Chương 63
Hà Kỳ Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ gọi: “Tố Hương, cô đến rồi à? Ấy!
Lần trước ta đã dặn cô là sau mấy ngày này mới được đến, chí ít thì cũng phải xem tình hình ngày mai đã. Tố Hương, có phải là cô đến không?”.
Tần, Hàn hai người nghe giọng Hà Kỳ Dương, biết rằng hắn đã cảm thấy có gì đó không ổn. Tần Mộng Dao lại ghé sát bên tai Hàn Bách nói: “Nhất định là người của Phương Dạ Vũ, bằng không sẽ không dùng cách này. Rõ ràng là muốn giết Hà Kỳ Dương để giá họa cho huynh!”.
Hai mắt Hàn Bách ánh lên, cũng truyền âm vào tai Tần Mộng Dao: “Đúng thế!
Nếu muốn hãm hại riêng Hà Kỳ Dương thì chỉ cần đóng giả làm người quen, đợi lúc hắn không đề phòng ra tay giết chết, không cần phải dụ hắn ra tận sân thế này. Một người trong bọn chúng nhất định đang mang theo cây tam bát hữu kích của Phương Dạ Vũ, sẽ dùng nó để giết Hà Kỳ Dương, như thế ta sẽ chẳng thể nào rửa sạch được sự nghi ngờ của giang hồ rồi”.
Bên ngoài, một giọng nữ trầm truyền đến: “Kỳ Dương! Không phải ta thì còn ai nữa!”.
Hà Kỳ Dương đáp ngay: “Mau vào đi!”.
Nữ nhân bên ngoài nói: “Ta bị thương, chỉ nói với ngươi mấy câu rồi đi ngay, sau này ngươi cũng không bao giờ gặp ta nữa đâu”.
Hà Kỳ Dương ngạc nhiên: “Sao vậy?” Đoạn nhảy vút ra ngoài cửa sổ.
Tần, Hàn hai người lẳng lặng lướt ra, đứng hai bên thành cửa sổ. Cả hai đều là cao thủ tuyệt đỉnh, không cần nhìn, chỉ dựa vào tai nghe là đã có thể biết được tình hình bên ngoài.
Tần Mộng Dao lấy từ trong người một chiếc khăn trắng đưa cho Hàn Bách. Hàn Bách nhận lấy chiếc khăn, buộc ngang che nửa khuôn mặt, lại vò đầu làm tóc rối bù lên, cả mắt cũng bị khăn bưng kín. Trong đêm tối nếu có người muốn nhận ra chàng là ai, dù là người quen cũng hết sức khó!
Hàn Bách còn đang ngây ngất với hương thơm vương trên chiếc khăn, Tần Mộng Dao lại đưa kiếm cho chàng..
Hàn Bách đỡ thanh kiếm, trong lòng tràn ngập một cảm giác ấm áp, nghĩ thầm: Kiếm có thể trả lại cô, nhưng chiếc khăn này thì thà chết ta cũng không trả!
Giọng Hà Kỳ Dương chợt thất thanh: “Tố Hương! Cô phải đi đâu?”.
Tiếng nữ nhân vang lên từ một chỗ xa hơn: “Kỳ Dương, vĩnh biệt!”.
Tần Mộng Dao biết đã đến lúc, dùng tay ra hiệu cho Hàn Bách.
Hàn Bách lẳng lặng nhảy ra, vừa khéo phát hiện một bóng đen từ bên trái lao đến Hà Kỳ Dương. Trong tay kẻ đó chính là cây tam bát hữu kích mà chàng đã nghĩ đến từ trước.
Cây tam bát kích đen sì, tiệp màu với bóng tối, phóng đến Hà Kỳ Dương như một con độc xà.
Hà Kỳ Dương đang toàn thần nhìn theo bóng nữ nhân áo trắng đang khuất dần, đến lúc tỉnh ra thì kích đã đến cách người chỉ chừng sáu thước, tiếng gió rít áp tới như thác.
Hà Kỳ Dương rùng mình, toàn thân nổi gai ốc, nhắm mắt chờ chết.
Bỗng “Keng!” một tiếng kêu giòn tan.
Hàn Bách đã tới, trường kiếm loang loáng vung lên, trúng đúng vào đầu mũi kích.
“Tinh!” Tam bát kích của kẻ kia chút nữa thì rơi xuống đất. Hắn kinh hãi lùi lại, gắng gượng dùng kích đỡ những chiêu kiếm liên tiếp của Hàn Bách.
“Vút! Vút! Vút!”.
Lại ba nhân ảnh lần lượt lao ra, vây lấy hai người Hàn Bách và Hà Kỳ Dương. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Hàn Bách đảo mắt nhìn khắp một lượt. Bốn người đối phương cũng không khác gì, mặt thậm chí còn bịt kín hơn cả chàng, chỉ để lộ ra hai con mắt. Ngoài binh khí trên tay khác biệt, còn thì toàn thân bốn người đều là một màu đen, trong hoa viên tối om này trông cũng tăng lên mấy phần khủng bố..
Hàn Bách vận công thu hẹp cổ họng, giọng nói trở nên đanh sắc, lớn tiếng: “Hà tổng bổ đầu, nhận ra chúng là ai không?” Chàng cố ý cao giọng hòng làm hoảng loạn tinh thần đối phương, bởi lẽ bọn chúng vốn là đang định giấu kín hình tích.
Nào ngờ bốn người đó lại không chút động đậy, chỉ hằm hằm nhìn về phía chàng, ánh mắt chuyển từ thanh kiếm trên tay xuống đôi chân trần, bốn đôi mắt lộ vẻ kinh ngạc, song sát khí lại càng lúc càng tăng.
Hàn Bách khẽ rùng mình, biết đối phương không chỉ có bốn người này mà còn có lực lượng dự bị đang nấp ở chỗ nào đó, hòng ứng phó với những vị khách không mời mà đến.
Trong bụng chàng bất giác thầm tán thưởng Phương Dạ Vũ, ngay cả đến việc đối phó với một Hà Kỳ Dương nhỏ bé hắn cũng không hề khinh suất, đồng thời cũng có thể thấy hắn quyết tâm giết cho bằng được kẻ gian tế đã hết giá trị này.
Hà Kỳ Dương chợt hổn hển nói: “Người cầm kích kia ta nhận ra rồi, chính là tên hôm trước đi cùng với Phạm Lương Cực và Phong Hành Liệt ở tửu quán, hắn đã định giết ta ngay tại đó...”.
Hàn Bách nhìn về phía tên cầm kích, thân hình quả là có hao hao giống chàng, càng thêm ớn lạnh vì sự sắp đặt của Phương Dạ Vũ. Nếu Hà Kỳ Dương chết bởi cây kích kia, cả đời chàng cũng đừng mong thoát khỏi nỗi oan uổng này!
Hàn Bách hét lớn: “Khốn kiếp! Chim hết thì cắt cung, ngay đến kẻ muốn giết ngươi là ai ngươi cũng không biết. Lẽ nào ngươi muốn xuống Hoàng tuyền làm con ma hồ đố sao?”.
Hà Kỳ Dương giật bắn mình, hai mắt hiện rõ vẻ khiếp sợ.
Bỗng người áo đen bên trái nhảy vút lên, đoản côn trong tay quét trên chặt dưới tấn công vào mạn phải của Hàn Bách, chiêu thức vô cùng độc ác.
Ba người kia cũng lập tức ra tay.
Người bên phải cầm một cây kéo lấp lánh, ánh sáng loang loáng, mở ra cụp vào nhằm yết hầu Hàn Bách cắt đến, thế công vừa lạ mắt vừa hết sức khủng bố tinh thần.
Người sử đao phía sau và kẻ cầm tam bát kích phía trước lần lượt nhảy vút lên trên phía đỉnh đầu chàng.
Hàn Bách biết rõ, đối phương sẽ dùng ba người này ghìm chân chàng, để gã cầm kích kia thừa cơ hạ sát Hà Kỳ Dương, vì thế hai người trước, sau này nhất định sẽ hoán đổi vị trí trên không. Tên cầm đao sẽ vượt qua đầu chàng tấn công trước mặt, gã dùng kích lại sẽ lăng không nhằm vào vị Tổng bổ đầu đáng thương Hà Kỳ Dương đang nấp sau lưng chàng!
Chiến thuật chặt che cao minh, quả là không chút sơ hở.
Cả bốn người này, vừa động thủ đã tỏ rõ là dòng dõi võ thuật danh gia, không thể không khiến người ta thấy kỳ lạ rằng Phương Dạ Vũ đã kiếm đâu ra được họ!
Hàn Bách không hề lo lắng Hà Kỳ Dương bị giết tại trận, bởi lẽ vẫn có Tần Mộng Dao phía sau tiếp ứng. Nhưng nếu phải để đến Tần Mộng Dao ra tay thì chàng còn mặt mũi nào nữa!
Nghĩ đến đây, hào khí nổi lên, Hàn Bách hét một tiếng lớn, trường kiếm bắt đầu biến hóa.
Cả bốn cao thủ vây công, không ai phát hiện ra đây là lần đầu tiên Hàn Bách dụng kiếm, chỉ thấy kiếm chiêu liền lạc không sơ hở, ánh kiếm loang loáng mịt mù, đồng thời che kín xung quanh cả chàng và Hà Kỳ Dương.
Một loạt âm thanh binh khí va đập vào nhau, bốn bóng áo đen bắn ra bốn hướng.
Hai gã cầm kéo và song côn lần lượt bị trúng một kiếm vào vai và đùi, tuy chỉ là vết thương da thịt, song máu tươi ứa ra trông cũng thập phần ghê rợn.
Hàn Bách thu kiếm đứng thẳng, lưng áp sát vào lưng Hà Kỳ Dương.
Hàn Bách quay sang hỏi: “Người dùng kích kia so với người hôm ngươi gặp ở quán rượu thì thế nào?”.
Hà Kỳ Dương võ công không cao, song lại rất có con mắt, lộ rõ vẻ nghi hoặc, nói: “Người này không phải, so với người hôm trước thì kém hơn nhiều”.
Hàn Bách phấn chí, đang định vung kiếm, bỗng trong lòng thoáng máy động, nhìn sang phía tường bên trái, vừa khéo trông thấy một người mặc áo xám nhảy xuống, cách chàng chừng bảy tám bước.
Kẻ này mặt đeo khăn đen, chỉ che kín phần dưới hai con mắt, xem ra cũng là vừa mới bịt lên.
Hàn Bách lạnh lùng nhìn đối phương.
Người áo xám trên người không mang một binh khí gì, lạnh lùng: “Báo danh đi!”.
Hàn Bách cười ha hả: “Ngươi biết rõ là ta sẽ không báo danh mà! Hãy về nói với Phương Dạ Vũ, nếu hắn chịu đích thân đến đây, có thể ta sẽ phá lệ cho hắn biết ta là ai”.
Cả năm kẻ thích sát đồng thời giật mình kinh hãi, hẳn là không thể ngờ Hàn Bách chỉ một câu đã thẳng thừng vạch trần lai lịch bọn chúng.
“Cập cập!” hai hàm răng Hà Kỳ Dương bắt đầu đập vào nhau, lúc này hẳn là hắn đã kinh hoàng đến cực điểm.
Mọi sự với Hàn Bách đến đây đã rõ, Hà Kỳ Dương chính là gian tế của Phương Dạ Vũ gài vào trong Bát Đại Liên minh, bởi vì chỉ có thân phận gian tế mới có thể dễ dàng khiến Hà Kỳ Dương thân bại danh liệt, bị người trong thiên hạ ruồng bỏ, sống không bằng chết. Cũng vì thế mà nghe đến tên Phương Dạ Vũ hắn mới trở nên kinh hãi như vậy.
Khôi y nhân bỗng cười nhạt: “Bằng hữu thật có con mắt, nói đúng lắm!” Câu thừa nhận mau mắn của hắn không khỏi khiến người ta phải nghi ngờ.
Hàn Bách không bị mê hoặc, liền cười khểnh ý vị, nói: “Thế gian này có rất nhiều chuyện kỳ diệu. Chính bởi các ngươi không biết mình đã lộ sơ hở ở chỗ nào để ta nhận ra các người là thủ hạ của Phương Dạ Vũ, vì thế còn định giở trò che đậy, thật tức cười, tức cười!”.
Chuyện kỳ diệu mà chàng muốn nói chính là cây tam bát hữu kích của đối phương, chỉ có Hàn Bách mới rõ hơn ai hết sự tích chàng có được cây kích đó, sau đó lại để cây kích ấy rơi vào tay ai..
Khôi y nhân dù lão luyện thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi mối liên quan vi diệu của kẻ đứng trước mặt với kế hoạch của bọn chúng, lập tức trở nên lúng túng.
Trong tai Hàn Bách chợt truyền đến giọng của Tần Mộng Dao: “Người này có khả năng là cao thủ của Nam Hải phái, hãy dùng lời dọa cho hắn một trận!”.
Hàn Bách thoắt rùng mình.
Nam Hải phái là một môn phái Bạch đạo tương đối danh tiếng nằm ngoài Bát Đại Liên minh, Trưởng môn đâu như là Tịch gì Hùng, phong cách rất đàng hoàng đĩnh đạc, vì sao lại có môn nhân làm chó săn cho Phương Dạ Vũ?
Khôi y nhân lên tiếng: “Xem ra ngươi còn rất trẻ. Cao thủ trẻ tuổi dùng kiếm trên giang hồ không có nhiều. Sớm muộn gì bọn ta cũng tìm ra ngươi là ai, hà tất phải giấu đầu hở đuôi? Chi bằng hãy hào phóng mà cho bọn ta biết ngươi là ai đi!”.
Hàn Bách đập lại lập tức: “Nam Hải phái cũng không mấy người được gọi là cao thủ, ngươi không phải là Tịch gì Hùng đó chứ?”.
Khôi y nhân thân người không hề lay động, song vẻ kinh hãi trong mắt ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng có thể nhận ra.
Giọng trách móc của Tần Mộng Dao lại truyền đến trong tai: “Con người huynh thật là, Tịch cái gì Hùng cũng nói ra được!” Hàn Bách nghe giọng thân mật bất ngờ từ miệng mỹ nhân, trong lòng lâng lâng, nhịn không được cười lên ha hả.
Gã áo xám càng kinh hãi, không biết đối phương cười vì cái gì.
Hàn Bách chợt quát lớn: “Xem kiếm đây!”.
Năm người hốt hoảng lùi mạnh về sau, lùi đến sáu bảy bước mới phát hiện ra Hàn Bách ngay cả đầu ngón tay cũng không hề động đậy. Cả năm ngượng ngùng quay sang nhìn nhau, khí thế đã tiêu biến hoàn toàn.
Gã áo xám dậm chân, hét lên: “Đi!” đoạn tung người lao qua tường. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Bốn người kia ai cũng nhanh chóng chuồn đi theo các hướng, thoắt cái đã biến sạch.
Hàn Bách quay đầu lại nhìn Hà Kỳ Dương. Trên mặt tên gian tế cắt không còn giọt máu, kiếp nạn đã qua mà không một chút có vẻ vui mừng.
Hàn Bách đưa tay vỗ lên vai gã đại thù gia, đi đến bên cửa sổ, bắt chước giọng điệu của Phạm Lương Cực: “Lão Hà này! Chúng ta thương lượng một chút nhé!”.
Hà Kỳ Dương hồn phách còn chưa ổn định, lắp bắp: “n công là ai?”.
Hàn Bách nghĩ thầm, bây giờ tốt nhất nên dùng lời lẽ ngọt nhạt để khiến họ Hà không thể từ chối, liền ứng khẩu nói: “Yên tâm đi! Ta vừa không phải là người của Bát phái, đương nhiên cũng không phải là người của chủ nhân Phương Dạ Vũ ngươi, mà chỉ là một người thực lòng muốn giúp ngươi thoát nạn”.
Giọng của Tần Mộng Dao lại vang lên trong tai chàng: “Hỏi hắn lúc nãy lén lút xuống mật đạo đi đâu?”.
Hàn Bách vỗ vai Hà Kỳ Dương, vẫn giọng kẻ cả: “Trước khi ta nói ra có thể giúp ngươi như thế nào, ta phải thử xem ngươi có thành thật không đã. Nói cho ta biết, vừa nãy ngươi đi đâu? Ý ta là mật đạo đó dẫn tới đâu?”.
Hà Kỳ Dương cắn răng, nghĩ bụng dù sao cũng chết, chi bằng thử hắn một phen, liền nói: “Tôi đi lấy thứ mà Mã Tuấn Thanh đưa cho tôi”.
Hàn Bách nộ quát: “Hàn phủ bây giờ ngọa hổ tàng long, ngươi dám ngang nhiên đi tìm Mã Tuấn Thanh sao?”.
Hà Kỳ Dương hốt hoảng giải thích: “Thứ đó không phải ở Hàn Phủ, mà là được Mã Tuấn Thanh giấu trong một khe đá dưới gầm cây cầu phía tây, vì thế tôi không cần đến Hàn phủ”.
Hàn Bách dịu giọng lại: “Là thứ gì?”.
Hà Kỳ Dương ngoan ngoãn đáp: “Là ‘Vô Tưởng Thập pháp’ do sư Vô Tưởng sáng tạo ra, Mã Tuấn Thanh trộm chép được”.
Hàn Bách căn bản không biết cái gì là “Vô tưởng thập pháp”, nhưng có thể cùng tên với sư Vô Tưởng đương nhiên là võ công lợi hại rồi, bèn giả bộ thông hiểu: “À! Thì ra là Vô Tưởng Thập pháp, hưm! Không ngờ ngươi lại có chí tiến thủ như vậy”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Hà Kỳ Dương lúc này đã hoàn toàn bị vẻ thông linh của Hàn Bách khuất phục, nói: “Thực ra là Phương Dạ Vũ bảo tại hạ ép Mã Tuấn Thanh giao ra”.
Hàn Bách chìa tay: “Đưa cho ta!”.
Hà Kỳ Dương không nói một lời nào, lôi từ trong người ra một thếp giấy viết đầy những chữ, ngoan ngoãn đặt vào lòng bàn tay chàng.
Hàn Bách mắt sáng lên, lẩm bẩm: “Lão huynh, ngươi được cứu rồi!”.
o0o
Lãng Phiên Vân bế Tả Thi đang thiếp ngủ trong lòng, bước chầm chậm trên con phố dài tối đen, trong lòng dấy lên muôn phần cảm thương.
Đến tận ngày hôm nay, chàng mới hiểu “Tửu thần” Tả Bá Nhan vì sao chưa đến năm mươi đã bệnh mà chết. Lúc đầu chàng còn cho rằng đó là do ông đã uống rượu quá nhiều, đến giờ mới hiểu đó là vì mối u uất ở trong lòng.
Thiếu phụ xinh đẹp đã chịu vô vàn đau thương, đang an lành thiêm thiếp như một đứa trẻ trong đôi tay chàng. Ôm Tả Thi trong lòng, chàng như cảm nhận được mối liên hệ tâm linh với lão bằng hữu đã khuất.
Những ngày hào sảng trên Nộ Giao đảo, bên bờ Động Đình, dưới ánh trăng sáng, bốn người tửu hữu thì nay Thượng Quan Phi lão bang chủ và Tửu thần Tả Bá Nhan đều đã mất, Lăng Chiến Thiên sau khi lập gia thất đã không còn thích uống rượu như ngày trước nữa, chỉ còn lại một mình chàng độc ẩm.
Tiếng bước chân đều đều trong đêm thanh vắng, càng khiến cho cõi lòng Lãng Phiên Vân tịch mịch cô đơn.
Sau khi Tích Tích mất, chàng không hề có ý cự tuyệt một tình yêu khác, song tâm cảnh của chàng tự nhiên đã không còn hướng về tình yêu nam nữ..
Điều mà Lãng Phiên Vân theo đuổi giờ đây là không phải là những luyến ái nhân gian, mà là một cảnh giới hư vô phiêu diệu nào đó.
Rằm tháng tám gần một năm nữa.
Đêm trăng giăng đầy trên đảo Lan Giang.
Chỉ có ở đó, vào thời gian đó, chàng mới có thể hy vọng tìm được một thứ huyền cơ siêu thoát thế tục, vượt qua mọi danh lợi quyền vị, thậm chí vượt lên trên cả sinh tử thắng bại.
o0o
Bỗng tiếng vó ngựa phía trước vọng lại.
Một đội ngựa xe từ khúc quanh rẽ vào, thong dong tiến đến.
Chỉ một thoáng, con phố đã tràn ngập những tiếng “cốc cốc” của vó ngựa và tiếng bánh xe ma sát vào mặt đường, xem chừng đủ để bao nhiêu người từ trong giấc mơ giật mình tỉnh dậy, thậm chí đủ khiến cho cả những lão nhân đã từng trải cơn binh đao mơ hồ tưởng là chiến sự còn chưa kết thúc.
Cổng thành vẫn chưa mở, trừ phi là nhân vật quyền thế, bằng không ai có thể ra khỏi thành lúc này?.
Tâm trạng Lãng Phiên Vân không chút bị ảnh hưởng bởi khung cảnh ồn ào, vẫn bế Tả Thi đi dọc theo mép đường, tiến lại gần phía đoàn xe
Bình luận truyện