Phùng Thanh
Chương 75: Ngoại truyện : Bên nhau dài lâu sống đến bạc đầu
Hôm thi đại học trời rất nóng.
Tình hình giao thông quanh cao trung A khá phức tạp nên để tiện lợi cho các thí sinh, công an đã tiến hành quây vùng một đoạn đường đi vào trường học.
Mà tiệm sách thì nằm ngay trong phạm vi bị cấm đi lại. Anh quản lý liền quyết định đóng cửa tiệm sách hai ngày. Cho Triệu Phùng Thanh được nghỉ phép có lương.
Cô vui vẻ mà liên tục nói lời cám ơn anh.
Đêm trước khi kỳ thi đại học diễn ra, Giang Tấn hỏi cô, nghỉ phép thì có muốn đi chơi đâu không, hắn đưa ra ý kiến leo núi Trường Bạch.
Triệu Phùng Thanh xua tay, “Em muốn ngủ.” Từ lúc ở cùng hắn, giấc ngủ đã trở thành ước mong lớn nhất của cô.
Cô ra lệnh hắn phải biết kiềm chế.
Hắn đồng ý cũng kiềm chế lắm rồi
Nhưng cô vẫn rất mệt. Cô cứ nghĩ, đàn ông hơn ba mươi tuổi thì đang trên đường xuống dốc, nhưng hiển nhiên, Giang Tấn không hề bị ảnh hưởng. Hoặc là, hắn đang ở sườn núi, nhưng điểm sườn núi đi xuống của hắn lại cao hơn đàn ông bình thường rất nhiều.
Cô lấy lời bác sĩ làm chỉ thị, một tuần chỉ được phép chung phòng ba lần.
Hắn cũng đồng .
Nhưng dường như cô đang tới tuổi chết đòi vậy, thấy hắn bình yên ngủ bên cạnh mình, cô lại không chịu được mà chọc hắn.
Vừa chọc thì lại mất khống chế.
Giang Tấn nhéo má Triệu Phùng Thanh, “Em ngủ nhiều thế làm gì? Tính ngủ hết nửa đời còn lại đấy à?” Hắn đã kiềm chế bản thân lắm rồi, cam đoan để cô được ngủ bảy tiếng mỗi ngày nhưng trông cô vẫn rất mệt.
“Em ngủ nhiều lúc nào chứ.” Cô quở trách: “Nếu không phải ngày nào anh cũng nổi thú tính quá độ thì em có đến nỗi như thế này không.”
“Anh là trai bao, nhiệm vụ lớn nhất chính là ngủ cùng em mà.” Giang Tấn nói mà mặt chẳng chút biến sắc.
“Phi! Em là phú bà, mọi chuyện phải do em làm chủ!” Triệu Phùng Thanh đẩy hắn, “Anh đi kiếm việc làm đi, kiếm việc tốn sức chút, tốt nhất là mệt đến mức nằm xuống giường là ngủ ngay được ấy.”
Một buổi sáng thứ bảy của tháng sáu, Triệu Phùng Thanh đang ngủ ngon giấc.
Mẹ Triệu đột nhiên gọi điện thoại tới, “Thanh Thanh à, hôm nay bên phía cao trung A cấm đường, tiệm sách của con có được nghỉ không??”
Triệu Phùng Thanh mơ màng đáp, “Mẹ, mẹ vừa mới quấy rầy con và Chu Công hẹn hò đấy.”
“Ha?” Mẹ Triệu ngạc nhiên, khẩn trương hỏi: “Con và Tiểu Giang chia tay rồi à?” Giang Tấn là cậu con rể tương lai của bà, bà còn lo hắn chạy mất hơn cả cô nữa.
“……” Triệu Phùng Thanh thở dài, “Mẹ, có chuyện gì thế?”
“Chừng nào cô mới chịu về nhà một chuyến đây.” Mẹ Triệu tính ngày xong liền nói, “Đã hơn một tháng chưa về rồi đấy.”
“Chiều con về nhá.” Triệu Phùng Thanh khép nửa mắt, dáng vẻ nửa mê nửa tỉnh.
Sau đó mẹ Triệu có nói gì thì cô cũng quên luôn.
Sau khi về nhà cô mới biết, mẹ Triệu nhắc cô đưa cả Giang Tấn trở về.
Mẹ Triệu không hài lòng nhìn con gái nhà mình, “Sao con lại để Tiểu Giang ở nhà một mình.”
“Anh ấy cũng có việc của anh ấy, bận lắm mẹ ạ.” Hiện tại cô và Giang Tấn đã qua thời kỳ bám riết lấy nhau, hai bên đều giữ cho nhau những không gian riêng tư nhất định.
Mẹ Triệu nhắc tới vấn đề hôn nhân.
Triệu Phùng Thanh lắc đầu, nằm nhoài người trên sô pha, “Độc thân thật tuyệt.”
“Nói cái gì đấy!” Mẹ Triệu vội la lên: “Con và Tiểu Giang đã ở với nhau chin tháng rồi, đừng để đến lúc bụng to mới về tìm ba mẹ đòi cưới.”
“Mới chín tháng thôi mà.” Triệu Phùng Thanh cầm lấy miếng hoa quả trên bàn trà, cắn một miếng, “Tình yêu bền vững phải trải qua thử nghiệm hai năm, đến lúc đó rồi nói tiếp.”
“Hai năm, cô nghĩ cô đang hai mươi hả?” Mẹ Triệu vỗ vỗ ngực, “Cô định làm mẹ và ba cô tức chết đấy à?.”
“Xã hội thời nay, kết hôn cũng chỉ cần một tờ giấy.” Có rất nhiều cặp đôi nam nữ bị cột vào nhau nhưng chẳng có tình cảm.
“Vậy cũng là một tờ giấy được pháp luật bảo vệ.” Mẹ Triệu nói tiếp,: “Con đừng ngang bướng, mau chóng giải quyết chuyện chung thân đại sự cho mẹ, mẹ và ba con sẽ đi du lịch thế giới.”
“Dạ.”
Nói thật, chuyện kết hôn Triệu Phùng Thanh cũng chẳng vội vàng cho lắm.
Chỉ nhờ vào một ảnh chụp, cũng có thể khiến Giang Tấn nhớ thương cô mười mấy năm, cô còn sợ cái gì chứ.
Cho nên, cô không nhắc tới chuyện kết hôn với Giang Tấn, ngược lại chỉ nhắc đến một chuyện, “Vì anh toàn quay tay bằng ảnh của em nên mới bị bệnh xuất tinh sớm phải không?.”
Giang Tấn không đáp.
Triệu Phùng Thanh nói, “Thôi vậy, dù sao cũng là chuyện quá khứ, nguyên nhân có là gì cũng chẳng sao. Kết quả mới là điều quan trọng.”
***
Cuối tháng bảy, một người bạn của Giang Tấn thành lập doanh nghiệp mới, cậu ta muốn mời hắn mua cổ phẩn.
Sau khi Giang Tấn tìm hiểu rõ về đối phương thì tỏ vẻ bản thân không có tiền mặt, chỉ có thể dùng kinh nghiệm làm vốn góp.
Cậu bạn kia nghe xong thì trợn mắt há mồm. “Vị kia nhà cậu quản lý tài chính chặt thế à.” Cậu ta có vẻ khá thông cảm với Giang Tấn.
“Không phải, trước đây tôi có xảy ra chút chuyện nên phá sản rồi.” Giang Tấn thản nhiên giải thích.
Cậu bạn kia quay về suy nghĩ một tuần.
Có không ít những lời đồn không tốt về Giang Tấn. Có vài bạn học còn nói, Giang Tấn đã trải qua một trận thất bại lớn. Đương nhiên, cũng có người vẫn ôm mộng tin vào Giang Tấn, chắc chắn hắn sẽ Đông Sơn tái khởi. [1]
[1] Đông sơn tái khởi: một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại và tạo dựng sự nghiệp.
Cuối cùng, cậu bạn kia đồng ý để Giang Tấn dùng kinh nghiệm góp vốn vào công ty.
Vì thế, Giang Tấn có việc làm. Lương cao hơn nữa còn là phó tổng công ty.
Sau khi Triệu Phùng Thanh biết chuyện liền nhướn mi, đánh giá hắn, “Lại thành Giang tổng rồi nhở?.”
“Ừm.” thái độ Giang Tấn khá khiêm tốn, “Tạo thêm thu nhập cho gia đình thôi. Ngày nào cũng để em thức khuya dậy sớm đi làm, như vậy rất vất vả.”
“Em làm công việc đó không phải vì tiền.” Cô chỉ muốn có một công việc để bản thân không cảm thấy nhàm chán mà thôi.
“Anh biết.”
“Em nói anh nghe này, đừng tưởng rằng làm phó tổng là có thể ra oai với em.” Cô ngẩng đầu lên, vỗ vỗ má hắn, “Cả đời này anh sẽ là trai bao do em nuôi. Xét về địa vị trong gia đình em vẫn phải đứng đầu.”
“Ừm.” Giang Tấn gật đầu, “Không cướp vị trí của em đâu.”
Triệu Phùng Thanh vẫn luôn là nữ vương đại nhân.
Giang Tấn rất nuông chiều cô.
Ngoại trừ việc kết hôn.
Làm việc ở công ty cậu bạn kia được hơn nửa năm, Giang Tấn quyết định cưới vợ.
Hắn chính thức tới nhà cô xin cưới hỏi.
Triệu Phùng Thanh vốn định đang thoái thác, ai ngờ hắn lại đích thân chạy tới nhà họ Triệu.
Ba Triệu mẹ Triệu cười ha ha, cũng chẳng nghe Giang Tấn nói nhiều mà đồng ý ngay. Dáng vẻ kia có vẻ như sợ Giang Tấn sẽ đổi ý vậy.
Cứ như vậy, Triệu Phùng Thanh đang đi làm ở tiệm sách thì nhận được cuộc gọi của mẹ Triệu, thông báo bà đã quyết định chuyện kết hôn của cô và Giang Tấn.
Triệu Phùng Thanh cứng nhắc đáp lời, “Dạ.”
Trên mặt mẹ Triệu tràn ngập ý cười, “Tiểu Giang không tệ đâu, con đừng nghi ngờ nó suốt ngày thế.”
“Dạ.” Kỳ thật, Triệu Phùng Thanh không phải không tin Giang Tấn.
Ngược lại cô rất tin hắn.
Cho nên ngay cả khi chẳng có sự ràng buộc về pháp luật, cô cũng biết, hắn yêu cô.
***
Mùng bảy tháng hai là sinh nhật của Triệu Phùng Thanh.
Ngay từ sáng sớm đã nghe thấy tiếng hét của cô rồi.
Giang Tấn đang ở phòng bếp làm bữa sáng, cũng nghe thấy tiếng hú hét đầy hứng khởi của cô.
Cô chạy ra, “Giang tổng này! Hôm nay sinh nhật em đấy!”
“Ừm.” Hắn đang rán trứng gà, “Em lại già thâm một tuổi rồi.”
“Múa cột mau.” Cô chạy tới ôm lấy eo hắn, đem mặt chôn vào lưng hắn, cọ qua cọ lại, “Năm ngoái chúng ta đã hẹn rồi mà.”
Vẻ mặt Giang Tấn thản nhiên, “Điệu múa ấy rất khó học, mà cũng làm khó eo của anh nữa.”
“Em biết eo anh khỏe lắm mà, ngày nào chả vận động cả đêm.” Cô nhéo nhéo eo hắn, “Nhất định anh sẽ làm được.”
“Có được hay không anh cũng chẳng biết, vì anh đã quên hết động tác rồi.” Chuyện này là hắn đang nói thật.
“Tay anh vịn lấy ống thép, xoay eo vài cái quanh ống là được rồi.” Triệu Phùng Thanh nhớ tới hình ảnh ấy, thì cười đến mức miệng cũng không khép lại được.
“Trông em cười ngốc chết được.”
“Em đang cười hạnh phúc mà.” Cô nhoẻn miệng, nhìn hắn mắt chớp chớp.
Quà sinh nhật tối ấy rất đơn giản.
Giang Tấn không nhớ rõ động tác, nên yêu cầu Triệu Phùng Thanh thị phạm cho mình xem trước.
Mới làm được hai lần, cô liền nghiêng đầu, ngồi xếp bằng trên sofa nhìn hắn thực hành, “Không phải múa cột rất gợi cảm sao? Nhìn anh cứ như đang tập thể dục ấy.”
Giang Tấn đứng bên cạnh ống thép uốn éo mà cười nắc nẻ, “Anh học từ một vận động viên thi đấu quốc tế mà, anh ta không theo hướng gợi cảm đâu.”
Triệu Phùng Thanh xua xua tay, “Thôi đi, cứ như đang xem chương trình thi đấu thể thao CCTV5 ấy.”
“Vậy anh không nhảy nữa.”
“Lại đây bóp chân cho em đi.” Cô nằm thẳng người trên sofa.
“Được.”
***
Hai năm sau, một thứ sáu nào đó của tháng sáu.
Giang Tấn ba mươi tư tuổi, Triệu Phùng Thanh ba mươi ba tuổi.
Hai người kết hôn rất chóng vánh.
Giang Tấn đã sớm đưa ra quyết định rồi, Triệu Phùng Thanh vẫn luôn lười nhác, nói độc thân vạn tuế, độc thân vô địch.
Hắn đen mặt.
Hôm đó, dự báo thời tiết phát tin có cơn bão to sắp về, thành phố S cũng truyền thông những biện pháp chống bão cấp độ ba.
Lúc Triệu Phùng Thanh nhìn thấy thì cười vui vẻ, “Ngày mai em lại có thể ngủ nướng rồi. bão cấp độ mười bốn đấy, dân chúng cũng ít ra ngoài.”
“Vậy ngày mai Cục Dân Chính không có nhiều người đâu.” Suy nghĩ của Giang Tấn có vẻ khác hẳn người thường, “Ngày thường anh bận, không có thời gian đi lấy giấy chứng nhận, không bằng chúng ta quyết định ngày mai đi. Có bão Đài Loan vào, đúng lúc anh xin nghỉ không cần đi làm.”
Cô liếc xéo hắn, “Mưa bão cấp mười bốn mà anh định đi đăng ký kết hôn à?”
“Đúng” Hắn gật đầu, “Để chứng minh tình yêu chúng ta kiên cố không gì phá vỡ nổi.”
“……” Triệu Phùng Thanh nhất thời không còn lời gì để nói, được một lúc liền nói: “Giang tổng, gần đây tư duy của anh càng ngày càng quái dị đấy.”
“Học theo em đấy.”
“Đầu em toàn nước, em có tư cách thần kinh. Còn anh thì không.”
“Vậy em đưa sổ hộ khẩu, chứng minh thư cho anh. Anh nhờ cô khác đi thay em.”
Triệu Phùng Thanh cười lạnh, “Mưa bão Đài Loan, ai sẽ điên cùng anh chứ?.”
Giang Tấn mặt cứng ngắc, “Em có tin ngày mai trời xanh mây trắng không.”
“Không tin.”
“Nếu anh đoán đúng, mai em phải cùng anh tới cục dân chính đăng ký kết hôn nhé. Dám cược không?”
Triệu Phùng Thanh quay sang đọc tin tức, ngay cả báo trí cũng nhấn mạnh việc chống bão Đài Loan ngày mai, vì thế cô liền cược, “Cược thì cược.”
Kết quả, đương nhiên người thua là cô.
Chín giờ sáng hôm sau, trời trong mây trắng.
Sau khi Triệu Phùng Thanh rời giường, cũng chưa thấy mưa rơi gió nổi. Cô nhìn trời tự hỏi: “Không phải ti vi nói có bão Đài Loan đổ bộ vào thành phố S đấy sao?”
Giang Tấn cười mỉm, kéo cô ra cửa, “Đây là ý trời đấy.”
Cô nắm tay hắn, vẻ mặt hoài nghi, “Em có cảm giác đang bị anh lừa hôn đấy.”
Hắn ngoái đầu lại nhìn cô, “Chúng ta yêu nhau đã lâu, đi đăng ký kết hôn không phải chuyện bình thường à. Nếu cứ kéo dài, em lại già đi thôi.”
Hai người tới Cục Dân Chính.
Quả nhiên rất ít người.
Lúc này Triệu Phùng Thanh bỗng nhớ tới một chuyện, “Chúng ta ra cửa không xem lịch hoàng đạo rồi, ngộ nhỡ hôm nay là ngày xấu thì sao?.”
Giang Tấn túm chặt tay cô, không cho cô chạy thoát, “Yên tâm đi, với chỉ số thông minh của anh thì thừa sức giải quyết mấy cái hung xấu gì đó.”
Cô cúi đầu nhìn hai tay mình đang nằm trong tay hắn, “Nói cho anh biết, dù có kết hôn địa vị của em vẫn cao hơn anh.”
“Đó là chuyện tất nhiên.”
Hai người nhanh chóng nhận giấy chứng nhận.
Trên tờ giấy chứng nhận kết hôn màu hồng là tấm ảnh chụp một đôi nam nữ, nam thanh nữ tú.
“Chúng ta phải nhớ kỹ mấy ngày đấy nhé. Ngày thổ lộ nè, ngày kết hôn nè.” Triệu Phùng Thanh cười hì hì, “Sau này có thể kể câu chuyện cổ tích ngày xưa rồi, hồng đậu tương tư mười lăm năm, rốt cuộc cũng chờ đến ngày chim liền cánh cây liền cành rồi.”
“Mười lăm năm đâu ra mười bốn thôi.” Giang Tấn sửa lại: “Ngày thổ lộ là cách đây mười ba năm.”
Cô ngạc nhiên tính lại, “Em ba mươi ba rồi. Ba mươi ba trừ mười tám, không phải mười lăm sao?.”
“Chúng ta phải tính từ sau khi tốt nghiệp. Chỉ có thể nói hơn mười bốn năm, không thể đến mười lăm năm được.”
“Anh tính chính xác thế làm gì?.”
“Có thể ít một năm thì càng tốt.”
Triệu Phùng Thanh đột nhiên hiểu rõ ý của hắn. Cô thương tiếc nói, “Ít đi một năm thì sao chứ. Bất luận xa nhau bao lâu, hiện giờ chúng ta vẫn đang bên nhau. Thế là tốt rồi.”
Mới vừa đi ra cửa chính của Cục Dân Chính, lại thấy bên ngoài mưa lớn tầm tã, gió thổi dữ dội.
Triệu Phùng Thanh vừa nhìn thấy mưa gió bão bùng liền gào, “Không phải anh nói hôm nay trời trong mấy trắng sao?”
“Vì khi chúng ta ra ngoài, thì đúng lúc đang trong mắt bão [2] thì đương nhiên trời trong mấy trắng rồi.”
[2] Mắt bão là một khu vực có điều kiện thời tiết hầu như yên bình, với vị trí nằm tại trung tâm của các xoáy thuận nhiệt đới cường độ mạnh. Mắt của một cơn bão có hình dạng gần tròn và đường kính điển hình là từ 30–65 km (20-40 dặm).
“……” Cô lẩm bẩm, “Lừa hôn, rõ ràng anh lừa hôn em mà.”
Hắn cười, “Không có gì tồn tại mãi mãi cả, em vẫn thường xuyên nói thế mà.”
“Ừm.” Dù sao một chốc một lát cũng không về ngay được, cô cũng chẳng giận dỗi nữa. “Anh cùng em ngắm nước nhỏ thành sông [3] đi.”
[3] Nước nhỏ thành sông: Nguyên gốc là 细水长流 – có nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.
Hai người ngồi ở đại sảnh của Cục Dân Chính.
Triệu Phùng Thanh dựa đầu vào vai Giang Tấn, cùng hắn ngắm nhìn cơn mưa to ngoài cửa.
Thật ra tương lai ngày rộng tháng dài của cô và hắn cũng đã bắt đầu rồi …./
HOÀN
Nam Định ~ Đông 13.12.17 | 21:43 PM
Giá Oản Chúc | Vũ Nguyên Phương
Tình hình giao thông quanh cao trung A khá phức tạp nên để tiện lợi cho các thí sinh, công an đã tiến hành quây vùng một đoạn đường đi vào trường học.
Mà tiệm sách thì nằm ngay trong phạm vi bị cấm đi lại. Anh quản lý liền quyết định đóng cửa tiệm sách hai ngày. Cho Triệu Phùng Thanh được nghỉ phép có lương.
Cô vui vẻ mà liên tục nói lời cám ơn anh.
Đêm trước khi kỳ thi đại học diễn ra, Giang Tấn hỏi cô, nghỉ phép thì có muốn đi chơi đâu không, hắn đưa ra ý kiến leo núi Trường Bạch.
Triệu Phùng Thanh xua tay, “Em muốn ngủ.” Từ lúc ở cùng hắn, giấc ngủ đã trở thành ước mong lớn nhất của cô.
Cô ra lệnh hắn phải biết kiềm chế.
Hắn đồng ý cũng kiềm chế lắm rồi
Nhưng cô vẫn rất mệt. Cô cứ nghĩ, đàn ông hơn ba mươi tuổi thì đang trên đường xuống dốc, nhưng hiển nhiên, Giang Tấn không hề bị ảnh hưởng. Hoặc là, hắn đang ở sườn núi, nhưng điểm sườn núi đi xuống của hắn lại cao hơn đàn ông bình thường rất nhiều.
Cô lấy lời bác sĩ làm chỉ thị, một tuần chỉ được phép chung phòng ba lần.
Hắn cũng đồng .
Nhưng dường như cô đang tới tuổi chết đòi vậy, thấy hắn bình yên ngủ bên cạnh mình, cô lại không chịu được mà chọc hắn.
Vừa chọc thì lại mất khống chế.
Giang Tấn nhéo má Triệu Phùng Thanh, “Em ngủ nhiều thế làm gì? Tính ngủ hết nửa đời còn lại đấy à?” Hắn đã kiềm chế bản thân lắm rồi, cam đoan để cô được ngủ bảy tiếng mỗi ngày nhưng trông cô vẫn rất mệt.
“Em ngủ nhiều lúc nào chứ.” Cô quở trách: “Nếu không phải ngày nào anh cũng nổi thú tính quá độ thì em có đến nỗi như thế này không.”
“Anh là trai bao, nhiệm vụ lớn nhất chính là ngủ cùng em mà.” Giang Tấn nói mà mặt chẳng chút biến sắc.
“Phi! Em là phú bà, mọi chuyện phải do em làm chủ!” Triệu Phùng Thanh đẩy hắn, “Anh đi kiếm việc làm đi, kiếm việc tốn sức chút, tốt nhất là mệt đến mức nằm xuống giường là ngủ ngay được ấy.”
Một buổi sáng thứ bảy của tháng sáu, Triệu Phùng Thanh đang ngủ ngon giấc.
Mẹ Triệu đột nhiên gọi điện thoại tới, “Thanh Thanh à, hôm nay bên phía cao trung A cấm đường, tiệm sách của con có được nghỉ không??”
Triệu Phùng Thanh mơ màng đáp, “Mẹ, mẹ vừa mới quấy rầy con và Chu Công hẹn hò đấy.”
“Ha?” Mẹ Triệu ngạc nhiên, khẩn trương hỏi: “Con và Tiểu Giang chia tay rồi à?” Giang Tấn là cậu con rể tương lai của bà, bà còn lo hắn chạy mất hơn cả cô nữa.
“……” Triệu Phùng Thanh thở dài, “Mẹ, có chuyện gì thế?”
“Chừng nào cô mới chịu về nhà một chuyến đây.” Mẹ Triệu tính ngày xong liền nói, “Đã hơn một tháng chưa về rồi đấy.”
“Chiều con về nhá.” Triệu Phùng Thanh khép nửa mắt, dáng vẻ nửa mê nửa tỉnh.
Sau đó mẹ Triệu có nói gì thì cô cũng quên luôn.
Sau khi về nhà cô mới biết, mẹ Triệu nhắc cô đưa cả Giang Tấn trở về.
Mẹ Triệu không hài lòng nhìn con gái nhà mình, “Sao con lại để Tiểu Giang ở nhà một mình.”
“Anh ấy cũng có việc của anh ấy, bận lắm mẹ ạ.” Hiện tại cô và Giang Tấn đã qua thời kỳ bám riết lấy nhau, hai bên đều giữ cho nhau những không gian riêng tư nhất định.
Mẹ Triệu nhắc tới vấn đề hôn nhân.
Triệu Phùng Thanh lắc đầu, nằm nhoài người trên sô pha, “Độc thân thật tuyệt.”
“Nói cái gì đấy!” Mẹ Triệu vội la lên: “Con và Tiểu Giang đã ở với nhau chin tháng rồi, đừng để đến lúc bụng to mới về tìm ba mẹ đòi cưới.”
“Mới chín tháng thôi mà.” Triệu Phùng Thanh cầm lấy miếng hoa quả trên bàn trà, cắn một miếng, “Tình yêu bền vững phải trải qua thử nghiệm hai năm, đến lúc đó rồi nói tiếp.”
“Hai năm, cô nghĩ cô đang hai mươi hả?” Mẹ Triệu vỗ vỗ ngực, “Cô định làm mẹ và ba cô tức chết đấy à?.”
“Xã hội thời nay, kết hôn cũng chỉ cần một tờ giấy.” Có rất nhiều cặp đôi nam nữ bị cột vào nhau nhưng chẳng có tình cảm.
“Vậy cũng là một tờ giấy được pháp luật bảo vệ.” Mẹ Triệu nói tiếp,: “Con đừng ngang bướng, mau chóng giải quyết chuyện chung thân đại sự cho mẹ, mẹ và ba con sẽ đi du lịch thế giới.”
“Dạ.”
Nói thật, chuyện kết hôn Triệu Phùng Thanh cũng chẳng vội vàng cho lắm.
Chỉ nhờ vào một ảnh chụp, cũng có thể khiến Giang Tấn nhớ thương cô mười mấy năm, cô còn sợ cái gì chứ.
Cho nên, cô không nhắc tới chuyện kết hôn với Giang Tấn, ngược lại chỉ nhắc đến một chuyện, “Vì anh toàn quay tay bằng ảnh của em nên mới bị bệnh xuất tinh sớm phải không?.”
Giang Tấn không đáp.
Triệu Phùng Thanh nói, “Thôi vậy, dù sao cũng là chuyện quá khứ, nguyên nhân có là gì cũng chẳng sao. Kết quả mới là điều quan trọng.”
***
Cuối tháng bảy, một người bạn của Giang Tấn thành lập doanh nghiệp mới, cậu ta muốn mời hắn mua cổ phẩn.
Sau khi Giang Tấn tìm hiểu rõ về đối phương thì tỏ vẻ bản thân không có tiền mặt, chỉ có thể dùng kinh nghiệm làm vốn góp.
Cậu bạn kia nghe xong thì trợn mắt há mồm. “Vị kia nhà cậu quản lý tài chính chặt thế à.” Cậu ta có vẻ khá thông cảm với Giang Tấn.
“Không phải, trước đây tôi có xảy ra chút chuyện nên phá sản rồi.” Giang Tấn thản nhiên giải thích.
Cậu bạn kia quay về suy nghĩ một tuần.
Có không ít những lời đồn không tốt về Giang Tấn. Có vài bạn học còn nói, Giang Tấn đã trải qua một trận thất bại lớn. Đương nhiên, cũng có người vẫn ôm mộng tin vào Giang Tấn, chắc chắn hắn sẽ Đông Sơn tái khởi. [1]
[1] Đông sơn tái khởi: một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại và tạo dựng sự nghiệp.
Cuối cùng, cậu bạn kia đồng ý để Giang Tấn dùng kinh nghiệm góp vốn vào công ty.
Vì thế, Giang Tấn có việc làm. Lương cao hơn nữa còn là phó tổng công ty.
Sau khi Triệu Phùng Thanh biết chuyện liền nhướn mi, đánh giá hắn, “Lại thành Giang tổng rồi nhở?.”
“Ừm.” thái độ Giang Tấn khá khiêm tốn, “Tạo thêm thu nhập cho gia đình thôi. Ngày nào cũng để em thức khuya dậy sớm đi làm, như vậy rất vất vả.”
“Em làm công việc đó không phải vì tiền.” Cô chỉ muốn có một công việc để bản thân không cảm thấy nhàm chán mà thôi.
“Anh biết.”
“Em nói anh nghe này, đừng tưởng rằng làm phó tổng là có thể ra oai với em.” Cô ngẩng đầu lên, vỗ vỗ má hắn, “Cả đời này anh sẽ là trai bao do em nuôi. Xét về địa vị trong gia đình em vẫn phải đứng đầu.”
“Ừm.” Giang Tấn gật đầu, “Không cướp vị trí của em đâu.”
Triệu Phùng Thanh vẫn luôn là nữ vương đại nhân.
Giang Tấn rất nuông chiều cô.
Ngoại trừ việc kết hôn.
Làm việc ở công ty cậu bạn kia được hơn nửa năm, Giang Tấn quyết định cưới vợ.
Hắn chính thức tới nhà cô xin cưới hỏi.
Triệu Phùng Thanh vốn định đang thoái thác, ai ngờ hắn lại đích thân chạy tới nhà họ Triệu.
Ba Triệu mẹ Triệu cười ha ha, cũng chẳng nghe Giang Tấn nói nhiều mà đồng ý ngay. Dáng vẻ kia có vẻ như sợ Giang Tấn sẽ đổi ý vậy.
Cứ như vậy, Triệu Phùng Thanh đang đi làm ở tiệm sách thì nhận được cuộc gọi của mẹ Triệu, thông báo bà đã quyết định chuyện kết hôn của cô và Giang Tấn.
Triệu Phùng Thanh cứng nhắc đáp lời, “Dạ.”
Trên mặt mẹ Triệu tràn ngập ý cười, “Tiểu Giang không tệ đâu, con đừng nghi ngờ nó suốt ngày thế.”
“Dạ.” Kỳ thật, Triệu Phùng Thanh không phải không tin Giang Tấn.
Ngược lại cô rất tin hắn.
Cho nên ngay cả khi chẳng có sự ràng buộc về pháp luật, cô cũng biết, hắn yêu cô.
***
Mùng bảy tháng hai là sinh nhật của Triệu Phùng Thanh.
Ngay từ sáng sớm đã nghe thấy tiếng hét của cô rồi.
Giang Tấn đang ở phòng bếp làm bữa sáng, cũng nghe thấy tiếng hú hét đầy hứng khởi của cô.
Cô chạy ra, “Giang tổng này! Hôm nay sinh nhật em đấy!”
“Ừm.” Hắn đang rán trứng gà, “Em lại già thâm một tuổi rồi.”
“Múa cột mau.” Cô chạy tới ôm lấy eo hắn, đem mặt chôn vào lưng hắn, cọ qua cọ lại, “Năm ngoái chúng ta đã hẹn rồi mà.”
Vẻ mặt Giang Tấn thản nhiên, “Điệu múa ấy rất khó học, mà cũng làm khó eo của anh nữa.”
“Em biết eo anh khỏe lắm mà, ngày nào chả vận động cả đêm.” Cô nhéo nhéo eo hắn, “Nhất định anh sẽ làm được.”
“Có được hay không anh cũng chẳng biết, vì anh đã quên hết động tác rồi.” Chuyện này là hắn đang nói thật.
“Tay anh vịn lấy ống thép, xoay eo vài cái quanh ống là được rồi.” Triệu Phùng Thanh nhớ tới hình ảnh ấy, thì cười đến mức miệng cũng không khép lại được.
“Trông em cười ngốc chết được.”
“Em đang cười hạnh phúc mà.” Cô nhoẻn miệng, nhìn hắn mắt chớp chớp.
Quà sinh nhật tối ấy rất đơn giản.
Giang Tấn không nhớ rõ động tác, nên yêu cầu Triệu Phùng Thanh thị phạm cho mình xem trước.
Mới làm được hai lần, cô liền nghiêng đầu, ngồi xếp bằng trên sofa nhìn hắn thực hành, “Không phải múa cột rất gợi cảm sao? Nhìn anh cứ như đang tập thể dục ấy.”
Giang Tấn đứng bên cạnh ống thép uốn éo mà cười nắc nẻ, “Anh học từ một vận động viên thi đấu quốc tế mà, anh ta không theo hướng gợi cảm đâu.”
Triệu Phùng Thanh xua xua tay, “Thôi đi, cứ như đang xem chương trình thi đấu thể thao CCTV5 ấy.”
“Vậy anh không nhảy nữa.”
“Lại đây bóp chân cho em đi.” Cô nằm thẳng người trên sofa.
“Được.”
***
Hai năm sau, một thứ sáu nào đó của tháng sáu.
Giang Tấn ba mươi tư tuổi, Triệu Phùng Thanh ba mươi ba tuổi.
Hai người kết hôn rất chóng vánh.
Giang Tấn đã sớm đưa ra quyết định rồi, Triệu Phùng Thanh vẫn luôn lười nhác, nói độc thân vạn tuế, độc thân vô địch.
Hắn đen mặt.
Hôm đó, dự báo thời tiết phát tin có cơn bão to sắp về, thành phố S cũng truyền thông những biện pháp chống bão cấp độ ba.
Lúc Triệu Phùng Thanh nhìn thấy thì cười vui vẻ, “Ngày mai em lại có thể ngủ nướng rồi. bão cấp độ mười bốn đấy, dân chúng cũng ít ra ngoài.”
“Vậy ngày mai Cục Dân Chính không có nhiều người đâu.” Suy nghĩ của Giang Tấn có vẻ khác hẳn người thường, “Ngày thường anh bận, không có thời gian đi lấy giấy chứng nhận, không bằng chúng ta quyết định ngày mai đi. Có bão Đài Loan vào, đúng lúc anh xin nghỉ không cần đi làm.”
Cô liếc xéo hắn, “Mưa bão cấp mười bốn mà anh định đi đăng ký kết hôn à?”
“Đúng” Hắn gật đầu, “Để chứng minh tình yêu chúng ta kiên cố không gì phá vỡ nổi.”
“……” Triệu Phùng Thanh nhất thời không còn lời gì để nói, được một lúc liền nói: “Giang tổng, gần đây tư duy của anh càng ngày càng quái dị đấy.”
“Học theo em đấy.”
“Đầu em toàn nước, em có tư cách thần kinh. Còn anh thì không.”
“Vậy em đưa sổ hộ khẩu, chứng minh thư cho anh. Anh nhờ cô khác đi thay em.”
Triệu Phùng Thanh cười lạnh, “Mưa bão Đài Loan, ai sẽ điên cùng anh chứ?.”
Giang Tấn mặt cứng ngắc, “Em có tin ngày mai trời xanh mây trắng không.”
“Không tin.”
“Nếu anh đoán đúng, mai em phải cùng anh tới cục dân chính đăng ký kết hôn nhé. Dám cược không?”
Triệu Phùng Thanh quay sang đọc tin tức, ngay cả báo trí cũng nhấn mạnh việc chống bão Đài Loan ngày mai, vì thế cô liền cược, “Cược thì cược.”
Kết quả, đương nhiên người thua là cô.
Chín giờ sáng hôm sau, trời trong mây trắng.
Sau khi Triệu Phùng Thanh rời giường, cũng chưa thấy mưa rơi gió nổi. Cô nhìn trời tự hỏi: “Không phải ti vi nói có bão Đài Loan đổ bộ vào thành phố S đấy sao?”
Giang Tấn cười mỉm, kéo cô ra cửa, “Đây là ý trời đấy.”
Cô nắm tay hắn, vẻ mặt hoài nghi, “Em có cảm giác đang bị anh lừa hôn đấy.”
Hắn ngoái đầu lại nhìn cô, “Chúng ta yêu nhau đã lâu, đi đăng ký kết hôn không phải chuyện bình thường à. Nếu cứ kéo dài, em lại già đi thôi.”
Hai người tới Cục Dân Chính.
Quả nhiên rất ít người.
Lúc này Triệu Phùng Thanh bỗng nhớ tới một chuyện, “Chúng ta ra cửa không xem lịch hoàng đạo rồi, ngộ nhỡ hôm nay là ngày xấu thì sao?.”
Giang Tấn túm chặt tay cô, không cho cô chạy thoát, “Yên tâm đi, với chỉ số thông minh của anh thì thừa sức giải quyết mấy cái hung xấu gì đó.”
Cô cúi đầu nhìn hai tay mình đang nằm trong tay hắn, “Nói cho anh biết, dù có kết hôn địa vị của em vẫn cao hơn anh.”
“Đó là chuyện tất nhiên.”
Hai người nhanh chóng nhận giấy chứng nhận.
Trên tờ giấy chứng nhận kết hôn màu hồng là tấm ảnh chụp một đôi nam nữ, nam thanh nữ tú.
“Chúng ta phải nhớ kỹ mấy ngày đấy nhé. Ngày thổ lộ nè, ngày kết hôn nè.” Triệu Phùng Thanh cười hì hì, “Sau này có thể kể câu chuyện cổ tích ngày xưa rồi, hồng đậu tương tư mười lăm năm, rốt cuộc cũng chờ đến ngày chim liền cánh cây liền cành rồi.”
“Mười lăm năm đâu ra mười bốn thôi.” Giang Tấn sửa lại: “Ngày thổ lộ là cách đây mười ba năm.”
Cô ngạc nhiên tính lại, “Em ba mươi ba rồi. Ba mươi ba trừ mười tám, không phải mười lăm sao?.”
“Chúng ta phải tính từ sau khi tốt nghiệp. Chỉ có thể nói hơn mười bốn năm, không thể đến mười lăm năm được.”
“Anh tính chính xác thế làm gì?.”
“Có thể ít một năm thì càng tốt.”
Triệu Phùng Thanh đột nhiên hiểu rõ ý của hắn. Cô thương tiếc nói, “Ít đi một năm thì sao chứ. Bất luận xa nhau bao lâu, hiện giờ chúng ta vẫn đang bên nhau. Thế là tốt rồi.”
Mới vừa đi ra cửa chính của Cục Dân Chính, lại thấy bên ngoài mưa lớn tầm tã, gió thổi dữ dội.
Triệu Phùng Thanh vừa nhìn thấy mưa gió bão bùng liền gào, “Không phải anh nói hôm nay trời trong mấy trắng sao?”
“Vì khi chúng ta ra ngoài, thì đúng lúc đang trong mắt bão [2] thì đương nhiên trời trong mấy trắng rồi.”
[2] Mắt bão là một khu vực có điều kiện thời tiết hầu như yên bình, với vị trí nằm tại trung tâm của các xoáy thuận nhiệt đới cường độ mạnh. Mắt của một cơn bão có hình dạng gần tròn và đường kính điển hình là từ 30–65 km (20-40 dặm).
“……” Cô lẩm bẩm, “Lừa hôn, rõ ràng anh lừa hôn em mà.”
Hắn cười, “Không có gì tồn tại mãi mãi cả, em vẫn thường xuyên nói thế mà.”
“Ừm.” Dù sao một chốc một lát cũng không về ngay được, cô cũng chẳng giận dỗi nữa. “Anh cùng em ngắm nước nhỏ thành sông [3] đi.”
[3] Nước nhỏ thành sông: Nguyên gốc là 细水长流 – có nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.
Hai người ngồi ở đại sảnh của Cục Dân Chính.
Triệu Phùng Thanh dựa đầu vào vai Giang Tấn, cùng hắn ngắm nhìn cơn mưa to ngoài cửa.
Thật ra tương lai ngày rộng tháng dài của cô và hắn cũng đã bắt đầu rồi …./
HOÀN
Nam Định ~ Đông 13.12.17 | 21:43 PM
Giá Oản Chúc | Vũ Nguyên Phương
Bình luận truyện