Phúc Vận Kiều Nương

Chương 7



Edit: kaylee

Lúc này trong nhà cũng chỉ có mẫu thân Kỳ Vân Liễu thị, cùng đại tức phụ Kỳ gia Phương thị.

Liễu thị làm người đi gọi Diệp Kiều lại đây, bà thoạt nhìn một chút đều không nóng nảy, nhưng Phương thị lại là vừa dỗ nhi tử vừa nhìn ra bên ngoài, thoạt nhìn con để bụng hơn người làm nương là Liễu thị này.

Nhìn dáng vẻ này của nàng, Liễu thị không khỏi mở miệng: “Ngươi nhìn cái gì vậy?”

Phương thị lập tức chuyển mắt nhìn về phía Liễu thị, trên mặt tròn tròn có ý cười: “Nương, ta chờ nhị đệ và đệ muội.”

Liễu thị nhìn nàng một cái, buông chén trà trên tay, trong miệng nói: “Vân nhi muốn tĩnh dưỡng, đừng nhắc mãi hắn.”

Cho dù Kỳ Vân muốn làm lang trung tránh đi Liễu thị, chỉ là chuyện nhà này, nào có thể thật sự giấu diếm được Liễu thị.

Ở trước khi lang trung rời đi, Liễu thị còn chuyên môn kêu ông ta tới hỏi.

Kết quả lại nghe lang trung kia nói, thân mình Kỳ Vân đang chuyển biến tốt đẹp, lần này chỉ là bởi vì hư lửa đốt đến vượng chút, không có chuyện lớn.

Trước kia không phải Kỳ Vân rét lạnh chính là lạnh, hiện tại tuy rằng hư hỏa vượng cũng không phải chuyện quá tốt, chỉ là Liễu thị lại nghe ra, nhi tử nhà mình đã không cần ở bên cạnh sinh tử.

Này cũng đủ làm Liễu thị vui vẻ, nhưng bà không nói, sợ nói ra phá vỡ phúc vận Kỳ Vân thật vất vả có được.

Bà mạnh mẽ ổn định tinh thần, nói với Phương thị: “Hôm nay Nhị Lang lưu ở trong nhà. Hiện giờ ta nghĩ với thân mình của Nhị Lang, những nghi thức xã giao đó có thể bớt thì bớt, chúng ta lại không phải nhà cao cửa rộng gì, không chú ý nhiều quy củ như vậy, tìm người bồi Kiều Nương là được.”

Tuy rằng lời nói là nói như vậy, chỉ là Phương thị nghe ra được, bà bà nhà mình thực vừa lòng Diệp Kiều.

Nàng cũng cười nói theo ý tứ của Liễu thị: “Đệ muội là người có phúc khí, không chỉ giúp thân mình nhị đệ càng ngày càng tốt, nhìn một cái, lần trước còn trời đầy mây, hôm nay mặt trời đã lại lên.”

Liễu thị nghe xong lời này, trên mặt có tươi cười.

Lòng người luôn có chút mê tín, Liễu thị ở trước khi Diệp Kiều qua cửa không quá xem trọng nàng, chỉ nghĩ về sau bất luận như thế nào chỉ là nhiều thêm một miệng ăn cơm, nhưng hiện tại thấy thân mình Kỳ Vân vẫn luôn không bị bệnh nữa, Liễu thị lại cảm thấy Diệp Kiều phúc khí tốt.

Hôm nay đuổi kịp ngày nàng hồi môn, ánh mặt trời này thật tốt.

Cho dù biết Phương thị cố ý nói tốt dỗ mình vui vẻ, Liễu thị cũng thích nghe.

Chỉ cần Kỳ Vân tốt, Liễu thị cũng mừng rỡ đối xử tử tế với Diệp Kiều.

Phương thị thấy bà cười, thì biết hiện tại tâm tình Liễu thị tốt, nhân cơ hội nói: “Nương, Thạch Đầu lớn lên nhanh, quần áo này lại nên làm mới.” Nói xong, đẩy đẩy nhi tử Thạch Đầu không đến hai tuổi trong lòng mình.

Liễu thị nhìn nàng, lại không nói tiếp, chỉ là duỗi tay sờ sờ đầu của Thạch Đầu.

Lúc đứa nhỏ này sinh ra thân thể yếu đuối, nên không đặt đại danh, sợ mỏng phúc khí, chỉ đặt nhũ danh làm người trong nhà kêu.

Trước nay đều là được sủng ái, nhưng lần này Liễu thị lại không lập tức đồng ý.

Phương thị cũng không dám thúc giục, an tĩnh ngồi.

Qua một lát, Liễu thị mới nói: “Sẽ không để Thạch Đầu thiếu ăn mặc, ngươi muốn cái gì tìm người đi làm là được, không cần cố ý nói cho ta.”

Phương thị nghe xong lời này, lập tức cười rộ lên, trên mặt tròn tròn không chút che dấu vui mừng.

Liễu thị cũng không nói Phương thị cái gì, chỉ là có chút bất đắc dĩ thở dài.

Đại tức phụ vốn là nữ nhi tú tài, hiện giờ tuy nói triều đình quyên quan nhiều, tiêu tiền mua cái tên tuổi cử nhân cũng có khối người, chỉ là tú tài Phương gia người ta chính là thật thật tại tại khảo ra, chẳng sợ sau khi được tên tuổi tú tài rốt cuộc không khảo trúng tiếp, nhưng nữ nhi có thể hiểu biết chữ nghĩa luôn là tốt hơn nhà khác một chút.

Lúc trước vì nói cho Đại Lang Kỳ gia cửa thân thích này, Liễu thị chính là tiêu tiền mời bà mối tốt đại danh đỉnh đỉnh, cuối cùng là cưới người tới.

Ai biết Phương thị này một chút cơ linh đều không có, còn vô cùng keo kiệt.

Trước mắt Thạch Đầu là tôn tử duy nhất của Liễu thị, ngày thường chưa bao giờ từng thiếu cái gì, chỉ là Phương thị lại cái gì đều phải mở miệng đòi Liễu thị, một chút đều không nghĩ muốn tự mình ra.

Cũng may Liễu thị thấy nàng bình thường còn tính thành thật, đối đãi người nhà cũng để bụng, nên kệ nàng đi, chỉ cho là sủng tôn tử.

Phương thị được chỗ tốt, trên mặt một lần nữa có cười, vui tươi hớn hở ôm nhi tử, cầm quả táo trên bàn đùa hắn: “Thạch Đầu, tới, cười một cái.”

Tiểu Thạch Đầu cũng thực nể tình, ôm quả táo khanh khách cười, mắt to đen lúng liếng chuyển, làm người nhìn vô cùng vui vẻ.

Liễu thị đau tôn tử, nhìn thấy Thạch Đầu cười, một chút ý kiến nhỏ đối với Phương thị lập tức tan thành mây khói.

Đúng lúc này, Diệp Kiều vén mành đi vào.

Nhìn thấy các nàng, Diệp Kiều nhu nhu cười nói: “Nương, đại tẩu.”

Phương thị sợ Kỳ Vân, rốt cuộc người bình thường nhìn thấy Kỳ Nhị Lang ốm yếu lại âm u kia đều sẽ sợ.

Chỉ là Phương thị lại vô cùng hiền lành đối với Diệp Kiều, thậm chí còn có chút đồng tình.

Càng sợ Kỳ Vân thì càng đồng tình Diệp Kiều.

Nhưng mà trừ bỏ đồng tình, đáy lòng Phương thị còn có chút đắc ý nho nhỏ, Đại Lang Kỳ Chiêu nhà hắn chính là người êm đẹp, đối lập Diệp Kiều, Phương thị cảm thấy mệnh của mình vô cùng tốt.

Cái này làm cho thời điểm Phương thị nhìn thấy Diệp Kiều chủ động lại đây, khuôn mặt hiền lành kéo tay nàng: “Mắt nhìn thấy vào thu, bên ngoài lạnh, như thế nào đệ muội ngươi không mặc nhiều một chút?”

Lúc Diệp Kiều đối với Liễu thị và Phương thị không có hoạt bát như ở trước mặt Kỳ Vân, mà vô cùng cẩn thận ngoan ngoãn trả lời: “Ta nhớ kỹ, lần sau khẳng định mặc.”

Trên bàn bày cơm sáng đơn giản, lúc ba người ăn cơm phần lớn là Phương thị và Liễu thị nói chuyện, Diệp Kiều chỉ lo phủng chén uống cháo.

Cháo trứng này, còn có vị thịt, Diệp Kiều ăn đôi mắt đều nheo lại.

Chờ đến ăn xong cơm sáng, đều có bà tử cầm chén đĩa thu thập tốt, lau bàn trà.

Liễu thị nhìn Diệp Kiều từ trên xuống dưới, vẫy tay làm nàng lại đây, rồi sau đó nói với bà tử ở một bên: “Lưu mụ, lấy đồ vật cho Kiều Nương.”

Lưu bà tử lập tức đưa lên một cái bố bao phình phình, mở ra, bên trong là mấy bộ xiêm y, còn có một cây trâm ngọc chất liệu không tệ.

Tiểu nhân sâm nhìn không ra tốt xấu, chỉ là sờ lên cảm giác quần áo này tinh xảo hơn bộ mình đang mặc, ôm vào trong ngực lại rất nhẹ.

Phương thị nhìn đỏ mắt, muốn nói chuyện, lại bị Liễu thị chặn đứng: “Ngươi vừa qua cửa, xiêm y chuẩn bị không nhiều lắm, chờ thêm một hồi trời lạnh lại đi tìm người may y phục, hôm nay mặc tạm cái này trước đi.”

Lời này vừa nói ra, Phương thị cũng hiểu rõ, Liễu thị đây là chuẩn bị quần áo trang sức cho Diệp Kiều hồi môn, nói cho Diệp gia, Kỳ gia thực coi trọng Diệp Kiều, chỉ sợ cũng có ý tứ cảnh cáo, làm cho bọn họ về sau không cần không có việc gì lại đây trêu chọc Diệp Kiều.

Diệp Kiều cũng không hiểu được cong cong vòng vòng trong đó, nhưng nàng nhớ rõ Kỳ Vân dặn dò.

Tướng công làm nàng phải trò chuyện thật tốt với Liễu thị, nàng sẽ không tùy tiện hỏi chuyện ở trước mặt Liễu thị, mà là cười nói: “Cảm ơn nương.”

Tiếng nương này kêu đến ngọt, làm Liễu thị nghe thoải mái.

Phương thị lại là sờ sờ cổ, nghẹn miệng nghĩ, nhị đệ muội này lớn lên đẹp, âm thanh nói chuyện cũng dễ nghe, ngày thường mình hô nhiều tiếng nương như vậy cũng không thấy Liễu thị vui vẻ.

Nhưng mà nàng lại nghĩ đến Diệp Kiều gả chính là Kỳ Vân, cuộc sống về sau không biết có bao nhiêu khổ, Phương thị lập tức thoải mái.

Liễu thị không biết đại nhi tức này của mình suy nghĩ cái gì, cũng không hỏi, chỉ lo duỗi tay ôm Tiểu Thạch Đầu vào trong lòng dỗ, dáng vẻ tiểu hài tử ngây thơ cũng làm không khí trong phòng tươi sống lên.

Diệp Kiều là ngồi xe bò rời đi Kỳ gia, Kỳ gia mua nổi la ngựa, chỉ là ở trong thôn, xe bò thường thường dùng tốt hơn xe ngựa.

Bồi Diệp Kiều trở về trừ bỏ đánh xe ra, chính là Lưu bà tử bên người Liễu thị, cùng Tiểu Tố Kỳ Vân phái tới.

Tiểu Tố ôm chặt đồ vật trong ngực, sợ lúc xe bò xóc nảy va chạm.

Không chỉ có lễ vật mang hồi môn, còn có một hộp đồ ăn.

Diệp Kiều nhìn hộp đồ ăn kia chớp chớp mắt, tò mò nói: “Đây cũng là muốn mang đi tặng người sao?”

Tiểu Tố vốn chính là người tính tình hoạt bát, chỉ là ngày thường nhìn thấy Kỳ Vân thì bị dọa thành chim cút, hiện tại ra phủ, nói chuyện đều thanh thúy không ít: “Không phải, đây là nhị thiếu gia làm ta lấy tới, nói sợ thiếu nãi nãi đói bụng.”

Lưu bà tử nghe xong lời này trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc, bà đi theo Liễu thị, cũng coi như là nhìn ba thiếu gia lớn lên, ngày thường nhị thiếu gia này đối ai đều lãnh lạnh nhạt đạm, hiện giờ vậy mà nghĩ đến mang thức ăn cho tức phụ?

Diệp Kiều lại là ánh mắt sáng lên: “Điểm tâm?”

Tiểu Tố gật gật đầu, lập tức mở hộp đồ ăn ra.

Bên trong là sáu cái bánh đậu đỏ, giống tối hôm qua Diệp Kiều ăn, chỉ là lần này sờ lên còn nóng.

Buổi sáng Diệp Kiều ăn đến no, vốn dĩ không đói bụng, nhưng mà sau khi nhìn thấy thì lại cảm thấy trong miệng nhạt nhạt, muốn ăn chút gì đó.

Nhưng mà nàng chịu đựng không duỗi tay, mà là làm Tiểu Tố một lần nữa đậy nắm hộp đồ ăn lại, nàng đẩy rèm vải trên cửa sổ ra nhìn ra bên ngoài.

Tiểu nhân sâm cũng không để ý có trở về nương gia hay không, nếu không phải Kỳ Vân kiên trì, nàng hơn phân nửa đều sẽ không đi một chuyến này.

Nhưng mà Diệp Kiều lại rất để ý trên đường khả năng sẽ đi qua dược viên Kỳ gia.

Hiện tại tiểu nhân sâm là một người chuẩn thất học, không biết chữ, chữ của nhân loại dùng không giống các yêu tinh, chỉ có một chút tương tự, nàng có thể nhận thức chỉ đếm trên hai bàn tay, nhiều đến là nàng không quen biết.

Lúc ra cửa, Diệp Kiều đặc biệt quay đầu nhìn bảng hiệu Kỳ gia, coi chữ trên mặt trở thành tranh vẽ, dùng sức ghi tạc trong óc, chính là vì đợi chút đi ngang qua dược viên Kỳ gia, mình không đến mức nhận không ra.

Ngồi xe bò đi không bao lâu, Diệp Kiều đã thấy được một cái sân.

Ở cách ven đường không xa, tường vây rất cao, bên trong hình như là đang nấu cái gì, lượn lờ khói trắng.

Bên ngoài treo thẻ bài là “Dược viên Kỳ gia”, Diệp Kiều không quen biết, nhưng hai chữ trước Diệp Kiều nhớ được, lại có thể mơ hồ ngửi được hương vị dược liệu, nên nhận chuẩn địa phương.

Không hề đi xem, nàng thả mành xuống, đôi mắt lập tức theo dõi hộp đồ ăn.

Không đợi Diệp Kiều nói chuyện, Tiểu Tố đã mở hộp đồ ăn ra, duỗi tay đưa cho Diệp Kiều.

Diệp Kiều từ bên trong cầm lấy một cái bánh đậu đỏ nóng hầm hập cắn một ngụm, cảm thấy miệng đầy hương vị ngọt ngào, tiểu nhân sâm không khỏi nheo đôi mắt lại.

Ăn ngon.

Vẫn là tướng công nhớ ta.

Thành thân thật tốt!

Chỉ là sáu cái bánh đậu đỏ có chút nhiều, nàng không khỏi nghĩ nghĩ, nàng vốn định chờ lúc đi qua dược viên nói mình đói bụng, để đi dược viên nghỉ chân một chút, nếu bánh đậu đỏ này ăn không hết, chờ lần tới đi đường muốn đi dược viên phải dùng cái cớ gì đây?

Rồi sau đó nhìn về phía Lưu bà tử và Tiểu Tố: “Các ngươi đói bụng sao?”

Lưu bà tử còn chưa nói, Tiểu Tố đã gật đầu.

Nhưng mà Tiểu Tố không phải đói bụng, nàng là thèm.

Kỳ gia là phú hộ, ăn ngon uống tốt không giả, nhưng mà Tiểu Tố chỉ là lại đây làm giúp, ngày thường ăn no, nhưng không tinh xảo như vậy, đồ ngọt càng là rất ít được ăn.

Hiện giờ, muối đều là triều đình quản, đường giá cả sang quý, nhà người bình thường căn bản không được ăn nhiều.

Diệp Kiều nhìn ra khát vọng trong mắt Tiểu Tố, trực tiếp đẩy hộp đồ ăn tới chỗ các nàng: “Phân ra ăn đi, không cần dư lại.”

Tiểu Tố lập tức duỗi tay cầm một cái, như là sợ Diệp Kiều đổi ý.

Lưu bà tử cũng cầm lấy, trong lòng lại cảm thấy Diệp Kiều biết làm người, bà cũng nhớ kỹ chỗ tốt của Diệp Kiều.

Không bao lâu, sáu cái bánh đậu đỏ này đã bị ba người phân ăn xong rồi.

Đồ ngọt luôn sẽ làm tâm tình người tốt lên, mãi cho đến khi xe bò đến nơi dừng lại, trên mặt Diệp Kiều đều là cười khanh khách.

Nàng sinh đoan chính, hơn nữa tinh phách nhân sâm trong cơ thể điều trị tốt, sắc mặt trong trắng lộ hồng, khi cười rộ lên đặc biệt xinh đẹp.

Xe bò ngừng ở ngoài cửa nhà Diệp gia, Tiểu Tố nhảy xuống xe, dọn cái ghế đẩu lót chân, đỡ Lưu bà tử xuống trước, rồi sau đó hai người cùng nhau ở dưới đỡ Diệp Kiều xuống xe.

Mà lúc Diệp Kiều vén mành lên, lập tức phát hiện ở một bên người vây xem không ít.

Kỳ thật bắt đầu từ lúc xe bò vào thôn, đã có người đi theo ở phía sau nhìn.

Thôn Diệp gia ở cũng không có nhà giàu, trong nhà có thể có bò cũng chỉ có nhà thôn trưởng, hiện tại nhìn thấy người dùng bò kéo xe tự nhiên tò mò.

Kết quả nhìn thấy xe bò ngừng ở ngoài cửa nhà Diệp gia, bọn họ tự nhiên nhớ tới đội ngũ đón dâu mấy ngày trước Kỳ gia phái tới vô cùng náo nhiệt.

Tính tính, cũng nên là ngày nương tử Diệp gia hồi môn.

Trước kia Diệp Kiều không thường ra cửa, người nhận thức nàng không nhiều lắm, cho dù gặp qua, cũng chỉ nhớ rõ là một cô nương luôn cúi đầu, âm thanh nói chuyện đều là nho nhỏ, căn bản không cách nào thấy rõ ràng dáng vẻ.

Chỉ là lúc này khi tiểu nhân sâm xuống xe, lại không hề là dáng vẻ cụp mi rũ mắt.

Kiếp trước nàng là tiểu nhân sâm, tự tại quen, một đời này thành người, lại có Kỳ Vân nơi chốn chiếu cố, nhân sâm căn bản không hiểu được hai chữ “Tự ti” là gì.

Dù sao nàng vừa mới thành nhân, cái gì cũng đều không hiểu, mọi chuyện đều nghe tướng công.

Tướng công nói qua, nàng chỉ cần cẩn thận ở trước mặt nhị lão Kỳ gia, còn những người khác nàng ai đều không cần sợ.

Lúc này xuống xe, Diệp Kiều vịn tay Tiểu Tố và Lưu bà tử, thoạt nhìn vô cùng tự tại.

Liễu thị làm quần áo cho nàng không thể hoa lệ bằng quý nữ trong thành, nhưng cũng là tinh xảo, nguyên liệu tốt, Diệp Kiều lại sinh đến xinh đẹp, thoạt nhìn vô cùng phú quý.

Dáng vẻ như vậy làm các thôn dân vây xem hoảng sợ, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Nàng chính là nương tử Diệp gia luôn nhát gan kia?

Nhìn cũng quá đẹp chút, nếu sớm biết nương tử Diệp gia có dáng vẻ tốt như vậy, cầu hôn ngạch cửa Diệp gia không phải sớm đã bị bà mối dẫm nát!

Vừa vặn Diệp Nhị Lang mang theo đồ ăn trở về, lúc nhìn thấy Diệp Kiều, trong lúc nhất thời đều không dám nhận, thẳng đến khi đến gần mới ngơ ngác mở miệng: “Tiểu muội?”

Tác giả có lời muốn nói: Kỳ Vân: Tức phụ đi được một canh giờ, nhớ nàng, không biết nàng có nhớ ta không.

Diệp Kiều: Bánh đậu đỏ vẫn là nóng ăn ngon.

Kỳ Vân: ???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện