Phùng Thanh
Chương 73: Em là mặt trời
Thời gian rảnh rỗi sau đó Giang Tấn đều cùng Triệu Phùng Thanh tới hiệu sách.
Ban đầu cô cũng rất vui vẻ. Có việc thì hắn đi làm, cô chỉ ngồi bên cạnh đọc truyện tranh, ăn đồ ăn vặt, mệt thì ngủ một giấc, chẳng cần quan tâm trời đất là gì.
Sau này cô rảnh quá đâm ra chán, vừa tỉnh ngủ đi ra, đã thấy một đám nữ sinh đang vây quanh Giang Tấn, hỏi cái này cái kia.
Thái độ của hắn không thể nói là thân thiện, nhưng cũng có hỏi có đáp.
Triệu Phùng Thanh ho khụ khụ hai tiếng.
Đám nữ sinh kia cứ như không nghe thấy.
Giang Tấn nghe thấy liền quay sang nhìn cô tươi cười hớn hở, trong nháy mắt cứ như cảnh xuân vô hạn.
Cả đám nữ sinh thấy thế liền tản đi. Có đứa còn cười vẫy tay, “Bye dì mai gặp.”
Triệu Phùng Thanh liền lườm xéo con bé kia một cái.
Sau đó cô tiến tới khoác tay qua vai Giang Tấn, giọng điệu lạnh lùng, “Nhớ kỹ, anh là của em đấy.”
“Ừm.” Hắn dùng tay xoa xoa đầu cô, “Tỉnh ngủ rồi à?”
“Em nghĩ, tốt nhất anh đừng tới đây nữa.” Cô thận trọng nói: “Thời buổi này mấy đứa nữ sinh mười bảy mười tám rất thích tình yêu chú cháu đấy.”
Giang Tấn hỏi lại: “Nhìn anh thế này mà giống chú à?” Hắn cho rằng qua ba lăm mới nên gọi chú.
“Mấy đứa nó đều gọi em là dì, sao anh lại không phải chú?.” Triệu Phùng Thanh vội vàng dặn hắn, “Hay ngày mai anh đi tìm việc làm đi.”
“Được.” Hắn thích nhìn cô kiêu ngạo khua tay múa chân chỉ đạo hắn.
“Tiền lương phải thấp hơn em mới được.” Cô đưa ra yêu cầu.
“Chuyện này khó lắm, trừ phi anh không đi làm.” Lời hắn đã nói rất rõ. Hoặc là hắn nhàn rỗi, hoặc là lương nhất định sẽ cao.
“...”
“Cơ mà.” Hắn dừng lại rồi mới nói, “Anh sẽ cố gắng để lương thấp nhất nếu có thể.”
Cuối cùng, Giang Tấn không tìm được công việc nào lương thấp cả.
Hắn nói sẽ tới quán cafe làm nhân viên phục vụ, cô nói rất dễ bị khách nữ trêu đùa.
Hắn nói sẽ tới quán món cay Tứ Xuyên làm công rửa bát, cô nói đừng làm tổn thương đôi bàn tay kia.
Cuối cùng, Giang Tấn đành phải chọn thất nghiệp ở nhà. Lúc nhàn rỗi, hắn lại giúp tài khoản của Triệu Phùng Thanh có thêm vài con số không nữa.
Giang Tấn cho thuê căn biệt thự ven biển để mấy người dân kinh doanh. Thuê phí một ngày là ba ngàn tệ. Bên cạnh khu biệt thự là một bờ biển chạy dài. Hơn nữa biệt thự này rất rộng, có thể đủ cho cả một đoàn nhân viên công ty, nhóm bạn học du lịch tới ở chơi vài ngày.
Hắn bỏ qua lượng khách giảm dần sau mùa du lịch, đoán chừng mỗi tháng cho thuê biệt thự sẽ kiếm lợi được năm mươi phần trăm.
Số tiền này cũng đủ để lo sinh hoạt phí hàng ngay.
Sau đó, Giang Tấn dùng giấy tờ nhà đất của căn biệt thư làm tài sản đảm bảo để đi vay ngân hàng.
Vay cũng không nhiều lắm tầm năm trăm vạn.
Hắn trả cho Lãnh trợ lý thanh toán tiền xe mới mua. Phần còn lại, vứt vào chứng khoán có kỳ hạn hết.
Triệu Phùng Thanh ý thức rất rõ, khoảng cách chênh lệch về chỉ số thông minh của mình và Giang Tấn.
Thỉnh thoảng cô cũng hơi tự ti.
Trên giấy chứng nhận quyền sử dụng tài sản nhà đất chỉ viết duy nhất tên cô. Toàn bộ khoản vay hay trả đều viết tên cô cả.
Cô chớp mắt đã thấy Giang Tấn thế chấp nhà mà chơi được mấy lượt chứng khoán rồi.
Ngày nào cô cũng về muộn, nhưng tiền lương thì gầy còm.
Còn hắn ngày nào cũng ở nhà, chẳng những trả được toàn bộ lãi và gốc của khoản vay năm trăm triệu mà ngay cả bản thân cũng kiếm được hơn hai trăm triệu tiền lãi.
Sau ngày thanh toán cả gốc và lãi nợ ngân hàng, Triệu Phùng Thanh quay sang hỏi Giang Tấn, “Anh không cần em nuôi nữa đúng không?” Trong lòng cô lại có chút mất mát, cảm thấy mấy ngày này trôi qua thật nhanh.
Hắn lắc đầu, “Cả người anh chẳng xu dính túi, em không nuôi anh, anh sống thế nào được.”
“Chẳng phải anh kiếm tiền rất giỏi đấy à. Chẳng mấy chốc anh cũng không cần em nữa.” Giọng cô có vẻ khá oan ức.
Giang Tấn nở nụ cười, “Đó là anh kiếm tiền cho em, một đồng cũng chẳng nằm trong tài khoản của anh.”
Triệu Phùng Thanh chợt kinh ngạc, sau đó ý cười không ngừng nở trên môi, “Nếu nằm trong tài khoản của em thì không sao đâu. Anh đừng lo lắng, em sẽ không ôm tiền chạy trốn đâu.”
“Anh chẳng lo.”
“Đúng rồi, anh có muốn đổi xe không? Muốn thì cứ nói, em sẽ đưa tiền cho.” Triệu Phùng Thanh hiểu, hắn đã quen đi những chiếc xe hơn trăm ngàn, giờ lại từ chiếc AMG mấy trăm ngàn tệ sang chiếc GLA hơn ba mươi ngàn, thì đã biết sự chênh lệch đẳng cấp đến thế nào rồi đấy.
“Không cần đổi đâu.” Giang Tấn hiện giờ thường xuyên ở nhà, rất ít khi phải dùng xe. Hắn đã nghĩ rồi, không cần thau biển số xe làm gì vì bảo hiểm vẫn còn hạn dài, tạm thời cứ thế này đã.
“Nếu anh muốn thay thì cứ nói đi, em mua cho anh một chiếc.” Tuy rằng tiền này không phải do cô kiếm, nhưng đã nằm trong tài khoản của cô thì chính là của cô. Cho nên cô trông có vẻ ra dáng phú bà nhiều tiền mà hỏi anh.
Giang Tấn gật đầu.
Đầu tháng năm, Khổng Đạt Minh kêu gọi tổ chức ngày họp lớp đại học H.
Hắn liên lạc với bốn năm mươi người.
Số lượng đồng ý có đến hai ba mươi người.
Đến tuổi này rồi, họp lớp cũng không phải họp lớp bình thường. Mọi người muốn nhân cơ hội này mà lôi kéo nhân lực và mối quan hệ.
Giang Tấn nể mặt cậu ta nên cũng đồng ý rồi.
Tuy rằng hắn hiện giờ không có việc gì làm, nhưng tương lai, sẽ có thể phải gặp mặt những người bạn học này.
Khổng Đạt Minh hỏi Giang Tấn, “Cậu có đi cùng bạn gái không?”
Giang Tấn khẳng định là chắc chắn.
Vì thế, trong hội chat các bạn học nhiệt tình hòng hớt. Mọi người đều đang chờ gặp hồ ly tinh diêm dúa phong tình.
Khổng Đạt Minh đã đặt thuê một căn biệt thự khá lớn.
Không phải căn bên cạnh ven biển mà nằm ở ngoại ô thành phố S.
Thời gian họp lớp bắt đầu từ giữa trưa Chủ nhật, đến hết bữa cơm buổi tối mới kết thúc.
Triệu Phùng Thanh nhìn hành trình xong miễn cưỡng đáp, “Ở đó có bạn gái cũ của anh không thế?”
“Không biết.” Giang Tấn không quen ai trong danh sách bạn học có mặt cả. Mà cứ coi như hắn biết thì hắn cũng chẳng nhớ ai là bạn gái cũ nữa.
“Haiz, em là người xấu tính lắm đấy.” Cô nghiêng đầu, nhìn hắn cười nham hiểm, “Giờ thì em đang bao nuôi anh, nên dù có ra ngoài đi dạo em cũng muốn tuyên bố chủ quyền.”
Sau đó, hai tay cô vòng qua cổ hắn, trách mắng: “Xem em tạo dây xích ẩn đây.”
Giang Tấn cứ kệ để cô nghịch.
Cô là kiểu con gái càng chiều lại càng hư, nhưng chỉ ở trước mặt hắn cô mới bộc lộ bản chất thật như thế.
Trước kia khi cô còn nghi ngờ hắn, không muốn tin tưởng hắn thật lòng muốn ở bên cạnh cô nên cứ hở ra là lại nói, “Không có gì là mãi mãi.”
Nghe thì như lạnh nhạt chẳng quan tâm nhưng lại có chút bi quan.
Một ngày nào đó, Giang Tấn lặng lẽ hỏi: “Từ lúc nào mà em coi câu đó như tục ngữ thế?”
“Không biết. Càng trưởng thành thì mọi thứ cũng nhạt dần.” Triệu Phùng Thanh uống ly sữa nóng hắn pha, “Em là người theo lối sống của Dunbar’s number.”
Hắn cười khẽ, “Em cũng biết Dunbar’s number à.”
“Em chẳng biết nhiều như anh, nhưng em cũng thích tâm lý học của Adler.” Cô nhìn hắn cười đắc ý.
“Ừ.” Giang Tấn dừng lại rồi bổ sung: “Adler có tham khảo lý luận từ Nietzsche.”
“Đọc sách của Nietzsche em không hiểu.” Khi nói thì suýt cô bỗng bị sặc sữa
Hắn vỗ vỗ lưng cô cho cô xuôi xuôi cơn nghẹn.
Triệu Phùng Thanh ho khụ khụ, “Em chỉ nhớ ông ta từng nói: Tôi là mặt trời.’ “
“Anh có một quyển của Nietzsche, thầy hiệu trường sơ trung X đã tặng nó cho anh.” Giang Tấn nghĩ một lúc rồi quay đầu nhìn cô, trong đôi đồng tử màu nhạt hàm chứa ẩn ý sâu sa, “Anh đưa em đọc thử nhé.”
Cô lắc đầu, “Đưa em làm gì, có đọc cũng chẳng hiểu.”
“Đọc đi không chừng lại hiểu.”
Giang Tấn nói xong liền đứng dậy. Đi vào phòng mình cầm cuốn sách《Nguồn gốc của bi kịch》đi ra.
Hắn đứng trước giá sách, lật lật tấm hình kia.
Có một số chuyện dù hắn có nói gì, cô vẫn sẽ nghi ngờ. Cách tốt nhất là để chính bản thân cô tự nhìn thấy.
Quá khứ của hắn đen tối cỡ nào. Đó là điều hắn không muốn để cô biết đến, bao gồm cả chuyện về tiểu bảo mẫu và cả chuyện tâm lý hắn có vấn đề. Nhưng tình yêu dành cho cô thì nhất định phải để cô biết.
Triệu Phùng Thanh duỗi tay nhận cuốn sách, nhìn bìa sách rách nát, cô liếc mắt nhìn hắn một cái, “Anh đã đọc nó bao nhiêu lần rồi.”
“Xuất bản năm 86, lúc thầy hiệu trưởng tặng anh thì nó đã cũ mèm rồi.”
“Cuốn này chắc cũng có tái bản nhỉ.” Cô lật mở trang bìa. Là chữ tam liên hiệu sách chữ.
“Anh không thích bản tái bản.”
Triệu Phùng Thanh lật được hai trang, thì chau mày, “Mấy chữ này em đều biết cả, nhưng khi ghép lại thành câu, thì em chẳng hiểu gì cả.” Cô nhìn thấy trong trang sách còn có ghi chú thì lật qua vài lượt rồi khép lại, thở dài: “Em còn chưa đọc hết tổng tài bá đạo nữa.”
Khi cô trả sách lại cho hắn, trong sách có một trang bị lộ hẳn góc trang ra ngoài.
Giang Tấn thấy thế, cho nên không nhận lại sách.
“Cái gì thế.” Cô tò mò liếc mắt. Vừa nhìn thì nhận ra đây là một tấm ảnh.
Phần lộ ra có vẻ như là chân của một cô gái nào đó.
Cô sửng sốt chau mày, “Anh lại dám kẹp ảnh gái trong sách, anh có đạo đức nghề nghiệp của trai bao không đấy. Em là người bao nuôi anh đấy nhé.”
Mặt Giang Tấn cứng ngắc.
Triệu Phùng Thanh kẹp hai tay kéo tấm ảnh ra.
Vừa kéo ra.
Thì người trong tấm ảnh khiến cô ngẩn ra.
Một lúc sau, cô mới thì thào nói: “Đây là... em của hồi lớp mười hai đúng không?”
Cô kinh ngạc ngẩng đầu.
Giang Tấn thản nhiên, “Anh đã nói anh thích em, em còn chẳng tin.”
Nghe vậy, Triệu Phùng Thanh hoang mang.
Tấm ảnh này, cô nhớ rất rõ...
Ngày ấy cùng hắn đi xem phim, đặc biệt là bộ trang phục này. Hôm ấy trời xuân hơi lạnh, cô mặc váy ngắn, chỉ mong hắn có thể quay lại nhìn mình vài lần.
Thật ra, trong khoảng thời gian này hắn nói thích cô không phải cô không tin.
Chỉ là cô không tin vào tương lai mà thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô sẽ tin.
Nhưng hiện giờ, cô chẳng hiểu gì cả.
Tấm ảnh vẫn nhìn rõ nhưng trông đã úa màu.
Cô run run ngước mắt.”Vì sao?”
“Bởi vì lúc ấy anh không muốn thích em.”
“...”
Triệu Phùng Thanh nghĩ, hai chữ vận mệnh quả thực thật khó giải thích. Cô và Giang Tấn đi đến ngày hôm nay cũng chẳng biết là nghiệt duyên hay định mệnh đây.
Cô lại cảm thấy đau đầu rồi.
“Loạn quá, em không muốn nghĩ nữa.” Cô tu một hơi hết sạch ly sữa rồi nói, “Em muốn đi ngủ.”
Không nghĩ ra thì chẳng cần nghĩ nữa.
Cô ngã xuống giường thì ngủ luôn.
Ngủ tận đến nửa đêm mới tỉnh.
Cô mở to mắt, nhìn lên trần nhà.
Thật ra có một số chuyện không biết sẽ tốt hơn. Sự thật vốn chẳng phải chuyện quan trọng.
Nghĩ đến đó, Triệu Phùng Thanh đẩy tay Giang Tấn.
Hắn lập tức tỉnh lại, “Hở?”
Cô ngồi dậy, mở đèn lên, vẻ mặt lạnh lùng, “Ngoại trừ việc năm ấy anh thích em đến mức hôm nào cũng nhìn ảnh chân em tự sướng thì còn giấu em chuyện gì nữa không?”
“Em muốn nghe à?” Giang Tấn nheo mắt.
“Em không muốn.” Cô căm giận nói: “Sau này đừng kể em nghe đấy. Chuyện trước kia, qua rồi thì cho qua đi. Cũng đã là ông chú bà dì hơn ba mươi rồi, ai còn trẻ con mà tính toán những chuyện của mười mấy năm trước nữa. Cũng có phải diễn phim truyền hình, không ngược nhau không yêu nhau đâu.”
“Ừm.” Hắn cũng ngồi dậy, “Chỉ còn một bí mật thôi.”
Cô cười lạnh, “Em nói cho anh nghe, tốt nhất là nói điều em thích nghe. Bằng không thanh hoạn đao em vẫn còn giữ, giờ sẽ dùng để thịt anh luôn đấy.”
“Triệu Phùng Thanh, anh yêu em.” Giang Tấn cười, dưới ánh đèn lúc tối lúc sáng, gương mặt hắn nhuộm một màu mờ mờ, “Từ lâu lắm rồi.”
Triệu Phùng Thanh hung dữ nhéo tay anh, “Lị Lị nói rất đúng, anh chính là tên khốn nạn mà.”
Nói xong, lại cảm thấy không đúng. Rõ ràng năm ấy cô có mắt nhìn người hơn cậu ta mà.
Cuối cùng, cô nói: “Ngủ đi. Có chuyện gì, ngủ một giấc là qua hết thôi.”
Ban đầu cô cũng rất vui vẻ. Có việc thì hắn đi làm, cô chỉ ngồi bên cạnh đọc truyện tranh, ăn đồ ăn vặt, mệt thì ngủ một giấc, chẳng cần quan tâm trời đất là gì.
Sau này cô rảnh quá đâm ra chán, vừa tỉnh ngủ đi ra, đã thấy một đám nữ sinh đang vây quanh Giang Tấn, hỏi cái này cái kia.
Thái độ của hắn không thể nói là thân thiện, nhưng cũng có hỏi có đáp.
Triệu Phùng Thanh ho khụ khụ hai tiếng.
Đám nữ sinh kia cứ như không nghe thấy.
Giang Tấn nghe thấy liền quay sang nhìn cô tươi cười hớn hở, trong nháy mắt cứ như cảnh xuân vô hạn.
Cả đám nữ sinh thấy thế liền tản đi. Có đứa còn cười vẫy tay, “Bye dì mai gặp.”
Triệu Phùng Thanh liền lườm xéo con bé kia một cái.
Sau đó cô tiến tới khoác tay qua vai Giang Tấn, giọng điệu lạnh lùng, “Nhớ kỹ, anh là của em đấy.”
“Ừm.” Hắn dùng tay xoa xoa đầu cô, “Tỉnh ngủ rồi à?”
“Em nghĩ, tốt nhất anh đừng tới đây nữa.” Cô thận trọng nói: “Thời buổi này mấy đứa nữ sinh mười bảy mười tám rất thích tình yêu chú cháu đấy.”
Giang Tấn hỏi lại: “Nhìn anh thế này mà giống chú à?” Hắn cho rằng qua ba lăm mới nên gọi chú.
“Mấy đứa nó đều gọi em là dì, sao anh lại không phải chú?.” Triệu Phùng Thanh vội vàng dặn hắn, “Hay ngày mai anh đi tìm việc làm đi.”
“Được.” Hắn thích nhìn cô kiêu ngạo khua tay múa chân chỉ đạo hắn.
“Tiền lương phải thấp hơn em mới được.” Cô đưa ra yêu cầu.
“Chuyện này khó lắm, trừ phi anh không đi làm.” Lời hắn đã nói rất rõ. Hoặc là hắn nhàn rỗi, hoặc là lương nhất định sẽ cao.
“...”
“Cơ mà.” Hắn dừng lại rồi mới nói, “Anh sẽ cố gắng để lương thấp nhất nếu có thể.”
Cuối cùng, Giang Tấn không tìm được công việc nào lương thấp cả.
Hắn nói sẽ tới quán cafe làm nhân viên phục vụ, cô nói rất dễ bị khách nữ trêu đùa.
Hắn nói sẽ tới quán món cay Tứ Xuyên làm công rửa bát, cô nói đừng làm tổn thương đôi bàn tay kia.
Cuối cùng, Giang Tấn đành phải chọn thất nghiệp ở nhà. Lúc nhàn rỗi, hắn lại giúp tài khoản của Triệu Phùng Thanh có thêm vài con số không nữa.
Giang Tấn cho thuê căn biệt thự ven biển để mấy người dân kinh doanh. Thuê phí một ngày là ba ngàn tệ. Bên cạnh khu biệt thự là một bờ biển chạy dài. Hơn nữa biệt thự này rất rộng, có thể đủ cho cả một đoàn nhân viên công ty, nhóm bạn học du lịch tới ở chơi vài ngày.
Hắn bỏ qua lượng khách giảm dần sau mùa du lịch, đoán chừng mỗi tháng cho thuê biệt thự sẽ kiếm lợi được năm mươi phần trăm.
Số tiền này cũng đủ để lo sinh hoạt phí hàng ngay.
Sau đó, Giang Tấn dùng giấy tờ nhà đất của căn biệt thư làm tài sản đảm bảo để đi vay ngân hàng.
Vay cũng không nhiều lắm tầm năm trăm vạn.
Hắn trả cho Lãnh trợ lý thanh toán tiền xe mới mua. Phần còn lại, vứt vào chứng khoán có kỳ hạn hết.
Triệu Phùng Thanh ý thức rất rõ, khoảng cách chênh lệch về chỉ số thông minh của mình và Giang Tấn.
Thỉnh thoảng cô cũng hơi tự ti.
Trên giấy chứng nhận quyền sử dụng tài sản nhà đất chỉ viết duy nhất tên cô. Toàn bộ khoản vay hay trả đều viết tên cô cả.
Cô chớp mắt đã thấy Giang Tấn thế chấp nhà mà chơi được mấy lượt chứng khoán rồi.
Ngày nào cô cũng về muộn, nhưng tiền lương thì gầy còm.
Còn hắn ngày nào cũng ở nhà, chẳng những trả được toàn bộ lãi và gốc của khoản vay năm trăm triệu mà ngay cả bản thân cũng kiếm được hơn hai trăm triệu tiền lãi.
Sau ngày thanh toán cả gốc và lãi nợ ngân hàng, Triệu Phùng Thanh quay sang hỏi Giang Tấn, “Anh không cần em nuôi nữa đúng không?” Trong lòng cô lại có chút mất mát, cảm thấy mấy ngày này trôi qua thật nhanh.
Hắn lắc đầu, “Cả người anh chẳng xu dính túi, em không nuôi anh, anh sống thế nào được.”
“Chẳng phải anh kiếm tiền rất giỏi đấy à. Chẳng mấy chốc anh cũng không cần em nữa.” Giọng cô có vẻ khá oan ức.
Giang Tấn nở nụ cười, “Đó là anh kiếm tiền cho em, một đồng cũng chẳng nằm trong tài khoản của anh.”
Triệu Phùng Thanh chợt kinh ngạc, sau đó ý cười không ngừng nở trên môi, “Nếu nằm trong tài khoản của em thì không sao đâu. Anh đừng lo lắng, em sẽ không ôm tiền chạy trốn đâu.”
“Anh chẳng lo.”
“Đúng rồi, anh có muốn đổi xe không? Muốn thì cứ nói, em sẽ đưa tiền cho.” Triệu Phùng Thanh hiểu, hắn đã quen đi những chiếc xe hơn trăm ngàn, giờ lại từ chiếc AMG mấy trăm ngàn tệ sang chiếc GLA hơn ba mươi ngàn, thì đã biết sự chênh lệch đẳng cấp đến thế nào rồi đấy.
“Không cần đổi đâu.” Giang Tấn hiện giờ thường xuyên ở nhà, rất ít khi phải dùng xe. Hắn đã nghĩ rồi, không cần thau biển số xe làm gì vì bảo hiểm vẫn còn hạn dài, tạm thời cứ thế này đã.
“Nếu anh muốn thay thì cứ nói đi, em mua cho anh một chiếc.” Tuy rằng tiền này không phải do cô kiếm, nhưng đã nằm trong tài khoản của cô thì chính là của cô. Cho nên cô trông có vẻ ra dáng phú bà nhiều tiền mà hỏi anh.
Giang Tấn gật đầu.
Đầu tháng năm, Khổng Đạt Minh kêu gọi tổ chức ngày họp lớp đại học H.
Hắn liên lạc với bốn năm mươi người.
Số lượng đồng ý có đến hai ba mươi người.
Đến tuổi này rồi, họp lớp cũng không phải họp lớp bình thường. Mọi người muốn nhân cơ hội này mà lôi kéo nhân lực và mối quan hệ.
Giang Tấn nể mặt cậu ta nên cũng đồng ý rồi.
Tuy rằng hắn hiện giờ không có việc gì làm, nhưng tương lai, sẽ có thể phải gặp mặt những người bạn học này.
Khổng Đạt Minh hỏi Giang Tấn, “Cậu có đi cùng bạn gái không?”
Giang Tấn khẳng định là chắc chắn.
Vì thế, trong hội chat các bạn học nhiệt tình hòng hớt. Mọi người đều đang chờ gặp hồ ly tinh diêm dúa phong tình.
Khổng Đạt Minh đã đặt thuê một căn biệt thự khá lớn.
Không phải căn bên cạnh ven biển mà nằm ở ngoại ô thành phố S.
Thời gian họp lớp bắt đầu từ giữa trưa Chủ nhật, đến hết bữa cơm buổi tối mới kết thúc.
Triệu Phùng Thanh nhìn hành trình xong miễn cưỡng đáp, “Ở đó có bạn gái cũ của anh không thế?”
“Không biết.” Giang Tấn không quen ai trong danh sách bạn học có mặt cả. Mà cứ coi như hắn biết thì hắn cũng chẳng nhớ ai là bạn gái cũ nữa.
“Haiz, em là người xấu tính lắm đấy.” Cô nghiêng đầu, nhìn hắn cười nham hiểm, “Giờ thì em đang bao nuôi anh, nên dù có ra ngoài đi dạo em cũng muốn tuyên bố chủ quyền.”
Sau đó, hai tay cô vòng qua cổ hắn, trách mắng: “Xem em tạo dây xích ẩn đây.”
Giang Tấn cứ kệ để cô nghịch.
Cô là kiểu con gái càng chiều lại càng hư, nhưng chỉ ở trước mặt hắn cô mới bộc lộ bản chất thật như thế.
Trước kia khi cô còn nghi ngờ hắn, không muốn tin tưởng hắn thật lòng muốn ở bên cạnh cô nên cứ hở ra là lại nói, “Không có gì là mãi mãi.”
Nghe thì như lạnh nhạt chẳng quan tâm nhưng lại có chút bi quan.
Một ngày nào đó, Giang Tấn lặng lẽ hỏi: “Từ lúc nào mà em coi câu đó như tục ngữ thế?”
“Không biết. Càng trưởng thành thì mọi thứ cũng nhạt dần.” Triệu Phùng Thanh uống ly sữa nóng hắn pha, “Em là người theo lối sống của Dunbar’s number.”
Hắn cười khẽ, “Em cũng biết Dunbar’s number à.”
“Em chẳng biết nhiều như anh, nhưng em cũng thích tâm lý học của Adler.” Cô nhìn hắn cười đắc ý.
“Ừ.” Giang Tấn dừng lại rồi bổ sung: “Adler có tham khảo lý luận từ Nietzsche.”
“Đọc sách của Nietzsche em không hiểu.” Khi nói thì suýt cô bỗng bị sặc sữa
Hắn vỗ vỗ lưng cô cho cô xuôi xuôi cơn nghẹn.
Triệu Phùng Thanh ho khụ khụ, “Em chỉ nhớ ông ta từng nói: Tôi là mặt trời.’ “
“Anh có một quyển của Nietzsche, thầy hiệu trường sơ trung X đã tặng nó cho anh.” Giang Tấn nghĩ một lúc rồi quay đầu nhìn cô, trong đôi đồng tử màu nhạt hàm chứa ẩn ý sâu sa, “Anh đưa em đọc thử nhé.”
Cô lắc đầu, “Đưa em làm gì, có đọc cũng chẳng hiểu.”
“Đọc đi không chừng lại hiểu.”
Giang Tấn nói xong liền đứng dậy. Đi vào phòng mình cầm cuốn sách《Nguồn gốc của bi kịch》đi ra.
Hắn đứng trước giá sách, lật lật tấm hình kia.
Có một số chuyện dù hắn có nói gì, cô vẫn sẽ nghi ngờ. Cách tốt nhất là để chính bản thân cô tự nhìn thấy.
Quá khứ của hắn đen tối cỡ nào. Đó là điều hắn không muốn để cô biết đến, bao gồm cả chuyện về tiểu bảo mẫu và cả chuyện tâm lý hắn có vấn đề. Nhưng tình yêu dành cho cô thì nhất định phải để cô biết.
Triệu Phùng Thanh duỗi tay nhận cuốn sách, nhìn bìa sách rách nát, cô liếc mắt nhìn hắn một cái, “Anh đã đọc nó bao nhiêu lần rồi.”
“Xuất bản năm 86, lúc thầy hiệu trưởng tặng anh thì nó đã cũ mèm rồi.”
“Cuốn này chắc cũng có tái bản nhỉ.” Cô lật mở trang bìa. Là chữ tam liên hiệu sách chữ.
“Anh không thích bản tái bản.”
Triệu Phùng Thanh lật được hai trang, thì chau mày, “Mấy chữ này em đều biết cả, nhưng khi ghép lại thành câu, thì em chẳng hiểu gì cả.” Cô nhìn thấy trong trang sách còn có ghi chú thì lật qua vài lượt rồi khép lại, thở dài: “Em còn chưa đọc hết tổng tài bá đạo nữa.”
Khi cô trả sách lại cho hắn, trong sách có một trang bị lộ hẳn góc trang ra ngoài.
Giang Tấn thấy thế, cho nên không nhận lại sách.
“Cái gì thế.” Cô tò mò liếc mắt. Vừa nhìn thì nhận ra đây là một tấm ảnh.
Phần lộ ra có vẻ như là chân của một cô gái nào đó.
Cô sửng sốt chau mày, “Anh lại dám kẹp ảnh gái trong sách, anh có đạo đức nghề nghiệp của trai bao không đấy. Em là người bao nuôi anh đấy nhé.”
Mặt Giang Tấn cứng ngắc.
Triệu Phùng Thanh kẹp hai tay kéo tấm ảnh ra.
Vừa kéo ra.
Thì người trong tấm ảnh khiến cô ngẩn ra.
Một lúc sau, cô mới thì thào nói: “Đây là... em của hồi lớp mười hai đúng không?”
Cô kinh ngạc ngẩng đầu.
Giang Tấn thản nhiên, “Anh đã nói anh thích em, em còn chẳng tin.”
Nghe vậy, Triệu Phùng Thanh hoang mang.
Tấm ảnh này, cô nhớ rất rõ...
Ngày ấy cùng hắn đi xem phim, đặc biệt là bộ trang phục này. Hôm ấy trời xuân hơi lạnh, cô mặc váy ngắn, chỉ mong hắn có thể quay lại nhìn mình vài lần.
Thật ra, trong khoảng thời gian này hắn nói thích cô không phải cô không tin.
Chỉ là cô không tin vào tương lai mà thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô sẽ tin.
Nhưng hiện giờ, cô chẳng hiểu gì cả.
Tấm ảnh vẫn nhìn rõ nhưng trông đã úa màu.
Cô run run ngước mắt.”Vì sao?”
“Bởi vì lúc ấy anh không muốn thích em.”
“...”
Triệu Phùng Thanh nghĩ, hai chữ vận mệnh quả thực thật khó giải thích. Cô và Giang Tấn đi đến ngày hôm nay cũng chẳng biết là nghiệt duyên hay định mệnh đây.
Cô lại cảm thấy đau đầu rồi.
“Loạn quá, em không muốn nghĩ nữa.” Cô tu một hơi hết sạch ly sữa rồi nói, “Em muốn đi ngủ.”
Không nghĩ ra thì chẳng cần nghĩ nữa.
Cô ngã xuống giường thì ngủ luôn.
Ngủ tận đến nửa đêm mới tỉnh.
Cô mở to mắt, nhìn lên trần nhà.
Thật ra có một số chuyện không biết sẽ tốt hơn. Sự thật vốn chẳng phải chuyện quan trọng.
Nghĩ đến đó, Triệu Phùng Thanh đẩy tay Giang Tấn.
Hắn lập tức tỉnh lại, “Hở?”
Cô ngồi dậy, mở đèn lên, vẻ mặt lạnh lùng, “Ngoại trừ việc năm ấy anh thích em đến mức hôm nào cũng nhìn ảnh chân em tự sướng thì còn giấu em chuyện gì nữa không?”
“Em muốn nghe à?” Giang Tấn nheo mắt.
“Em không muốn.” Cô căm giận nói: “Sau này đừng kể em nghe đấy. Chuyện trước kia, qua rồi thì cho qua đi. Cũng đã là ông chú bà dì hơn ba mươi rồi, ai còn trẻ con mà tính toán những chuyện của mười mấy năm trước nữa. Cũng có phải diễn phim truyền hình, không ngược nhau không yêu nhau đâu.”
“Ừm.” Hắn cũng ngồi dậy, “Chỉ còn một bí mật thôi.”
Cô cười lạnh, “Em nói cho anh nghe, tốt nhất là nói điều em thích nghe. Bằng không thanh hoạn đao em vẫn còn giữ, giờ sẽ dùng để thịt anh luôn đấy.”
“Triệu Phùng Thanh, anh yêu em.” Giang Tấn cười, dưới ánh đèn lúc tối lúc sáng, gương mặt hắn nhuộm một màu mờ mờ, “Từ lâu lắm rồi.”
Triệu Phùng Thanh hung dữ nhéo tay anh, “Lị Lị nói rất đúng, anh chính là tên khốn nạn mà.”
Nói xong, lại cảm thấy không đúng. Rõ ràng năm ấy cô có mắt nhìn người hơn cậu ta mà.
Cuối cùng, cô nói: “Ngủ đi. Có chuyện gì, ngủ một giấc là qua hết thôi.”
Bình luận truyện