗi ngày đều vui vẻ.”

Đại Lộ Triều Bắc: “…”

Đại Lộ Triều Bắc: “Em đây… là xem thường anh mà đúng không.”

Miểu: “Không phải thế, tôi đã nhận rồi mà, chỉ là một lời chúc mà thôi.”

Đại Lộ Triều Bắc: “Không được, sao anh có thể nhận tiền của con gái chứ. [Biểu cảm ]

Miểu: “…”

Cô đột nhiên nhớ đến năm ngoái, Trì Ưng sẽ nhận mỗi phong bao lì xì mà cô gửi, họ đặc biệt thích tặng bao lì xì cho nhau.

Nhưng mỗi lần Trì Ưng đều gửi cho cô nhiều hơn một chút, chỉ nhiều hơn một chút, số tiền gần như hoàn hảo, khiến cô cảm thấy được quan tâm và thoải mái.

Cô ấy mở lịch sử trò chuyện chuyển tiền lẫn nhau với Trì Ưng, có rất nhiều, rất nhiều——

C: “Mời cậu ăn kẹo.”

Miểu: “Mời cậu hút thuốc.”

C: “Mời cậu ăn đậu phộng.”

Miểu: “Tớ bị dị ứng với đậu phộng cậu quên rồi à? [Biểu tượng cảm xúc cười]”

Bên kia đã thu hồi lại một tin nhắn.

Miểu: “Giận rồi à.”

C: “[Biểu tượng ôm chặt].”



Họ trò chuyện với nhau rất nhiều rất nhiều ngày, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có nhiều chủ đề để nói với một người như vậy, cô gần như chia sẻ tất cả những suy nghĩ và ý tưởng của mình với anh.

Mở lòng thế giới nội tâm của mình để anh bước vào.

Tô Miểu soạn một dòng tin nhắn, gửi cho anh.

Vẫn may là, chưa bị vào danh sách đen.

Miểu: “Là cậu bảo Tần Tư Dương đến đón tớ phải không?”

Miểu: “Trì Ưng, tớ thật sự rất nhớ cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện