Phúc Vận Lai

Chương 8: Hội ngắm hoa (thượng)



Hạnh Nhi cầm bộ y phục nhìn trái nhìn phải, có điểm nghi hoặc: “Này, vuốt chỗ vá, nhìn……”

“Ân, thấy thế nào?”

A Phúc cảm giác, việc làm coi như hoàn mỹ

“A Phúc tỷ, với tài năng này tỷ nên đi đi châm công phường.”

Châm công phường có cái gì tốt? Từ sáng sớm đến tối muộn, ai ai cũng đều nhìn đến hỏng cả mắt. A Phúc tuy rằng không biết châm công phường trong cung thế nào, nhưng trước kia nàng đi học với người của phường thêu, tú nương nơi đó đều dùng tất cả biện pháp để bảo dưỡng mắt, nhưng vẫn từng bước từng bước từ từ sẽ hỏng thôi.

Hạnh Nhi vô cùng cao hứng cầm bộ y phục đi trả lại cho Lưu Nhuận, A Phúc cúi đầu uống một ngụm canh.

Lục Doanh và Hồng Cẩm đi vào, đi cùng còn có Tử Mân vẻ mặt luôn rất lạnh đạm.

A Phúc vội vàng đứng lên: “Các tỷ tỷ hảo, ăn cơm xong chưa ạ?”

“Chúng ta đã ăn rồi, ngươi nhanh ăn đi.”

Lục Doanh và Hồng Cẩm ở tại đông ốc, nhưng Tử Mân cũng không ở nhà này, nàng thường ở phòng Thái hậu trực đêm, hầu hạ bên người, A Phúc gặp nàng cũng không nhiều. Tuy rằng nàng nhìn rất lãnh đạm, nhưng cũng không có lãnh ngôn ác ngữ gì.

Ba người vào đông ốc, tiếng nói chuyện rất nhỏ, A Phúc rất nhanh ăn xong cơm thu dọn bát đũa, đang chuẩn bị đem thực hộp trở về, Hạnh Nhi đi vào, đứng ở cửa, vẻ mặt cũng không nhảy nhót như lúc đi ra ngoài.

“Đã trở lại? Lưu hoạn giả nói như thế nào?”

Hẳn là vừa lòng đi? Vết máu kia đã bị sợi tơ che khuất, không chỉ che đi, dù vết may vá cũng nhìn không ra.

“A Phúc tỷ……” Hạnh Nhi cười rất chột dạ, lại đặc biệt lấy lòng: “Cái kia, ân……”

A Phúc nghĩ nghĩ: “Có phải hay không ngươi nói cho hắn là ngươi vá? Cái đó cũng không có gì, vốn chính là ngươi tự nhận thêm chuyện thôi, ta thay ngươi vá là giúp ngươi thôi.”

“Ân……” Khương Hạnh Nhi quả nhiên cúi đầu thấp xuống.

A Phúc cảm thấy có điểm kỳ quái.

Thái giám là loại người nào, Khương Hạnh Nhi tuy rằng tuổi không lớn nhưng cũng không thể không biết. Lại nói, tuy rằng A Phúc coi Hạnh Nhi các nàng như tiểu cô nương, nhưng Hạnh Nhi cũng lớn bằng A Hỉ đã gả đến Lưu gia, Hạnh Nhi đương nhiên cũng sẽ không cái gì cũng đều không hiểu —

Nàng chắc sẽ không có suy nghĩ gì với Lưu Nhuận chứ…… Cho nên mới muốn ở trước mặt hắn xây dựng một hình tượng tâm linh khéo tay, giấu diếm chuyện người vá quần áo kỳ thật không phải nàng.

Nhưng Hạnh Nhi giơ cánh tay từ sau lưng ra, A Phúc kinh ngạc trừng lớn mắt.

Hạnh Nhi ấp a ấp úng: “Này đó, đều…… Đều phải phiền toái……”

A Phúc nhất thời cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, bao y phục trước mắt này, gần cao bằng người Khương Hạnh Nhi! Nàng rốt cuộc, nàng…… Lưu Nhuận……

A Phúc tức giận nói không được, Hạnh Nhi nhìn biểu tình của nàng, cũng không dám hé răng.

A Phúc lại đánh giá bao y phục lớn kia, nhiều quần áo như vậy, khẳng định không phải của một mình Lưu Nhuận!

“Ngươi nhận việc, vậy ngươi cũng từ từ mà vá đi.”

Khương Hạnh Nhi kêu rên: “A Phúc tỷ, ta sai rồi! Ngươi trăm ngàn phải giúp ta việc này……”

Rèm cửa nhấc lên, Tử Mân vẻ mặt lạnh lùng, không hờn giận nói:“Các ngươi đã học quy củ chưa hả? La hét ầm ĩ cái gì?”

Khương Hạnh Nhi bị dọa sắc mặt trắng bệch. Nàng sợ Tử Mân, có lẽ bởi vì Tử Mân luôn mặt lạnh lãnh ngữ, A Phúc vội vàng nhận sai bồi tội.

Bị Tử Mân giáo huấn như vậy, Hạnh Nhi cũng không dám nói cái gì nữa, một mình cau mày khổ não nhìn bao xiêm y, mò trong rổ châm tuyến nửa ngày, tìm một cây kim thô nhất, xỏ chỉ vào, từng châm từng châm vá lại. A Phúc thừa dịp trời đang ấm áp lấy nước gội đầu, trở về vừa thấy, nàng cau mày xem xét nhưng bộ dạng rất chuyên chú. Lại nhìn liếc mắt nhìn đồ trong tay nàng, đó là cái quần, chỗ rách bên trên đã khâu được phân nửa, vết khâu vặn vẹo dữ tợn giống như một con rết trên cái quần.

A Phúc lắc đầu, vá thành như vậy thật đúng là…… Còn không bằng không vá.

Bất quá vừa rồi đã nói không giúp nàng — dù sao cũng phải để nàng nhớ kĩ không nhận việc linh tinh mới tốt.

A Phúc đến một bên lau tóc, mặc kệ Hạnh Nhi một mình bận rộn. Thẳng đến khi A Phúc lau khô tóc đi ngủ, Hạnh Nhi vẫn chưa thổi tắt đèn.

“Mau ngủ đi……” A Phúc vén màn lên, thấp giọng nói: “Cẩn thận sáng mai không dậy được.”

“Ân, ta khâu xong cái này sẽ đi ngủ ngay.”

A Phúc lắc đầu, nhìn mấy y phục Hạnh Nhi đã vá xong kia, mặc vào cũng thật sự dọa người……

“Ngày mai ta giúp ngươi từ từ làm, ngươi mau ngủ đi.”

“Ân, liền ngủ.”

Xem nàng còn không có ý định dừng tay, A Phúc dọa nàng một câu: “Nếu đèn sáng làm cho Tử Mân tỷ tỷ tới đây, kia……”

Quả nhiên Hạnh Nhi lập tức nhảy dựng người lên, bỏ xiêm y châm tuyến lung tung thành một đống:“Ta đi ngủ ngay.”

Đống y phục kia cuối cùng do A Phúc và Hạnh Nhi cùng nhau làm, vá hai ngày mới tính là xong. Tay nghề Hạnh Nhi tiến rất xa – con người có rất nhiều thời điểm làm ra một vài chuyện mà chính mình cũng không tin được, hơn phân nửa là bị bức ra. Hạnh Nhi cũng là như thế, tuy rằng ngay từ đầu tay nghề kia còn không thể gặp người, A Phúc lại phá đi vá lại một lần nữa. Nhưng đến bộ cuối cùng, mặc dù còn cách xa A Phúc, nhưng so với trình độ ban đầu, đã tiến bộ thật lớn.

Lưu Nhuận một mình tới nói lời cảm tạ với A Phúc, lại khen ngợi nàng vá rất tốt. A Phúc nháy mắt mấy cái, Lưu Nhuận khẽ cười: “Hạnh Nhi cẩu thả qua loa, sau đó số y phục của Diêu nội quan kia, có thể nhìn ra là do hai người vá, cái đường may qua loa kia hẳn là của Hạnh Nhi vá đi?”

A Phúc cúi đầu, có điểm không nói gì được.

“Thu thập xong nơi này, chúng ta đến phía đông đi hỗ trợ.”

A?

“Ngày mai Thái hậu triệu nhóm mỹ nhân mới lên vị đến ngắm hoa, người rất nhiều, Đức Phúc cung cũng đã lâu không náo nhiệt rồi. Bên kia phải thu dọn một phen, chúng ta đều phải đi hỗ trợ.”

“Mỹ nhân mới lên vị?”

Hạnh Nhi tiến đến: “Đúng vậy, ta cũng nghe nói. A Phúc tỷ, chính là những người cùng vào cung với chúng ta đó. Bất quá người ta xuất thân tốt, lớn lên cũng đẹp, cho nên chúng ta tiến cung là người hầu hạ, người ta tiến cung là người được hầu hạ, số thật tốt.”

Số tốt sao?

A Phúc tuyệt không cảm thấy hâm mộ những mỹ nhân này.

“Ngày mai người không đủ, các ngươi có lẽ cũng phải đi hầu hạ, cũng không nên phạm sai lầm.” Lưu Nhuận nhắc nhở các nàng.

“Ân, đã biết, đa tạ ngươi a Lưu Nhuận ca.” Hạnh Nhi ngọt ngào nói.

A Phúc liếc mắt nhìn nàng một cái, càng cảm thấy phỏng đoán lúc trước của mình càng có thêm căn cứ.

Hạnh Nhi a, Lưu Nhuận là tuấn tú, đối xử người khác cũng ôn hòa — nhưng là, cung nữ và thái giám, này……

A Phúc chưa nói cái gì, nhanh chóng khom lưng làm việc.

Bất tri bất giác, A Phúc cũng có chút không yên lòng.

Hội ngắm hoa sao?

Có rất nhiều mỹ nhân — kia, cũng sẽ có rất nhiều thị phi đi? Hoa khai nhất quý, cố nhiên lại là lúc tranh nhau khoe sắc. Mỹ nhân này, vì cũng như những bông hoa tuổi thanh xuân, hẳn là cũng sẽ cực lực đè ép đối phương để mình có thể trổ hết tài năng đi?

A Phúc có hơi sợ hãi.

Hội ngắm hoa, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đi? Cho dù xảy ra chuyện…… Hẳn cũng sẽ không liên lụy đến nàng con cá nho nhỏ trong chậu đi?

Đáng tiếc, đại khái A Phúc không có lòng thành cầu nguyện, cho nên ông trời vào lúc này cũng không để nàng được như nguyện.

Hội ngắm hoa, thật đúng là gặp chuyện không may.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện